Chương 86: Ngoại truyện 8 - Món Quà Của Thiên Sứ
Giảo Xuân Bính
20/09/2022
Thực ra suy nghĩ ban đầu của Lý Tư Văn không nằm ở nghĩa đen của món
quà. Tuy anh tặng dao nhưng đó là con dao chưa được mài, đã thế còn vừa
đẹp vừa tinh xảo, được làm thủ công vô cùng tuyệt vời. Chiếc dao ấy có
giá trị sưu tầm hơn là một món đồ thực dụng.
Anh đâu ngốc đến mức tặng bác dao giết cá thật.
Tuy nhiên, giáo sư Chu là người trí thức đã quen với những con chữ nên khi bất ngờ nhận được món quà “sắc lẹm” như này thì bác cũng hốt hoảng, thành ra bác đã nói ngoa hơn đôi chút. Chu Tố vội vàng chạy về nhà, thấy món quà trên bàn thì dở khóc dở cười.
Chu Kỳ Chính vẫn đang “nghiên cứu” thông tin chuyển phát nhanh một cách cẩn thận. Tiếc rằng ngoài số điện thoại ra thì chẳng còn thông tin gì hết. Còn Tố Thanh thì lại thấy món quà rất đặc biệt, khen rất khách quan: “Gu chọn quà hay quá.”
Hay thì hay nhưng đắt quá. Giáo sư Chu cầm món quà mà như cầm củ khoai nóng hổi, không biết phải xử lí thế nào.
Chu Tố ung dung nói: “Bố cứ giữ đi, chắc người tặng đang lấy lòng bố đấy?”
Bác trai vỗ bàn, nói thẳng thừng: “Vớ vẩn! Sao không nói trực tiếp mà còn định hối lộ hèn hạ thế này?!”
Cô không vui: “Hèn hạ đâu ra, nếu là tiểu nhân thật thì cần gì phải tặng bố quà đắt thế này.”
Giáo sư Chu nghĩ ngợi, thấy cũng phải: “Thế định nhờ bố gì à?”
Tố Thanh tiếp lời: “Chắc thế thật rồi.”
Chu Tố về phòng như không có chuyện gì xảy ra. Sau khi đóng cửa, cô cười lăn quay ra giường. Cô nhắn WeChat cho Lý Tư Văn:
Văn Văn của em đáng yêu quá nạ!
Lý Tư Văn: Sao thế em?
Cô nói: Minh Châu không còn người thứ hai tặng quà kiểu như này đâu.
Hiếm khi nào anh lại thấp thỏm đến vậy: Bác có thích không em? Anh cố tình mua quà liên quan đến công việc của bác đấy.
Cô nhịn cười: Hình như đắt lắm thì phải?
Lý Tư Văn: Không đắt quá đâu, hơn 300 nghìn tệ thôi ý mà.
Chu Tố:?
Mặc dù tâm trạng có hơi phức tạp nhưng trái tim cô tan chảy mất rồi, hơn nữa cô cũng không đành lòng. Với cả mai gặp nhau rồi, để bảo vệ bản thân nên cô tạm thời không nói sự thật cho anh biết.
Thứ bảy, tiết trời trong xanh, rất hợp để đi hẹn hò.
Đêm trước cô đã nhắc cho anh biết anh sẽ mặc như thế nào. Đó là chiếc áo phông trắng in hình chú gấu hoạt hình màu xanh nhạt ở giữa ngực. Mới đầu anh còn chống đối, anh là thư kí hành chính số một của tập đoàn Hối Trung cơ mà, lúc nào cũng thể hiện ra sự tinh anh của mình. Vậy nên cái kiểu đáng yêu thế này không phải phong cách của anh.
Nhưng Chu Tố đã thuyết phục anh chỉ bằng đúng một câu: “Anh không thích mặc à? Dù gì đây cũng là đồ đôi, nếu anh không thích mặc thì chia tay thôi. Ra ngoài em gọi anh là sếp thì vẫn hợp hơn đấy.”
Anh chẳng nói chẳng rằng, mặc luôn. Nom anh vừa trẻ vừa đẹp trai. Đàn ông có vẻ đẹp đỉnh cao nên mặc gì cũng hold được hết. Cô hài lòng, nghĩ thầm, chắc đêm nay diễn bộ “Đàn em ngoan ngoãn” thôi nhỉ?
Trước khi hẹn hò, cô đã kiểm tra lòng thành thật của anh.
“Hồi trước hẹn hò với con gái thì anh đi những đâu?”
“Anh không hẹn hò với con gái.”
Cô thảng thốt: “Thế anh hẹn hò với con trai à?”
Lý Tư Văn cạn lời, trả lời thành thật: “Không hẹn hò với ai hết.”
“Thế lúc yêu em, anh vẫn là trai tân à?” Cô ôm miệng, cường điệu hóa câu nói của mình.
Anh xấu hổ, gật đầu thừa nhận. Đặng, anh bổ sung thêm một câu: “Em cũng thế còn gì? Sao còn giả vờ kinh nghiệm đầy mình thế?”
Cô lặng thinh, dạy dỗ anh hết lòng: “Không được thẳng thắn với con gái quá mức, phải uyển chuyển. Dù anh biết sự thật rồi thì cũng phải giả vờ như chưa biết, hiểu không?”
Lý Tư Văn chẳng biết mình nên nói “Hiểu” hay “Không hiểu” nữa. Anh tiếp thu bài giảng: “Sau này anh sẽ chú ý”.
“Ngoài em ra thì anh đã đi xem phim với ai bao giờ chưa?”
“Rồi chứ, đi xem với khách hàng.”
“Nam hay nữ?”
“Cả hai.”
Hỏi bóng hỏi gió mấy câu thì cô đã nhận ra, anh chưa yêu ai bao giờ thật.
“Có hài lòng cách thể hiện của anh không?” Anh bỗng hỏi ngược lại cô.
“Cũng tạm.” Chu Tố lơ đãng.
“Có tốt hơn mấy ông khác không?”
“Tốt hơn nhiều chứ.”
Trong khắc thinh lặng, giọng anh vẫn bình tĩnh: “Thế có những ông nào?”
Giờ cô mới vỡ lẽ, cười đánh anh: “Lý Tư Văn! Anh lại bẫy em!”
Anh mỉm cười, không nói câu gì.
Cô đắc chí: “Em xinh thế này thì được nhiều người thích là chuyện bình thường mà.”
“Thế em có từng yêu ai chưa?” Anh hỏi.
Cô không nói dối anh: “Yêu chứ. Hồi đại học quen một anh nhưng thấy quần lót người ta kinh chết đi được, rách lỗ cha lỗ chỗ. Em vừa thấy cái đã hết yêu luôn.”
Anh hoảng hốt: “Nên cái lần đầu tiên mình gặp nhau, em nhìn quần anh là vì có bóng ma tâm lý à?”
Cô cười khúc khích.
Đàn ông thích sự sạch sẽ thì luôn được cộng điểm. Thậm chí Lý Tư Văn còn sạch quá mức, ngày nào cũng đi tất mới rồi vứt luôn đôi cũ. Cô thấy trong tủ quần áo của anh có tận hai túi tất mới tinh, xa xỉ thật đấy.
Lần đầu hẹn hò với nhau, Chu Tố toàn chọn những hoạt động của giới trẻ.
Cô dẫn anh đến một tiệm trà sữa siêu hot trên mạng, xếp hàng một tiếng đồng hồ chỉ để uống một ly sinh tố dâu. Ánh mắt cô sáng bừng, chờ đợi lời khen của anh: “Sao nào, ngon lắm chứ gì!”
Để đảm bảo tính công bằng thì Lý Tư Văn đã uống thêm ngụm nữa rồi nói một cách khách quan: “Ừ.”
Cô chẳng nói gì mà nhéo má anh: “Anh phải nói là rất ngon! Bạn gái anh xếp hàng mãi mới mua được đấy!”
Anh: …
Con gái toàn nghĩ một đằng nói một nẻo thế này ư?
Anh ghi nhớ trong lòng, sau ấy đã ngoan ngoãn nói một cách khác: “Ừ, ngọt lắm, như nước đường đỏ ý, uống siêu ngon.”
Bấy giờ cô mới hài lòng ngoắc ngoắc tay anh.
Điểm đến thứ hai là game center, Chu Tố mê gắp thú, đổi tận 500 xèng nhưng không có kĩ thuật nên đã tiêu hết xèng chỉ trong một tiếng đồng hồ mà chẳng gắp nổi con nào.
Cơ mà cô cũng chả buồn, cứ thong dong đi đi lại lại giữa mấy cái máy gắp thú. Lý Tư Văn nói nghiêm túc: “Em thích gấu bông à? Thế để anh mua cho em, khỏi cần tốn sức.”
Cô chớp mắt với anh: “Này người ta gọi là thú vui, anh hiểu không?”
Thư kí Lý chỗ hiểu chỗ không.
Cô mỉm cười, lắc lắc tay anh: “Không sao, sau này em sẽ dạy từ từ.”
Điểm đến thứ ba là escape room. Cô thấy anh IQ cao, tốt nghiệp trường nổi tiếng nên đã cố tình chọn căn phòng kinh hoàng nhất và cũng là mức khó nhất luôn.
Nhưng ai mà ngờ được, Lý Tư Văn vẫn thản nhiên như thường. Thậm chí anh còn chả giật mình lúc nhân vật trong game xuất hiện, đã thế còn rảnh hơi chuyện trò với người ta: “Chú em, công việc có vất vả không?”
Nhân vật sững sờ: “Ờm, cũng ổn.”
“Lương tháng bao nhiêu? Mua năm gói bảo hiểm với quỹ nhà ở rồi à?”
“Lương khoảng năm, sáu nghìn tệ. Mua bảo hiểm xã hội rồi, mấy cái khác thì không biết.”
“Đọc thêm về luật lao động đi, bảo vệ quyền lợi nhân viên của mình.”
Nhân vật cảm thấy ấm áp: “Cảm ơn anh trai.”
“Không có gì.” Lý Tư Văn chỉ vào Chu Tố: “Đây là bạn gái tôi, cô ấy sợ ma, phiền anh đến lúc đấy đứng xa cô ấy ra nhé. Ra ngoài tôi mời anh uống nước đường đỏ.”
“Yên tâm!”
Chu Tố đứng bên cạnh cảm nhận được tình yêu và sự quan tâm của trai “siêu thẳng”, cứng nhắc thật sự. Mà mấy cái chướng ngại vật kia chẳng nhằm nhò gì với anh cả. Chưa đến 30 phút, cả hai đã thoát được rồi.
Sau khi ra ngoài, mặt cô ánh lên vẻ bất lực. Anh lo lắng: “Sao vậy em? Anh làm sai ở đâu thế?”
Cô thở dài: “Nếu con gái dẫn anh đi chơi escape room thì tức là muốn được anh bảo vệ, được nép vào lòng anh, hiểu không?”
Anh vỡ vàng, hối hận vô cùng tận.
Tuy nhiên, đến phần shopping thì anh lại đạt tiêu chuẩn. Cô nhìn đi nhìn lại cái gì thì anh sẽ nhớ như in cái đó, nhân lúc cô đi vệ sinh thì anh quay lại mua hết về.
Shopping có một lượt mà đã mua cả trung tâm thương mại.
Lý Tư Văn hỏi: “Điểm đến thứ năm của mình là gì thế?”
Chu Tố mệt rã rời, ôm cổ anh nũng nịu: “Em đau chân quá, không muốn đi nữa đâu, nhưng em vẫn chưa muốn về nhà. Em muốn ở bên anh cơ.”
Anh nghi ngờ sâu sắc rằng bạn gái đang kiểm tra mình.
Anh ngẫm nghĩ rồi nói: “Thế để anh.”
Anh dẫn cô đi trải nghiệm sự cổ điển.
Đến cửa hàng massage, cô líu lưỡi, dần dần nhận ra nơi này là chốn bồng lai. Cô được mở mang tầm mắt: “Giờ có massage cao cấp thế này cơ á?”
Thật ra cũng không quá cao cấp nhưng cửa hàng lại vô cùng chu đáo. Đủ các món ăn mang hương vị của khắp thế giới. Nào bánh bao súp, bánh bao hấp, tiramisu rồi bánh sừng bò, chưa kể đến món cháo dưỡng sinh, có tận bảy, tám món cho mọi người lựa chọn. Ngoài ra còn thêm cả đĩa hoa quả được thái lát, xếp lên nhau một cách ngay ngắn.
Màn hình khổng lồ ở khu nghỉ còn đang chiếu những chương trình giải trí hot nhất hiện giờ. Chu Tố ngạc nhiên khi phát hiện ra bên cạnh còn có cả phòng karaoke.
Cuộc hẹn do Lý Tư Văn chuẩn bị đã giúp cô được khai sáng. Cô buộc phải cảm khái: “Đây là một cái giá quá hời luôn!”
Thế nhưng anh vẫn lo ngay ngáy, hỏi cô: “Em có thích không?”
Cô thật lòng thật dạ, gật đầu với anh: “Thích chứ! Được ăn được uống được chơi, còn được massage nữa.”
Anh yên tâm rồi, thế là nạp luôn 50 nghìn tệ, trở thành khách VIP của của hàng.
Cô không nỡ bắt bẻ, anh làm gì cũng nhìn trước ngó sau khiến người ta phải đau lòng. Cô đang nghĩ, tương lai vẫn còn dài, thời gian dạy hẵng còn nhiều lắm. Mục tiêu tiếp theo là phải thay đổi thói quen tiêu tiền như nước của anh.
Buổi hẹn hò đầu tiên đã kết thúc mỹ mãn.
Tối nay, Chu Tố ngủ sớm. Lý Tư Văn đợi cô say giấc nồng thì mới rón rén xuống giường, đi vào phòng sách, ghi chép vào sổ:Gắp thú là niềm vui, là hạnh phúc chứ không chỉ là mỗi con thú bông.Người yêu dẫn bạn đi nhà ma là muốn nép vào lòng bạn. Lúc đó chỉ cần ôm em ấy vào lòng là được, đừng hỏi nhiều làm gì hết, bịt cái mồm lại.Tố Tố thích nhân viên số 21, khen tận ba lần, khen bạn ấy xoa bóp rất vừa phải, lần sau sẽ chọn bạn đấy.Lúc nạp tiền, mặt Tố Tố biến sắc, tuy không nói gì nhưng khả năng là em ấy không hài lòng.Đến dòng này, anh còn tô đậm bằng bút đỏ, nhận xét kĩ càng: Chú ý, lần sau nạp nhiều tiền hơn.
*
Dưới sự dẫn dắt của Chu Tố, Lý Tư Văn càng ngày càng ra dáng một anh người yêu thú vị.
Sáng nào trên bàn làm việc của cô cũng xuất hiện một bó hoa hồng champagne tươi thắm, sương sớm hẵng còn đọng trên những cánh hoa hồng nhạt, ngoài ra còn có một bưu thiếp:
No one but you.
Không ai khác ngoài em.
Đồng nghiệp khen lãng mạn tới tấp, mọi người hỏi Chu Tố, cô có bạn trai rồi à? Bạn trai cô là người thế nào?
Cô ngửi hương hoa, nụ cười ẩn nấp dưới bó hoa, dịu dàng đong đầy trong ánh mắt: “Anh ấy là người rất rất tốt.”
Bấy giờ, Lý Tư Văn rất rất tốt vừa đi ngang qua cô. Liếc mắt đưa tình nhưng đã vội giấu đi, chỉ có đôi ta hiểu thấu pháo hoa đang nở rộ trong lòng.
Mười phút sau, anh nhận được tin nhắn của cô:
Văn Văn, em rất yêu anh!
Khóe môi anh cong cong nét cười, trả lời cô:
Bạn đang đọc bộ truyện Cặp Đôi Nồng Cháy tại truyen35.com
Anh yêu em hơn.
Ngụy Ngự Thành đang ngồi sau bàn làm việc bỗng ngẩng lên, nhìn anh tận hai lần mà anh chẳng nhận ra. Cuối cùng, sếp bực mình gõ cộc xuống bàn thì anh mới ngồi thẳng lại, hiểu ý sếp nên cúi gằm đầu xuống: “Xin lỗi chủ tịch.”
Ngụy Ngự Thành không nói gì mà chỉ giao cho anh một việc: “Cậu đi sắp xếp một văn phòng trống, mấy hôm nữa Lâm Sơ Nguyệt đến làm việc.”
Anh gật đầu: “Vâng.”
Anh kể chuyện cho Chu Tố nghe, cô là người cuồng chi tiết nên rất thích trang trí các thứ. Tiện đường hỏi luôn: “Nhân viên mới của phòng hành chính hả anh?”
Anh nói bóng gió: “Không phải, nhưng em làm thân với cô ấy cũng được, chỉ có lợi thôi.”
Cô mù mờ gật đầu. Không lâu sau đã có được câu trả lời, hóa ra là vợ tương lai của chủ tịch. Cô cảm thán, Lý Tư Văn bắn tin còn giá trị hơn cả con dao giết cá bằng vàng.
Chuyện tình công sở bí mật đã trôi qua êm đẹp được một tháng.
Hôm nay Chu Tố vừa về nhà đã thấy Chu Kỳ Chính phấn khởi khoe với cô: “Bố tìm được người tặng dao giết cá rồi! Thì ra là Hoàng Ba đấy.”
Cô:?
“Bố hỏi khắp nơi mà chẳng ai nhận cả. Tự dưng nhớ ra thằng bé, không ngờ nó lại nhận luôn.” Chu Kỳ Chính yên lòng rồi: “Tặng quà mà không để tên, nhân cách thằng bé tốt đấy. Mà nó cũng có cảm tình với con, Tố Tố, con muốn làm quen xem thế nào không?”
Chu Tố chẳng cười nổi, “Hừ” một cách quái gở.
Cô không muốn gọi điện mà lái xe thẳng đến đại học B, bảo Hoàng Ba ra ngoài cổng trường ngay.
Anh ta không giấu được sự sung sướng của mình nhưng cô đã nói thẳng luôn: “Anh có bị làm sao không đấy? Không phải quà mình tặng mà tự nhận là cái kiểu gì vậy?”
Hoàng Ba đanh mặt. Cô không thèm giữ thể diện cho anh ta: “Muốn bố tôi có thiện cảm với anh chứ gì? Anh giả tạo quá rồi đấy. Còn chẳng nghĩ đến chuyện mình chả có tiền để mua được món quà đó.”
Lời cô nói đã sỉ nhục lòng tự ái của đàn ông. Hoàng Ba cố cãi lại: “Cô đừng có coi thường người khác.”
“Tôi coi thường anh đấy thì sao nào?” Chu Tố hệt như quả ớt đang bùng nổ: “Anh cũng chả thèm đoái hoài đến việc mình làm có đáng được tôn trọng hay không.”
Hoàng Ba không cãi được mà cũng không dám biện bạch gì.
Cô chửi xong thì quay gót rời đi hết sức phong độ. Vào trong xe, cô gọi cho Chu Kỳ Chính, hít một hơi thật sâu, cô không cho phép đứa nào cướp công của Lý Tư Văn hết. Cô nói: “Bố, tối mai con dẫn người yêu về nhà ăn cơm.”
Hơn nữa, cô cũng nói thẳng cho anh hay, bố mẹ mình không giết cá ở RT Mart, cũng chẳng bán bánh bao gì hết.
Mãi mà anh vẫn không nói gì.
Cô áy náy, cúi gằm đầu, trộm nhìn anh. Lý Tư Văn thở dài, không biết phải nói sao: “Còn làm gì được nữa, cũng không đòi con dao về được.”
Chu Tố:?
Khối óc của Văn Văn nhà cô thẳng chết đi được.
Ở nhà, giáo sư Chu đã phải chuẩn bị tâm lý rất lâu thì mới tiêu hóa được sự thật rằng bạn trai Chu Tố là sếp của con gái mình. Còn Tố Thanh thì mừng hết đỗi, đã thế bác còn nhắn tin vào group bạn thân của mình: Tố Tố dẫn người yêu về nhà, mai livestream cho các bà xem!
Một người con rể như Lý Tư Văn thì quá tuyệt vời rồi.
Hôm sau, anh không phụ lòng mong đợi của mọi người. Anh mặc áo khoác màu mơ nom vừa đẹp trai vừa thoải mái, đứng cạnh Chu Tố đúng là một đôi trai tài gái sắc. Tố Thanh hài lòng vô cùng, bác cười tít mắt mời anh vào nhà ngồi rồi bảo Chu Tố xuống bếp giúp mình.
Ở phòng khách còn mỗi Chu Kỳ Chính và Lý Tư Văn. Bầu không khí sinh sôi những mảnh ngại ngùng.
Thi thoảng bác trai liếc nhìn thì đã chạm ngay phải ánh mắt dịu dàng của anh, khóe môi anh cong một nét cười lịch sự khiến bác phải để mắt, nhưng chưa gì bác đã quay đi, hắng giọng: “À thì, cháu uống trà, uống trà đi.”
Anh cầm cốc, làm theo lời bác, sau ấy anh chủ động nói: “Bác, món quà lần trước tặng bác là do cháu đường đột quá, mong bác tha lỗi cho cháu.”
Bác xua tay: “Quà quý quá, mà tặng thì cũng tặng rồi, đấy còn là tình cảm của cháu. Sau cứ nói một tiếng cho bác để lúc bác nhận cho bớt sợ, chứ nay còn gây hiểu lầm to thế này.”
Lý Tư Văn gật đầu vâng lời: “Lần đầu gặp bác, cháu đã bị ấn tượng bởi phong thái của bác rồi. Bác vừa đậm chất “Nào hay lá mảnh ai đem cắt? Ngọn gió cuối xuân tựa kéo dao” lại vừa nghĩa khí hào hiệp của “Thu sương thiết ngọc kiếm, tà dương minh châu bào”. Khéo sao cháu lại có bạn làm trong ngành vàng bạc đá quý, thế nên con dao ấy lại phù hợp. Lúc ấy cháu bốc đồng quá nên đã tặng luôn cho bác, cháu vô lễ quá.”
Chu Kỳ Chính được khen nên lòng nở hoa: “Có sao đâu mà, bác cũng thích con dao đó, người ta gọi đây là gươm quý không bao giờ cùn còn gì! Tư Văn, cháu chọn quà giỏi đấy. Cơ mà sau này đừng tặng bác mấy món đắt thế này. Rảnh thì đi ăn với Chu Tố. Đừng khách sáo, đây là gia đình của cháu.”
Anh đứng dậy dâng trà cho bác: “Bác, vậy sau này cháu làm phiền bác nhiều hơn rồi.”
Chu Tố đứng ở cửa bếp, nghe thế thì tâm phục khẩu phục. Lý Tư Văn có quá nhiều mặt tương phản với nhau. Lúc thì đơn giản, khi thì khôn khéo. Nói có đôi câu thôi mà đã lấy lòng được giáo sư Chu rồi.
Nhờ bữa cơm này mà anh biết lúc cô ra đời nặng ba cân ba, biết hồi bé cô học nhảy thì bị gãy xương do xoạc chân, biết cô chơi piano giành được giải nhất quốc gia, biết hồi cấp ba cô đu idol xong bị mất ví nên thành anti-fan của idol đó luôn.
Một Chu Tố hoạt bát, đáng yêu, chân thực đến như vậy, Lý Tư Văn đã được ngắm nhìn bóng hình cô suốt từ những năm tháng thơ ấu đến giờ.
Người cô đẫm mồ hôi, liên tục gắp thức ăn cho giáo sư Chu, sầu muộn: “Bố, bố phải giữ mặt mũi cho con gái bố chứ.”
Đúng lúc ấy, anh nâng ly mời rượu: “Bác, cháu uống một ly, bác cứ tự nhiên ạ.”
Anh thẳng thắn thế này làm cho Chu Kỳ Chính rất vui, rượu ấm bụng rồi nên bác kể cho bằng hết mấy chuyện xấu hổ của con gái nhà mình ra. Còn Tố Thanh thì lo nghĩ nhiều hơn, bác hỏi anh: “Tư Văn, bố mẹ cháu làm gì thế?”
Lý Tư Văn trả lời: “Cháu mồ côi từ nhỏ ạ.”
Bác ngạc nhiên: “Ôi, bác xin lỗi.”
“Không sao đâu ạ.” Anh mỉm cười: “Đấy là sự thật, không việc gì phải giấu.”
Bữa cơm ấm áp, không khí gia đình yên vui.
Sau khi anh đi, Chu Tố tiễn anh xong quay về nhà, y rằng bố mẹ đã ngồi đợi ở sofa rồi.
Cô giật bắn mình, cau mày: “Bố mẹ sao thế, Lý Tư Văn vẫn không làm bố mẹ ưng à?!”
Chu Kỳ Chính vội xua tay: “Bố ưng chứ!”
Tố Thanh câm nín: “Hai bố con nhìn mẹ làm gì? Chả lẽ mẹ là mẹ vợ độc ác à?”
Chu Tố yên lòng hẳn, gọi là mẹ vợ rồi thì chắc không có vấn đề gì đâu. Tuy nhiên bác gái cũng lo thật: “Thằng bé khổ quá, mẹ thì không có thành kiến gì nhưng con là con gái mẹ nên mẹ cũng lo nghĩ nhiều. Tính Tư Văn có ổn không? Lúc ở bên nhau thì thằng bé có bắt ép con làm gì con không thích không?”
Mặt cô ngây thơ: “Toàn con bắt ép anh ấy mà.”
Hai vợ chồng: …
Cơ mà, đắc chí một thời thì hối hận một đời. Vì Chu Tố khai nhận nên hình tượng “chua ngoa” đã in sâu vào lòng bố mẹ, đã thế hình tượng Lý Tư Văn ở trước mặt người lớn thì y như tên mình, một chàng trai tử tế nhưng lại có quá khứ đau thương. Thành ra bố mẹ Chu đã nhất trí rằng, con gái mình bắt nạt người ta nhiều hơn.
Chu Tố tủi chết đi được: “Chả biết ai mới là con ruột của bố mẹ nữa.”
Tủi thân là thế nhưng đêm xuống đã được Lý Tư Văn bù đắp cho. Cô yêu cầu gì anh cũng làm được. Có lúc, chẳng biết cô nhóc bị kích thích cái gì mà si mê quá mức khiến anh… Ừ.
Anh cho biết mình gặp phải áp lực chồng chất.
Thậm chí hôm sau, văn phòng còn xuất hiện thêm miếng Salonpas.
Chuyện tình công sở của hai người kéo dài gần nửa năm. Nửa năm sau đấy đã xảy ra rất nhiều chuyện, mà chuyện đáng để học hỏi nhất ấy là hành trình cua vợ của chủ tịch Ngụy.
Chu Tố nghe lời dạy bảo của bạn trai, trợ giúp Lâm Sơ Nguyệt trong cái khắc cô ấy mông lung nhất. Mặt khác, cô cũng rất thích tính Lâm Sơ Nguyệt.
Trần đời làm gì có bí mật nào mãi, dần dà, cả tập đoàn bắt đầu đồn thổi nhau về Chu Tố. Mọi người nói cô đang hẹn hò với Lý Tư Văn, mà cô là người mồi chài anh, cái gì mà cổ anh toàn vết hickey, khó nghe kinh khủng.
Bình thường quan hệ của Chu Tố với các đồng nghiệp cũng rất tốt, sau khi nghe ngóng thì đã nhanh chóng tìm ra được người tung cái tin đồn này. Đấy chính là người đã trách cô không thấu tình đạt lí khi làm việc.
Chuyện đã truyền đến tai Ngụy Ngự Thành. Hôm đó anh hỏi về việc này nhưng Lý Tư Văn đã trả lời chắc như đinh đóng cột: “Không liên quan đến Chu Tố, tôi là người đã đuổi việc người đó.”
Cảm xúc bộc lộ vô cùng rõ ràng, một thư kí điềm tĩnh như anh chưa bao giờ xuất hiện tình trạng này. Vậy nên Ngụy Ngự Thành cũng chỉ nhắc nhở qua: “Cẩn thận mấy tin đồn.”
Phía Chu Tố thì vẫn rất ổn. Vẫn đi làm như mọi ngày, tâm trạng phơi phới hết sức. Cô còn khuyên Lý Tư Văn: “Người ta nói xấu thì đấy là việc của người ta, thích nói gì thì nói, em cũng có quan tâm đâu. Em hiểu bản thân em như thế nào là được rồi. Em không muốn phải cãi nhau với mấy đứa ngu, toàn phí thời gian.”
Anh rất yêu một Chu Tố phóng khoáng như thế này.
Cũng từ ấy, thâm tâm anh đã nảy sinh một kế hoạch.
Chẳng bao lâu sau, anh một thân một mình đến nhà Chu Tố. Khi Chu Kỳ Chính và Tố Thanh thấy sổ đỏ sổ xanh la liệt trên bàn thì đờ hết cả ra.
Hôm nay anh mặc vest, đi giày da, trang phục cực kì nghiêm túc, binh tĩnh mở lời: “Thưa hai bác, đây là tất cả bất động sản đứng tên cháu. Ngoài ra còn có thẻ ngân hàng, tài khoản chứng khoán với một số dự án đầu tư khác. Và đây là tiền tiết kiệm của cháu, tổng số tiền ghi ở ngay trên đầu.”
Chu Kỳ Chính hãi hùng: “Tư Văn, cháu đang?”
Ánh mắt anh rất thẳng thắn: “Cháu không cha không mẹ, sống đơn độc, cũng không có người thân để mình chăm sóc. Chu Tố yêu cháu là thiệt thòi cho em ấy. Việc cháu làm được đấy là trao hết tất cả những gì cháu có để cho em ấy biết. Ít nhất cũng để em ấy có đường lui. Hai bác, cháu mong hai bác yên tâm, cháu sẽ cố gắng hết sức có thể để cho Tố Tố có một tương lai tốt. Để cho em ấy không phải lo cơm áo gạo tiền, để cho em ấy được làm một công chúa. Và cũng để cho em ấy được sống như những gì mình thích.”
Chu Kỳ Chính và Tố Thanh trố mắt nhìn nhau, khi quay sang Lý Tư Văn thì cả hai bác cùng thở dài: “Cháu cũng khó khăn lắm rồi. Hai bác chiều Tố Tố từ nhỏ nên tính nó cũng ẩm ương, chắc chắn con bé đã gây cho cháu nhiều rắc rối rồi.”
Anh mỉm cười: “Không rắc rối đâu ạ, đấy là việc cháu nên làm.”
Tố Thanh gật đầu: “Tố Tố tìm được cháu cũng là phúc của con bé. Tương lai, hai đứa phải thông cảm cho nhau, giúp đỡ lẫn nhau. Cháu đừng chiều con bé quá, sai thì vẫn phải dạy dỗ, thế mới cùng nhau tiến bộ được, cùng nhau trải qua hôn nhân hạnh phúc.”
Cứ thế, sự bộc trực của Lý Tư Văn đã nhận được lòng tin của bố mẹ Chu Tố.
Mãi sau này, Chu Tố cứ hỏi anh đã làm thế nào nhưng anh đã bớt đi khúc đấy, không nói cho cô biết. Và rất nhiều năm sau ấy, nhờ bố mẹ nói thì cô mới biết được, anh đã trao hết tài sản của mình để xin được cưới người con gái mình yêu.
Nhắc đến thì cũng buồn cười, cả hai bước sang một trang mới mà không cần bắt đầu bằng việc đăng kí kết hôn.
Chu Tố rất ưng một chiếc váy cưới, cô bảo nhân lúc cô đang gầy, “ngực tấn công mông phòng thủ” quá hợp luôn nên phải nhanh nhanh chụp ảnh cưới. Lý Tư Văn thì không muốn thế, anh muốn đi Pháp chụp ảnh cưới để sau này, khi cuộc sống của cô đã có anh rồi, mỗi lần nhìn về quá khứ sẽ nhớ đến những thời khắc đẹp đẽ nhất.
Cô bị thuyết phục nhưng vẫn muốn thử chiếc váy đang nằm trong tủ kính ấy. Sau khi ra ngoài, cô đứng trước gương, quay người mỉm cười với anh: “Anh gọi công chúa đi! Mau lên nào!”
Lý Tư Văn sững sờ trước vẻ đẹp mỹ miều ấy.
Anh cất lên từng chữ từng chữ: “Không phải công chúa mà là vợ anh.”
Anh chụp trộm được tấm ảnh Chu Tố mặc váy cưới, đăng lên wall, tuyên bố một cách rất chi là “trai thẳng”.
Vợ yêu. Chu Tố.
Nhân viên Hối Trung???
Vờ cờ lờ! Hai người họ kết hôn luôn rồi???
Đcm rung động quá!!!
Chu Tố thấy bài đăng có tận mấy trăm bình luận thì cười ngã vào lòng Lý Tư Văn: “Anh đoán xem mai em đến công ty có bị đánh không?”
“Hả?”
“Anh không biết à, anh là người tình trong mộng của nhiều người lắm đó.”
Anh bình tĩnh đáp: “Cũng bó tay thôi, bị em hãm hại mất rồi.”
Chu Tố cười sung sướng. Trực giác mách bảo khiến cô sực nhớ ra một chuyện.
“À phải rồi, định hỏi anh chuyện này mà lúc nào cũng quên.” Cô ngẩng lên nhìn anh: “Mật khẩu nhà anh là 191758, không phải sinh nhật anh mà cũng chẳng phải sinh nhật em. Thế rốt cuộc là gì thế?”
“Em nghĩ kĩ đi.”
Cô chớp chớp mắt, chau mày lắc đầu: “Em không nghĩ ra được.”
Lý Tư Văn ôm ghì lấy cô, thì thầm bên tai cô: “Ngày 19 tháng 4, lúc 17 giờ 58 phút.”
Mới đầu Chu Tố còn mù mờ, sau khi yên lặng một lúc thì cô đã thốt lên: “Có phải ngày anh xem mắt với Khả Khả không?!”
Anh sửa lời cô nói: “Không phải xem mắt với cô ấy mà là ngày anh gặp em.”
Khoảnh khắc em xuất hiện.
Em là Chu Tố, là món quà mà thiên sứ ban tặng.
*
Tác giả có lời muốn nói:
Rồi rồi, ngoại truyện của Lý Tư Văn và Chu Tố đến đây là kết thúc.
Anh đâu ngốc đến mức tặng bác dao giết cá thật.
Tuy nhiên, giáo sư Chu là người trí thức đã quen với những con chữ nên khi bất ngờ nhận được món quà “sắc lẹm” như này thì bác cũng hốt hoảng, thành ra bác đã nói ngoa hơn đôi chút. Chu Tố vội vàng chạy về nhà, thấy món quà trên bàn thì dở khóc dở cười.
Chu Kỳ Chính vẫn đang “nghiên cứu” thông tin chuyển phát nhanh một cách cẩn thận. Tiếc rằng ngoài số điện thoại ra thì chẳng còn thông tin gì hết. Còn Tố Thanh thì lại thấy món quà rất đặc biệt, khen rất khách quan: “Gu chọn quà hay quá.”
Hay thì hay nhưng đắt quá. Giáo sư Chu cầm món quà mà như cầm củ khoai nóng hổi, không biết phải xử lí thế nào.
Chu Tố ung dung nói: “Bố cứ giữ đi, chắc người tặng đang lấy lòng bố đấy?”
Bác trai vỗ bàn, nói thẳng thừng: “Vớ vẩn! Sao không nói trực tiếp mà còn định hối lộ hèn hạ thế này?!”
Cô không vui: “Hèn hạ đâu ra, nếu là tiểu nhân thật thì cần gì phải tặng bố quà đắt thế này.”
Giáo sư Chu nghĩ ngợi, thấy cũng phải: “Thế định nhờ bố gì à?”
Tố Thanh tiếp lời: “Chắc thế thật rồi.”
Chu Tố về phòng như không có chuyện gì xảy ra. Sau khi đóng cửa, cô cười lăn quay ra giường. Cô nhắn WeChat cho Lý Tư Văn:
Văn Văn của em đáng yêu quá nạ!
Lý Tư Văn: Sao thế em?
Cô nói: Minh Châu không còn người thứ hai tặng quà kiểu như này đâu.
Hiếm khi nào anh lại thấp thỏm đến vậy: Bác có thích không em? Anh cố tình mua quà liên quan đến công việc của bác đấy.
Cô nhịn cười: Hình như đắt lắm thì phải?
Lý Tư Văn: Không đắt quá đâu, hơn 300 nghìn tệ thôi ý mà.
Chu Tố:?
Mặc dù tâm trạng có hơi phức tạp nhưng trái tim cô tan chảy mất rồi, hơn nữa cô cũng không đành lòng. Với cả mai gặp nhau rồi, để bảo vệ bản thân nên cô tạm thời không nói sự thật cho anh biết.
Thứ bảy, tiết trời trong xanh, rất hợp để đi hẹn hò.
Đêm trước cô đã nhắc cho anh biết anh sẽ mặc như thế nào. Đó là chiếc áo phông trắng in hình chú gấu hoạt hình màu xanh nhạt ở giữa ngực. Mới đầu anh còn chống đối, anh là thư kí hành chính số một của tập đoàn Hối Trung cơ mà, lúc nào cũng thể hiện ra sự tinh anh của mình. Vậy nên cái kiểu đáng yêu thế này không phải phong cách của anh.
Nhưng Chu Tố đã thuyết phục anh chỉ bằng đúng một câu: “Anh không thích mặc à? Dù gì đây cũng là đồ đôi, nếu anh không thích mặc thì chia tay thôi. Ra ngoài em gọi anh là sếp thì vẫn hợp hơn đấy.”
Anh chẳng nói chẳng rằng, mặc luôn. Nom anh vừa trẻ vừa đẹp trai. Đàn ông có vẻ đẹp đỉnh cao nên mặc gì cũng hold được hết. Cô hài lòng, nghĩ thầm, chắc đêm nay diễn bộ “Đàn em ngoan ngoãn” thôi nhỉ?
Trước khi hẹn hò, cô đã kiểm tra lòng thành thật của anh.
“Hồi trước hẹn hò với con gái thì anh đi những đâu?”
“Anh không hẹn hò với con gái.”
Cô thảng thốt: “Thế anh hẹn hò với con trai à?”
Lý Tư Văn cạn lời, trả lời thành thật: “Không hẹn hò với ai hết.”
“Thế lúc yêu em, anh vẫn là trai tân à?” Cô ôm miệng, cường điệu hóa câu nói của mình.
Anh xấu hổ, gật đầu thừa nhận. Đặng, anh bổ sung thêm một câu: “Em cũng thế còn gì? Sao còn giả vờ kinh nghiệm đầy mình thế?”
Cô lặng thinh, dạy dỗ anh hết lòng: “Không được thẳng thắn với con gái quá mức, phải uyển chuyển. Dù anh biết sự thật rồi thì cũng phải giả vờ như chưa biết, hiểu không?”
Lý Tư Văn chẳng biết mình nên nói “Hiểu” hay “Không hiểu” nữa. Anh tiếp thu bài giảng: “Sau này anh sẽ chú ý”.
“Ngoài em ra thì anh đã đi xem phim với ai bao giờ chưa?”
“Rồi chứ, đi xem với khách hàng.”
“Nam hay nữ?”
“Cả hai.”
Hỏi bóng hỏi gió mấy câu thì cô đã nhận ra, anh chưa yêu ai bao giờ thật.
“Có hài lòng cách thể hiện của anh không?” Anh bỗng hỏi ngược lại cô.
“Cũng tạm.” Chu Tố lơ đãng.
“Có tốt hơn mấy ông khác không?”
“Tốt hơn nhiều chứ.”
Trong khắc thinh lặng, giọng anh vẫn bình tĩnh: “Thế có những ông nào?”
Giờ cô mới vỡ lẽ, cười đánh anh: “Lý Tư Văn! Anh lại bẫy em!”
Anh mỉm cười, không nói câu gì.
Cô đắc chí: “Em xinh thế này thì được nhiều người thích là chuyện bình thường mà.”
“Thế em có từng yêu ai chưa?” Anh hỏi.
Cô không nói dối anh: “Yêu chứ. Hồi đại học quen một anh nhưng thấy quần lót người ta kinh chết đi được, rách lỗ cha lỗ chỗ. Em vừa thấy cái đã hết yêu luôn.”
Anh hoảng hốt: “Nên cái lần đầu tiên mình gặp nhau, em nhìn quần anh là vì có bóng ma tâm lý à?”
Cô cười khúc khích.
Đàn ông thích sự sạch sẽ thì luôn được cộng điểm. Thậm chí Lý Tư Văn còn sạch quá mức, ngày nào cũng đi tất mới rồi vứt luôn đôi cũ. Cô thấy trong tủ quần áo của anh có tận hai túi tất mới tinh, xa xỉ thật đấy.
Lần đầu hẹn hò với nhau, Chu Tố toàn chọn những hoạt động của giới trẻ.
Cô dẫn anh đến một tiệm trà sữa siêu hot trên mạng, xếp hàng một tiếng đồng hồ chỉ để uống một ly sinh tố dâu. Ánh mắt cô sáng bừng, chờ đợi lời khen của anh: “Sao nào, ngon lắm chứ gì!”
Để đảm bảo tính công bằng thì Lý Tư Văn đã uống thêm ngụm nữa rồi nói một cách khách quan: “Ừ.”
Cô chẳng nói gì mà nhéo má anh: “Anh phải nói là rất ngon! Bạn gái anh xếp hàng mãi mới mua được đấy!”
Anh: …
Con gái toàn nghĩ một đằng nói một nẻo thế này ư?
Anh ghi nhớ trong lòng, sau ấy đã ngoan ngoãn nói một cách khác: “Ừ, ngọt lắm, như nước đường đỏ ý, uống siêu ngon.”
Bấy giờ cô mới hài lòng ngoắc ngoắc tay anh.
Điểm đến thứ hai là game center, Chu Tố mê gắp thú, đổi tận 500 xèng nhưng không có kĩ thuật nên đã tiêu hết xèng chỉ trong một tiếng đồng hồ mà chẳng gắp nổi con nào.
Cơ mà cô cũng chả buồn, cứ thong dong đi đi lại lại giữa mấy cái máy gắp thú. Lý Tư Văn nói nghiêm túc: “Em thích gấu bông à? Thế để anh mua cho em, khỏi cần tốn sức.”
Cô chớp mắt với anh: “Này người ta gọi là thú vui, anh hiểu không?”
Thư kí Lý chỗ hiểu chỗ không.
Cô mỉm cười, lắc lắc tay anh: “Không sao, sau này em sẽ dạy từ từ.”
Điểm đến thứ ba là escape room. Cô thấy anh IQ cao, tốt nghiệp trường nổi tiếng nên đã cố tình chọn căn phòng kinh hoàng nhất và cũng là mức khó nhất luôn.
Nhưng ai mà ngờ được, Lý Tư Văn vẫn thản nhiên như thường. Thậm chí anh còn chả giật mình lúc nhân vật trong game xuất hiện, đã thế còn rảnh hơi chuyện trò với người ta: “Chú em, công việc có vất vả không?”
Nhân vật sững sờ: “Ờm, cũng ổn.”
“Lương tháng bao nhiêu? Mua năm gói bảo hiểm với quỹ nhà ở rồi à?”
“Lương khoảng năm, sáu nghìn tệ. Mua bảo hiểm xã hội rồi, mấy cái khác thì không biết.”
“Đọc thêm về luật lao động đi, bảo vệ quyền lợi nhân viên của mình.”
Nhân vật cảm thấy ấm áp: “Cảm ơn anh trai.”
“Không có gì.” Lý Tư Văn chỉ vào Chu Tố: “Đây là bạn gái tôi, cô ấy sợ ma, phiền anh đến lúc đấy đứng xa cô ấy ra nhé. Ra ngoài tôi mời anh uống nước đường đỏ.”
“Yên tâm!”
Chu Tố đứng bên cạnh cảm nhận được tình yêu và sự quan tâm của trai “siêu thẳng”, cứng nhắc thật sự. Mà mấy cái chướng ngại vật kia chẳng nhằm nhò gì với anh cả. Chưa đến 30 phút, cả hai đã thoát được rồi.
Sau khi ra ngoài, mặt cô ánh lên vẻ bất lực. Anh lo lắng: “Sao vậy em? Anh làm sai ở đâu thế?”
Cô thở dài: “Nếu con gái dẫn anh đi chơi escape room thì tức là muốn được anh bảo vệ, được nép vào lòng anh, hiểu không?”
Anh vỡ vàng, hối hận vô cùng tận.
Tuy nhiên, đến phần shopping thì anh lại đạt tiêu chuẩn. Cô nhìn đi nhìn lại cái gì thì anh sẽ nhớ như in cái đó, nhân lúc cô đi vệ sinh thì anh quay lại mua hết về.
Shopping có một lượt mà đã mua cả trung tâm thương mại.
Lý Tư Văn hỏi: “Điểm đến thứ năm của mình là gì thế?”
Chu Tố mệt rã rời, ôm cổ anh nũng nịu: “Em đau chân quá, không muốn đi nữa đâu, nhưng em vẫn chưa muốn về nhà. Em muốn ở bên anh cơ.”
Anh nghi ngờ sâu sắc rằng bạn gái đang kiểm tra mình.
Anh ngẫm nghĩ rồi nói: “Thế để anh.”
Anh dẫn cô đi trải nghiệm sự cổ điển.
Đến cửa hàng massage, cô líu lưỡi, dần dần nhận ra nơi này là chốn bồng lai. Cô được mở mang tầm mắt: “Giờ có massage cao cấp thế này cơ á?”
Thật ra cũng không quá cao cấp nhưng cửa hàng lại vô cùng chu đáo. Đủ các món ăn mang hương vị của khắp thế giới. Nào bánh bao súp, bánh bao hấp, tiramisu rồi bánh sừng bò, chưa kể đến món cháo dưỡng sinh, có tận bảy, tám món cho mọi người lựa chọn. Ngoài ra còn thêm cả đĩa hoa quả được thái lát, xếp lên nhau một cách ngay ngắn.
Màn hình khổng lồ ở khu nghỉ còn đang chiếu những chương trình giải trí hot nhất hiện giờ. Chu Tố ngạc nhiên khi phát hiện ra bên cạnh còn có cả phòng karaoke.
Cuộc hẹn do Lý Tư Văn chuẩn bị đã giúp cô được khai sáng. Cô buộc phải cảm khái: “Đây là một cái giá quá hời luôn!”
Thế nhưng anh vẫn lo ngay ngáy, hỏi cô: “Em có thích không?”
Cô thật lòng thật dạ, gật đầu với anh: “Thích chứ! Được ăn được uống được chơi, còn được massage nữa.”
Anh yên tâm rồi, thế là nạp luôn 50 nghìn tệ, trở thành khách VIP của của hàng.
Cô không nỡ bắt bẻ, anh làm gì cũng nhìn trước ngó sau khiến người ta phải đau lòng. Cô đang nghĩ, tương lai vẫn còn dài, thời gian dạy hẵng còn nhiều lắm. Mục tiêu tiếp theo là phải thay đổi thói quen tiêu tiền như nước của anh.
Buổi hẹn hò đầu tiên đã kết thúc mỹ mãn.
Tối nay, Chu Tố ngủ sớm. Lý Tư Văn đợi cô say giấc nồng thì mới rón rén xuống giường, đi vào phòng sách, ghi chép vào sổ:Gắp thú là niềm vui, là hạnh phúc chứ không chỉ là mỗi con thú bông.Người yêu dẫn bạn đi nhà ma là muốn nép vào lòng bạn. Lúc đó chỉ cần ôm em ấy vào lòng là được, đừng hỏi nhiều làm gì hết, bịt cái mồm lại.Tố Tố thích nhân viên số 21, khen tận ba lần, khen bạn ấy xoa bóp rất vừa phải, lần sau sẽ chọn bạn đấy.Lúc nạp tiền, mặt Tố Tố biến sắc, tuy không nói gì nhưng khả năng là em ấy không hài lòng.Đến dòng này, anh còn tô đậm bằng bút đỏ, nhận xét kĩ càng: Chú ý, lần sau nạp nhiều tiền hơn.
*
Dưới sự dẫn dắt của Chu Tố, Lý Tư Văn càng ngày càng ra dáng một anh người yêu thú vị.
Sáng nào trên bàn làm việc của cô cũng xuất hiện một bó hoa hồng champagne tươi thắm, sương sớm hẵng còn đọng trên những cánh hoa hồng nhạt, ngoài ra còn có một bưu thiếp:
No one but you.
Không ai khác ngoài em.
Đồng nghiệp khen lãng mạn tới tấp, mọi người hỏi Chu Tố, cô có bạn trai rồi à? Bạn trai cô là người thế nào?
Cô ngửi hương hoa, nụ cười ẩn nấp dưới bó hoa, dịu dàng đong đầy trong ánh mắt: “Anh ấy là người rất rất tốt.”
Bấy giờ, Lý Tư Văn rất rất tốt vừa đi ngang qua cô. Liếc mắt đưa tình nhưng đã vội giấu đi, chỉ có đôi ta hiểu thấu pháo hoa đang nở rộ trong lòng.
Mười phút sau, anh nhận được tin nhắn của cô:
Văn Văn, em rất yêu anh!
Khóe môi anh cong cong nét cười, trả lời cô:
Bạn đang đọc bộ truyện Cặp Đôi Nồng Cháy tại truyen35.com
Anh yêu em hơn.
Ngụy Ngự Thành đang ngồi sau bàn làm việc bỗng ngẩng lên, nhìn anh tận hai lần mà anh chẳng nhận ra. Cuối cùng, sếp bực mình gõ cộc xuống bàn thì anh mới ngồi thẳng lại, hiểu ý sếp nên cúi gằm đầu xuống: “Xin lỗi chủ tịch.”
Ngụy Ngự Thành không nói gì mà chỉ giao cho anh một việc: “Cậu đi sắp xếp một văn phòng trống, mấy hôm nữa Lâm Sơ Nguyệt đến làm việc.”
Anh gật đầu: “Vâng.”
Anh kể chuyện cho Chu Tố nghe, cô là người cuồng chi tiết nên rất thích trang trí các thứ. Tiện đường hỏi luôn: “Nhân viên mới của phòng hành chính hả anh?”
Anh nói bóng gió: “Không phải, nhưng em làm thân với cô ấy cũng được, chỉ có lợi thôi.”
Cô mù mờ gật đầu. Không lâu sau đã có được câu trả lời, hóa ra là vợ tương lai của chủ tịch. Cô cảm thán, Lý Tư Văn bắn tin còn giá trị hơn cả con dao giết cá bằng vàng.
Chuyện tình công sở bí mật đã trôi qua êm đẹp được một tháng.
Hôm nay Chu Tố vừa về nhà đã thấy Chu Kỳ Chính phấn khởi khoe với cô: “Bố tìm được người tặng dao giết cá rồi! Thì ra là Hoàng Ba đấy.”
Cô:?
“Bố hỏi khắp nơi mà chẳng ai nhận cả. Tự dưng nhớ ra thằng bé, không ngờ nó lại nhận luôn.” Chu Kỳ Chính yên lòng rồi: “Tặng quà mà không để tên, nhân cách thằng bé tốt đấy. Mà nó cũng có cảm tình với con, Tố Tố, con muốn làm quen xem thế nào không?”
Chu Tố chẳng cười nổi, “Hừ” một cách quái gở.
Cô không muốn gọi điện mà lái xe thẳng đến đại học B, bảo Hoàng Ba ra ngoài cổng trường ngay.
Anh ta không giấu được sự sung sướng của mình nhưng cô đã nói thẳng luôn: “Anh có bị làm sao không đấy? Không phải quà mình tặng mà tự nhận là cái kiểu gì vậy?”
Hoàng Ba đanh mặt. Cô không thèm giữ thể diện cho anh ta: “Muốn bố tôi có thiện cảm với anh chứ gì? Anh giả tạo quá rồi đấy. Còn chẳng nghĩ đến chuyện mình chả có tiền để mua được món quà đó.”
Lời cô nói đã sỉ nhục lòng tự ái của đàn ông. Hoàng Ba cố cãi lại: “Cô đừng có coi thường người khác.”
“Tôi coi thường anh đấy thì sao nào?” Chu Tố hệt như quả ớt đang bùng nổ: “Anh cũng chả thèm đoái hoài đến việc mình làm có đáng được tôn trọng hay không.”
Hoàng Ba không cãi được mà cũng không dám biện bạch gì.
Cô chửi xong thì quay gót rời đi hết sức phong độ. Vào trong xe, cô gọi cho Chu Kỳ Chính, hít một hơi thật sâu, cô không cho phép đứa nào cướp công của Lý Tư Văn hết. Cô nói: “Bố, tối mai con dẫn người yêu về nhà ăn cơm.”
Hơn nữa, cô cũng nói thẳng cho anh hay, bố mẹ mình không giết cá ở RT Mart, cũng chẳng bán bánh bao gì hết.
Mãi mà anh vẫn không nói gì.
Cô áy náy, cúi gằm đầu, trộm nhìn anh. Lý Tư Văn thở dài, không biết phải nói sao: “Còn làm gì được nữa, cũng không đòi con dao về được.”
Chu Tố:?
Khối óc của Văn Văn nhà cô thẳng chết đi được.
Ở nhà, giáo sư Chu đã phải chuẩn bị tâm lý rất lâu thì mới tiêu hóa được sự thật rằng bạn trai Chu Tố là sếp của con gái mình. Còn Tố Thanh thì mừng hết đỗi, đã thế bác còn nhắn tin vào group bạn thân của mình: Tố Tố dẫn người yêu về nhà, mai livestream cho các bà xem!
Một người con rể như Lý Tư Văn thì quá tuyệt vời rồi.
Hôm sau, anh không phụ lòng mong đợi của mọi người. Anh mặc áo khoác màu mơ nom vừa đẹp trai vừa thoải mái, đứng cạnh Chu Tố đúng là một đôi trai tài gái sắc. Tố Thanh hài lòng vô cùng, bác cười tít mắt mời anh vào nhà ngồi rồi bảo Chu Tố xuống bếp giúp mình.
Ở phòng khách còn mỗi Chu Kỳ Chính và Lý Tư Văn. Bầu không khí sinh sôi những mảnh ngại ngùng.
Thi thoảng bác trai liếc nhìn thì đã chạm ngay phải ánh mắt dịu dàng của anh, khóe môi anh cong một nét cười lịch sự khiến bác phải để mắt, nhưng chưa gì bác đã quay đi, hắng giọng: “À thì, cháu uống trà, uống trà đi.”
Anh cầm cốc, làm theo lời bác, sau ấy anh chủ động nói: “Bác, món quà lần trước tặng bác là do cháu đường đột quá, mong bác tha lỗi cho cháu.”
Bác xua tay: “Quà quý quá, mà tặng thì cũng tặng rồi, đấy còn là tình cảm của cháu. Sau cứ nói một tiếng cho bác để lúc bác nhận cho bớt sợ, chứ nay còn gây hiểu lầm to thế này.”
Lý Tư Văn gật đầu vâng lời: “Lần đầu gặp bác, cháu đã bị ấn tượng bởi phong thái của bác rồi. Bác vừa đậm chất “Nào hay lá mảnh ai đem cắt? Ngọn gió cuối xuân tựa kéo dao” lại vừa nghĩa khí hào hiệp của “Thu sương thiết ngọc kiếm, tà dương minh châu bào”. Khéo sao cháu lại có bạn làm trong ngành vàng bạc đá quý, thế nên con dao ấy lại phù hợp. Lúc ấy cháu bốc đồng quá nên đã tặng luôn cho bác, cháu vô lễ quá.”
Chu Kỳ Chính được khen nên lòng nở hoa: “Có sao đâu mà, bác cũng thích con dao đó, người ta gọi đây là gươm quý không bao giờ cùn còn gì! Tư Văn, cháu chọn quà giỏi đấy. Cơ mà sau này đừng tặng bác mấy món đắt thế này. Rảnh thì đi ăn với Chu Tố. Đừng khách sáo, đây là gia đình của cháu.”
Anh đứng dậy dâng trà cho bác: “Bác, vậy sau này cháu làm phiền bác nhiều hơn rồi.”
Chu Tố đứng ở cửa bếp, nghe thế thì tâm phục khẩu phục. Lý Tư Văn có quá nhiều mặt tương phản với nhau. Lúc thì đơn giản, khi thì khôn khéo. Nói có đôi câu thôi mà đã lấy lòng được giáo sư Chu rồi.
Nhờ bữa cơm này mà anh biết lúc cô ra đời nặng ba cân ba, biết hồi bé cô học nhảy thì bị gãy xương do xoạc chân, biết cô chơi piano giành được giải nhất quốc gia, biết hồi cấp ba cô đu idol xong bị mất ví nên thành anti-fan của idol đó luôn.
Một Chu Tố hoạt bát, đáng yêu, chân thực đến như vậy, Lý Tư Văn đã được ngắm nhìn bóng hình cô suốt từ những năm tháng thơ ấu đến giờ.
Người cô đẫm mồ hôi, liên tục gắp thức ăn cho giáo sư Chu, sầu muộn: “Bố, bố phải giữ mặt mũi cho con gái bố chứ.”
Đúng lúc ấy, anh nâng ly mời rượu: “Bác, cháu uống một ly, bác cứ tự nhiên ạ.”
Anh thẳng thắn thế này làm cho Chu Kỳ Chính rất vui, rượu ấm bụng rồi nên bác kể cho bằng hết mấy chuyện xấu hổ của con gái nhà mình ra. Còn Tố Thanh thì lo nghĩ nhiều hơn, bác hỏi anh: “Tư Văn, bố mẹ cháu làm gì thế?”
Lý Tư Văn trả lời: “Cháu mồ côi từ nhỏ ạ.”
Bác ngạc nhiên: “Ôi, bác xin lỗi.”
“Không sao đâu ạ.” Anh mỉm cười: “Đấy là sự thật, không việc gì phải giấu.”
Bữa cơm ấm áp, không khí gia đình yên vui.
Sau khi anh đi, Chu Tố tiễn anh xong quay về nhà, y rằng bố mẹ đã ngồi đợi ở sofa rồi.
Cô giật bắn mình, cau mày: “Bố mẹ sao thế, Lý Tư Văn vẫn không làm bố mẹ ưng à?!”
Chu Kỳ Chính vội xua tay: “Bố ưng chứ!”
Tố Thanh câm nín: “Hai bố con nhìn mẹ làm gì? Chả lẽ mẹ là mẹ vợ độc ác à?”
Chu Tố yên lòng hẳn, gọi là mẹ vợ rồi thì chắc không có vấn đề gì đâu. Tuy nhiên bác gái cũng lo thật: “Thằng bé khổ quá, mẹ thì không có thành kiến gì nhưng con là con gái mẹ nên mẹ cũng lo nghĩ nhiều. Tính Tư Văn có ổn không? Lúc ở bên nhau thì thằng bé có bắt ép con làm gì con không thích không?”
Mặt cô ngây thơ: “Toàn con bắt ép anh ấy mà.”
Hai vợ chồng: …
Cơ mà, đắc chí một thời thì hối hận một đời. Vì Chu Tố khai nhận nên hình tượng “chua ngoa” đã in sâu vào lòng bố mẹ, đã thế hình tượng Lý Tư Văn ở trước mặt người lớn thì y như tên mình, một chàng trai tử tế nhưng lại có quá khứ đau thương. Thành ra bố mẹ Chu đã nhất trí rằng, con gái mình bắt nạt người ta nhiều hơn.
Chu Tố tủi chết đi được: “Chả biết ai mới là con ruột của bố mẹ nữa.”
Tủi thân là thế nhưng đêm xuống đã được Lý Tư Văn bù đắp cho. Cô yêu cầu gì anh cũng làm được. Có lúc, chẳng biết cô nhóc bị kích thích cái gì mà si mê quá mức khiến anh… Ừ.
Anh cho biết mình gặp phải áp lực chồng chất.
Thậm chí hôm sau, văn phòng còn xuất hiện thêm miếng Salonpas.
Chuyện tình công sở của hai người kéo dài gần nửa năm. Nửa năm sau đấy đã xảy ra rất nhiều chuyện, mà chuyện đáng để học hỏi nhất ấy là hành trình cua vợ của chủ tịch Ngụy.
Chu Tố nghe lời dạy bảo của bạn trai, trợ giúp Lâm Sơ Nguyệt trong cái khắc cô ấy mông lung nhất. Mặt khác, cô cũng rất thích tính Lâm Sơ Nguyệt.
Trần đời làm gì có bí mật nào mãi, dần dà, cả tập đoàn bắt đầu đồn thổi nhau về Chu Tố. Mọi người nói cô đang hẹn hò với Lý Tư Văn, mà cô là người mồi chài anh, cái gì mà cổ anh toàn vết hickey, khó nghe kinh khủng.
Bình thường quan hệ của Chu Tố với các đồng nghiệp cũng rất tốt, sau khi nghe ngóng thì đã nhanh chóng tìm ra được người tung cái tin đồn này. Đấy chính là người đã trách cô không thấu tình đạt lí khi làm việc.
Chuyện đã truyền đến tai Ngụy Ngự Thành. Hôm đó anh hỏi về việc này nhưng Lý Tư Văn đã trả lời chắc như đinh đóng cột: “Không liên quan đến Chu Tố, tôi là người đã đuổi việc người đó.”
Cảm xúc bộc lộ vô cùng rõ ràng, một thư kí điềm tĩnh như anh chưa bao giờ xuất hiện tình trạng này. Vậy nên Ngụy Ngự Thành cũng chỉ nhắc nhở qua: “Cẩn thận mấy tin đồn.”
Phía Chu Tố thì vẫn rất ổn. Vẫn đi làm như mọi ngày, tâm trạng phơi phới hết sức. Cô còn khuyên Lý Tư Văn: “Người ta nói xấu thì đấy là việc của người ta, thích nói gì thì nói, em cũng có quan tâm đâu. Em hiểu bản thân em như thế nào là được rồi. Em không muốn phải cãi nhau với mấy đứa ngu, toàn phí thời gian.”
Anh rất yêu một Chu Tố phóng khoáng như thế này.
Cũng từ ấy, thâm tâm anh đã nảy sinh một kế hoạch.
Chẳng bao lâu sau, anh một thân một mình đến nhà Chu Tố. Khi Chu Kỳ Chính và Tố Thanh thấy sổ đỏ sổ xanh la liệt trên bàn thì đờ hết cả ra.
Hôm nay anh mặc vest, đi giày da, trang phục cực kì nghiêm túc, binh tĩnh mở lời: “Thưa hai bác, đây là tất cả bất động sản đứng tên cháu. Ngoài ra còn có thẻ ngân hàng, tài khoản chứng khoán với một số dự án đầu tư khác. Và đây là tiền tiết kiệm của cháu, tổng số tiền ghi ở ngay trên đầu.”
Chu Kỳ Chính hãi hùng: “Tư Văn, cháu đang?”
Ánh mắt anh rất thẳng thắn: “Cháu không cha không mẹ, sống đơn độc, cũng không có người thân để mình chăm sóc. Chu Tố yêu cháu là thiệt thòi cho em ấy. Việc cháu làm được đấy là trao hết tất cả những gì cháu có để cho em ấy biết. Ít nhất cũng để em ấy có đường lui. Hai bác, cháu mong hai bác yên tâm, cháu sẽ cố gắng hết sức có thể để cho Tố Tố có một tương lai tốt. Để cho em ấy không phải lo cơm áo gạo tiền, để cho em ấy được làm một công chúa. Và cũng để cho em ấy được sống như những gì mình thích.”
Chu Kỳ Chính và Tố Thanh trố mắt nhìn nhau, khi quay sang Lý Tư Văn thì cả hai bác cùng thở dài: “Cháu cũng khó khăn lắm rồi. Hai bác chiều Tố Tố từ nhỏ nên tính nó cũng ẩm ương, chắc chắn con bé đã gây cho cháu nhiều rắc rối rồi.”
Anh mỉm cười: “Không rắc rối đâu ạ, đấy là việc cháu nên làm.”
Tố Thanh gật đầu: “Tố Tố tìm được cháu cũng là phúc của con bé. Tương lai, hai đứa phải thông cảm cho nhau, giúp đỡ lẫn nhau. Cháu đừng chiều con bé quá, sai thì vẫn phải dạy dỗ, thế mới cùng nhau tiến bộ được, cùng nhau trải qua hôn nhân hạnh phúc.”
Cứ thế, sự bộc trực của Lý Tư Văn đã nhận được lòng tin của bố mẹ Chu Tố.
Mãi sau này, Chu Tố cứ hỏi anh đã làm thế nào nhưng anh đã bớt đi khúc đấy, không nói cho cô biết. Và rất nhiều năm sau ấy, nhờ bố mẹ nói thì cô mới biết được, anh đã trao hết tài sản của mình để xin được cưới người con gái mình yêu.
Nhắc đến thì cũng buồn cười, cả hai bước sang một trang mới mà không cần bắt đầu bằng việc đăng kí kết hôn.
Chu Tố rất ưng một chiếc váy cưới, cô bảo nhân lúc cô đang gầy, “ngực tấn công mông phòng thủ” quá hợp luôn nên phải nhanh nhanh chụp ảnh cưới. Lý Tư Văn thì không muốn thế, anh muốn đi Pháp chụp ảnh cưới để sau này, khi cuộc sống của cô đã có anh rồi, mỗi lần nhìn về quá khứ sẽ nhớ đến những thời khắc đẹp đẽ nhất.
Cô bị thuyết phục nhưng vẫn muốn thử chiếc váy đang nằm trong tủ kính ấy. Sau khi ra ngoài, cô đứng trước gương, quay người mỉm cười với anh: “Anh gọi công chúa đi! Mau lên nào!”
Lý Tư Văn sững sờ trước vẻ đẹp mỹ miều ấy.
Anh cất lên từng chữ từng chữ: “Không phải công chúa mà là vợ anh.”
Anh chụp trộm được tấm ảnh Chu Tố mặc váy cưới, đăng lên wall, tuyên bố một cách rất chi là “trai thẳng”.
Vợ yêu. Chu Tố.
Nhân viên Hối Trung???
Vờ cờ lờ! Hai người họ kết hôn luôn rồi???
Đcm rung động quá!!!
Chu Tố thấy bài đăng có tận mấy trăm bình luận thì cười ngã vào lòng Lý Tư Văn: “Anh đoán xem mai em đến công ty có bị đánh không?”
“Hả?”
“Anh không biết à, anh là người tình trong mộng của nhiều người lắm đó.”
Anh bình tĩnh đáp: “Cũng bó tay thôi, bị em hãm hại mất rồi.”
Chu Tố cười sung sướng. Trực giác mách bảo khiến cô sực nhớ ra một chuyện.
“À phải rồi, định hỏi anh chuyện này mà lúc nào cũng quên.” Cô ngẩng lên nhìn anh: “Mật khẩu nhà anh là 191758, không phải sinh nhật anh mà cũng chẳng phải sinh nhật em. Thế rốt cuộc là gì thế?”
“Em nghĩ kĩ đi.”
Cô chớp chớp mắt, chau mày lắc đầu: “Em không nghĩ ra được.”
Lý Tư Văn ôm ghì lấy cô, thì thầm bên tai cô: “Ngày 19 tháng 4, lúc 17 giờ 58 phút.”
Mới đầu Chu Tố còn mù mờ, sau khi yên lặng một lúc thì cô đã thốt lên: “Có phải ngày anh xem mắt với Khả Khả không?!”
Anh sửa lời cô nói: “Không phải xem mắt với cô ấy mà là ngày anh gặp em.”
Khoảnh khắc em xuất hiện.
Em là Chu Tố, là món quà mà thiên sứ ban tặng.
*
Tác giả có lời muốn nói:
Rồi rồi, ngoại truyện của Lý Tư Văn và Chu Tố đến đây là kết thúc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.