Chương 2: hình phạt dành cho đại thiếu gia
Chiryu Vũ
16/03/2015
Chương 2: Hình phạt đặc biệt dành cho đại thiếu gia
- Cậu định ra hình phạt gì đây?- Lâm Duyệt hỏi
- Tớ muốn lớp trưởng lớp làm lao công!-nhỏ vô tình đụng phải ai đó
-Này! muốn chơi nhau thì cũng vừa phải thôi chứ? tai sao lại bắt một thiếu gia như tôi đây làm lao công được chứ? - hắn giận dữ đập bàn
- Oh, tôi xin lỗi! Tôi ko biết cậu là lớp trưởng- nhỏ ngây thơ nhìn hắn
- Ko sao đâu Quỳnh! ko biết ko có tội - Lâm Duyệt chống cằm nhìn hắn- Phải ko Du Duyệt?
Lâm Duyệt cố tình nói như vậy bởi "ko biết ko có tội" là câu cửa miệng của hắn mà. Hắn bục bội, dùng ánh mắt sắc như dao lam nhìn Lâm Duyệt.
- Giờ cậu về phe con nhỏ đó hả?-hắn nhìn Lam Duyệt cười khổ
- Tớ chỉ về phe lẽ phải thôi!- Lâm Duyệt tỏ ý hối hận
- Quỳnh đúng hay sai cậu đều phải về phe cậu ấy. Nếu ko, tôi ko chắc câu còn cơ hội để trở về thăm phụ hoàng và mẫu hậu của cậu đâu-Tiên An lạnh lùng đe dọa
-Tôi rõ rồi thưa tiểu thư Shine- Lâm Duyệt mặt căm phẫn_"ko tin nổi đường đường là thái tử của Kanya Mius mà lạn có ngày đi làm quả gia cho con tiểu yêu này. Shine cái nỗi gì chứ! gloom thì có"
-Nó xấu tôi hả? đừng tưởng tôi ko biết cậu thik gọi tôi là Gloom!- Tiên An giọng vẫn vô cảm
-...- Lâm duyệt chợt giật mình ko nghĩ nữa- Xin lỗi tiểu thư! tôi ko có ý đó
- E hèm! Vậy cuối giờ hôm nay.... Khỉ! Quét sân trường!- bà cô nãy giờ bị "bơ" giờ mới lên tiếng
- cô ơi! vậy là ko công bằng- hắn dùng khuôn mặt cún con- cả lớp cx phải chịu phạt cùng em chứ cô
- việc này......- bà cô nhìn về phía bọn học sinh
cả lớp chột dạ, vội vã lắc đầu, xua tay.... làm đủ mọi trò để trốn. bà cô khó xử nhìn về phía nhỏ. Nhỏ hiểu bà cô khó xử thế nào nên dùng hết mọi chất xám trong đầu để suy nghĩ và....
- vậy thì lớp trưởng quét sân, các bạn còn lại quét lớp!- nhỏ cười gian nhìn hắn"Thật ko ngờ con khỉ này lại được làm lớp trưởng. Chả biết may hay xui nữa."Sao có thể thế đc! Nhìu bạn quét lớp quá!- hán tỏ ra bất mãn nhưng rồi lại đổi giọng y như cún con- mọi người phải biết thương hoa tiếc ngọc chút chứ!
-Nhưng chẳng phải lớp trưởng luôn phải làm gương sao?-nhỏ kích đểu
Ở ngôi trường ms này, nhỏ chẳng cần phải mang cái mặt nạ hiền dịu để mọi người chơi với mình nữa. Nhỏ sống thực với chính con người sẵn có của nhỏ-thông minh lanh lợi, pha chút gian manh và thích chọc phá người khác. Cái mặt nạ hiền thục bị gỡ bỏ, tuy nhỏ vẫn đáng yêu như ban đầu nhưng bây giờ, nhỏ mới hiện nguyên hình. 11 năm qua, từ khi giấu mình trong cái vỏ bọc hoàn hảo ấy, nhỏ mới dám để người ngoài biết con người thật của mình.
-Cuối giờ chúng ta bắt đầu! Tiết học hôm nay kết thúc tai đây- bà cô dọn đồ rồi quay qua nhìn hắn-Khỉ, ra đây cô nói chút
Hắn hậm hực nối gót theo bà cô. Cùng lúc đó trong lớp, nhỏ đang phổng mũi trong những lời khen của bọn cùng lớp."Không biết mình có thể như thế này mãi ko nhỉ?"_nhỏ cười buồn kkhi nghĩ về quá khứ.
-Quỳnh ơi, cậu thật siu, mìn iu cậu wá hà!- Ngọc Anh mắt trái tim nhìn nó
-Cậu là con trai hay con gái vậy Ngọc Anh!- Huỳnh Tuấn ngồi cạnh khẽ nhắc Ngọc Anh
- Kệ tớ! Cái đồ con trai dzô dziên!-Ngọc Anh hứ một cái làm mặt giận rồi quay sang cười với nhỏ-hì hì
- Quỳnh, mừng câu chiến thắng trở về- Tiên An nở một nụ cười đẹp mê hồn
-........-Mọi người trong lớp dừng việc tán dương khen thưởng nhỏ, im bặt
- Có chuyện gì vậy?- nhỏ ngơ ngác như con nai vàng
-.......-Im lặng một chập và...-woa, Tiên An cười nhìn xinh wá!-bùng nổ trừ An, Quỳnh và Lâm Duyệt
-Hả?-nhỏ nghệt mặt ra ko hiểu
-Rảnh!-An lạnh lùng đứng dậy rồi bỏ ra khỏi lớp
Tuy vậy nhưng ai đó đã nhìn thấy mặt cô thoáng đỏ, ánh mắt ánh lên niềm vui. Cậu hiểu cô đang nghĩ gì, muốn đuổi theo cô nhưng lại thôi. Cậu biết cô ko muốn ai nhìn thấy vẻ mặt ngượng ngùng đó của cô. Nhỏ thì chẳng hiểu gì nhưng cũng về chỗ
-Này bạn ơi, cho tớ hỏi An sao thế? Sao cô ấy cười mọi người lại ngạc nhiên như vậy? An ít cười lắm à?- Nhỏ khều vai Lâm Duyệt
- ko phải ít. Shine à An, chưa bao giờ cười- Lâm Duyệt giải thích
-Sao chứ?!-nhỏ thật sự bị loạn rồi-Chẳng phải an vừa cười với tớ đó sao?
-Thì thế mọi người ms ngạc nhiên-Lâm Duyệt thẩn thơ nhớ lại nụ cười của An
Trong lúc mọi người trong lớp đang bàn tán sôi nổi về nụ cười của An thì ở ngoài, hắn đang tú điên người. Bà cô ấy trước đây chỉ giao bài vừa tầm với bọn trong lớp để có thể tìm ra người giải được bài toán. Thế nhưng bây giờ đã có người qua mặt được hắn nên bà ta sẽ cho những bài tập cao cấp hơn. Bà ta bảo rằng nếu hắn mà con không về nhà học thêm chương trình cao hơn thì sẽ bị tụt hạng, sẽ bị mất đi cái danh hiệu mà bọn trong trường gán cho hắn "THIẾU GIA ĐA TÀI". Bà ta chỉ ns vậy thôi mà hắn đã nổi xung lên rồi. Thật hết ns nổi mà!
__________Tan học________
Như đã thoả thuận với nhỏ, hắn vác cây chổi ra giữa sân trường mà quét.Nhìn thấy thiếu gia CỦA MÌNH lại đi làm cái việc này, bọn "vịt giời" hết sức đau lòng. Có vài đứa chẳng cần câu nệ mình là ai, thân phận gì cũng đem chôiỉ ra quét cùng hắn. Trong lòng hắn giờ bực lắm luôn.
Mời Bạn Đọc Tiếp Tại Trang : Cặp Đôi Siêu Quậy (2) - Truyện Tình Cảm Tuổi Teen - Truyện Teen Đang Sáng Tác - Diễn Đàn Kênh Truyện http://kenhtruyen.com/forum/44-342-2#ixzz3KGzUT3A2Ừ thì trời nóng chang chang dù đã sang tháng 10...
Ừ thì một đại thiếu gia như hắn lại phải đi làm lao công....
Ừ thì hắn ko thua nhỏ....
nhưng bực hơn, hắn phải chịu những ánh mắt thương hại của mọi người... và hắn ghét như vậy. có cảm giác mình là một thằng tệ hại, ko ra gì, cần tới sự bố thí. lòng tự trọng của hắn quá cao, hắn ko cho phép ai nghĩ như thế.
nhỏ lần đầu tiên tới lớp học kì lạ như thế nhưng trong thâm tâm lại thấy rất vui. lớp học ko phân biệt giàu nghèo hay xuất thân từ đâu, gia thế như thế nào mà họ quan tâm đến học lực. dù có một chút ganh đua nhưng cx ko quá đáng như trường cũ của nhỏ( thật là ko quá đáng?!)
......
Hắn quét lung tung beng hết cả lên. từ nhỏ tới lớn, đây là lần đầu tiên hắn cầm chổi mà. lúc hắn quét xong thì mọi người đã về hết, chẳng còn ai. hắn ra sân sau lấy con Suzuki V-storm 650 ABS của mình phóng về nhà.
mọi sự mới chỉ là bắt đầu
- Cậu định ra hình phạt gì đây?- Lâm Duyệt hỏi
- Tớ muốn lớp trưởng lớp làm lao công!-nhỏ vô tình đụng phải ai đó
-Này! muốn chơi nhau thì cũng vừa phải thôi chứ? tai sao lại bắt một thiếu gia như tôi đây làm lao công được chứ? - hắn giận dữ đập bàn
- Oh, tôi xin lỗi! Tôi ko biết cậu là lớp trưởng- nhỏ ngây thơ nhìn hắn
- Ko sao đâu Quỳnh! ko biết ko có tội - Lâm Duyệt chống cằm nhìn hắn- Phải ko Du Duyệt?
Lâm Duyệt cố tình nói như vậy bởi "ko biết ko có tội" là câu cửa miệng của hắn mà. Hắn bục bội, dùng ánh mắt sắc như dao lam nhìn Lâm Duyệt.
- Giờ cậu về phe con nhỏ đó hả?-hắn nhìn Lam Duyệt cười khổ
- Tớ chỉ về phe lẽ phải thôi!- Lâm Duyệt tỏ ý hối hận
- Quỳnh đúng hay sai cậu đều phải về phe cậu ấy. Nếu ko, tôi ko chắc câu còn cơ hội để trở về thăm phụ hoàng và mẫu hậu của cậu đâu-Tiên An lạnh lùng đe dọa
-Tôi rõ rồi thưa tiểu thư Shine- Lâm Duyệt mặt căm phẫn_"ko tin nổi đường đường là thái tử của Kanya Mius mà lạn có ngày đi làm quả gia cho con tiểu yêu này. Shine cái nỗi gì chứ! gloom thì có"
-Nó xấu tôi hả? đừng tưởng tôi ko biết cậu thik gọi tôi là Gloom!- Tiên An giọng vẫn vô cảm
-...- Lâm duyệt chợt giật mình ko nghĩ nữa- Xin lỗi tiểu thư! tôi ko có ý đó
- E hèm! Vậy cuối giờ hôm nay.... Khỉ! Quét sân trường!- bà cô nãy giờ bị "bơ" giờ mới lên tiếng
- cô ơi! vậy là ko công bằng- hắn dùng khuôn mặt cún con- cả lớp cx phải chịu phạt cùng em chứ cô
- việc này......- bà cô nhìn về phía bọn học sinh
cả lớp chột dạ, vội vã lắc đầu, xua tay.... làm đủ mọi trò để trốn. bà cô khó xử nhìn về phía nhỏ. Nhỏ hiểu bà cô khó xử thế nào nên dùng hết mọi chất xám trong đầu để suy nghĩ và....
- vậy thì lớp trưởng quét sân, các bạn còn lại quét lớp!- nhỏ cười gian nhìn hắn"Thật ko ngờ con khỉ này lại được làm lớp trưởng. Chả biết may hay xui nữa."Sao có thể thế đc! Nhìu bạn quét lớp quá!- hán tỏ ra bất mãn nhưng rồi lại đổi giọng y như cún con- mọi người phải biết thương hoa tiếc ngọc chút chứ!
-Nhưng chẳng phải lớp trưởng luôn phải làm gương sao?-nhỏ kích đểu
Ở ngôi trường ms này, nhỏ chẳng cần phải mang cái mặt nạ hiền dịu để mọi người chơi với mình nữa. Nhỏ sống thực với chính con người sẵn có của nhỏ-thông minh lanh lợi, pha chút gian manh và thích chọc phá người khác. Cái mặt nạ hiền thục bị gỡ bỏ, tuy nhỏ vẫn đáng yêu như ban đầu nhưng bây giờ, nhỏ mới hiện nguyên hình. 11 năm qua, từ khi giấu mình trong cái vỏ bọc hoàn hảo ấy, nhỏ mới dám để người ngoài biết con người thật của mình.
-Cuối giờ chúng ta bắt đầu! Tiết học hôm nay kết thúc tai đây- bà cô dọn đồ rồi quay qua nhìn hắn-Khỉ, ra đây cô nói chút
Hắn hậm hực nối gót theo bà cô. Cùng lúc đó trong lớp, nhỏ đang phổng mũi trong những lời khen của bọn cùng lớp."Không biết mình có thể như thế này mãi ko nhỉ?"_nhỏ cười buồn kkhi nghĩ về quá khứ.
-Quỳnh ơi, cậu thật siu, mìn iu cậu wá hà!- Ngọc Anh mắt trái tim nhìn nó
-Cậu là con trai hay con gái vậy Ngọc Anh!- Huỳnh Tuấn ngồi cạnh khẽ nhắc Ngọc Anh
- Kệ tớ! Cái đồ con trai dzô dziên!-Ngọc Anh hứ một cái làm mặt giận rồi quay sang cười với nhỏ-hì hì
- Quỳnh, mừng câu chiến thắng trở về- Tiên An nở một nụ cười đẹp mê hồn
-........-Mọi người trong lớp dừng việc tán dương khen thưởng nhỏ, im bặt
- Có chuyện gì vậy?- nhỏ ngơ ngác như con nai vàng
-.......-Im lặng một chập và...-woa, Tiên An cười nhìn xinh wá!-bùng nổ trừ An, Quỳnh và Lâm Duyệt
-Hả?-nhỏ nghệt mặt ra ko hiểu
-Rảnh!-An lạnh lùng đứng dậy rồi bỏ ra khỏi lớp
Tuy vậy nhưng ai đó đã nhìn thấy mặt cô thoáng đỏ, ánh mắt ánh lên niềm vui. Cậu hiểu cô đang nghĩ gì, muốn đuổi theo cô nhưng lại thôi. Cậu biết cô ko muốn ai nhìn thấy vẻ mặt ngượng ngùng đó của cô. Nhỏ thì chẳng hiểu gì nhưng cũng về chỗ
-Này bạn ơi, cho tớ hỏi An sao thế? Sao cô ấy cười mọi người lại ngạc nhiên như vậy? An ít cười lắm à?- Nhỏ khều vai Lâm Duyệt
- ko phải ít. Shine à An, chưa bao giờ cười- Lâm Duyệt giải thích
-Sao chứ?!-nhỏ thật sự bị loạn rồi-Chẳng phải an vừa cười với tớ đó sao?
-Thì thế mọi người ms ngạc nhiên-Lâm Duyệt thẩn thơ nhớ lại nụ cười của An
Trong lúc mọi người trong lớp đang bàn tán sôi nổi về nụ cười của An thì ở ngoài, hắn đang tú điên người. Bà cô ấy trước đây chỉ giao bài vừa tầm với bọn trong lớp để có thể tìm ra người giải được bài toán. Thế nhưng bây giờ đã có người qua mặt được hắn nên bà ta sẽ cho những bài tập cao cấp hơn. Bà ta bảo rằng nếu hắn mà con không về nhà học thêm chương trình cao hơn thì sẽ bị tụt hạng, sẽ bị mất đi cái danh hiệu mà bọn trong trường gán cho hắn "THIẾU GIA ĐA TÀI". Bà ta chỉ ns vậy thôi mà hắn đã nổi xung lên rồi. Thật hết ns nổi mà!
__________Tan học________
Như đã thoả thuận với nhỏ, hắn vác cây chổi ra giữa sân trường mà quét.Nhìn thấy thiếu gia CỦA MÌNH lại đi làm cái việc này, bọn "vịt giời" hết sức đau lòng. Có vài đứa chẳng cần câu nệ mình là ai, thân phận gì cũng đem chôiỉ ra quét cùng hắn. Trong lòng hắn giờ bực lắm luôn.
Mời Bạn Đọc Tiếp Tại Trang : Cặp Đôi Siêu Quậy (2) - Truyện Tình Cảm Tuổi Teen - Truyện Teen Đang Sáng Tác - Diễn Đàn Kênh Truyện http://kenhtruyen.com/forum/44-342-2#ixzz3KGzUT3A2Ừ thì trời nóng chang chang dù đã sang tháng 10...
Ừ thì một đại thiếu gia như hắn lại phải đi làm lao công....
Ừ thì hắn ko thua nhỏ....
nhưng bực hơn, hắn phải chịu những ánh mắt thương hại của mọi người... và hắn ghét như vậy. có cảm giác mình là một thằng tệ hại, ko ra gì, cần tới sự bố thí. lòng tự trọng của hắn quá cao, hắn ko cho phép ai nghĩ như thế.
nhỏ lần đầu tiên tới lớp học kì lạ như thế nhưng trong thâm tâm lại thấy rất vui. lớp học ko phân biệt giàu nghèo hay xuất thân từ đâu, gia thế như thế nào mà họ quan tâm đến học lực. dù có một chút ganh đua nhưng cx ko quá đáng như trường cũ của nhỏ( thật là ko quá đáng?!)
......
Hắn quét lung tung beng hết cả lên. từ nhỏ tới lớn, đây là lần đầu tiên hắn cầm chổi mà. lúc hắn quét xong thì mọi người đã về hết, chẳng còn ai. hắn ra sân sau lấy con Suzuki V-storm 650 ABS của mình phóng về nhà.
mọi sự mới chỉ là bắt đầu
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.