Chương 32: Kế Hoạch Ra Mắt Và Lời Tỏ Tình Đáng Yêu
Chiryu Vũ
10/03/2016
-=--=--=--=-=-=-=-=-=-=-=-
Mang trên vai một trách nhiệm nặng nề của cả dòng họ, tôi thực sự ko có cơ hội tới bên em và cho em hạnh phúc......
Nhưng tôi lại ko thể kìm nén cảm xúc của mình và đã trót yêu em.....
Tôi ko thể tưởng tượng đc khi ngày đó tới....Ngày mà em sẽ rời xa tôi.....
Ước sao tôi chỉ là một chàng trai bình thường để hết lòng yêu em.....
Xin lỗi em.....
Vì sẽ có một ngày tôi ko ở bên em nx........
Nhưng mãi hãy nhớ rằng.....
Trái tim tôi sẽ mãi mãi chỉ thuộc về em........
Hãy cứ hận tôi.....
Vì có vậy.....
Tôi mới mãi có trong tim em......
Và........
Đừng bao giờ ngừng hận tôi........
Sẽ có một thiên thần thay tôi.....
Yêu em........
(Diary's Du Duyet: Những ngày yêu em)
Hắn đóng quyển nhật kí lại. Một giọt trong suốt lăn trên gò má.
Xin lỗi.....vì đã để em yêu tôi......
***
-Thanh Quỳnh thân yêu ơi, Thanh Quỳnh thân yêu à!-hắn ném mạnh chiếc ba lô của mình xuống ghế rồi quay sang nhìn nhỏ với ánh mắt long lanh
-Leave me alone!-nhỏ cảm thấy hắn nhất định có chuyện gì đó chứ nếu ko còn lâu mới giở giọng như vậy. Tuy hai người đã thừa nhận mối quan hệ nhưng ai cx có khoảng cách với đối phương.
-Cậu ko muốn nghe sao?-hắn uỷ khuất đến đáng thương
-Cậu tự khai ra. Cần tớ phải hỏi sao?-nhỏ nhạt giọng
-Hừ!-hắn bực bội nhìn An-Tại cậu cả đấy!
An nhíu mày một xíu rồi nhếch mép khinh bỉ. Sau đó lại trở về với thái độ lạnh lùng sẵn có. Tuy nhiên, người ngồi cạnh lại ko hiểu được ý hắn, lên giọng trách cứ.
_Sao cậu trách vợ tớ chứ?!-Lâm Duyệt cau có
_Quỳnh của tớ lạnh lùng là tại cậu ấy!-Hắn phùng má. Bộ dạng trẻ con cực kì cute
_Vô lí!-Lâm Duyệt hằn học. Chưa thấy ai vô lí như hắn
An có hơi bực mình. Tự nhiên ở trường mà cậu dám vợ này vợ nọ, hiện tại vẫn còn đang làm nô lệ của cô á! To gan lớn mật thật a!_''Hừ.....tối nay ta bắt mi đi ngủ cùng bọ phỉ!'' Gián là loài động vật mà Lâm Duyệt ghét nhất......
Nhỏ hôm nay lạnh lùng là cx có lí do chứ. Từ cái ngày mà hắn dám công khai chuyện tình cảm của nhỏ với hắn, nhỏ nhận đc ko ít rắc rối. Nào là chuột chết trong ngăn bàn, nào là thư đe doạ, nào là những lời nói mỉa mai, châm biếm......Nhỏ biết chuyện này kiểu gì cx sẽ xảy ra nhưng tới khi xảy ra rồi, nhỏ lại có chút bất an. An bảo mặc kệ, nhưng nhỏ ko làm đc. Vậy là nhỏ mang lên mình một gương mặt khác....một gương mặt mà chỉ khi làm nhiệm vụ nhỏ mới đeo.
Nhưng như thế chưa là gì! Tối hôm qua, An gọi nhỏ tới, nói rằng hôm nay hắn sẽ đưa nhỏ về ra mắt bố mẹ. Sở dĩ An biết chuyện này vì mẹ hắn-Đỗ phu nhân call cho An hỏi về nhỏ. An ko giấu diếm, định kể hết ra nhưng lại thôi. Chỉ nói với bà ấy nhỏ tên Lâm hoà Thanh Quỳnh. Chỉ thế thôi Đỗ phu nhân đã thoả mãn, vội vàng sang phòng con trai hôm sau bắt mang bạn gái về ra mắt. Bà dùng tới rất nhiều lời đe doạ mới khiến con trai đồng ý.
_Quỳnhhhh......-hắn mặc kệ Lâm Duyệt quay lên lắc lắc tay nhỏ
_Biến!-nhỏ hất tay hắn ra
_Phù....-vừa hất đc tay hắn ra thì cái miệng hắn lại dính vào tai nhỏ. Hơi thở nam tính làm thân nhiệt nhỏ đột ngột tăng cao-Cậu chuẩn bị ra mắt ba mẹ chồng tương lai đi. Cậu dám không nghe, tớ kiếm người đánh anh Dương!
Cái này chắc chắn là di truyền từ mẹ mà. Nham hiểm, nham hiểm, quá nham hiểm!
Tùng Dương sau tối ngày hôm đó thì ko coi nhỏ là người yêu nx, đổi sang nhận nhỏ làm em gái. Hắn cx miễn cưỡng gọi Dương một tiếng anh. Dù sao cx là anh vợ mà!
_Tớ ko từ chối-nhỏ đổi sang bộ mặt ta ác làm hắn khẽ lùi ra đầu bàn-....nhưng họ có ấn tượng tốt vs tớ hay không thì ko chắc!
Hắn ngây thơ ko nhận ra mình đang bị đe doạ ngược lại, từ thế chủ động chuyển sang bị động. Thậm chí, hắn còn cẩn thận suy nghĩ_''BA mẹ thì ko sao nhưng còn nó thì.....khó qua a!''
5 tiết ngày hôm đó cứ trôi qua bình yên.....
Nhỏ đang ở Royal Villa của Lâm Duyệt thử lễ phục. Từ lúc Lâm Duyệt biết chuyện nhỏ sắp đi ra mắt thì bắt cóc nhỏ đem tới đây. Tất nhiên là ngay cả An và hắn cx chẳng biết và cx tất nhiên, cậu ta ko có ý tốt nào rồi! Cậu nghĩ chỉ cần hắn ''bám'' nhỏ thì hắn sẽ ko vực Shine của cậu dậy vào lúc nửa đêm để nghe hắn tâm sự nx. Như vậy cậu sẽ đc ôm mĩ nhân mà không bị đá đi. Hơn nx sẽ đc diểm trong mắt mĩ nhân vì tốt với em nuôi nàng.-.-
_Mau chọn bộ khác cho Lâm tiểu thư. Cô ấy là em gái nuôi của Thái tử phi!-Cậu ra lệnh.
Cậu nhận ra: vợ cậu oai hơn cậu nhiều. Người ta ai cx sợ cô hơn sợ cậu. Dù có mang tiếng là núp váy vợ cậu cx mặt dày mà nói ''Đúng thế!''. Kẻ nào dám ho he hay biểu lộ một ý tứ nào ko vừa mắt, ngay ngày hôm sao trên các mặt báo sẽ có bài viết về về việc công ty nhà kẻ đó phá sản.
_Lâm Duyệt, ko cần đâu!-nhỏ ko muốn phiền tới Lâm Duyệt
_Anh rể!-cậu đính chính. Mặt dày ko tả nổi-Em nhất định phải đc điểm trong mắt ba mẹ chồng tương lai
''Ack.....!!!! Tên này gọi mình là em nghe sến kinh! Lần sau mình mách An!''_nhỏ thầm nghĩ.
_Hay....ukm....để t....ặc....em tự chọn?-nhỏ đưa ra ý kiến
_Hmm...thử xem!-Lâm Duyệt thấy cx có lí
Vậy là nhỏ đi xung quanh phòng, tìm cho mình một bộ trang phục phù hợp. Vừa lướt qua hàng đầu tiên, nhỏ thấy ngay một chiếc váy màu tím phía trên và đen dần xuống phía dưới. Đó là một chiếc váy bó bụng, ko tay đc đính ở cổ những hạt cườm li ti. Cổ váy là một chiếc vòng đc ghép cùng váy.(hơi khó tưởng tượng nhỉ?)
_Tớ chọn cái này!-nhỏ khoe
_Bộ đó là chính tay mẹ anh làm đấy!-Lâm Duyệt gật gù-Mắt thẩm mĩ không tệ!
_Hoàng hậu mà cx phải may váy sao?-nhỏ kinh ngạc
_Là Nữ hoàng và Hoàng đế!-Lâm Duyệt chỉnh sửa lời nói của nhỏ-bà ấy kì quái lắm!
Lâm Duyệt nghĩ về mẹ của mình mà lạnh cả sống lưng. Bà ấy thực sự rất kì quái!
_Juri, mau lấy cho Lâm tiểu thư bộ trang sức phù hợp-cậu ra lệnh
Nhỏ ko biết phải nói gì vào lúc này. Nhỏ có cảm giác hình như mình đang bị lợi dụng vào một âm mưu xấu xa của Thái tử kia!
_______7h tối, Cổng Biệt Thự Hoa Quỳnh_____
Nhỏ đang đứng trước một căn nhà đồ sộ với những khóm hoa quỳnh xinh đẹp trước cổng. Nhỏ thấy thực sự hơi bất ngờ. Tên villa này trùng với tên của nhỏ, chỉ là trùng hợp sao?
-Chúng ta vào thôi!
Hắn ko dám nhìn mặt nhỏ, kéo tay nhỏ đi vào. Hắn sợ hắn sẽ ko nhịn nổi mà đặt lên môi mọng đỏ chót kia một nụ hôn. Hôm nay, nhỏ quả thực rất đẹp.
_Ba me, con đưa cô ấy tới rồi!
Vừa bước vào căn biệt thự sang trọng,hắn đã hét ầm cả lên. Mấy cô người hầu và quản gia vội vàng đi thông báo cho ba mẹ hắn biết. Nhỏ hồi hộp như khi làm nhiệm vụ đầu tiên vậy! Mà ko, còn đáng sợ hơn thế!
_Đại thiếu gia, phu nhân bảo cậu đưa Lâm tiểu thư vào phòng ăn-Một cô gái trong trang phục người hầu đi tới
_Được rồi, cảm ơn chị-hắn kéo nhỏ tới phòng ăn
Cửa phòng ăn mở ra. Hóa ra, căn phòng này thực sự rất nhỏ.....í nhỏ ở đây là so với cái căn villa hoành tráng này. Trên chiếc bàn ăn hình tròn bán kính khoảng 3m là những món ăn quen thuộc mà hằng ngày nhỏ cùng những người bình thường hay ăn. Có 5 chiếc ghế đặt xung quanh bàn. Còn 2 chiếc trống. Đã có 3 người ngồi: 1 người phụ nữ tóc nâu đang ngắm nghía chiếc hộp gỗ trên tay, nhỏ đoán đó là mẹ hắn nhưng nhìn bà thì ko xác định đc tuổi thực; phía tay trái bà là một người đàn ông đang ấn gì đó với chiếc điện thoại, độ tuổi chừng 35,36; cuối cùng là đối diện hai người-một cô nhóc tóc hạt dẻ xoăn bồng bềnh, đôi má hồng nhìn đáng yêu hết xảy nhưng lại toả ra một hàn khí đáng sợ vô cùng.....chắc là em hắn, cô bé đang đọc sách hay đại loại gì đó.
_Ba! Mẹ! Dương!-hắn giận dữ.
Hắn đã đem người cần đem tới, vậy mà họ dám lơ đi. Thật bực bội!
Lúc này, 3 người mới để ý tới bọn nhỏ. Đặt chiếc hộp gỗ xuống bàn, Đỗ phu nhân lon ton chạy tới bên cạnh nhỏ, nở một nụ cười dễ thương
_Thanh Quỳnh, chào mừng tới Đỗ gia
_Chào con-Đỗ chủ nhân quay ra cười lãnh đạm. Xem ra, phu nhân nhà ông rất thích cô bé này.
_89-Dương ko thèm rời mắt khỏi quyển sách, chỉ buông hai chữ lạnh lùng
89 có nghĩa là xin chào.
_Cháu chào hai bác. Chào em-nhỏ cảm thấy vô cùng hứng thú. Em gái hắn biết ''Ngôn ngữ thời gian lạnh lùng'', xem ra cô bé rất mê tiểu thuyết Chiryu(Ngôn ngữ này chỉ có trong các truyện của Ryu thôi. Ryu cx có viết tiểu thuyết nên cứ tạm gọi vậy.)
_Lại đây ngồi đi-Đỗ phu nhân kéo nhỏ ngồi xuống cạnh mình
_Mẹ, Quỳnh là bạn gái con-hắn tỏ ý muốn ngồi cạnh nhỏ
_Liên quan gì tới mẹ?-mẹ hắn nghiêng đầu hỏi lại
_Con muốn ngồi cạnh Quỳnh-hắn đành phải nói thẳng ra. Hắn thực sự nhiều lúc ko hiểu: tại sao mẹ hắn từng học ngôi trường cấp 3 giỏi nhất Nam Dương mà ko cần chút tiền bạc nào.
_Liên quan gì tới mẹ?-Mẹ hắn vẫn câu hỏi đó
_Mẹ đang ngồi cạnh Quỳnh-hắn cố gắng nhẫn nại
_A........-Đỗ phu nhân như hiểu ra-Nó là con dâu của mẹ. Phải ko Dương?
_8giây 57giây-Dương đóng cuốn sách, quay sang nhìn nhỏ
_Mày nói cái gì anh chẳng hiểu gì cả! Đừng dùng cái thứ ngôn ngữ cổ quái ấy nx, nhức cả đầu-hắn bực
_Cô bé nói ''đúng thế''-nhỏ đen mặt vài phần.
Dương nhăn mặt nhìn nhỏ rồi gương mặt nhanh chóng dãn. Dương cười nhưng vẫn có vài phần lạnh lùng
-Chị ơi, sau này em sẽ lấy chị. Mặc kệ anh ấy. Chị yên tâm, em sẽ đối xử tốt với chị. Em là Đỗ Lập Du Dương, 14 tuổi
Đã lâu rồi cô bé mới cười, mới nói tiếng Nam Dương chuẩn xác
_Mày.....mày bị les hả Dương?-hắn kinh hoàng nhìn cô em gái lạnh lùng mọi ngày
_Hừ! Chị ấy mà lấy anh uổng một đời con gái- Dương cảm thán
_Mày....lấy mày thì ko thể sinh con thì khác gì?-hắn gắt
_Bọn em nhận con nuôi, đúng ko chị?-Dương hếch mặt lên
_Baa.....Ba phải làm chủ cho con! Quỳnh là bạn gái con mà....-hắn giả vờ nũng nịu
_Hải Đăng......Anh dám về phe nó, tối cứ việc mang chăn gối sang ngủ cùng phòng với nó-Đỗ phu nhân đe doạ
_Mẹ Thư là đáng yêu nhất!-Dương cười tươi như hoa
_Oaaaa....bé Dương của mẹ cười xinh thế này mà tại sao trước đây lúc nào cx tỏ ra mình như tảng băng vậy hả?-Đỗ phu nhân vươn người nhéo má Du Dương
_Ba Đăng ơi cứu con....
Bữa ăn của nhà họ Đỗ lúc nào cx trầm mặc nhưng hôm nay lại hoàn toàn biến đổi. Tất cả là nhờ nhỏ.
Ăn xong, hắn theo ba hắn vào phòng sách nói chuyện. Nhỏ cùng Dương và mẹ hắn tới phòng hắn ''khám phá''. Bình thường, hắn tuyệt nhiên ko cho ai vào phòng nhưng chẳng lẽ nhỏ cx ko? Vậy là bé Dương và mẹ hắn đc dịp chiêm ngưỡng căn phòng của đại thiếu gia nhà họ Đỗ lừng danh.
Cùng lúc đó, tại phòng sách......
_Con biết là ko đc vậy mà vẫn yêu con bé?-Đỗ Hải Đăng nhìn đứa con trai ngỗ nghịch
_Đôi khi trái tim ko nghe theo lý trí-hắn cười giễu cợt chính bản thân mình-Nhiều lúc con muốn mình chỉ là một chàng trai bình thường nhưng lại có thể đem lại hạnh phúc cho cô ấy. Nhưng con sinh ra đã là người của Tam Thập Tộc, con cx biết là con ko có quyền đó.
_Ngu ngốc! Ta cho con học hành tới nói tới chốn, mắt nhắm mắt mở với những hành vi phá phách của con ở trường mà con lại ngu ngốc tới thế sao?-Hải Đăng chỉ giận hắn tại sao lại ko học về lịch sử Tam Thập Tộc, nếu ko cx sẽ ko có thảm cảnh như bây giờ
Nam Dương và An Lạc là hai nước đồng minh, gồm tất cả 102 họ trùng nhau. Đứng đầu là 10 đại gia tộc cường hào và 20 gia tộc hộ vệ là Thập Đại Gia Tộc và Nhị Thập Hộ Vệ, gọi chung là Tam Thập Tộc, tất cả đều là họ không trùng(tức là cùng một họ nhưng chưa chắc đã nằm trong TTT). Lâm gia của nhỏ ko nằm trong danh sách đó.
TTT có quy định: Người thừa kế mỗi gia tộc đều phải lấy người trong TTT, nếu ko, hoặc bỏ quyền thừa kế, hoặc bỏ người mình đã chọn. Tuy nhiên, điều này ko áp dụng với người đứng đầu TTT, là người thừa kế của Đình gia-chỉ huy tối cao TTT. Chính vì thế, hắn cx nằm trong tầm ảnh hưởng. Du Dương là con nuôi, vốn ko thể nhận quyền thừa kế. Cx chính lí do đó mà hắn phải đóng lại cuốn sổ nhật kí trong những nỗi đau xé lòng.
Có điều, hai năm trước, chủ nhân Lý gia, Lý Phi Phi đã cùng chồng là Dương Tùng Ân-chủ nhân Dương gia lên tiếng phá bỏ điều luật kinh dị ấy. Phi Phi có 2 đứa con trai là Lý Dạ Vũ và Dương Dạ Nguyên cùng yêu hai cô gái ko nằm trong TTT, cô đã lôi kéo ko ít người thừa kế các gia tộc khác, cùng nhau đưa lên Hội đồng gia tộc loại bỏ nó khỏi Luật Tộc. Dù đây là chuyện lớn nhưng Đình gia ko công bố ra ngoài mà gán vào chương trình học cho các chủ nhân tương lai.
Hắn vì thường xuyên trốn học nên ko biết điều này. Đình Phong-chủ nhân Đình gia dù biết nhưng cx mắt nhắm mắt mở cho qua. Ông chắc chắn sẽ có chuyện hay. Ko ngoài dự tính, có kẻ đã vô tình trúng phải trò chơi này.....
_Thật khổ cho con bé khi yêu phải một đứa như con-Hải Đăng bất lực thở dài
_Đúng thế!.....Nhưng chính con cx ko ngăn đc thứ tình cảm ấy!-hắn mang dày tâm trạng ngồi phịch xuống chiếc ghế sofa
Nhìn con trai, Hải Đăng cx nghĩ về chuyện tình của chính mình với Thư-mẹ hắn. Bà giả trang làm một học sinh nghèo nhận học bổng tới học ở Moonlight III. Hai người cãi cọ với nhau rồi nảy sinh tình cảm. Thời gian đầu, Đăng cx ko cho phép mình quá yêu người phụ nữ ấy nhưng càng gần Thư, Đăng lại càng ko kiểm soát đc mình. Nhớ ngày đó , Đăng đã vui sướng thế nào khi biết Thư là người của Lâm gia trong TTT......
_Chuyện này ta sẽ giúp con giải quyết. Giữ thật chặt con bé!-Đăng sẽ cho hắn khổ một thời gian cho chừa cái tội dám ''bùng'' học
_Ba nói phải giữ lời!-hắn sung sướng
_Ừ!-Đăng thầm cười
_____Trong thời gian đó, tại Sunshine Villa_____
_Vợ ơi!-Lâm Duyệt giọng nũng nịu bước tới bên cạnh An-Tối nay chúng ta ngủ chung nha!
_My villa(Biệt thự của ta)!-An lạnh lùng
_Analise, tôi bây giờ là chồng em chứ ko phải quản gia-Lâm Duyệt ko cáu gắ, chỉ nhẹ nhàng ôm cô từ phía sau
_Pun...-An định nói gì đó
_Brian!-Ngữ khí của cậu đầy sự ra lệnh
_Brian, you are my husband. But have you never think how I feel?(Brian, anh là chồng tôi. Nhưng đã bao giờ anh nghĩ tới cảm nhận của tôi hay ko?)-Cô ngoảnh mặt nhìn cậu-I am also human. I do not have toys which it was decided to a lifetime of conditions(tôi cũng là con người. Tôi vốn ko phải món đồ chơi để người ta quyết định nhân duyên cả một đời)
_Đúng thế! Nhưng tôi nói tôi yêu em, em có tin ko?-Cậu đau khổ
_.....-An ko trả lời
_Nếu em tin....giao trái tim em cho tôi. Tôi nhất định sẽ làm cho em thật hạnh phúc-Cậu khẽ liếm vành tai cô, giọng nói mông lung đầy mê hoặc.
Cô đã nghe ko ít lời tỏ tình của cậu, lần nào cx phô trương xa xỉ. Cô cx thích cậu, cx yêu cậu nhưng cô ghét sự xa hoa phung phí, cô ưa những điều đơn giản mà thanh khiết thuần tuý. Những màn pháo hoa rực rỡ, những cánh đồng tràn ngập hoa với hoa.....ai nói rằng tất cả là do cậu làm. Cô chỉ cần cậu nói yêu cô, muốn cô cùng tới đầu bạc răng long, trọn đời suốt kiếp...thế thôi....
_Người đàn ông nào khi đầu chẳng nói thế!-Cô cười chua xót. Tuy nhiên, việc đổi ngôn ngữ nói chính là một dấu hiệu khả quan.
_Nhưng tôi chưa là đàn ông! Cả đời này, tôi sẽ chỉ làm chuyện trở thành đàn ông với một mình Analise Ruana mà thôi!-Cậu cười nham hiểm
_Hậu cung hoàng đế hàng ngàn giai lệ, ai tin-Giọng nói của cô nghe như là đang ghen a!
_Analise, đây là thế kỉ XXI rồi!-Cậu cười khổ
_Thì......-Cô ngoảnh mặt khinh bỉ
_Nhất định sẽ ko có chuyện đó xảy ra!-cậu khẳng định
_Lời nói của mấy người có mấy lời là thật?-Cô vẫn giữ thái độ khinh bỉ
_Shine, cho tôi một cơ hội?-Cậu hỏi cô. Trong câu nói là tất cả sự chân thành
_Đc, sẽ chỉ một!-Cô thấy rõ sự chân thành trong lời nói, ngoài mặt lạnh lùng nhưng trong người bỗng chảy ra một dòng nước ấm.
Dòng nước mang tên....Hạnh Phúc........
Cậu kéo cô xuống giường nằm ngủ. Cậu ôm cô thật chặt, như để chắc chắn cô đã thuộc về cậu. Nghe tiếng tim cô đập có chút loạn nhịp, cậu cười tà trêu cô
_Yên tâm, cho tới khi chúng ta chính thức thành hôn, tôi sẽ ko động tới em
_Tuỳ-cô có tỏ ra bình thản. Sao cái tên này...lại có thể vô liêm sỉ tới vậy chứ?!
Màn đêm phủ kín Sunshine Villa nhưng vẫn không thể phủ đen hai trái tim cùng hoà một nhịp đập của Shine và Brian.......
Sẽ thật tốt nếu cứ mãi thế này...........
Mang trên vai một trách nhiệm nặng nề của cả dòng họ, tôi thực sự ko có cơ hội tới bên em và cho em hạnh phúc......
Nhưng tôi lại ko thể kìm nén cảm xúc của mình và đã trót yêu em.....
Tôi ko thể tưởng tượng đc khi ngày đó tới....Ngày mà em sẽ rời xa tôi.....
Ước sao tôi chỉ là một chàng trai bình thường để hết lòng yêu em.....
Xin lỗi em.....
Vì sẽ có một ngày tôi ko ở bên em nx........
Nhưng mãi hãy nhớ rằng.....
Trái tim tôi sẽ mãi mãi chỉ thuộc về em........
Hãy cứ hận tôi.....
Vì có vậy.....
Tôi mới mãi có trong tim em......
Và........
Đừng bao giờ ngừng hận tôi........
Sẽ có một thiên thần thay tôi.....
Yêu em........
(Diary's Du Duyet: Những ngày yêu em)
Hắn đóng quyển nhật kí lại. Một giọt trong suốt lăn trên gò má.
Xin lỗi.....vì đã để em yêu tôi......
***
-Thanh Quỳnh thân yêu ơi, Thanh Quỳnh thân yêu à!-hắn ném mạnh chiếc ba lô của mình xuống ghế rồi quay sang nhìn nhỏ với ánh mắt long lanh
-Leave me alone!-nhỏ cảm thấy hắn nhất định có chuyện gì đó chứ nếu ko còn lâu mới giở giọng như vậy. Tuy hai người đã thừa nhận mối quan hệ nhưng ai cx có khoảng cách với đối phương.
-Cậu ko muốn nghe sao?-hắn uỷ khuất đến đáng thương
-Cậu tự khai ra. Cần tớ phải hỏi sao?-nhỏ nhạt giọng
-Hừ!-hắn bực bội nhìn An-Tại cậu cả đấy!
An nhíu mày một xíu rồi nhếch mép khinh bỉ. Sau đó lại trở về với thái độ lạnh lùng sẵn có. Tuy nhiên, người ngồi cạnh lại ko hiểu được ý hắn, lên giọng trách cứ.
_Sao cậu trách vợ tớ chứ?!-Lâm Duyệt cau có
_Quỳnh của tớ lạnh lùng là tại cậu ấy!-Hắn phùng má. Bộ dạng trẻ con cực kì cute
_Vô lí!-Lâm Duyệt hằn học. Chưa thấy ai vô lí như hắn
An có hơi bực mình. Tự nhiên ở trường mà cậu dám vợ này vợ nọ, hiện tại vẫn còn đang làm nô lệ của cô á! To gan lớn mật thật a!_''Hừ.....tối nay ta bắt mi đi ngủ cùng bọ phỉ!'' Gián là loài động vật mà Lâm Duyệt ghét nhất......
Nhỏ hôm nay lạnh lùng là cx có lí do chứ. Từ cái ngày mà hắn dám công khai chuyện tình cảm của nhỏ với hắn, nhỏ nhận đc ko ít rắc rối. Nào là chuột chết trong ngăn bàn, nào là thư đe doạ, nào là những lời nói mỉa mai, châm biếm......Nhỏ biết chuyện này kiểu gì cx sẽ xảy ra nhưng tới khi xảy ra rồi, nhỏ lại có chút bất an. An bảo mặc kệ, nhưng nhỏ ko làm đc. Vậy là nhỏ mang lên mình một gương mặt khác....một gương mặt mà chỉ khi làm nhiệm vụ nhỏ mới đeo.
Nhưng như thế chưa là gì! Tối hôm qua, An gọi nhỏ tới, nói rằng hôm nay hắn sẽ đưa nhỏ về ra mắt bố mẹ. Sở dĩ An biết chuyện này vì mẹ hắn-Đỗ phu nhân call cho An hỏi về nhỏ. An ko giấu diếm, định kể hết ra nhưng lại thôi. Chỉ nói với bà ấy nhỏ tên Lâm hoà Thanh Quỳnh. Chỉ thế thôi Đỗ phu nhân đã thoả mãn, vội vàng sang phòng con trai hôm sau bắt mang bạn gái về ra mắt. Bà dùng tới rất nhiều lời đe doạ mới khiến con trai đồng ý.
_Quỳnhhhh......-hắn mặc kệ Lâm Duyệt quay lên lắc lắc tay nhỏ
_Biến!-nhỏ hất tay hắn ra
_Phù....-vừa hất đc tay hắn ra thì cái miệng hắn lại dính vào tai nhỏ. Hơi thở nam tính làm thân nhiệt nhỏ đột ngột tăng cao-Cậu chuẩn bị ra mắt ba mẹ chồng tương lai đi. Cậu dám không nghe, tớ kiếm người đánh anh Dương!
Cái này chắc chắn là di truyền từ mẹ mà. Nham hiểm, nham hiểm, quá nham hiểm!
Tùng Dương sau tối ngày hôm đó thì ko coi nhỏ là người yêu nx, đổi sang nhận nhỏ làm em gái. Hắn cx miễn cưỡng gọi Dương một tiếng anh. Dù sao cx là anh vợ mà!
_Tớ ko từ chối-nhỏ đổi sang bộ mặt ta ác làm hắn khẽ lùi ra đầu bàn-....nhưng họ có ấn tượng tốt vs tớ hay không thì ko chắc!
Hắn ngây thơ ko nhận ra mình đang bị đe doạ ngược lại, từ thế chủ động chuyển sang bị động. Thậm chí, hắn còn cẩn thận suy nghĩ_''BA mẹ thì ko sao nhưng còn nó thì.....khó qua a!''
5 tiết ngày hôm đó cứ trôi qua bình yên.....
Nhỏ đang ở Royal Villa của Lâm Duyệt thử lễ phục. Từ lúc Lâm Duyệt biết chuyện nhỏ sắp đi ra mắt thì bắt cóc nhỏ đem tới đây. Tất nhiên là ngay cả An và hắn cx chẳng biết và cx tất nhiên, cậu ta ko có ý tốt nào rồi! Cậu nghĩ chỉ cần hắn ''bám'' nhỏ thì hắn sẽ ko vực Shine của cậu dậy vào lúc nửa đêm để nghe hắn tâm sự nx. Như vậy cậu sẽ đc ôm mĩ nhân mà không bị đá đi. Hơn nx sẽ đc diểm trong mắt mĩ nhân vì tốt với em nuôi nàng.-.-
_Mau chọn bộ khác cho Lâm tiểu thư. Cô ấy là em gái nuôi của Thái tử phi!-Cậu ra lệnh.
Cậu nhận ra: vợ cậu oai hơn cậu nhiều. Người ta ai cx sợ cô hơn sợ cậu. Dù có mang tiếng là núp váy vợ cậu cx mặt dày mà nói ''Đúng thế!''. Kẻ nào dám ho he hay biểu lộ một ý tứ nào ko vừa mắt, ngay ngày hôm sao trên các mặt báo sẽ có bài viết về về việc công ty nhà kẻ đó phá sản.
_Lâm Duyệt, ko cần đâu!-nhỏ ko muốn phiền tới Lâm Duyệt
_Anh rể!-cậu đính chính. Mặt dày ko tả nổi-Em nhất định phải đc điểm trong mắt ba mẹ chồng tương lai
''Ack.....!!!! Tên này gọi mình là em nghe sến kinh! Lần sau mình mách An!''_nhỏ thầm nghĩ.
_Hay....ukm....để t....ặc....em tự chọn?-nhỏ đưa ra ý kiến
_Hmm...thử xem!-Lâm Duyệt thấy cx có lí
Vậy là nhỏ đi xung quanh phòng, tìm cho mình một bộ trang phục phù hợp. Vừa lướt qua hàng đầu tiên, nhỏ thấy ngay một chiếc váy màu tím phía trên và đen dần xuống phía dưới. Đó là một chiếc váy bó bụng, ko tay đc đính ở cổ những hạt cườm li ti. Cổ váy là một chiếc vòng đc ghép cùng váy.(hơi khó tưởng tượng nhỉ?)
_Tớ chọn cái này!-nhỏ khoe
_Bộ đó là chính tay mẹ anh làm đấy!-Lâm Duyệt gật gù-Mắt thẩm mĩ không tệ!
_Hoàng hậu mà cx phải may váy sao?-nhỏ kinh ngạc
_Là Nữ hoàng và Hoàng đế!-Lâm Duyệt chỉnh sửa lời nói của nhỏ-bà ấy kì quái lắm!
Lâm Duyệt nghĩ về mẹ của mình mà lạnh cả sống lưng. Bà ấy thực sự rất kì quái!
_Juri, mau lấy cho Lâm tiểu thư bộ trang sức phù hợp-cậu ra lệnh
Nhỏ ko biết phải nói gì vào lúc này. Nhỏ có cảm giác hình như mình đang bị lợi dụng vào một âm mưu xấu xa của Thái tử kia!
_______7h tối, Cổng Biệt Thự Hoa Quỳnh_____
Nhỏ đang đứng trước một căn nhà đồ sộ với những khóm hoa quỳnh xinh đẹp trước cổng. Nhỏ thấy thực sự hơi bất ngờ. Tên villa này trùng với tên của nhỏ, chỉ là trùng hợp sao?
-Chúng ta vào thôi!
Hắn ko dám nhìn mặt nhỏ, kéo tay nhỏ đi vào. Hắn sợ hắn sẽ ko nhịn nổi mà đặt lên môi mọng đỏ chót kia một nụ hôn. Hôm nay, nhỏ quả thực rất đẹp.
_Ba me, con đưa cô ấy tới rồi!
Vừa bước vào căn biệt thự sang trọng,hắn đã hét ầm cả lên. Mấy cô người hầu và quản gia vội vàng đi thông báo cho ba mẹ hắn biết. Nhỏ hồi hộp như khi làm nhiệm vụ đầu tiên vậy! Mà ko, còn đáng sợ hơn thế!
_Đại thiếu gia, phu nhân bảo cậu đưa Lâm tiểu thư vào phòng ăn-Một cô gái trong trang phục người hầu đi tới
_Được rồi, cảm ơn chị-hắn kéo nhỏ tới phòng ăn
Cửa phòng ăn mở ra. Hóa ra, căn phòng này thực sự rất nhỏ.....í nhỏ ở đây là so với cái căn villa hoành tráng này. Trên chiếc bàn ăn hình tròn bán kính khoảng 3m là những món ăn quen thuộc mà hằng ngày nhỏ cùng những người bình thường hay ăn. Có 5 chiếc ghế đặt xung quanh bàn. Còn 2 chiếc trống. Đã có 3 người ngồi: 1 người phụ nữ tóc nâu đang ngắm nghía chiếc hộp gỗ trên tay, nhỏ đoán đó là mẹ hắn nhưng nhìn bà thì ko xác định đc tuổi thực; phía tay trái bà là một người đàn ông đang ấn gì đó với chiếc điện thoại, độ tuổi chừng 35,36; cuối cùng là đối diện hai người-một cô nhóc tóc hạt dẻ xoăn bồng bềnh, đôi má hồng nhìn đáng yêu hết xảy nhưng lại toả ra một hàn khí đáng sợ vô cùng.....chắc là em hắn, cô bé đang đọc sách hay đại loại gì đó.
_Ba! Mẹ! Dương!-hắn giận dữ.
Hắn đã đem người cần đem tới, vậy mà họ dám lơ đi. Thật bực bội!
Lúc này, 3 người mới để ý tới bọn nhỏ. Đặt chiếc hộp gỗ xuống bàn, Đỗ phu nhân lon ton chạy tới bên cạnh nhỏ, nở một nụ cười dễ thương
_Thanh Quỳnh, chào mừng tới Đỗ gia
_Chào con-Đỗ chủ nhân quay ra cười lãnh đạm. Xem ra, phu nhân nhà ông rất thích cô bé này.
_89-Dương ko thèm rời mắt khỏi quyển sách, chỉ buông hai chữ lạnh lùng
89 có nghĩa là xin chào.
_Cháu chào hai bác. Chào em-nhỏ cảm thấy vô cùng hứng thú. Em gái hắn biết ''Ngôn ngữ thời gian lạnh lùng'', xem ra cô bé rất mê tiểu thuyết Chiryu(Ngôn ngữ này chỉ có trong các truyện của Ryu thôi. Ryu cx có viết tiểu thuyết nên cứ tạm gọi vậy.)
_Lại đây ngồi đi-Đỗ phu nhân kéo nhỏ ngồi xuống cạnh mình
_Mẹ, Quỳnh là bạn gái con-hắn tỏ ý muốn ngồi cạnh nhỏ
_Liên quan gì tới mẹ?-mẹ hắn nghiêng đầu hỏi lại
_Con muốn ngồi cạnh Quỳnh-hắn đành phải nói thẳng ra. Hắn thực sự nhiều lúc ko hiểu: tại sao mẹ hắn từng học ngôi trường cấp 3 giỏi nhất Nam Dương mà ko cần chút tiền bạc nào.
_Liên quan gì tới mẹ?-Mẹ hắn vẫn câu hỏi đó
_Mẹ đang ngồi cạnh Quỳnh-hắn cố gắng nhẫn nại
_A........-Đỗ phu nhân như hiểu ra-Nó là con dâu của mẹ. Phải ko Dương?
_8giây 57giây-Dương đóng cuốn sách, quay sang nhìn nhỏ
_Mày nói cái gì anh chẳng hiểu gì cả! Đừng dùng cái thứ ngôn ngữ cổ quái ấy nx, nhức cả đầu-hắn bực
_Cô bé nói ''đúng thế''-nhỏ đen mặt vài phần.
Dương nhăn mặt nhìn nhỏ rồi gương mặt nhanh chóng dãn. Dương cười nhưng vẫn có vài phần lạnh lùng
-Chị ơi, sau này em sẽ lấy chị. Mặc kệ anh ấy. Chị yên tâm, em sẽ đối xử tốt với chị. Em là Đỗ Lập Du Dương, 14 tuổi
Đã lâu rồi cô bé mới cười, mới nói tiếng Nam Dương chuẩn xác
_Mày.....mày bị les hả Dương?-hắn kinh hoàng nhìn cô em gái lạnh lùng mọi ngày
_Hừ! Chị ấy mà lấy anh uổng một đời con gái- Dương cảm thán
_Mày....lấy mày thì ko thể sinh con thì khác gì?-hắn gắt
_Bọn em nhận con nuôi, đúng ko chị?-Dương hếch mặt lên
_Baa.....Ba phải làm chủ cho con! Quỳnh là bạn gái con mà....-hắn giả vờ nũng nịu
_Hải Đăng......Anh dám về phe nó, tối cứ việc mang chăn gối sang ngủ cùng phòng với nó-Đỗ phu nhân đe doạ
_Mẹ Thư là đáng yêu nhất!-Dương cười tươi như hoa
_Oaaaa....bé Dương của mẹ cười xinh thế này mà tại sao trước đây lúc nào cx tỏ ra mình như tảng băng vậy hả?-Đỗ phu nhân vươn người nhéo má Du Dương
_Ba Đăng ơi cứu con....
Bữa ăn của nhà họ Đỗ lúc nào cx trầm mặc nhưng hôm nay lại hoàn toàn biến đổi. Tất cả là nhờ nhỏ.
Ăn xong, hắn theo ba hắn vào phòng sách nói chuyện. Nhỏ cùng Dương và mẹ hắn tới phòng hắn ''khám phá''. Bình thường, hắn tuyệt nhiên ko cho ai vào phòng nhưng chẳng lẽ nhỏ cx ko? Vậy là bé Dương và mẹ hắn đc dịp chiêm ngưỡng căn phòng của đại thiếu gia nhà họ Đỗ lừng danh.
Cùng lúc đó, tại phòng sách......
_Con biết là ko đc vậy mà vẫn yêu con bé?-Đỗ Hải Đăng nhìn đứa con trai ngỗ nghịch
_Đôi khi trái tim ko nghe theo lý trí-hắn cười giễu cợt chính bản thân mình-Nhiều lúc con muốn mình chỉ là một chàng trai bình thường nhưng lại có thể đem lại hạnh phúc cho cô ấy. Nhưng con sinh ra đã là người của Tam Thập Tộc, con cx biết là con ko có quyền đó.
_Ngu ngốc! Ta cho con học hành tới nói tới chốn, mắt nhắm mắt mở với những hành vi phá phách của con ở trường mà con lại ngu ngốc tới thế sao?-Hải Đăng chỉ giận hắn tại sao lại ko học về lịch sử Tam Thập Tộc, nếu ko cx sẽ ko có thảm cảnh như bây giờ
Nam Dương và An Lạc là hai nước đồng minh, gồm tất cả 102 họ trùng nhau. Đứng đầu là 10 đại gia tộc cường hào và 20 gia tộc hộ vệ là Thập Đại Gia Tộc và Nhị Thập Hộ Vệ, gọi chung là Tam Thập Tộc, tất cả đều là họ không trùng(tức là cùng một họ nhưng chưa chắc đã nằm trong TTT). Lâm gia của nhỏ ko nằm trong danh sách đó.
TTT có quy định: Người thừa kế mỗi gia tộc đều phải lấy người trong TTT, nếu ko, hoặc bỏ quyền thừa kế, hoặc bỏ người mình đã chọn. Tuy nhiên, điều này ko áp dụng với người đứng đầu TTT, là người thừa kế của Đình gia-chỉ huy tối cao TTT. Chính vì thế, hắn cx nằm trong tầm ảnh hưởng. Du Dương là con nuôi, vốn ko thể nhận quyền thừa kế. Cx chính lí do đó mà hắn phải đóng lại cuốn sổ nhật kí trong những nỗi đau xé lòng.
Có điều, hai năm trước, chủ nhân Lý gia, Lý Phi Phi đã cùng chồng là Dương Tùng Ân-chủ nhân Dương gia lên tiếng phá bỏ điều luật kinh dị ấy. Phi Phi có 2 đứa con trai là Lý Dạ Vũ và Dương Dạ Nguyên cùng yêu hai cô gái ko nằm trong TTT, cô đã lôi kéo ko ít người thừa kế các gia tộc khác, cùng nhau đưa lên Hội đồng gia tộc loại bỏ nó khỏi Luật Tộc. Dù đây là chuyện lớn nhưng Đình gia ko công bố ra ngoài mà gán vào chương trình học cho các chủ nhân tương lai.
Hắn vì thường xuyên trốn học nên ko biết điều này. Đình Phong-chủ nhân Đình gia dù biết nhưng cx mắt nhắm mắt mở cho qua. Ông chắc chắn sẽ có chuyện hay. Ko ngoài dự tính, có kẻ đã vô tình trúng phải trò chơi này.....
_Thật khổ cho con bé khi yêu phải một đứa như con-Hải Đăng bất lực thở dài
_Đúng thế!.....Nhưng chính con cx ko ngăn đc thứ tình cảm ấy!-hắn mang dày tâm trạng ngồi phịch xuống chiếc ghế sofa
Nhìn con trai, Hải Đăng cx nghĩ về chuyện tình của chính mình với Thư-mẹ hắn. Bà giả trang làm một học sinh nghèo nhận học bổng tới học ở Moonlight III. Hai người cãi cọ với nhau rồi nảy sinh tình cảm. Thời gian đầu, Đăng cx ko cho phép mình quá yêu người phụ nữ ấy nhưng càng gần Thư, Đăng lại càng ko kiểm soát đc mình. Nhớ ngày đó , Đăng đã vui sướng thế nào khi biết Thư là người của Lâm gia trong TTT......
_Chuyện này ta sẽ giúp con giải quyết. Giữ thật chặt con bé!-Đăng sẽ cho hắn khổ một thời gian cho chừa cái tội dám ''bùng'' học
_Ba nói phải giữ lời!-hắn sung sướng
_Ừ!-Đăng thầm cười
_____Trong thời gian đó, tại Sunshine Villa_____
_Vợ ơi!-Lâm Duyệt giọng nũng nịu bước tới bên cạnh An-Tối nay chúng ta ngủ chung nha!
_My villa(Biệt thự của ta)!-An lạnh lùng
_Analise, tôi bây giờ là chồng em chứ ko phải quản gia-Lâm Duyệt ko cáu gắ, chỉ nhẹ nhàng ôm cô từ phía sau
_Pun...-An định nói gì đó
_Brian!-Ngữ khí của cậu đầy sự ra lệnh
_Brian, you are my husband. But have you never think how I feel?(Brian, anh là chồng tôi. Nhưng đã bao giờ anh nghĩ tới cảm nhận của tôi hay ko?)-Cô ngoảnh mặt nhìn cậu-I am also human. I do not have toys which it was decided to a lifetime of conditions(tôi cũng là con người. Tôi vốn ko phải món đồ chơi để người ta quyết định nhân duyên cả một đời)
_Đúng thế! Nhưng tôi nói tôi yêu em, em có tin ko?-Cậu đau khổ
_.....-An ko trả lời
_Nếu em tin....giao trái tim em cho tôi. Tôi nhất định sẽ làm cho em thật hạnh phúc-Cậu khẽ liếm vành tai cô, giọng nói mông lung đầy mê hoặc.
Cô đã nghe ko ít lời tỏ tình của cậu, lần nào cx phô trương xa xỉ. Cô cx thích cậu, cx yêu cậu nhưng cô ghét sự xa hoa phung phí, cô ưa những điều đơn giản mà thanh khiết thuần tuý. Những màn pháo hoa rực rỡ, những cánh đồng tràn ngập hoa với hoa.....ai nói rằng tất cả là do cậu làm. Cô chỉ cần cậu nói yêu cô, muốn cô cùng tới đầu bạc răng long, trọn đời suốt kiếp...thế thôi....
_Người đàn ông nào khi đầu chẳng nói thế!-Cô cười chua xót. Tuy nhiên, việc đổi ngôn ngữ nói chính là một dấu hiệu khả quan.
_Nhưng tôi chưa là đàn ông! Cả đời này, tôi sẽ chỉ làm chuyện trở thành đàn ông với một mình Analise Ruana mà thôi!-Cậu cười nham hiểm
_Hậu cung hoàng đế hàng ngàn giai lệ, ai tin-Giọng nói của cô nghe như là đang ghen a!
_Analise, đây là thế kỉ XXI rồi!-Cậu cười khổ
_Thì......-Cô ngoảnh mặt khinh bỉ
_Nhất định sẽ ko có chuyện đó xảy ra!-cậu khẳng định
_Lời nói của mấy người có mấy lời là thật?-Cô vẫn giữ thái độ khinh bỉ
_Shine, cho tôi một cơ hội?-Cậu hỏi cô. Trong câu nói là tất cả sự chân thành
_Đc, sẽ chỉ một!-Cô thấy rõ sự chân thành trong lời nói, ngoài mặt lạnh lùng nhưng trong người bỗng chảy ra một dòng nước ấm.
Dòng nước mang tên....Hạnh Phúc........
Cậu kéo cô xuống giường nằm ngủ. Cậu ôm cô thật chặt, như để chắc chắn cô đã thuộc về cậu. Nghe tiếng tim cô đập có chút loạn nhịp, cậu cười tà trêu cô
_Yên tâm, cho tới khi chúng ta chính thức thành hôn, tôi sẽ ko động tới em
_Tuỳ-cô có tỏ ra bình thản. Sao cái tên này...lại có thể vô liêm sỉ tới vậy chứ?!
Màn đêm phủ kín Sunshine Villa nhưng vẫn không thể phủ đen hai trái tim cùng hoà một nhịp đập của Shine và Brian.......
Sẽ thật tốt nếu cứ mãi thế này...........
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.