Chương 17: Lời Đồn
Chiryu Vũ
10/03/2016
-Bà!
Cánh cửa phòng bật mở. Một bà lão với vẻ mặt phúc hậu đi vào
-Quỳnh à, cháu biết rồi hả?
-Anh ấy hát ở trường cháu
-Nó sẽ học cùng cháu. Từ mai.
-Anh ấy.....hết chưa ạ?
-Cháu vẫn phải tiếp tục
-Vậy là chưa.
-Ừ
Im lặng.Gió lùa qua mái tóc tím huyền ảo. Đôi mắt nâu trong veo nhìn vô định.
-Nhiệm vụ mới....cháu xem chưa?
-Dạ rồi ạ
-Bà khuyên cháu, đừng làm cái nghề này nx. Nguy hiểm luôn rình rập như...
-Nhưng nếu ko, cháu sẽ ko biết chính ông ta đã.....
Nhỏ nhớ lại quá khứ đầy đau thương. Nước mắt bỗng lăn dài trên gò má hồng hào.
-Nó sẽ hạnh phúc trên thiên đàng. Nó ko muốn cháu thế này đâu. Đừng khóc nx,ngủ đi.
Bà dỗ dành nhỏ, đưa nhỏ vào những giấc mơ.......
____________________________________
Vẫn như thường lệ, nhỏ đi chiếc xe đạp điện của mình tới trường. Dắt xe vào nhà gửi, nhỏ cảm thấy mọi ánh nhìn đổ xô về mình.
Chuyện gì vậy?
Mỗi lần nhỏ đi đc vài bước rồi bất chợt quay ra sau thì y như rằng sẽ thấy ko ít người với thái độ ko tự nhiên quay đi. Mặt nhỏ có dính gì sao mà họ cứ nhìn hoài vậy?
Để tìm câu trả lời, nhỏ lên lớp, tìm ''loa phóng thanh'' Nhật Linh. Linh biết hết mọi chuyện trên trời dưới đất, tinh thông chuyện ngoài đường xó chợ, nói chung là ko gì là ko biết.
Tuy nhiên, khi bước vào lớp, nhỏ còn thấy kì quái hơn. Cái lũ quỷ ấy ko lén la lén lút mà nhìn thẳng mặt luôn. Mặt đứa nào cx cười cười, gian kinh khủng! À ko, trừ An và hắn.
An cx nhìn nhỏ nhưng ko cười, mặc dù nhỏ nhìn thấy trong đáy mắt cô là một điều vui vẻ bất thường. Còn hắn thì ko nhìn nhỏ mà ngoảnh mặt vào trong.Sau 2 phút tĩnh lặng thì lũ quỷ sứ mới bắt đầu giở trò.
-Quỳnh à, sao cậu ko vào chỗ đi?-Kì Minh nhẹ nhàng nhắc nhở
-Đúng rồi, còn ngại gì nx-Yến Chi hùa theo
-Bọn tớ biết hết rồi mà, ko phải giấu đâu!-Huỳnh Tuấn cười híp mắt
-Dù gì thì ngay ngày đầu tiên bọn tớ cx biết sẽ có ngày hôm nay mà-Đây là lí do mà Tuấn Anh luôn bị điểm Ngữ Văn dưới trung bình. Câu cú thật chẳng ra làm sao!
Nhỏ im lặng trở về chỗ ngồi, định bụng sẽ hỏi An khi ngồi vào chỗ. Tuy nhiên, khi vừa chạm đc xuống cái ghế cạnh An thì một giọng nói đã ngăn nhỏ lại
-Từ từ đã Quỳnh!-Lâm Duyệt chạy tới ngăn nhỏ lại, người mướt mát mồ hôi. Sau khi ngăn đc nhỏ lại, cậu mới quét mắt một vòng quanh lớp bằng ánh mắt ai oán-Sao ko ai bảo Quỳnh là đây là chỗ của tớ chứ!
-Lâm Duyệt điện hạ! Chất xám của ngài đổ hết ra ngoài qua đường mồ hôi rồi sao? Rõ ràng là tôi ngồi cạnh Thái tử phi nương nương mà-nhỏ chống nạnh, cười đùa cợt
-Thưa Lâm tiểu thư, tại cô ko biết đó chứ! Đây là chỗ của tôi tính từ hôm nay mà!-Lâm Duyệt cx ko phải hạng vừa
-Vậy phiền Điện hạ hỏi vương phi của người xem đây là chỗ của tôi hay là chỗ của ngài-nhỏ tự tin-Vậy kính hỏi Vương phi của Thái tử Kanate đây là chỗ của ai?-Lâm Duyệt đắc ý
-...-An nhíu mày nhìn hai kẻ đang diễn tuồng rồi buông một chữ duy nhất
-Chồng!
Nhỏ đau khổ nhìn cô chị kết nghĩa. Sao cô có thể vì chồng mà quên đi người em gái này chứ?!
-Này, thế giờ tớ ngồi đâu?-nhỏ phụng phịu đi ra khỏi chỗ
-Ngồi cạnh honey của cậu!-mấy con quỷ cái đồng thanh nói rồi cùng cười rạng rỡ-Gì chứ?!-nhỏ nhăn nhó
-Khỉ!-An chỉ cho nhỏNhỏ đành ngồi xuống, bất mãn nhìn lớp.
Lúc này hắn mới quay sang nhìn nhỏ. Sự ngượng ngùng đã đc hắn giấu kín. Hắn thấy trong mắt nhỏ là sự ko can tâm. Chẳng lẽ, ngồi cạnh hắn khiến nhỏ khó chịu sao?
-Nếu cậu ko thích ngồi đây thì cậu có thể ngồi chỗ khác-hắn dù ko muốn nhưng vẫn phải nói ra
-Ko phải. Chỉ là hôm nay tớ thấy lạ. Ai cx nhìn tớ chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt sống tớ vậy-nhỏ đã kéo gần khoảng cách của mình với hắn bằng cách thay đổi cách xưng hô, từ cậu/tôi thành cậu/tớ.
Tuy nhiên, hắn lại ko thích điều đó. Cách xưng hô ấy càng thể hiện hai người chỉ là bạn
-Cậu chưa biết gì hả?-hắn hơi ngạc nhiên
-Biết gì là biết gì?-nhỏ chau mày
-Lên diễn đàn trường mà xem. Địa chỉ wed là sunshineIII.com-hắn tốt bụng
-Cho tớ mượn điện thoại đi, điện thoại tớ lên mạng chậm lắm-nhỏ buồn buồn
-Này-hắn chìa cho nhỏ điện thoại của mìnhNhỏ nhập địa chỉ web theo lời hắn nói.
Nhỏ đọc tin tức và choáng. Tại sao....lại có cái này chứ?!
Trên trang nhất của trang web trường là bài viết công khai hắn và nhỏ quan hệ qua lại với nhau. ''Nữ sinh học bổng tài năng dịu dàng và đại thiếu gia đẹp trai hoàn hảo''.
Sặc! SAo lại có người viết sến như thế hả trời?! Đã thế mà còn bảo tên này hoàn hảo. Thôi đi! Dù nhỏ có thích hắn chút chút nhưng còn lâu nhỏ mới bảo hắn hoàn hảo. Đáng lẽ từ đó phải dành cho nhỏ mới đúng chứ.
Mà khoan đã, nãy giờ nói lạc đề cả rồi!
Nhỏ choáng váng. Cái tên khỉ đó thật quá ư là nổi tiếng nên mới có chuyện một con nhỏ nhà nghèo như nhỏ đc mọi người nhìn ''say đắm'' như vậy chứ.
Nhỏ quay sang nhìn đương sự, hỏi một câu mà hắn cảm thấy khó nghe vô cùng
-Cậu có thể xoá tin này mà tại sao ko làm?-nhỏ nhìn hắn, đáy mắt có chút giận dữ
-Tôi...-hắn ko biết giải thích thế nào
-Tại sao phải xoá?-An ném phao cứu sinh cho hắn
-Vì đây đâu phải sự thật-nhỏ cố gắng nói thật nhỏ
-Tôi thích cậu là sự thật!-hắn khẳng định
Nhỏ nhìn hắn.
Cái tên này thích một người nên đầu óc trở nên ma mị hả? Cô đã cố tình nói nhỏ rồi vậy mà hắn chẳng biết giữ ý, cứ oang oang cái mồm, thật bực mình!
Hắn nhìn sâu vào mắt nhỏ. Hắn thấy trong đáy máy loé lên tia giận dữ.
Nhỏ giận hắn rồi sao? Hix, biết vậy lúc nãy ko nói còn hơn! Hắn cảm thấy hối hận vì mình đã nói ra lời nói lúc nãy.
Lâm Duyệt ngồi dưới nhìn hai con người phía trên thì càng bức xúc. Cậu cảm thấy bực vì cái thằng bạn thân ngốc nghếch vì yêu. Nếu muốn tỏ tình thì phải làm cho thật linh đình hoành tráng vào. Có như thế cô nàng mới có thể xiêu lòng mà chấp nhận lời tỏ tình đc chứ? Con gái mà, ai chẳng thích bạn trai thể hiện tình yêu bằng đủ mọi chiêu trò.
À ko, trừ cô nàng này. Lâm Duyệt liếc cô nàng ngồi cạnh_''Tiểu thư khó chiều!''
Tùng....tùng...tùng...
Tiếng trống vào giờ vang lên chặn dòng suy nghĩ của các nhân vật chính.
Giáo viên chủ nhiệm-La Sát phu nhân bước vào lớp. Trên tay bà cô là 4 hộp quà to đùng
-Lâm Duyệt, Thanh Quỳnh. Lên chia quà đi. Đây là phần thưởng lớp-Bà cô dặt hai chồng quà to nhất xuống rồi đi về phía chỗ ngồi của mình. Sau khi an toạ thì liếc hai hộp quá í-Giải nhì....ko tệ!
-Sao lại là em ạ?-Lâm Duyệt bất mãn. Cậu đâu có chức vụ gì, tại sao phải làm cái trò này chứ?!
-Khỉ, lại đây?-Bà cô chẳng quan tâm tới lời nói của Thái tử mà quay sang vẫy vẫy hắn
-Hoá ra là nhầm!-Lâm DUyệt cười xoà rồi ngồi xuống
-Song Duyệt lên hết!-Bà cô gằn từng tiếng
-Hix-nhìn mặt Thái tử như đưa đám vậyKhi 2 người bước lên chỗ bà cô thì nhỏ cx đi theo.
Nhỏ bước tới chỗ hộp quà.
-Lâm Duyệt chia quà cùng Quỳnh đi-bà cô chỉ
-Là thật ạ?!-Đường đường là Thái tử mà ......haizzzz....mất hình tượng quá đi!
-Chẳng lẽ là giả sao?-Bà cô trừng mắt-Khỉ, lại đây nào!-Bà định giở trò gì?-hắn nhìn La Sát phu nhân nghi ngờ
-Này, cầm đi-Bà cô chìa cho hắn hai hộp quà
-Gì đây?-hắn nhíu mày.
Cả lớp hóng hớt
-Đây là quà của ta chúc mừng con khỉ nhà ngươi đã có người yêu-Bà cô nhăn nhở-Còn đây là quà của......hehe....hiệu trưởng...
-Yaaaaaaaaaaa.........-Cả lớp trừ song Duyệt, nhỏ và An cùng bà cô, còn lại vỗ tay bôm bốp
-Kì này tiêu chắc rồi!-Hắn thầm than
Cánh cửa phòng bật mở. Một bà lão với vẻ mặt phúc hậu đi vào
-Quỳnh à, cháu biết rồi hả?
-Anh ấy hát ở trường cháu
-Nó sẽ học cùng cháu. Từ mai.
-Anh ấy.....hết chưa ạ?
-Cháu vẫn phải tiếp tục
-Vậy là chưa.
-Ừ
Im lặng.Gió lùa qua mái tóc tím huyền ảo. Đôi mắt nâu trong veo nhìn vô định.
-Nhiệm vụ mới....cháu xem chưa?
-Dạ rồi ạ
-Bà khuyên cháu, đừng làm cái nghề này nx. Nguy hiểm luôn rình rập như...
-Nhưng nếu ko, cháu sẽ ko biết chính ông ta đã.....
Nhỏ nhớ lại quá khứ đầy đau thương. Nước mắt bỗng lăn dài trên gò má hồng hào.
-Nó sẽ hạnh phúc trên thiên đàng. Nó ko muốn cháu thế này đâu. Đừng khóc nx,ngủ đi.
Bà dỗ dành nhỏ, đưa nhỏ vào những giấc mơ.......
____________________________________
Vẫn như thường lệ, nhỏ đi chiếc xe đạp điện của mình tới trường. Dắt xe vào nhà gửi, nhỏ cảm thấy mọi ánh nhìn đổ xô về mình.
Chuyện gì vậy?
Mỗi lần nhỏ đi đc vài bước rồi bất chợt quay ra sau thì y như rằng sẽ thấy ko ít người với thái độ ko tự nhiên quay đi. Mặt nhỏ có dính gì sao mà họ cứ nhìn hoài vậy?
Để tìm câu trả lời, nhỏ lên lớp, tìm ''loa phóng thanh'' Nhật Linh. Linh biết hết mọi chuyện trên trời dưới đất, tinh thông chuyện ngoài đường xó chợ, nói chung là ko gì là ko biết.
Tuy nhiên, khi bước vào lớp, nhỏ còn thấy kì quái hơn. Cái lũ quỷ ấy ko lén la lén lút mà nhìn thẳng mặt luôn. Mặt đứa nào cx cười cười, gian kinh khủng! À ko, trừ An và hắn.
An cx nhìn nhỏ nhưng ko cười, mặc dù nhỏ nhìn thấy trong đáy mắt cô là một điều vui vẻ bất thường. Còn hắn thì ko nhìn nhỏ mà ngoảnh mặt vào trong.Sau 2 phút tĩnh lặng thì lũ quỷ sứ mới bắt đầu giở trò.
-Quỳnh à, sao cậu ko vào chỗ đi?-Kì Minh nhẹ nhàng nhắc nhở
-Đúng rồi, còn ngại gì nx-Yến Chi hùa theo
-Bọn tớ biết hết rồi mà, ko phải giấu đâu!-Huỳnh Tuấn cười híp mắt
-Dù gì thì ngay ngày đầu tiên bọn tớ cx biết sẽ có ngày hôm nay mà-Đây là lí do mà Tuấn Anh luôn bị điểm Ngữ Văn dưới trung bình. Câu cú thật chẳng ra làm sao!
Nhỏ im lặng trở về chỗ ngồi, định bụng sẽ hỏi An khi ngồi vào chỗ. Tuy nhiên, khi vừa chạm đc xuống cái ghế cạnh An thì một giọng nói đã ngăn nhỏ lại
-Từ từ đã Quỳnh!-Lâm Duyệt chạy tới ngăn nhỏ lại, người mướt mát mồ hôi. Sau khi ngăn đc nhỏ lại, cậu mới quét mắt một vòng quanh lớp bằng ánh mắt ai oán-Sao ko ai bảo Quỳnh là đây là chỗ của tớ chứ!
-Lâm Duyệt điện hạ! Chất xám của ngài đổ hết ra ngoài qua đường mồ hôi rồi sao? Rõ ràng là tôi ngồi cạnh Thái tử phi nương nương mà-nhỏ chống nạnh, cười đùa cợt
-Thưa Lâm tiểu thư, tại cô ko biết đó chứ! Đây là chỗ của tôi tính từ hôm nay mà!-Lâm Duyệt cx ko phải hạng vừa
-Vậy phiền Điện hạ hỏi vương phi của người xem đây là chỗ của tôi hay là chỗ của ngài-nhỏ tự tin-Vậy kính hỏi Vương phi của Thái tử Kanate đây là chỗ của ai?-Lâm Duyệt đắc ý
-...-An nhíu mày nhìn hai kẻ đang diễn tuồng rồi buông một chữ duy nhất
-Chồng!
Nhỏ đau khổ nhìn cô chị kết nghĩa. Sao cô có thể vì chồng mà quên đi người em gái này chứ?!
-Này, thế giờ tớ ngồi đâu?-nhỏ phụng phịu đi ra khỏi chỗ
-Ngồi cạnh honey của cậu!-mấy con quỷ cái đồng thanh nói rồi cùng cười rạng rỡ-Gì chứ?!-nhỏ nhăn nhó
-Khỉ!-An chỉ cho nhỏNhỏ đành ngồi xuống, bất mãn nhìn lớp.
Lúc này hắn mới quay sang nhìn nhỏ. Sự ngượng ngùng đã đc hắn giấu kín. Hắn thấy trong mắt nhỏ là sự ko can tâm. Chẳng lẽ, ngồi cạnh hắn khiến nhỏ khó chịu sao?
-Nếu cậu ko thích ngồi đây thì cậu có thể ngồi chỗ khác-hắn dù ko muốn nhưng vẫn phải nói ra
-Ko phải. Chỉ là hôm nay tớ thấy lạ. Ai cx nhìn tớ chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt sống tớ vậy-nhỏ đã kéo gần khoảng cách của mình với hắn bằng cách thay đổi cách xưng hô, từ cậu/tôi thành cậu/tớ.
Tuy nhiên, hắn lại ko thích điều đó. Cách xưng hô ấy càng thể hiện hai người chỉ là bạn
-Cậu chưa biết gì hả?-hắn hơi ngạc nhiên
-Biết gì là biết gì?-nhỏ chau mày
-Lên diễn đàn trường mà xem. Địa chỉ wed là sunshineIII.com-hắn tốt bụng
-Cho tớ mượn điện thoại đi, điện thoại tớ lên mạng chậm lắm-nhỏ buồn buồn
-Này-hắn chìa cho nhỏ điện thoại của mìnhNhỏ nhập địa chỉ web theo lời hắn nói.
Nhỏ đọc tin tức và choáng. Tại sao....lại có cái này chứ?!
Trên trang nhất của trang web trường là bài viết công khai hắn và nhỏ quan hệ qua lại với nhau. ''Nữ sinh học bổng tài năng dịu dàng và đại thiếu gia đẹp trai hoàn hảo''.
Sặc! SAo lại có người viết sến như thế hả trời?! Đã thế mà còn bảo tên này hoàn hảo. Thôi đi! Dù nhỏ có thích hắn chút chút nhưng còn lâu nhỏ mới bảo hắn hoàn hảo. Đáng lẽ từ đó phải dành cho nhỏ mới đúng chứ.
Mà khoan đã, nãy giờ nói lạc đề cả rồi!
Nhỏ choáng váng. Cái tên khỉ đó thật quá ư là nổi tiếng nên mới có chuyện một con nhỏ nhà nghèo như nhỏ đc mọi người nhìn ''say đắm'' như vậy chứ.
Nhỏ quay sang nhìn đương sự, hỏi một câu mà hắn cảm thấy khó nghe vô cùng
-Cậu có thể xoá tin này mà tại sao ko làm?-nhỏ nhìn hắn, đáy mắt có chút giận dữ
-Tôi...-hắn ko biết giải thích thế nào
-Tại sao phải xoá?-An ném phao cứu sinh cho hắn
-Vì đây đâu phải sự thật-nhỏ cố gắng nói thật nhỏ
-Tôi thích cậu là sự thật!-hắn khẳng định
Nhỏ nhìn hắn.
Cái tên này thích một người nên đầu óc trở nên ma mị hả? Cô đã cố tình nói nhỏ rồi vậy mà hắn chẳng biết giữ ý, cứ oang oang cái mồm, thật bực mình!
Hắn nhìn sâu vào mắt nhỏ. Hắn thấy trong đáy máy loé lên tia giận dữ.
Nhỏ giận hắn rồi sao? Hix, biết vậy lúc nãy ko nói còn hơn! Hắn cảm thấy hối hận vì mình đã nói ra lời nói lúc nãy.
Lâm Duyệt ngồi dưới nhìn hai con người phía trên thì càng bức xúc. Cậu cảm thấy bực vì cái thằng bạn thân ngốc nghếch vì yêu. Nếu muốn tỏ tình thì phải làm cho thật linh đình hoành tráng vào. Có như thế cô nàng mới có thể xiêu lòng mà chấp nhận lời tỏ tình đc chứ? Con gái mà, ai chẳng thích bạn trai thể hiện tình yêu bằng đủ mọi chiêu trò.
À ko, trừ cô nàng này. Lâm Duyệt liếc cô nàng ngồi cạnh_''Tiểu thư khó chiều!''
Tùng....tùng...tùng...
Tiếng trống vào giờ vang lên chặn dòng suy nghĩ của các nhân vật chính.
Giáo viên chủ nhiệm-La Sát phu nhân bước vào lớp. Trên tay bà cô là 4 hộp quà to đùng
-Lâm Duyệt, Thanh Quỳnh. Lên chia quà đi. Đây là phần thưởng lớp-Bà cô dặt hai chồng quà to nhất xuống rồi đi về phía chỗ ngồi của mình. Sau khi an toạ thì liếc hai hộp quá í-Giải nhì....ko tệ!
-Sao lại là em ạ?-Lâm Duyệt bất mãn. Cậu đâu có chức vụ gì, tại sao phải làm cái trò này chứ?!
-Khỉ, lại đây?-Bà cô chẳng quan tâm tới lời nói của Thái tử mà quay sang vẫy vẫy hắn
-Hoá ra là nhầm!-Lâm DUyệt cười xoà rồi ngồi xuống
-Song Duyệt lên hết!-Bà cô gằn từng tiếng
-Hix-nhìn mặt Thái tử như đưa đám vậyKhi 2 người bước lên chỗ bà cô thì nhỏ cx đi theo.
Nhỏ bước tới chỗ hộp quà.
-Lâm Duyệt chia quà cùng Quỳnh đi-bà cô chỉ
-Là thật ạ?!-Đường đường là Thái tử mà ......haizzzz....mất hình tượng quá đi!
-Chẳng lẽ là giả sao?-Bà cô trừng mắt-Khỉ, lại đây nào!-Bà định giở trò gì?-hắn nhìn La Sát phu nhân nghi ngờ
-Này, cầm đi-Bà cô chìa cho hắn hai hộp quà
-Gì đây?-hắn nhíu mày.
Cả lớp hóng hớt
-Đây là quà của ta chúc mừng con khỉ nhà ngươi đã có người yêu-Bà cô nhăn nhở-Còn đây là quà của......hehe....hiệu trưởng...
-Yaaaaaaaaaaa.........-Cả lớp trừ song Duyệt, nhỏ và An cùng bà cô, còn lại vỗ tay bôm bốp
-Kì này tiêu chắc rồi!-Hắn thầm than
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.