Chương 33: Thề ước một đời (II)
Thập Tứ Lang
11/04/2014
Trở lại Tân Tà Trang chưa được mấy ngày thì Tư Lan tới, còn mang theo ba bộ áo cưới kiểu dáng khác nhau, nghe nói là do Lục Thiên Kiều tự tay chọn lựa.
Tân Mi nhìn ba bộ áo cưới với cái mũ phượng giống y chang cái bồn cầu mà mặt đần ra đến nửa ngày, quay đầu lại nhìn Tư Lan thấy mặt y vẫn tỉnh bơ, không chút thay đổi. Quay sang ngó Tân Hùng, thì thấy cha nàng mở to hai mắt sáng lấp lánh, nàng nghĩ rằng dù Lục Thiên Kiều có mang mấy cái bồn cầu tới thật thì cha nàng nhất định cũng vui sướng đến phát khóc lên.
“Ngươi chắc chắn … Ta phải mang cái này trong ngày cưới?”
Nàng muốn nói đến cái bồn cầu kia … Không đúng, chính xác là cái mũ phượng kia, đành ngửa đầu lên khẽ bóp trán, che kín cả nửa gương mặt.
Tư Lan khẽ ho một tiếng: “Tướng quân nói, áo cưới của bộ tộc Chiến quỷ mang phong cách như vậy đó.”
… Cô dâu của bộ tộc Chiến quỷ thực đáng thương, ai nấy cũng phải đội bồn cầu lên đầu để cưới chồng.
“Tướng quân còn dặn dò, trong vòng nửa tháng tới ngài ấy sẽ thu phục nông binh ở vùng phụ cận quan ải Gia Bình, không có thời gian chăm sóc cô, cho nên giao nhiệm vụ gian khổ này cho ta. Nên nửa tháng này cô hãy ngoan ngoan ở trong Tân Tà Trang, không cho phép đi đâu cả.”
Nhắc tới mới thấy, nhiệm vụ này quả thật là vô cùng gian khổ… Tư Lan xoa xoa cái trán đang giật tưng tưng của mình.
Nhưng thật ngoài dự đoán, Tân Mi lại rất biết điều chỉ gật gật đầu, không hề có bất kỳ ý đồ phản đối nào cả, cục nghẹn chặn ngang cổ Tư Lan cuối cùng cũng được nhả ra, giải tỏa hết.
“Đúng rồi, Tư Lan.” Tân Mi tháo cái mũ phượng xuống, có ý tốt quay đầu lại nhìn y, “Đây là cơ hội ngàn năm khó gặp, ngươi đã tới đây thì ta đưa ngươi đi thành Lục Thủy tìm vị đại phu kia nhé? Ông ấy có bàn tay châm cứu rất cao siêu, chuyên trị mặt than, rút gân, trúng gió.”
… Tư Lan lại nghẹn suýt chết, cục nghẹn kia quả nhiên là y đã nhả ra quá sớm mà.
***
Thời gian nửa tháng, đối với Tân Mi mà nói thì chỉ trong nháy mắt, nhưng đối với Tư Lan thì còn dài hơn cả ba kiếp.
Tin chiến thắng ở quan ải Gia Bình nhanh chóng truyền về, tuy rằng lão tướng quân Bạch Tông Anh đã cáo lão hồi hương, nhưng Phiêu Kỵ tướng quân mới phụng chỉ tới không hề kém cỏi, dễ dàng tiêu diệt mấy đại tướng thuộc hạ của Võ Sảng, từ thế như chẻ tre lúc mới bắt đầu khởi nghĩa cho tới nay, cuối cùng Võ Sảng cũng lãnh giáo được cảnh núi càng cao thì sụp càng đau, rơi vào bước đường cùng rốt cục phải lui quân khỏi quan ải Gia Bình, rút ra khỏi biên giới Quỳnh quốc, chắc chắn trong khoảng thời gian ngắn sẽ không dám xâm phạm.
Tim rồng Vinh Chính đế cực kỳ phấn khởi, ban thưởng vàng bạc giống như thác đổ không hề tiếc tay, còn ban thánh chỉ cho xây dựng rầm rộ một tòa Phiêu Kỵ tướng quân phủ ở kinh thành, cõi lòng tràn đầy ngóng trông và chờ đợi tướng quân về triều.
Nhưng mong ước này của hoàng đế hiển nhiên là lại thất bại lần nữa, Lục Thiên Kiều viết tấu sớ dâng lên yêu cầu được nghỉ ngơi nửa năm, chẳng thèm chờ hồi âm mà thu dọn trở về hoàng lăng ngay tối hôm đó.
Việc quan trọng và gấp rút nhất của hắn bây giờ là cưới vợ, không rảnh về kinh thành.
Hôm nay là ngày 18 tháng 9, nghe nói là ngày hoàng đạo tốt nhất, không còn ngày nào có thể tốt hơn nữa.
Tân Mi đội cái mũ phượng y chang cái bồn cầu lên đầu, trên người mặc chiếc áo cưới kết bằng lông của một trăm loài chim bện vào chất liệu vải lỗ chỗ như bao tải, trước mắt bao người, nàng mặc bộ y phục này thực sự là không thể nào giữ được dũng khí thường ngày, đành phải dùng tay áo che khuất mặt mình, bước lên xe hoa một lần nữa. Khác với lần trước, lần này, Lục Thiên Kiều tới tận nơi, cưỡi trên Liệt Vân Hoa toàn thân đỏ rực như lửa, mặc áo cưới cũng lỗ chỗ hệt như bao tải, tuy nhiên vẫn không hề làm giảm bớt chút phong độ ngọc thụ lâm phong, khí phách hiên ngang nào của hắn.
Thành Lục Thủy lại một lần nữa sôi trào như núi lửa phun, nghe nói Tân Tà Trang có cô tiểu thư mang mệnh khắc chồng vừa gả đi không tới mấy tháng đã khắc chết chồng trước, nhưng lại nhanh chóng vung tiền như rác tìm được người thay thế, lại còn là một anh chàng đẹp trai, phi phàm như vậy.
Nhìn khuôn mặt già nua, đầy nếp nhăn nhưng lúc nào cười tươi như nở hoa, chả khác địa chủ được mùa là bao của Tân Hùng, những gia đình có con gái chưa được gả đi ở xung quanh vừa ôm hận vừa ghen tỵ, vung thẳng tay trên bàn tiệc, ăn hùng hục uống ừng ực, mãi cho đến khi nhà bếp không còn mang đồ ăn ra nữa mới giải hết oán hận, ôm bụng no kềnh ra về.
Nhìn thấy đoàn đón dâu chuẩn bị xuất phát, Tân Hùng vội vàng chạy đến xe hoa vén rèm lên hỏi: “Tiểu Mi, mấy cuốn sách cha đưa cho con đã xem hết chưa?”
Tân Mi đang cầm cái mũ phượng vốn phải được đội trên đầu chơi đùa lộn vòng trong tay, chợt nghe những lời này thì chiếc mũ phượng rơi thẳng xuống đất.
Mấy cuốn sách đó … Nàng mới xem mỗi cuốn Lan Xạ Kiều Nhụy Tập, mấy cuốn còn lại nàng dự định khi có thời gian rảnh rỗi sẽ đọc tiếp, ai biết được ngày đó Lục Thiên Kiều đưa nàng trở về Tân Tà Trang, không nói lời nào cướp đoạt sạch sẽ đi mất rồi.
“Con đã học được chút ít rồi cha à, cha cứ yên tâm.”
Lúc đó, cha nàng đem mớ sách này cho nàng chỉ nói một câu như vậy, lại còn nói với vẻ đặc biệt nghiêm túc thế nữa, hại nàng nằm mơ thấy mộng xuân mấy đêm liền.
“Tóm lại, đêm nay con sẽ kiểm hàng.”
Tân Mi nhặt cái mũ phượng lên, quay đầu cười đầy vẻ bá vương với Tân Hùng.
Đoàn đón dâu chậm rãi rốt cục cũng bay lên trời, bay về phía hoàng lăng. Tân Mi ngồi trong xe hoa cảm thấy rất ngột ngạt nên vén rèm lên, bất chợt nhìn thấy Lục Thiên Kiều đang cưỡi Liệt Vân Hoa bay sang bên này, Tân Mi vội vàng ngoắc tay.
“Tư Lan nói, bộ tộc Chiến quỷ của chàng khi cưới vợ không giống phong tục của bên em, lát nữa còn phải biểu diễn một màn đập nát tảng đá lớn trên lồng ngực gì đó nữa. Chúng ta thương lượng trước đi, trước tiên để cho em ăn cơm đã rồi mới biểu diễn được không?”
… Đập nát tảng đá lớn trên lồng ngực là chuyện gì đây? Tư Lan lại nói bậy bạ gì với nàng nữa rồi?
Lục Thiên Kiều lấy từ trong lồng ngực ra một túi bánh ngọt đưa cho nàng, khẽ mỉm cười nói: “Cô bé ngốc, em cho rằng ta là gánh xiếc giang hồ sao? Mau phủ khăn voan lên đi, không cần em phải làm gì cả.”
Nói xong hắn lại lẳng lặng nhìn nàng lâu thật lâu, bên tai hơi đỏ ửng lên, nhỏ giọng nói: “Hôm nay em … rất xinh đẹp.”
Hắn thường nghĩ đến cảnh nàng mặc áo cưới của bộ tộc Chiến quỷ, nghĩ rất nhiều lần, nhưng những gì hắn tưởng tượng trong đầu so với người thật việc thật đang ở ngay trước mặt hắn đây còn thua xa rất rất nhiều.
“Em rất hợp với áo cưới của bộ tộc ta.”
Tân Mi do dự cúi đầu nhìn y phục như miếng bao tải thủng lỗ chỗ trên người mình, lại nhìn cái mũ phượng giống cái bồn cầu đang nằm trong tay, thì ra… Ở trong mắt hắn, nàng thích hợp với y phục như vậy.
“Chàng cũng rất hợp với trang phục này.” Nàng miễn cưỡng khen ngợi mấy lời, “Cả người đính đầy lông chim thực là rực rỡ.”
Ặc, chàng … Chàng cười rạng ngời hạnh phúc quá a a a.
Tân Mi chột dạ bốc một miếng bánh táo ngọt, yên lặng lấp đầy miệng.
Lục Thiên Kiều còn muốn nói tiếp gì đó nữa nhưng chợt thấy hơi bất thường, đột nhiên hắn quay đầu lại liền nhìn thấy mấy con chim thiên đường khổng lồ rẽ đám mây mù ở xa xa chậm rãi bay tới, chúng nó còn kéo theo một chiếc xe kéo vàng rực, lấp lánh, vô cùng phong cách, vô cùng xa hoa, từ từ nhích lại gần.
Ánh vàng chói lóa hóa thành những dòng chữ chảy xuôi, bất chợt lướt qua thân thể, khiến cho người ta có cảm giác … không hề thoải mái chút nào.
“Tướng quân!”
Tư Lan đi ở phía trước vô cùng cảnh giác, lập tức thúc ngựa quay lại, theo bản năng chắn ở phía trước, một tay lặng lẽ cầm chuôi đao đeo bên hông.
Lục Thiên Kiều khẽ lắc đầu, ra hiệu cho y lui lại.
Hắn rốt cuộc cũng biết ngày đó trên người Tân Mi có mùi hương khiến cho người ta cảm thấy không thoải mái là từ đâu, nàng gặp tên đại sư của Hồ tộc này?
“… Chuyện gì?”
Hắn thúc ngựa tiến lên ba bước, giọng nói lạnh lùng.
Tấm màn trúc màu đen bị một bàn tay mang bao tay đen cuốn lên, tên đại sư Hồ tộc thò đầu ra, ung dung nhìn hắn mỉm cười.
“Không phải tìm ngươi, mà là tìm nàng.”
Y chỉ chỉ vào Tân Mi đang ngồi trong xe hoa nhét bánh táo ngọt đầy miệng.
Lục Thiên Kiều cau chặt lông mày, không thèm nói gì, chỉ hơi nghiêng người, không kiêng nể gì chắn ngang tầm mắt của y.
“Cô dâu trong xe hoa thật là xinh đẹp!” Đại sư tay tay lên môi làm loa, lớn giọng gào lên, “Đa tạ bánh Trung thu lần trước của cô nương, hôm nay ta tới trả lễ.”
Tân Mi phủi phủi mấy mảnh vụn trên tay, tò mò nhìn y nửa ngày, ngạc nhiên hỏi: “Ta quen ngươi sao?”
“Ái chà, sao cô nương lại không nể tình như vậy.” Y cũng không bận tâm, chỉ cười cười hỏi, “Quên ta rồi sao? Cũng không sao cả, ta tới trả lễ cho cô, ngay cả quà mừng của con hồ ly ở Sùng Linh ta cũng mang tới giúp cô đây này, đón lấy!”
Y vung tay lên, ném tới một cái hộp to.
Lục Thiên Kiều ra tay nhanh như chớp, chặn lại trong nháy mắt, nhìn y chằm chằm trong chốc lát, sau đó chậm rãi rũ mắt nhìn xuống, trong tay hắn cầm một cái hộp gỗ dài rộng hơn một xích (*), trong hộp có hai cái hộp nhỏ, một hộp đựng viên minh châu to cỡ cái trứng chim bồ câu, hộp còn lại đựng một chiếc vòng cổ bằng vàng vô cùng tinh xảo.
*Xích: thước Trung Quốc (đơn vị đo chiều dài, bằng 1/3mét)
“Vòng cổ là của ta tặng.” Tên đại sư cười rộ lên nhưng đầy vẻ lười biếng, chậm rãi nói, “Chúc các ngươi trăm năm hòa hợp, như keo như sơn, sớm sinh quý tử.”
Trên chiếc vòng cổ tản ra mùi hương thơm mát khiến cho người ta cảm thấy chán ghét vô cùng, Lục Thiên Kiều mặt không đổi sắc, ném thẳng cái hộp xuống dưới.
Đại sư cũng không tức giận, vẫn cười tít mắt như cũ: “Làm gì mà có vẻ đối địch với ta như vậy chứ? Ta đối với ngươi có ấn tượng rất tốt mà.”
Lục Thiên Kiều xoay người phân phó: “Tiếp tục đi.”
Đội ngũ đón dâu tiếp tục lên đường, chiếc xe kéo xanh vàng rực rỡ kia dần dần biến mất. Tân Mi thò đầu ra nhìn, đột nhiên trong đầu lóe sáng, hình như nghĩ ra chuyện gì đó : “À! Đó chính là đại sư giả đòi ăn thịt đây mà!”
Lục Thiên Kiều lạnh lùng: “Không được nghĩ tới y.”
Ặc, ghen sao?
Tân Mi chống cằm mỉm cười đầy ngọt ngào: “Ngoan nào, trong lòng em chỉ có chàng thôi.”
Trên mặt hắn chợt hiện lên ý cười, nhưng nhanh chóng biến mất: “Ngồi yên đi, không cẩn thận lại ngã xuống bây giờ.”
Hồ tộc xuất hiện … Ngày đó ở quan ải Gia Bình, lúc Ly Mẫn gần đi đã từng nói, gần đây bọn họ đã rục rịch, khiến cho mẹ hắn vô cùng phiền não. Một bên khăng khăng nhận mình là hậu duệ của Thần tộc, một bên kiên quyết không chịu thừa nhận đối phương mang huyết thống của Thần tộc, mâu thuẫn bắt đầu từ nơi đây. Mấy năm gần đây, bộ tộc Chiến quỷ suy tàn, có lẽ… Đã đến hồi kết thúc rồi.
“Lục Thiên Kiều, chàng đang nghĩ gì đó?”
Giọng nói của cô vợ yêu trong xe hoa cắt đứt dòng suy nghĩ của hắn, hắn cười cười, đúng rồi, giờ hắn đang trên đường rước vợ yêu về nhà kia mà.
“Không có gì.” Hắn kéo rèm che xuống cho nàng, “Ngồi cho vững nào, bây giờ sẽ tăng tốc, trước khi trời tối phải tới được hoàng lăng.”
***
Chuyện cưới hỏi xưa nay, lúc nào người khác nhìn vô cũng thấy là chuyện vui mừng, chỉ có người trong cuộc mới cảm thấy mệt mỏi vô cùng.
Bộ tộc Chiến quỷ cưới vợ, so với sinh con còn phiền phức hơn nhiều. Tân Mi che khăn voan, bị Lục Thiên Kiều ôm vào trong lòng, ba hồi lên núi đao, ba hồi lại xuống chảo dầu, nghe nói những sợi lông của một trăm loài chim bện trên áo cưới có tác dụng như thế này — trên đường lên núi đao xuống chảo dầu, không được để rơi một cọng lông chim nào xuống, nếu không đó là điềm xấu.
Khó khăn lắm mới vào được cửa, nhưng thứ đón đầu lại là một quả cầu sắt khổng lồ bay tứ tung, loạn xạ khắp nơi — rốt cuộc đây là phòng hoa chúc hay phòng đặt cơ quan?!
Đưa mắt nhìn, chỉ thấy Lục Thiên Kiều nhẹ nhàng tung một cước đá bay quả cầu sắt kia, phá tan nát bức tường, căn phòng đáng thương bị đối xử hung bạo như vậy liền biến thành đống hoang tàn, đổ nát.
Thì ra … Phòng hoa chúc ở phía sau.
Tân Mi mới vừa được đặt ở trên giường, còn chưa kịp bày ra bộ dạng thẹn thùng, thì chợt nghe thấy dưới bàn chân mình vút vút mấy tiếng, phía dưới tấm ván giường đâm lên một loạt đao thép, thật sự biến chiếc giường cưới thành chiếc lồng sắt.
Chú rể đứng ở bên ngoài chiếc lồng sắt, đang tính xắn tay áo bẻ gãy đống đao thép kia để vào với người đẹp thì người đẹp đang ở trong lồng sắt kia đã sớm giậm chân giận dữ, tung một cước đá gãy sạch sẽ đống gươm đao chướng mắt trước mặt.
“Tới đây!” Tân Mi kéo chiếc khăn voan xuống, chìa ngón tay ngoắc ngoắc chú rể đang thẫn thờ ở ngoài, “Bây giờ — rốt cục đã có thể động phòng chưa?”
Tân Mi nhìn ba bộ áo cưới với cái mũ phượng giống y chang cái bồn cầu mà mặt đần ra đến nửa ngày, quay đầu lại nhìn Tư Lan thấy mặt y vẫn tỉnh bơ, không chút thay đổi. Quay sang ngó Tân Hùng, thì thấy cha nàng mở to hai mắt sáng lấp lánh, nàng nghĩ rằng dù Lục Thiên Kiều có mang mấy cái bồn cầu tới thật thì cha nàng nhất định cũng vui sướng đến phát khóc lên.
“Ngươi chắc chắn … Ta phải mang cái này trong ngày cưới?”
Nàng muốn nói đến cái bồn cầu kia … Không đúng, chính xác là cái mũ phượng kia, đành ngửa đầu lên khẽ bóp trán, che kín cả nửa gương mặt.
Tư Lan khẽ ho một tiếng: “Tướng quân nói, áo cưới của bộ tộc Chiến quỷ mang phong cách như vậy đó.”
… Cô dâu của bộ tộc Chiến quỷ thực đáng thương, ai nấy cũng phải đội bồn cầu lên đầu để cưới chồng.
“Tướng quân còn dặn dò, trong vòng nửa tháng tới ngài ấy sẽ thu phục nông binh ở vùng phụ cận quan ải Gia Bình, không có thời gian chăm sóc cô, cho nên giao nhiệm vụ gian khổ này cho ta. Nên nửa tháng này cô hãy ngoan ngoan ở trong Tân Tà Trang, không cho phép đi đâu cả.”
Nhắc tới mới thấy, nhiệm vụ này quả thật là vô cùng gian khổ… Tư Lan xoa xoa cái trán đang giật tưng tưng của mình.
Nhưng thật ngoài dự đoán, Tân Mi lại rất biết điều chỉ gật gật đầu, không hề có bất kỳ ý đồ phản đối nào cả, cục nghẹn chặn ngang cổ Tư Lan cuối cùng cũng được nhả ra, giải tỏa hết.
“Đúng rồi, Tư Lan.” Tân Mi tháo cái mũ phượng xuống, có ý tốt quay đầu lại nhìn y, “Đây là cơ hội ngàn năm khó gặp, ngươi đã tới đây thì ta đưa ngươi đi thành Lục Thủy tìm vị đại phu kia nhé? Ông ấy có bàn tay châm cứu rất cao siêu, chuyên trị mặt than, rút gân, trúng gió.”
… Tư Lan lại nghẹn suýt chết, cục nghẹn kia quả nhiên là y đã nhả ra quá sớm mà.
***
Thời gian nửa tháng, đối với Tân Mi mà nói thì chỉ trong nháy mắt, nhưng đối với Tư Lan thì còn dài hơn cả ba kiếp.
Tin chiến thắng ở quan ải Gia Bình nhanh chóng truyền về, tuy rằng lão tướng quân Bạch Tông Anh đã cáo lão hồi hương, nhưng Phiêu Kỵ tướng quân mới phụng chỉ tới không hề kém cỏi, dễ dàng tiêu diệt mấy đại tướng thuộc hạ của Võ Sảng, từ thế như chẻ tre lúc mới bắt đầu khởi nghĩa cho tới nay, cuối cùng Võ Sảng cũng lãnh giáo được cảnh núi càng cao thì sụp càng đau, rơi vào bước đường cùng rốt cục phải lui quân khỏi quan ải Gia Bình, rút ra khỏi biên giới Quỳnh quốc, chắc chắn trong khoảng thời gian ngắn sẽ không dám xâm phạm.
Tim rồng Vinh Chính đế cực kỳ phấn khởi, ban thưởng vàng bạc giống như thác đổ không hề tiếc tay, còn ban thánh chỉ cho xây dựng rầm rộ một tòa Phiêu Kỵ tướng quân phủ ở kinh thành, cõi lòng tràn đầy ngóng trông và chờ đợi tướng quân về triều.
Nhưng mong ước này của hoàng đế hiển nhiên là lại thất bại lần nữa, Lục Thiên Kiều viết tấu sớ dâng lên yêu cầu được nghỉ ngơi nửa năm, chẳng thèm chờ hồi âm mà thu dọn trở về hoàng lăng ngay tối hôm đó.
Việc quan trọng và gấp rút nhất của hắn bây giờ là cưới vợ, không rảnh về kinh thành.
Hôm nay là ngày 18 tháng 9, nghe nói là ngày hoàng đạo tốt nhất, không còn ngày nào có thể tốt hơn nữa.
Tân Mi đội cái mũ phượng y chang cái bồn cầu lên đầu, trên người mặc chiếc áo cưới kết bằng lông của một trăm loài chim bện vào chất liệu vải lỗ chỗ như bao tải, trước mắt bao người, nàng mặc bộ y phục này thực sự là không thể nào giữ được dũng khí thường ngày, đành phải dùng tay áo che khuất mặt mình, bước lên xe hoa một lần nữa. Khác với lần trước, lần này, Lục Thiên Kiều tới tận nơi, cưỡi trên Liệt Vân Hoa toàn thân đỏ rực như lửa, mặc áo cưới cũng lỗ chỗ hệt như bao tải, tuy nhiên vẫn không hề làm giảm bớt chút phong độ ngọc thụ lâm phong, khí phách hiên ngang nào của hắn.
Thành Lục Thủy lại một lần nữa sôi trào như núi lửa phun, nghe nói Tân Tà Trang có cô tiểu thư mang mệnh khắc chồng vừa gả đi không tới mấy tháng đã khắc chết chồng trước, nhưng lại nhanh chóng vung tiền như rác tìm được người thay thế, lại còn là một anh chàng đẹp trai, phi phàm như vậy.
Nhìn khuôn mặt già nua, đầy nếp nhăn nhưng lúc nào cười tươi như nở hoa, chả khác địa chủ được mùa là bao của Tân Hùng, những gia đình có con gái chưa được gả đi ở xung quanh vừa ôm hận vừa ghen tỵ, vung thẳng tay trên bàn tiệc, ăn hùng hục uống ừng ực, mãi cho đến khi nhà bếp không còn mang đồ ăn ra nữa mới giải hết oán hận, ôm bụng no kềnh ra về.
Nhìn thấy đoàn đón dâu chuẩn bị xuất phát, Tân Hùng vội vàng chạy đến xe hoa vén rèm lên hỏi: “Tiểu Mi, mấy cuốn sách cha đưa cho con đã xem hết chưa?”
Tân Mi đang cầm cái mũ phượng vốn phải được đội trên đầu chơi đùa lộn vòng trong tay, chợt nghe những lời này thì chiếc mũ phượng rơi thẳng xuống đất.
Mấy cuốn sách đó … Nàng mới xem mỗi cuốn Lan Xạ Kiều Nhụy Tập, mấy cuốn còn lại nàng dự định khi có thời gian rảnh rỗi sẽ đọc tiếp, ai biết được ngày đó Lục Thiên Kiều đưa nàng trở về Tân Tà Trang, không nói lời nào cướp đoạt sạch sẽ đi mất rồi.
“Con đã học được chút ít rồi cha à, cha cứ yên tâm.”
Lúc đó, cha nàng đem mớ sách này cho nàng chỉ nói một câu như vậy, lại còn nói với vẻ đặc biệt nghiêm túc thế nữa, hại nàng nằm mơ thấy mộng xuân mấy đêm liền.
“Tóm lại, đêm nay con sẽ kiểm hàng.”
Tân Mi nhặt cái mũ phượng lên, quay đầu cười đầy vẻ bá vương với Tân Hùng.
Đoàn đón dâu chậm rãi rốt cục cũng bay lên trời, bay về phía hoàng lăng. Tân Mi ngồi trong xe hoa cảm thấy rất ngột ngạt nên vén rèm lên, bất chợt nhìn thấy Lục Thiên Kiều đang cưỡi Liệt Vân Hoa bay sang bên này, Tân Mi vội vàng ngoắc tay.
“Tư Lan nói, bộ tộc Chiến quỷ của chàng khi cưới vợ không giống phong tục của bên em, lát nữa còn phải biểu diễn một màn đập nát tảng đá lớn trên lồng ngực gì đó nữa. Chúng ta thương lượng trước đi, trước tiên để cho em ăn cơm đã rồi mới biểu diễn được không?”
… Đập nát tảng đá lớn trên lồng ngực là chuyện gì đây? Tư Lan lại nói bậy bạ gì với nàng nữa rồi?
Lục Thiên Kiều lấy từ trong lồng ngực ra một túi bánh ngọt đưa cho nàng, khẽ mỉm cười nói: “Cô bé ngốc, em cho rằng ta là gánh xiếc giang hồ sao? Mau phủ khăn voan lên đi, không cần em phải làm gì cả.”
Nói xong hắn lại lẳng lặng nhìn nàng lâu thật lâu, bên tai hơi đỏ ửng lên, nhỏ giọng nói: “Hôm nay em … rất xinh đẹp.”
Hắn thường nghĩ đến cảnh nàng mặc áo cưới của bộ tộc Chiến quỷ, nghĩ rất nhiều lần, nhưng những gì hắn tưởng tượng trong đầu so với người thật việc thật đang ở ngay trước mặt hắn đây còn thua xa rất rất nhiều.
“Em rất hợp với áo cưới của bộ tộc ta.”
Tân Mi do dự cúi đầu nhìn y phục như miếng bao tải thủng lỗ chỗ trên người mình, lại nhìn cái mũ phượng giống cái bồn cầu đang nằm trong tay, thì ra… Ở trong mắt hắn, nàng thích hợp với y phục như vậy.
“Chàng cũng rất hợp với trang phục này.” Nàng miễn cưỡng khen ngợi mấy lời, “Cả người đính đầy lông chim thực là rực rỡ.”
Ặc, chàng … Chàng cười rạng ngời hạnh phúc quá a a a.
Tân Mi chột dạ bốc một miếng bánh táo ngọt, yên lặng lấp đầy miệng.
Lục Thiên Kiều còn muốn nói tiếp gì đó nữa nhưng chợt thấy hơi bất thường, đột nhiên hắn quay đầu lại liền nhìn thấy mấy con chim thiên đường khổng lồ rẽ đám mây mù ở xa xa chậm rãi bay tới, chúng nó còn kéo theo một chiếc xe kéo vàng rực, lấp lánh, vô cùng phong cách, vô cùng xa hoa, từ từ nhích lại gần.
Ánh vàng chói lóa hóa thành những dòng chữ chảy xuôi, bất chợt lướt qua thân thể, khiến cho người ta có cảm giác … không hề thoải mái chút nào.
“Tướng quân!”
Tư Lan đi ở phía trước vô cùng cảnh giác, lập tức thúc ngựa quay lại, theo bản năng chắn ở phía trước, một tay lặng lẽ cầm chuôi đao đeo bên hông.
Lục Thiên Kiều khẽ lắc đầu, ra hiệu cho y lui lại.
Hắn rốt cuộc cũng biết ngày đó trên người Tân Mi có mùi hương khiến cho người ta cảm thấy không thoải mái là từ đâu, nàng gặp tên đại sư của Hồ tộc này?
“… Chuyện gì?”
Hắn thúc ngựa tiến lên ba bước, giọng nói lạnh lùng.
Tấm màn trúc màu đen bị một bàn tay mang bao tay đen cuốn lên, tên đại sư Hồ tộc thò đầu ra, ung dung nhìn hắn mỉm cười.
“Không phải tìm ngươi, mà là tìm nàng.”
Y chỉ chỉ vào Tân Mi đang ngồi trong xe hoa nhét bánh táo ngọt đầy miệng.
Lục Thiên Kiều cau chặt lông mày, không thèm nói gì, chỉ hơi nghiêng người, không kiêng nể gì chắn ngang tầm mắt của y.
“Cô dâu trong xe hoa thật là xinh đẹp!” Đại sư tay tay lên môi làm loa, lớn giọng gào lên, “Đa tạ bánh Trung thu lần trước của cô nương, hôm nay ta tới trả lễ.”
Tân Mi phủi phủi mấy mảnh vụn trên tay, tò mò nhìn y nửa ngày, ngạc nhiên hỏi: “Ta quen ngươi sao?”
“Ái chà, sao cô nương lại không nể tình như vậy.” Y cũng không bận tâm, chỉ cười cười hỏi, “Quên ta rồi sao? Cũng không sao cả, ta tới trả lễ cho cô, ngay cả quà mừng của con hồ ly ở Sùng Linh ta cũng mang tới giúp cô đây này, đón lấy!”
Y vung tay lên, ném tới một cái hộp to.
Lục Thiên Kiều ra tay nhanh như chớp, chặn lại trong nháy mắt, nhìn y chằm chằm trong chốc lát, sau đó chậm rãi rũ mắt nhìn xuống, trong tay hắn cầm một cái hộp gỗ dài rộng hơn một xích (*), trong hộp có hai cái hộp nhỏ, một hộp đựng viên minh châu to cỡ cái trứng chim bồ câu, hộp còn lại đựng một chiếc vòng cổ bằng vàng vô cùng tinh xảo.
*Xích: thước Trung Quốc (đơn vị đo chiều dài, bằng 1/3mét)
“Vòng cổ là của ta tặng.” Tên đại sư cười rộ lên nhưng đầy vẻ lười biếng, chậm rãi nói, “Chúc các ngươi trăm năm hòa hợp, như keo như sơn, sớm sinh quý tử.”
Trên chiếc vòng cổ tản ra mùi hương thơm mát khiến cho người ta cảm thấy chán ghét vô cùng, Lục Thiên Kiều mặt không đổi sắc, ném thẳng cái hộp xuống dưới.
Đại sư cũng không tức giận, vẫn cười tít mắt như cũ: “Làm gì mà có vẻ đối địch với ta như vậy chứ? Ta đối với ngươi có ấn tượng rất tốt mà.”
Lục Thiên Kiều xoay người phân phó: “Tiếp tục đi.”
Đội ngũ đón dâu tiếp tục lên đường, chiếc xe kéo xanh vàng rực rỡ kia dần dần biến mất. Tân Mi thò đầu ra nhìn, đột nhiên trong đầu lóe sáng, hình như nghĩ ra chuyện gì đó : “À! Đó chính là đại sư giả đòi ăn thịt đây mà!”
Lục Thiên Kiều lạnh lùng: “Không được nghĩ tới y.”
Ặc, ghen sao?
Tân Mi chống cằm mỉm cười đầy ngọt ngào: “Ngoan nào, trong lòng em chỉ có chàng thôi.”
Trên mặt hắn chợt hiện lên ý cười, nhưng nhanh chóng biến mất: “Ngồi yên đi, không cẩn thận lại ngã xuống bây giờ.”
Hồ tộc xuất hiện … Ngày đó ở quan ải Gia Bình, lúc Ly Mẫn gần đi đã từng nói, gần đây bọn họ đã rục rịch, khiến cho mẹ hắn vô cùng phiền não. Một bên khăng khăng nhận mình là hậu duệ của Thần tộc, một bên kiên quyết không chịu thừa nhận đối phương mang huyết thống của Thần tộc, mâu thuẫn bắt đầu từ nơi đây. Mấy năm gần đây, bộ tộc Chiến quỷ suy tàn, có lẽ… Đã đến hồi kết thúc rồi.
“Lục Thiên Kiều, chàng đang nghĩ gì đó?”
Giọng nói của cô vợ yêu trong xe hoa cắt đứt dòng suy nghĩ của hắn, hắn cười cười, đúng rồi, giờ hắn đang trên đường rước vợ yêu về nhà kia mà.
“Không có gì.” Hắn kéo rèm che xuống cho nàng, “Ngồi cho vững nào, bây giờ sẽ tăng tốc, trước khi trời tối phải tới được hoàng lăng.”
***
Chuyện cưới hỏi xưa nay, lúc nào người khác nhìn vô cũng thấy là chuyện vui mừng, chỉ có người trong cuộc mới cảm thấy mệt mỏi vô cùng.
Bộ tộc Chiến quỷ cưới vợ, so với sinh con còn phiền phức hơn nhiều. Tân Mi che khăn voan, bị Lục Thiên Kiều ôm vào trong lòng, ba hồi lên núi đao, ba hồi lại xuống chảo dầu, nghe nói những sợi lông của một trăm loài chim bện trên áo cưới có tác dụng như thế này — trên đường lên núi đao xuống chảo dầu, không được để rơi một cọng lông chim nào xuống, nếu không đó là điềm xấu.
Khó khăn lắm mới vào được cửa, nhưng thứ đón đầu lại là một quả cầu sắt khổng lồ bay tứ tung, loạn xạ khắp nơi — rốt cuộc đây là phòng hoa chúc hay phòng đặt cơ quan?!
Đưa mắt nhìn, chỉ thấy Lục Thiên Kiều nhẹ nhàng tung một cước đá bay quả cầu sắt kia, phá tan nát bức tường, căn phòng đáng thương bị đối xử hung bạo như vậy liền biến thành đống hoang tàn, đổ nát.
Thì ra … Phòng hoa chúc ở phía sau.
Tân Mi mới vừa được đặt ở trên giường, còn chưa kịp bày ra bộ dạng thẹn thùng, thì chợt nghe thấy dưới bàn chân mình vút vút mấy tiếng, phía dưới tấm ván giường đâm lên một loạt đao thép, thật sự biến chiếc giường cưới thành chiếc lồng sắt.
Chú rể đứng ở bên ngoài chiếc lồng sắt, đang tính xắn tay áo bẻ gãy đống đao thép kia để vào với người đẹp thì người đẹp đang ở trong lồng sắt kia đã sớm giậm chân giận dữ, tung một cước đá gãy sạch sẽ đống gươm đao chướng mắt trước mặt.
“Tới đây!” Tân Mi kéo chiếc khăn voan xuống, chìa ngón tay ngoắc ngoắc chú rể đang thẫn thờ ở ngoài, “Bây giờ — rốt cục đã có thể động phòng chưa?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.