Chương 20: Thậm Chí Nước Lạnh Cũng Không Uống Được
Geunseo, 근서
23/07/2021
“Lúc đó chú đã cố gắng nói chuyện tử tế nhưng chú ta lại dùng bạo lực đến những hai lần, cháu thực sự đã rất sợ, chú có biết không?”
“Ừ… mm, vậy sao?”
Đúng là Park Sungtae đã tấn công hai lần, nhưng. Không thể không có chuyện con bé không nhìn thấy tôi đập đầu chú con bé vào khung cửa.
“Từ giờ đừng làm thế nữa. Cháu xem mà lo lắng lắm.”
Yerim phàn nàn. Ý tôi là, có điều gì phải lo lắng trong tình huống đó không? Chẳng phải là từ một phía thôi sao? Lẽ nào mắt con bé có vấn đề?
“…… Dù gì thì tình hình đã được giải quyết nên thu dọn đồ đạc và quay lại đi.”
“Vâng ạ~.”
Yerim lướt qua tôi và đi qua lối vào. Trong lúc đó, Park Sungtae đã được vợ giúp và đứng dậy. Khi con bé nhìn thấy ông ấy, khóe mắt Yerim hơi nheo lại.
“Chú cũng vậy, nhớ cẩn thận hơn một chút. Lại để trượt chân.”
Trước giọng nói lãnh đạm, gương mặt của vợ chồng Park Sungtae trở nên hoang mang. Tôi cũng hơi sốc. Đúng là tôi đã lấy cớ đó, nhưng…
“Mày, mày! Không phải mày vừa thấy!”
Park Sungtae hét toáng lên còn Yerim chỉ nhún vai.
“Con nói như vậy bởi vì con đã thấy. Hay là chú đang cố vu khống chú con?”
“Vu khống?!”
“Yerim, mày, mày đang nói cái gì thế?”
"Sao vậy cô? Cô cũng thấy mà. Là chú tự ngã và không may đập vào đầu.”
Trước những câu từ lạnh lùng, vợ chồng Park Sungtae trông như không thốt nên lời. Tôi nên làm gì đây? Để vậy hay nói gì đó?
“Sao mày có thể nói như thế! Nhìn máu từ đầu chú mày kìa! Ngay sau khi tên đó-.”
“Cô.”
Giọng nói thậm chí còn lạnh lùng hơn tiếp tục.
“Là chú đã trượt chân.”
“K-không…”
“Cô vẫn cứ nói dối nhỉ. Nói bằng này rồi mà còn không hiểu.”
Yerim lấy ra một chiếc ô dài lạ mắt từ kệ để ô. Park Sungtae và vợ bối rối theo phản xạ.
“Hồi trước, cháu có nói là cháu cần một cái ô tốt giống như của Soochun. Cô có nhớ không? Năm ngoái khi có bão, cái ô nhựa cô đưa cho cháu bị bật ra và hỏng. Nhưng cô chỉ nói là cô không thể cho cháu một cái ô khác vì cháu phải chịu trách nhiệm vì đã làm hư ô, thế nên cả mùa mưa năm đó, cháu đã phải dùng cái túi nilon mà cháu nhặt được để che mưa mỗi khi đi ra ngoài.”
…Chuyện như vậy đã xảy ra sao? Không phải là ngược đãi à?
“Cháu thực sự không quan tâm đến việc đó nữa. Còn rất nhiều chuyện khác nhưng cháu quyết định bỏ qua hết. Không có ích gì khi cứ giữ trong lòng. Thật là tầm thường.”
Đôi tay nhợt nhạt và mịn màng nghiêng chiếc ô theo chiều ngang.
“Cô chú hãy nhớ lấy. Rằng là bởi những điều đó quá vô nghĩa và tầm thường. Nên hãy cứ như vậy, tầm thường đi. Nếu hai người không làm vậy và gây gổ với chú con về những thứ cháu đã cho qua.”
Răng rắc
Chiếc ô bị bẻ làm hai. Đến mức ấy thì một người đàn ông trưởng thành mới làm được. Nhưng sau đó, chiếc ô vừa gãy đôi,
Rắc rắc rắc
Lại bị bẻ làm hai một lần nữa. Sau đó, cái ô trông như bị ép bởi một lực khủng khiếp, nát tươm. Có lẽ vì khung nền là lối ra vào của căn chung cư nên cảnh con bé nghiền nát chiếc ô như đất sét cao su chỉ bằng đôi bàn tay mảnh khảnh trông không thật chút nào mặc dù biết con bé là Thức Tỉnh Giả.
Vì với tôi là vậy nên với bọn họ hẳn còn nhiều nữa.
Bịch, rắc rắc
Cái đống đã tan nát mà giờ đây không thể đoán được hình dạng ban đầu bị ném đi một cách nhẹ nhàng.
Park Sungtae và vợ hắn ta nhìn nó chằm chằm, lúc này đã rơi xuống và lăn trên sàn nhà.
“Thì, ... ừm, cháu sẽ không nhắm mắt làm ngơ đâu.”
Yerim kết thúc câu nói đầy lúng túng. Có vẻ con bé không nghĩ ra được cách nào tốt hơn để đe dọa họ. Nhưng nhiêu đó là quá đủ đối với cặp vợ chồng đó rồi.
Yerim quay lại nhìn tôi và cười ‘ehehe’.
“Chuyện này khó hơn cháu tưởng. Nhưng ổn đúng không ạ?”
Ổn hay không, con bé không thể nào đã bắt chước tôi nhỉ? Khăng khăng là sẽ bỏ qua và tỏ ra như thể sẽ tha thứ tất thảy rồi khoe sức mạnh của bản thân, nói là sẽ lờ đi những việc quá khứ, giống hoàn toàn.
“……Em đã nói rằng em là một đứa trẻ ngoan.”
“Cả chú nữa. Nếu chú tử tế ở đây thì đấy không phải tử tế mà là yếu đuối.”
Con bé nói không sai. Ừm, nếu con bé định sống như một Thợ săn chiến đấu, không phải loại nào khác, thì mạnh mẽ vẫn hơn hẳn là chịu khuất phục.
Khẽ gật đầu, tôi liếc nhìn vợ chồng Park Sungtae. Họ trông như mất hồn vậy. Sao lúc đầu mấy người không đối xử tử tế hơn với đứa trẻ này? Ngoài việc cuỗm tiền thì tay chân họ đều ổn và nhận được chút tiền nên chắc không có gì bất lợi. Có phải họ đã tích đức nhiều ở kiếp trước không?
“Làm thế này và rời đi thôi. Em có nhiều đồ không? Hay để anh giúp cho?”
“Không, cháu không có nhiều đâu. Đối với những thứ như quần áo thì có lẽ mua mới sẽ tốt hơn.”
Sự chú ý của tôi lại đổ dồn vào đôi giày thể thao cũ. Giờ nghĩ lại, quần áo của con bé là một bộ đồ thể thao.
“Anh sẽ mua cho em đôi giày mới. Một đôi hợp với em.”
Yerim nở nụ cười tươi rói. Một nụ cười rạng rỡ và vô cùng đẹp.
“Vậy không nhiều ạ? Lương của chú là 0 won mà.”
Gương mặt tươi cười cứa vào lòng người.
“Anh đã nói là anh có tiền mà. Em nghĩ anh chỉ chơi bời ở độ tuổi này sao, khi thậm chí còn chưa đi học đại học? Anh có tiền tiết kiệm.”
“Được rồi. Thế cháu sẽ mua bữa trưa.”
“Cháu chưa mở tài khoản ngân hàng nên không có tiền đâu. Vì nay là Chủ nhật nên ngân hàng cũng không làm việc nốt.”
Khoản tiền trả trước sẽ được gửi khi đã mở tài khoản ngân hàng.
“V-vậy thì mai! Ngay ngày mai lúc ngân hàng mở cửa! Cháu sẽ mua từ một nơi đắt tiền.”
“Anh sẽ chờ.”
Yerim hào hứng bước vào nhà. Nếu không có nhiều người đi lại chỗ lối vào thì đây sẽ là một khung cảnh khá đẹp.
Rầm!
Chúng tôi chất hành lý vào cốp xe và lên ghế sau. Trong khi gật đầu với Yerim, người đang vui mừng vì đã được tự do, tôi lấy ra một bình mana từ túi đồ.
“Đó là gì vậy ạ?”
Yerim nghiêng đầu hỏi khi nhìn thấy lọ nước 100ml.
“Nước tăng mana vị táo.”
Ngoài ra còn có vị cam.
“Nước tăng mana sao? Trông nó giống thức uống phục hồi sức khỏe ở tiệm thuốc.”
“Bỏ qua vẻ ngoài, tất cả đều được làm từ các phụ phẩm hầm ngục, bao gồm cả cái chai. Vì vậy, nếu em mang chai rỗng đến Hiệp hội sẽ nhận được điểm mà em có thể sử dụng trong trung tâm thương mại Thợ săn.”
Bởi vì để nó vào một cái chai bình thường thì em sẽ không thể cho nó vào túi đồ. Tỉ lệ thu gom chai rỗng thấp nên thậm chí còn có một chiến dịch tái chế nhắm đến các Thợ săn cấp trung đến cao.
Tất nhiên, tôi là một Thợ săn cấp F cần tiết kiệm từng xu, thế nên tôi thường xuyên mang chúng vào.
“Có nước tăng lực không ạ?”
“Tất nhiên là có. Anh cho em xem nhé?”
“Vâng ạ.”
Tôi lấy ra một chai nước sinh lực trông giống hệt nhau,chỉ khác về màu sắc và giơ ra. Yerim trông rất thích thú khi nhận lấy chai nước
“Nếu chú uống cái này thì có thực sự khỏe hơn không ạ?”
“Đây là loại có cấp thấp nhất nên không hiệu quả lắm. Khi thoa lên vết thương thì sẽ cầm máu thay vì uống.”
“Ồ, vậy nó chỉ cầm máu thôi sao?”
“Cầm máu ngay lập tức khá hữu ích, em biết mà. Và ngay cả chỉ có nhiêu đó, chúng đắt gấp khoảng mười lần so với bình mana cùng cấp.”
Yerim mở to mắt ngạc nhiên.
“Đáng ra phải ngược lại chứ ạ?”
“Bình mana được sản xuất tại nhà máy từ đá ma thuật nghiền mịn nhưng nước tăng lực là sản phẩm thủ công mà những người chữa trị tạo ra. Do đó, việc sửa hiệu ứng kỹ năng thành chất lỏng rất khó nên tốt nhất chỉ làm được đến cấp trung bình và nước tăng lực cấp cao hoặc mấy thứ như tiên dược thì có trong mỗi phần thưởng hầm ngục thôi.”
Đặc biệt, tiên dược là đồ cực quý mà lấy vài cái từ những hầm ngục cấp S cũng không dễ dàng. Tôi mở bình mana và uống trong lúc giải thích.
Tôi tiếp tục sử dụng Mầm lá triển vọng cho chắc nên mana của tôi khá thấp. Kết quả chẳng mấy thú vị và chỉ số cấp cao nhất là C của một người giao hàng. Kỹ năng chỉ có D.
Phát hiện ra Yoo Myeongwoo là một trường hợp vô cùng may mắn và thường thì là như này. Khác xa với cấp S, thậm chí cấp B còn chiếm thiểu số.
“Chỉ Yerim thôi cũng được… nhưng sẽ khá tốt nếu có một người chữa trị.”
Người ta nói rằng lòng tham của con người là vô đáy nhỉ? Sau khi có được sức mạnh chiến đấu, tôi muốn có một người chữa trị. Có người chữa trị cấp S, không, cả cấp A nào gần đây không? Khi ấy tôi thực sự không cần gì khác.
‘Những người chữa trị trở nên nổi tiếng trong tương lai đều là người nước ngoài nên mình sẽ không thể tìm thấy họ.’
Vì một lý do nào đó mà trong nước chỉ có những người chữa trị cấp B. Ngay cả hiệp hội Haeyeon cũng chỉ có cấp B trước khi tuyển được một Thợ săn hạng A là người nước ngoài.
Dù thế không phải là không có; tôi có nên ngồi ở nơi nào có nhiều người ra vào để nhìn không ta?
Sau khi mua những vật dụng cần thiết từ giày dép, quần áo và ăn trưa, chúng tôi quay trở lại hội. Park Yerim trông có vẻ ngại và giống như không biết phải làm gì mỗi khi tôi mở ví.
Mặc dù chúng tôi không mua gì mắc tiền.
“Cháu thực sự sẽ trả lại chú!”
“Anh bảo là không sao mà.”
Trên đường đi, tôi đã kiểm tra số dư trong tài khoản của mình tại một cây ATM và nó còn nhiều hơn tôi mong đợi. Chừa số tiền mua cổ phiếu thì cũng đủ sống khoảng một năm nên không có vấn đề gì. Chà, tiền ăn ở là tốn nhất lại được miễn phí. Chưa kể, tôi không phải đi làm nên sẽ không mất phí đi lại, ngoài ra phí điện thoại, phí liên lạc, ga, điện, v.v. đều không tính phí.
Sự bất mãn của tôi về mức lương 0 won bắt đầu giảm dần.
Cảm giác không hài lòng ấy hoàn toàn biến mất khi tôi được dẫn vào ký túc xá dành riêng cho Thợ săn cấp A cấp cao.
“Các nhu yếu phẩm hàng ngày và thực phẩm được bộ phận bảo trì tầng 15 cung cấp thông qua điện thoại hoặc viết tay, giới hạn dưới 1 triệu won mỗi tháng.”
Nữ nhân viên chịu trách nhiệm hướng dẫn tôi đến ký túc xá mỉm cười xinh đẹp và nói.
“Sao cơ? Những thứ đó cũng được cung cấp sao?”
“Tự đi mua sẽ rất bất tiện và đề phòng trường hợp phải cách ly. Anh có thể dùng tiền cá nhân để tăng giới hạn.”
Cấp A được đối đãi tốt nhỉ. Vậy họ làm ra bao nhiêu lợi nhuận thế? Chỉ cần cẩn thận chăm nom họ trong trường hợp gặp rắc rối là đủ.
“Dịch vụ dọn dẹp và giặt giũ thường là hai lần một tuần và đối với rác thải, vui lòng phân loại rác khô và rác ướt rồi vứt ra máng ở hành lang. Tất nhiên, anh có thể thuê giúp việc bằng tiền của bản thân.”
Vậy ra họ còn làm dọn dẹp và giặt giũ sao? Đến nơi nào đó như chỗ này và đòi mức lương cao hơn - tôi chẳng khác gì một tên trộm cả. Tôi chỉ từng ở phòng cho hai người của công ty, vì vậy tôi đã nghĩ cùng lắm là họ sẽ cho nơi ở lớn dành cho hộ gia đình với tiện ích miễn phí. Không ngờ họ cung cấp nhiều dịch vụ thế này…
“Đây là căn hộ A-15 đã được giao cho anh Han Yoojin. Theo kế hoạch, cô Park Yerim sẽ chuyển vào căn hộ A-16 ở bên cạnh.”
Yerim phải đi tân trang để mai đến Hiệp hội Thợ săn và do đó không đi cùng tôi được. Họ sẽ giúp con bé ăn mặc không chỉ phù hợp với ngoại hình mà còn tính cách và kỹ năng, cả đặc điểm của Thợ săn nữa. Những cấp S nổi hơn hẳn người nổi tiếng thế nên việc này là cần thiết.
…Yoohyun có trải qua những chuyện như vậy không nhỉ? Thằng bé luôn ăn mặc đẹp.
Nhân viên lấy chìa khóa thẻ ra và mở cửa. Và rồi cô ấy đưa cho tôi.
“Chỉ có một chìa khóa cửa nên anh muốn dọn dẹp phòng khi ra ngoài thì có thể tin tưởng giao cho bên bảo trì. Thông qua thiết lập hệ thống bảo mật hiện tại, nếu anh đăng ký dấu vân tay và mật khẩu thì có thể vào nhà mà không cần chìa khóa.”
Tôi lấy chìa khóa thẻ và đi vào trong. Điều đầu tiên tôi nhìn thấy là phòng khách được trang hoàng như khách sạn cao cấp hay khu nhà mẫu. Ánh nắng chiếu xuyên qua ô cửa kính làm tôi chói hết cả mắt.
“Nếu anh cần xem thêm bất kỳ giải thích cách dùng và lưu ý nào khác, vui lòng tham khảo tập sách này. Lồng và cơ sở an toàn cho Hỏa sư độc sừng dự kiến sẽ được lắp đặt vào thứ hai. Cho đến lúc đó, xin đừng mang nó vào ký túc xá.”
“Vâng, tôi hiểu.”
“Và để đảm bảo an toàn, có cánh cửa thông với căn hộ A-16.”
“…Gì cơ?”
Ý tôi là, tôi đã ký hợp đồng để được bảo vệ nhưng thế này đâu cần thiết lắm? Quyền riêng tư của tôi thì sao?
“…… Cái cửa đó có thể khóa lại phải không?”
“Từ căn hộ A-16 thì có.”
Nữ nhân viên nói như thể đang nói điều hiển nhiên. Thế còn tôi? Tôi đoán tôi nên đi mua xích từ cửa hàng dụng cụ và chăng lên mới được.
“Ặc, mệt ghê.”
Ngay khi nhân viên rời đi và chỉ có một mình, tôi ngồi phịch xuống ghế sofa. Tôi đã định thư giãn sau trọng sinh nhưng bằng cách nào đó, tôi lại bận rộn chạy đôn chạy đ
Nhưng bây giờ tôi đã ít nhiều tìm thấy vị trí của mình.
‘Mình sẽ không phải lo lắng gì trong tương lai vì không có giới hạn thời gian về việc được cung cấp ký túc xá cấp A.’
Trừ khi ngục tối đột nhiên biến mất và khả năng Thức tỉnh biến mất. …Cuối cùng thì tôi cũng nên tiết kiệm tiền. Dù sao không ai đoán trước được điều gì.
Sau khi nằm nghỉ một chút, tôi từ từ lấy điện thoại ra. Ngày huấn luyện các tân Thợ săn đã được lên lịch, vậy tôi nên liên lạc với cậu ấy. Chắc đợt này cậu ấy không có suy nghĩ gì xấu đâu nhỉ?
Sau vài tiếng đổ chuông, Yoo Myeongwoo bắt máy.
“Chà-.”
[Chủ chiếc điện thoại này hiện không thể trả lời cuộc gọi.]
Hở? Nhưng đây đâu phải giọng của Yoo Myeongwoo? Cuộc gọi bị tắt. Cái gì, tại sao kỹ năng chế tạo cấp SS quý báu của tôi lại không thể trả lời.
-----------------------------------------------------------
Truyện được dịch bởi Lost Planet - hành tinh đi lạc, vui lòng không mang đi nơi khác. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ
“Ừ… mm, vậy sao?”
Đúng là Park Sungtae đã tấn công hai lần, nhưng. Không thể không có chuyện con bé không nhìn thấy tôi đập đầu chú con bé vào khung cửa.
“Từ giờ đừng làm thế nữa. Cháu xem mà lo lắng lắm.”
Yerim phàn nàn. Ý tôi là, có điều gì phải lo lắng trong tình huống đó không? Chẳng phải là từ một phía thôi sao? Lẽ nào mắt con bé có vấn đề?
“…… Dù gì thì tình hình đã được giải quyết nên thu dọn đồ đạc và quay lại đi.”
“Vâng ạ~.”
Yerim lướt qua tôi và đi qua lối vào. Trong lúc đó, Park Sungtae đã được vợ giúp và đứng dậy. Khi con bé nhìn thấy ông ấy, khóe mắt Yerim hơi nheo lại.
“Chú cũng vậy, nhớ cẩn thận hơn một chút. Lại để trượt chân.”
Trước giọng nói lãnh đạm, gương mặt của vợ chồng Park Sungtae trở nên hoang mang. Tôi cũng hơi sốc. Đúng là tôi đã lấy cớ đó, nhưng…
“Mày, mày! Không phải mày vừa thấy!”
Park Sungtae hét toáng lên còn Yerim chỉ nhún vai.
“Con nói như vậy bởi vì con đã thấy. Hay là chú đang cố vu khống chú con?”
“Vu khống?!”
“Yerim, mày, mày đang nói cái gì thế?”
"Sao vậy cô? Cô cũng thấy mà. Là chú tự ngã và không may đập vào đầu.”
Trước những câu từ lạnh lùng, vợ chồng Park Sungtae trông như không thốt nên lời. Tôi nên làm gì đây? Để vậy hay nói gì đó?
“Sao mày có thể nói như thế! Nhìn máu từ đầu chú mày kìa! Ngay sau khi tên đó-.”
“Cô.”
Giọng nói thậm chí còn lạnh lùng hơn tiếp tục.
“Là chú đã trượt chân.”
“K-không…”
“Cô vẫn cứ nói dối nhỉ. Nói bằng này rồi mà còn không hiểu.”
Yerim lấy ra một chiếc ô dài lạ mắt từ kệ để ô. Park Sungtae và vợ bối rối theo phản xạ.
“Hồi trước, cháu có nói là cháu cần một cái ô tốt giống như của Soochun. Cô có nhớ không? Năm ngoái khi có bão, cái ô nhựa cô đưa cho cháu bị bật ra và hỏng. Nhưng cô chỉ nói là cô không thể cho cháu một cái ô khác vì cháu phải chịu trách nhiệm vì đã làm hư ô, thế nên cả mùa mưa năm đó, cháu đã phải dùng cái túi nilon mà cháu nhặt được để che mưa mỗi khi đi ra ngoài.”
…Chuyện như vậy đã xảy ra sao? Không phải là ngược đãi à?
“Cháu thực sự không quan tâm đến việc đó nữa. Còn rất nhiều chuyện khác nhưng cháu quyết định bỏ qua hết. Không có ích gì khi cứ giữ trong lòng. Thật là tầm thường.”
Đôi tay nhợt nhạt và mịn màng nghiêng chiếc ô theo chiều ngang.
“Cô chú hãy nhớ lấy. Rằng là bởi những điều đó quá vô nghĩa và tầm thường. Nên hãy cứ như vậy, tầm thường đi. Nếu hai người không làm vậy và gây gổ với chú con về những thứ cháu đã cho qua.”
Răng rắc
Chiếc ô bị bẻ làm hai. Đến mức ấy thì một người đàn ông trưởng thành mới làm được. Nhưng sau đó, chiếc ô vừa gãy đôi,
Rắc rắc rắc
Lại bị bẻ làm hai một lần nữa. Sau đó, cái ô trông như bị ép bởi một lực khủng khiếp, nát tươm. Có lẽ vì khung nền là lối ra vào của căn chung cư nên cảnh con bé nghiền nát chiếc ô như đất sét cao su chỉ bằng đôi bàn tay mảnh khảnh trông không thật chút nào mặc dù biết con bé là Thức Tỉnh Giả.
Vì với tôi là vậy nên với bọn họ hẳn còn nhiều nữa.
Bịch, rắc rắc
Cái đống đã tan nát mà giờ đây không thể đoán được hình dạng ban đầu bị ném đi một cách nhẹ nhàng.
Park Sungtae và vợ hắn ta nhìn nó chằm chằm, lúc này đã rơi xuống và lăn trên sàn nhà.
“Thì, ... ừm, cháu sẽ không nhắm mắt làm ngơ đâu.”
Yerim kết thúc câu nói đầy lúng túng. Có vẻ con bé không nghĩ ra được cách nào tốt hơn để đe dọa họ. Nhưng nhiêu đó là quá đủ đối với cặp vợ chồng đó rồi.
Yerim quay lại nhìn tôi và cười ‘ehehe’.
“Chuyện này khó hơn cháu tưởng. Nhưng ổn đúng không ạ?”
Ổn hay không, con bé không thể nào đã bắt chước tôi nhỉ? Khăng khăng là sẽ bỏ qua và tỏ ra như thể sẽ tha thứ tất thảy rồi khoe sức mạnh của bản thân, nói là sẽ lờ đi những việc quá khứ, giống hoàn toàn.
“……Em đã nói rằng em là một đứa trẻ ngoan.”
“Cả chú nữa. Nếu chú tử tế ở đây thì đấy không phải tử tế mà là yếu đuối.”
Con bé nói không sai. Ừm, nếu con bé định sống như một Thợ săn chiến đấu, không phải loại nào khác, thì mạnh mẽ vẫn hơn hẳn là chịu khuất phục.
Khẽ gật đầu, tôi liếc nhìn vợ chồng Park Sungtae. Họ trông như mất hồn vậy. Sao lúc đầu mấy người không đối xử tử tế hơn với đứa trẻ này? Ngoài việc cuỗm tiền thì tay chân họ đều ổn và nhận được chút tiền nên chắc không có gì bất lợi. Có phải họ đã tích đức nhiều ở kiếp trước không?
“Làm thế này và rời đi thôi. Em có nhiều đồ không? Hay để anh giúp cho?”
“Không, cháu không có nhiều đâu. Đối với những thứ như quần áo thì có lẽ mua mới sẽ tốt hơn.”
Sự chú ý của tôi lại đổ dồn vào đôi giày thể thao cũ. Giờ nghĩ lại, quần áo của con bé là một bộ đồ thể thao.
“Anh sẽ mua cho em đôi giày mới. Một đôi hợp với em.”
Yerim nở nụ cười tươi rói. Một nụ cười rạng rỡ và vô cùng đẹp.
“Vậy không nhiều ạ? Lương của chú là 0 won mà.”
Gương mặt tươi cười cứa vào lòng người.
“Anh đã nói là anh có tiền mà. Em nghĩ anh chỉ chơi bời ở độ tuổi này sao, khi thậm chí còn chưa đi học đại học? Anh có tiền tiết kiệm.”
“Được rồi. Thế cháu sẽ mua bữa trưa.”
“Cháu chưa mở tài khoản ngân hàng nên không có tiền đâu. Vì nay là Chủ nhật nên ngân hàng cũng không làm việc nốt.”
Khoản tiền trả trước sẽ được gửi khi đã mở tài khoản ngân hàng.
“V-vậy thì mai! Ngay ngày mai lúc ngân hàng mở cửa! Cháu sẽ mua từ một nơi đắt tiền.”
“Anh sẽ chờ.”
Yerim hào hứng bước vào nhà. Nếu không có nhiều người đi lại chỗ lối vào thì đây sẽ là một khung cảnh khá đẹp.
Rầm!
Chúng tôi chất hành lý vào cốp xe và lên ghế sau. Trong khi gật đầu với Yerim, người đang vui mừng vì đã được tự do, tôi lấy ra một bình mana từ túi đồ.
“Đó là gì vậy ạ?”
Yerim nghiêng đầu hỏi khi nhìn thấy lọ nước 100ml.
“Nước tăng mana vị táo.”
Ngoài ra còn có vị cam.
“Nước tăng mana sao? Trông nó giống thức uống phục hồi sức khỏe ở tiệm thuốc.”
“Bỏ qua vẻ ngoài, tất cả đều được làm từ các phụ phẩm hầm ngục, bao gồm cả cái chai. Vì vậy, nếu em mang chai rỗng đến Hiệp hội sẽ nhận được điểm mà em có thể sử dụng trong trung tâm thương mại Thợ săn.”
Bởi vì để nó vào một cái chai bình thường thì em sẽ không thể cho nó vào túi đồ. Tỉ lệ thu gom chai rỗng thấp nên thậm chí còn có một chiến dịch tái chế nhắm đến các Thợ săn cấp trung đến cao.
Tất nhiên, tôi là một Thợ săn cấp F cần tiết kiệm từng xu, thế nên tôi thường xuyên mang chúng vào.
“Có nước tăng lực không ạ?”
“Tất nhiên là có. Anh cho em xem nhé?”
“Vâng ạ.”
Tôi lấy ra một chai nước sinh lực trông giống hệt nhau,chỉ khác về màu sắc và giơ ra. Yerim trông rất thích thú khi nhận lấy chai nước
“Nếu chú uống cái này thì có thực sự khỏe hơn không ạ?”
“Đây là loại có cấp thấp nhất nên không hiệu quả lắm. Khi thoa lên vết thương thì sẽ cầm máu thay vì uống.”
“Ồ, vậy nó chỉ cầm máu thôi sao?”
“Cầm máu ngay lập tức khá hữu ích, em biết mà. Và ngay cả chỉ có nhiêu đó, chúng đắt gấp khoảng mười lần so với bình mana cùng cấp.”
Yerim mở to mắt ngạc nhiên.
“Đáng ra phải ngược lại chứ ạ?”
“Bình mana được sản xuất tại nhà máy từ đá ma thuật nghiền mịn nhưng nước tăng lực là sản phẩm thủ công mà những người chữa trị tạo ra. Do đó, việc sửa hiệu ứng kỹ năng thành chất lỏng rất khó nên tốt nhất chỉ làm được đến cấp trung bình và nước tăng lực cấp cao hoặc mấy thứ như tiên dược thì có trong mỗi phần thưởng hầm ngục thôi.”
Đặc biệt, tiên dược là đồ cực quý mà lấy vài cái từ những hầm ngục cấp S cũng không dễ dàng. Tôi mở bình mana và uống trong lúc giải thích.
Tôi tiếp tục sử dụng Mầm lá triển vọng cho chắc nên mana của tôi khá thấp. Kết quả chẳng mấy thú vị và chỉ số cấp cao nhất là C của một người giao hàng. Kỹ năng chỉ có D.
Phát hiện ra Yoo Myeongwoo là một trường hợp vô cùng may mắn và thường thì là như này. Khác xa với cấp S, thậm chí cấp B còn chiếm thiểu số.
“Chỉ Yerim thôi cũng được… nhưng sẽ khá tốt nếu có một người chữa trị.”
Người ta nói rằng lòng tham của con người là vô đáy nhỉ? Sau khi có được sức mạnh chiến đấu, tôi muốn có một người chữa trị. Có người chữa trị cấp S, không, cả cấp A nào gần đây không? Khi ấy tôi thực sự không cần gì khác.
‘Những người chữa trị trở nên nổi tiếng trong tương lai đều là người nước ngoài nên mình sẽ không thể tìm thấy họ.’
Vì một lý do nào đó mà trong nước chỉ có những người chữa trị cấp B. Ngay cả hiệp hội Haeyeon cũng chỉ có cấp B trước khi tuyển được một Thợ săn hạng A là người nước ngoài.
Dù thế không phải là không có; tôi có nên ngồi ở nơi nào có nhiều người ra vào để nhìn không ta?
Sau khi mua những vật dụng cần thiết từ giày dép, quần áo và ăn trưa, chúng tôi quay trở lại hội. Park Yerim trông có vẻ ngại và giống như không biết phải làm gì mỗi khi tôi mở ví.
Mặc dù chúng tôi không mua gì mắc tiền.
“Cháu thực sự sẽ trả lại chú!”
“Anh bảo là không sao mà.”
Trên đường đi, tôi đã kiểm tra số dư trong tài khoản của mình tại một cây ATM và nó còn nhiều hơn tôi mong đợi. Chừa số tiền mua cổ phiếu thì cũng đủ sống khoảng một năm nên không có vấn đề gì. Chà, tiền ăn ở là tốn nhất lại được miễn phí. Chưa kể, tôi không phải đi làm nên sẽ không mất phí đi lại, ngoài ra phí điện thoại, phí liên lạc, ga, điện, v.v. đều không tính phí.
Sự bất mãn của tôi về mức lương 0 won bắt đầu giảm dần.
Cảm giác không hài lòng ấy hoàn toàn biến mất khi tôi được dẫn vào ký túc xá dành riêng cho Thợ săn cấp A cấp cao.
“Các nhu yếu phẩm hàng ngày và thực phẩm được bộ phận bảo trì tầng 15 cung cấp thông qua điện thoại hoặc viết tay, giới hạn dưới 1 triệu won mỗi tháng.”
Nữ nhân viên chịu trách nhiệm hướng dẫn tôi đến ký túc xá mỉm cười xinh đẹp và nói.
“Sao cơ? Những thứ đó cũng được cung cấp sao?”
“Tự đi mua sẽ rất bất tiện và đề phòng trường hợp phải cách ly. Anh có thể dùng tiền cá nhân để tăng giới hạn.”
Cấp A được đối đãi tốt nhỉ. Vậy họ làm ra bao nhiêu lợi nhuận thế? Chỉ cần cẩn thận chăm nom họ trong trường hợp gặp rắc rối là đủ.
“Dịch vụ dọn dẹp và giặt giũ thường là hai lần một tuần và đối với rác thải, vui lòng phân loại rác khô và rác ướt rồi vứt ra máng ở hành lang. Tất nhiên, anh có thể thuê giúp việc bằng tiền của bản thân.”
Vậy ra họ còn làm dọn dẹp và giặt giũ sao? Đến nơi nào đó như chỗ này và đòi mức lương cao hơn - tôi chẳng khác gì một tên trộm cả. Tôi chỉ từng ở phòng cho hai người của công ty, vì vậy tôi đã nghĩ cùng lắm là họ sẽ cho nơi ở lớn dành cho hộ gia đình với tiện ích miễn phí. Không ngờ họ cung cấp nhiều dịch vụ thế này…
“Đây là căn hộ A-15 đã được giao cho anh Han Yoojin. Theo kế hoạch, cô Park Yerim sẽ chuyển vào căn hộ A-16 ở bên cạnh.”
Yerim phải đi tân trang để mai đến Hiệp hội Thợ săn và do đó không đi cùng tôi được. Họ sẽ giúp con bé ăn mặc không chỉ phù hợp với ngoại hình mà còn tính cách và kỹ năng, cả đặc điểm của Thợ săn nữa. Những cấp S nổi hơn hẳn người nổi tiếng thế nên việc này là cần thiết.
…Yoohyun có trải qua những chuyện như vậy không nhỉ? Thằng bé luôn ăn mặc đẹp.
Nhân viên lấy chìa khóa thẻ ra và mở cửa. Và rồi cô ấy đưa cho tôi.
“Chỉ có một chìa khóa cửa nên anh muốn dọn dẹp phòng khi ra ngoài thì có thể tin tưởng giao cho bên bảo trì. Thông qua thiết lập hệ thống bảo mật hiện tại, nếu anh đăng ký dấu vân tay và mật khẩu thì có thể vào nhà mà không cần chìa khóa.”
Tôi lấy chìa khóa thẻ và đi vào trong. Điều đầu tiên tôi nhìn thấy là phòng khách được trang hoàng như khách sạn cao cấp hay khu nhà mẫu. Ánh nắng chiếu xuyên qua ô cửa kính làm tôi chói hết cả mắt.
“Nếu anh cần xem thêm bất kỳ giải thích cách dùng và lưu ý nào khác, vui lòng tham khảo tập sách này. Lồng và cơ sở an toàn cho Hỏa sư độc sừng dự kiến sẽ được lắp đặt vào thứ hai. Cho đến lúc đó, xin đừng mang nó vào ký túc xá.”
“Vâng, tôi hiểu.”
“Và để đảm bảo an toàn, có cánh cửa thông với căn hộ A-16.”
“…Gì cơ?”
Ý tôi là, tôi đã ký hợp đồng để được bảo vệ nhưng thế này đâu cần thiết lắm? Quyền riêng tư của tôi thì sao?
“…… Cái cửa đó có thể khóa lại phải không?”
“Từ căn hộ A-16 thì có.”
Nữ nhân viên nói như thể đang nói điều hiển nhiên. Thế còn tôi? Tôi đoán tôi nên đi mua xích từ cửa hàng dụng cụ và chăng lên mới được.
“Ặc, mệt ghê.”
Ngay khi nhân viên rời đi và chỉ có một mình, tôi ngồi phịch xuống ghế sofa. Tôi đã định thư giãn sau trọng sinh nhưng bằng cách nào đó, tôi lại bận rộn chạy đôn chạy đ
Nhưng bây giờ tôi đã ít nhiều tìm thấy vị trí của mình.
‘Mình sẽ không phải lo lắng gì trong tương lai vì không có giới hạn thời gian về việc được cung cấp ký túc xá cấp A.’
Trừ khi ngục tối đột nhiên biến mất và khả năng Thức tỉnh biến mất. …Cuối cùng thì tôi cũng nên tiết kiệm tiền. Dù sao không ai đoán trước được điều gì.
Sau khi nằm nghỉ một chút, tôi từ từ lấy điện thoại ra. Ngày huấn luyện các tân Thợ săn đã được lên lịch, vậy tôi nên liên lạc với cậu ấy. Chắc đợt này cậu ấy không có suy nghĩ gì xấu đâu nhỉ?
Sau vài tiếng đổ chuông, Yoo Myeongwoo bắt máy.
“Chà-.”
[Chủ chiếc điện thoại này hiện không thể trả lời cuộc gọi.]
Hở? Nhưng đây đâu phải giọng của Yoo Myeongwoo? Cuộc gọi bị tắt. Cái gì, tại sao kỹ năng chế tạo cấp SS quý báu của tôi lại không thể trả lời.
-----------------------------------------------------------
Truyện được dịch bởi Lost Planet - hành tinh đi lạc, vui lòng không mang đi nơi khác. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.