Chương 18: Trưởng Phòng Nhân Sự (3)
Geunseo, 근서
23/07/2021
“Xin lỗi nhưng hiện giờ tôi vẫn ổn.”
Tôi đã quyết định sống một cuộc đời bình yên trên mai của thằn lằn chúa rồi.
…Nói mới nhớ tôi còn rất nhiều việc chưa làm xong, nhưng sẽ rất lãng phí nếu như không sử dụng những kỹ năng quý giá mà mình có. Dù sao thì, tôi sẽ không tiến cử bản thân và sống một cách yên lặng và thoải mái.
“Xin cháu hãy nghĩ lại đi mà,” Suk Simyeong không hề bỏ cuộc và tiếp tục nói.
“Sớm thôi, ai cũng dễ dàng cố để Thức tỉnh. Trong kỉ nguyên tới, theo dự đoán của hiệp hội Thợ Săn, số lượng Kẻ Thức tỉnh sẽ tăng hơn 5 triệu người một năm và hơn 2/3 dân số sẽ trở thành Kẻ Thức Tỉnh trong 3 năm tới, sẽ thật đáng tiếc nếu không sử dụng tài năng của Han Yooji-ssi trong thời điểm này đúng chứ?”
Thật đáng tiếc, đúng vậy. Khi nghe ông ta nói, bạn sẽ tưởng nhầm tôi là một người nào đó hiếm có khó tìm lắm.
“Cảm ơn vì đã đánh giá tôi cao như vậy nhưng trường hợp của Park Yerim chỉ là may mắn thôi. Rất khó để có thể ăn may như vậy lần thứ hai.”
Đó là những gì tôi nói nhưng nếu muốn thì tôi có thể tìm thêm người có tiềm năng trở thành cấp S và tối ưu hóa Thức Tỉnh của họ.
Nhưng tôi sẽ không làm vậy. Chừng này là quá đủ, cần gì phải làm thêm nữa? Chỉ Yerim thôi đã đủ rắc rối rồi. Tôi sẽ chỉ đưa cho Yoo Myeongwoo kỹ năng cấp SS của cậu ta và đưa cậu ấy vào hội, thế là xong.
“Đương nhiên rồi, chú không cần cháu phải mang đến một Người Thức Tỉnh cấp S khác đến đây. Đó sẽ là hành vi trộm cắp. Thật ra, cháu không cần phải tìm thêm Người Thức Tỉnh mới.”
“…Rồi sao?”
Suk Simyeong trả lời với đôi mắt lấp lánh chẳng hợp với ông ta chút nào, “Với tầm nhìn sâu sắc và kỹ năng phân tích như thế, cháu có thể tạo ra một hệ thống mới cho cộng đồng Thợ Săn cùng với chúng tôi-”
“Tôi không thể!”
Ông chú này đang nói cái quái gì vậy? Tầm nhìn hay phân tích hay cái đếch gì đó, là những thứ dù tôi có cố gắng thế nào thì cũng thế có được. Tôi đã gian lận. Tôi đã biết được đáp án, ở tương lai.
“Tôi sẽ không làm, tôi không thể làm được. Tôi không có khả năng đó! Tôi thậm chí còn không đi học đại học. Tôi còn bỏ học cấp 3 bằng cách lấy bằng GED.”
Ít nhất thì hãy bỏ cuộc vì cái học vấn yếu kém này của tôi đi.
“Nền tảng giáo dục không quan trọng đến vậy đâu!”
…Tôi đã định chửi thề. Lên các trang tìm việc đi, có rất nhiều trường hợp bị đánh trượt vì điểm tốt nghiệp thấp đấy, được chưa? Nếu như ông chưa từng bị tổn thương bởi vì mình thậm chí còn không thể nộp hồ sơ, thì làm ơn ngậm miệng lại.
“Dù sao thì, tôi không thể và cũng sẽ không làm thế. Tôi thực sự không biết làm việc đó như thế nào. Dù chú có chặt tay tôi thì tôi cũng không kí đâu.”
Tôi chỉ muốn thỉnh thoảng sử dụng kĩ năng của mình, nuôi vài con thú cưng và sống nhờ vào người em tuyệt vời của mình thôi.
Khi tôi bịt tai lại và kiên quyết từ chối, trông Suk Simyeong có vẻ đã bỏ cuộc.
“Được rồi, thay vì nhân sự thì hãy làm một bản hợp đồng chung đi.”
“Tôi không thể chỉ tham gia nửa vời như bây giờ à? Tôi không có lí do gì để tham gia đội chiến đấu hoặc là đặt chân vào một hầm ngục được quản lý bởi hội Haeyeon cả.”
“Giấy phép Thợ Săn và huấn luyện trong một thời gian ngắn thì không vấn đề gì nhưng nếu cậu muốn chuyển đến kí túc xá của nhân viên thì cần phải kí hợp đồng. Nhất là chỗ cậu vào, không phải nơi khác, mà là nơi ở nhắm đến các Thợ săn cấp cao. Kể cả khi cậu là người thân của thủ lĩnh hội, cậu cũng cần hiểu rõ thân phận của mình.”
Suk Simyeong bỏ đi biểu cảm kích động ban nãy và giải thích với một tông giọng điềm đạm.
Tôi đoán là kể từ khi tôi ở gần Yerim, tôi đã không thể vào khu kí túc xá của nhân viên bình thường. Tuy nhiên, nhà Yoohyun đang ở là nhà của công ty vậy nên nếu, tôi, anh trai của nó, đến và ở đó, thì cũng không quá kì cục.
“Được rồi, nhưng nếu có thể, tôi muốn được kí hợp đồng như một nhân viên bình thường chứ không phải là thành viên của hội.”
“Ý của cậu là cậu muốn từ chối nhận những trợ cấp cho Thợ săn?”
“Đúng thế, tôi chỉ muốn nhận khóa huấn luyện vì sau này tôi không có ý định làm việc như một Thợ săn.”
Dù gì đi nữa, tôi cũng chỉ có thể vào các hầm ngục hạng thấp. Vì tôi đã bỏ tiền ra. Nhờ có Yoohyun mà tôi mới có đủ trang bị.
Tôi đang nghĩ đến việc kí hợp đồng với hội Haeyeon mỗi khi tôi nuôi một ma thú, thay vì làm việc như một thành viên liên quan đến hội. Bằng cách này, tôi có thể vừa nuôi thú cưng, vừa giải trí.
Đúng như mong đợi, trở thành người làm nghề tự do là tuyệt nhất.
“Đúng là có thể, nhưng thay vào đó, điều kiện cũng sẽ kém hơn. Bây giờ, cậu Han Yoojin không có ý muốn làm gì khác ngoài là người giám hộ của Park Yerim thôi đúng không?”
“Vâng, nếu có thể.”
“Thành thật mà nói, trình độ học vấn và kinh nghiệm làm việc của cậu không đáp ứng đủ các yêu cầu về năng lực tiêu chuẩn của hội Haeyeon.”
…Vừa lúc nãy ông nói rằng trình độ học vấn không quan trọng mà. Ngay khi tình huống thay đổi thì lời nói của ông cũng đổi theo luôn.
“Đương nhiên, việc tìm ra một Người Thức Tỉnh cấp S và thành công kí hợp đồng với họ là đủ tiêu chuẩn để vào rồi. Nhưng vấn đề là về sau này cơ. Một, hai tháng đầu thì không sao nhưng nếu cậu không làm gì mà vẫn được nhận lương thì sẽ bị mọi người bàn tán. Bởi, nói thẳng ra thì, trở thành người giám hộ của Park Yerim không phải là việc của hội.”
Vậy ra là vấn đề ấy. Tôi thực sự không quan tâm lắm. Kể cả khi những lời đồn đại bị truyền ra ngoài thì tôi từng bị sỉ nhục công khai trước đó rồi nên nó thậm chí còn chẳng làm tôi thấy khó chịu nữa là. Chắc hẳn chẳng có ai bị bắt nạt trên mạng nhiều hơn tôi đâu nhỉ?
... Bây giờ chuyện này đã được đưa lên, tôi cảm thấy hơi chán nản.
“Thế cũng được. Về điều kiện, tôi muốn nhận mức lương tối thiểu.”
Tôi không cần được trả lương cao. Kể cả khi tôi không áp dụng được từ khóa cho con Peace thì tôi vẫn còn cổ phần. Tôi vẫn nhớ tên của công ty dược phẩm đã phát triển phương pháp trị rụng tóc và biết các công ty cổ phiếu sẽ tăng cao nhờ vào dòng người cấp S đi ra từ những trung tâm Thức tỉnh.
Về phần cổ phiếu, tôi có thể trang trải bằng trợ cấp thất nghiệp và khoản tiền tiết kiệm từ trước, thế nên lương chỉ cần đủ sống là được rồi. Gần đây, lương trung bình là bao nhiêu ấy nhỉ? Khoảng 8 nghìn won đúng không?
“Lương tối thiểu. Mức này là không thể kham nổi khi cậu thậm chí còn không làm gì.” Suk Simyeong nói, mỉm cười. Ông ta không có ý là sẽ không trả một đồng nào cho tôi đúng không?
“Cậu nghĩ thế nào về 5 nghìn won hàng năm với điều kiện làm việc ở phòng nhân sự khi được yêu cầu? Giờ làm việc chưa đến 10 tiếng mỗi tuần.”
“...Xin hãy làm thế nào để tôi chỉ có thể dùng nhà ăn ở công ty.”
Không cảm ơn. Kèo này tôi không chơi. Cứ để tôi ăn là được.
Làm việc 10 tiếng một tuần với mức lương 5 nghìn won mỗi năm là chuyện nhỏ nhưng tôi không muốn làm việc ở đội nhân sự mà có ông chú đó đâu. Ông ta sẽ lấy hết những gì tôi có mất.
“Nếu cậu nói vậy thì không làm gì được rồi.” Suk Simyeong gật đầu và nở nụ cười chua chát. “Đúng như ý cậu, chúng tôi sẽ chỉ cung cấp phòng và tiền ăn thôi.”
... Thật à? Chỉ phòng và tiền ăn thôi ư? Trong tình huống này, không phải ông ta nên tỏ ra ân cần hơn sao? Tại sao cắt và vứt bỏ mọi thứ một cách vô cớ như vậy được, ông chú này chắc chắn có một nhân cách tồi tệ không giống như vẻ ngoài của ông ta.
“Xin hãy liên lạc với tôi bất kì lúc nào nếu cậu có hứng thú với công việc.”
“...Vâng.”
Thay vì những lời đồn về thiên vị sắp tới, chắc hẳn tôi sẽ nhận được những cái nhìn thông cảm nhiều hơn. Bên cạnh tôi, thậm chí Yerim cũng nhìn tôi với ánh mắt thương hại.
“Chú đừng lo. Bây giờ cháu giàu rồi.”
“Cháu cũng có đủ tiền nữa.”
Dù vậy nhưng tôi vẫn phải tiết kiệm và mua cổ phiếu.
Trời, nhưng thế này là quá lắm rồi. Tôi còn mang đến và giới thiệu một Kẻ Thức tỉnh cấp S và tất cả những gì tôi nhận được là một căn phòng và tiền ăn sao? Để đề phòng, tôi lén liếc nhìn Suk Simyeong đang sắp xếp tài liệu.
“Không có khoản khuyến khích nào cho việc thành công kí hợp đồng với Park Yerim à?”
“Bởi vì có một vấn đề xuất hiện trước khi cậu tham gia nên không có. À, tôi có nên cho thêm một điều kiện khuyến khích không nhỉ?”
Không có gì vì là trước khi tôi tham gia, tôi cảm giác như mình đã bị lừa vậy. Tôi có nên cố gắng lấy một cái gì đó khi hợp đồng giữa hội và Yerim vẫn còn hiệu lực không? Tôi chỉ cần trông chừng một đứa trẻ nhưng vẫn còn một thứ nữa.
“Xin hãy thêm điều kiện khuyến khích nếu như tôi kí hợp đồng thành công với một Người Thức Tỉnh cấp S hoặc cấp A tương đương với cấp S, như một vị thánh.”
Yoo Myeongwoo. Nếu cậu có kĩ năng sản xuất như cấp SS, cậu sẽ được đãi ngộ gần giống cấp S, như một vị thần vậy cho dù cậu không thể vào ngục tối hạng S.
Đáng ra tôi chỉ đưa cậu ấy vào hội thôi. Nhưng vì cảm giác sai trái nên tôi phải trả giá.
Nghe tôi nói, Suk Simyeong nở một nụ cười thân thiện và lấy bút ra.
“Tôi sẽ thêm vào đến một mức độ nhất định. Hãy nói cho tôi tổng số tiền và phần thưởng mà cậu muốn đi.”
Khi tôi định bảo 100 tỷ thì dừng lại. Dù sao thì theo thời gian, tôi cũng sẽ không phải lo về tiền bạc nữa. Thế nên thay vào đó.
“Chú có biết là tôi nuôi một con Hỏa sư độc sừng không?”
“Có, thủ lĩnh hội đã nói với tôi.”
"Nói sao nhỉ, nó khá dễ thương. Còn nghe lời tôi nữa. Nên tôi muốn nhận một con quái vật con cùng cấp với Hỏa sư độc sừng hoặc là 3 con cấp thấp hơn. Với điều kiện là hội sẽ gánh vác chi phí thuần hóa và nuôi dưỡng.”
“Quái vật con ư?”
Suk Simyeong lộ ra một biểu cảm bất ngờ hiếm thấy. Tôi chọn quái vật thay vì tiền hoặc vật phẩm thì sốc là phải.
Nhưng con quái vật nhận được từ điều kiện khuyến khích sẽ hoàn toàn là của tôi. Khác với Peace là của Yoohyun và được nuôi bằng tiền của em ấy.
Nếu nó cùng hạng với Hỏa sư độc sừng, tôi có thể đưa nó đi tấn công ngục tối cấp B, vậy nên một số tiền nhỏ làm sao có thể sánh bằng nó được.
Nếu tôi không thể áp dụng từ khóa, thì ừm, tôi sẽ có thêm một con thú cưng vậy. Tôi không phải nuôi nó bằng tiền của mình nên sẽ không lỗ. Sau này, khi luật nuôi quái vật được nới lỏng, tôi có nên lên truyền hình không nhỉ? Sẽ nổi tiếng lắm đây.
“Đó là một điều kiện có thể thực hiện được nhưng khá bất thường. Cậu có mục đích gì khác sao?”
Suk Simyeong nghiêng đầu với vẻ mặt đầy bối rối.
“Trông tôi giống có lắm à?”
“Cậu có thì hợp lí hơn nhưng... tôi không biết nữa. Bây giờ tôi sẽ thêm điều kiện này vào. Dù sao những quái vật con rất khó bắt và không hay xuất hiện trong các buổi đấu giá nên có thể điều kiện này cần một thời gian đáng kể để đáp ứng.”
“Người Thức Tỉnh cấp S cũng không hay xuất hiện đâu, haha.”
Tất nhiên là tôi đã lên kế hoạch biến Yoo Myeongwoo trở thành người sở hữu kỹ năng chế tạo cấp SS. Nếu tôi sử dụng Đứa trẻ nghịch ngợm của tôi tầm 3 lần thì cậu ấy sẽ có được nó phải không?
Chúng tôi hoàn tất việc gia nhập của tôi và đứng dậy. Sẽ rất tuyệt nếu tôi không phải gặp ông chú này quá nhiều.
“Vậy tôi cho là từ bây giờ chúng ta sẽ gặp nhau thường xuyên đấy.”
Ông ta nói gì thế. Tôi thậm chí còn không liếc nhìn đội nhân sự và tránh họ.
...Ông ấy sẽ không tìm gặp tôi hay gì đó nhỉ?
Khi chúng tôi ra ngoài, tôi kiểm tra tài liệu thừa kế của bố mẹ Yerim mà nhận được từ Suk Simyeong. Một căn hộ 50 m2 đã bán và một trung tâm thương mại đã bán với lí do là quá khó để quản lý.
Nhận được từng này tiền mà bọn họ không mua nổi một đôi giày thể thao cho cô cháu gái ư? Đúng là đồ vô lương tâm.
“Em thực sự sẽ không thực hiện một hành động pháp lý nào sao?”
Nghe tôi hỏi, Yerim gật đầu cùng một gương mặt không chút bận tâm.
"Cháu không muốn dính dáng đến họ nữa. Dù sao thì chú nói lương cơ bản của cháu là 10 tỷ một năm mà."
Đúng là thế, nhưng hãy nghĩ đến tương lai đi, thà bắt chúng phải lãnh đủ còn hơn. Sẽ rất phiền phức nếu bọn họ cứ cố gắng liên lạc với chúng tôi và gây xôn xao dư luận bằng cách lên truyền hình với những lời cầu xin đẫm nước mắt.
“Vậy giờ ta hãy đến chỗ đội ngũ pháp lý và lấy những tài liệu cần thiết và đi thẳng tới chỗ họ. Bây giờ là buổi sáng nên nhà hàng vẫn đóng cửa phải không?”
"Vào chủ nhật thì một giờ chiều mới mở nên chúng ta nên đến thẳng nhà."
Yerim bảo tôi địa chỉ nhà. Thì ra bọn họ sống ở một khu phố rất tốt. Rốt cuộc là họ đã lấy bao nhiêu tiền vậy? Cửa hàng trông rõ vắng vẻ và tồi tàn cơ mà.
Mấy người đó vẫn chưa tiêu chỗ tài sản thừa kế đúng không? Như thế thì việc nắm thóp sẽ dễ dàng hơn nhiều.
------------------------------------
Truyện được dịch bởi Lost Planet - hành tinh đi lạc, vui lòng không mang đi nơi khác. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ
Tôi đã quyết định sống một cuộc đời bình yên trên mai của thằn lằn chúa rồi.
…Nói mới nhớ tôi còn rất nhiều việc chưa làm xong, nhưng sẽ rất lãng phí nếu như không sử dụng những kỹ năng quý giá mà mình có. Dù sao thì, tôi sẽ không tiến cử bản thân và sống một cách yên lặng và thoải mái.
“Xin cháu hãy nghĩ lại đi mà,” Suk Simyeong không hề bỏ cuộc và tiếp tục nói.
“Sớm thôi, ai cũng dễ dàng cố để Thức tỉnh. Trong kỉ nguyên tới, theo dự đoán của hiệp hội Thợ Săn, số lượng Kẻ Thức tỉnh sẽ tăng hơn 5 triệu người một năm và hơn 2/3 dân số sẽ trở thành Kẻ Thức Tỉnh trong 3 năm tới, sẽ thật đáng tiếc nếu không sử dụng tài năng của Han Yooji-ssi trong thời điểm này đúng chứ?”
Thật đáng tiếc, đúng vậy. Khi nghe ông ta nói, bạn sẽ tưởng nhầm tôi là một người nào đó hiếm có khó tìm lắm.
“Cảm ơn vì đã đánh giá tôi cao như vậy nhưng trường hợp của Park Yerim chỉ là may mắn thôi. Rất khó để có thể ăn may như vậy lần thứ hai.”
Đó là những gì tôi nói nhưng nếu muốn thì tôi có thể tìm thêm người có tiềm năng trở thành cấp S và tối ưu hóa Thức Tỉnh của họ.
Nhưng tôi sẽ không làm vậy. Chừng này là quá đủ, cần gì phải làm thêm nữa? Chỉ Yerim thôi đã đủ rắc rối rồi. Tôi sẽ chỉ đưa cho Yoo Myeongwoo kỹ năng cấp SS của cậu ta và đưa cậu ấy vào hội, thế là xong.
“Đương nhiên rồi, chú không cần cháu phải mang đến một Người Thức Tỉnh cấp S khác đến đây. Đó sẽ là hành vi trộm cắp. Thật ra, cháu không cần phải tìm thêm Người Thức Tỉnh mới.”
“…Rồi sao?”
Suk Simyeong trả lời với đôi mắt lấp lánh chẳng hợp với ông ta chút nào, “Với tầm nhìn sâu sắc và kỹ năng phân tích như thế, cháu có thể tạo ra một hệ thống mới cho cộng đồng Thợ Săn cùng với chúng tôi-”
“Tôi không thể!”
Ông chú này đang nói cái quái gì vậy? Tầm nhìn hay phân tích hay cái đếch gì đó, là những thứ dù tôi có cố gắng thế nào thì cũng thế có được. Tôi đã gian lận. Tôi đã biết được đáp án, ở tương lai.
“Tôi sẽ không làm, tôi không thể làm được. Tôi không có khả năng đó! Tôi thậm chí còn không đi học đại học. Tôi còn bỏ học cấp 3 bằng cách lấy bằng GED.”
Ít nhất thì hãy bỏ cuộc vì cái học vấn yếu kém này của tôi đi.
“Nền tảng giáo dục không quan trọng đến vậy đâu!”
…Tôi đã định chửi thề. Lên các trang tìm việc đi, có rất nhiều trường hợp bị đánh trượt vì điểm tốt nghiệp thấp đấy, được chưa? Nếu như ông chưa từng bị tổn thương bởi vì mình thậm chí còn không thể nộp hồ sơ, thì làm ơn ngậm miệng lại.
“Dù sao thì, tôi không thể và cũng sẽ không làm thế. Tôi thực sự không biết làm việc đó như thế nào. Dù chú có chặt tay tôi thì tôi cũng không kí đâu.”
Tôi chỉ muốn thỉnh thoảng sử dụng kĩ năng của mình, nuôi vài con thú cưng và sống nhờ vào người em tuyệt vời của mình thôi.
Khi tôi bịt tai lại và kiên quyết từ chối, trông Suk Simyeong có vẻ đã bỏ cuộc.
“Được rồi, thay vì nhân sự thì hãy làm một bản hợp đồng chung đi.”
“Tôi không thể chỉ tham gia nửa vời như bây giờ à? Tôi không có lí do gì để tham gia đội chiến đấu hoặc là đặt chân vào một hầm ngục được quản lý bởi hội Haeyeon cả.”
“Giấy phép Thợ Săn và huấn luyện trong một thời gian ngắn thì không vấn đề gì nhưng nếu cậu muốn chuyển đến kí túc xá của nhân viên thì cần phải kí hợp đồng. Nhất là chỗ cậu vào, không phải nơi khác, mà là nơi ở nhắm đến các Thợ săn cấp cao. Kể cả khi cậu là người thân của thủ lĩnh hội, cậu cũng cần hiểu rõ thân phận của mình.”
Suk Simyeong bỏ đi biểu cảm kích động ban nãy và giải thích với một tông giọng điềm đạm.
Tôi đoán là kể từ khi tôi ở gần Yerim, tôi đã không thể vào khu kí túc xá của nhân viên bình thường. Tuy nhiên, nhà Yoohyun đang ở là nhà của công ty vậy nên nếu, tôi, anh trai của nó, đến và ở đó, thì cũng không quá kì cục.
“Được rồi, nhưng nếu có thể, tôi muốn được kí hợp đồng như một nhân viên bình thường chứ không phải là thành viên của hội.”
“Ý của cậu là cậu muốn từ chối nhận những trợ cấp cho Thợ săn?”
“Đúng thế, tôi chỉ muốn nhận khóa huấn luyện vì sau này tôi không có ý định làm việc như một Thợ săn.”
Dù gì đi nữa, tôi cũng chỉ có thể vào các hầm ngục hạng thấp. Vì tôi đã bỏ tiền ra. Nhờ có Yoohyun mà tôi mới có đủ trang bị.
Tôi đang nghĩ đến việc kí hợp đồng với hội Haeyeon mỗi khi tôi nuôi một ma thú, thay vì làm việc như một thành viên liên quan đến hội. Bằng cách này, tôi có thể vừa nuôi thú cưng, vừa giải trí.
Đúng như mong đợi, trở thành người làm nghề tự do là tuyệt nhất.
“Đúng là có thể, nhưng thay vào đó, điều kiện cũng sẽ kém hơn. Bây giờ, cậu Han Yoojin không có ý muốn làm gì khác ngoài là người giám hộ của Park Yerim thôi đúng không?”
“Vâng, nếu có thể.”
“Thành thật mà nói, trình độ học vấn và kinh nghiệm làm việc của cậu không đáp ứng đủ các yêu cầu về năng lực tiêu chuẩn của hội Haeyeon.”
…Vừa lúc nãy ông nói rằng trình độ học vấn không quan trọng mà. Ngay khi tình huống thay đổi thì lời nói của ông cũng đổi theo luôn.
“Đương nhiên, việc tìm ra một Người Thức Tỉnh cấp S và thành công kí hợp đồng với họ là đủ tiêu chuẩn để vào rồi. Nhưng vấn đề là về sau này cơ. Một, hai tháng đầu thì không sao nhưng nếu cậu không làm gì mà vẫn được nhận lương thì sẽ bị mọi người bàn tán. Bởi, nói thẳng ra thì, trở thành người giám hộ của Park Yerim không phải là việc của hội.”
Vậy ra là vấn đề ấy. Tôi thực sự không quan tâm lắm. Kể cả khi những lời đồn đại bị truyền ra ngoài thì tôi từng bị sỉ nhục công khai trước đó rồi nên nó thậm chí còn chẳng làm tôi thấy khó chịu nữa là. Chắc hẳn chẳng có ai bị bắt nạt trên mạng nhiều hơn tôi đâu nhỉ?
... Bây giờ chuyện này đã được đưa lên, tôi cảm thấy hơi chán nản.
“Thế cũng được. Về điều kiện, tôi muốn nhận mức lương tối thiểu.”
Tôi không cần được trả lương cao. Kể cả khi tôi không áp dụng được từ khóa cho con Peace thì tôi vẫn còn cổ phần. Tôi vẫn nhớ tên của công ty dược phẩm đã phát triển phương pháp trị rụng tóc và biết các công ty cổ phiếu sẽ tăng cao nhờ vào dòng người cấp S đi ra từ những trung tâm Thức tỉnh.
Về phần cổ phiếu, tôi có thể trang trải bằng trợ cấp thất nghiệp và khoản tiền tiết kiệm từ trước, thế nên lương chỉ cần đủ sống là được rồi. Gần đây, lương trung bình là bao nhiêu ấy nhỉ? Khoảng 8 nghìn won đúng không?
“Lương tối thiểu. Mức này là không thể kham nổi khi cậu thậm chí còn không làm gì.” Suk Simyeong nói, mỉm cười. Ông ta không có ý là sẽ không trả một đồng nào cho tôi đúng không?
“Cậu nghĩ thế nào về 5 nghìn won hàng năm với điều kiện làm việc ở phòng nhân sự khi được yêu cầu? Giờ làm việc chưa đến 10 tiếng mỗi tuần.”
“...Xin hãy làm thế nào để tôi chỉ có thể dùng nhà ăn ở công ty.”
Không cảm ơn. Kèo này tôi không chơi. Cứ để tôi ăn là được.
Làm việc 10 tiếng một tuần với mức lương 5 nghìn won mỗi năm là chuyện nhỏ nhưng tôi không muốn làm việc ở đội nhân sự mà có ông chú đó đâu. Ông ta sẽ lấy hết những gì tôi có mất.
“Nếu cậu nói vậy thì không làm gì được rồi.” Suk Simyeong gật đầu và nở nụ cười chua chát. “Đúng như ý cậu, chúng tôi sẽ chỉ cung cấp phòng và tiền ăn thôi.”
... Thật à? Chỉ phòng và tiền ăn thôi ư? Trong tình huống này, không phải ông ta nên tỏ ra ân cần hơn sao? Tại sao cắt và vứt bỏ mọi thứ một cách vô cớ như vậy được, ông chú này chắc chắn có một nhân cách tồi tệ không giống như vẻ ngoài của ông ta.
“Xin hãy liên lạc với tôi bất kì lúc nào nếu cậu có hứng thú với công việc.”
“...Vâng.”
Thay vì những lời đồn về thiên vị sắp tới, chắc hẳn tôi sẽ nhận được những cái nhìn thông cảm nhiều hơn. Bên cạnh tôi, thậm chí Yerim cũng nhìn tôi với ánh mắt thương hại.
“Chú đừng lo. Bây giờ cháu giàu rồi.”
“Cháu cũng có đủ tiền nữa.”
Dù vậy nhưng tôi vẫn phải tiết kiệm và mua cổ phiếu.
Trời, nhưng thế này là quá lắm rồi. Tôi còn mang đến và giới thiệu một Kẻ Thức tỉnh cấp S và tất cả những gì tôi nhận được là một căn phòng và tiền ăn sao? Để đề phòng, tôi lén liếc nhìn Suk Simyeong đang sắp xếp tài liệu.
“Không có khoản khuyến khích nào cho việc thành công kí hợp đồng với Park Yerim à?”
“Bởi vì có một vấn đề xuất hiện trước khi cậu tham gia nên không có. À, tôi có nên cho thêm một điều kiện khuyến khích không nhỉ?”
Không có gì vì là trước khi tôi tham gia, tôi cảm giác như mình đã bị lừa vậy. Tôi có nên cố gắng lấy một cái gì đó khi hợp đồng giữa hội và Yerim vẫn còn hiệu lực không? Tôi chỉ cần trông chừng một đứa trẻ nhưng vẫn còn một thứ nữa.
“Xin hãy thêm điều kiện khuyến khích nếu như tôi kí hợp đồng thành công với một Người Thức Tỉnh cấp S hoặc cấp A tương đương với cấp S, như một vị thánh.”
Yoo Myeongwoo. Nếu cậu có kĩ năng sản xuất như cấp SS, cậu sẽ được đãi ngộ gần giống cấp S, như một vị thần vậy cho dù cậu không thể vào ngục tối hạng S.
Đáng ra tôi chỉ đưa cậu ấy vào hội thôi. Nhưng vì cảm giác sai trái nên tôi phải trả giá.
Nghe tôi nói, Suk Simyeong nở một nụ cười thân thiện và lấy bút ra.
“Tôi sẽ thêm vào đến một mức độ nhất định. Hãy nói cho tôi tổng số tiền và phần thưởng mà cậu muốn đi.”
Khi tôi định bảo 100 tỷ thì dừng lại. Dù sao thì theo thời gian, tôi cũng sẽ không phải lo về tiền bạc nữa. Thế nên thay vào đó.
“Chú có biết là tôi nuôi một con Hỏa sư độc sừng không?”
“Có, thủ lĩnh hội đã nói với tôi.”
"Nói sao nhỉ, nó khá dễ thương. Còn nghe lời tôi nữa. Nên tôi muốn nhận một con quái vật con cùng cấp với Hỏa sư độc sừng hoặc là 3 con cấp thấp hơn. Với điều kiện là hội sẽ gánh vác chi phí thuần hóa và nuôi dưỡng.”
“Quái vật con ư?”
Suk Simyeong lộ ra một biểu cảm bất ngờ hiếm thấy. Tôi chọn quái vật thay vì tiền hoặc vật phẩm thì sốc là phải.
Nhưng con quái vật nhận được từ điều kiện khuyến khích sẽ hoàn toàn là của tôi. Khác với Peace là của Yoohyun và được nuôi bằng tiền của em ấy.
Nếu nó cùng hạng với Hỏa sư độc sừng, tôi có thể đưa nó đi tấn công ngục tối cấp B, vậy nên một số tiền nhỏ làm sao có thể sánh bằng nó được.
Nếu tôi không thể áp dụng từ khóa, thì ừm, tôi sẽ có thêm một con thú cưng vậy. Tôi không phải nuôi nó bằng tiền của mình nên sẽ không lỗ. Sau này, khi luật nuôi quái vật được nới lỏng, tôi có nên lên truyền hình không nhỉ? Sẽ nổi tiếng lắm đây.
“Đó là một điều kiện có thể thực hiện được nhưng khá bất thường. Cậu có mục đích gì khác sao?”
Suk Simyeong nghiêng đầu với vẻ mặt đầy bối rối.
“Trông tôi giống có lắm à?”
“Cậu có thì hợp lí hơn nhưng... tôi không biết nữa. Bây giờ tôi sẽ thêm điều kiện này vào. Dù sao những quái vật con rất khó bắt và không hay xuất hiện trong các buổi đấu giá nên có thể điều kiện này cần một thời gian đáng kể để đáp ứng.”
“Người Thức Tỉnh cấp S cũng không hay xuất hiện đâu, haha.”
Tất nhiên là tôi đã lên kế hoạch biến Yoo Myeongwoo trở thành người sở hữu kỹ năng chế tạo cấp SS. Nếu tôi sử dụng Đứa trẻ nghịch ngợm của tôi tầm 3 lần thì cậu ấy sẽ có được nó phải không?
Chúng tôi hoàn tất việc gia nhập của tôi và đứng dậy. Sẽ rất tuyệt nếu tôi không phải gặp ông chú này quá nhiều.
“Vậy tôi cho là từ bây giờ chúng ta sẽ gặp nhau thường xuyên đấy.”
Ông ta nói gì thế. Tôi thậm chí còn không liếc nhìn đội nhân sự và tránh họ.
...Ông ấy sẽ không tìm gặp tôi hay gì đó nhỉ?
Khi chúng tôi ra ngoài, tôi kiểm tra tài liệu thừa kế của bố mẹ Yerim mà nhận được từ Suk Simyeong. Một căn hộ 50 m2 đã bán và một trung tâm thương mại đã bán với lí do là quá khó để quản lý.
Nhận được từng này tiền mà bọn họ không mua nổi một đôi giày thể thao cho cô cháu gái ư? Đúng là đồ vô lương tâm.
“Em thực sự sẽ không thực hiện một hành động pháp lý nào sao?”
Nghe tôi hỏi, Yerim gật đầu cùng một gương mặt không chút bận tâm.
"Cháu không muốn dính dáng đến họ nữa. Dù sao thì chú nói lương cơ bản của cháu là 10 tỷ một năm mà."
Đúng là thế, nhưng hãy nghĩ đến tương lai đi, thà bắt chúng phải lãnh đủ còn hơn. Sẽ rất phiền phức nếu bọn họ cứ cố gắng liên lạc với chúng tôi và gây xôn xao dư luận bằng cách lên truyền hình với những lời cầu xin đẫm nước mắt.
“Vậy giờ ta hãy đến chỗ đội ngũ pháp lý và lấy những tài liệu cần thiết và đi thẳng tới chỗ họ. Bây giờ là buổi sáng nên nhà hàng vẫn đóng cửa phải không?”
"Vào chủ nhật thì một giờ chiều mới mở nên chúng ta nên đến thẳng nhà."
Yerim bảo tôi địa chỉ nhà. Thì ra bọn họ sống ở một khu phố rất tốt. Rốt cuộc là họ đã lấy bao nhiêu tiền vậy? Cửa hàng trông rõ vắng vẻ và tồi tàn cơ mà.
Mấy người đó vẫn chưa tiêu chỗ tài sản thừa kế đúng không? Như thế thì việc nắm thóp sẽ dễ dàng hơn nhiều.
------------------------------------
Truyện được dịch bởi Lost Planet - hành tinh đi lạc, vui lòng không mang đi nơi khác. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.