Chương 16: Quyển 2 - Chương 3
Hiểu Xuân
23/10/2020
Cả đêm Trương Thần Phong ngồi trên sô pha mở to mắt, hừng đông lập tức trở lại tòa nhà Quang Vũ, pha một ly cà phê đặc, bắt đầu nhìn các hạng mục hợp tác lần trước Tương Băng Cầm dặn qua, lần này cô ấy đã muốn thay mạng lưới quan hệ cho hắn so với lúc trước lớn hơn rất nhiều.
Trên mặt Trương Thần Phong mang theo biểu tình lạnh lùng mà thường ngày người khác rất khó nhìn thấy. Cho đến khi Anna đem tư liệu đến văn phòng thì nhìn thấy Trương Thần Phong đã ngồi trên sô pha trong phòng nghỉ cá nhân, có điểm ngoài ý muốn.
"Ôi chao, sớm như vậy! Ở chỗ này làm đêm a? Thật không giống phong cách của anh. Sắc mặt không tốt lắm nhỉ, không có việc gì chứ?"
Trương Thần Phong cũng không ngẩng đầu lên, mệt mỏi nói: "Thất tình, đi đâu thì tốt nhỉ?."
Anna căn bản cũng không tin hắn: "Gí? Đừng dọa tôi. Thất tình? Tìm lý do có sức thuyết phục hơn được không."
Cô cười cười lắc đầu nói thẳng vấn đề chính: "Mrs. Châu muốn giúp bà ấy đứng ra làm đại diện trước truyền thông. Gần đây công ty của bà ấy chuẩn bị tham gia đấu thầu một dự án hợp tác nội địa, yêu cầu anh đi cùng. Đối phương là tập đoàn Trụ Phong lừng lẫy đại danh. Bà Châu muốn để anh gặp mặt Trần Thạc - tổng giám đốc trụ sở Hong Kong của bọn họ, nghe nói người này là một tay lợi hại, cực kỳ không dễ lấy lòng."
(=]]]] ai cho các người nói xấu Thạc Thạc. Thạc Thạc chỉ hơi đỏng đảnh tý thoiii ~0~ )
"Đã lã người ai cũng có nhược điểm." Trương Thần Phong không nhanh không chậm nói, "Cô sắp xếp thời gian đi, làm xong tháng này, tôi định tạm thời nghỉ ngơi một thời gian."
(Để em méc cho: Điểm yếu của ảnh là Dương Dương ~0~ với cả tiểu Trần Dương nữa ~~~~)
Anna nhịn không được than ra tiếng: "Gần đây luôn nghe thấy anh nói đến ngày nghỉ, đúng là hiếm có. Nếu định rút lên bờ, nhớ tặng chị Cầm một liều thuốc trợ tim rồi nói tiếp."
"Ai đi ai ở, Lúc nào chị Cầm cũng còn có thể tìm được người lý tưởng hơn thay thế."
.............
Sau khi Anna rời đi, Trương Thần Phong đá một cước lên bàn trà rồi đứng lên, tay ôm mặt, đứng tại chỗ không nhúc nhíchnửa phút đồng hồ, ký ức hoang đường đêm qua như cơn thủy triều ngập tràn tâm trí.
Mình rốt cuộc bị làm sao vậy, dám thô bạo với Hồng Chính Thân như thế là muốn chết sao?! Vậy mà đối phương chỉ tránh mặt chứ không hề đánh trả hắn, với một người đàn ông có lòng tự tôn lớn như Hồng Chính Thân, làm sao có thể dễ dàng tha thứ cho ai đối với anh ta như thế... Đổi lại là hắn, bất luận là kẻ nào, đều sẽ một quyền đá bay đầu tên khốn nạn đó đi. Vậy mà giờ đây chính mình lại thành loại khốn nạn ấy...
Vì cái gì chỉ cần ở gần Hồng Chính Thân, chính mình lập tức trở nên cuồng bạo như vậy, thật giống như một con mèo bị giẫm phải đuôi, cả người lông dựng đứng lên.
Là bởi vì cảm giác đối với sự ràng buộc xa lạ sao?
Chưa bao giờ bị người khác kiềm chế, thiên tính cuồng dã tự do cho tới bây giờ lại bị một sự kiện, một con người ràng buộc, mà đối tượng lại là người hắn không thể miêu tả chính xác, loại sợ hãi đó cũng tương tự như một thanh kiếm, lưỡi chỉ đơn giản đảo qua trong lòng hắn vài cái, có thể khiến hắn lập tức rơi vào tình cảnh nguy hiểm.
Hồng Chính Thân tựa như thanh kiếm đó, sáng loáng đến chói mắt, cũng sắc bén khiến người ta chùn bước, nếu anh ta là phụ nữ, còn có thể khiến chính mình trong khoảng thời gian ngắn tâm tình bất định, căn bản cũng sẽ kịp thời nhượng bộ lui binh.
Hiện tại chưa thể cam đoan tình hình đã ổn định, cũng không thích hợp rùm beng ôm có cái gì gọi là cảm tình mềm nhũn dựa vào.
Đến Hong Kong, chủ yếu là để nghỉ ngơi dưỡng sức, thế nhưng một khi dính phải vết đen nào, khó mà tẩy sạch diện mạo thật, cho dù Trương Thần Phong biết rõ bản thân tốt nhất không nên tùy tiện động tình, hơn nữa phải tránh rắc rối càng xa càng an toàn.
Tuy rằng cũng có hướng Ngụy Tử Tuấn tiết lộ qua dự định rút lui ở ẩn, nhưng người trong cục còn không sẽ cho hắn như ý nguyện nhanh chóng như thế. Chỉ có bản thân Trương Thần Phong biết rõ, còn thiếu cấp trên Plame một nhiệm vụ. Đối phương từ đầu đến cuối đều không có nói rõ chi tiết, cho nên hắn ở đây án binh bất động đã tròn một năm rưỡi.
Khả năng thực sự đối với Hồng Chính Thân có ý rồi. Trương Thần Phong không phải kẻ ngốc, hắn biết rõ chính mình khi tiếp nhận người đàn ông này thì sẽ có một cỗ linh hồn dị động, này sóng nhiệt dâng trào quá mức che sạch lý trí, thật giống như không còn là chính mình.
Trương Thần Phong cũng không phải rất thích loại cảm giác này, cho nên thỉnh thoảng hắn sẽ táo bạo nghĩ muốn cắt đoạn quan hệ loại có phần quá hòa hợp chán ngấy này đi. Thế nhưng nếu thật muốn đem Hồng Chính Thân về đơn thuần làm bạn tình, lại cảm thấy chính mình khả năng không thừa nhận nổi cỗ áp lực này.
Thất tình... Vừa rồi hắn mới nói cùng Anna như thế, cũng chỉ cho là vui đùa. Vừa hay đối phương cũng sẽ không cho là thật, bằng không chẳng phải là tự mình thừa nhận ý đồ cùng một người đàn ông bàn chuyện yêu đương sao.
Tình yêu, a, cái từ này đúng là rất dễ khiến người ta sinh ra ảo tưởng. Hắn trước giờ vẫn cho rằng sẽ không lại tồn tại thứ đó, vì cái gì trong một hoàn cảnh đặc biệt đột nhiên mê hắn mờ mắt vậy nhỉ.
Hôm nay có nên quay về chung cư kia không? Hồng Chính Thân nhìn thấy hắn sẽ có phản ứng gì? Cũng không thể lại vô liêm sỉ hỏi một câu: "Hi, không có việc gì chứ?" Thế nhưng, tất cả tâm lý lo lắng đều nhắc hắn nhớ lại lúc nhìn thấy vài giọt máu trên sô pha mà giật mình, Trương Thần Phong lo lắng tối hôm qua thương không chỉ là tự tôn của anh ấy...
Giữa lúc tâm trạng không tốt, đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại, là thư ký của Smith thay mặt gọi đến, đề nghị hắn giữa trưa gặp mặt tại quán rượu Shangri-La. Trương Thần Phong kỳ thực không hề giật mình, hắn đã có dự cảm người nọ cần phải cùng hắn nói lời "từ biệt". Xét thấy địa điểm hẹn hò không hề mờ ám, có vẻ vô cùng quang minh chính đại, thư ký này thái độ cũng khách khí có lễ nghĩa, hoàn toàn không biểu lộ ý tứ ép buộc. Trương Thần Phong cười nhạt một tiếng miệng đáp ứng.
...................
Hôm đó, Trương Thần Phong đến cuộc hẹn đúng giờ. Hắn đến sớm mười phút, nhưng người ta so với hắn còn sớm hơn.
Lúc đó John Smith thoạt nhìn như một doanh nhân giàu có, hoàn toàn không có kiểu cả vú lấp miệng em, lại còn không ngờ, xung quanh rõ ràng cũng không có lấy một gã bảo tiêu nào.
Nhưng Trương Thần Phong không hề cảm kích, đổi lại như bình thường, hắn sẽ làm một tràng văn chương, nhưng hiện tại đối mặt với Smith cũng lười giả tạo, chỉ cần vừa nghĩ đến vì tên khốn kia khiến hắn và Hồng Chính Thân liên lụy rối loạn, cảm giác càng phiền. Cả hai bên đều hiểu rõ, càng che đậy chỉ càng khiến chính mình dễ lộ ra bộ mặt thật.
Trương Thần Phong cho rằng đã không cần phải... hào hoa phong nhã nữa, ngồi xuống, chỉ mang một khuôn mặt lãnh đạm nói: "Smith tiên sinh có chuyện gì vậy?"
Đối phương tự dưng lại duy trì vẻ thương cảm khiêm tốn: "Cậu không hề muốn gặp tôi đi?"
Biết rõ còn giả bộ, nhìn sắc mặt bọn gian thương còn chưa đủ chán ghét sao? Trương Thần Phong lại càng cảm thấy xem thường, nhưng vẫn tùy ý cười nói: "Hiện tại nếu muốn tôi phải đội ngài lên đầu, tôi cũng chỉ có thể tuân mệnh a. Cũng không thể vì thế mà kéo Quang Vũ xuống được. Tôi có lỗ mãng, chủ tịch cũng không cho phép nha."
"Cậu rõ ràng biết tôi đối với cậu có hứng thú." Smith cũng không giả bộ, trái lại thừa nhận một cách triệt để.
Trương Thần Phong cười mỉa, nỗ lực thay vào thái độ của một Trương Thành ý: "Không ngăn cản không có nghĩa là tôi muốn tích cực chào đón. Thật xin lỗi, tôi vốn không phải loại người đó mà Smith tiên sinh hi vọng."
"Tôi chỉ là muốn trước khi về Mỹ nghe lời thuyết phục của cậu, đừng nghĩ rằng tôi chỉ biết đùa bỡn quyền thế. Tuy rằng trong một số phương diện danh tiếng của tôi không được tính là rất tốt, nhưng với ngoại giới tôi cũng không phải kẻ không từ thủ đoạn để đạt được mục đích như vậy." Hắn như là muốn thuyết phục Trương Thần Phong, hơi nghiêng người, trong ánh mắt biến hoá lóe ra một tia khinh miệt: "Những người đó đều là tự nguyện."
Trương Thần Phong làm bộ nghe không hiểu, chỉ là bình tĩnh đối phó: "Thế giới này có tiền thì có tư cách ép mọi người phải chơi cùng ngài. Tuy rằng cũng có đối tượng làm mất hứng, nhưng cũng không đủ để đối với nguyên tắc của ngài tạo thành uy hiếp."
"Tôi biết cậu là người có địa vị. Ngay từ lúc cậu – một người trẻ tuổi cổ quái lại khéo léo tiến vào cửa, tôi đã biết ngay cậu không hề đơn giản, chỉ là cậu đoán không sai, mặc dù tôi đối với cậu có ôm một chút ý định, nhưng không đến mức phải ép buộc cậu. Cho nên, nếu như cậu không phải người có thể thuần phục tôi, tôi cũng không khiến cậu khó xử. Tôi phái người đi theo cậu, kỳ thực là muốn xem thử xem sao."
Cảm tình thì phải đi săn, đúng là náo nhiệt thật: "Được Smith tiên sinh để mắt, tôi chỉ là kiếm cơm ăn, không phải cái gì nhân tài quốc tế."
"Không cần khiêm tốn."
...........
Nói chuyện một hồi, cũng không có gì cần thỏa thuận cả, đang muốn mở miệng dẫn dắt rời đi lực chú ý của Smith, điện thoại di động lúc này đột nhiên vang lên.
Trương Thần Phong lúc đầu có chút giật mình, thế nhưng vừa thấy điện thoại hiện dãy số của Hồng Chính Thân, đột nhiên trái tim đập loạn mất nửa nhịp, cũng bất chấp thất lễ, nói một tiếng xin lỗi lập tức ra ngoài tiếp điện thoại. Đối diện lại là giọng nói đầy lo lắng của Hồng Giai Nhạc: "Tôi phải trộm điện thoại của Chính Thân mới gọi cho anh được, anh đang ở đâu?"
Trương Thần Phong giả vờ trấn định: "Tìm tôi?"
Hồng Giai Nhạc trước giờ luôn thái độ lạnh lùng với hắn, hôm nay khó có dịp trở nên hùng hổ: "Tối hôm qua anh có cùng một chỗ với Chính Thân không?"
Trương Thần Phong tâm đã rối loạn, nhưng ngoài miệng vẫn cố gắng trấn định: "Anh ta, làm sao vậy?"
"Làm sao?! Hôm qua anh nhìn không ra Hồng Chính Thân có cái gì không thích hợp sao? Anh ấy bên cạnh anh, vậy mà anh một chút cũng không phát hiện?!" Hồng Giai Nhạc lên tiếng như bom rơi đạn bắn gấp gáp lao tới.
"......" Cổ họng Trương Thần Phong đột nhiên tắc nghẹn, nhất thời không phát ra thanh âm ngụy biện nào.
Hồng Giai Nhạc thấy bên kia không động tĩnh gì, mới đè xuống lửa giận kể lại sự việc: "Sáng nay đột nhiên anh ấy sốt rất cao, không ra khỏi cửa lấy nửa bước. Khuyên ảnh đi bệnh viện, anh ấy sống chết không chịu. Tôi đang muốn cho anh đến tha bằng được anh ấy mang đi bệnh viện đây, còn có thể thế nào?! Anh cũng đâu phải không biết rõ tính tình của anh ấy. Hồng Chính Thân nếu như không đồng ý chuyện gì, kể cả tổng thống phái phi cơ đến đón cũng không được. Cả người đã muốn không làm được gì đến nơi rồi, còn cố chấp cứng đầu như trâu --------------"
Mấy tiếng mắng này của Hồng Giai Nhạc gần như đục thủng mang nhĩ, nhưng Trương Thần Phong vẫn cảm giác được giọng của cô càng lúc càng hoang mang. Cuối cùng hắn đơn giản thả lỏng cánh tay, quay trở lại chỗ ngồi, cũng không có ngồi xuống, trực tiếp nói với Smith: "Thực xin lỗi, tôi có việc gấp cần phải đi, không tiếp tục nói chuyện với ngài được!"
Smith không giữ lại, khóe miệng chậm rãi ẩn ẩn ý gì đó, thế nhưng Trương Thần Phong cũng không quản chiếu cố mặt mũi vị đại nhân vật này nữa, xoay người lập tức rời đi.
Đột nhiên nghe được phía sau người nọ thong dong hỏi câu: "Cậu cùng vị Hồng tiên sinh kia là giả đi?" Một câu âm điệu không cao không thấp, nhưng sức nặng mười phần.
Trương Thần Phong dừng chân một lúc, nghiêng đầu nói lại: "Bị người nào đó hấp dẫn, chỉ cần không ảnh hưởng đến người khác, thì không phải là tội phạm đúng không?"
Hắn gián tiếp vì Smith tìm một cái bậc thang đi xuống, cũng để cho chính mình mập mờ lừa gạt đoạn tình cảm này một cách hợp tình hợp lý.
Smith thâm ý cười cười: "Có ý tứ, thật có ý tứ." Nhưng lúc này đã thực sự hiểu rõ, Trương Thần Phong đúng là một con ngựa hoang, không thể trói buộc lại một chỗ, có trói hắn cũng không chịu ngồi yên.
Khoát tay, bàn bên cạnh một lập tức có một nam một nữ đứng lên, chính là bảo tiêu và thư ký của hắn. Smith nheo mắt dường như có chút đăm chiêu nói: "Đi thôi, chúng ta còn phải đến chuyến bay chứ nhỉ."
Bảo tiêu tiến lên cẩn thận hỏi một câu: "Còn muốn tiếp tục cùng hắn không ạ?"
"Thám tử tư không tìm được cái gì hữu ích cả. Điều tra ra lý lịch của người này lại có vẻ quá mức bình thường. Thân phận thực sự nhất địnhkhông đơn giản. Tạm thời đừng khuấy động mặt nước kinh động đến hắn."
Ngay từ đầu, đích thực là bởi vì ý muốn cá nhân mà coi trọng hắn, nhưng rất nhanh Smith phát hiện Trương Thần Phong sẽ không giống người bình thường vì tiền khuất phục. Thế là chuyển sang tìm hiểu mạng lưới quan hệ của hắn, còn thử xem có điểm nào có thể lợi dụng ràng buộc hắn không. Nhưng cuối cùng, Smith cũng có chút thất vọng, người nọ không hề có dã tâm.
..................
Hồng Giai Nhạc bị vô cớ cắt đứt điện thoại, tức tối muốn chết, may mà Trương Thần Phong ngay một phút sau nhắn cho cô một tin, nói sẽ kịp thời chạy về.
Bởi vì tối hôm qua hoàn toàn mất ngủ, hôm nay Trương Thần Phong chỉ thấy mí mắt nhảy nhót, lại nghe được tin của Hồng Giai Nhạc, lồng ngực càng giống như có cái gì chặn lại rất khó chịu, tâm trạng không vui không chỉ bởi vì những suy nghĩ mâu thuẫn của chính mình, còn có cả sự hổ thẹn.
Trương Thần Phong biết rõ một người như Hồng Chính Thân, nếu không đến cực kỳ nghiêm trọng, căn bản sẽ không bao giờ cho mình ngày nghỉ ngơi. Huống hồ sắp tới anh còn muốn mở rộng quy mô tạp chí, đã chuẩn bị mời chuyên gia kinh tế học viết chuyên mục từ trước.
Tuy rằng suy nghĩ thì rất dài, thế nhưng hành động đã sớm vượt qua kiểm soát. Chân nhấn ga, Trương Thần Phong đã không buồn để ý đến bảng đồng hồ đo tốc độ nữa.
Hắn cũng đã nghĩ muốn lớn mật lao đầu vào một lần nữa một lần, nhưng khi hành động thực tế, lại cảm thấy cực kỳ không thỏa đáng, hắn căn bản không muốn lại phải đi phân biệt một đoạn tình cảm thật hay giả.
Thế nhưng hiện tại tâm tình rối loạn, hắn bị tin Hồng Chính Thân bệnh làm cho phát cuống đến nơi rồi. Hẳn là vì đêm qua tắm nước lạnh, nguyên nhân lại bởi chính hắn làm cho Hồng Chính Thân bị thương... Theo như Hồng Giai Nhạc nói, người nọ cố chấp như vậy, làm sao có khả năng sẽ cho hắn sắc mặt tốt được. Trương Thần Phong không dám nghĩ sâu hơn.
.................
Lúc mở cửa ra, tim hắn đập loạn cả lên, cũng chỉ có việc gì liên quan đến Hồng Chính Thân, trong nháy mắt hắn lập tức trở nên lung túng, đó là một loại cảm giác hoàn toàn xa lạ so với trước đây.
Hồng Giai Nhạc nghe tiếng, từ trong phòng bếp ngó đầu ra, nhìn một cái thấy Trương Thần Phong, trên mặt cũng không có quá nhiều biểu tình, nhưng vẫn bưng một ly nước qua đưa tới tay Trương Thần Phong.
Tuy rằng sau khi Hồng Giai Nhạc nhìn thấy hắn cái gì cũng không nói, nhưng khiến Trương Thần Phong càng cảm thấy thực ngũ vị tạp trần. Hắn nhận lấy cái ly đi tới trước cửa phòng ngủ, vặn mở cửa khóa tay đột nhiên dừng lại một lúc, hít thật sâu một hơi, mới đẩy cửa đi vào.
Hồng Chính Thân nửa nằm trên giường, sau lưng đặt một cái gối, đầu hơi ngửa ra sau, mí mắt đóng chặt, tư thái thả lỏng nhưng thần sắc có chút khổ sở, khi đến gần mới có thể cảm giác được anh đang cật lực hít thở hơn rất nhiều so với bình thường.
Con người này dù có bị bệnh, vẫn là có khí tức mạnh mẽ như thế. Mắt sâu, mũi cao thẳng, mi tâm sắc nét, thoạt nhìn tiều tụy nhưng không hề có dấu hiệu suy sụp, cằm nhọn tinh xảo cùng đường cong lạnh lẽo bạc tình của môi, kết hợp cùng cơ thế nóng rực khiến cho hai gò má ửng đỏ, dường như kích phát lên ngòi nổ của một ý nghĩ xấu xa đen tối nào đó.
Người đó gần như bị chính hắn khinh bạc làm nhục, lại càng tạo nên hình ảnh càng thêm dụ hoặc.
Trương Thần Phong không biết bắt đầu từ lúc nào, chạm vào thân thể Hồng Chính Thân, cứ như đã qua cải tạo thành quen, đến lúc này rồi, còn có tâm tư mơ tưởng hão huyền, cho nên có chút phát cáu quăng xuống phía dưới.
Nghe được có người tiến đến, Hồng Chính Thân cũng không mở mắt, đúng là đã ngủ mất. Thế là Trương Thần Phong đem ly nước đặt trên tủ đầu giường, sau đó dùng tay chống mép giường nghiêng người ngắm nhìn, không ngờ phát hiện ra lông mi của đối phương lại dài như thế, vô tình khiến cho gương mặt nam tính kiên cường trở nên nhu hòa hơn.
Trương Thần Phong vốn đã quen Hồng Chính Thân trước đây, chưa từng thấy qua vẻ yếu ớt đáng thương như hôm nay. Anh luôn an tĩnh mà lại rất mạnh mẽ, bình tĩnh kiên nghị giống như một cái cây, trận gió nào cũng không thể quật ngã anh, người nào có muốn không dao động cũng không được, chỉ vài cử chỉ tự nhiên, nhưng có thể đơn giản bắn trúng mục tiêu anh muốn, trong đó không chỉ có mưa rền gió dữ hạng nhất còn có cả câu dẫn hắn.
Trương Thần Phong vốn cho rằng mình sẽ không bao giờ đi vào con đường này, thế nhưng phát hiện đối phương khả năng không chỉ đơn giản câu dẫn hắn như vậy. Chính hắn có điểm không nỡ buông bỏ loại khoái cảm muốn làm gì thì làm đó, tình triều ào ạt phá vỡ lý trí, đồng thời bắt chấp quăng gánh nặng còn đeo trên lưng qua một bên lao vào phiêu lưu, lại còn muốn dốc hết sức làm sao để sinh hoạt của hai người không có khả năng bị vấn đề gì ngoài ý muốn quấy rầy.
Trương Thần Phong đột nhiên có một trận khiếp sợ, ánh mắt nhìn về phía Hồng Chính Thân trong nháy mắt trở nên vừa quen thuộc lại xa lạ, cứ như muốn che giấu gì đó, hắn tiện tay đem chăn kéo lên che quá ngực Hồng Chính Thân, sau đó bàn tay khẽ phủ lên cái trán nóng lên của người nọ thử thân nhiệt.
Động tác biên độ nhỏ, đầu ngón tay cũng rất mềm nhẹ, nhưng đương sự cảnh giác vẫn bị trận tiếp xúc quấy nhiễu.
Hồng Chính Thân miễn cưỡng tỉnh dậy, gương mặt dằn vặt thần kinh anh từ đầu đến cuối trong giấc mộng này lại một lần nữa hiện lên. Anh vì chính mình thở dài, tứ chi bủn rủn cả người không còn chút sức lực nào, đã không còn cách nào biện hộ cho tình trạng này, thế là chỉ là thoáng quay đầu, né tránh lòng bàn tay mát mẻ mang đến cỗ thoải mái này, trên mặt vẫn là vẻ lạnh lùng và bình tĩnh.
Tay Trương Thần Phong cứ như vậy lúng túng dừng lại giữa không trung, vừa thu lại đã mở miệng: "Đi bệnh viện đi."
"Không cần bận tâm, tôi không sao." Anh mệt mỏi khó khăn mở miệng.
Trương Thần Phong không để ý tới anh lạnh lùng cự tuyệt, trực tiếp nắm lấy tay trái anh: "Tôi đưa anh đi bệnh viện."
Ánh mắt người nọ cũng không có bị tình trạng ốm yếu làm mất đi nửa phần sắc bén nào. Khi anh nhìn thẳng như bắn thủng hắn, Trương Thần Phong có một loại run rẩy rung động, hắn cũng không hiểu tại sao chính mình đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, sẽ không đơn giản bị người khác làm ảnh hưởng, thế nào mỗi khi giằng co với Hồng Chính Thân, lại kỳ quái khó hiểu toàn ở thế hạ phong.
Cho nên lúc Hồng Chính Thân tiện tay vùng thoát khỏi hắn, Trương Thần Phong không tiếp tục tiến tới, hắn biết rõ chính mình cố chấp, đối phương có khả năng so với hắn càng cố chấp hơn.
"Tôi ra ngoài một lát."
Trương Thần Phong xoay người, ra khỏi phòng xuống lầu lái xe, tại đến hiệu thuốc mua thuốc hạ sốt cùng vài viên tiêu viêm thông dụng, tuy rằng Trương Thần Phong không phải bác sĩ, nhưng cũng có chút hiểu biết về cách dùng. Trước đây mấy bệnh lặt vặt không thể tránh được, đều là tự mình giải quyết, cho nên nhìn tình trạng của Hồng Chính Thân, hẳn là tối hôm qua thô bạo làm chọc giận anh, hơn nữa nửa đêm lại một trận lạnh, tất cả đánh bại cơ thể khỏe mạnh của Hồng Chính Thân.
.................
Kỳ thực tình huống đêm qua là, Hồng Chính Thân vì đau đớn thất vọng, có chút nghĩ không thông, vừa vào phòng ngủ lập tức vọt vào tắm nước lạnh, đến nước nóng cũng quên mở. Anh rất ít khi ngược đãi thân thể mà luôn chọn cách để chính mình yên tĩnh từ từ bình tâm lại, nhưng trải qua một lần này, hiệu quả không phải là không có.
Trương Thần Phong nếu đã lần nữa khiêu chiến điểm giới hạn của anh, anh cũng không có biện pháp lần nữa tha thứ chính mình lại thoái nhượng vô nguyên tắc.
Hồng Chính Thân vốn nghĩ dùng nước lạnh vào nửa đêm tưới tỉnh chính mình, cũng không ngờ thân thể không thể chịu được, trực tiếp hướng anh mạnh mẽ phát kháng nghị, cuối cùng bãi công.
Hồng Chính Thân nói với bản thân, lần này nên thực sự buông tay, người kia chân chính chỉ lấy mình làm trung tâm, rất không thích hợp với anh.
Vốn tưởng rằng chỉ cần xác định làm, nhất định có phần thắng, thế nhưng lần này lại thảm như thế, cái gì cũng đều không có, cuối cùng người nọ lại còn có chút thương hại, thực sự làm anh dở khóc dở cười. Hồng Chính Thân lần thứ hai nhắm mắt lại, cái đầu nặng nề đã không có có sức để suy tư.
....................
Đợi lúc Trương Thần Phong một lần nữa đi vào phòng, đã khoảng nửa tiếng, hắn vừa vào cửa lập tức nhìn thấy khuôn mặt mệt mỏi của Hồng Chính Thân đã mặc trang phục tử tế ngồi trên sô pha đơn.
"Tôi theo cậu đi bệnh viện."
Trương Thần Phong hơi chớp mi, rất có phần ngoài ý muốn, thoáng lướt qua Hồng Giai Nhạc đang liên tục nháy mắt với hắn, thế là lập tức một câu cũng không nói xoay người ra mở cửa, chỉ lo đối phương lại đổi ý.
Hồng Chính Thân đi lên trước, Trương Thần Phong định đến đỡ, lại bị anh trực tiếp vùng ra: "Tôi còn chưa tới mức bệnh tình nguy kịch."
Nhìn Hồng Chính Thân tự mình đi ra ngoài, tâm trạng Trương Thần Phong trầm xuống, cũng nhắm mắt theo đuôi đuổi theo, nhưng không dám đến gần quá, bởi vì Hồng Chính Thân toàn thân trên dưới đều phát ra tín hiệu kháng cự.
Vào bãi đỗ xe, Hồng Chính Thân ngồi thẳng vào ghế phó lái tự thắt dây an toàn, sau đó lập tức dựa vào sau ghế bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần. Trương Thần Phong từ đầu tới giờ cũng không có cơ hội mở miệng, thế là dứt khoát im lặng không nói gì làm tài xế tốt.
Đến gần bệnh viện, Hồng Chính Thân mới mở mắt ra, xuống xe. Trương Thần Phong giúp anh làm thủ tục tại phòng khám bệnh, Hồng Chính Thân một mình ngồi trên ghế inox ngoài hàng lang bệnh viện kim loại yên lặng chờ đợi.
Sau đó là xét nghiệm máu, rồi lại lấy thuốc. Bác sĩ nói không có trở ngại gì, chính là cảm cúm lại mệt nhọc quá độ, dặn bệnh nhân phải nghỉ ngơi mấy ngày.
Nhưng Trương Thần Phong vẫn ẩn ẩn cảm thấy không thích hợp, thế là nhìn đến bóng lưng cao lớn bao phủ một tầng tịch mịch của Hồng Chính Thân một lần nữa mới dừng lại, đột nhiên có một loại xung động muốn dùng sức đem anh ôm vào trong lòng, nhưng vì tình cảnh đang đứng trước đám đông, với lại đối phương là đàn ông, Trương Thần Phong nỗ lực đem sự xung động kìm xuống.
Nhưng đáng giận là hắn vẫn có thể xuyên qua lớp vỏ bọc của người kia.
Bất kể bề ngoài Hồng Chính Thân có kiên cố cỡ nào, sự yếu đuối vẫn có lúc trần trụi như thế bày ra trước mắt hắn, hoàn toàn không bố trí phòng vệ đối với hắn, chỉ có thể dùng chiến tranh lạnh, có muốn làm gì hay coi như nhìn không thấy cũng đều không được. Có lẽ chính Hồng Chính Thân cũng không biết, anh lại kết thân với một nhân tài tâm lý như thế.
Nếu như lúc trước, Trương Thần Phong theo kiến thức chuyên môn sẽ coi đây là một loại tư tưởng giằng co, nhưng hiện giờ, hắn không lạc quan như thế.
Trương Thần Phong không nhịn được đến bên người Hồng Chính Thân, do dự một chút mới hỏi: "Có phải... Nơi đó không thoải mái?" Tuy rằng biết rõ vấn đề mờ ám thế này sẽ chọc cho đối phương buồn bực, nhưng vì quá lo lắng, Trương Thần Phong cũng không rảnh suy nghĩ nhiều như vậy.
Hồng Chính Thân nghe ra câu hỏi, huyết sắc lập tức hiện lên mặt anh. Hồng Chính Thân thở phì phì trừng mắt với Trương Thần Phong vài giây, từ hàm răng rít ra bốn chữ: "Không cần bận tâm."
Lúc chuẩn bị về nhà, Hồng Chính Thân dứt khoát ngồi vào ghế sau. Trong xe như bị một cỗ áp lực nào đó bao kín, gần như muốn nứt ra.
....................
Trở lại chung cư, lúc hai người đi qua phòng khách, Hồng Giai Nhạc ló đầu ra, hỏi dò Hồng Chính Thân: "Ổn chứ?"
Đối phương đáp: "Không sao."
Vốn còn muốn hỏi thêm, lại cảm giác như bị bọn họ tạo nên một khoảng cách vô hình với mọi thứ xung quanh đẩy trở về. Cô nhìn lướt qua hai gương mặt anh tuấn kia, Hồng Chính Thân cau có, Trương Thần Phong cụt hứng, lập tức lùi về phòng ngủ của mình đóng cửa. Cô không định làm bia đỡ đạn cho hai người đàn ông cao lớn kia, rất không có lời.
Trở lại gian phòng, Hồng Chính Thân cởi áo khoác ra, câu đầu tiên nói chính là: "Trương Thần Phong, chúng ta không thể là loại quan hệ đó được."
Trương Thần Phong tâm tình vô cớ trầm xuống đến tận đáy, hắn nhìn chòng chọc Hồng Chính Thân, như muốn thiêu đốt vẻ trấn định của đối phương. Thế nhưng biểu hiện của Hồng Chính Thân lúc này không có kẽ hở nào, khiến hắn không cách nào phá vỡ nó.
Dần dần trong đầu đã xuất hiện một giả thiết không hề muốn thừa nhận, trên thực tế, hắn thực sự bắt đầu mơ hồ đối với việc phán đoán suy nghĩ thực sự của Hồng Chính Thân, đây có nghĩa là hắn bắt đầu tin tưởng biểu hiện của người ta. Dựa vào kinh nghiệm trước đây chứng minh, này với hắn mà nói, cũng không phải là điềm báo tốt.
"Anh muốn tôi chuyển đi?"
"Không, cậu muốn ở lại bao lâu tùy cậu, lúc nào muốn chuyển cũng theo ý cậu." Hồng Chính Thân trịnh trọng nói: "Nhưng, chuyện của chúng ta dừng tại đây."
Những lời này sức nặng mười phần, Trương Thần Phong chấn động, theo bản năng cười nhạo: "A. Đúng là buồn cười. Ngay từ đầu, mẹ nó không phải anh câu dẫn tôi sao?"
"Ra ngoài." Trương Thần Phong trả lời lại một cách mỉa mai triệt để chọc giận Hồng Chính Thân.
"OK, nước sông không phạm nước giếng phải chứ?" Trương Thần Phong bên ngoài tỏ vẻ không sao cả, nhưng bên trong không biết từ đâu mọc lên một cỗ xao động điên cuồng, đè xuống áp lực trước khi nó bùng lên, trực tiếp ôm lấy chăn gối ra ngoài.
Cửa phòng ngủ phanh một tiếng đóng lại, đem gối quăng xuống phòng khách, Trương Thần Phong ngồi vào ghế, đưa tay vò mái tóc đen rối tung, ánh mắt vô thức hiện ra một lượt cảnh thân mật trên sofa đêm trước của hai người, đột nhiên cái mũi lại mỏi.
Ngay giây phút Hồng Chính Thân hướng hắn ngả bài "chia tay", Trương Thần Phong lần đầu tiên nghiêm túc cảm thấy thất vọng cùng phẫn nộ, chính mình hình như thật sự đối với con người này có cảm giác không nên có rồi.
Sẽ không là... Thực sự thích đàn ông rồi chứ? Nếu không phải, tại sao chỉ đối với Hồng Chính Thân có phản ứng sinh lý nhỉ? Lúc bị Hồng Chính Thân kích thích, huyết dịch sẽ trong nháy mắt nóng hổi trào dâng. Mà cái cảm giác thất lạc bây giờ thật sự rất giống thất tình, tới cùng là có bao nhiêu kỳ quái.
Trương Thần Phong lấy ra điện thoại di động chọn một dãy số: "Bà Châu, ngày mai có thể tôi có thể đúng giờ đến hội nghị ở Trụ Phong, bà giúp tôi sắp xếp một chỗ đi."
Trương Thần Phong tự giễu... khóe miệng vô thức méo một cái, phải tìm chuyện để làm cho phân tâm.
Sáng sớm tinh mơ, Hồng Giai Nhạc đi tới phòng khách, nhìn thấy chăn gối trên sô pha, "Gì" một tiếng. Sau đó nhìn thấy một thanh niên anh khí ngả ngớn từ phòng tắm chuyên dụng của mình đi tới, mạch máu trên đầu cô lập tức phình hết cả lên.
"Hồng Chính Thân hiện tại đã ra cái dạng này, các người còn muốn nháo đòi phân giường? Anh ấy không cho anh, anh còn không thể nhịn anh ấy một chút à?"
"Chúng tôi không có gì cả."
"Không có gì sao? Anh coi tôi là heo a không có gì." Hồng Giai Nhạc tức giận nện nắm đấm bình bịch trên lưng Trương Thần Phong, "Xin lỗi! Tôi muốn anh phải đi xin lỗi Hồng Chính Thân ngay!"
"Tôi làm gì sai chứ?"
"Tôi quản anh đã làm cái quái gì. Tóm lại, có thể làm cho anh ấy khó chịu anh như thế, nhất định không phải đồ tốt." Hồng Giai Nhạc nhấc túi xách lên:
"Mà này, nếu như gần đây có người đàn ông bộ dạng như lưu manh nào qua đây tìm Hồng Giai Nhạc, anh phải nhớ kỹ nói với hắn là không con người này."
Trương Thần Phong không biết nên khóc hay cười nghĩ: Không phải bộ dạng của chính cô sao.
.................
Hồng Giai Nhạc ra ngoài rồi, Trương Thần Phong nhìn thoáng qua cửa phòng của Hồng Chính Thân. Như thế này thật tuyệt vời đúng không? Được, Hồng Chính Thân, tôi sẽ như anh mong muốn.
Quần áo đều ở trong phòng ngủ không kịp lấy ra, Trương Thần Phong mặc luôn quần áo ở nhà đến Quang Vũ, để tránh cho khách hàng trông thấy, hắn trực tiếp vào thang máy chuyên dụng đến văn phòng của mình, sau đó từ ngăn tủ trong lấy ra một bộ trang phục tử tế thay vào.
Bà Châu hẹn ba giờ chiều, Trương Thần Phong rời cuộc hẹn khác đúng giờ đến nơi.
Đây là một buổi tiệc chiêu đãi cho thương vụ mới, đối tượng là các đối tác cùng một bộ phận quan chức chính phủ.
Chu Chuông Chuông bốn mươi tuổi, vì rất biết chăm sóc giữ gìn nên phong thái vẫn rất yểu điệu, cũng là một nữ doanh nhân có tiếng trong thành phố. Hệ thống liên công ty có khoản vốn rất lớn. Bà gả cho một gia đình giàu có, nhưng cũng không phải mang họ bên chồng, mọi người đều gọi là bà Châu hoặc là Chu tiểu thư.
Chu Chuông Chuông nhìn thấy Trương Thần Phong, lập tức đi lên trước giới thiệu cho hắn: "Ở bàn bên cạnh có ba vị mặc âu phục đen kia chính là đại diện của Trụ Phong, ở giữa người thấp hơn chính là quản lí mới nhận chức tên Vương Cẩm."
Trương Thần Phong nhìn qua một cái, người này tóc húi cua, mặt chữ điền, tướng mặt xấu, nhưng lại có ánh mắt rất khôn khéo, vẫn khiến người ta không thể không chú ý đến địa vị bây giờ của hắn tại Trụ Phong.
Trương Thần Phong cười hì hì hỏi: "Trụ Phong - Trần Thạc không đến sao?"
"Người này rất khó gặp trực tiếp, người còn lại thì đang ở Châu Âu. Chắc tháng sau mới có thể thấy được."
"Hiện tại muốn tạo quan hệ xã giao với Vương Cẩm như thế nào?"
"Tôi muốn thăm dò xem hắn thích gì."
"Được."
Trương Thần Phong đi vài vòng, cùng người quen bắt chuyện, sau đó mới thản nhiên hướng chỗ mầy người Vương Cẩm đi tới.
"Hi, tôi Sang Liên - cố vấn kinh doanh Trương Thần Phong. Rất hân hạnh gặp mặt."
Vương Cẩm xoay người lại, nhìn một cái thấy Trương Thần Phong trước mắt lập tức sáng ngời, bất kể nam hay nữ đều sẽ đối với người đẹp có hảo cảm.
"Hân hạnh. Bà Châu có nhắc đến cậu."
....................
Sau mười mấy phút nói chuyện, Trương Thần Phong lại quay về chỗ Chu Chuông Chuông.
"Nhanh thế!"
"Vương Cẩm là người có tính chậm chạp. Hắn rất nhẫn nại, thích đánh bài brit. Không thích nhận xét về boss, lòng dạ khá sâu." Trương Thần Phong trần thuật lại một lần: "Trên người có hai bộ đồ có lựa chọn trước mới mang cùng nhau —— GUCCI và D&G, kết hợp với giày da có vẻ không hài hoà lắm, cho thấy hắn còn độc thân, đối với lĩnh vực quen thuộc sẽ chỉ đơn giản tìm hiệu quả thực tế, mà lại rất sĩ diện." Trương Thần Phong thong thả ung dung tổng kết.
"Nghe nói hắn thích đồ cổ."
"Thích đồ sứ, với lại có khả năng giám định và thưởng thức nhất định, đây không phải là sở thích tầm thường, cho thấy hắn không hề thiếu tiền." Trương Thần Phong cười khẽ, "Còn có, hắn đối với mỹ nữ chân dài cảm thấy hứng thú."
"Việc này cũng có thể biết?"
"Trong một phút hắn đã nhìn góc có cô gái tóc dài thon thả kia đến ba lần."
"Xem ra tôi phải suy nghĩ lại cách nhờ cậy hắn."
"Phương pháp đổi, tự nhiên sẽ có biện pháp. Hắn thuận tay trái, rảnh rỗi thích đánh golf. Trợ lý bên cạnh từ đầu đến giờ vẫn luôn khen kỹ thuật chơi bóng của hắn. Hắn có vẻ chỉ hứng thú với lĩnh vực mình am hiểu."
"Hắn có cảnh giác với cậu không?"
"Đối với bất kỳ ai hắn đều có cảnh giác. Người như thế, chỉ cần bên ngoài tiếp nhận mọi người như vậy đủ rồi, không cần coi hắn làm bạn tri âm, nếu không, rất có thể bị hắn phản bội."
"Đã hiểu."
"Vương Cẩm có vẻ rất kiêng kỵ vị tổng giám đốc Trụ Phong kia, sự phụ thuộc vào uy tín của cấp trên trực tiếp ảnh hưởng đến cách phán đoán của hắn. Cho nên, mấu chốt cần phải để lại ấn tượng khiến hắn coi trọng Sang Liên."
"Cậu nói Trần Thạc sao? Đúng rồi, hắn gần như là gương mặt đại diện độc quyền nhất của Trụ Phong đấy." Chu Chuông Chuông đột nhiên thần bí cười cười: "Hắn và Trịnh Diệu Dương là nhân vật truyền kỳ, mọi người đều biết hai người họ quan hệ thân mật."
"Gì cơ?"
"Cậu không nghe nhầm đâu, nghĩa trên mặt chữ. Tôi cũng là nghe bạn bè giới truyền thông nói, thực tế bọn họ là tình nhân. Tôi chỉ gặp bọn họ một lần qua một gói thầu, cảm thấy bọn họ thực sự đúng là hình mẫu tình nhân tiêu chuẩn của số đông, ngoại hình nam tính hoàn hảo như thế, hoàn toàn không thể ngờ đến bọn họ sẽ có quan hệ thân mật.
"Chẳng qua, mọi người đối với chuyện đó đều giữ kín như bưng, năng lực của bọn họ thật sự rất đáng tin cậy, người khác cũng không dám ngông cuồng phỏng đoán sinh hoạt cá nhân của hai người đó. Nhưng mà, đối phó với Trần Thạc chính là đối phó với Trịnh Diệu Dương và cả cái Trụ Phong, đó là sự thật."
Trương Thần Phong nghe xong có chút run sợ, rất lâu sau mới lấy lại tinh thần, như không có việc gì nói: "Xem ra, thật sự có thần thoại cường cường cùng kết hợp với nhau."
Trong khi đó, Trương Thần Phong cũng lập tức nghĩ tới chính mình cùng Hồng Chính Thân. Bọn họ luôn phải vì cấm kỵ mà kháng cự, thương tổn lẫn nhau. Không ngờ người khác còn dám đặt mí mắt người đời dưới chân mà sống theo ý mình, đúng là lá gan lớn.
Thực ra Trương Thần Phong cũng không ngờ, cùng người nọ xa cách mới 12 giờ, tâm tình vẫn sẽ là lo lắng.
Trên mặt Trương Thần Phong mang theo biểu tình lạnh lùng mà thường ngày người khác rất khó nhìn thấy. Cho đến khi Anna đem tư liệu đến văn phòng thì nhìn thấy Trương Thần Phong đã ngồi trên sô pha trong phòng nghỉ cá nhân, có điểm ngoài ý muốn.
"Ôi chao, sớm như vậy! Ở chỗ này làm đêm a? Thật không giống phong cách của anh. Sắc mặt không tốt lắm nhỉ, không có việc gì chứ?"
Trương Thần Phong cũng không ngẩng đầu lên, mệt mỏi nói: "Thất tình, đi đâu thì tốt nhỉ?."
Anna căn bản cũng không tin hắn: "Gí? Đừng dọa tôi. Thất tình? Tìm lý do có sức thuyết phục hơn được không."
Cô cười cười lắc đầu nói thẳng vấn đề chính: "Mrs. Châu muốn giúp bà ấy đứng ra làm đại diện trước truyền thông. Gần đây công ty của bà ấy chuẩn bị tham gia đấu thầu một dự án hợp tác nội địa, yêu cầu anh đi cùng. Đối phương là tập đoàn Trụ Phong lừng lẫy đại danh. Bà Châu muốn để anh gặp mặt Trần Thạc - tổng giám đốc trụ sở Hong Kong của bọn họ, nghe nói người này là một tay lợi hại, cực kỳ không dễ lấy lòng."
(=]]]] ai cho các người nói xấu Thạc Thạc. Thạc Thạc chỉ hơi đỏng đảnh tý thoiii ~0~ )
"Đã lã người ai cũng có nhược điểm." Trương Thần Phong không nhanh không chậm nói, "Cô sắp xếp thời gian đi, làm xong tháng này, tôi định tạm thời nghỉ ngơi một thời gian."
(Để em méc cho: Điểm yếu của ảnh là Dương Dương ~0~ với cả tiểu Trần Dương nữa ~~~~)
Anna nhịn không được than ra tiếng: "Gần đây luôn nghe thấy anh nói đến ngày nghỉ, đúng là hiếm có. Nếu định rút lên bờ, nhớ tặng chị Cầm một liều thuốc trợ tim rồi nói tiếp."
"Ai đi ai ở, Lúc nào chị Cầm cũng còn có thể tìm được người lý tưởng hơn thay thế."
.............
Sau khi Anna rời đi, Trương Thần Phong đá một cước lên bàn trà rồi đứng lên, tay ôm mặt, đứng tại chỗ không nhúc nhíchnửa phút đồng hồ, ký ức hoang đường đêm qua như cơn thủy triều ngập tràn tâm trí.
Mình rốt cuộc bị làm sao vậy, dám thô bạo với Hồng Chính Thân như thế là muốn chết sao?! Vậy mà đối phương chỉ tránh mặt chứ không hề đánh trả hắn, với một người đàn ông có lòng tự tôn lớn như Hồng Chính Thân, làm sao có thể dễ dàng tha thứ cho ai đối với anh ta như thế... Đổi lại là hắn, bất luận là kẻ nào, đều sẽ một quyền đá bay đầu tên khốn nạn đó đi. Vậy mà giờ đây chính mình lại thành loại khốn nạn ấy...
Vì cái gì chỉ cần ở gần Hồng Chính Thân, chính mình lập tức trở nên cuồng bạo như vậy, thật giống như một con mèo bị giẫm phải đuôi, cả người lông dựng đứng lên.
Là bởi vì cảm giác đối với sự ràng buộc xa lạ sao?
Chưa bao giờ bị người khác kiềm chế, thiên tính cuồng dã tự do cho tới bây giờ lại bị một sự kiện, một con người ràng buộc, mà đối tượng lại là người hắn không thể miêu tả chính xác, loại sợ hãi đó cũng tương tự như một thanh kiếm, lưỡi chỉ đơn giản đảo qua trong lòng hắn vài cái, có thể khiến hắn lập tức rơi vào tình cảnh nguy hiểm.
Hồng Chính Thân tựa như thanh kiếm đó, sáng loáng đến chói mắt, cũng sắc bén khiến người ta chùn bước, nếu anh ta là phụ nữ, còn có thể khiến chính mình trong khoảng thời gian ngắn tâm tình bất định, căn bản cũng sẽ kịp thời nhượng bộ lui binh.
Hiện tại chưa thể cam đoan tình hình đã ổn định, cũng không thích hợp rùm beng ôm có cái gì gọi là cảm tình mềm nhũn dựa vào.
Đến Hong Kong, chủ yếu là để nghỉ ngơi dưỡng sức, thế nhưng một khi dính phải vết đen nào, khó mà tẩy sạch diện mạo thật, cho dù Trương Thần Phong biết rõ bản thân tốt nhất không nên tùy tiện động tình, hơn nữa phải tránh rắc rối càng xa càng an toàn.
Tuy rằng cũng có hướng Ngụy Tử Tuấn tiết lộ qua dự định rút lui ở ẩn, nhưng người trong cục còn không sẽ cho hắn như ý nguyện nhanh chóng như thế. Chỉ có bản thân Trương Thần Phong biết rõ, còn thiếu cấp trên Plame một nhiệm vụ. Đối phương từ đầu đến cuối đều không có nói rõ chi tiết, cho nên hắn ở đây án binh bất động đã tròn một năm rưỡi.
Khả năng thực sự đối với Hồng Chính Thân có ý rồi. Trương Thần Phong không phải kẻ ngốc, hắn biết rõ chính mình khi tiếp nhận người đàn ông này thì sẽ có một cỗ linh hồn dị động, này sóng nhiệt dâng trào quá mức che sạch lý trí, thật giống như không còn là chính mình.
Trương Thần Phong cũng không phải rất thích loại cảm giác này, cho nên thỉnh thoảng hắn sẽ táo bạo nghĩ muốn cắt đoạn quan hệ loại có phần quá hòa hợp chán ngấy này đi. Thế nhưng nếu thật muốn đem Hồng Chính Thân về đơn thuần làm bạn tình, lại cảm thấy chính mình khả năng không thừa nhận nổi cỗ áp lực này.
Thất tình... Vừa rồi hắn mới nói cùng Anna như thế, cũng chỉ cho là vui đùa. Vừa hay đối phương cũng sẽ không cho là thật, bằng không chẳng phải là tự mình thừa nhận ý đồ cùng một người đàn ông bàn chuyện yêu đương sao.
Tình yêu, a, cái từ này đúng là rất dễ khiến người ta sinh ra ảo tưởng. Hắn trước giờ vẫn cho rằng sẽ không lại tồn tại thứ đó, vì cái gì trong một hoàn cảnh đặc biệt đột nhiên mê hắn mờ mắt vậy nhỉ.
Hôm nay có nên quay về chung cư kia không? Hồng Chính Thân nhìn thấy hắn sẽ có phản ứng gì? Cũng không thể lại vô liêm sỉ hỏi một câu: "Hi, không có việc gì chứ?" Thế nhưng, tất cả tâm lý lo lắng đều nhắc hắn nhớ lại lúc nhìn thấy vài giọt máu trên sô pha mà giật mình, Trương Thần Phong lo lắng tối hôm qua thương không chỉ là tự tôn của anh ấy...
Giữa lúc tâm trạng không tốt, đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại, là thư ký của Smith thay mặt gọi đến, đề nghị hắn giữa trưa gặp mặt tại quán rượu Shangri-La. Trương Thần Phong kỳ thực không hề giật mình, hắn đã có dự cảm người nọ cần phải cùng hắn nói lời "từ biệt". Xét thấy địa điểm hẹn hò không hề mờ ám, có vẻ vô cùng quang minh chính đại, thư ký này thái độ cũng khách khí có lễ nghĩa, hoàn toàn không biểu lộ ý tứ ép buộc. Trương Thần Phong cười nhạt một tiếng miệng đáp ứng.
...................
Hôm đó, Trương Thần Phong đến cuộc hẹn đúng giờ. Hắn đến sớm mười phút, nhưng người ta so với hắn còn sớm hơn.
Lúc đó John Smith thoạt nhìn như một doanh nhân giàu có, hoàn toàn không có kiểu cả vú lấp miệng em, lại còn không ngờ, xung quanh rõ ràng cũng không có lấy một gã bảo tiêu nào.
Nhưng Trương Thần Phong không hề cảm kích, đổi lại như bình thường, hắn sẽ làm một tràng văn chương, nhưng hiện tại đối mặt với Smith cũng lười giả tạo, chỉ cần vừa nghĩ đến vì tên khốn kia khiến hắn và Hồng Chính Thân liên lụy rối loạn, cảm giác càng phiền. Cả hai bên đều hiểu rõ, càng che đậy chỉ càng khiến chính mình dễ lộ ra bộ mặt thật.
Trương Thần Phong cho rằng đã không cần phải... hào hoa phong nhã nữa, ngồi xuống, chỉ mang một khuôn mặt lãnh đạm nói: "Smith tiên sinh có chuyện gì vậy?"
Đối phương tự dưng lại duy trì vẻ thương cảm khiêm tốn: "Cậu không hề muốn gặp tôi đi?"
Biết rõ còn giả bộ, nhìn sắc mặt bọn gian thương còn chưa đủ chán ghét sao? Trương Thần Phong lại càng cảm thấy xem thường, nhưng vẫn tùy ý cười nói: "Hiện tại nếu muốn tôi phải đội ngài lên đầu, tôi cũng chỉ có thể tuân mệnh a. Cũng không thể vì thế mà kéo Quang Vũ xuống được. Tôi có lỗ mãng, chủ tịch cũng không cho phép nha."
"Cậu rõ ràng biết tôi đối với cậu có hứng thú." Smith cũng không giả bộ, trái lại thừa nhận một cách triệt để.
Trương Thần Phong cười mỉa, nỗ lực thay vào thái độ của một Trương Thành ý: "Không ngăn cản không có nghĩa là tôi muốn tích cực chào đón. Thật xin lỗi, tôi vốn không phải loại người đó mà Smith tiên sinh hi vọng."
"Tôi chỉ là muốn trước khi về Mỹ nghe lời thuyết phục của cậu, đừng nghĩ rằng tôi chỉ biết đùa bỡn quyền thế. Tuy rằng trong một số phương diện danh tiếng của tôi không được tính là rất tốt, nhưng với ngoại giới tôi cũng không phải kẻ không từ thủ đoạn để đạt được mục đích như vậy." Hắn như là muốn thuyết phục Trương Thần Phong, hơi nghiêng người, trong ánh mắt biến hoá lóe ra một tia khinh miệt: "Những người đó đều là tự nguyện."
Trương Thần Phong làm bộ nghe không hiểu, chỉ là bình tĩnh đối phó: "Thế giới này có tiền thì có tư cách ép mọi người phải chơi cùng ngài. Tuy rằng cũng có đối tượng làm mất hứng, nhưng cũng không đủ để đối với nguyên tắc của ngài tạo thành uy hiếp."
"Tôi biết cậu là người có địa vị. Ngay từ lúc cậu – một người trẻ tuổi cổ quái lại khéo léo tiến vào cửa, tôi đã biết ngay cậu không hề đơn giản, chỉ là cậu đoán không sai, mặc dù tôi đối với cậu có ôm một chút ý định, nhưng không đến mức phải ép buộc cậu. Cho nên, nếu như cậu không phải người có thể thuần phục tôi, tôi cũng không khiến cậu khó xử. Tôi phái người đi theo cậu, kỳ thực là muốn xem thử xem sao."
Cảm tình thì phải đi săn, đúng là náo nhiệt thật: "Được Smith tiên sinh để mắt, tôi chỉ là kiếm cơm ăn, không phải cái gì nhân tài quốc tế."
"Không cần khiêm tốn."
...........
Nói chuyện một hồi, cũng không có gì cần thỏa thuận cả, đang muốn mở miệng dẫn dắt rời đi lực chú ý của Smith, điện thoại di động lúc này đột nhiên vang lên.
Trương Thần Phong lúc đầu có chút giật mình, thế nhưng vừa thấy điện thoại hiện dãy số của Hồng Chính Thân, đột nhiên trái tim đập loạn mất nửa nhịp, cũng bất chấp thất lễ, nói một tiếng xin lỗi lập tức ra ngoài tiếp điện thoại. Đối diện lại là giọng nói đầy lo lắng của Hồng Giai Nhạc: "Tôi phải trộm điện thoại của Chính Thân mới gọi cho anh được, anh đang ở đâu?"
Trương Thần Phong giả vờ trấn định: "Tìm tôi?"
Hồng Giai Nhạc trước giờ luôn thái độ lạnh lùng với hắn, hôm nay khó có dịp trở nên hùng hổ: "Tối hôm qua anh có cùng một chỗ với Chính Thân không?"
Trương Thần Phong tâm đã rối loạn, nhưng ngoài miệng vẫn cố gắng trấn định: "Anh ta, làm sao vậy?"
"Làm sao?! Hôm qua anh nhìn không ra Hồng Chính Thân có cái gì không thích hợp sao? Anh ấy bên cạnh anh, vậy mà anh một chút cũng không phát hiện?!" Hồng Giai Nhạc lên tiếng như bom rơi đạn bắn gấp gáp lao tới.
"......" Cổ họng Trương Thần Phong đột nhiên tắc nghẹn, nhất thời không phát ra thanh âm ngụy biện nào.
Hồng Giai Nhạc thấy bên kia không động tĩnh gì, mới đè xuống lửa giận kể lại sự việc: "Sáng nay đột nhiên anh ấy sốt rất cao, không ra khỏi cửa lấy nửa bước. Khuyên ảnh đi bệnh viện, anh ấy sống chết không chịu. Tôi đang muốn cho anh đến tha bằng được anh ấy mang đi bệnh viện đây, còn có thể thế nào?! Anh cũng đâu phải không biết rõ tính tình của anh ấy. Hồng Chính Thân nếu như không đồng ý chuyện gì, kể cả tổng thống phái phi cơ đến đón cũng không được. Cả người đã muốn không làm được gì đến nơi rồi, còn cố chấp cứng đầu như trâu --------------"
Mấy tiếng mắng này của Hồng Giai Nhạc gần như đục thủng mang nhĩ, nhưng Trương Thần Phong vẫn cảm giác được giọng của cô càng lúc càng hoang mang. Cuối cùng hắn đơn giản thả lỏng cánh tay, quay trở lại chỗ ngồi, cũng không có ngồi xuống, trực tiếp nói với Smith: "Thực xin lỗi, tôi có việc gấp cần phải đi, không tiếp tục nói chuyện với ngài được!"
Smith không giữ lại, khóe miệng chậm rãi ẩn ẩn ý gì đó, thế nhưng Trương Thần Phong cũng không quản chiếu cố mặt mũi vị đại nhân vật này nữa, xoay người lập tức rời đi.
Đột nhiên nghe được phía sau người nọ thong dong hỏi câu: "Cậu cùng vị Hồng tiên sinh kia là giả đi?" Một câu âm điệu không cao không thấp, nhưng sức nặng mười phần.
Trương Thần Phong dừng chân một lúc, nghiêng đầu nói lại: "Bị người nào đó hấp dẫn, chỉ cần không ảnh hưởng đến người khác, thì không phải là tội phạm đúng không?"
Hắn gián tiếp vì Smith tìm một cái bậc thang đi xuống, cũng để cho chính mình mập mờ lừa gạt đoạn tình cảm này một cách hợp tình hợp lý.
Smith thâm ý cười cười: "Có ý tứ, thật có ý tứ." Nhưng lúc này đã thực sự hiểu rõ, Trương Thần Phong đúng là một con ngựa hoang, không thể trói buộc lại một chỗ, có trói hắn cũng không chịu ngồi yên.
Khoát tay, bàn bên cạnh một lập tức có một nam một nữ đứng lên, chính là bảo tiêu và thư ký của hắn. Smith nheo mắt dường như có chút đăm chiêu nói: "Đi thôi, chúng ta còn phải đến chuyến bay chứ nhỉ."
Bảo tiêu tiến lên cẩn thận hỏi một câu: "Còn muốn tiếp tục cùng hắn không ạ?"
"Thám tử tư không tìm được cái gì hữu ích cả. Điều tra ra lý lịch của người này lại có vẻ quá mức bình thường. Thân phận thực sự nhất địnhkhông đơn giản. Tạm thời đừng khuấy động mặt nước kinh động đến hắn."
Ngay từ đầu, đích thực là bởi vì ý muốn cá nhân mà coi trọng hắn, nhưng rất nhanh Smith phát hiện Trương Thần Phong sẽ không giống người bình thường vì tiền khuất phục. Thế là chuyển sang tìm hiểu mạng lưới quan hệ của hắn, còn thử xem có điểm nào có thể lợi dụng ràng buộc hắn không. Nhưng cuối cùng, Smith cũng có chút thất vọng, người nọ không hề có dã tâm.
..................
Hồng Giai Nhạc bị vô cớ cắt đứt điện thoại, tức tối muốn chết, may mà Trương Thần Phong ngay một phút sau nhắn cho cô một tin, nói sẽ kịp thời chạy về.
Bởi vì tối hôm qua hoàn toàn mất ngủ, hôm nay Trương Thần Phong chỉ thấy mí mắt nhảy nhót, lại nghe được tin của Hồng Giai Nhạc, lồng ngực càng giống như có cái gì chặn lại rất khó chịu, tâm trạng không vui không chỉ bởi vì những suy nghĩ mâu thuẫn của chính mình, còn có cả sự hổ thẹn.
Trương Thần Phong biết rõ một người như Hồng Chính Thân, nếu không đến cực kỳ nghiêm trọng, căn bản sẽ không bao giờ cho mình ngày nghỉ ngơi. Huống hồ sắp tới anh còn muốn mở rộng quy mô tạp chí, đã chuẩn bị mời chuyên gia kinh tế học viết chuyên mục từ trước.
Tuy rằng suy nghĩ thì rất dài, thế nhưng hành động đã sớm vượt qua kiểm soát. Chân nhấn ga, Trương Thần Phong đã không buồn để ý đến bảng đồng hồ đo tốc độ nữa.
Hắn cũng đã nghĩ muốn lớn mật lao đầu vào một lần nữa một lần, nhưng khi hành động thực tế, lại cảm thấy cực kỳ không thỏa đáng, hắn căn bản không muốn lại phải đi phân biệt một đoạn tình cảm thật hay giả.
Thế nhưng hiện tại tâm tình rối loạn, hắn bị tin Hồng Chính Thân bệnh làm cho phát cuống đến nơi rồi. Hẳn là vì đêm qua tắm nước lạnh, nguyên nhân lại bởi chính hắn làm cho Hồng Chính Thân bị thương... Theo như Hồng Giai Nhạc nói, người nọ cố chấp như vậy, làm sao có khả năng sẽ cho hắn sắc mặt tốt được. Trương Thần Phong không dám nghĩ sâu hơn.
.................
Lúc mở cửa ra, tim hắn đập loạn cả lên, cũng chỉ có việc gì liên quan đến Hồng Chính Thân, trong nháy mắt hắn lập tức trở nên lung túng, đó là một loại cảm giác hoàn toàn xa lạ so với trước đây.
Hồng Giai Nhạc nghe tiếng, từ trong phòng bếp ngó đầu ra, nhìn một cái thấy Trương Thần Phong, trên mặt cũng không có quá nhiều biểu tình, nhưng vẫn bưng một ly nước qua đưa tới tay Trương Thần Phong.
Tuy rằng sau khi Hồng Giai Nhạc nhìn thấy hắn cái gì cũng không nói, nhưng khiến Trương Thần Phong càng cảm thấy thực ngũ vị tạp trần. Hắn nhận lấy cái ly đi tới trước cửa phòng ngủ, vặn mở cửa khóa tay đột nhiên dừng lại một lúc, hít thật sâu một hơi, mới đẩy cửa đi vào.
Hồng Chính Thân nửa nằm trên giường, sau lưng đặt một cái gối, đầu hơi ngửa ra sau, mí mắt đóng chặt, tư thái thả lỏng nhưng thần sắc có chút khổ sở, khi đến gần mới có thể cảm giác được anh đang cật lực hít thở hơn rất nhiều so với bình thường.
Con người này dù có bị bệnh, vẫn là có khí tức mạnh mẽ như thế. Mắt sâu, mũi cao thẳng, mi tâm sắc nét, thoạt nhìn tiều tụy nhưng không hề có dấu hiệu suy sụp, cằm nhọn tinh xảo cùng đường cong lạnh lẽo bạc tình của môi, kết hợp cùng cơ thế nóng rực khiến cho hai gò má ửng đỏ, dường như kích phát lên ngòi nổ của một ý nghĩ xấu xa đen tối nào đó.
Người đó gần như bị chính hắn khinh bạc làm nhục, lại càng tạo nên hình ảnh càng thêm dụ hoặc.
Trương Thần Phong không biết bắt đầu từ lúc nào, chạm vào thân thể Hồng Chính Thân, cứ như đã qua cải tạo thành quen, đến lúc này rồi, còn có tâm tư mơ tưởng hão huyền, cho nên có chút phát cáu quăng xuống phía dưới.
Nghe được có người tiến đến, Hồng Chính Thân cũng không mở mắt, đúng là đã ngủ mất. Thế là Trương Thần Phong đem ly nước đặt trên tủ đầu giường, sau đó dùng tay chống mép giường nghiêng người ngắm nhìn, không ngờ phát hiện ra lông mi của đối phương lại dài như thế, vô tình khiến cho gương mặt nam tính kiên cường trở nên nhu hòa hơn.
Trương Thần Phong vốn đã quen Hồng Chính Thân trước đây, chưa từng thấy qua vẻ yếu ớt đáng thương như hôm nay. Anh luôn an tĩnh mà lại rất mạnh mẽ, bình tĩnh kiên nghị giống như một cái cây, trận gió nào cũng không thể quật ngã anh, người nào có muốn không dao động cũng không được, chỉ vài cử chỉ tự nhiên, nhưng có thể đơn giản bắn trúng mục tiêu anh muốn, trong đó không chỉ có mưa rền gió dữ hạng nhất còn có cả câu dẫn hắn.
Trương Thần Phong vốn cho rằng mình sẽ không bao giờ đi vào con đường này, thế nhưng phát hiện đối phương khả năng không chỉ đơn giản câu dẫn hắn như vậy. Chính hắn có điểm không nỡ buông bỏ loại khoái cảm muốn làm gì thì làm đó, tình triều ào ạt phá vỡ lý trí, đồng thời bắt chấp quăng gánh nặng còn đeo trên lưng qua một bên lao vào phiêu lưu, lại còn muốn dốc hết sức làm sao để sinh hoạt của hai người không có khả năng bị vấn đề gì ngoài ý muốn quấy rầy.
Trương Thần Phong đột nhiên có một trận khiếp sợ, ánh mắt nhìn về phía Hồng Chính Thân trong nháy mắt trở nên vừa quen thuộc lại xa lạ, cứ như muốn che giấu gì đó, hắn tiện tay đem chăn kéo lên che quá ngực Hồng Chính Thân, sau đó bàn tay khẽ phủ lên cái trán nóng lên của người nọ thử thân nhiệt.
Động tác biên độ nhỏ, đầu ngón tay cũng rất mềm nhẹ, nhưng đương sự cảnh giác vẫn bị trận tiếp xúc quấy nhiễu.
Hồng Chính Thân miễn cưỡng tỉnh dậy, gương mặt dằn vặt thần kinh anh từ đầu đến cuối trong giấc mộng này lại một lần nữa hiện lên. Anh vì chính mình thở dài, tứ chi bủn rủn cả người không còn chút sức lực nào, đã không còn cách nào biện hộ cho tình trạng này, thế là chỉ là thoáng quay đầu, né tránh lòng bàn tay mát mẻ mang đến cỗ thoải mái này, trên mặt vẫn là vẻ lạnh lùng và bình tĩnh.
Tay Trương Thần Phong cứ như vậy lúng túng dừng lại giữa không trung, vừa thu lại đã mở miệng: "Đi bệnh viện đi."
"Không cần bận tâm, tôi không sao." Anh mệt mỏi khó khăn mở miệng.
Trương Thần Phong không để ý tới anh lạnh lùng cự tuyệt, trực tiếp nắm lấy tay trái anh: "Tôi đưa anh đi bệnh viện."
Ánh mắt người nọ cũng không có bị tình trạng ốm yếu làm mất đi nửa phần sắc bén nào. Khi anh nhìn thẳng như bắn thủng hắn, Trương Thần Phong có một loại run rẩy rung động, hắn cũng không hiểu tại sao chính mình đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, sẽ không đơn giản bị người khác làm ảnh hưởng, thế nào mỗi khi giằng co với Hồng Chính Thân, lại kỳ quái khó hiểu toàn ở thế hạ phong.
Cho nên lúc Hồng Chính Thân tiện tay vùng thoát khỏi hắn, Trương Thần Phong không tiếp tục tiến tới, hắn biết rõ chính mình cố chấp, đối phương có khả năng so với hắn càng cố chấp hơn.
"Tôi ra ngoài một lát."
Trương Thần Phong xoay người, ra khỏi phòng xuống lầu lái xe, tại đến hiệu thuốc mua thuốc hạ sốt cùng vài viên tiêu viêm thông dụng, tuy rằng Trương Thần Phong không phải bác sĩ, nhưng cũng có chút hiểu biết về cách dùng. Trước đây mấy bệnh lặt vặt không thể tránh được, đều là tự mình giải quyết, cho nên nhìn tình trạng của Hồng Chính Thân, hẳn là tối hôm qua thô bạo làm chọc giận anh, hơn nữa nửa đêm lại một trận lạnh, tất cả đánh bại cơ thể khỏe mạnh của Hồng Chính Thân.
.................
Kỳ thực tình huống đêm qua là, Hồng Chính Thân vì đau đớn thất vọng, có chút nghĩ không thông, vừa vào phòng ngủ lập tức vọt vào tắm nước lạnh, đến nước nóng cũng quên mở. Anh rất ít khi ngược đãi thân thể mà luôn chọn cách để chính mình yên tĩnh từ từ bình tâm lại, nhưng trải qua một lần này, hiệu quả không phải là không có.
Trương Thần Phong nếu đã lần nữa khiêu chiến điểm giới hạn của anh, anh cũng không có biện pháp lần nữa tha thứ chính mình lại thoái nhượng vô nguyên tắc.
Hồng Chính Thân vốn nghĩ dùng nước lạnh vào nửa đêm tưới tỉnh chính mình, cũng không ngờ thân thể không thể chịu được, trực tiếp hướng anh mạnh mẽ phát kháng nghị, cuối cùng bãi công.
Hồng Chính Thân nói với bản thân, lần này nên thực sự buông tay, người kia chân chính chỉ lấy mình làm trung tâm, rất không thích hợp với anh.
Vốn tưởng rằng chỉ cần xác định làm, nhất định có phần thắng, thế nhưng lần này lại thảm như thế, cái gì cũng đều không có, cuối cùng người nọ lại còn có chút thương hại, thực sự làm anh dở khóc dở cười. Hồng Chính Thân lần thứ hai nhắm mắt lại, cái đầu nặng nề đã không có có sức để suy tư.
....................
Đợi lúc Trương Thần Phong một lần nữa đi vào phòng, đã khoảng nửa tiếng, hắn vừa vào cửa lập tức nhìn thấy khuôn mặt mệt mỏi của Hồng Chính Thân đã mặc trang phục tử tế ngồi trên sô pha đơn.
"Tôi theo cậu đi bệnh viện."
Trương Thần Phong hơi chớp mi, rất có phần ngoài ý muốn, thoáng lướt qua Hồng Giai Nhạc đang liên tục nháy mắt với hắn, thế là lập tức một câu cũng không nói xoay người ra mở cửa, chỉ lo đối phương lại đổi ý.
Hồng Chính Thân đi lên trước, Trương Thần Phong định đến đỡ, lại bị anh trực tiếp vùng ra: "Tôi còn chưa tới mức bệnh tình nguy kịch."
Nhìn Hồng Chính Thân tự mình đi ra ngoài, tâm trạng Trương Thần Phong trầm xuống, cũng nhắm mắt theo đuôi đuổi theo, nhưng không dám đến gần quá, bởi vì Hồng Chính Thân toàn thân trên dưới đều phát ra tín hiệu kháng cự.
Vào bãi đỗ xe, Hồng Chính Thân ngồi thẳng vào ghế phó lái tự thắt dây an toàn, sau đó lập tức dựa vào sau ghế bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần. Trương Thần Phong từ đầu tới giờ cũng không có cơ hội mở miệng, thế là dứt khoát im lặng không nói gì làm tài xế tốt.
Đến gần bệnh viện, Hồng Chính Thân mới mở mắt ra, xuống xe. Trương Thần Phong giúp anh làm thủ tục tại phòng khám bệnh, Hồng Chính Thân một mình ngồi trên ghế inox ngoài hàng lang bệnh viện kim loại yên lặng chờ đợi.
Sau đó là xét nghiệm máu, rồi lại lấy thuốc. Bác sĩ nói không có trở ngại gì, chính là cảm cúm lại mệt nhọc quá độ, dặn bệnh nhân phải nghỉ ngơi mấy ngày.
Nhưng Trương Thần Phong vẫn ẩn ẩn cảm thấy không thích hợp, thế là nhìn đến bóng lưng cao lớn bao phủ một tầng tịch mịch của Hồng Chính Thân một lần nữa mới dừng lại, đột nhiên có một loại xung động muốn dùng sức đem anh ôm vào trong lòng, nhưng vì tình cảnh đang đứng trước đám đông, với lại đối phương là đàn ông, Trương Thần Phong nỗ lực đem sự xung động kìm xuống.
Nhưng đáng giận là hắn vẫn có thể xuyên qua lớp vỏ bọc của người kia.
Bất kể bề ngoài Hồng Chính Thân có kiên cố cỡ nào, sự yếu đuối vẫn có lúc trần trụi như thế bày ra trước mắt hắn, hoàn toàn không bố trí phòng vệ đối với hắn, chỉ có thể dùng chiến tranh lạnh, có muốn làm gì hay coi như nhìn không thấy cũng đều không được. Có lẽ chính Hồng Chính Thân cũng không biết, anh lại kết thân với một nhân tài tâm lý như thế.
Nếu như lúc trước, Trương Thần Phong theo kiến thức chuyên môn sẽ coi đây là một loại tư tưởng giằng co, nhưng hiện giờ, hắn không lạc quan như thế.
Trương Thần Phong không nhịn được đến bên người Hồng Chính Thân, do dự một chút mới hỏi: "Có phải... Nơi đó không thoải mái?" Tuy rằng biết rõ vấn đề mờ ám thế này sẽ chọc cho đối phương buồn bực, nhưng vì quá lo lắng, Trương Thần Phong cũng không rảnh suy nghĩ nhiều như vậy.
Hồng Chính Thân nghe ra câu hỏi, huyết sắc lập tức hiện lên mặt anh. Hồng Chính Thân thở phì phì trừng mắt với Trương Thần Phong vài giây, từ hàm răng rít ra bốn chữ: "Không cần bận tâm."
Lúc chuẩn bị về nhà, Hồng Chính Thân dứt khoát ngồi vào ghế sau. Trong xe như bị một cỗ áp lực nào đó bao kín, gần như muốn nứt ra.
....................
Trở lại chung cư, lúc hai người đi qua phòng khách, Hồng Giai Nhạc ló đầu ra, hỏi dò Hồng Chính Thân: "Ổn chứ?"
Đối phương đáp: "Không sao."
Vốn còn muốn hỏi thêm, lại cảm giác như bị bọn họ tạo nên một khoảng cách vô hình với mọi thứ xung quanh đẩy trở về. Cô nhìn lướt qua hai gương mặt anh tuấn kia, Hồng Chính Thân cau có, Trương Thần Phong cụt hứng, lập tức lùi về phòng ngủ của mình đóng cửa. Cô không định làm bia đỡ đạn cho hai người đàn ông cao lớn kia, rất không có lời.
Trở lại gian phòng, Hồng Chính Thân cởi áo khoác ra, câu đầu tiên nói chính là: "Trương Thần Phong, chúng ta không thể là loại quan hệ đó được."
Trương Thần Phong tâm tình vô cớ trầm xuống đến tận đáy, hắn nhìn chòng chọc Hồng Chính Thân, như muốn thiêu đốt vẻ trấn định của đối phương. Thế nhưng biểu hiện của Hồng Chính Thân lúc này không có kẽ hở nào, khiến hắn không cách nào phá vỡ nó.
Dần dần trong đầu đã xuất hiện một giả thiết không hề muốn thừa nhận, trên thực tế, hắn thực sự bắt đầu mơ hồ đối với việc phán đoán suy nghĩ thực sự của Hồng Chính Thân, đây có nghĩa là hắn bắt đầu tin tưởng biểu hiện của người ta. Dựa vào kinh nghiệm trước đây chứng minh, này với hắn mà nói, cũng không phải là điềm báo tốt.
"Anh muốn tôi chuyển đi?"
"Không, cậu muốn ở lại bao lâu tùy cậu, lúc nào muốn chuyển cũng theo ý cậu." Hồng Chính Thân trịnh trọng nói: "Nhưng, chuyện của chúng ta dừng tại đây."
Những lời này sức nặng mười phần, Trương Thần Phong chấn động, theo bản năng cười nhạo: "A. Đúng là buồn cười. Ngay từ đầu, mẹ nó không phải anh câu dẫn tôi sao?"
"Ra ngoài." Trương Thần Phong trả lời lại một cách mỉa mai triệt để chọc giận Hồng Chính Thân.
"OK, nước sông không phạm nước giếng phải chứ?" Trương Thần Phong bên ngoài tỏ vẻ không sao cả, nhưng bên trong không biết từ đâu mọc lên một cỗ xao động điên cuồng, đè xuống áp lực trước khi nó bùng lên, trực tiếp ôm lấy chăn gối ra ngoài.
Cửa phòng ngủ phanh một tiếng đóng lại, đem gối quăng xuống phòng khách, Trương Thần Phong ngồi vào ghế, đưa tay vò mái tóc đen rối tung, ánh mắt vô thức hiện ra một lượt cảnh thân mật trên sofa đêm trước của hai người, đột nhiên cái mũi lại mỏi.
Ngay giây phút Hồng Chính Thân hướng hắn ngả bài "chia tay", Trương Thần Phong lần đầu tiên nghiêm túc cảm thấy thất vọng cùng phẫn nộ, chính mình hình như thật sự đối với con người này có cảm giác không nên có rồi.
Sẽ không là... Thực sự thích đàn ông rồi chứ? Nếu không phải, tại sao chỉ đối với Hồng Chính Thân có phản ứng sinh lý nhỉ? Lúc bị Hồng Chính Thân kích thích, huyết dịch sẽ trong nháy mắt nóng hổi trào dâng. Mà cái cảm giác thất lạc bây giờ thật sự rất giống thất tình, tới cùng là có bao nhiêu kỳ quái.
Trương Thần Phong lấy ra điện thoại di động chọn một dãy số: "Bà Châu, ngày mai có thể tôi có thể đúng giờ đến hội nghị ở Trụ Phong, bà giúp tôi sắp xếp một chỗ đi."
Trương Thần Phong tự giễu... khóe miệng vô thức méo một cái, phải tìm chuyện để làm cho phân tâm.
Sáng sớm tinh mơ, Hồng Giai Nhạc đi tới phòng khách, nhìn thấy chăn gối trên sô pha, "Gì" một tiếng. Sau đó nhìn thấy một thanh niên anh khí ngả ngớn từ phòng tắm chuyên dụng của mình đi tới, mạch máu trên đầu cô lập tức phình hết cả lên.
"Hồng Chính Thân hiện tại đã ra cái dạng này, các người còn muốn nháo đòi phân giường? Anh ấy không cho anh, anh còn không thể nhịn anh ấy một chút à?"
"Chúng tôi không có gì cả."
"Không có gì sao? Anh coi tôi là heo a không có gì." Hồng Giai Nhạc tức giận nện nắm đấm bình bịch trên lưng Trương Thần Phong, "Xin lỗi! Tôi muốn anh phải đi xin lỗi Hồng Chính Thân ngay!"
"Tôi làm gì sai chứ?"
"Tôi quản anh đã làm cái quái gì. Tóm lại, có thể làm cho anh ấy khó chịu anh như thế, nhất định không phải đồ tốt." Hồng Giai Nhạc nhấc túi xách lên:
"Mà này, nếu như gần đây có người đàn ông bộ dạng như lưu manh nào qua đây tìm Hồng Giai Nhạc, anh phải nhớ kỹ nói với hắn là không con người này."
Trương Thần Phong không biết nên khóc hay cười nghĩ: Không phải bộ dạng của chính cô sao.
.................
Hồng Giai Nhạc ra ngoài rồi, Trương Thần Phong nhìn thoáng qua cửa phòng của Hồng Chính Thân. Như thế này thật tuyệt vời đúng không? Được, Hồng Chính Thân, tôi sẽ như anh mong muốn.
Quần áo đều ở trong phòng ngủ không kịp lấy ra, Trương Thần Phong mặc luôn quần áo ở nhà đến Quang Vũ, để tránh cho khách hàng trông thấy, hắn trực tiếp vào thang máy chuyên dụng đến văn phòng của mình, sau đó từ ngăn tủ trong lấy ra một bộ trang phục tử tế thay vào.
Bà Châu hẹn ba giờ chiều, Trương Thần Phong rời cuộc hẹn khác đúng giờ đến nơi.
Đây là một buổi tiệc chiêu đãi cho thương vụ mới, đối tượng là các đối tác cùng một bộ phận quan chức chính phủ.
Chu Chuông Chuông bốn mươi tuổi, vì rất biết chăm sóc giữ gìn nên phong thái vẫn rất yểu điệu, cũng là một nữ doanh nhân có tiếng trong thành phố. Hệ thống liên công ty có khoản vốn rất lớn. Bà gả cho một gia đình giàu có, nhưng cũng không phải mang họ bên chồng, mọi người đều gọi là bà Châu hoặc là Chu tiểu thư.
Chu Chuông Chuông nhìn thấy Trương Thần Phong, lập tức đi lên trước giới thiệu cho hắn: "Ở bàn bên cạnh có ba vị mặc âu phục đen kia chính là đại diện của Trụ Phong, ở giữa người thấp hơn chính là quản lí mới nhận chức tên Vương Cẩm."
Trương Thần Phong nhìn qua một cái, người này tóc húi cua, mặt chữ điền, tướng mặt xấu, nhưng lại có ánh mắt rất khôn khéo, vẫn khiến người ta không thể không chú ý đến địa vị bây giờ của hắn tại Trụ Phong.
Trương Thần Phong cười hì hì hỏi: "Trụ Phong - Trần Thạc không đến sao?"
"Người này rất khó gặp trực tiếp, người còn lại thì đang ở Châu Âu. Chắc tháng sau mới có thể thấy được."
"Hiện tại muốn tạo quan hệ xã giao với Vương Cẩm như thế nào?"
"Tôi muốn thăm dò xem hắn thích gì."
"Được."
Trương Thần Phong đi vài vòng, cùng người quen bắt chuyện, sau đó mới thản nhiên hướng chỗ mầy người Vương Cẩm đi tới.
"Hi, tôi Sang Liên - cố vấn kinh doanh Trương Thần Phong. Rất hân hạnh gặp mặt."
Vương Cẩm xoay người lại, nhìn một cái thấy Trương Thần Phong trước mắt lập tức sáng ngời, bất kể nam hay nữ đều sẽ đối với người đẹp có hảo cảm.
"Hân hạnh. Bà Châu có nhắc đến cậu."
....................
Sau mười mấy phút nói chuyện, Trương Thần Phong lại quay về chỗ Chu Chuông Chuông.
"Nhanh thế!"
"Vương Cẩm là người có tính chậm chạp. Hắn rất nhẫn nại, thích đánh bài brit. Không thích nhận xét về boss, lòng dạ khá sâu." Trương Thần Phong trần thuật lại một lần: "Trên người có hai bộ đồ có lựa chọn trước mới mang cùng nhau —— GUCCI và D&G, kết hợp với giày da có vẻ không hài hoà lắm, cho thấy hắn còn độc thân, đối với lĩnh vực quen thuộc sẽ chỉ đơn giản tìm hiệu quả thực tế, mà lại rất sĩ diện." Trương Thần Phong thong thả ung dung tổng kết.
"Nghe nói hắn thích đồ cổ."
"Thích đồ sứ, với lại có khả năng giám định và thưởng thức nhất định, đây không phải là sở thích tầm thường, cho thấy hắn không hề thiếu tiền." Trương Thần Phong cười khẽ, "Còn có, hắn đối với mỹ nữ chân dài cảm thấy hứng thú."
"Việc này cũng có thể biết?"
"Trong một phút hắn đã nhìn góc có cô gái tóc dài thon thả kia đến ba lần."
"Xem ra tôi phải suy nghĩ lại cách nhờ cậy hắn."
"Phương pháp đổi, tự nhiên sẽ có biện pháp. Hắn thuận tay trái, rảnh rỗi thích đánh golf. Trợ lý bên cạnh từ đầu đến giờ vẫn luôn khen kỹ thuật chơi bóng của hắn. Hắn có vẻ chỉ hứng thú với lĩnh vực mình am hiểu."
"Hắn có cảnh giác với cậu không?"
"Đối với bất kỳ ai hắn đều có cảnh giác. Người như thế, chỉ cần bên ngoài tiếp nhận mọi người như vậy đủ rồi, không cần coi hắn làm bạn tri âm, nếu không, rất có thể bị hắn phản bội."
"Đã hiểu."
"Vương Cẩm có vẻ rất kiêng kỵ vị tổng giám đốc Trụ Phong kia, sự phụ thuộc vào uy tín của cấp trên trực tiếp ảnh hưởng đến cách phán đoán của hắn. Cho nên, mấu chốt cần phải để lại ấn tượng khiến hắn coi trọng Sang Liên."
"Cậu nói Trần Thạc sao? Đúng rồi, hắn gần như là gương mặt đại diện độc quyền nhất của Trụ Phong đấy." Chu Chuông Chuông đột nhiên thần bí cười cười: "Hắn và Trịnh Diệu Dương là nhân vật truyền kỳ, mọi người đều biết hai người họ quan hệ thân mật."
"Gì cơ?"
"Cậu không nghe nhầm đâu, nghĩa trên mặt chữ. Tôi cũng là nghe bạn bè giới truyền thông nói, thực tế bọn họ là tình nhân. Tôi chỉ gặp bọn họ một lần qua một gói thầu, cảm thấy bọn họ thực sự đúng là hình mẫu tình nhân tiêu chuẩn của số đông, ngoại hình nam tính hoàn hảo như thế, hoàn toàn không thể ngờ đến bọn họ sẽ có quan hệ thân mật.
"Chẳng qua, mọi người đối với chuyện đó đều giữ kín như bưng, năng lực của bọn họ thật sự rất đáng tin cậy, người khác cũng không dám ngông cuồng phỏng đoán sinh hoạt cá nhân của hai người đó. Nhưng mà, đối phó với Trần Thạc chính là đối phó với Trịnh Diệu Dương và cả cái Trụ Phong, đó là sự thật."
Trương Thần Phong nghe xong có chút run sợ, rất lâu sau mới lấy lại tinh thần, như không có việc gì nói: "Xem ra, thật sự có thần thoại cường cường cùng kết hợp với nhau."
Trong khi đó, Trương Thần Phong cũng lập tức nghĩ tới chính mình cùng Hồng Chính Thân. Bọn họ luôn phải vì cấm kỵ mà kháng cự, thương tổn lẫn nhau. Không ngờ người khác còn dám đặt mí mắt người đời dưới chân mà sống theo ý mình, đúng là lá gan lớn.
Thực ra Trương Thần Phong cũng không ngờ, cùng người nọ xa cách mới 12 giờ, tâm tình vẫn sẽ là lo lắng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.