Chương 21: Quyển 2 - Chương 8
Hiểu Xuân
23/10/2020
Tương Băng Cầm tận lực giữ ngữ điệu có vẻ bình thường vì lúc trước Trương Thần Phong trước đã nói với cô muốn trì hoãn một thời gian nữa mới có thể chuyển ra khỏi chung cư của Hồng Chính Thân, nhưng đã cách ước định của bọn họ hai ngày rồi. Cô sợ hắn và Hồng Chính Thân còn có chút hiểu lầm chưa giải quyết được, nhưng có lẽ Hồng Chính Thân còn nể mặt cô nên khó chịu đến mấy cũng ngại nói với mình.
Mặc dù không có nhận được lời trách cứ nào từ Hồng Chính Thân, cũng không thể vì sự dung túng đối với Trương Thần Phong mà khiến Hồng Chính Thân khó xử, cho nên Tương Băng Cầm vẫn thăm dò nói:
"Trương Thần Phong a, nghe Anna nói hắn ở chỗ anh đến nghiện rồi, nhất quyết không chịu về phòng ở công ty. Vốn tưởng rằng xong chuyện Smith hắn sẽ đi luôn. Con người này vốn thích sống một mình, không biết chỗ anh có cái gì hấp dẫn hắn như thế (có anh =]]] ). Có lẽ là do hắn chưa từng có bạn cùng phòng, cảm thấy có người bên sát vách cũng chuyện thú vị đi, đặc biệt là người như anh vậy."
Tương Băng Cầm vừa đùa vừa trêu chọc nói xong, tự thấy phục cái lý do chính đáng mà mình nghĩ ra.
Hồng Chính Thân không ngờ đột nhiên Tương Băng Cầm lại đề cập đến Trương Thần Phong dài như vậy, băn khoăn vài lần, mới phát hiện miêu tả quan hệ giữa anh và Trương Thần Phong với người ngoài thế mà rất khó, cũng có thể vì Tương Băng Cầm phân tích quá tự nhiên, trái lại làm cho anh bất tiện phủ định ý kiến của cô.
Cho nên anh chỉ có thể như có như không nói: "Cùng Trương Thần Phong ở chung rất... cũng được. Cậu ấy muốn chuyển tự nhiên sẽ chuyển. Anh cũng không hay ở nhà, cũng không có gì bất tiện."
"Anh không để tâm là tốt rồi, Trương Thần Phong chưa từng làm nũng qua như thế nha. Xem ra hắn còn thật sự rất thích ở chung với anh." Tương Băng Cầm tạm thời yên lòng. "Lúc nào về Hong Kong mời anh một bữa nhé."
"Là anh mời em mới đúng."
"Đi, thế nào cũng được mà."
......
Qua được cuộc gọi của Tương Băng Cầm, Hồng Chính Thân vô cớ có chút áp lực. Tuy rằng tình cảm là chuyện giữa hai người, thế nhưng loại tình ái bí mật mịt mù tăm tối thế này, vẫn là sẽ khiến anh cảm thấy áp lực.
E rằng, Giai Nhạc kiến nghị đúng, bất cứ giá nào cũng nên về một lần, huống hồ người kia cũng... Người khác không tán thành hay không hiểu cũng không sao cả, chỉ cần chính mình hiểu là được rồi.
Thực ra biết Trương Thần Phong sớm muộn gì cũng sẽ muốn chuyển ra ngoài, nhưng đến khi người khác nhắc tới, mới phát hiện có chút chua xót đến vậy, thì ra, thói quen thực sự không phải chuyện tốt, qua thời gian, nhận ra có vài thứ đã thâm nhập vào tận cốt tủy rồi.
Hai ngày nay, Trương Thần Phong không hề goi cho anh cuộc nào, không biết mấy ngày nay hắn đang bận cái gì. Thoạt nhìn thì bạn của hắn cũng rất khác người... Đến lúc nhận ra chính mình đang suy nghĩ về Trương Thần Phong, Hồng Chính Thân cũng giật mình kinh ngạc.
Đúng lúc này thư ký gọi, anh ngoảnh đầu đáp một tiếng, cúi đầu tiện tay nhắn tin đem thời gian trở về cụ thể báo cho Trương Thần Phong.
Hai phút sau, Trương Thần Phong trả lời, chỉ có hai chữ: Nhớ anh.
Tâm Hồng Chính Thân lúc mở ra tin nhắn này thì cũng run rẩy theo, tất cả bất an dường như theo câu nói như trấn an này mà lặng xuống.
Thì ra, chính mình dễ dàng thỏa mãn như vậy.
................
Trương Thần Phong đang ở trường đua ngựa tư nhân, thay bà Châu gặp mặt Trụ Phong - Trịnh Diệu Dương. Đối phương so với hắn tưởng tượng còn khí thế hơn, điều không ngờ nhất chính là, Trịnh Diệu Dương cũng chỉ thảnh thơi ngồi uống cà phê, cũng không có cùng Trần Thạc chơi cưỡi ngựa, hiển nhiên là chỉ tới làm nền, chẳng qua là để biểu thị ý duy trì sở thích của Trần Thạc. (Chiều vợ ghê:3)
Nhưng khi nhìn ánh mắt người nọ nhìn Trần Thạc, Trương Thần Phong vẫn một cái bắt luôn được mánh khóe. Bọn họ quả nhiên là...
Bộ trang phục kỵ sĩ khi mặc trên người Trần Thạc đúng thực là anh khí bức người, mũ giáp, giày boot và đai bảo vệ chân đều là hàng đặc chế, có huấn luyện viên cưỡi ngựa chuyên nghiệp bên cạnh phụ đạo, Trương Thần Phong thấy tư thái và kỹ thuật của người nọ xem ra đã là nghiệp dư cao thủ.
Trương Thần Phong bởi vì lâu rồi không lên ngựa, lúc trên đường lái xe về nhà đã cảm thấy có chút mệt.
Mấy ngày này có vài lần rất muốn ấn số điện thoại của Hồng Chính Thân, thế nhưng nghĩ đến lịch trình kín mít của anh, nhỡ may hắn gọi không đúng lúc, lại làm cho Hồng Chính Thân cảm thấy phiền chán.
Trương Thần Phong nhớ tới lúc trước có mấy người phụ nữ theo đuổi mình, mới qua lại đã dùng liên hoàn call giết người, thực sự khiến hắn rất đau đầu. Mà chính mình cũng rất ít khi chủ động làm như thế, vừa mới tiến triển đã phá vỡ hình thức cố hữu trước đây thì không được, cho nên tự khắc khống chế tình hình. Dù sao Hồng Chính Thân cũng không phải phụ nữ, không cần mượn nhiều cảm giác an toàn làm yểm hộ như vậy, chính mình nếu như làm gì cũng không biết kiềm chế, cũng khả năng sẽ va phải đá ngầm bất cứ lúc nào.
Hiện tại Trương Thần Phong phát hiện chính mình đối với Hồng Chính Thân ngày càng quan tâm, năng lực hành động lại càng trì trệ. Xem ra cả chuyên gia tâm lý khi gặp vấn đề của mình thì đúng là cũng chả hiểu cái gì.
...........
Ngày Hồng Chính Thân trở về, bởi vì phải qua Diệu Nhật bảo nhân viên thiết kế nộp ghi chép tại trường quay và sắp xếp bản thảo, cho nên 9h tối mới đến nhà, so với lời nói hôm trước trễ mất 2 tiếng.
Vừa bước vào cửa, lập tức nhìn thấy ánh đèn ấm áp, trong lòng cũng cảm thấy một chút ấm áp theo, loại cảm giác kì diệu này bao phủ khắp mọi ngóc ngách trong nhà, khiến Hồng Chính Thân không khỏi có một chút ỷ lại.
(Ỏ em cũng thích huhu)
Cởi áo khoác, chuẩn bị đi về hướng phòng ngủ, phía sau hiện ra một bóng người, đột nhiên từ ôm lấy anh từ sau lưng.
"Anh về muộn làm tôi đếm từng giây từng phút." Trương Thần Phong kề sát bên gáy anh, nhàn nhạt bất mãn.
Bỏ cánh tay kia ra, cười khẽ: "Cậu đang đợi tôi?"
"Anh còn không biết tôi đang đợi anh sao?"
"Mấy ngày nay cậu làm gì?"
"Việc ngày thường vẫn hay làm nhất là —— nhớ anh thôi~"
Hồng Chính Thân cảm thấy như có một dòng nước ấm từ gan bàn chân chạy lên đỉnh đầu, nhưng ngoài mặt vẫn thở dài: "Có thấy buồn nôn không a."
"Tôi nhớ anh đến không ăn được gì này." Trương Thần Phong vẫn giữ nguyên tư thế nắm lấy tay anh, đẩy Hồng Chính Thân đi vào phòng ngủ, trở tay mở cửa một cái, lập tức đem anh áp lên cánh cửa.
Tứ chi tương dán, phản ứng của hai người so với tưởng tượng còn muốn trực tiếp hơn.
Ánh mắt nóng vội quấn quýt, Trương Thần Phong quyển luyến trên cổ Hồng Chính Thân, đầu ngón tay ghé qua mái tóc đen, một lần rồi lại một lần bao phủ, khi hơi thở giao hòa, nhiệt độ trên môi đã tăng đến cực hạn, đầu lưỡi nhẹ nhàng lướt qua, vũ khúc, rồi lại đói khát xâm nhập, lúc đầu chỉ nhẹ nhàng chậm rãi, nhưng chỉ cần thoáng đáp lại, lập tức có thể cảm nhận được áp lực từ năng lượng dục vọng bạo phát.
Hồng Chính Thân thỏa mãn để cho Trương Thần Phong kích nhiệt, thưởng thức cơ thể nam tính vô cùng hấp dẫn với mình, cam nguyện thần phục chính mình, sự thỏa mãn không gì có thể so sánh không.
Trương Thần Phong chậm rãi cởi Hồng Chính Thân áo, ngón tay trượt qua lồng ngực tràn ngập tính đàn hồi cùng phần thắt lưng rắn chắc, cảm nhận rõ ràng sự kìm nén, nóng bỏng muốn tìm cách giải thoát tại nơi hạ thể đang kêu gào, không khách khí áp lên. Cuối cùng nhân lúc Hồng Chính Thân đang thất thần, cậy mạnh đẩy một cái đem người nọ đặt trên giường.
Hồng Chính Thân thở gấp gáp ra tiếng: "Này, tôi còn chưa tắm rửa..."
"Hương vị của anh vẫn tốt như vậy." Trương Thần Phong dụi vào người Hồng Chính Thân, ánh mắt u ám lộ ra ham muốn rõ ràng, cuối cùng khó khăn kiềm chế tâm tình tự động tiến đến hôn mút cằm cùng cần cổ người nọ, biểu đạt chính mình có bao nhiêu muốn anh.
Hôn một lúc lâu trước ngực, rồi lại dọc theo da thịt non mịn một đường xuống phía dưới, kéo ra một đạo ướt ngân, ngón tay chen vào nơi phòng tuyến yếu ớt nhất, thủ pháp đã thuần thục làm càn trêu chọc, Hồng Chính Thân tay túm chặt lấy ra giường, có chút khẩn trương khẽ kêu: "Thần Phong... Trương Thần Phong!"
"Tôi thực sự thích anh ——" cứ như vậy chỉ có người này mới có thể mang theo khoái cảm cuồng nhiệt như thế, say mê không thể nào phủ nhận, chỉ có thể chìm đắm thật sâu...
Trương Thần Phong môi điểm xuyết khắp bốn phía, nhưng từ đầu đến cuối không chạm đến trung tâm, làm cho Hồng Chính Thân khó nhịn khẽ thở dốc. Khi hắn đột nhiên chen vào giữa hai chân, mồ hôi tinh mịn bắt đầu thấm ra trên trán thấm, chỉ có trước mặt Trương Thần Phong, Hồng Chính Thân mới có thể biểu lộ ra sự yếu đuối mà ngày thường chưa bao giờ có như thế.
Lòng bàn tay trên đầu ngực vuốt ve, kích lên một đoàn nhiệt điện, không khí trong lồng ngực từng trận run rẩy như vậy vừa khó chịu vừa thích thú, gấp rút phản ứng càng rõ ràng hơn. Khi đầu ngón tay như lơ đễnh lại như sớm có tính toán trước tiến vào vùng đất ẩn mật kia thì, cả người Hồng Chính Thân đều cứng ngắc lên.
"Chính Thân, tôi muốn vào..."
Mấy ngày cấm dục, dường như đã bào mòn sạch tính nhẫn nại của Trương Thần Phong, hắn dường như chưa hề có nhiều do dự, đã đem chính mình chầm chậm tiến vào, đối với việc này luôn khó mà khống chế được, hắn biết rõ không nên nóng vội, nhưng vẫn rất phấn khích không có biện pháp nào hoàn toàn tuân theo đúng quy trình.
Biểu cảm của Hồng Chính Thân cố nén cảm giác đau, cởi ra sự thanh cao lạnh lùng hàng ngày, trong mắt Trương Thần Phong lúc này giống như một đóa hoa diễm sắc (cúc * hic hic =]]), chỉ vì mình mà nở rộ, đó là sự chiếm hữu cao nhất, cũng là sự dụ hoặc khó kháng cự trí mạng nhất.
"Đợi đã... A!"
Dưới tình huống còn không chưa kịp thời chuẩn bị, nơi bí mật chặt chẽ gắt gao gian nan kháng nghị sự xâm nhập của Trương Thần Phong. Nhưng cũng bởi giằng co kéo dài, Trương Thần Phong bị sự hỗn loạn giữa cảm giác đau đớn và khoái cảm điên cuồng thành công bắt làm tù binh, hoàn toàn quên hết tất cả vui sướng gầm nhẹ ra tiếng.
"A —— thả lỏng! A ha... Tôi nhớ anh muốn chết —— "
"Ưm..."
Trương Thần Phong đỡ lấy thắt lưng Hồng Chính Thân, tựa đầu vào lòng Hồng Chính Thân, cái tư thế này trực tiếp khiến cho phía dưới xâm nhập sâu thêm vài phần.
Hồng Chính Thân bị mở màn dường như muốn đè áp nghiền nát mình dọa sợ, thế là nỗ lực tiến hành lượt đàm phán cuối cùng:
"Không được... A! Trương Thần Phong, đi ra..."
"Ách!" Trương Thần Phong bắt đầu tiết tấu ra vào, dục hỏa đốt người khiến giọng nói thanh thanh thường ngày có chút khàn khan. "Rút ra rồi lại đi vào sao? Yên tâm, tôi sẽ luôn ở bên trong anh... A!"
Nơi tư mật của Hồng Chính Thân vì khoái cảm nuốt lấy phân thân người nọ, vô ý thức nắm chặt lấy thành giường, muốn mở miệng phản đối nhưng lại vì những đợt luật động quá mãnh liệt trong cơ mà biến thành mấy tiếng rên rỉ.
Trương Thần Phong ngậm lấy vành tai Hồng Chính Thân liếm lộng, lòng bàn tay dọc theo sau cánh tay người nọ một đường lướt qua, cuối cùng mạnh mẽ bài mở ngón tay anh ra, cơ thể Hồng Chính Thân cùng mười ngón tay với hắn giao nhau, thần tình Trương Thần Phong trở nên kịch liệt và dã tính, không ngừng nóng nảy luật động đến cháy bỏng, điên loan đảo phượng hoan ái, đạp đổ hết thảy mọi phòng tuyến. Hồng Chính Thân bị này lực đạo và tần suất va chạm kích thích đến choáng váng.
Cả thế giới như long trời lở đất hết rồi, cây gậy th*t trong cơ thể dần dần chọc trúng điểm làm anh khoái cảm, hạ thân xoay chuyển bành trướng, cảm giác khó mà thừa nhận khiến cho Hồng Chính Thân mấy lần co quắp, thế nhưng Trương Thần Phong tựa không như biết mệt vậy, một đợt lại một đợt tiến công.
Khi anh định chống thân lên, Trương Thần Phong đã chặn lại vừa túm vừa kéo đến mép giường, trực tiếp nhấc chân Hồng Chính Thân đặt lên vai, tư thế này làm cho cơ thể hai người hoàn toàn dán chặt không thể chống lại, Hồng Chính Thân hoàn toàn mất sức rồi, mặc cho hắn tiến vào không điểm dừng, nóng bỏng trừu sáp.
"A! A ha ——" Hồng Chính Thân nằm ngửa, bình thường làm tình rất ít khi lớn tiếng kêu ra, nhưng hôm nay theo Trương Thần Phong thoải mái rên rỉ mà thấp giọng gào thét, cho đến khi miệng khô lưỡi khô.
Mỗi lần cảm thấy sắp cao trào, đều Trương Thần Phong thủ đoạn chuẩn xác kéo trở về, quá trình dằn vặt này đặc biệt dày vò, thân thể cũng càng trở nên mẫn cảm. Đến khi mắt cá chân bị hôn thì Hồng Chính Thân hoàn toàn nôn nóng sắp phát điên rồi, thậm chí còn chủ động phối hợp với động tác của Trương Thần Phong, bắt đầu cử động thắt lưng.
Trương Thần Phong cũng cảm nhận được Hồng Chính Thân tích cực đáp lại, thế là luật động càng thêm biên độ lớn làm cho Hồng Chính Thân rên rỉ không ngừng, hai bên đều đạt được thỏa mãn như mong muốn. Có lẽ là do cảm giác quá cường liệt, lòng bàn chân đều gần như muốn rút gân, lúc dục vọng lên cao trào, tay Trương Thần Phong vừa một chạm tới phân thân của Hồng Chính Thân, nó đã giật một cái, run rẩy phóng thích ra.
Trương Thần Phong ở bên trong cũng rất mãnh liệt thô bạo ra vào đến thần hồn điên đảo, cuối cùng hung ác đâm vào một cái thật sâu, ngã xuống thở hổn hển, một đợt sóng lại một đợt sóng bắn ra kết thúc, trận giao hoan này mới hoàn mỹ kết thúc công việc.
Buông chân Hồng Chính Thân xuống, Trương Thần Phong toàn thân đè lên, đặt lên một nụ hôn thật lâu cho đến khi hít thở không thông, môi lưỡi giao quấn thâm nhập trong nháy mắt so với làm tình càng thân mật không nói nên lời, bộ phận giao hợp cũng thật lâu không có rời ra, cứ như vậy tương dung chặt chẽ, không còn sức lực đẩy nhau ra nữa.
Đây là lần đầu tiên Hồng Chính Thân trong vị trí bị động trong quá trình làm tình thử hoàn toàn buông thả chính mình, cũng khó có lúc không cần dùng tay, chỉ bằng kích thích phía sau đã đạt được cao trào, kết quả này khiến anh vừa kinh hãi vừa xấu hổ, nhưng là... Rất hưởng thụ.
Phải thừa nhận Trương Thần Phong là bạn tình hoàn mỹ nhất mà anh từng gặp, lúc thần trí Hồng Chính Thân trở về, phát hiện đối phương thế mà vẫn còn mặc quần áo, chính mình đã trần như nhộng, thì ra cơ thể Trương Thần Phong đối với mình tựa như ma túy vậy.
Anh tiện tay kéo chăn xuống, đem cơ thể dâm loạn thấm mồ hôi che lại một phần. Một người luôn luôn yêu sạch sẽ như Hồng Chính Thân, lần đầu lười đến mức sức đi đến phòng tắm cũng không còn.
Trương Thần Phong cũng nằm ngã vào bên người anh, một bộ dạng không muốn động đậy, tư thái mỏi mệt mà gợi cảm. Cái miệng ưu nhã lại nói ra một câu khiến người ta đỏ mặt: "Thực quá sung sướng, vừa rồi tôi còn tưởng rằng mình ra nhanh quá thì chết."
"..."
Hồng Chính Thân ngoại trừ im lặng, cũng thực sự tìm không ra từ thích hợp để ứng đối màn đối thoại quấn quýt si mê thế này.
Trương Thần Phong không nghe thấy động tĩnh gì, quay đầu nhìn người tình bên cạnh rõ ràng khó chịu muốn chết nhưng vẫn giả vờ trấn định, đột nhiên cười ( =)))]] ), gương mặt sủng nịnh mà dịu dàng. Trương Thần Phong đã không nhớ bao lâu rồi mình không có nụ cười thật tâm phát ra từ đáy lòng như vậy.
"Chính Thân, tôi đang nghĩ, có phải hay không tôi có chút mê đắm anh rồi." (aka say mê đắm đuối. íu~ =))) )
Hồng Chính Thân nhịn vài giây mới nói tiếp: "( Hic =))) ), hiện tại cậu tốt nhất không cần nói chuyện với tôi đâu."
Trương Thần Phong sửng sốt, "phốc" cười ra tiếng: "Ha ha ha..."
( =)))) đồ mặt dày. Em quỳ =))) )
Vài phút sau, có lẽ là thực sự quá mệt mỏi, Hồng Chính Thân nhẹ nhàng khép lại mắt, Trương Thần Phong dán sát lưng anh, vẫn duy trì tư thế ôm nhau.
"Anh biết tập đoàn Trụ Phong Trần Thạc và Trịnh Diệu Dương không?"
Đợi một hồi, Hồng Chính Thân mới miễn cưỡng mở miệng, nhưng vẫn nhắm hai mắt: "Ưm, có nghe qua."
"Bọn họ nâng đỡ lẫn nhau từ trước đến nay, thì ra, giữa những người đàn ông cũng không phải đều là không có kết quả." Trương Thần Phong nói xong câu này cũng dần dần nhập mộng.
Năm phút sau, Hồng Chính Thân đột nhiên mở mắt, anh không kinh động đến Trương Thần Phong, chỉ là lẳng lặng nằm. Lúc đó tim anh đập rất nhanh, anh không biết tại sao mình không có ách nào thực sự đi vào giấc ngủ. Lồng ngực Trương Thần Phong dán sát gần quá, gần đến mức anh có thể cảm nhận nhịp tim của hắn.
Bọn họ cuối cùng cũng đi tới bước này rồi nhỉ? Còn có bao nhiêu khảo nghiệm chờ đợi ở phía trước đây? Thực sự anh không muốn quá bi quan, thế nhưng cảm giác khi được ôm nhau lúc này quá hoàn mỹ quá đẹp, sợ rằng sau khi tỉnh mộng, cảm giác đau đớn sẽ đi theo suốt nửa cuộc đời còn lại.
Trong mắt người ngoài có là một gã đàn ông cứng rắn mạnh mẽ đến bao nhiêu nữa, cũng chỉ được tạo nên bằng máu thịt mà thôi, một khi đã bị cảm tình đột kích thì vẫn sẽ bại lộ rất nhiều nhược điểm, chỉ hy vọng rằng, hạnh phúc trước mắt này có thể duy trì lâu hơn một chút, lâu hơn một chút...
Trương Thần Phong, mê đắm người là tôi mới đúng. Vì cậu buông bỏ nguyên tắc, vì cậu mở ra hai chân, vì cậu mà làm chuyện trước đây sẽ không bao giờ làm, chỉ bởi vì người đó —— là cậu.
...........
Lần thứ hai Trương Thần Phong tiếp nhận thông tin bí mật, nói chuyện cùng cấp trên đã là chiều ngày hôm sau.
Thượng tá Plame tự mình dặn dò chi tiết cho hắn: "Bên trên đã phê chuẩn đơn xin của cậu. Tập hồ sơ cậu mới nhận được gần đây là quà tặng chúng tôi cho cậu. Hi vọng cậu đối với thân phận công dân mới vừa ý."
"Tôi không thể không nói đây là kết quả lý tưởng nhất tôi có thể đợi được mấy năm gần đây."
"Cậu đã rút lui, chúng tôi sẽ không để cho anh vô cớ mạo hiểm nữa." Thượng tá nói thẳng vào vấn đề chính: "Nhiệm vụ lần này, tôi chỉ cần thời gian của cậu."
"Muốn bao lâu?"
"Hai tháng."
"Có phải đi đâu không?"
"Tốt nhất là cậu đừng rời khỏi Hong Kong, cứ ở đó đợi. Vạn nhất có gặp lại người quen, cậu cứ theo kế hoạch soạn sẵn lời kịch tốt đối phó."
"Nếu đã là lần cuối cùng, tôi sẽ làm hết sức."
"Tốt lắm, cho cậu một thời gian chuẩn bị, cậu sắp xếp ngày nghỉ đi."
"Này thật đúng là vướng tay chân a." Trương Thần Phong nghĩ đến Hồng Chính Thân, đầu vô cớ đau một trận. Người đó cũng phải giấu sao?
"Đối tượng cậu phải tiếp nhận là cháu gái của Charlie - Cindra." Không nghe được hồi âm của Trương Thần Phong, Plame chủ động nói nốt: "Tháng trước chúng tôi đưa cô ta dẫn độ từ Thổ Nhĩ Kỳ về Mỹ. Cô ấy đã đứng đầu một căn cứ nhỏ chống lại, cũng là nhân chứng có lợi duy nhất nguyện ý ra mặt bóc trần gốc rễ của cậu mình."
"Nhưng bởi vì mấy tháng trước bị đạn lạc tập kích, đánh mất một phần ký ức then chốt. Chuyên gia kiến nghị sử dụng biện pháp tâm lý bổ trợ, có thể trợ giúp cô ấy một lần nữa ghép lại mảnh vỡ ký ức đã đánh mất trong đó. Cậu từng là chuyên gia xuất sắc trên phương diện này."
Trương Thần Phong thở dài, biết rõ mình phải tiếp củ khoai lang nóng bỏng tay rồi: "Thế nhưng trên mạng Charlie rõ ràng là tên tội phạm khét tiếng số một bị phát lệnh truy nã."
"Tin tốt là, chúng tôi đã bắt được hắn! Chẳng qua cần có thêm nhiều chứng cứ hơn định tội hắn." Nữ thượng tá tiếp tục trấn an rằng: "Cindra có thể nói thành thạo tiếng Anh và ngôn ngữ châu Á, các người nói chuyện sẽ không có vấn đề gì đâu, ngoài ra còn có lực lượng ở một nơi bí mật gần đó bảo hộ hai người an toàn. Hong Kong là địa bàn của cậu, có vẻ tự nhiên hơn."
"Nếu như Cindra không phải mất trí nhớ thì sao?"
"Đây chính là nguyên nhân chúng tôi tìm cậu rồi. Bởi vì chí ít cậu có thể phân biệt cô ấy có phải thực sự mất trí nhớ hay không. Đây chỉ là một đợt trị liệu mang tính chất tư nhân thôi, cho nên cậu có thể đưa cô ấy an trí tại nơi ở. Các người có thể đi dạo phố, cậu cũng có thể đưa cô ấy đi bất kì nơi nào, chỉ cần có thể thấy được phản ứng chân thực của cô ấy."
"Đem một cô gái ngoại quốc đặt trong căn nhà tôi mới mua? Sau đó đối với bên ngoài nói chúng tôi là vợ chồng tân hôn chắc?"
"Đây mới là kế sách vẹn toàn."
Nếu như hắn độc thân thì không sao cả, đã từng làm một vài nhiệm vụ hoang đường đi kèm cả tính mạng vào rồi, cũng không hề kém sự kiện này. Thế nhưng hiện tại hắn còn có Hồng Chính Thân... nếu để Hồng Chính Thân biết hắn bí mật mua nhà, trong đó lại kỳ quái có một người phụ nữ, không biết sẽ nghĩ gì.
Vốn định mua thêm hai cái bình phong cố thời Thanh nữa, bởi vì phòng sách dựa theo sở thích của Hồng Chính Thân mà bố trí. Trương Thần Phong còn dự định thiết kế phần lớn nội thất trong nhà giống bên Hồng Chính Thân, cho anh ấy một cái niềm vui nho nhỏ, thuận tiện bảo anh qua đây cùng ở. Kể cả Hồng Chính Thân có không muốn, hắn cũng sẽ nghĩ biện pháp khiến đối phương thấy được tâm ý thật sự của mình.
Bọn họ còn có thể ở nhà đối phương mấy ngày, ngày nghỉ lại cùng nhau ra ngoài chơi.
Vừa nghĩ đến nhà mới sẽ phải nhiễm mùi của người lạ, Trương Thần Phong lập tức cảm thấy cực kỳ cực kỳ khó chịu.
Chẳng qua Plame kiến nghị hắn lợi dụng nhà mới chắc chắn là có nguyên nhân. Một là bởi vì bí mật, người quen cũng không biết hắn vừa mới mua nhà; hai là bởi khu biệt thự cao cấp này có có hơn phân nửa là người nước ngoài, cho dù có thêm người mang gương mặt Trung Đông đến ở, cũng sẽ không khiến cho bất luận kẻ nào chú ý; ba là hiện tại Trương Thần Phong có tư cách chủ nhà, công dân bình thường hợp pháp, mấy giấy chứng nhận mới tra thế nào cũng sẽ không có kẽ hở.
"Được, hai tháng, nếu như không có hiệu quả hay kết quả gì, các người cũng phải đưa cô ấy rời đi."
"Đương nhiên."
......
Mà buổi tối ba ngày sau, cũng được bố trí thật kinh tâm động phách.
Đại thọ sáu mươi tuổi của Hồng Nguyên Long, tại biệt thự tư nhân quận Cửu Long, mở tiệc chiêu đãi các bạn bè thân thiết.
Hồng Giai Nhạc đứng trước cửa hóng chuyện vui, nghển cổ nghiêng tai chờ đợi vị khách quý thần bí.
Đúng tám giờ, quả nhiên đúng hẹn nhìn thấy hình dáng anh tuấn tiêu sái rõ ràng vốn có của Trương Thần Phong.
Hồng Giai Nhạc vừa thấy hắn đến gần, tuy rằng trong lòng vang tiếng ủng hộ, nhưng vừa mở miệng vẫn là lo lắng phong cách cay nghiệt không hề thay đổi: "Anh đúng thật là thể loại hời hợt mà, cứ tưởng không đến." Chẳng qua nói tới nói lui, khóe mắt đều là ý cười.
Lần đầu tiên nhìn thấy Hồng Giai Nhạc mặc lễ phục, hoàn toàn che giấu khí phách thường ngày biểu lộ ra ngoài, tự nhiên thêm vài phần vị đạo của cô con gái rượu, thế là Trương Thần Phong cũng không tử tế gì bật cười.
"Cô chắc chắn chiếc váy này là lấy trong tủ quần áo của cô chứ?"
Hồng Giai Nhạc không thiện chí cảnh cáo: "Hiện tại anh nên chọn cách câm miệng còn kịp. Hồng Chính Thân khi nào đến?"
"Nửa giờ nữa."
"Chúng ta vào trong trước đi." Hồng Giai Nhạc nghiêm túc mang biểu tình thâm hiểm: "Đến đây đi, làm cho Hồng Nguyên Long lão tiên sinh dùng mắt như điện X quang đem anh soi từ đầu đến chân một lượt đã. Trước hết xác định anh là người yêu. Mang quà gì qua đây thế?"
"Bộ trà cụ tử sa hồ."
"Được đấy, thủ đoạn cao minh nha, hiểu được sở thích của ổng là tốt."
Trương Thần Phong trêu chọc rằng: "Sao không gọi vị hôn quê mùa của cô đến đi? Đoán chắc là tôi và Hồng Chính Thân đêm nay sẽ thành bia đỡ đạn rồi đi?"
"Anh cho là trái tim ông già thực sự có thể chịu được một đêm hai đợt gặp mặt sao? Đừng cười trên nỗi đau của người khác, tự lo chuyện của hai người trước rồi hẵng nói."
Hồng Giai Nhạc ôm lấy cánh tay Trương Thần Phong, hướng về phía đại sảnh, xung quanh rất nhiều khách quý đều hướng bọn họ gật đầu ra hiệu.
Hồng Giai Nhạc dùng tiếng chỉ có hai người bọn họ mới nghe được nói: "Nếu anh là bạn trai của tôi, ông già có thể một lần giải quyết hai đoạn nghiệt duyên, này nhất định là cảm giác vô cùng thành tựu."
Trương Thần Phong trong lòng cười mỉa: Nguyện vọng này thật đúng là ngược a.
Sự thực chứng minh, Hồng Giai Nhạc vẫn giải thích đầy đủ về phụ thân đại nhân. Hồng Nguyên Long vẫn chưa biết thân phận thật sự của Trương Thần Phong dưới tình huống này, bắt chuyện rất thông thuận, mà nhìn tướng mạo thanh niên này, khí chất, cơ trí, tài ăn nói đều khiến ông rất thưởng thức, chỉ là nghe nói hắn chỉ làm chức cố vấn thương vụ tại Quang Vũ, cũng không có gia thế gì, lại cảm thấy có chút đáng tiếc, chẳng qua thanh niên tài giỏi tay trắng dựng nghiệp, vẫn khá là coi trọng.
Thế là lúc Hồng Chính Thân đi vào đại sảnh tiếp đãi thì xa xa lập tức nhìn thấy một già một trẻ ở chung hòa hợp, còn tưởng là hoa mắt sinh ra ảo giác rồi.
Hồng Giai nhạc đi lên vỗ vỗ bờ vai anh cổ vũ: "Tốt rồi, đến lượt anh lên sân khấu. Hôm nay là ngày lành của bố, đừng làm ổng mất hứng quá. Ông đã có chuẩn bị tâm lý, chỉ còn thiếu nước anh vào cửa, nói chuyện rõ ràng."
"Ưm."
Hồng Giai Nhạc tiếp tục căn dặn: "Sau khi anh đi qua tốt xấu gì cũng nên lên tiếng chào hỏi khách khứa, cho ông già mặt mũi, để họ hàng biết con cái ổng tài mạo song toàn, không có nháo đến mức đòi ở riêng."
"Ưm."
Hồng Chính Thân kiên định tiến về phía trước. Một thời gian dài không gặp bố, vậy mà anh cũng có chút nghẹn ngào.
"Ba, sinh nhật vui vẻ."
Một tiếng thỏa hiệp này, đợi ba năm, Hồng Nguyên Long không phải không cảm khái, chính mình từ nhỏ quật cường, đến già rồi cũng phải khuất phục đứa con trai so với chính mình càng quật cường hơn.
Cậu con trai duy nhất này từng là niềm kiêu hãnh lớn nhất cuộc đời ông. Hồng Chính Thân gần như kế thừa tất cả ưu điểm, thậm chí luôn luôn so với kỳ vọng của ông còn vững vàng kiên cường hơn, thế nhưng đối với lựa chọn sinh hoạt cá nhân, lại làm cho ông một ngày mất hết toàn bộ niềm tin trước đây.
Dùng vô số lý do thuyết phục chính mình chấp nhận, thế nhưng, chung quy vào lúc phải đối mặt thật sự, khó mà kiềm nén thất vọng và đau lòng, cho nên lần nữa dùng thủ đoạn cứng rắn cùng mấy lời kích động thẳng thắn chèn ép nó.
Cuối cùng, đổi lấy chiến tranh lạnh nhiều năm đau thương phải trả.
Hồng Chính Thân trước mặt cao ngất ưu tú như thế, do ông một tay đắp nặn ra, tưởng niệm mấy năm nay đã làm cho ông không cách nào tiếp tục nói ra lời tàn nhẫn, trước đây kịch liệt công kích cũng chỉ là ngụy trang sự yếu đuối.
Người ngoài chỉ biết Hồng Chính Thân không kế thừa gia tộc sự nghiệp, tự lập công ty, nhưng tranh chấp trong nội bộ gia đình bọn họ vẫn là che giấu với bên ngoài vô cùng tốt. Có lẽ là do hình thức qua lại vô cùng tự nhiên, hầu như không ai nhiều chuyện quan tâm đến tin cha con bọn họ mâu thuẫn. Cho nên đau khổ của hai bên đều chỉ là biến tướng của sự nghiêm phạt chính mình mà thôi.
Nhưng dù sao cha con cũng liền tâm, qua lâu như vậy rồi, ông cũng khuyên bảo chính mình nghĩ thông đi, nếu như Hồng Chính Thân thực sự không thể thay đổi, phải chăng nên thả tự do cho nó, kết quả này so với mất đi nó chung quy vẫn tốt hơn.
"Trở về... là tốt rồi." Hồng Nguyên Long gật đầu. Từ biệt lâu ngày gặp lại, người già từng trải cũng khó che giấu kích động trong lòng.
Hồng Chính Thân liếc nhìn người bên cạnh một cái: "Trương Thần Phong, ba gặp qua rồi, hắn là bạn trai của con."
"A." Ba Hồng hình như kinh ngạc một cái, nhưng khi ông nhìn về phía người trẻ tuổi này thì đối phương vẫn đang diện gương mặt mỉm cười, tư thái thong dong tự tại không hề thay đổi. Thế là, mấy manh mối lẻ tẻ rồi loạn nhanh chóng tụ lại cấp tốc tiêu hóa, dần dần sự rối loạn lắng xuống.
"Chúng ta đã nói chuyện... rất nhiều. Ta cũng không biết hắn là ——" Hồng Nguyên Long cười đến miễn cưỡng, nhưng vẫn tận lực giữ chính mình có vẻ bình tĩnh. "Sau này thường xuyên về thăm nhà xem thế nào. Dì Chu nói con thích ăn canh đậu xanh nhất. Hiện tại cô ấy vẫn mỗi tuần nấu một lần, nghĩ đến con sẽ trở về. Ta đi chào hỏi khách đã, các ngươi cứ tự nhiên."
Viền mắt Hồng Chính Thân có chút nóng, ngay tại lúc bố xoay người thì, anh nhẹ giọng hỏi một câu: "Ngài cảm thấy có con trong nhà rất mất mặt sao?"
Bố Hồng không ngoảnh đầu, chỉ là rõ ràng đáp lại: "Không, ta chỉ là muốn bảo hộ con, không cho người bên ngoài có cơ hội nói con không ra gì."
"Con chỉ cần ngài tán thành, người khác nghĩ như thế nào, con không quan tâm."
"Con quá ngây thơ rồi, nhưng con vĩnh viễn là con trai ta." Nói xong thì nặng trịch bước chân rời đi.
Trương Thần Phong đi lên trước vài bước, cùng anh sóng vai: "Ông ấy bình thường cũng là như vậy sao?"
Hồng Chính Thân nhưng lại hỏi lại: "Tôi có phải rất giống ông ấy không?"
"Sao lại không giống! Quả thực là cùng một cái khuôn mẫu ngoan cố khắc ra."
Hồng Chính Thân cười đến bất đắc dĩ: "Vậy cậu sẽ chán ghét tính cách cố chấp lạnh lùng khó chịu của tôi sao?"
"Thành thật mà nói, tôi còn thích anh cự nự thế này hơn cơ."
"Nói chuyện ngọt xớt." Hồng Chính Thân nhìn chằm chằm bóng lưng xa xa của bố một hồi, lại nói, "Tôi chỉ là không ngờ thái độ hôm nay của ông ấy sẽ như thế này. Lẽ ra tôi nên gặp ông ấy sớm hơn một chút."
"Thực ra hai người đã sớm thông cảm lẫn nhau. Lúc trước, chỉ là đem vấn đề nghĩ nhiều quá."
"Làm con cái nên cúi đầu trước. Trước đây là tại tôi đã buông thả mình đến mức trở thành một đứa khốn nạn quá."
Trương Thần Phong ôm ôm anh, tiếp cho anh thêm năng lượng. Nếu như không phải tình huống hiện tại không được, thực sự hắn sẽ hôn trụ Hồng Chính Thân, hôn đến khi người này không thở được mới thôi, đến khi không còn sức suy nghĩ mấy chuyện kia hao tổn tâm trí kia nữa.
Hắn phải nói một vài việc phân tán lực chú ý: "Cuối tuần tôi phải đi công tác, có thể khá lâu. Anh... phải đợi tôi."
"Đi đâu?"
"Khu vực Đông Nam Á." Trương Thần Phong tận lực phát huy lời nói dối đầy thiện ý, đây là một số đặc thù của kỹ năng nghiệp vụ.
"Anh cũng không hỏi tôi phải đi bao lâu sao?"
Hồng Chính Thân thản nhiên nói: "Dù sao thì cậu vẫn sẽ chạy về."
"Thật đúng là chắc chắn nhỉ. Lần này thực sự sẽ đi thật lâu đấy, lâu đến mức —— đủ để cho anh nhớ tôi."
"Cậu đúng là cuồng tự đại."
Trương Thần Phong đột nhiên nắm lấy cánh tay anh, cười cười kéo anh nhanh chóng ra ngoài sảnh, sau đó dọc theo hàng lang tìm được chỗ trốn dưới giàn nho sau hoa viên, bóng tối che giấu hết phong cảnh nơi này. Trương Thần Phong dùng sức đem Hồng Chính Thân áp đến trên tường.
"Cậu điên rồi sao, ở chỗ này..."
Trương Thần Phong cũng mặc kệ anh kháng nghị, mạnh mẽ ôm lấy Hồng Chính Thân đang cách rất gần, động tình hôn trụ lên khóe miệng của anh, dùng sức mút vào môi người nọ. Nụ hôn này có chút nghiêm túc, mang theo đoạn tình cảm tích lũy đến đong đầy này, cố chấp truy tìm trải nghiệm trên mỗi một tấc da thịt, bén nhọn mà tràn ngập nhu tình, Hồng Chính Thân càng muốn tránh ra lại càng bị kịch liệt lôi kéo.
Lưỡi xẹt qua vành tai, lại quyến luyến trên hầu kết, hơi thở gấp gáp, cuối cùng Hồng Chính Thân nhắm mắt lại buông lỏng cánh tay, Trương Thần Phong lại hôn đuổi theo, nông sâu duy trì khiêu khích, khi thì mạnh mẽ chiếm đoạt, lúc lại dịu dàng, ngốc nghếch cướp đoạt tạo nên tình triều đầy ắp. Khí tức nam tính của Trương Thần Phong đặc biệt mà tươi mát, hẩu như có thể đập tan lý trí bất cứ lúc nào.
Ồ ồ thở dốc đánh vỡ sự yên tĩnh nặng nề, Hồng Chính Thân cuối cùng cũng dùng một phút nghĩ đến bọn họ đang ở chỗ nào, thế là giơ lên cánh tay đón đỡ lấy hắn: "Được rồi..."
Khóe miệng Trương Thần Phong mang theo ý cười tà mị, cụt hứng chuyển người, đem lưng tựa trên tường để bình ổn nhịp tim đập loạn.
"Anh hưng phấn."
Hồng Chính Thân sửa lại vạt áo sơmi đã rối loạn, giả vờ trấn định nói: "Tôi đi lấy rượu vang." Nói xong đi tựa như chạy trốn.
Trương Thần Phong mang vẻ mặt cưng chiều yêu thương nhìn người nọ biến mất nơi điểm cuối hàng lang, trên mặt còn mang theo thần tình gợi cảm dục vọng còn chưa tan hết. Cứ như thế đứng tại chỗ đợi khoảng một phút. Khi hắn đứng thẳng thân thể chuẩn bị chậm rãi hướng trong sảnh đi vào, một giọng nói quen thuộc gọi hắn lại.
"A Phong."
Thực sự nhìn thấy Tương Băng Cầm đột nhiên xuất hiện ở đây, cũng phải giật mình một cái.
"Chị Cầm... Cô về Hong Kong rồi?" Tuy rằng thái độ của Tương Băng Cầm vẫn như thường, nhưng từ quan sát Trương Thần Phong có thể phán đoán, dường như cô vừa mới nhìn thấy cái gì đó.
Giọng điệu Tương Băng Cầm mang theo một tia lạnh lùng đến cô cũng không nhận ra, chỉ có Trương Thần Phong có thể cảm nhận sự khác thường: "Giữa trưa vừa đến, còn chưa kịp nói cho cậu. Hôm nay là sinh nhật bác Hồng, tôi tự nhiên là muốn có mặt thôi."
Mặc dù không có nhận được lời trách cứ nào từ Hồng Chính Thân, cũng không thể vì sự dung túng đối với Trương Thần Phong mà khiến Hồng Chính Thân khó xử, cho nên Tương Băng Cầm vẫn thăm dò nói:
"Trương Thần Phong a, nghe Anna nói hắn ở chỗ anh đến nghiện rồi, nhất quyết không chịu về phòng ở công ty. Vốn tưởng rằng xong chuyện Smith hắn sẽ đi luôn. Con người này vốn thích sống một mình, không biết chỗ anh có cái gì hấp dẫn hắn như thế (có anh =]]] ). Có lẽ là do hắn chưa từng có bạn cùng phòng, cảm thấy có người bên sát vách cũng chuyện thú vị đi, đặc biệt là người như anh vậy."
Tương Băng Cầm vừa đùa vừa trêu chọc nói xong, tự thấy phục cái lý do chính đáng mà mình nghĩ ra.
Hồng Chính Thân không ngờ đột nhiên Tương Băng Cầm lại đề cập đến Trương Thần Phong dài như vậy, băn khoăn vài lần, mới phát hiện miêu tả quan hệ giữa anh và Trương Thần Phong với người ngoài thế mà rất khó, cũng có thể vì Tương Băng Cầm phân tích quá tự nhiên, trái lại làm cho anh bất tiện phủ định ý kiến của cô.
Cho nên anh chỉ có thể như có như không nói: "Cùng Trương Thần Phong ở chung rất... cũng được. Cậu ấy muốn chuyển tự nhiên sẽ chuyển. Anh cũng không hay ở nhà, cũng không có gì bất tiện."
"Anh không để tâm là tốt rồi, Trương Thần Phong chưa từng làm nũng qua như thế nha. Xem ra hắn còn thật sự rất thích ở chung với anh." Tương Băng Cầm tạm thời yên lòng. "Lúc nào về Hong Kong mời anh một bữa nhé."
"Là anh mời em mới đúng."
"Đi, thế nào cũng được mà."
......
Qua được cuộc gọi của Tương Băng Cầm, Hồng Chính Thân vô cớ có chút áp lực. Tuy rằng tình cảm là chuyện giữa hai người, thế nhưng loại tình ái bí mật mịt mù tăm tối thế này, vẫn là sẽ khiến anh cảm thấy áp lực.
E rằng, Giai Nhạc kiến nghị đúng, bất cứ giá nào cũng nên về một lần, huống hồ người kia cũng... Người khác không tán thành hay không hiểu cũng không sao cả, chỉ cần chính mình hiểu là được rồi.
Thực ra biết Trương Thần Phong sớm muộn gì cũng sẽ muốn chuyển ra ngoài, nhưng đến khi người khác nhắc tới, mới phát hiện có chút chua xót đến vậy, thì ra, thói quen thực sự không phải chuyện tốt, qua thời gian, nhận ra có vài thứ đã thâm nhập vào tận cốt tủy rồi.
Hai ngày nay, Trương Thần Phong không hề goi cho anh cuộc nào, không biết mấy ngày nay hắn đang bận cái gì. Thoạt nhìn thì bạn của hắn cũng rất khác người... Đến lúc nhận ra chính mình đang suy nghĩ về Trương Thần Phong, Hồng Chính Thân cũng giật mình kinh ngạc.
Đúng lúc này thư ký gọi, anh ngoảnh đầu đáp một tiếng, cúi đầu tiện tay nhắn tin đem thời gian trở về cụ thể báo cho Trương Thần Phong.
Hai phút sau, Trương Thần Phong trả lời, chỉ có hai chữ: Nhớ anh.
Tâm Hồng Chính Thân lúc mở ra tin nhắn này thì cũng run rẩy theo, tất cả bất an dường như theo câu nói như trấn an này mà lặng xuống.
Thì ra, chính mình dễ dàng thỏa mãn như vậy.
................
Trương Thần Phong đang ở trường đua ngựa tư nhân, thay bà Châu gặp mặt Trụ Phong - Trịnh Diệu Dương. Đối phương so với hắn tưởng tượng còn khí thế hơn, điều không ngờ nhất chính là, Trịnh Diệu Dương cũng chỉ thảnh thơi ngồi uống cà phê, cũng không có cùng Trần Thạc chơi cưỡi ngựa, hiển nhiên là chỉ tới làm nền, chẳng qua là để biểu thị ý duy trì sở thích của Trần Thạc. (Chiều vợ ghê:3)
Nhưng khi nhìn ánh mắt người nọ nhìn Trần Thạc, Trương Thần Phong vẫn một cái bắt luôn được mánh khóe. Bọn họ quả nhiên là...
Bộ trang phục kỵ sĩ khi mặc trên người Trần Thạc đúng thực là anh khí bức người, mũ giáp, giày boot và đai bảo vệ chân đều là hàng đặc chế, có huấn luyện viên cưỡi ngựa chuyên nghiệp bên cạnh phụ đạo, Trương Thần Phong thấy tư thái và kỹ thuật của người nọ xem ra đã là nghiệp dư cao thủ.
Trương Thần Phong bởi vì lâu rồi không lên ngựa, lúc trên đường lái xe về nhà đã cảm thấy có chút mệt.
Mấy ngày này có vài lần rất muốn ấn số điện thoại của Hồng Chính Thân, thế nhưng nghĩ đến lịch trình kín mít của anh, nhỡ may hắn gọi không đúng lúc, lại làm cho Hồng Chính Thân cảm thấy phiền chán.
Trương Thần Phong nhớ tới lúc trước có mấy người phụ nữ theo đuổi mình, mới qua lại đã dùng liên hoàn call giết người, thực sự khiến hắn rất đau đầu. Mà chính mình cũng rất ít khi chủ động làm như thế, vừa mới tiến triển đã phá vỡ hình thức cố hữu trước đây thì không được, cho nên tự khắc khống chế tình hình. Dù sao Hồng Chính Thân cũng không phải phụ nữ, không cần mượn nhiều cảm giác an toàn làm yểm hộ như vậy, chính mình nếu như làm gì cũng không biết kiềm chế, cũng khả năng sẽ va phải đá ngầm bất cứ lúc nào.
Hiện tại Trương Thần Phong phát hiện chính mình đối với Hồng Chính Thân ngày càng quan tâm, năng lực hành động lại càng trì trệ. Xem ra cả chuyên gia tâm lý khi gặp vấn đề của mình thì đúng là cũng chả hiểu cái gì.
...........
Ngày Hồng Chính Thân trở về, bởi vì phải qua Diệu Nhật bảo nhân viên thiết kế nộp ghi chép tại trường quay và sắp xếp bản thảo, cho nên 9h tối mới đến nhà, so với lời nói hôm trước trễ mất 2 tiếng.
Vừa bước vào cửa, lập tức nhìn thấy ánh đèn ấm áp, trong lòng cũng cảm thấy một chút ấm áp theo, loại cảm giác kì diệu này bao phủ khắp mọi ngóc ngách trong nhà, khiến Hồng Chính Thân không khỏi có một chút ỷ lại.
(Ỏ em cũng thích huhu)
Cởi áo khoác, chuẩn bị đi về hướng phòng ngủ, phía sau hiện ra một bóng người, đột nhiên từ ôm lấy anh từ sau lưng.
"Anh về muộn làm tôi đếm từng giây từng phút." Trương Thần Phong kề sát bên gáy anh, nhàn nhạt bất mãn.
Bỏ cánh tay kia ra, cười khẽ: "Cậu đang đợi tôi?"
"Anh còn không biết tôi đang đợi anh sao?"
"Mấy ngày nay cậu làm gì?"
"Việc ngày thường vẫn hay làm nhất là —— nhớ anh thôi~"
Hồng Chính Thân cảm thấy như có một dòng nước ấm từ gan bàn chân chạy lên đỉnh đầu, nhưng ngoài mặt vẫn thở dài: "Có thấy buồn nôn không a."
"Tôi nhớ anh đến không ăn được gì này." Trương Thần Phong vẫn giữ nguyên tư thế nắm lấy tay anh, đẩy Hồng Chính Thân đi vào phòng ngủ, trở tay mở cửa một cái, lập tức đem anh áp lên cánh cửa.
Tứ chi tương dán, phản ứng của hai người so với tưởng tượng còn muốn trực tiếp hơn.
Ánh mắt nóng vội quấn quýt, Trương Thần Phong quyển luyến trên cổ Hồng Chính Thân, đầu ngón tay ghé qua mái tóc đen, một lần rồi lại một lần bao phủ, khi hơi thở giao hòa, nhiệt độ trên môi đã tăng đến cực hạn, đầu lưỡi nhẹ nhàng lướt qua, vũ khúc, rồi lại đói khát xâm nhập, lúc đầu chỉ nhẹ nhàng chậm rãi, nhưng chỉ cần thoáng đáp lại, lập tức có thể cảm nhận được áp lực từ năng lượng dục vọng bạo phát.
Hồng Chính Thân thỏa mãn để cho Trương Thần Phong kích nhiệt, thưởng thức cơ thể nam tính vô cùng hấp dẫn với mình, cam nguyện thần phục chính mình, sự thỏa mãn không gì có thể so sánh không.
Trương Thần Phong chậm rãi cởi Hồng Chính Thân áo, ngón tay trượt qua lồng ngực tràn ngập tính đàn hồi cùng phần thắt lưng rắn chắc, cảm nhận rõ ràng sự kìm nén, nóng bỏng muốn tìm cách giải thoát tại nơi hạ thể đang kêu gào, không khách khí áp lên. Cuối cùng nhân lúc Hồng Chính Thân đang thất thần, cậy mạnh đẩy một cái đem người nọ đặt trên giường.
Hồng Chính Thân thở gấp gáp ra tiếng: "Này, tôi còn chưa tắm rửa..."
"Hương vị của anh vẫn tốt như vậy." Trương Thần Phong dụi vào người Hồng Chính Thân, ánh mắt u ám lộ ra ham muốn rõ ràng, cuối cùng khó khăn kiềm chế tâm tình tự động tiến đến hôn mút cằm cùng cần cổ người nọ, biểu đạt chính mình có bao nhiêu muốn anh.
Hôn một lúc lâu trước ngực, rồi lại dọc theo da thịt non mịn một đường xuống phía dưới, kéo ra một đạo ướt ngân, ngón tay chen vào nơi phòng tuyến yếu ớt nhất, thủ pháp đã thuần thục làm càn trêu chọc, Hồng Chính Thân tay túm chặt lấy ra giường, có chút khẩn trương khẽ kêu: "Thần Phong... Trương Thần Phong!"
"Tôi thực sự thích anh ——" cứ như vậy chỉ có người này mới có thể mang theo khoái cảm cuồng nhiệt như thế, say mê không thể nào phủ nhận, chỉ có thể chìm đắm thật sâu...
Trương Thần Phong môi điểm xuyết khắp bốn phía, nhưng từ đầu đến cuối không chạm đến trung tâm, làm cho Hồng Chính Thân khó nhịn khẽ thở dốc. Khi hắn đột nhiên chen vào giữa hai chân, mồ hôi tinh mịn bắt đầu thấm ra trên trán thấm, chỉ có trước mặt Trương Thần Phong, Hồng Chính Thân mới có thể biểu lộ ra sự yếu đuối mà ngày thường chưa bao giờ có như thế.
Lòng bàn tay trên đầu ngực vuốt ve, kích lên một đoàn nhiệt điện, không khí trong lồng ngực từng trận run rẩy như vậy vừa khó chịu vừa thích thú, gấp rút phản ứng càng rõ ràng hơn. Khi đầu ngón tay như lơ đễnh lại như sớm có tính toán trước tiến vào vùng đất ẩn mật kia thì, cả người Hồng Chính Thân đều cứng ngắc lên.
"Chính Thân, tôi muốn vào..."
Mấy ngày cấm dục, dường như đã bào mòn sạch tính nhẫn nại của Trương Thần Phong, hắn dường như chưa hề có nhiều do dự, đã đem chính mình chầm chậm tiến vào, đối với việc này luôn khó mà khống chế được, hắn biết rõ không nên nóng vội, nhưng vẫn rất phấn khích không có biện pháp nào hoàn toàn tuân theo đúng quy trình.
Biểu cảm của Hồng Chính Thân cố nén cảm giác đau, cởi ra sự thanh cao lạnh lùng hàng ngày, trong mắt Trương Thần Phong lúc này giống như một đóa hoa diễm sắc (cúc * hic hic =]]), chỉ vì mình mà nở rộ, đó là sự chiếm hữu cao nhất, cũng là sự dụ hoặc khó kháng cự trí mạng nhất.
"Đợi đã... A!"
Dưới tình huống còn không chưa kịp thời chuẩn bị, nơi bí mật chặt chẽ gắt gao gian nan kháng nghị sự xâm nhập của Trương Thần Phong. Nhưng cũng bởi giằng co kéo dài, Trương Thần Phong bị sự hỗn loạn giữa cảm giác đau đớn và khoái cảm điên cuồng thành công bắt làm tù binh, hoàn toàn quên hết tất cả vui sướng gầm nhẹ ra tiếng.
"A —— thả lỏng! A ha... Tôi nhớ anh muốn chết —— "
"Ưm..."
Trương Thần Phong đỡ lấy thắt lưng Hồng Chính Thân, tựa đầu vào lòng Hồng Chính Thân, cái tư thế này trực tiếp khiến cho phía dưới xâm nhập sâu thêm vài phần.
Hồng Chính Thân bị mở màn dường như muốn đè áp nghiền nát mình dọa sợ, thế là nỗ lực tiến hành lượt đàm phán cuối cùng:
"Không được... A! Trương Thần Phong, đi ra..."
"Ách!" Trương Thần Phong bắt đầu tiết tấu ra vào, dục hỏa đốt người khiến giọng nói thanh thanh thường ngày có chút khàn khan. "Rút ra rồi lại đi vào sao? Yên tâm, tôi sẽ luôn ở bên trong anh... A!"
Nơi tư mật của Hồng Chính Thân vì khoái cảm nuốt lấy phân thân người nọ, vô ý thức nắm chặt lấy thành giường, muốn mở miệng phản đối nhưng lại vì những đợt luật động quá mãnh liệt trong cơ mà biến thành mấy tiếng rên rỉ.
Trương Thần Phong ngậm lấy vành tai Hồng Chính Thân liếm lộng, lòng bàn tay dọc theo sau cánh tay người nọ một đường lướt qua, cuối cùng mạnh mẽ bài mở ngón tay anh ra, cơ thể Hồng Chính Thân cùng mười ngón tay với hắn giao nhau, thần tình Trương Thần Phong trở nên kịch liệt và dã tính, không ngừng nóng nảy luật động đến cháy bỏng, điên loan đảo phượng hoan ái, đạp đổ hết thảy mọi phòng tuyến. Hồng Chính Thân bị này lực đạo và tần suất va chạm kích thích đến choáng váng.
Cả thế giới như long trời lở đất hết rồi, cây gậy th*t trong cơ thể dần dần chọc trúng điểm làm anh khoái cảm, hạ thân xoay chuyển bành trướng, cảm giác khó mà thừa nhận khiến cho Hồng Chính Thân mấy lần co quắp, thế nhưng Trương Thần Phong tựa không như biết mệt vậy, một đợt lại một đợt tiến công.
Khi anh định chống thân lên, Trương Thần Phong đã chặn lại vừa túm vừa kéo đến mép giường, trực tiếp nhấc chân Hồng Chính Thân đặt lên vai, tư thế này làm cho cơ thể hai người hoàn toàn dán chặt không thể chống lại, Hồng Chính Thân hoàn toàn mất sức rồi, mặc cho hắn tiến vào không điểm dừng, nóng bỏng trừu sáp.
"A! A ha ——" Hồng Chính Thân nằm ngửa, bình thường làm tình rất ít khi lớn tiếng kêu ra, nhưng hôm nay theo Trương Thần Phong thoải mái rên rỉ mà thấp giọng gào thét, cho đến khi miệng khô lưỡi khô.
Mỗi lần cảm thấy sắp cao trào, đều Trương Thần Phong thủ đoạn chuẩn xác kéo trở về, quá trình dằn vặt này đặc biệt dày vò, thân thể cũng càng trở nên mẫn cảm. Đến khi mắt cá chân bị hôn thì Hồng Chính Thân hoàn toàn nôn nóng sắp phát điên rồi, thậm chí còn chủ động phối hợp với động tác của Trương Thần Phong, bắt đầu cử động thắt lưng.
Trương Thần Phong cũng cảm nhận được Hồng Chính Thân tích cực đáp lại, thế là luật động càng thêm biên độ lớn làm cho Hồng Chính Thân rên rỉ không ngừng, hai bên đều đạt được thỏa mãn như mong muốn. Có lẽ là do cảm giác quá cường liệt, lòng bàn chân đều gần như muốn rút gân, lúc dục vọng lên cao trào, tay Trương Thần Phong vừa một chạm tới phân thân của Hồng Chính Thân, nó đã giật một cái, run rẩy phóng thích ra.
Trương Thần Phong ở bên trong cũng rất mãnh liệt thô bạo ra vào đến thần hồn điên đảo, cuối cùng hung ác đâm vào một cái thật sâu, ngã xuống thở hổn hển, một đợt sóng lại một đợt sóng bắn ra kết thúc, trận giao hoan này mới hoàn mỹ kết thúc công việc.
Buông chân Hồng Chính Thân xuống, Trương Thần Phong toàn thân đè lên, đặt lên một nụ hôn thật lâu cho đến khi hít thở không thông, môi lưỡi giao quấn thâm nhập trong nháy mắt so với làm tình càng thân mật không nói nên lời, bộ phận giao hợp cũng thật lâu không có rời ra, cứ như vậy tương dung chặt chẽ, không còn sức lực đẩy nhau ra nữa.
Đây là lần đầu tiên Hồng Chính Thân trong vị trí bị động trong quá trình làm tình thử hoàn toàn buông thả chính mình, cũng khó có lúc không cần dùng tay, chỉ bằng kích thích phía sau đã đạt được cao trào, kết quả này khiến anh vừa kinh hãi vừa xấu hổ, nhưng là... Rất hưởng thụ.
Phải thừa nhận Trương Thần Phong là bạn tình hoàn mỹ nhất mà anh từng gặp, lúc thần trí Hồng Chính Thân trở về, phát hiện đối phương thế mà vẫn còn mặc quần áo, chính mình đã trần như nhộng, thì ra cơ thể Trương Thần Phong đối với mình tựa như ma túy vậy.
Anh tiện tay kéo chăn xuống, đem cơ thể dâm loạn thấm mồ hôi che lại một phần. Một người luôn luôn yêu sạch sẽ như Hồng Chính Thân, lần đầu lười đến mức sức đi đến phòng tắm cũng không còn.
Trương Thần Phong cũng nằm ngã vào bên người anh, một bộ dạng không muốn động đậy, tư thái mỏi mệt mà gợi cảm. Cái miệng ưu nhã lại nói ra một câu khiến người ta đỏ mặt: "Thực quá sung sướng, vừa rồi tôi còn tưởng rằng mình ra nhanh quá thì chết."
"..."
Hồng Chính Thân ngoại trừ im lặng, cũng thực sự tìm không ra từ thích hợp để ứng đối màn đối thoại quấn quýt si mê thế này.
Trương Thần Phong không nghe thấy động tĩnh gì, quay đầu nhìn người tình bên cạnh rõ ràng khó chịu muốn chết nhưng vẫn giả vờ trấn định, đột nhiên cười ( =)))]] ), gương mặt sủng nịnh mà dịu dàng. Trương Thần Phong đã không nhớ bao lâu rồi mình không có nụ cười thật tâm phát ra từ đáy lòng như vậy.
"Chính Thân, tôi đang nghĩ, có phải hay không tôi có chút mê đắm anh rồi." (aka say mê đắm đuối. íu~ =))) )
Hồng Chính Thân nhịn vài giây mới nói tiếp: "( Hic =))) ), hiện tại cậu tốt nhất không cần nói chuyện với tôi đâu."
Trương Thần Phong sửng sốt, "phốc" cười ra tiếng: "Ha ha ha..."
( =)))) đồ mặt dày. Em quỳ =))) )
Vài phút sau, có lẽ là thực sự quá mệt mỏi, Hồng Chính Thân nhẹ nhàng khép lại mắt, Trương Thần Phong dán sát lưng anh, vẫn duy trì tư thế ôm nhau.
"Anh biết tập đoàn Trụ Phong Trần Thạc và Trịnh Diệu Dương không?"
Đợi một hồi, Hồng Chính Thân mới miễn cưỡng mở miệng, nhưng vẫn nhắm hai mắt: "Ưm, có nghe qua."
"Bọn họ nâng đỡ lẫn nhau từ trước đến nay, thì ra, giữa những người đàn ông cũng không phải đều là không có kết quả." Trương Thần Phong nói xong câu này cũng dần dần nhập mộng.
Năm phút sau, Hồng Chính Thân đột nhiên mở mắt, anh không kinh động đến Trương Thần Phong, chỉ là lẳng lặng nằm. Lúc đó tim anh đập rất nhanh, anh không biết tại sao mình không có ách nào thực sự đi vào giấc ngủ. Lồng ngực Trương Thần Phong dán sát gần quá, gần đến mức anh có thể cảm nhận nhịp tim của hắn.
Bọn họ cuối cùng cũng đi tới bước này rồi nhỉ? Còn có bao nhiêu khảo nghiệm chờ đợi ở phía trước đây? Thực sự anh không muốn quá bi quan, thế nhưng cảm giác khi được ôm nhau lúc này quá hoàn mỹ quá đẹp, sợ rằng sau khi tỉnh mộng, cảm giác đau đớn sẽ đi theo suốt nửa cuộc đời còn lại.
Trong mắt người ngoài có là một gã đàn ông cứng rắn mạnh mẽ đến bao nhiêu nữa, cũng chỉ được tạo nên bằng máu thịt mà thôi, một khi đã bị cảm tình đột kích thì vẫn sẽ bại lộ rất nhiều nhược điểm, chỉ hy vọng rằng, hạnh phúc trước mắt này có thể duy trì lâu hơn một chút, lâu hơn một chút...
Trương Thần Phong, mê đắm người là tôi mới đúng. Vì cậu buông bỏ nguyên tắc, vì cậu mở ra hai chân, vì cậu mà làm chuyện trước đây sẽ không bao giờ làm, chỉ bởi vì người đó —— là cậu.
...........
Lần thứ hai Trương Thần Phong tiếp nhận thông tin bí mật, nói chuyện cùng cấp trên đã là chiều ngày hôm sau.
Thượng tá Plame tự mình dặn dò chi tiết cho hắn: "Bên trên đã phê chuẩn đơn xin của cậu. Tập hồ sơ cậu mới nhận được gần đây là quà tặng chúng tôi cho cậu. Hi vọng cậu đối với thân phận công dân mới vừa ý."
"Tôi không thể không nói đây là kết quả lý tưởng nhất tôi có thể đợi được mấy năm gần đây."
"Cậu đã rút lui, chúng tôi sẽ không để cho anh vô cớ mạo hiểm nữa." Thượng tá nói thẳng vào vấn đề chính: "Nhiệm vụ lần này, tôi chỉ cần thời gian của cậu."
"Muốn bao lâu?"
"Hai tháng."
"Có phải đi đâu không?"
"Tốt nhất là cậu đừng rời khỏi Hong Kong, cứ ở đó đợi. Vạn nhất có gặp lại người quen, cậu cứ theo kế hoạch soạn sẵn lời kịch tốt đối phó."
"Nếu đã là lần cuối cùng, tôi sẽ làm hết sức."
"Tốt lắm, cho cậu một thời gian chuẩn bị, cậu sắp xếp ngày nghỉ đi."
"Này thật đúng là vướng tay chân a." Trương Thần Phong nghĩ đến Hồng Chính Thân, đầu vô cớ đau một trận. Người đó cũng phải giấu sao?
"Đối tượng cậu phải tiếp nhận là cháu gái của Charlie - Cindra." Không nghe được hồi âm của Trương Thần Phong, Plame chủ động nói nốt: "Tháng trước chúng tôi đưa cô ta dẫn độ từ Thổ Nhĩ Kỳ về Mỹ. Cô ấy đã đứng đầu một căn cứ nhỏ chống lại, cũng là nhân chứng có lợi duy nhất nguyện ý ra mặt bóc trần gốc rễ của cậu mình."
"Nhưng bởi vì mấy tháng trước bị đạn lạc tập kích, đánh mất một phần ký ức then chốt. Chuyên gia kiến nghị sử dụng biện pháp tâm lý bổ trợ, có thể trợ giúp cô ấy một lần nữa ghép lại mảnh vỡ ký ức đã đánh mất trong đó. Cậu từng là chuyên gia xuất sắc trên phương diện này."
Trương Thần Phong thở dài, biết rõ mình phải tiếp củ khoai lang nóng bỏng tay rồi: "Thế nhưng trên mạng Charlie rõ ràng là tên tội phạm khét tiếng số một bị phát lệnh truy nã."
"Tin tốt là, chúng tôi đã bắt được hắn! Chẳng qua cần có thêm nhiều chứng cứ hơn định tội hắn." Nữ thượng tá tiếp tục trấn an rằng: "Cindra có thể nói thành thạo tiếng Anh và ngôn ngữ châu Á, các người nói chuyện sẽ không có vấn đề gì đâu, ngoài ra còn có lực lượng ở một nơi bí mật gần đó bảo hộ hai người an toàn. Hong Kong là địa bàn của cậu, có vẻ tự nhiên hơn."
"Nếu như Cindra không phải mất trí nhớ thì sao?"
"Đây chính là nguyên nhân chúng tôi tìm cậu rồi. Bởi vì chí ít cậu có thể phân biệt cô ấy có phải thực sự mất trí nhớ hay không. Đây chỉ là một đợt trị liệu mang tính chất tư nhân thôi, cho nên cậu có thể đưa cô ấy an trí tại nơi ở. Các người có thể đi dạo phố, cậu cũng có thể đưa cô ấy đi bất kì nơi nào, chỉ cần có thể thấy được phản ứng chân thực của cô ấy."
"Đem một cô gái ngoại quốc đặt trong căn nhà tôi mới mua? Sau đó đối với bên ngoài nói chúng tôi là vợ chồng tân hôn chắc?"
"Đây mới là kế sách vẹn toàn."
Nếu như hắn độc thân thì không sao cả, đã từng làm một vài nhiệm vụ hoang đường đi kèm cả tính mạng vào rồi, cũng không hề kém sự kiện này. Thế nhưng hiện tại hắn còn có Hồng Chính Thân... nếu để Hồng Chính Thân biết hắn bí mật mua nhà, trong đó lại kỳ quái có một người phụ nữ, không biết sẽ nghĩ gì.
Vốn định mua thêm hai cái bình phong cố thời Thanh nữa, bởi vì phòng sách dựa theo sở thích của Hồng Chính Thân mà bố trí. Trương Thần Phong còn dự định thiết kế phần lớn nội thất trong nhà giống bên Hồng Chính Thân, cho anh ấy một cái niềm vui nho nhỏ, thuận tiện bảo anh qua đây cùng ở. Kể cả Hồng Chính Thân có không muốn, hắn cũng sẽ nghĩ biện pháp khiến đối phương thấy được tâm ý thật sự của mình.
Bọn họ còn có thể ở nhà đối phương mấy ngày, ngày nghỉ lại cùng nhau ra ngoài chơi.
Vừa nghĩ đến nhà mới sẽ phải nhiễm mùi của người lạ, Trương Thần Phong lập tức cảm thấy cực kỳ cực kỳ khó chịu.
Chẳng qua Plame kiến nghị hắn lợi dụng nhà mới chắc chắn là có nguyên nhân. Một là bởi vì bí mật, người quen cũng không biết hắn vừa mới mua nhà; hai là bởi khu biệt thự cao cấp này có có hơn phân nửa là người nước ngoài, cho dù có thêm người mang gương mặt Trung Đông đến ở, cũng sẽ không khiến cho bất luận kẻ nào chú ý; ba là hiện tại Trương Thần Phong có tư cách chủ nhà, công dân bình thường hợp pháp, mấy giấy chứng nhận mới tra thế nào cũng sẽ không có kẽ hở.
"Được, hai tháng, nếu như không có hiệu quả hay kết quả gì, các người cũng phải đưa cô ấy rời đi."
"Đương nhiên."
......
Mà buổi tối ba ngày sau, cũng được bố trí thật kinh tâm động phách.
Đại thọ sáu mươi tuổi của Hồng Nguyên Long, tại biệt thự tư nhân quận Cửu Long, mở tiệc chiêu đãi các bạn bè thân thiết.
Hồng Giai Nhạc đứng trước cửa hóng chuyện vui, nghển cổ nghiêng tai chờ đợi vị khách quý thần bí.
Đúng tám giờ, quả nhiên đúng hẹn nhìn thấy hình dáng anh tuấn tiêu sái rõ ràng vốn có của Trương Thần Phong.
Hồng Giai Nhạc vừa thấy hắn đến gần, tuy rằng trong lòng vang tiếng ủng hộ, nhưng vừa mở miệng vẫn là lo lắng phong cách cay nghiệt không hề thay đổi: "Anh đúng thật là thể loại hời hợt mà, cứ tưởng không đến." Chẳng qua nói tới nói lui, khóe mắt đều là ý cười.
Lần đầu tiên nhìn thấy Hồng Giai Nhạc mặc lễ phục, hoàn toàn che giấu khí phách thường ngày biểu lộ ra ngoài, tự nhiên thêm vài phần vị đạo của cô con gái rượu, thế là Trương Thần Phong cũng không tử tế gì bật cười.
"Cô chắc chắn chiếc váy này là lấy trong tủ quần áo của cô chứ?"
Hồng Giai Nhạc không thiện chí cảnh cáo: "Hiện tại anh nên chọn cách câm miệng còn kịp. Hồng Chính Thân khi nào đến?"
"Nửa giờ nữa."
"Chúng ta vào trong trước đi." Hồng Giai Nhạc nghiêm túc mang biểu tình thâm hiểm: "Đến đây đi, làm cho Hồng Nguyên Long lão tiên sinh dùng mắt như điện X quang đem anh soi từ đầu đến chân một lượt đã. Trước hết xác định anh là người yêu. Mang quà gì qua đây thế?"
"Bộ trà cụ tử sa hồ."
"Được đấy, thủ đoạn cao minh nha, hiểu được sở thích của ổng là tốt."
Trương Thần Phong trêu chọc rằng: "Sao không gọi vị hôn quê mùa của cô đến đi? Đoán chắc là tôi và Hồng Chính Thân đêm nay sẽ thành bia đỡ đạn rồi đi?"
"Anh cho là trái tim ông già thực sự có thể chịu được một đêm hai đợt gặp mặt sao? Đừng cười trên nỗi đau của người khác, tự lo chuyện của hai người trước rồi hẵng nói."
Hồng Giai Nhạc ôm lấy cánh tay Trương Thần Phong, hướng về phía đại sảnh, xung quanh rất nhiều khách quý đều hướng bọn họ gật đầu ra hiệu.
Hồng Giai Nhạc dùng tiếng chỉ có hai người bọn họ mới nghe được nói: "Nếu anh là bạn trai của tôi, ông già có thể một lần giải quyết hai đoạn nghiệt duyên, này nhất định là cảm giác vô cùng thành tựu."
Trương Thần Phong trong lòng cười mỉa: Nguyện vọng này thật đúng là ngược a.
Sự thực chứng minh, Hồng Giai Nhạc vẫn giải thích đầy đủ về phụ thân đại nhân. Hồng Nguyên Long vẫn chưa biết thân phận thật sự của Trương Thần Phong dưới tình huống này, bắt chuyện rất thông thuận, mà nhìn tướng mạo thanh niên này, khí chất, cơ trí, tài ăn nói đều khiến ông rất thưởng thức, chỉ là nghe nói hắn chỉ làm chức cố vấn thương vụ tại Quang Vũ, cũng không có gia thế gì, lại cảm thấy có chút đáng tiếc, chẳng qua thanh niên tài giỏi tay trắng dựng nghiệp, vẫn khá là coi trọng.
Thế là lúc Hồng Chính Thân đi vào đại sảnh tiếp đãi thì xa xa lập tức nhìn thấy một già một trẻ ở chung hòa hợp, còn tưởng là hoa mắt sinh ra ảo giác rồi.
Hồng Giai nhạc đi lên vỗ vỗ bờ vai anh cổ vũ: "Tốt rồi, đến lượt anh lên sân khấu. Hôm nay là ngày lành của bố, đừng làm ổng mất hứng quá. Ông đã có chuẩn bị tâm lý, chỉ còn thiếu nước anh vào cửa, nói chuyện rõ ràng."
"Ưm."
Hồng Giai Nhạc tiếp tục căn dặn: "Sau khi anh đi qua tốt xấu gì cũng nên lên tiếng chào hỏi khách khứa, cho ông già mặt mũi, để họ hàng biết con cái ổng tài mạo song toàn, không có nháo đến mức đòi ở riêng."
"Ưm."
Hồng Chính Thân kiên định tiến về phía trước. Một thời gian dài không gặp bố, vậy mà anh cũng có chút nghẹn ngào.
"Ba, sinh nhật vui vẻ."
Một tiếng thỏa hiệp này, đợi ba năm, Hồng Nguyên Long không phải không cảm khái, chính mình từ nhỏ quật cường, đến già rồi cũng phải khuất phục đứa con trai so với chính mình càng quật cường hơn.
Cậu con trai duy nhất này từng là niềm kiêu hãnh lớn nhất cuộc đời ông. Hồng Chính Thân gần như kế thừa tất cả ưu điểm, thậm chí luôn luôn so với kỳ vọng của ông còn vững vàng kiên cường hơn, thế nhưng đối với lựa chọn sinh hoạt cá nhân, lại làm cho ông một ngày mất hết toàn bộ niềm tin trước đây.
Dùng vô số lý do thuyết phục chính mình chấp nhận, thế nhưng, chung quy vào lúc phải đối mặt thật sự, khó mà kiềm nén thất vọng và đau lòng, cho nên lần nữa dùng thủ đoạn cứng rắn cùng mấy lời kích động thẳng thắn chèn ép nó.
Cuối cùng, đổi lấy chiến tranh lạnh nhiều năm đau thương phải trả.
Hồng Chính Thân trước mặt cao ngất ưu tú như thế, do ông một tay đắp nặn ra, tưởng niệm mấy năm nay đã làm cho ông không cách nào tiếp tục nói ra lời tàn nhẫn, trước đây kịch liệt công kích cũng chỉ là ngụy trang sự yếu đuối.
Người ngoài chỉ biết Hồng Chính Thân không kế thừa gia tộc sự nghiệp, tự lập công ty, nhưng tranh chấp trong nội bộ gia đình bọn họ vẫn là che giấu với bên ngoài vô cùng tốt. Có lẽ là do hình thức qua lại vô cùng tự nhiên, hầu như không ai nhiều chuyện quan tâm đến tin cha con bọn họ mâu thuẫn. Cho nên đau khổ của hai bên đều chỉ là biến tướng của sự nghiêm phạt chính mình mà thôi.
Nhưng dù sao cha con cũng liền tâm, qua lâu như vậy rồi, ông cũng khuyên bảo chính mình nghĩ thông đi, nếu như Hồng Chính Thân thực sự không thể thay đổi, phải chăng nên thả tự do cho nó, kết quả này so với mất đi nó chung quy vẫn tốt hơn.
"Trở về... là tốt rồi." Hồng Nguyên Long gật đầu. Từ biệt lâu ngày gặp lại, người già từng trải cũng khó che giấu kích động trong lòng.
Hồng Chính Thân liếc nhìn người bên cạnh một cái: "Trương Thần Phong, ba gặp qua rồi, hắn là bạn trai của con."
"A." Ba Hồng hình như kinh ngạc một cái, nhưng khi ông nhìn về phía người trẻ tuổi này thì đối phương vẫn đang diện gương mặt mỉm cười, tư thái thong dong tự tại không hề thay đổi. Thế là, mấy manh mối lẻ tẻ rồi loạn nhanh chóng tụ lại cấp tốc tiêu hóa, dần dần sự rối loạn lắng xuống.
"Chúng ta đã nói chuyện... rất nhiều. Ta cũng không biết hắn là ——" Hồng Nguyên Long cười đến miễn cưỡng, nhưng vẫn tận lực giữ chính mình có vẻ bình tĩnh. "Sau này thường xuyên về thăm nhà xem thế nào. Dì Chu nói con thích ăn canh đậu xanh nhất. Hiện tại cô ấy vẫn mỗi tuần nấu một lần, nghĩ đến con sẽ trở về. Ta đi chào hỏi khách đã, các ngươi cứ tự nhiên."
Viền mắt Hồng Chính Thân có chút nóng, ngay tại lúc bố xoay người thì, anh nhẹ giọng hỏi một câu: "Ngài cảm thấy có con trong nhà rất mất mặt sao?"
Bố Hồng không ngoảnh đầu, chỉ là rõ ràng đáp lại: "Không, ta chỉ là muốn bảo hộ con, không cho người bên ngoài có cơ hội nói con không ra gì."
"Con chỉ cần ngài tán thành, người khác nghĩ như thế nào, con không quan tâm."
"Con quá ngây thơ rồi, nhưng con vĩnh viễn là con trai ta." Nói xong thì nặng trịch bước chân rời đi.
Trương Thần Phong đi lên trước vài bước, cùng anh sóng vai: "Ông ấy bình thường cũng là như vậy sao?"
Hồng Chính Thân nhưng lại hỏi lại: "Tôi có phải rất giống ông ấy không?"
"Sao lại không giống! Quả thực là cùng một cái khuôn mẫu ngoan cố khắc ra."
Hồng Chính Thân cười đến bất đắc dĩ: "Vậy cậu sẽ chán ghét tính cách cố chấp lạnh lùng khó chịu của tôi sao?"
"Thành thật mà nói, tôi còn thích anh cự nự thế này hơn cơ."
"Nói chuyện ngọt xớt." Hồng Chính Thân nhìn chằm chằm bóng lưng xa xa của bố một hồi, lại nói, "Tôi chỉ là không ngờ thái độ hôm nay của ông ấy sẽ như thế này. Lẽ ra tôi nên gặp ông ấy sớm hơn một chút."
"Thực ra hai người đã sớm thông cảm lẫn nhau. Lúc trước, chỉ là đem vấn đề nghĩ nhiều quá."
"Làm con cái nên cúi đầu trước. Trước đây là tại tôi đã buông thả mình đến mức trở thành một đứa khốn nạn quá."
Trương Thần Phong ôm ôm anh, tiếp cho anh thêm năng lượng. Nếu như không phải tình huống hiện tại không được, thực sự hắn sẽ hôn trụ Hồng Chính Thân, hôn đến khi người này không thở được mới thôi, đến khi không còn sức suy nghĩ mấy chuyện kia hao tổn tâm trí kia nữa.
Hắn phải nói một vài việc phân tán lực chú ý: "Cuối tuần tôi phải đi công tác, có thể khá lâu. Anh... phải đợi tôi."
"Đi đâu?"
"Khu vực Đông Nam Á." Trương Thần Phong tận lực phát huy lời nói dối đầy thiện ý, đây là một số đặc thù của kỹ năng nghiệp vụ.
"Anh cũng không hỏi tôi phải đi bao lâu sao?"
Hồng Chính Thân thản nhiên nói: "Dù sao thì cậu vẫn sẽ chạy về."
"Thật đúng là chắc chắn nhỉ. Lần này thực sự sẽ đi thật lâu đấy, lâu đến mức —— đủ để cho anh nhớ tôi."
"Cậu đúng là cuồng tự đại."
Trương Thần Phong đột nhiên nắm lấy cánh tay anh, cười cười kéo anh nhanh chóng ra ngoài sảnh, sau đó dọc theo hàng lang tìm được chỗ trốn dưới giàn nho sau hoa viên, bóng tối che giấu hết phong cảnh nơi này. Trương Thần Phong dùng sức đem Hồng Chính Thân áp đến trên tường.
"Cậu điên rồi sao, ở chỗ này..."
Trương Thần Phong cũng mặc kệ anh kháng nghị, mạnh mẽ ôm lấy Hồng Chính Thân đang cách rất gần, động tình hôn trụ lên khóe miệng của anh, dùng sức mút vào môi người nọ. Nụ hôn này có chút nghiêm túc, mang theo đoạn tình cảm tích lũy đến đong đầy này, cố chấp truy tìm trải nghiệm trên mỗi một tấc da thịt, bén nhọn mà tràn ngập nhu tình, Hồng Chính Thân càng muốn tránh ra lại càng bị kịch liệt lôi kéo.
Lưỡi xẹt qua vành tai, lại quyến luyến trên hầu kết, hơi thở gấp gáp, cuối cùng Hồng Chính Thân nhắm mắt lại buông lỏng cánh tay, Trương Thần Phong lại hôn đuổi theo, nông sâu duy trì khiêu khích, khi thì mạnh mẽ chiếm đoạt, lúc lại dịu dàng, ngốc nghếch cướp đoạt tạo nên tình triều đầy ắp. Khí tức nam tính của Trương Thần Phong đặc biệt mà tươi mát, hẩu như có thể đập tan lý trí bất cứ lúc nào.
Ồ ồ thở dốc đánh vỡ sự yên tĩnh nặng nề, Hồng Chính Thân cuối cùng cũng dùng một phút nghĩ đến bọn họ đang ở chỗ nào, thế là giơ lên cánh tay đón đỡ lấy hắn: "Được rồi..."
Khóe miệng Trương Thần Phong mang theo ý cười tà mị, cụt hứng chuyển người, đem lưng tựa trên tường để bình ổn nhịp tim đập loạn.
"Anh hưng phấn."
Hồng Chính Thân sửa lại vạt áo sơmi đã rối loạn, giả vờ trấn định nói: "Tôi đi lấy rượu vang." Nói xong đi tựa như chạy trốn.
Trương Thần Phong mang vẻ mặt cưng chiều yêu thương nhìn người nọ biến mất nơi điểm cuối hàng lang, trên mặt còn mang theo thần tình gợi cảm dục vọng còn chưa tan hết. Cứ như thế đứng tại chỗ đợi khoảng một phút. Khi hắn đứng thẳng thân thể chuẩn bị chậm rãi hướng trong sảnh đi vào, một giọng nói quen thuộc gọi hắn lại.
"A Phong."
Thực sự nhìn thấy Tương Băng Cầm đột nhiên xuất hiện ở đây, cũng phải giật mình một cái.
"Chị Cầm... Cô về Hong Kong rồi?" Tuy rằng thái độ của Tương Băng Cầm vẫn như thường, nhưng từ quan sát Trương Thần Phong có thể phán đoán, dường như cô vừa mới nhìn thấy cái gì đó.
Giọng điệu Tương Băng Cầm mang theo một tia lạnh lùng đến cô cũng không nhận ra, chỉ có Trương Thần Phong có thể cảm nhận sự khác thường: "Giữa trưa vừa đến, còn chưa kịp nói cho cậu. Hôm nay là sinh nhật bác Hồng, tôi tự nhiên là muốn có mặt thôi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.