Chương 10
Lục Hoàng Thiên Băng
08/07/2023
Tử Kiệt bị Khả Như đánh mà giật mình.
" À...đâu có đâu, em có nhìn gì em ấy đâu "
" Mày đừng có chối nữa, mày nhìn em nó sắp thủng mặt rồi với cả em ấy đỏ mặt hết rồi kìa "
Tử Kiệt nghe Khả Như nói thế liền quay sang nhìn Tuyết Nguyệt thì quả nhiên mặt Tuyết Nguyệt đang ửng hồng lên một chút.
Tử Kiệt thấy thế mà liền bối rối nói xin lỗi.
" Anh xin lỗi anh không cố ý nhìn em đâu...mà tại nhìn em dễ thương quá "
Tuyết Nguyệt nghe Tử Kiệt nói vậy liền đỏ mặt hơn nữa.
" À dạ không sao ạ "
" Ái chà mày trúng sét ái tình với em nó rồi sao? "
Khả Như nhìn Tử Kiệt với ánh mắt nghi ngờ.
" Em...em..."
Khả Như thấy biểu hiện của Tử Kiệt thế thì phì cười.
" Chị cười gì vậy? "
" Không có gì hết "
" Nè bọn này đi có chuyện gì xảy ra sao? "
Tố Tố và Tuệ Ngân bê đồ ăn bước đi tới.
" Cũng không có gì đâu, Tử Kiệt nó đang trúng sét ái tình của..."
Khả Như tinh nghịch mà đá chân mày sang Tuyết Nguyệt.
Tố Tố và Tuệ Nhân hiểu ý cũng cười tủm tỉm theo.
" Ái chà biết yêu rồi sao? "
" Công nhận mấy đứa trẻ lớn hết rồi nên chúng biết yêu hết rồi, bây giờ chỉ còn ba đứa mình còn ế "
Tố Tố khả lên tiếng chọc ghẹo Tử Kiệt và Tuyết Nguyệt.
" Chị đừng chọc bọn em nữa "
Tử Kiệt ngại ngùng nói.
" Rồi rồi không chọc nữa "
" Nè Tố Tố mày chọc quá nên Tuyết Nguyệt im luôn kìa "
Tố Tố nghe Tuệ Ngân ngân nói liền nhìn sang Tuyết Nguyệt mà cười nhẹ.
" Thôi đi chắc hai đứa nó ngại đến đỏ hết mặt rồi kia, rồi sao hai đứa nó dám hẹn hò đây "
" Chị Như, chị cũng chọc em sao? "
Tuyết Nguyệt đỏ mặt mà nhìn Khả Như.
" Được rồi chuyện tạm dừng ở đây, mau ăn thôi còn 15 phút nữa là vào làm rồi đó "
Thế là cả đám bắt đầu ăn. Tử Kiệt và Tuyết Nguyệt ăn trong bầu không khí ngại ngùng, còn Tố Tố và Tuệ Ngân thì cười suốt buổi ăn, Khả Như chỉ biết lắc đầu nhìn cả bọn.
Cả bọn gần ăn xong thì Giải Nhược đi tới nói lớn.
" Cô tên Tuyết Nguyệt đúng chứ? "
" Đúng, chị có chuyện gì sao? "
Giai Nhược hất đổ đồ ăn của Tuyết Nguyệt lớn giọng nói.
" Cô mau đi ra cửa hàng mua đồ ăn trưa cho tôi, nên nhớ cô chỉ được đi bộ. Không đưa đồ đến đúng giờ thì đừng trách tôi "
" Tại sao phải là tôi, chị có thể kêu thư ký của chị đi với cả có tay có chân sao không tự đi mau đi chứ "
" Con nhỏ này dám cãi hả? "
Giai Nhược tức giận giơ tay định đánh Tuyết Nguyệt thì bị Tuyết Nguyệt giữ lại.
" Đừng có hở chút lại động tay động chân với người khác "
Tuyết Nguyệt nói một chữ thì siết chặt tay Giải Nhược.
" Con nhỏ này mày mau buông tay ra, sao mày dám làm tao bị đau hả? Mày tin tao đuổi việc mày không? "
Tuyết Nguyệt khẽ đẩy nhẹ Giải Nhược ra rồi nói.
" Tôi thách chị đấy, việc đuổi nhân viên chỉ có Boss mới có quyền chị chỉ là Giám Đốc thì lấy gì có quyền đó "
" Mày dám...con khốn này hôm nay tao phải dạy mày một bài học "
Dứt lời Giai Nhược nhào đến định đánh Tuyết Nguyệt nhưng Tuyết Nguyệt né được khiến Giai Nhược được đà ngã về phía trước.
Tuyết Nguyệt quay lại nhìn Giai Nhược đang nằm trên bàn đầy thức ăn.
" Đừng có ỷ là làm lớn thì muốn làm gì làm, tôi không dễ để chị ức hiếp đâu "
Tất cả mọi người có mặt trong căn tin đều há hốc mồm kinh ngạc.
Họ ngạc nhiên vì lần đầu tiên có người dám đối đầu và cãi lại Giai Nhược, thậm chí là còn dám đánh lại.
Có vài người thì ngưỡng mộ có người thì nói " Cô ta sẽ sớm bị loại trừ khỏi tập đoàn ngay mà cho coi " v.v....
Tố Tố, Tuệ Ngân, Khả Như, Tử Kiệt thấy điều này mà đơ ra chỉ ngồi đó nhìn.
Giải Nhược tức giận đứng lên quát.
" Con đĩ mày dám làm tao mất mắt tao giết mày "
Giai Nhược nói xong liền bổ nhào đến Tuyết Nguyệt, Giai Nhược cầm cái ghế định đánh vào người Tuyết Nguyệt thì...
Rầm...
Hiện tại Giai Nhược đang nằm trên bàn ăn và Tuyết Nguyệt đang chắn ngang cổ Giai Nhược.
" Chị còn động tay động chân kiếm chuyện với tôi nữa thì chị có là Giám đốc tôi cũng không ngại đánh nát cái chân chị đâu "
Tuyết Nguyệt nói xong liền cầm ghế ném đi.
Còn Giải Nhược thì mở to con mắt hơi thở gấp gáp.
Tuyết Nguyệt chỉ nhìn Giải Nhược một cái lạnh lùng rồi bỏ đi, đây là lần thứ hai Tuyết Nguyệt dùng ánh đó nhìn một ai đó...
" Em ấy có phải là Tuyết Nguyệt mà mình gặp không? "
" Tao nhớ em ấy hiền dễ thương ấm áp lắm cơ mà sao..."
Tố Tố và Tuệ Ngân ngơ ngác với biểu cảm và hành động đó của Tuyết Nguyệt.
Còn Khả Như thì chỉ đứng nhìn rồi khẽ cười nhẹ mà thôi
Tử Kiệt nhìn Tuyết Nguyệt và tình yêu của Tử Kiệt dành cho Tuyết Nguyệt dần nhiều thêm chút. Đam Mỹ Sắc
Tuyết Nguyệt hiện tại đứng ở bồn rửa mặt tại nhà vệ sinh.
" À...đâu có đâu, em có nhìn gì em ấy đâu "
" Mày đừng có chối nữa, mày nhìn em nó sắp thủng mặt rồi với cả em ấy đỏ mặt hết rồi kìa "
Tử Kiệt nghe Khả Như nói thế liền quay sang nhìn Tuyết Nguyệt thì quả nhiên mặt Tuyết Nguyệt đang ửng hồng lên một chút.
Tử Kiệt thấy thế mà liền bối rối nói xin lỗi.
" Anh xin lỗi anh không cố ý nhìn em đâu...mà tại nhìn em dễ thương quá "
Tuyết Nguyệt nghe Tử Kiệt nói vậy liền đỏ mặt hơn nữa.
" À dạ không sao ạ "
" Ái chà mày trúng sét ái tình với em nó rồi sao? "
Khả Như nhìn Tử Kiệt với ánh mắt nghi ngờ.
" Em...em..."
Khả Như thấy biểu hiện của Tử Kiệt thế thì phì cười.
" Chị cười gì vậy? "
" Không có gì hết "
" Nè bọn này đi có chuyện gì xảy ra sao? "
Tố Tố và Tuệ Ngân bê đồ ăn bước đi tới.
" Cũng không có gì đâu, Tử Kiệt nó đang trúng sét ái tình của..."
Khả Như tinh nghịch mà đá chân mày sang Tuyết Nguyệt.
Tố Tố và Tuệ Nhân hiểu ý cũng cười tủm tỉm theo.
" Ái chà biết yêu rồi sao? "
" Công nhận mấy đứa trẻ lớn hết rồi nên chúng biết yêu hết rồi, bây giờ chỉ còn ba đứa mình còn ế "
Tố Tố khả lên tiếng chọc ghẹo Tử Kiệt và Tuyết Nguyệt.
" Chị đừng chọc bọn em nữa "
Tử Kiệt ngại ngùng nói.
" Rồi rồi không chọc nữa "
" Nè Tố Tố mày chọc quá nên Tuyết Nguyệt im luôn kìa "
Tố Tố nghe Tuệ Ngân ngân nói liền nhìn sang Tuyết Nguyệt mà cười nhẹ.
" Thôi đi chắc hai đứa nó ngại đến đỏ hết mặt rồi kia, rồi sao hai đứa nó dám hẹn hò đây "
" Chị Như, chị cũng chọc em sao? "
Tuyết Nguyệt đỏ mặt mà nhìn Khả Như.
" Được rồi chuyện tạm dừng ở đây, mau ăn thôi còn 15 phút nữa là vào làm rồi đó "
Thế là cả đám bắt đầu ăn. Tử Kiệt và Tuyết Nguyệt ăn trong bầu không khí ngại ngùng, còn Tố Tố và Tuệ Ngân thì cười suốt buổi ăn, Khả Như chỉ biết lắc đầu nhìn cả bọn.
Cả bọn gần ăn xong thì Giải Nhược đi tới nói lớn.
" Cô tên Tuyết Nguyệt đúng chứ? "
" Đúng, chị có chuyện gì sao? "
Giai Nhược hất đổ đồ ăn của Tuyết Nguyệt lớn giọng nói.
" Cô mau đi ra cửa hàng mua đồ ăn trưa cho tôi, nên nhớ cô chỉ được đi bộ. Không đưa đồ đến đúng giờ thì đừng trách tôi "
" Tại sao phải là tôi, chị có thể kêu thư ký của chị đi với cả có tay có chân sao không tự đi mau đi chứ "
" Con nhỏ này dám cãi hả? "
Giai Nhược tức giận giơ tay định đánh Tuyết Nguyệt thì bị Tuyết Nguyệt giữ lại.
" Đừng có hở chút lại động tay động chân với người khác "
Tuyết Nguyệt nói một chữ thì siết chặt tay Giải Nhược.
" Con nhỏ này mày mau buông tay ra, sao mày dám làm tao bị đau hả? Mày tin tao đuổi việc mày không? "
Tuyết Nguyệt khẽ đẩy nhẹ Giải Nhược ra rồi nói.
" Tôi thách chị đấy, việc đuổi nhân viên chỉ có Boss mới có quyền chị chỉ là Giám Đốc thì lấy gì có quyền đó "
" Mày dám...con khốn này hôm nay tao phải dạy mày một bài học "
Dứt lời Giai Nhược nhào đến định đánh Tuyết Nguyệt nhưng Tuyết Nguyệt né được khiến Giai Nhược được đà ngã về phía trước.
Tuyết Nguyệt quay lại nhìn Giai Nhược đang nằm trên bàn đầy thức ăn.
" Đừng có ỷ là làm lớn thì muốn làm gì làm, tôi không dễ để chị ức hiếp đâu "
Tất cả mọi người có mặt trong căn tin đều há hốc mồm kinh ngạc.
Họ ngạc nhiên vì lần đầu tiên có người dám đối đầu và cãi lại Giai Nhược, thậm chí là còn dám đánh lại.
Có vài người thì ngưỡng mộ có người thì nói " Cô ta sẽ sớm bị loại trừ khỏi tập đoàn ngay mà cho coi " v.v....
Tố Tố, Tuệ Ngân, Khả Như, Tử Kiệt thấy điều này mà đơ ra chỉ ngồi đó nhìn.
Giải Nhược tức giận đứng lên quát.
" Con đĩ mày dám làm tao mất mắt tao giết mày "
Giai Nhược nói xong liền bổ nhào đến Tuyết Nguyệt, Giai Nhược cầm cái ghế định đánh vào người Tuyết Nguyệt thì...
Rầm...
Hiện tại Giai Nhược đang nằm trên bàn ăn và Tuyết Nguyệt đang chắn ngang cổ Giai Nhược.
" Chị còn động tay động chân kiếm chuyện với tôi nữa thì chị có là Giám đốc tôi cũng không ngại đánh nát cái chân chị đâu "
Tuyết Nguyệt nói xong liền cầm ghế ném đi.
Còn Giải Nhược thì mở to con mắt hơi thở gấp gáp.
Tuyết Nguyệt chỉ nhìn Giải Nhược một cái lạnh lùng rồi bỏ đi, đây là lần thứ hai Tuyết Nguyệt dùng ánh đó nhìn một ai đó...
" Em ấy có phải là Tuyết Nguyệt mà mình gặp không? "
" Tao nhớ em ấy hiền dễ thương ấm áp lắm cơ mà sao..."
Tố Tố và Tuệ Ngân ngơ ngác với biểu cảm và hành động đó của Tuyết Nguyệt.
Còn Khả Như thì chỉ đứng nhìn rồi khẽ cười nhẹ mà thôi
Tử Kiệt nhìn Tuyết Nguyệt và tình yêu của Tử Kiệt dành cho Tuyết Nguyệt dần nhiều thêm chút. Đam Mỹ Sắc
Tuyết Nguyệt hiện tại đứng ở bồn rửa mặt tại nhà vệ sinh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.