Chương 33
Lục Hoàng Thiên Băng
12/07/2023
"Vậy hai đứa nghĩ ngơi đi bọn chị về trước đây " Khả Như đứng lên.
" Để em tiễn hai chị " Tuyết Nguyệt định đứng lên.
" Không cần đâu em cứ ở đây đi, bọn chị tự đi được rồi " Khả Như khẽ cười nhẹ nhìn Tuyết Nguyệt.
" Vậy gặp hai chị sao " Tuyết Nguyệt và Hạ An đồng thanh.
Xong xuôi Khả Như và Tuệ Ngân quay lưng đi khỏi phòng bệnh. Vừa bước ra khỏi cửa đã thấy Lạc Thủy đứng đó từ bao giờ.
" Công Chúa vậy thần sẽ ở đâu đây? " Thắc mắc nhìn Nhã Hinh.
" Mày sẽ ở cùng với tao " Mộc Ngư lên tiếng.
" Với mày? " Chỉ Mộc Ngư.
" Ừm mày ở cùng phòng với tao "
" Tại sao? "
" Bởi vì căn nhà ta thuê chỉ có mỗi hai phòng thôi " Nhã Hinh giải thích.
" Ủa? Chẳng phải người cũng có một căn nhà ở nhân gian sao? "
" Thì căn nhà ngươi nói là căn hiện tại ta với Công Chúa ở đó "
" Hể? Vậy lúc trước mày khoe có nhà là nhà thuê à? " Mở to mắt ngạc nhiên.
" Đúng vậy, không lẽ mày nghĩ có nhà là biệt thự sao? "
" Đúng rồi tao cứ tưởng thế đấy " Gật đầu.
" Ở đây thì cần gì phải có nhà giàu xe sang chứ, với cả chủ yếu là ta muốn tránh bọn kia thôi " Thở dài ngáo ngán.
" À thì ra thế? " Lạc Thủy vuốt cằm mà gật gật gù.
" Công Chúa chủ yếu trốn bọn kia mà còn làm chuyện dễ để ý thì chẳng phải công cốc không? " Mộc Ngư khẽ gõ nhẹ lên đầu Lạc Thủy.
" Chúng ta có thể dùng ma pháp che mắt mà " Thắc mắc lần nữa.
" Ở đây phải tránh dùng ma pháp hết mức có thể, nếu không kéo ma pháp rò rỉ ra sẽ có kẻ đánh hơi thấy thì phiền lắm " Nhã Hinh bất lực nhìn Lạc Thủy.
" Hiểu chưa con kia " Mộc Ngư lườm Lạc Thủy.
" Rồi rồi hiểu rồi "
Rồi cả ba ra khỏi bệnh viện sau đó là đi đến một chỗ khuất và ít người. Nhã Hinh liền sử dụng ma lực của mình tạo cánh cổng rồi cả ba đi vào bên trong đó rồi biến mất.
" An An mày sợ sao? " Tuyết Nguyệt đi đến ngồi gần Hạ An.
" Thì có một chút " Thở dài bỏ cốc nước xuống bàn.
" Em đừng lo, chẳng phải người lúc nói em đứng gần Nguyệt Nguyệt sẽ không sao đâu " Đình Phong lên tiếng.
" Em cũng biết điều đó, nhưng vẫn có cảm giác bất an sao á "
" Thôi đừng suy nghĩ nhiều mày nghĩ ngơi dưỡng sức đi, đêm mai chúng ta bắt đầu giải quyết chuyện "
" Tao biết rồi " Hạ An đứng lên đi đến giường nằm xuống.
" Anh hai em đi xuống căn tin một lát " Quay sang Đình Phong.
" Ừm cần anh đi theo không? " Nhìn Tuyết Nguyệt.
" Không cần đâu, em đi xuống dưới mua nước rồi lên ngay " Tuyết Nguyệt khẽ mỉm cười nhẹ.
" Vậy em đi cẩn thận đấy "
" Em biết rồi, nhờ anh trông An An giúp em " Mở cửa rồi đi mất.
Tuyết Nguyệt chậm rãi từng bước vừa đi vừa nhìn xung quanh, từ đây đến căn tin bệnh viện không xa lắm.
Nhưng trước khi đến căn tin bệnh viện sẽ đi ngang khu cấp cứu và khu nhà xác gần đó, Tuyết Nguyệt không thích nơi này vì Tuyết Nguyệt đi đến gần khu cấp cứu và nhà xác lúc nào cũng có cảm giác sợ hãi lấn át.
Mặc dù Tuyết Nguyệt không biết là nỗi sợ đó là sợ điều gì, và tại sao lại có nỗi sợ. Nhưng rồi Tuyết Nguyệt chẳng để tâm mà bước đi tiếp.
Tuyết Nguyệt cứ đi mãi đi mãi rồi nhận ra mình nãy giờ mà vẫn chưa thoát khỏi khu cấp cứu và khu nhà xác, mà còn đi lại chỗ cũ khiến Tuyết Nguyệt bắt đầu ớn lạnh.
Tuyết Nguyệt cảm nhận được sẽ có điều gì đang diễn ra, Tuyết Nguyệt hít thở thật sâu điều chỉnh lại cảm xúc của mình.
Sau đó một lần nữa Tuyết Nguyệt bước đi tiếp, nhưng lần này Tuyết Nguyệt bước đi mãi đi mãi chẳng thấy thoát ra khỏi khu đó. Khiến Tuyết Nguyệt càng ngày càng sợ hãi thêm.
Khi đi đến khu nhà xác Tuyết Nguyệt bỗng chốc bị giật mình bởi vì cánh cửa của nhà xác giống như có ai bên trong mà đập cửa thật mạnh.
Thấy cảnh đó khiến tim Tuyết Nguyệt như muốn nhảy khỏi ra bên ngoài, gáy của Tuyết Nguyệt bắt đầu lạnh toát. Tuy sợ hãi nhưng Tuyết Nguyệt vẫn từng bước cẩn trọng đi qua cánh cửa đó.
Khi Tuyết Nguyệt vừa qua khỏi cánh cửa đó một chút thì cánh cửa ấy im bặt đến lạ, điều đó khiến Tuyết Nguyệt bỗng chốc đỡ sợ hơn hẳn.
Tưởng đâu mọi chuyện đã kết thúc nhưng rồi từ trong gốc tối gần đó Tuyết Nguyệt lại nghe một âm thanh rất kỳ dị.
Nó cứ phát ra điều đặn làm cho Tuyết Nguyệt dựng hết cả gai óc, bắt đầu cảnh giác nhìn về phía đó. Tuyết Nguyệt cứ tưởng là nhân viên lao công đến để quét dọn.
" Dì ơi, dì đến để quét dọn sao ạ? "
Tuyết Nguyệt cẩn thận bước đến gần bóng dáng đang ngồi lui cui ở trong góc. Khi Tuyết Nguyệt đến gần và hỏi thì người đó dừng lại mọi động tác hẳn.
Rồi người đó quay lại nhưng một điều đã khiến Tuyết Nguyệt sợ hãi đến nỗi ngã ra phía sau. Hơi thở bắt đầu nặng dần, con mắt thì mở to sợ hãi nhìn về phía trước.
" Để em tiễn hai chị " Tuyết Nguyệt định đứng lên.
" Không cần đâu em cứ ở đây đi, bọn chị tự đi được rồi " Khả Như khẽ cười nhẹ nhìn Tuyết Nguyệt.
" Vậy gặp hai chị sao " Tuyết Nguyệt và Hạ An đồng thanh.
Xong xuôi Khả Như và Tuệ Ngân quay lưng đi khỏi phòng bệnh. Vừa bước ra khỏi cửa đã thấy Lạc Thủy đứng đó từ bao giờ.
" Công Chúa vậy thần sẽ ở đâu đây? " Thắc mắc nhìn Nhã Hinh.
" Mày sẽ ở cùng với tao " Mộc Ngư lên tiếng.
" Với mày? " Chỉ Mộc Ngư.
" Ừm mày ở cùng phòng với tao "
" Tại sao? "
" Bởi vì căn nhà ta thuê chỉ có mỗi hai phòng thôi " Nhã Hinh giải thích.
" Ủa? Chẳng phải người cũng có một căn nhà ở nhân gian sao? "
" Thì căn nhà ngươi nói là căn hiện tại ta với Công Chúa ở đó "
" Hể? Vậy lúc trước mày khoe có nhà là nhà thuê à? " Mở to mắt ngạc nhiên.
" Đúng vậy, không lẽ mày nghĩ có nhà là biệt thự sao? "
" Đúng rồi tao cứ tưởng thế đấy " Gật đầu.
" Ở đây thì cần gì phải có nhà giàu xe sang chứ, với cả chủ yếu là ta muốn tránh bọn kia thôi " Thở dài ngáo ngán.
" À thì ra thế? " Lạc Thủy vuốt cằm mà gật gật gù.
" Công Chúa chủ yếu trốn bọn kia mà còn làm chuyện dễ để ý thì chẳng phải công cốc không? " Mộc Ngư khẽ gõ nhẹ lên đầu Lạc Thủy.
" Chúng ta có thể dùng ma pháp che mắt mà " Thắc mắc lần nữa.
" Ở đây phải tránh dùng ma pháp hết mức có thể, nếu không kéo ma pháp rò rỉ ra sẽ có kẻ đánh hơi thấy thì phiền lắm " Nhã Hinh bất lực nhìn Lạc Thủy.
" Hiểu chưa con kia " Mộc Ngư lườm Lạc Thủy.
" Rồi rồi hiểu rồi "
Rồi cả ba ra khỏi bệnh viện sau đó là đi đến một chỗ khuất và ít người. Nhã Hinh liền sử dụng ma lực của mình tạo cánh cổng rồi cả ba đi vào bên trong đó rồi biến mất.
" An An mày sợ sao? " Tuyết Nguyệt đi đến ngồi gần Hạ An.
" Thì có một chút " Thở dài bỏ cốc nước xuống bàn.
" Em đừng lo, chẳng phải người lúc nói em đứng gần Nguyệt Nguyệt sẽ không sao đâu " Đình Phong lên tiếng.
" Em cũng biết điều đó, nhưng vẫn có cảm giác bất an sao á "
" Thôi đừng suy nghĩ nhiều mày nghĩ ngơi dưỡng sức đi, đêm mai chúng ta bắt đầu giải quyết chuyện "
" Tao biết rồi " Hạ An đứng lên đi đến giường nằm xuống.
" Anh hai em đi xuống căn tin một lát " Quay sang Đình Phong.
" Ừm cần anh đi theo không? " Nhìn Tuyết Nguyệt.
" Không cần đâu, em đi xuống dưới mua nước rồi lên ngay " Tuyết Nguyệt khẽ mỉm cười nhẹ.
" Vậy em đi cẩn thận đấy "
" Em biết rồi, nhờ anh trông An An giúp em " Mở cửa rồi đi mất.
Tuyết Nguyệt chậm rãi từng bước vừa đi vừa nhìn xung quanh, từ đây đến căn tin bệnh viện không xa lắm.
Nhưng trước khi đến căn tin bệnh viện sẽ đi ngang khu cấp cứu và khu nhà xác gần đó, Tuyết Nguyệt không thích nơi này vì Tuyết Nguyệt đi đến gần khu cấp cứu và nhà xác lúc nào cũng có cảm giác sợ hãi lấn át.
Mặc dù Tuyết Nguyệt không biết là nỗi sợ đó là sợ điều gì, và tại sao lại có nỗi sợ. Nhưng rồi Tuyết Nguyệt chẳng để tâm mà bước đi tiếp.
Tuyết Nguyệt cứ đi mãi đi mãi rồi nhận ra mình nãy giờ mà vẫn chưa thoát khỏi khu cấp cứu và khu nhà xác, mà còn đi lại chỗ cũ khiến Tuyết Nguyệt bắt đầu ớn lạnh.
Tuyết Nguyệt cảm nhận được sẽ có điều gì đang diễn ra, Tuyết Nguyệt hít thở thật sâu điều chỉnh lại cảm xúc của mình.
Sau đó một lần nữa Tuyết Nguyệt bước đi tiếp, nhưng lần này Tuyết Nguyệt bước đi mãi đi mãi chẳng thấy thoát ra khỏi khu đó. Khiến Tuyết Nguyệt càng ngày càng sợ hãi thêm.
Khi đi đến khu nhà xác Tuyết Nguyệt bỗng chốc bị giật mình bởi vì cánh cửa của nhà xác giống như có ai bên trong mà đập cửa thật mạnh.
Thấy cảnh đó khiến tim Tuyết Nguyệt như muốn nhảy khỏi ra bên ngoài, gáy của Tuyết Nguyệt bắt đầu lạnh toát. Tuy sợ hãi nhưng Tuyết Nguyệt vẫn từng bước cẩn trọng đi qua cánh cửa đó.
Khi Tuyết Nguyệt vừa qua khỏi cánh cửa đó một chút thì cánh cửa ấy im bặt đến lạ, điều đó khiến Tuyết Nguyệt bỗng chốc đỡ sợ hơn hẳn.
Tưởng đâu mọi chuyện đã kết thúc nhưng rồi từ trong gốc tối gần đó Tuyết Nguyệt lại nghe một âm thanh rất kỳ dị.
Nó cứ phát ra điều đặn làm cho Tuyết Nguyệt dựng hết cả gai óc, bắt đầu cảnh giác nhìn về phía đó. Tuyết Nguyệt cứ tưởng là nhân viên lao công đến để quét dọn.
" Dì ơi, dì đến để quét dọn sao ạ? "
Tuyết Nguyệt cẩn thận bước đến gần bóng dáng đang ngồi lui cui ở trong góc. Khi Tuyết Nguyệt đến gần và hỏi thì người đó dừng lại mọi động tác hẳn.
Rồi người đó quay lại nhưng một điều đã khiến Tuyết Nguyệt sợ hãi đến nỗi ngã ra phía sau. Hơi thở bắt đầu nặng dần, con mắt thì mở to sợ hãi nhìn về phía trước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.