Cấp Trên Là Chủ Nhân Của Tôi (H)
Chương 3: Tối Nay Gặp
Tiểu Xuân Đa Mộng
18/07/2023
Các cuộc đua F1 hàng năm cần phải di chuyển qua lại giữa nhiều quốc gia và khi mùa thi đấu đến, cả đội phải bay tới bay lui trên toàn thế giới.
Mùa đông thường không phải là mùa giải, toàn đội sẽ ở lại Ý, trụ sở chính của Ferrari.
Trần Tư Nhung sống ở đây với một cô gái người Ý, cô gái đó tên là Chloe, nhà do cha mẹ cô ấy để lại, hiển nhiên cô ấy không cảm thấy ngại khi đưa bạn trai về nhà.
Có đôi khi Trần Tư Nhung vừa nghe âm thanh từ cách vách, vừa tự an ủi bằng món đồ chơi nhỏ.
Sau khi tự an ủi xong, cô khỏa thân và quấn chặt trong chăn, sự trống rỗng to lớn thường lấn át cô, cô đành nhắm mắt lại và âm thầm rơi lệ.
Cô một mình đến Ý để học nghiên cứu sinh và cô chưa bao giờ hối hận về điều này.
Từng bước thoát ra khỏi ngôi làng nhỏ tan hoang đó, hai người chị gái hơn cô rất nhiều tuổi sớm đã đi làm xa. Còn đứa em trai lại là hòn ngọc quý trong lòng bàn tay của cha mẹ.
Cô bị kẹt ở giữa, lúng ta lúng túng.
Từ “mẹ” luôn xa lạ với cô, cô dường như luôn im lặng khi ở nhà, cảm giác tồn tại của cô chỉ hiện diện khi cha cô bạo lực gia đình.
Đối với cha của mình, điều đầu tiên Trần Tư Nhung nghĩ đến trong đầu là "sự lạnh lùng", người cha lạnh lùng, xa cách và không có hơi ấm.
Không phải cô chưa từng nói về bạn trai, nhưng cô đã mấy lần lấy hết can đảm để nói với gia đình, nhưng cũng không ít lần bị thực tế đánh bại.
"Tôi tưởng cô là . . . . . ."
Sara nói: "Cô trông giống như một công chúa lớn lên trong vô ưu vô lo."
Họ đã đặt nhầm kỳ vọng.
Trần Tư Nhung lâm vào mê mang, rơi vào khốn đốn.
Sara là người bạn đầu tiên cô biết trong giới này.
Ban đầu, Sara chỉ dạy cô cách hẹn hò, tìm những người đàn ông sạch sẽ, tử tế, tìm những cái ôm ấm áp và chắc chắn.
Hãy tạm quên đi những muộn phiền trong lúc cao trào kịch liệt, đừng để bản thân chìm đắm hoàn toàn.
Sau đó, Trần Tư Nhung bắt đầu say đắm một vài người trong một thời gian dài, nhưng cô lại không muốn tìm bạn trai.
"Cô muốn thử tìm chủ nhân không?"
Chính Sara đã đưa cô vào giới này, mở ra cánh cửa đến thế giới mới của cô.
Kiểm soát tuyệt đối, và phụ thuộc tuyệt đối.
Trần Tư Nhung nhận ra ý nghĩa tâm linh của vấn đề này, nhưng cô không thể tìm được một chủ nhân phù hợp với trái tim mình.
Sara: "Đôi khi không tìm được chủ nhân thích hợp nhất lại là một loại may mắn."
Trần Tư Nhung: "Sao cô lại nói vậy?"
Sara: "Bởi vì cô có thể sẽ yêu chủ nhân, trong khi chủ nhân sẽ luôn là chủ nhân."
Trần Tư Nhung đã rất hoảng hốt trước sự tồn tại của mối nguy hiểm này, vào thời điểm đó vì có quá nhiều việc phải làm sau khi tốt nghiệp nên cô đã rút lui khỏi giới này.
Nhưng lúc này, cô đã bị áp lực đè nén đến đỉnh điểm.
Cô cần tìm một người mạnh mẽ để chia sẻ với mình.
-
C phản hồi tin nhắn trong vòng một phút sau khi Trần Tư Nhung gửi đi.
Trần Tư Nhung không ngờ anh sẽ trả lời nhanh như vậy.
C: "Xin chào, tôi là C."
Trần Tư Nhung không quan tâm đến việc nói ra tên tiếng Anh của mình, Grace rất bình thường và phổ thông, chỉ là người này có vẻ hơi đề phòng, chỉ nói rằng anh tên là C.
Thật ra anh có thể sử dụng một cái tên giả để đánh lừa đối phương, nhưng anh đã không làm thế.
Anh không muốn trở thành một ai khác.
Sau khi đọc xong, Trần Tư Nhung cảm thấy đầu óc tê dại.
Ở Trung Quốc có một câu ngạn ngữ cổ: “Đi không đổi tên, ngồi không đổi họ”.
Người nói ra câu này, trong lời nói lộ ra sự mạnh mẽ không phải bàn.
Không giống cô, vì Sirong (Tư Nhung) rất khó phát âm đối với người nước ngoài, nên cô đã chọn một cái tên ưa thích cho mình, hy vọng sẽ hòa nhập vào giới này nhanh hơn.
Trần Tư Nhung hụt hơi trong vài giây, cô đang định trả lời thì một tin nhắn khác lại đến.
C: "Ban ngày tôi có việc, tám giờ tối chúng ta tán gẫu mười lăm phút nhé, được không?"
Những ngón tay đang chuẩn bị gõ của Trần Tư Nhung dừng lại, ngay lập tức gõ: "Được."
Sau khi gửi tin nhắn, cô cảm thấy có chút mất mát.
Anh không nhiệt tình, mặc dù trên danh nghĩa công việc.
Trần Tư Nhung nhìn chằm chằm vào màn hình trong vài giây, chuẩn bị đặt nó xuống.
Một tin nhắn khác đến từ phía bên kia gửi tới.
"Tối nay gặp."
Hô hấp ngưng trệ, sau tai đột nhiên đỏ lên.
Như thể sau khi tát cô một bạt tai, anh lại dịu dàng xoa đầu cô.
Trần Tư Nhung cảm thấy Sara không lừa cô.
Cô không nói nhiều lời với anh, nhưng, tên của anh, hình đại diện của anh, câu "Tối nay gặp" của anh.
Dù anh có dùng câu ‘đề nghị’, cũng giống như khống chế tất cả.
Anh đã ấn định thời gian, thời lượng.
"Có thể chứ?" Thật ra là đang cho cô thấy lực khống chế không thể kháng cự.
Trần Tư Nhung căn bản không thể nói "không".
Giống như cô đang đối mặt với Caesar.
Cô cũng không thể ‘Say No’* với mọi lời Caesar thốt ra.
(*)Say no = Từ chối, nói ‘không’
Lại là Caesar, cơ thể Trần Tư Nhung lập tức co rúm lại.
Sau đó, cô nhanh chóng đứng dậy khỏi giường và chạy vào toilet để rửa mặt.
Cảm thấy chuyện tìm chủ nhân đã bắt đầu thuận lợi nên hôm nay Trần Tư Nhung cũng có vẻ đặc biệt tích cực trong công việc.
Nghỉ giải lao không bận rộn như thời gian thi đấu, nhưng bởi vì nguyên nhân Caesar ‘nhảy dù’, nên tiết tấu gần đây của cả đội đều tăng nhanh, cường độ làm việc cao hơn.
James bảo rằng gần đây Caesar đang bận rộn với các cuộc họp với tổ khí động học* của đội và nghe nói anh có kế hoạch thuê kỹ sư trưởng khí động học bên đội Red Bull.
(*) Khí động học (Aerodynamic) hay khí động lực học thực chất là một môn khoa học nghiên cứu về dòng chảy của chất khí, cách mà không khí di chuyển xung quanh một vật thể nào đó. Vào khoảng những năm 1800, George Cayley là người đầu tiên tìm hiểu và nghiên cứu về khí động học.
Hiểu đơn giản hơn, khí động học là các phân tử/luồng khí sẽ tác động trực tiếp lên vỏ xe khi di chuyển, tạo ra ma sát giữa các phân tử không khí với vỏ xe. Điều này tạo thành lực cản, làm ảnh hưởng đến công suất thực tế của xe. Những ảnh hưởng của khí động học lên thân xe sẽ thay đổi tùy theo tốc độ của xe và vị trí tác động.
“Dứt khoát kéo Vista Phan (tay đua bên Red Bull) về đào tạo cùng sẽ dễ dàng hơn.” Trần Tư Nhung xen vào.
Trong văn phòng PR vang lên tiếng cười hiếm thấy, James thì thầm: "Tôi sẽ gửi đề xuất này qua email cho Caesar và sẽ trừ tiền thuê qua thẻ tín dụng của cô nhé."
Trần Tư Nhung vội vàng đè lại bàn phím của James: "Tha cho tôi đi, James."
Sau vài câu bông đùa ngắn ngủi, mọi người nhanh chóng trở lại với công việc.
Vào buổi chiều, James nhận được một cuộc gọi từ Caesar.
Khi trả lời điện thoại, cả văn phòng yên lặng đến khó tin, Trần Tư Nhung có dự cảm không lành vì khi James nói chuyện, vẫn luôn nhìn cô.
Sau khi cúp điện thoại, James vỗ vai Trần Tư Nhung.
"Đi thôi, đã xảy ra chuyện."
Mùa đông thường không phải là mùa giải, toàn đội sẽ ở lại Ý, trụ sở chính của Ferrari.
Trần Tư Nhung sống ở đây với một cô gái người Ý, cô gái đó tên là Chloe, nhà do cha mẹ cô ấy để lại, hiển nhiên cô ấy không cảm thấy ngại khi đưa bạn trai về nhà.
Có đôi khi Trần Tư Nhung vừa nghe âm thanh từ cách vách, vừa tự an ủi bằng món đồ chơi nhỏ.
Sau khi tự an ủi xong, cô khỏa thân và quấn chặt trong chăn, sự trống rỗng to lớn thường lấn át cô, cô đành nhắm mắt lại và âm thầm rơi lệ.
Cô một mình đến Ý để học nghiên cứu sinh và cô chưa bao giờ hối hận về điều này.
Từng bước thoát ra khỏi ngôi làng nhỏ tan hoang đó, hai người chị gái hơn cô rất nhiều tuổi sớm đã đi làm xa. Còn đứa em trai lại là hòn ngọc quý trong lòng bàn tay của cha mẹ.
Cô bị kẹt ở giữa, lúng ta lúng túng.
Từ “mẹ” luôn xa lạ với cô, cô dường như luôn im lặng khi ở nhà, cảm giác tồn tại của cô chỉ hiện diện khi cha cô bạo lực gia đình.
Đối với cha của mình, điều đầu tiên Trần Tư Nhung nghĩ đến trong đầu là "sự lạnh lùng", người cha lạnh lùng, xa cách và không có hơi ấm.
Không phải cô chưa từng nói về bạn trai, nhưng cô đã mấy lần lấy hết can đảm để nói với gia đình, nhưng cũng không ít lần bị thực tế đánh bại.
"Tôi tưởng cô là . . . . . ."
Sara nói: "Cô trông giống như một công chúa lớn lên trong vô ưu vô lo."
Họ đã đặt nhầm kỳ vọng.
Trần Tư Nhung lâm vào mê mang, rơi vào khốn đốn.
Sara là người bạn đầu tiên cô biết trong giới này.
Ban đầu, Sara chỉ dạy cô cách hẹn hò, tìm những người đàn ông sạch sẽ, tử tế, tìm những cái ôm ấm áp và chắc chắn.
Hãy tạm quên đi những muộn phiền trong lúc cao trào kịch liệt, đừng để bản thân chìm đắm hoàn toàn.
Sau đó, Trần Tư Nhung bắt đầu say đắm một vài người trong một thời gian dài, nhưng cô lại không muốn tìm bạn trai.
"Cô muốn thử tìm chủ nhân không?"
Chính Sara đã đưa cô vào giới này, mở ra cánh cửa đến thế giới mới của cô.
Kiểm soát tuyệt đối, và phụ thuộc tuyệt đối.
Trần Tư Nhung nhận ra ý nghĩa tâm linh của vấn đề này, nhưng cô không thể tìm được một chủ nhân phù hợp với trái tim mình.
Sara: "Đôi khi không tìm được chủ nhân thích hợp nhất lại là một loại may mắn."
Trần Tư Nhung: "Sao cô lại nói vậy?"
Sara: "Bởi vì cô có thể sẽ yêu chủ nhân, trong khi chủ nhân sẽ luôn là chủ nhân."
Trần Tư Nhung đã rất hoảng hốt trước sự tồn tại của mối nguy hiểm này, vào thời điểm đó vì có quá nhiều việc phải làm sau khi tốt nghiệp nên cô đã rút lui khỏi giới này.
Nhưng lúc này, cô đã bị áp lực đè nén đến đỉnh điểm.
Cô cần tìm một người mạnh mẽ để chia sẻ với mình.
-
C phản hồi tin nhắn trong vòng một phút sau khi Trần Tư Nhung gửi đi.
Trần Tư Nhung không ngờ anh sẽ trả lời nhanh như vậy.
C: "Xin chào, tôi là C."
Trần Tư Nhung không quan tâm đến việc nói ra tên tiếng Anh của mình, Grace rất bình thường và phổ thông, chỉ là người này có vẻ hơi đề phòng, chỉ nói rằng anh tên là C.
Thật ra anh có thể sử dụng một cái tên giả để đánh lừa đối phương, nhưng anh đã không làm thế.
Anh không muốn trở thành một ai khác.
Sau khi đọc xong, Trần Tư Nhung cảm thấy đầu óc tê dại.
Ở Trung Quốc có một câu ngạn ngữ cổ: “Đi không đổi tên, ngồi không đổi họ”.
Người nói ra câu này, trong lời nói lộ ra sự mạnh mẽ không phải bàn.
Không giống cô, vì Sirong (Tư Nhung) rất khó phát âm đối với người nước ngoài, nên cô đã chọn một cái tên ưa thích cho mình, hy vọng sẽ hòa nhập vào giới này nhanh hơn.
Trần Tư Nhung hụt hơi trong vài giây, cô đang định trả lời thì một tin nhắn khác lại đến.
C: "Ban ngày tôi có việc, tám giờ tối chúng ta tán gẫu mười lăm phút nhé, được không?"
Những ngón tay đang chuẩn bị gõ của Trần Tư Nhung dừng lại, ngay lập tức gõ: "Được."
Sau khi gửi tin nhắn, cô cảm thấy có chút mất mát.
Anh không nhiệt tình, mặc dù trên danh nghĩa công việc.
Trần Tư Nhung nhìn chằm chằm vào màn hình trong vài giây, chuẩn bị đặt nó xuống.
Một tin nhắn khác đến từ phía bên kia gửi tới.
"Tối nay gặp."
Hô hấp ngưng trệ, sau tai đột nhiên đỏ lên.
Như thể sau khi tát cô một bạt tai, anh lại dịu dàng xoa đầu cô.
Trần Tư Nhung cảm thấy Sara không lừa cô.
Cô không nói nhiều lời với anh, nhưng, tên của anh, hình đại diện của anh, câu "Tối nay gặp" của anh.
Dù anh có dùng câu ‘đề nghị’, cũng giống như khống chế tất cả.
Anh đã ấn định thời gian, thời lượng.
"Có thể chứ?" Thật ra là đang cho cô thấy lực khống chế không thể kháng cự.
Trần Tư Nhung căn bản không thể nói "không".
Giống như cô đang đối mặt với Caesar.
Cô cũng không thể ‘Say No’* với mọi lời Caesar thốt ra.
(*)Say no = Từ chối, nói ‘không’
Lại là Caesar, cơ thể Trần Tư Nhung lập tức co rúm lại.
Sau đó, cô nhanh chóng đứng dậy khỏi giường và chạy vào toilet để rửa mặt.
Cảm thấy chuyện tìm chủ nhân đã bắt đầu thuận lợi nên hôm nay Trần Tư Nhung cũng có vẻ đặc biệt tích cực trong công việc.
Nghỉ giải lao không bận rộn như thời gian thi đấu, nhưng bởi vì nguyên nhân Caesar ‘nhảy dù’, nên tiết tấu gần đây của cả đội đều tăng nhanh, cường độ làm việc cao hơn.
James bảo rằng gần đây Caesar đang bận rộn với các cuộc họp với tổ khí động học* của đội và nghe nói anh có kế hoạch thuê kỹ sư trưởng khí động học bên đội Red Bull.
(*) Khí động học (Aerodynamic) hay khí động lực học thực chất là một môn khoa học nghiên cứu về dòng chảy của chất khí, cách mà không khí di chuyển xung quanh một vật thể nào đó. Vào khoảng những năm 1800, George Cayley là người đầu tiên tìm hiểu và nghiên cứu về khí động học.
Hiểu đơn giản hơn, khí động học là các phân tử/luồng khí sẽ tác động trực tiếp lên vỏ xe khi di chuyển, tạo ra ma sát giữa các phân tử không khí với vỏ xe. Điều này tạo thành lực cản, làm ảnh hưởng đến công suất thực tế của xe. Những ảnh hưởng của khí động học lên thân xe sẽ thay đổi tùy theo tốc độ của xe và vị trí tác động.
“Dứt khoát kéo Vista Phan (tay đua bên Red Bull) về đào tạo cùng sẽ dễ dàng hơn.” Trần Tư Nhung xen vào.
Trong văn phòng PR vang lên tiếng cười hiếm thấy, James thì thầm: "Tôi sẽ gửi đề xuất này qua email cho Caesar và sẽ trừ tiền thuê qua thẻ tín dụng của cô nhé."
Trần Tư Nhung vội vàng đè lại bàn phím của James: "Tha cho tôi đi, James."
Sau vài câu bông đùa ngắn ngủi, mọi người nhanh chóng trở lại với công việc.
Vào buổi chiều, James nhận được một cuộc gọi từ Caesar.
Khi trả lời điện thoại, cả văn phòng yên lặng đến khó tin, Trần Tư Nhung có dự cảm không lành vì khi James nói chuyện, vẫn luôn nhìn cô.
Sau khi cúp điện thoại, James vỗ vai Trần Tư Nhung.
"Đi thôi, đã xảy ra chuyện."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.