Chương 17: Phu nhân bỏ chạy rồi!
Mứt Cam
04/01/2021
Cô vừa vác đồ ra cửa~
Dịp Thiếu:" Woa.... Ăn cướp giữa ban ngày kìa.Đáng sợ quá đi! ."
Tử Quân mỉn cười nhìn hắn
" Có phải anh bị mất ngủ không.Có ăn cướp nào lịch thiệp như tôi không hả.Hứ."
" Cô không phải ăn cướp . Vậy xin cho hỏi cô tự nhiên vác đồ trong nhà người khác ra để làm gì vậy."
" hì hì...... Chuyện của tôi không liên quan đến anh."
Dịp Thiếu:" Nè cô định đi đâu đó.Không phải bị đá rồi chứ."
"Ùm.Anh nói một phát nữa xem coi có nằm hàng rào không biết liền."
"Vậy đang yên đang lành tự nhiên dọn đồ đi.Cô bị điên à."
Tử Quân:" Ừ.Tôi bị điên đó.Không nói nhiều với anh tôi đi đây .Còn ngôi nhà này anh thích thì cứ ở ."
Sau đó nó kéo vali ra khỏi cửa.
Dịp Thiếu:" Nếu cô đã nói như vậy thì phiền đi cho rồi.Nhà cô tôi ở , chồng cô tôi chăm sóc.Cảm ơn cô Hạ ,mời."
Tử Quân hắn giọng :" Không cần khách khí."
Nè nói đi là đi sao.Tôi nói đùa thôi.Đi thật sao.Đúng là phụ nữ khó hiểu.
"Dù sao cũng đến đây rồi .Mình cũng phải vào ôn lại kỉ niệm với nó chút.Dù sao đây cũng là tuổi thơ của mình và Tên Nại Hà kia.
Dịp Thiếu bước vào nhà với ánh mắt ngỡ ngàng.
" Không phải chứ.Nội thất,trang trí, bày biện.Sao có thể như vậy.Chẳng phải cậu ta nói sẽ giữ nguyên hiện vật đến cuối đời sao.Hùm...Mình phải lên lầu xem mới được."
Phòng của mình sao giờ thành phòng để quần áo rồi . Quá đáng thật sự chịu không nổi."
Tại công ty Cố Thị~
Reng,reng ,reng~
Boss:" Là số điện thoại ở nhà.Chẳng lẽ vợ yêu gọi.''
Hắn vui vẻ nhấc máy.
Alo~
" Đầu dây bên kia quát lớn: Tên khốn kiếp sao lại đối xử với tôi như vậy."
Hắn nhận ra đó là tiếng của Dịp Thiếu.
" Alo.Cậu đến nhà tôi làm gì.Lại còn dùng điện thoại bàn gọi cho tôi.Chuyện gì sao vợ tôi đâu.Cậu không hù chết vợ yêu tôi chứ!."
Dịp Thiếu:" Cậu im ngay cho tôi.Tôi hỏi cậu sao dám lấy phòng lúc nhỏ của tôi.Làm phòng đụng đồ cho vợ cậu hả."
Boss:" Đó là nhà của tôi.Tôi thích làm gì thì làm.Tự nhiên cậu đến nhà tôi làm gì.Đừng nói cậu có ý với vợ tôi nha.Nếu mà như thế tôi sẽ chém chết cậu."
Dịp Thiếu:" Hứ . Phải thì sao.Đến đây giết ông đi.Đến đây ".
Boss:" Đừng đùa nữa vợ tôi đâu."
" Ra ngoài rồi."
"Vậy cô ấy đi đâu."
" Cô ta đi đâu sao tôi biết.Chỉ thấy sách cái vali to lắm .."
Boss:"Sao cậu không nói cho tôi biết sớm.Hả.''
"Ừ ..thì.alo alo.Tôi còn chưa nói hết câu đó.Alo.~Đúng là tức chết ông.~
Boss:" Alo.Văn Lập phu nhân cậu đi khỏi nhà rồi.Cậu mau sai người theo hộ tống phu nhân đi.Kéo dài thời gian chờ tôi xong việc."
" vâng.Sếp!."
Vợ yêu!Em tính chạy à.!
Dịp Thiếu:" Woa.... Ăn cướp giữa ban ngày kìa.Đáng sợ quá đi! ."
Tử Quân mỉn cười nhìn hắn
" Có phải anh bị mất ngủ không.Có ăn cướp nào lịch thiệp như tôi không hả.Hứ."
" Cô không phải ăn cướp . Vậy xin cho hỏi cô tự nhiên vác đồ trong nhà người khác ra để làm gì vậy."
" hì hì...... Chuyện của tôi không liên quan đến anh."
Dịp Thiếu:" Nè cô định đi đâu đó.Không phải bị đá rồi chứ."
"Ùm.Anh nói một phát nữa xem coi có nằm hàng rào không biết liền."
"Vậy đang yên đang lành tự nhiên dọn đồ đi.Cô bị điên à."
Tử Quân:" Ừ.Tôi bị điên đó.Không nói nhiều với anh tôi đi đây .Còn ngôi nhà này anh thích thì cứ ở ."
Sau đó nó kéo vali ra khỏi cửa.
Dịp Thiếu:" Nếu cô đã nói như vậy thì phiền đi cho rồi.Nhà cô tôi ở , chồng cô tôi chăm sóc.Cảm ơn cô Hạ ,mời."
Tử Quân hắn giọng :" Không cần khách khí."
Nè nói đi là đi sao.Tôi nói đùa thôi.Đi thật sao.Đúng là phụ nữ khó hiểu.
"Dù sao cũng đến đây rồi .Mình cũng phải vào ôn lại kỉ niệm với nó chút.Dù sao đây cũng là tuổi thơ của mình và Tên Nại Hà kia.
Dịp Thiếu bước vào nhà với ánh mắt ngỡ ngàng.
" Không phải chứ.Nội thất,trang trí, bày biện.Sao có thể như vậy.Chẳng phải cậu ta nói sẽ giữ nguyên hiện vật đến cuối đời sao.Hùm...Mình phải lên lầu xem mới được."
Phòng của mình sao giờ thành phòng để quần áo rồi . Quá đáng thật sự chịu không nổi."
Tại công ty Cố Thị~
Reng,reng ,reng~
Boss:" Là số điện thoại ở nhà.Chẳng lẽ vợ yêu gọi.''
Hắn vui vẻ nhấc máy.
Alo~
" Đầu dây bên kia quát lớn: Tên khốn kiếp sao lại đối xử với tôi như vậy."
Hắn nhận ra đó là tiếng của Dịp Thiếu.
" Alo.Cậu đến nhà tôi làm gì.Lại còn dùng điện thoại bàn gọi cho tôi.Chuyện gì sao vợ tôi đâu.Cậu không hù chết vợ yêu tôi chứ!."
Dịp Thiếu:" Cậu im ngay cho tôi.Tôi hỏi cậu sao dám lấy phòng lúc nhỏ của tôi.Làm phòng đụng đồ cho vợ cậu hả."
Boss:" Đó là nhà của tôi.Tôi thích làm gì thì làm.Tự nhiên cậu đến nhà tôi làm gì.Đừng nói cậu có ý với vợ tôi nha.Nếu mà như thế tôi sẽ chém chết cậu."
Dịp Thiếu:" Hứ . Phải thì sao.Đến đây giết ông đi.Đến đây ".
Boss:" Đừng đùa nữa vợ tôi đâu."
" Ra ngoài rồi."
"Vậy cô ấy đi đâu."
" Cô ta đi đâu sao tôi biết.Chỉ thấy sách cái vali to lắm .."
Boss:"Sao cậu không nói cho tôi biết sớm.Hả.''
"Ừ ..thì.alo alo.Tôi còn chưa nói hết câu đó.Alo.~Đúng là tức chết ông.~
Boss:" Alo.Văn Lập phu nhân cậu đi khỏi nhà rồi.Cậu mau sai người theo hộ tống phu nhân đi.Kéo dài thời gian chờ tôi xong việc."
" vâng.Sếp!."
Vợ yêu!Em tính chạy à.!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.