Chương 38: Nguyên Lân!! Thằng Lưu Manh To Xác
Mã Tử
16/12/2023
Bạch Tiểu Đường cả đêm ngủ không ngonNguyên Lân vừa đi vào, bà từ trong toilet đi ra, có lẽ nhìn thấy sắc mặt Bạch Tiểu Đường không tốt lắm, đang quan tâm nhíu mày: “Đường Đường, nếu cơ thể cháu không thoải mái thì ở nhà nghỉ ngơi đi, tối hôm qua lúc cháu về không bị ướt mưa nhỉ, gần đây thời tiết này thật sự đúng là kì lạ……”
Cô vốn tưởng rằng Nguyên Lân chỉ đi ra ngoài thay quần áo, hoặc là hút một điếu thuốc rồi về nhanh thôi.*Là dù cố gắng đến mấy cũng không tìm thấy, nhưng khi không cần thiết thì lại bắt gặp
Nhưng không nghĩ tới cho đến khi cô bắt đầu mơ mơ màng màng ngủ, anh cũng không trở về.Nhưng cô không biết phải tìm ở đâu, chỉ nghĩ Nguyên Lân mang theo vết thương đi về, ngày hôm qua mưa còn lớn như vậy nên cảm thấy không yên tâm, kết quả hai cái chân ngắn phóng tới lầu một nhảy vọt tới cửa tòa nhà thì lại nhìn thấy Nguyên Lân đang dựa vào bức tường xi măng của tòa nhà đối diện để hút thuốcCô không biết từ lúc nào mình trở nên nói nhiều như vậy, hết cái này đến cái khác, như thể cô đối với anh có lòng hiếu kỳ vô cùng lớn, nhưng sự dịu dàng không gì sánh được tràn ngập giữa những lời nói.
Một đêm đều là nửa mơ nửa tỉnh, Bạch Tiểu Đường hiếm khi tỉnh dậy sớm hơn bà nửa tiếng, chuẩn bị đơn giản rửa mặt rồi buộc tóc thành tóc đuôi ngựa cô muốn đi ra ngoài tìm người.A a a, tên khốn lưu manh này!Cô vừa nói chuyện vừa nháy mắt với Nguyên Lân để cho anh nhanh chóng trốn vào trước, nhưng Nguyên Lân vẫn đứng bên cạnh cô không nhúc nhích.Bạch Tiểu Đường vội vàng lên tiếng: “Cháu, cháu ngủ mơ màng màng nên còn tưởng đã sáu giờ rồi, vừa mới trực tiếp chạy ra khỏi nhà…”
Nhưng cô không biết phải tìm ở đâu, chỉ nghĩ Nguyên Lân mang theo vết thương đi về, ngày hôm qua mưa còn lớn như vậy nên cảm thấy không yên tâm, kết quả hai cái chân ngắn phóng tới lầu một nhảy vọt tới cửa tòa nhà thì lại nhìn thấy Nguyên Lân đang dựa vào bức tường xi măng của tòa nhà đối diện để hút thuốcMột đêm đều là nửa mơ nửa tỉnh, Bạch Tiểu Đường hiếm khi tỉnh dậy sớm hơn bà nửa tiếng, chuẩn bị đơn giản rửa mặt rồi buộc tóc thành tóc đuôi ngựa cô muốn đi ra ngoài tìm người.Trong đầu cô đột nhiên xuất hiện một câu: Đi mòn giày sắt không tìm thấy, chẳng tốn công sức lại tới tay*
‘’……’’“Cậu mặc sai quần áo à? Cho tôi kiểm tra xem nào”
Trong đầu cô đột nhiên xuất hiện một câu: Đi mòn giày sắt không tìm thấy, chẳng tốn công sức lại tới tay* Cô nhìn màu đỏ chói mắt kia sốt ruột, cũng không kịp suy nghĩ nhiều như vậy, trực tiếp kéo tay Nguyên Lân đi lên tầng.
“……”Bàn tay Nguyên Lân lạnh như băng từ đầu ngón tay đến lòng bàn tay, Bạch Tiểu Đường chạm vào suýt nữa run rẩy, vừa đi cầu thang một bên còn đang lải nhải hỏi: “Rốt cuộc hôm qua cậu đi đâu vậy, có phải là dính mưa hay không, vết thương của cậu không thể chạm vào nước, cậu nhìn xem băng gạc đỏ hết rồi, không phải cậu đi đánh nhau nữa đấy chứ… Sao cậu thích đánh nhau như vậy, không sợ đau sao? ”Sự dịu dàng này có một sức mạnh tuyệt vời và mạnh mẽ để làm dịu tâm trí, có thể làm cho tâm người bình tĩnh ổn định.*Là dù cố gắng đến mấy cũng không tìm thấy, nhưng khi không cần thiết thì lại bắt gặp**Là dù cố gắng đến mấy cũng không tìm thấy, nhưng khi không cần thiết thì lại bắt gặp
Nguyên Lân đoán chừng ở đây ôm cây đợi thỏ, không ngờ Bạch Tiểu Đường sáng sớm đã vội vàng ra khỏi nhà sớm như vậy, khóe miệng nhếch lên đồng thời cắn chặt điếu thuốc trong miệng: “Sao thế thỏ con, sợ tôi chết nên đi tìm tôi hử?”Bà cụ vẫn kiên quyết vươn tay sờ lên trán Bạch Tiểu Đường một chút, sau khi xác định nhiệt độ bình thường mới thở phào nhẹ nhõm: “Được được được, vậy bà đi làm nóng nồi sữa đậu nành trước, cháu không cần gấp, đi từ từ là được rồi biết chưa? ”
“Cậu đừng nói nhảm…” Tối hôm qua cảm xúc của Bạch Tiểu Đường đã qua đi, tuy rằng cô vẫn còn sợ hãi và kinh sợ đối với những điều chưa biết kia, nhưng hồi tưởng lại bản thân khóc thành như vậy cũng có chút xấu hổ. Cô nhìn băng gạc trên cánh tay Nguyên Lân đã bị nước mưa ngâm đỏ thẫm, trong lòng nhất thời căng thẳng: “Tối hôm qua cậu đi đâu vậy, băng gạc của cậu sao như thế này rồi, mau đi theo tớ lên tầng, tớ giúp cậu băng bó lại”
Cô nhìn màu đỏ chói mắt kia sốt ruột, cũng không kịp suy nghĩ nhiều như vậy, trực tiếp kéo tay Nguyên Lân đi lên tầng.“Cậu đừng nói nhảm…” Tối hôm qua cảm xúc của Bạch Tiểu Đường đã qua đi, tuy rằng cô vẫn còn sợ hãi và kinh sợ đối với những điều chưa biết kia, nhưng hồi tưởng lại bản thân khóc thành như vậy cũng có chút xấu hổ. Cô nhìn băng gạc trên cánh tay Nguyên Lân đã bị nước mưa ngâm đỏ thẫm, trong lòng nhất thời căng thẳng: “Tối hôm qua cậu đi đâu vậy, băng gạc của cậu sao như thế này rồi, mau đi theo tớ lên tầng, tớ giúp cậu băng bó lại”Cô suy nghĩ một hồi: “Bà ơi, bà đi trước đi ạ, cháu sẽ đến sau, cháu vội quá nên quần áo mặc sai hết rồi, cháu đi mặc lại một chút rồi đi ngay. ”
Bàn tay Nguyên Lân lạnh như băng từ đầu ngón tay đến lòng bàn tay, Bạch Tiểu Đường chạm vào suýt nữa run rẩy, vừa đi cầu thang một bên còn đang lải nhải hỏi: “Rốt cuộc hôm qua cậu đi đâu vậy, có phải là dính mưa hay không, vết thương của cậu không thể chạm vào nước, cậu nhìn xem băng gạc đỏ hết rồi, không phải cậu đi đánh nhau nữa đấy chứ… Sao cậu thích đánh nhau như vậy, không sợ đau sao? ”
Cô không biết từ lúc nào mình trở nên nói nhiều như vậy, hết cái này đến cái khác, như thể cô đối với anh có lòng hiếu kỳ vô cùng lớn, nhưng sự dịu dàng không gì sánh được tràn ngập giữa những lời nói.Nguyên Lân đoán chừng ở đây ôm cây đợi thỏ, không ngờ Bạch Tiểu Đường sáng sớm đã vội vàng ra khỏi nhà sớm như vậy, khóe miệng nhếch lên đồng thời cắn chặt điếu thuốc trong miệng: “Sao thế thỏ con, sợ tôi chết nên đi tìm tôi hử?”
Sự dịu dàng này có một sức mạnh tuyệt vời và mạnh mẽ để làm dịu tâm trí, có thể làm cho tâm người bình tĩnh ổn định.
Lúc hai người vào cửa, tình cờ gặp bà đi vào cửa nhà vệ sinh rửa mặt, nghe thấy tiếng đóng cửa sột soạt, sau đó thăm dò hỏi một tiếng: “Đường Đường là cháu à, sao cháu dậy sớm như vậy? ”Nhưng không nghĩ tới cho đến khi cô bắt đầu mơ mơ màng màng ngủ, anh cũng không trở về.
Bạch Tiểu Đường vội vàng lên tiếng: “Cháu, cháu ngủ mơ màng màng nên còn tưởng đã sáu giờ rồi, vừa mới trực tiếp chạy ra khỏi nhà…”Mãi cho đến khi Bạch Tiểu Đường lo lắng, trợn tròn mắt nhìn anh, Nguyên Lân mới nhếch miệng cười, chậm rãi đi vào phòng ngủ của côVết thương trên cánh tay anh hiển nhiên là ngày hôm qua ngâm nước, bên trong hiện ra chút màu đỏ tươi, bên cạnh lại phiếm trắng, Bạch Tiểu Đường nhìn đến run sợ, vội vàng tìm hộp thuốc.
Cô vừa nói chuyện vừa nháy mắt với Nguyên Lân để cho anh nhanh chóng trốn vào trước, nhưng Nguyên Lân vẫn đứng bên cạnh cô không nhúc nhích.
Mãi cho đến khi Bạch Tiểu Đường lo lắng, trợn tròn mắt nhìn anh, Nguyên Lân mới nhếch miệng cười, chậm rãi đi vào phòng ngủ của côLúc hai người vào cửa, tình cờ gặp bà đi vào cửa nhà vệ sinh rửa mặt, nghe thấy tiếng đóng cửa sột soạt, sau đó thăm dò hỏi một tiếng: “Đường Đường là cháu à, sao cháu dậy sớm như vậy? ”
Nguyên Lân vừa đi vào, bà từ trong toilet đi ra, có lẽ nhìn thấy sắc mặt Bạch Tiểu Đường không tốt lắm, đang quan tâm nhíu mày: “Đường Đường, nếu cơ thể cháu không thoải mái thì ở nhà nghỉ ngơi đi, tối hôm qua lúc cháu về không bị ướt mưa nhỉ, gần đây thời tiết này thật sự đúng là kì lạ……”Bạch Tiểu Đường thật sự không thích nói dối bà nội, tuy rằng những lời nói dối trắng trợn đôi khi là cần thiết, nhưng cô tuyệt đối không muốn dùng việc cơ thể không thoải mái để lừa gạt người khác.
Bạch Tiểu Đường thật sự không thích nói dối bà nội, tuy rằng những lời nói dối trắng trợn đôi khi là cần thiết, nhưng cô tuyệt đối không muốn dùng việc cơ thể không thoải mái để lừa gạt người khác.
Cô suy nghĩ một hồi: “Bà ơi, bà đi trước đi ạ, cháu sẽ đến sau, cháu vội quá nên quần áo mặc sai hết rồi, cháu đi mặc lại một chút rồi đi ngay. ”Anh nghiêng đầu, lộ ra hàm răng trắng:
Bà cụ vẫn kiên quyết vươn tay sờ lên trán Bạch Tiểu Đường một chút, sau khi xác định nhiệt độ bình thường mới thở phào nhẹ nhõm: “Được được được, vậy bà đi làm nóng nồi sữa đậu nành trước, cháu không cần gấp, đi từ từ là được rồi biết chưa? ”
Sau khi đưa bà nội ra khỏi nhà, Bạch Tiểu Đường lúc này mới ba bước cũng hai bước trở về phòng, kết quả vừa mới đẩy cửa ra nhìn thấy Nguyên Lân đã tự tay tháo băng gạc dính máu.Bạch Tiểu Đường cả đêm ngủ không ngon
Vết thương trên cánh tay anh hiển nhiên là ngày hôm qua ngâm nước, bên trong hiện ra chút màu đỏ tươi, bên cạnh lại phiếm trắng, Bạch Tiểu Đường nhìn đến run sợ, vội vàng tìm hộp thuốc.Sau khi đưa bà nội ra khỏi nhà, Bạch Tiểu Đường lúc này mới ba bước cũng hai bước trở về phòng, kết quả vừa mới đẩy cửa ra nhìn thấy Nguyên Lân đã tự tay tháo băng gạc dính máu.
“Rốt cuộc hôm qua cậu đi đâu thế? Tại sao miệng vết thương này hình như to ra một chút, Cậu thật sự không thể cứ như thế này được….. Nếu lúc đó miệng vết thương bị nhiễm trùng…..’’Bạch Tiểu Đường vẫn đang cố gắng làm cho Nguyên Lân hiểu ra mức độ nghiêm trọng của sự việc này bằng cách giải thích tác hại của việc nhiễm trùng vết thương, nhưng Nguyên Lân lại một phen vớt Bạch Tiểu Đường, giống như vớt một con thỏ trắng đặt lên đùi mình, rồi dùng cánh tay nhỏ ôm ra ngoài, phòng ngừa cô chạy trốn.
Bạch Tiểu Đường vẫn đang cố gắng làm cho Nguyên Lân hiểu ra mức độ nghiêm trọng của sự việc này bằng cách giải thích tác hại của việc nhiễm trùng vết thương, nhưng Nguyên Lân lại một phen vớt Bạch Tiểu Đường, giống như vớt một con thỏ trắng đặt lên đùi mình, rồi dùng cánh tay nhỏ ôm ra ngoài, phòng ngừa cô chạy trốn.
Anh nghiêng đầu, lộ ra hàm răng trắng:
“Cậu mặc sai quần áo à? Cho tôi kiểm tra xem nào”‘’……’’
“……”
A a a, tên khốn lưu manh này!
Cô vốn tưởng rằng Nguyên Lân chỉ đi ra ngoài thay quần áo, hoặc là hút một điếu thuốc rồi về nhanh thôi.*Là dù cố gắng đến mấy cũng không tìm thấy, nhưng khi không cần thiết thì lại bắt gặp
Nhưng không nghĩ tới cho đến khi cô bắt đầu mơ mơ màng màng ngủ, anh cũng không trở về.Nhưng cô không biết phải tìm ở đâu, chỉ nghĩ Nguyên Lân mang theo vết thương đi về, ngày hôm qua mưa còn lớn như vậy nên cảm thấy không yên tâm, kết quả hai cái chân ngắn phóng tới lầu một nhảy vọt tới cửa tòa nhà thì lại nhìn thấy Nguyên Lân đang dựa vào bức tường xi măng của tòa nhà đối diện để hút thuốcCô không biết từ lúc nào mình trở nên nói nhiều như vậy, hết cái này đến cái khác, như thể cô đối với anh có lòng hiếu kỳ vô cùng lớn, nhưng sự dịu dàng không gì sánh được tràn ngập giữa những lời nói.
Một đêm đều là nửa mơ nửa tỉnh, Bạch Tiểu Đường hiếm khi tỉnh dậy sớm hơn bà nửa tiếng, chuẩn bị đơn giản rửa mặt rồi buộc tóc thành tóc đuôi ngựa cô muốn đi ra ngoài tìm người.A a a, tên khốn lưu manh này!Cô vừa nói chuyện vừa nháy mắt với Nguyên Lân để cho anh nhanh chóng trốn vào trước, nhưng Nguyên Lân vẫn đứng bên cạnh cô không nhúc nhích.Bạch Tiểu Đường vội vàng lên tiếng: “Cháu, cháu ngủ mơ màng màng nên còn tưởng đã sáu giờ rồi, vừa mới trực tiếp chạy ra khỏi nhà…”
Nhưng cô không biết phải tìm ở đâu, chỉ nghĩ Nguyên Lân mang theo vết thương đi về, ngày hôm qua mưa còn lớn như vậy nên cảm thấy không yên tâm, kết quả hai cái chân ngắn phóng tới lầu một nhảy vọt tới cửa tòa nhà thì lại nhìn thấy Nguyên Lân đang dựa vào bức tường xi măng của tòa nhà đối diện để hút thuốcMột đêm đều là nửa mơ nửa tỉnh, Bạch Tiểu Đường hiếm khi tỉnh dậy sớm hơn bà nửa tiếng, chuẩn bị đơn giản rửa mặt rồi buộc tóc thành tóc đuôi ngựa cô muốn đi ra ngoài tìm người.Trong đầu cô đột nhiên xuất hiện một câu: Đi mòn giày sắt không tìm thấy, chẳng tốn công sức lại tới tay*
‘’……’’“Cậu mặc sai quần áo à? Cho tôi kiểm tra xem nào”
Trong đầu cô đột nhiên xuất hiện một câu: Đi mòn giày sắt không tìm thấy, chẳng tốn công sức lại tới tay* Cô nhìn màu đỏ chói mắt kia sốt ruột, cũng không kịp suy nghĩ nhiều như vậy, trực tiếp kéo tay Nguyên Lân đi lên tầng.
“……”Bàn tay Nguyên Lân lạnh như băng từ đầu ngón tay đến lòng bàn tay, Bạch Tiểu Đường chạm vào suýt nữa run rẩy, vừa đi cầu thang một bên còn đang lải nhải hỏi: “Rốt cuộc hôm qua cậu đi đâu vậy, có phải là dính mưa hay không, vết thương của cậu không thể chạm vào nước, cậu nhìn xem băng gạc đỏ hết rồi, không phải cậu đi đánh nhau nữa đấy chứ… Sao cậu thích đánh nhau như vậy, không sợ đau sao? ”Sự dịu dàng này có một sức mạnh tuyệt vời và mạnh mẽ để làm dịu tâm trí, có thể làm cho tâm người bình tĩnh ổn định.*Là dù cố gắng đến mấy cũng không tìm thấy, nhưng khi không cần thiết thì lại bắt gặp**Là dù cố gắng đến mấy cũng không tìm thấy, nhưng khi không cần thiết thì lại bắt gặp
Nguyên Lân đoán chừng ở đây ôm cây đợi thỏ, không ngờ Bạch Tiểu Đường sáng sớm đã vội vàng ra khỏi nhà sớm như vậy, khóe miệng nhếch lên đồng thời cắn chặt điếu thuốc trong miệng: “Sao thế thỏ con, sợ tôi chết nên đi tìm tôi hử?”Bà cụ vẫn kiên quyết vươn tay sờ lên trán Bạch Tiểu Đường một chút, sau khi xác định nhiệt độ bình thường mới thở phào nhẹ nhõm: “Được được được, vậy bà đi làm nóng nồi sữa đậu nành trước, cháu không cần gấp, đi từ từ là được rồi biết chưa? ”
“Cậu đừng nói nhảm…” Tối hôm qua cảm xúc của Bạch Tiểu Đường đã qua đi, tuy rằng cô vẫn còn sợ hãi và kinh sợ đối với những điều chưa biết kia, nhưng hồi tưởng lại bản thân khóc thành như vậy cũng có chút xấu hổ. Cô nhìn băng gạc trên cánh tay Nguyên Lân đã bị nước mưa ngâm đỏ thẫm, trong lòng nhất thời căng thẳng: “Tối hôm qua cậu đi đâu vậy, băng gạc của cậu sao như thế này rồi, mau đi theo tớ lên tầng, tớ giúp cậu băng bó lại”
Cô nhìn màu đỏ chói mắt kia sốt ruột, cũng không kịp suy nghĩ nhiều như vậy, trực tiếp kéo tay Nguyên Lân đi lên tầng.“Cậu đừng nói nhảm…” Tối hôm qua cảm xúc của Bạch Tiểu Đường đã qua đi, tuy rằng cô vẫn còn sợ hãi và kinh sợ đối với những điều chưa biết kia, nhưng hồi tưởng lại bản thân khóc thành như vậy cũng có chút xấu hổ. Cô nhìn băng gạc trên cánh tay Nguyên Lân đã bị nước mưa ngâm đỏ thẫm, trong lòng nhất thời căng thẳng: “Tối hôm qua cậu đi đâu vậy, băng gạc của cậu sao như thế này rồi, mau đi theo tớ lên tầng, tớ giúp cậu băng bó lại”Cô suy nghĩ một hồi: “Bà ơi, bà đi trước đi ạ, cháu sẽ đến sau, cháu vội quá nên quần áo mặc sai hết rồi, cháu đi mặc lại một chút rồi đi ngay. ”
Bàn tay Nguyên Lân lạnh như băng từ đầu ngón tay đến lòng bàn tay, Bạch Tiểu Đường chạm vào suýt nữa run rẩy, vừa đi cầu thang một bên còn đang lải nhải hỏi: “Rốt cuộc hôm qua cậu đi đâu vậy, có phải là dính mưa hay không, vết thương của cậu không thể chạm vào nước, cậu nhìn xem băng gạc đỏ hết rồi, không phải cậu đi đánh nhau nữa đấy chứ… Sao cậu thích đánh nhau như vậy, không sợ đau sao? ”
Cô không biết từ lúc nào mình trở nên nói nhiều như vậy, hết cái này đến cái khác, như thể cô đối với anh có lòng hiếu kỳ vô cùng lớn, nhưng sự dịu dàng không gì sánh được tràn ngập giữa những lời nói.Nguyên Lân đoán chừng ở đây ôm cây đợi thỏ, không ngờ Bạch Tiểu Đường sáng sớm đã vội vàng ra khỏi nhà sớm như vậy, khóe miệng nhếch lên đồng thời cắn chặt điếu thuốc trong miệng: “Sao thế thỏ con, sợ tôi chết nên đi tìm tôi hử?”
Sự dịu dàng này có một sức mạnh tuyệt vời và mạnh mẽ để làm dịu tâm trí, có thể làm cho tâm người bình tĩnh ổn định.
Lúc hai người vào cửa, tình cờ gặp bà đi vào cửa nhà vệ sinh rửa mặt, nghe thấy tiếng đóng cửa sột soạt, sau đó thăm dò hỏi một tiếng: “Đường Đường là cháu à, sao cháu dậy sớm như vậy? ”Nhưng không nghĩ tới cho đến khi cô bắt đầu mơ mơ màng màng ngủ, anh cũng không trở về.
Bạch Tiểu Đường vội vàng lên tiếng: “Cháu, cháu ngủ mơ màng màng nên còn tưởng đã sáu giờ rồi, vừa mới trực tiếp chạy ra khỏi nhà…”Mãi cho đến khi Bạch Tiểu Đường lo lắng, trợn tròn mắt nhìn anh, Nguyên Lân mới nhếch miệng cười, chậm rãi đi vào phòng ngủ của côVết thương trên cánh tay anh hiển nhiên là ngày hôm qua ngâm nước, bên trong hiện ra chút màu đỏ tươi, bên cạnh lại phiếm trắng, Bạch Tiểu Đường nhìn đến run sợ, vội vàng tìm hộp thuốc.
Cô vừa nói chuyện vừa nháy mắt với Nguyên Lân để cho anh nhanh chóng trốn vào trước, nhưng Nguyên Lân vẫn đứng bên cạnh cô không nhúc nhích.
Mãi cho đến khi Bạch Tiểu Đường lo lắng, trợn tròn mắt nhìn anh, Nguyên Lân mới nhếch miệng cười, chậm rãi đi vào phòng ngủ của côLúc hai người vào cửa, tình cờ gặp bà đi vào cửa nhà vệ sinh rửa mặt, nghe thấy tiếng đóng cửa sột soạt, sau đó thăm dò hỏi một tiếng: “Đường Đường là cháu à, sao cháu dậy sớm như vậy? ”
Nguyên Lân vừa đi vào, bà từ trong toilet đi ra, có lẽ nhìn thấy sắc mặt Bạch Tiểu Đường không tốt lắm, đang quan tâm nhíu mày: “Đường Đường, nếu cơ thể cháu không thoải mái thì ở nhà nghỉ ngơi đi, tối hôm qua lúc cháu về không bị ướt mưa nhỉ, gần đây thời tiết này thật sự đúng là kì lạ……”Bạch Tiểu Đường thật sự không thích nói dối bà nội, tuy rằng những lời nói dối trắng trợn đôi khi là cần thiết, nhưng cô tuyệt đối không muốn dùng việc cơ thể không thoải mái để lừa gạt người khác.
Bạch Tiểu Đường thật sự không thích nói dối bà nội, tuy rằng những lời nói dối trắng trợn đôi khi là cần thiết, nhưng cô tuyệt đối không muốn dùng việc cơ thể không thoải mái để lừa gạt người khác.
Cô suy nghĩ một hồi: “Bà ơi, bà đi trước đi ạ, cháu sẽ đến sau, cháu vội quá nên quần áo mặc sai hết rồi, cháu đi mặc lại một chút rồi đi ngay. ”Anh nghiêng đầu, lộ ra hàm răng trắng:
Bà cụ vẫn kiên quyết vươn tay sờ lên trán Bạch Tiểu Đường một chút, sau khi xác định nhiệt độ bình thường mới thở phào nhẹ nhõm: “Được được được, vậy bà đi làm nóng nồi sữa đậu nành trước, cháu không cần gấp, đi từ từ là được rồi biết chưa? ”
Sau khi đưa bà nội ra khỏi nhà, Bạch Tiểu Đường lúc này mới ba bước cũng hai bước trở về phòng, kết quả vừa mới đẩy cửa ra nhìn thấy Nguyên Lân đã tự tay tháo băng gạc dính máu.Bạch Tiểu Đường cả đêm ngủ không ngon
Vết thương trên cánh tay anh hiển nhiên là ngày hôm qua ngâm nước, bên trong hiện ra chút màu đỏ tươi, bên cạnh lại phiếm trắng, Bạch Tiểu Đường nhìn đến run sợ, vội vàng tìm hộp thuốc.Sau khi đưa bà nội ra khỏi nhà, Bạch Tiểu Đường lúc này mới ba bước cũng hai bước trở về phòng, kết quả vừa mới đẩy cửa ra nhìn thấy Nguyên Lân đã tự tay tháo băng gạc dính máu.
“Rốt cuộc hôm qua cậu đi đâu thế? Tại sao miệng vết thương này hình như to ra một chút, Cậu thật sự không thể cứ như thế này được….. Nếu lúc đó miệng vết thương bị nhiễm trùng…..’’Bạch Tiểu Đường vẫn đang cố gắng làm cho Nguyên Lân hiểu ra mức độ nghiêm trọng của sự việc này bằng cách giải thích tác hại của việc nhiễm trùng vết thương, nhưng Nguyên Lân lại một phen vớt Bạch Tiểu Đường, giống như vớt một con thỏ trắng đặt lên đùi mình, rồi dùng cánh tay nhỏ ôm ra ngoài, phòng ngừa cô chạy trốn.
Bạch Tiểu Đường vẫn đang cố gắng làm cho Nguyên Lân hiểu ra mức độ nghiêm trọng của sự việc này bằng cách giải thích tác hại của việc nhiễm trùng vết thương, nhưng Nguyên Lân lại một phen vớt Bạch Tiểu Đường, giống như vớt một con thỏ trắng đặt lên đùi mình, rồi dùng cánh tay nhỏ ôm ra ngoài, phòng ngừa cô chạy trốn.
Anh nghiêng đầu, lộ ra hàm răng trắng:
“Cậu mặc sai quần áo à? Cho tôi kiểm tra xem nào”‘’……’’
“……”
A a a, tên khốn lưu manh này!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.