Chương 5: Chỉ Có Mình Anh Biết Cặp Vú Vừa Trắng Vừa Lớn
Mã Tử
24/04/2023
Thật vất vả mới cài được áo lót lên, Bạch Tiểu Đường cơ hồ là một giây cũng không dám dừng lại liền mặc áo đồng phục học sinh.
Áo đồng phục học sinh rộng đến quá mức, thân thể nhỏ gầy của Bạch Tiểu Đường một chút cũng nhìn không ra dáng người, chỉ cảm thấy phình to cồng kềnh giống như một con dê nhỏ mọc đầy lông.
Nguyên Lân cuối cùng cũng hiểu tại sao trước đây không ai trong lớp chú ý đến Bạch Tiểu Đường.
“Cậu… Cậu là đồ biến thái! ”
Lúc Bạch Tiểu Đường mặc quần áo đồng phục vào, cả khuôn mặt đều nóng không chịu nổi, lúc đi qua bên giường nhịn không được trừng mắt nhìn Nguyên Lân đã nửa ngồi dậy trên giường.
Chắc cô cảm thấy hai chữ ‘’biến thái’’ này có chút quá đáng, nói rất là lắp bắp, từ giữa môi và răng một tiếng thở dốc cũng không có, đôi mắt tròn xoe, lông mày nhăn chặt, nhưng cho dù làm ra biểu hiện tức giận cũng hoàn toàn không có lực sát thương gì.
Nguyên Lân lười biếng xốc chăn lên, đối với hình dung biến thái này cũng không để ý.
Khi ra khỏi giường, anh liếc nhìn thời gian rồi ngồi trở lại bên giường: “Sao tôi không biết trường học của chúng ta bắt đầu lúc sáu giờ nhỉ?” ”
Chẳng trách anh cảm thấy ban ngày hơi tối, thì ra mới hơn 5 giờ.
“Bà nội tớ phải dậy sớm mở cửa hàng…” Bạch Tiểu Đường bị rời đi chú ý nhỏ giọng giải thích một câu, lại nhớ tới hành động vừa rồi của Nguyên Lân, quay mặt đi: “Tớ phải đi rồi, chờ lát nữa cậu tự đi đi nhé. ”
Mở cửa hàng?
Nguyên Lân dù sao cũng không buồn ngủ gì, Bạch Tiểu Đường chân trước đi chân sau anh liền đuổi theo.
Sau khi rời khỏi khu dân cư, bên ngoài trời vẫn mưa nhỏ, đường lớn ngõ nhỏ đều vắng vẻ, không có mấy người, Bạch Tiểu Đường một mình đeo một cái cặp sách lớn có thể dễ dàng nhìn thấy
Nguyên Lân đi theo không xa cũng không gần, một lúc sau liền nhìn thấy một cửa hàng ăn sáng nhỏ, trên cửa hàng treo một tấm bảng hiệu cũ kỹ.
Bà nội dậy sớm hơn một chút.
Cửa trước vừa đủ nhỏ, bếp lò bên cửa được thu dọn gọn gàng, chừa một nửa cửa cho khách bước vào.
Bà cụ cất bánh bao đã gói xong lên lồng sắt, thấy Bạch Tiểu Đường tới, động tác trên tay cũng không dừng lại:
“Không phải bà đã nói với cháu buổi sáng ngủ thêm một chút sao, đứa nhỏ này.”
Ngoài miệng nói như vậy, trên thực tế nụ cười trên mặt lại vô cùng dịu dàng.
“Bây giờ các cháu phải tự học buổi tối, mỗi ngày về đều muộn như vậy, buổi sáng không ngủ nhiều, ban ngày đi học nhất định sẽ ngủ gật mất’’
“Làm sao có thể, tinh thần của cháu tốt lắm.” Bạch Tiểu Đường vòng vào trong bếp đặt cặp sách xuống, lưu loát đeo găng tay, “Buổi sáng có nhiều người ăn sáng như vậy, một mình bà làm sao có thể làm hết được.”
Nguyên Lân tối hôm qua nằm trong mưa quá lâu, thuốc lá trên người sớm đã hỏng hết rồi. Anh vòng qua bên kia đường tìm một cửa hàng tiện lợi 24/24 để mua một bao thuốc, sau đó dựa vào cây cổ thụ ở cửa hàng tiện lợi vừa hút thuốc vừa xem Bạch Tiểu Đường bận rộn trong cửa hàng.
Cho đến khi nồi hấp bánh bao được bao quanh bởi khói trắng, Nguyên Lân mới tiện tay dập tắt điếu thuốc rồi đi qua.
“Xin chào…”
Bạch Tiểu Đường cho rằng khách hàng đến, hai chữ ‘’vào thăm’’ còn chưa kịp nói đã dừng lại, trừng mắt nhìn anh giống như cún con bị đùa giỡn.
“Ai da, xin chào, nhưng bánh bao còn chưa chín, đứa nhóc này nếu cháu đói thì đi quán khác xem một chút nhé.” Trên tay bà cụ còn đang nhào bột chuẩn bị dùng để làm bánh quẩy, ngẩng đầu cho Nguyên Lân một khuôn mặt tươi cười nhiệt tình rồi cúi đầu đi bận việc của mình.
‘’Không sao đâu ạ, cháu không vội.” Nguyên Lân nghiêng đầu nhếch miệng cười với Bạch Tiểu Đường, hàm răng trắng nõn lộ ra rõ đáng ghét, khoanh chân dài ngồi thẳng vào ghế trong cùng, “Chờ bà làm xong, cháu muốn bốn cái bánh bao, một bát sữa đậu nành. ”
“Được rồi, vậy cháu ngồi chờ một lát, sữa đậu nành lập tức sẽ mang ngay, bà bưng cho cháu một bát để uống trước’’
Sau khi bà cụ trả lời xong, hai hàng lông mày nhỏ của Bạch Tiểu Đường nhăn chặt như muốn dính vào nhau, cúi đầu yên lặng lau bàn.
Nguyên Lân dựa lưng vào bức tường, vắt chéo chân nhìn cô bận trước sau.
Cuối cùng anh cũng có thể nhìn rõ con thỏ ngực bự này trông như thế nào.
Mặt nhỏ, mắt to, chiếc mũi tẹt, sống mũi ngay cả xương gò má cùng nhau đều rải rác tàn nhang nhỏ như đường cát, bây giờ còn mím môi bộ dáng tràn ngập tủi thân, vừa nhìn đã biết là bị anh làm cho tức giận
Làn da cô rất trắng, mặc đồng phục học sinh cài cúc kín mít phía trên, giấu cổ vào một nửa. Toàn bộ quần áo dài rộng đến không chịu nổi, lại bị cô nhét vào trong quần đồng phục học sinh, thật sự đúng là thảm họa——
Nhưng trong đó chỉ mình anh biết cặp vú vừa trắng vừa lớn
Mỗi khi nhận ra điều này, toàn bộ bàn tay Nguyên Lân từ khớp bàn tay đến khớp ngón tay đều nhịn không được mà cử động.
Áo đồng phục học sinh rộng đến quá mức, thân thể nhỏ gầy của Bạch Tiểu Đường một chút cũng nhìn không ra dáng người, chỉ cảm thấy phình to cồng kềnh giống như một con dê nhỏ mọc đầy lông.
Nguyên Lân cuối cùng cũng hiểu tại sao trước đây không ai trong lớp chú ý đến Bạch Tiểu Đường.
“Cậu… Cậu là đồ biến thái! ”
Lúc Bạch Tiểu Đường mặc quần áo đồng phục vào, cả khuôn mặt đều nóng không chịu nổi, lúc đi qua bên giường nhịn không được trừng mắt nhìn Nguyên Lân đã nửa ngồi dậy trên giường.
Chắc cô cảm thấy hai chữ ‘’biến thái’’ này có chút quá đáng, nói rất là lắp bắp, từ giữa môi và răng một tiếng thở dốc cũng không có, đôi mắt tròn xoe, lông mày nhăn chặt, nhưng cho dù làm ra biểu hiện tức giận cũng hoàn toàn không có lực sát thương gì.
Nguyên Lân lười biếng xốc chăn lên, đối với hình dung biến thái này cũng không để ý.
Khi ra khỏi giường, anh liếc nhìn thời gian rồi ngồi trở lại bên giường: “Sao tôi không biết trường học của chúng ta bắt đầu lúc sáu giờ nhỉ?” ”
Chẳng trách anh cảm thấy ban ngày hơi tối, thì ra mới hơn 5 giờ.
“Bà nội tớ phải dậy sớm mở cửa hàng…” Bạch Tiểu Đường bị rời đi chú ý nhỏ giọng giải thích một câu, lại nhớ tới hành động vừa rồi của Nguyên Lân, quay mặt đi: “Tớ phải đi rồi, chờ lát nữa cậu tự đi đi nhé. ”
Mở cửa hàng?
Nguyên Lân dù sao cũng không buồn ngủ gì, Bạch Tiểu Đường chân trước đi chân sau anh liền đuổi theo.
Sau khi rời khỏi khu dân cư, bên ngoài trời vẫn mưa nhỏ, đường lớn ngõ nhỏ đều vắng vẻ, không có mấy người, Bạch Tiểu Đường một mình đeo một cái cặp sách lớn có thể dễ dàng nhìn thấy
Nguyên Lân đi theo không xa cũng không gần, một lúc sau liền nhìn thấy một cửa hàng ăn sáng nhỏ, trên cửa hàng treo một tấm bảng hiệu cũ kỹ.
Bà nội dậy sớm hơn một chút.
Cửa trước vừa đủ nhỏ, bếp lò bên cửa được thu dọn gọn gàng, chừa một nửa cửa cho khách bước vào.
Bà cụ cất bánh bao đã gói xong lên lồng sắt, thấy Bạch Tiểu Đường tới, động tác trên tay cũng không dừng lại:
“Không phải bà đã nói với cháu buổi sáng ngủ thêm một chút sao, đứa nhỏ này.”
Ngoài miệng nói như vậy, trên thực tế nụ cười trên mặt lại vô cùng dịu dàng.
“Bây giờ các cháu phải tự học buổi tối, mỗi ngày về đều muộn như vậy, buổi sáng không ngủ nhiều, ban ngày đi học nhất định sẽ ngủ gật mất’’
“Làm sao có thể, tinh thần của cháu tốt lắm.” Bạch Tiểu Đường vòng vào trong bếp đặt cặp sách xuống, lưu loát đeo găng tay, “Buổi sáng có nhiều người ăn sáng như vậy, một mình bà làm sao có thể làm hết được.”
Nguyên Lân tối hôm qua nằm trong mưa quá lâu, thuốc lá trên người sớm đã hỏng hết rồi. Anh vòng qua bên kia đường tìm một cửa hàng tiện lợi 24/24 để mua một bao thuốc, sau đó dựa vào cây cổ thụ ở cửa hàng tiện lợi vừa hút thuốc vừa xem Bạch Tiểu Đường bận rộn trong cửa hàng.
Cho đến khi nồi hấp bánh bao được bao quanh bởi khói trắng, Nguyên Lân mới tiện tay dập tắt điếu thuốc rồi đi qua.
“Xin chào…”
Bạch Tiểu Đường cho rằng khách hàng đến, hai chữ ‘’vào thăm’’ còn chưa kịp nói đã dừng lại, trừng mắt nhìn anh giống như cún con bị đùa giỡn.
“Ai da, xin chào, nhưng bánh bao còn chưa chín, đứa nhóc này nếu cháu đói thì đi quán khác xem một chút nhé.” Trên tay bà cụ còn đang nhào bột chuẩn bị dùng để làm bánh quẩy, ngẩng đầu cho Nguyên Lân một khuôn mặt tươi cười nhiệt tình rồi cúi đầu đi bận việc của mình.
‘’Không sao đâu ạ, cháu không vội.” Nguyên Lân nghiêng đầu nhếch miệng cười với Bạch Tiểu Đường, hàm răng trắng nõn lộ ra rõ đáng ghét, khoanh chân dài ngồi thẳng vào ghế trong cùng, “Chờ bà làm xong, cháu muốn bốn cái bánh bao, một bát sữa đậu nành. ”
“Được rồi, vậy cháu ngồi chờ một lát, sữa đậu nành lập tức sẽ mang ngay, bà bưng cho cháu một bát để uống trước’’
Sau khi bà cụ trả lời xong, hai hàng lông mày nhỏ của Bạch Tiểu Đường nhăn chặt như muốn dính vào nhau, cúi đầu yên lặng lau bàn.
Nguyên Lân dựa lưng vào bức tường, vắt chéo chân nhìn cô bận trước sau.
Cuối cùng anh cũng có thể nhìn rõ con thỏ ngực bự này trông như thế nào.
Mặt nhỏ, mắt to, chiếc mũi tẹt, sống mũi ngay cả xương gò má cùng nhau đều rải rác tàn nhang nhỏ như đường cát, bây giờ còn mím môi bộ dáng tràn ngập tủi thân, vừa nhìn đã biết là bị anh làm cho tức giận
Làn da cô rất trắng, mặc đồng phục học sinh cài cúc kín mít phía trên, giấu cổ vào một nửa. Toàn bộ quần áo dài rộng đến không chịu nổi, lại bị cô nhét vào trong quần đồng phục học sinh, thật sự đúng là thảm họa——
Nhưng trong đó chỉ mình anh biết cặp vú vừa trắng vừa lớn
Mỗi khi nhận ra điều này, toàn bộ bàn tay Nguyên Lân từ khớp bàn tay đến khớp ngón tay đều nhịn không được mà cử động.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.