Chương 14: Nhìn Ngực Của Cậu Chưa Đủ
Mã Tử
26/04/2023
Đây là lời nói biến thái gì vậy.
Bạch Tiểu Đường sợ tới mức hai tay đều phát run: “Nhưng, đương nhiên tớ không hiểu được… Nguyên Lân, cậu không thể… Chuyện này nhất định, nhất định phải cùng người mình thích mới có thể làm…”
“Đây không phải vẫn còn có đầu óc sao?”
Nguyên Lân khóe miệng càng ngày càng sâu dưới lời nói ngây thơ kiểu phim thần tượng của cô, anh vứt bỏ hai chân trước của con thỏ sữa này lui về phía sau một bước, sau đó ngồi nghiêng xuống cuối giường Bạch Tiểu Đường, từ trong túi lấy ra bao thuốc ngậm một điếu, châm lửa.
“Làm sao có thể có nhiều lý do nhảm nhí như vậy, không muốn làm thì đá văng bọn họ đi——còn nếu cậu cam tâm tình nguyện thì coi như tôi chưa nói gì’’
Bạch Tiểu Đường mím môi, giống như không muốn nói chuyện phiếm, nhưng ngay khi Nguyên Lân cho rằng cô á khẩu không nói nên lời mới nghe cô nhỏ giọng biện hộ: “Tớ không cam tâm tình nguyện. ”
Vẫn là chuyện trực nhật kia, sau đó Bạch Tiểu Đường mới biết được, cô gái ngồi ghế sau giao cho nhiệm vụ trực nhật cho cô, là Vương Dĩ Tường tiện tay ném cho cô.
Mà hôm đó một người bạn học khác vốn nên cùng Vương Dĩ Tường làm nhiệm vụ ngày hôm sau bèn lấy chuyện này đi tìm cậu ta trêu ghẹo, Lúc này Vương Dĩ Tường mới phát hiện trong lớp còn có một con cừu nhỏ nhẫn nhịn chịu đựng như vậy.
Không giống như Nguyên Lân không dễ tiếp cận cũng không dễ dàng động thủ, Vương Dĩ Tường hận không thể để cho cả thế giới biết anh đánh nhau rất lợi hại, một lời không hợp động nắm đấm. Đám người trong lớp đại bộ phận đều là học trung học cơ sở bình thường lên, nào từng thấy qua con chó điên thế này, đối với Nguyên Lân e ngại còn đang ở giai đoạn lý luận, nhưng đối với Vương Dĩ Tường ngược lại đã chuyển lên cấp độ thực hành.
Nhưng đối với chuyện bắt nạt, chỉ cần không bị bắt nạt chính là mình là tốt rồi
Thậm chí có người số một người như Bạch Tiểu Đường có thể hấp dẫn sự chú ý của chó điên cũng rất tốt, điều này đại biểu cho sự chú ý của chó điên đặt ở trên người bọn họ sẽ ít đi.
Mà thực tế cũng quả thật giống như những người khác nghĩ. Vương Dĩ Tường vốn là phương thức làm việc là ngẫu nhiên bắt tráng đinh trong lớp, xem những ai xui xẻo. Từ khi có Bạch Tiểu Đường xui xẻo này, căn bản là lười bắt nạt những người khác, thậm chí ngẫu nhiên còn có thể dùng Bạch Tiểu Đường đi làm người tốt.
Rất nhanh, chuyện Bạch Tiểu Đường là một công cụ công cộng đã trở thành một chuyện trong lớp. Mọi người ai cũng chưa từng đề cập tới, nhưng chỉ cần có việc làm đều sẽ theo bản năng gọi ra cái tên kia.
“Bạch Tiểu Đường.”
Nguyên Lân đột nhiên mở miệng, làm Bạch Tiểu Đường sợ tới mức đang trong hồi ức đột nhiên trở về hiện thực: “Sao vậy? ”
“Hôm nay cũng muộn rồi, tôi lười về nhà.”
Chàng trai hút thuốc xong tiện tay vứt tàn thuốc lá trong không khí nhấc lên một parabol ném vào thùng rác.
“Tôi muốn ở chỗ cậu tá túc cả đêm, cậu không có ý kiến gì chứ?”
“……”
Bạch Tiểu Đường muốn nói có ý kiến, nhưng Nguyên Lân đã nằm xuống giường của cô, đôi mắt khẽ rũ xuống trông rất mệt mỏi.
Cô lặng lẽ tiến lại gần: “Vậy cậu có muốn đi tắm không?” ”
Chàng trai trên giường trở mình: “Không tắm, tôi lười. ”
Sau đó Bạch Tiểu Đường thu dọn đồ đạc của mình chuẩn bị đi tắm, trước khi mở cửa lại nghe người trên giường nói: “Vẫn là đi tắm một tí, vừa rồi hình như dính máu của đám chó kia. ”
…..
Đây là thói quen hàng ngày của chàng trai bất lương sao?
Vì không đánh thức bà cụ trong phòng, cả hai thay phiên nhau đi tắm như những tên trộm, sau đó lại giống như đêm hôm trước sóng vai nằm trên chiếc giường gỗ cũ kỹ của Bạch Tiểu Đường.
Chiếc giường gỗ nhỏ này cũng thái quá, khớp xương đều duỗi không được, Nguyên Lân nằm hướng lên trên còn tốt, khẽ xoay người sẽ kẽo kẹt không ngừng.uuojcw
Nguyên Lân chán ghét tiếng ồn ào nên nằm xuống đặt tay lên gối lười nhúc nhích, một lát sau Bạch Tiểu Đường đã buồn ngủ rồi mới nghĩ đến một vấn đề:
“Nguyên Lân…”
“Ừm.”
Giọng nói của cô gái vì buồn ngủ có vẻ đặc biệt dính
“Nếu… Nếu như những tên lưu manh kia không dám đối đầu trực tiếp với cậu mà đánh lén thì làm sao bây giờ? “Bạch Tiểu Đường ngoại trừ lo lắng Nguyên Lân bị thương ra cũng rất lo lắng điểm này, dù sao những tên côn đồ kia trước đây vẫn áp dụng loại chiến thuật này, thật đúng là không có gì bất lợi.
“Vậy thì đánh thôi.”
Ban ngày chàng trai ngủ ở trong phòng học một ngày, bây giờ ngược lại không buồn ngủ chút nào, giọng nói rất rõ ràng.
Anh nói xong lại nghiêng mắt nhìn thoáng qua con thỏ ngực bự đã mệt đến nheo mắt lại:
“Vừa đúng lúc tôi nhìn cái ngực của cậu chưa đủ’’ Anh cầu mà không được
Bạch Tiểu Đường sợ tới mức hai tay đều phát run: “Nhưng, đương nhiên tớ không hiểu được… Nguyên Lân, cậu không thể… Chuyện này nhất định, nhất định phải cùng người mình thích mới có thể làm…”
“Đây không phải vẫn còn có đầu óc sao?”
Nguyên Lân khóe miệng càng ngày càng sâu dưới lời nói ngây thơ kiểu phim thần tượng của cô, anh vứt bỏ hai chân trước của con thỏ sữa này lui về phía sau một bước, sau đó ngồi nghiêng xuống cuối giường Bạch Tiểu Đường, từ trong túi lấy ra bao thuốc ngậm một điếu, châm lửa.
“Làm sao có thể có nhiều lý do nhảm nhí như vậy, không muốn làm thì đá văng bọn họ đi——còn nếu cậu cam tâm tình nguyện thì coi như tôi chưa nói gì’’
Bạch Tiểu Đường mím môi, giống như không muốn nói chuyện phiếm, nhưng ngay khi Nguyên Lân cho rằng cô á khẩu không nói nên lời mới nghe cô nhỏ giọng biện hộ: “Tớ không cam tâm tình nguyện. ”
Vẫn là chuyện trực nhật kia, sau đó Bạch Tiểu Đường mới biết được, cô gái ngồi ghế sau giao cho nhiệm vụ trực nhật cho cô, là Vương Dĩ Tường tiện tay ném cho cô.
Mà hôm đó một người bạn học khác vốn nên cùng Vương Dĩ Tường làm nhiệm vụ ngày hôm sau bèn lấy chuyện này đi tìm cậu ta trêu ghẹo, Lúc này Vương Dĩ Tường mới phát hiện trong lớp còn có một con cừu nhỏ nhẫn nhịn chịu đựng như vậy.
Không giống như Nguyên Lân không dễ tiếp cận cũng không dễ dàng động thủ, Vương Dĩ Tường hận không thể để cho cả thế giới biết anh đánh nhau rất lợi hại, một lời không hợp động nắm đấm. Đám người trong lớp đại bộ phận đều là học trung học cơ sở bình thường lên, nào từng thấy qua con chó điên thế này, đối với Nguyên Lân e ngại còn đang ở giai đoạn lý luận, nhưng đối với Vương Dĩ Tường ngược lại đã chuyển lên cấp độ thực hành.
Nhưng đối với chuyện bắt nạt, chỉ cần không bị bắt nạt chính là mình là tốt rồi
Thậm chí có người số một người như Bạch Tiểu Đường có thể hấp dẫn sự chú ý của chó điên cũng rất tốt, điều này đại biểu cho sự chú ý của chó điên đặt ở trên người bọn họ sẽ ít đi.
Mà thực tế cũng quả thật giống như những người khác nghĩ. Vương Dĩ Tường vốn là phương thức làm việc là ngẫu nhiên bắt tráng đinh trong lớp, xem những ai xui xẻo. Từ khi có Bạch Tiểu Đường xui xẻo này, căn bản là lười bắt nạt những người khác, thậm chí ngẫu nhiên còn có thể dùng Bạch Tiểu Đường đi làm người tốt.
Rất nhanh, chuyện Bạch Tiểu Đường là một công cụ công cộng đã trở thành một chuyện trong lớp. Mọi người ai cũng chưa từng đề cập tới, nhưng chỉ cần có việc làm đều sẽ theo bản năng gọi ra cái tên kia.
“Bạch Tiểu Đường.”
Nguyên Lân đột nhiên mở miệng, làm Bạch Tiểu Đường sợ tới mức đang trong hồi ức đột nhiên trở về hiện thực: “Sao vậy? ”
“Hôm nay cũng muộn rồi, tôi lười về nhà.”
Chàng trai hút thuốc xong tiện tay vứt tàn thuốc lá trong không khí nhấc lên một parabol ném vào thùng rác.
“Tôi muốn ở chỗ cậu tá túc cả đêm, cậu không có ý kiến gì chứ?”
“……”
Bạch Tiểu Đường muốn nói có ý kiến, nhưng Nguyên Lân đã nằm xuống giường của cô, đôi mắt khẽ rũ xuống trông rất mệt mỏi.
Cô lặng lẽ tiến lại gần: “Vậy cậu có muốn đi tắm không?” ”
Chàng trai trên giường trở mình: “Không tắm, tôi lười. ”
Sau đó Bạch Tiểu Đường thu dọn đồ đạc của mình chuẩn bị đi tắm, trước khi mở cửa lại nghe người trên giường nói: “Vẫn là đi tắm một tí, vừa rồi hình như dính máu của đám chó kia. ”
…..
Đây là thói quen hàng ngày của chàng trai bất lương sao?
Vì không đánh thức bà cụ trong phòng, cả hai thay phiên nhau đi tắm như những tên trộm, sau đó lại giống như đêm hôm trước sóng vai nằm trên chiếc giường gỗ cũ kỹ của Bạch Tiểu Đường.
Chiếc giường gỗ nhỏ này cũng thái quá, khớp xương đều duỗi không được, Nguyên Lân nằm hướng lên trên còn tốt, khẽ xoay người sẽ kẽo kẹt không ngừng.uuojcw
Nguyên Lân chán ghét tiếng ồn ào nên nằm xuống đặt tay lên gối lười nhúc nhích, một lát sau Bạch Tiểu Đường đã buồn ngủ rồi mới nghĩ đến một vấn đề:
“Nguyên Lân…”
“Ừm.”
Giọng nói của cô gái vì buồn ngủ có vẻ đặc biệt dính
“Nếu… Nếu như những tên lưu manh kia không dám đối đầu trực tiếp với cậu mà đánh lén thì làm sao bây giờ? “Bạch Tiểu Đường ngoại trừ lo lắng Nguyên Lân bị thương ra cũng rất lo lắng điểm này, dù sao những tên côn đồ kia trước đây vẫn áp dụng loại chiến thuật này, thật đúng là không có gì bất lợi.
“Vậy thì đánh thôi.”
Ban ngày chàng trai ngủ ở trong phòng học một ngày, bây giờ ngược lại không buồn ngủ chút nào, giọng nói rất rõ ràng.
Anh nói xong lại nghiêng mắt nhìn thoáng qua con thỏ ngực bự đã mệt đến nheo mắt lại:
“Vừa đúng lúc tôi nhìn cái ngực của cậu chưa đủ’’ Anh cầu mà không được
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.