Chương 145
Maximus
25/02/2015
Tháng 3 cũng là tháng được nhiều học sinh mong chờ nhất. Lí do rất
đơn giản, đây là tháng thường diễn ra các hoạt động đoàn hội và một
trong số đó chính là hoạt động hội trại.
Tôi rất tự hào khi kể với bất kì ai về những giải thưởng mà lớp tôi đã gặt hái vào kì hội trại năm trước. Một trong số đó chính là cuộc thi kéo co. Nhờ có sự trợ giúp kĩ thuật từ Ngọc Lan, lớp tôi đã hiên ngang bước vào vòng chung kết tuy nhiên có hơi đáng tiếc một tý là chỉ xếp á quân. Lúc đó chân tôi bị đau nên chẳng thể tham gia được hoạt động nào ngoại trừ đi dạo và hô hào cổ vũ chung với đám con gái lớp mình, nếu không phải quán quân chứ ít.
Cho nên năm nay với quyết tâm cao độ tôi sẽ tham gia bất ki môn nào mà tôi có thể tham gia được để giành được nhiều giải thưởng nhất.
Tôi cứ mong chờ cho đến tiết sinh hoạt lớp để được nghe thầy nói về lịch cắm trại cũng như các trò chơi được trường tổ chức. Lúc đó tôi sẽ xung phong tham gia mọi trò chơi cho bằng được, và tất nhiên tôi sẽ được thầy khen lấy khen để và có khi lại được cộng điểm vào bài kiểm tra toán sắp tới.
Đó chính là toàn bộ ý nghĩ non nớt trong đầu tôi lúc đó. Nhưng cũng hợp lí thôi, đấy là tuổi trẻ mà. Tuổi trẻ luôn muốn làm những điều mà người khác không làm được để chứng tỏ bản thân cho người khác biết.
Và thế, trong tiết sinh hoạt tôi hăm hở chờ thầy vào mà đến rung cả đùi. Ngay cả Lam Ngọc ngồi cạnh bên cũng phải ngạc nhiên:
-Sao thế Phong, làm gì hôm nay lại xông xáo lên vậy?
-À hề hề, không có gì. Tại đang lạnh nên rung cho ấm ấy mà!
-Hả… – Nàng tròn mắt rờ trán tôi rồi mở cửa sổ để ánh nắng chiếu vào – Trời thế này mà lạnh hả Phong?
-Hề hề, đùa thôi đang chờ thầy vào thông báo lịch cắm trại ấy mà!
Nàng không nói gì chỉ lắc đầu cười trừ rồi lại chú tâm vào đọc quyển sách đang cầm tay.
Tôi biết nàng đang đọc sách ngữ văn về những tác phẩm mà năm trước trường đã từng cho đề thi để tập làm. Nàng luôn học giỏi nhưng môn khác những với môn ngữ văn thì chắc chỉ có điểm cao hơn tôi chút đỉnh thôi, còn lại vẫn cách biệt xa so với mấy đứa trong lớp. Đây chính là nguyên nhân khiến nhiều lần Lam Ngọc bị khống chế môn và không được học sinh giỏi mặc dù điểm phẩy vẫn cao ngất ngưỡng.
Nhìn Lam Ngọc chăm chỉ đọc từng trang sách, tôi lại cảm thấy nể phục đức tính siêng năng và chịu khó của nàng. Cũng phải, 10 năm nàng còn có thể đợi được, huống chi chỉ là chuyện học như thế này. Còn tôi thì vẫn phó mặc cho những con điểm cứ đưa đẩy mình tới đâu hay tới đó và ngay trong chính số phận của mình cũng vậy.
Tôi ngồi nhìn Lam Ngọc rất lâu, lâu đến nỗi tôi có thể cảm nhận được những cơn gió thoảng luồn qua cửa sổ thổi những lọn tóc mây mỏng manh bám lên hai gò má mủm mỉm có một chút hồng nhạt của nàng. Những lần đó, tim tôi như tan chảy ra như ta ngậm một muỗng đá bào trong miệng. Thật mát lạnh và ngọt ngào vị sirô.
Tôi vẫn ngắm nàng như thế cho đến khi chợt bắt gặp ánh mắt nàng cũng đang liếc nhìn mình qua rèm mi đen tuyền. Tôi giật mình vội đưa mắt lên bảng nơi thằng lớp phó vẫn đang mài dũa dòng chữ “sinh hoạt lớp” to tướng bằng cục phấn màu từ nãy giờ. Nhưng nó chẳng thể cuốn hút tôi lâu, chỉ một chốc sau tôi lại di tia nhìn sang Lam Ngọc. Nàng vẫn miệt mài đọc sách mặc cho bọn lóc chóc xung quanh có cười đùa ồn ào đến đâu.
Thật là hạnh phúc khi được cùng ngồi với Lam Ngọc trong tình cảnh như thế này. Tôi đồ rằng có ngồi cả đời như thế cũng chịu. Miễn là Lam Ngọc vẫn chịu ngồi đây cùng tôi.
Tuy nhiên chỉ kịp suy nghĩ đến đó, lần này Lam Ngọc đã bắt được ánh mắt lén lút của tôi. Nàng nhíu mày nhìn tôi một lúc lâu rồi nhẹ nhàng gấp cuốn sách lại:
-Mặt Ngọc có dính gì à?
-Không…à có!
Tôi lưỡng lự nhưng sau cùng lại chọn trái với ý nghĩ trong đầu. Lam Ngọc ngạc nhiên:
-Dính gì cơ?
-À dính…cái đẹp!
-Hở? Sao không phủi dùm Ngọc?
Nàng cười tủm tỉm hỏi dồn:
-Tại nó dính luôn rồi, lấy không được!
-Đúng là mặt gian nói đểu!
Nàng lại lắc đầu cười trừ với câu nói nửa đùa nửa thật của tôi. Và chính tôi lúc đó cũng phải tự khen bản thân vì màn ứng đáp quá tuyệt vời.
Nhưng sau câu nói đó, hai đứa tôi lại chìm vào khoảng lặng. Tôi chẳng biết mở lời như thế nào dù có hàng đống chuyện muốn nói cùng nàng. Và cả chuyện con gấu bông nữa, tôi luôn muốn trao lại cho nàng vào một dịp nào đó nhưng cổ họng tôi như có một que củi, nó chắn ngang mọi lời nói muốn thoát ra cửa miệng. Nhưng sau cùng, chính Lam Ngọc lại làm việc đó, nàng ấp úng:
-Phong này…
-Sao, có chuyện gì?
-Cảm ơn Phong về sô cô la nha! Ngon lắm!
Vừa nghe, que củi trong họng tôi như biến tan đi. Nó làm tuôn trào những câu nói khỏi họng tôi:
-Thật chứ, Phong cứ tưởng là sẽ khó ăn lắm!
Ấy thế mà nàng lại gật đầu làm tôi suýt ngất, nhưng nhanh chóng sao nàng lại xoa dịu ngay cái ý nghĩ đó:
-Lúc đầu thì đúng là có khó ăn thật! Nhưng là vì Ngọc thích ăn ngọt hơn chứ không phải tại sô cô la Phong làm dở đâu. Thực sự thì chúng rất ngon!
-Ừ hề hề, tưởng Ngọc thích ăn đắng. Nhưng không sao mai mốt Phong sẽ làm cho nó ngọt hơn!
Nàng lại không nói gì, nhưng tôi đã có được câu trả lời từ hai bầu má ửng hồng của nàng. Nó như hâm nóng trái tim nhiệt huyết của tôi. Thật rạo rực và cồn cào.
Cũng vừa lúc đó thầy Tuấn từ từ đi vào lớp. Trông nét mặt của thầy không vui như mọi hôm vẫn giảng bài cho chúng tôi. Nhìn có vẻ như chuẩn bị thông báo cho bọn tôi một tin nào đó khủng khiếp lắm vậy.
Mà đúng là khủng khiếp thật. Ngay khi vào lớp, thầy đã nghiêm giọng làm cho cả lớp yên ắng như đang trong một cuộc họp khẩn cấp:
-Thầy xin thông báo với các em 2 tin, một tin buồn và một tin vui! Các em muốn nghe tin nào trước!
-Tin vừa vừa đi thầy!
Chẳng cần nhìn cũng biết đo chính là giọng cũng thằng Kiên lảng. Và vẫn như mọi khi thầy đều nhíu mày hâm he:
-Em Kiên! Trật tự vào, thầy trừ điểm hạnh kiểm em đấy
Và cũng như mọi khi, nó liền khoanh tay kê cằm lên bàn một cách ngoan ngoãn. Thầy lại nói tiếp:
-Thôi được thầy thông báo tin buồn trước vậy! Theo như những gì thầy hiệu trưởng đã thông báo xuống thì năm nay chúng ta sẽ không tổ chức cắm trại nữa!
Một tiếng ồ nhỏ vang trong không khí yên ắng. Nhưng do đã được chuẩn bị trước là tin buồn nên tất cả vẫn trông chờ vào tin vui mà thầy định nói sắp tới.
Và không để chúng tôi chờ đợi lâu, thầy hằn giọng rồi tiếp tục:
-Còn tin vui là thay vào đó trường sẽ tổ chức một giải đá banh lớn cho cả nam lẫn nữ của toàn trường. Giải nhất rất giá trị đấy!
Như đã được tập huấn từ trước, bọn liền hò reo sung sướng như vừa được nhặt tiền từ trên trời xuống và chính tôi lúc này cũng cảm thấy khoan khoái lạ thường. Nhưng chỉ có điều là vẫn chưa đến mức la làng la xóm như tụi nó.
Tuy nhiên tôi cũng chẳng lo gì cái tụi này, cả lớp tung hô chỉ một lúc rồi lại im bặt vì bây giờ tất cả đều có chung một câu hỏi trong đầu đó chính là phải chọn ai đá?
Tất nhiên nếu cho tôi lựa chọn tôi vẫn sẽ lựa chọn được đá với Huy đô, Khanh khờ, Toàn phởn và cặp bài trùng Bình, Tú. Vì tôi cảm thấy đó chính là đội hình mạnh nhất mà tôi có được khi đi đá bánh với mấy tụi trong xóm. Còn bây giờ là đã giải của lớp, có muốn mượn cầu thủ cũng chẳng được nữa, vả lại con trai lớp tôi bây giờ đã nhiều, không còn khan hiếm như xưa nên việc đó càng bất khả thi hơn. Do đó bọn tôi phải tự chọn đội hình từ chính lớp mình.
Nghe đến đá banh thì thằng con trai nào chả mê. Thế là bọn nó giơ tay quyết liệt để giành cho được một xuất trong đội hình chính. Sau một lúc bàn tán sôi nổi, bọn tôi cũng chọn ra được những gương mặt được cho là biết đá nhất gồm: tôi, Toàn phởn, Khanh khờ, Khang đinh, Tiến lớp trưởng, thằng Hiếu lớp phó học tập, ngoài ra còn có thằng Tuyên và Kiên lảng nằm trong danh sách dự bị.
-Ê, còn tao đâu tụi bây?
Phú nổ trố mắt khi không thấy tên nó trong danh sách. Và ngay lập tức được Toàn Phởn giải đáp:
-Mày à, có bao giờ đi đá với lớp đâu mà than?
-Vậy là mày không biết tao rồi. Ngày nào mà tao không đi đá với cầu thủ nổi tiếng!
Đến lúc này Toàn phởn mới xị mặt xuống:
-Thôi dẹp, mày chơi game chứ gì! Hèn chi nghe toàn mùi thuốc súng!
-Bậy rồi, nó sài thuốc nổ chứ không bao giờ sài thường thường như thuốc súng đâu
Tôi cười xòa vỗ vai Phú nổ. Nó giẩy nẩy ngay:
-Vậy chớ chẳng lẽ tao ngồi không coi tụi bây đá à?
Khang đinh đột nhiên vỗ đùi một tiếng:
-A, hay là mày vào đội cổ vũ đi!
Ý Khang đinh nói đó chính là đội cổ vũ của lớp được lập ra để cổ vũ tinh thần cho các cầu thủ mỗi khi có trận đấu giải. Lúc đầu Phú nổ cũng ngờ ngợ không dám vào. Nhưng khi biết đội có nhiều mấy nường xinh tươi trong lớp, nó liền gật đầu ngay tốc xẹt mà chẳng cần ai bắt ép.
Về khoảng khác bọn tôi còn lưỡng lự không dám cho thằng này tham gia, nhưng về khoảng hô hào cổ động tôi tin chắc sẽ chẳng có ai bằng cái mồm dẻo của thằng này cả. Thế nên khi vừa nghe nó gia nhập đội cổ vũ, cả đám bên đấy đã tôn nó lên làm đội trưởng luôn.
Còn bên nữ thì có vẻ khó hơn. Xét về độ nhiều chuyện thì chắc lớp tôi là bá đạo nhất nhưng xét về bóng bánh thì còn phải coi lại. Nhìn sơ qua cả lớp thì tôi chỉ chấm được có vài người như Lam Ngọc nhỏ Thu và nhỏ Tiên vượn, còn lại thì toàn là tiểu thư chân yếu tay mềm, khó có thể đá trái banh đi xa được huống chi là việc chuyền chính xác. Cho nên về khoảng nữ lớp tôi không đặt kì vọng cao, chỉ cọ sát là chính.
Như vậy việc chọn người coi như đã xong, chỉ còn việc luyện tập để ráp đội hình cho nhuần nhuyễn nữa là được. Nhưng đó là công việc lâu dài. Bọn tôi đã quyết định nghỉ xả hơi hết ngày hôm nay để lấy tinh thần chuẩn bị cho buổi luyện tập ngày mai cũng là buổi quan trọng nhất để quyết định đội hình chính thức.
Còn bây giờ, tôi ung dung ra về mà trong lòng cực kì phơi phới. Vì tính ra tổ chức đá banh cũng không phải là tệ, đó cũng là một môn sở trường của tôi. Vả lại tôi cũng thấy hơi ngán khi tham gia cùng một lúc nhiều trò. Chi bằng cứ nhắm thẳng một môn mà tiến có lẽ sẽ gây cấn hơn nhiều.
Cứ thế tôi ung ung cho đến bãi giữ xe của trường thì tình cờ bắt gặp Lam Ngọc cũng ở đó. Nàng vẫn chưa lấy xe ra về mà chỉ đứng thẫn thờ hết ra rồi lại vào. Trông nàng như một người đang tìm thứ gì đó mà chính mình cũng không nhớ.
Thấy lạ, tôi bèn chạy đến hỏi:
-Này Ngọc, có chuyện gì vậy?
Gặp tôi, nàng có hơi ngạc nhiên nhưng vẫn chưa đủ để đánh bay đi lớp ủ rủ trên mặt. Nàng trầm giọng đáp:
-Không có gì đâu! Ngọc về ngay ấy mà!
-Sao lại không có gì, Phong thấy Ngọc đi qua lại nhiều lần lắm rồi đấy!
Không để cho nàng kịp trả lời, tôi vội kéo nàng đến băng ghế đá gần đó tiếp tục dò hỏi:
-Sao, nói cho Phong nghe xem là chuyện gì?
Trước ánh mắt thành khẩn của tôi. nàng chỉ thở dài một hơi rồi đáp gỏn lọn:
-Ngọc không muốn về nhà, chán lắm!
-Sao lại không muốn về nhà, còn dì vú của Ngọc mà?
Tuy nhiên nàng vẫn lắc đầu:
-Không đâu, buổi trưa cho đến chiều dì vú thường qua thăm mẹ Ngọc lắm!
-Sao, mẹ Ngọc vẫn chưa về nhà nữa à?
-Ừ, ba ngọc vẫn thế!
Nàng thở dài nhìn về khoảng sân mênh mông nơi được phủ một lớp nắng vàng đượm. Những cơn gió thi thoảng vẫn nhẹ nhàng tháo những chiếc lá vàng trên cây đặt xuống đất một cách chậm rãi.
Giờ tôi đã biết lí do vì sao mà nàng không muốn về nhà. Lam Ngọc vẫn là một cô gái. Mà cô gái bình thường thì vẫn biết buồn, biết vui, biết cô đơn khi chẳng có ai bên cạnh. Tôi cũng đang trong hoàn cảnh đó nên rất hiểu cảm nhận của Lam Ngọc hiện giờ. Và nếu như không sợ bị mang tiếng lợi dụng, có lẽ tôi đã ôm chằm lấy nàng từ lâu. Nhìn nàng tôi dò hỏi:
-Vậy giờ Ngọc tính làm sao?
-Chắc là về nhà thôi, còn đi đâu được!
-Hay Phong sang nhà Ngọc chơi hen?
Vừa dứt câu, một dòng điện liền chạy qua người tôi. Tôi biết mình đã hố khi đề nghị với nàng như vậy. Cơn mưa tự trách bắt đầu rơi lộp độp trong lòng tôi, nó to dần khiến cho cả mặt tôi nóng ran lên.
Lam Ngọc như cảm nhận được điều đó, nàng nghiêng mặt xuống để nhìn rõ vẻ mặt lúng túng của tôi hiện giờ. Điều đó chẳng khác nào tiếp thêm gió để cơn mưa tự trách trong lòng tôi biến thành bão tố. Và một khi bão tố đã nổi lên, tôi không chắc là mình có thể trụ vững được.
Nhìn tôi một hồi, nàng cười đùa:
-Phong vừa hỏi đó phải không?
-À…phải!
Dĩ nhiên chẳng thể nào tôi đáp khác được.
Có lẽ vì thấy bộ dạng sắp quỵ đến nơi của tôi, nàng che miệng cười xòa:
-Vậy thì Phong về nhà thay đồ đi rồi qua cũng được!
-Hả?
Tôi hỏi như thể không tin vào tai mình.
-Thì Phong vừa bảo sang nhà Ngọc mà, về thay đồ đi rồi qua, nhớ là đừng có ăn cơm đấy!
-À ừ, Phong sẽ qua ngay!
-Thế nhé, Ngọc về đây!
Nàng nhanh nhẹn vào bãi dắt xe ra rồi phi thẳng ra cổng. Tôi thậm chí có thể cảm nhận được mùi hoa lily vẫn còn thoang thoảng.
Đúng thật là trong cái rủi còn có cái hên. Tôi dại miệng vậy mà lại được sang nhà Lam Ngọc thật. Tính ra tôi cũng có sang nhà nàng mấy lần ấy chứ, nhưng những lần đó chỉ ngồi lại có chút xíu rồi đi ngay.
Theo như lời dặn dò của nàng, có lẽ tôi sẽ được nàng thiết đãi một bữa ra trò. Tôi có thể tưởng tưởng đến những món sơn hào hải vị mà chỉ có Lam Ngọc mới có thể nấu được. Với bàn tay võ thuật của mình, chắc chắn những món ăn ấy sẽ ngon phải biết. Chỉ Nghĩ đến thôi bụng tôi đã sôi lên ào ào, buộc phải dắt xe về nhà sửa soạn ngay.
Nói thì nói thế thôi chứ tôi chẳng có gì để sửa soạn cả, chỉ tắm rửa rồi thay bộ đồ khác vào là có thể đi ngay. Thế nên chỉ trong tíc tắc khi vừa về nhà, tôi đã tiếp tục dong xe đi tiếp chỉ sau 15 phút tút lại phong độ.
Do buổi trưa đường vắng nên tôi đi khá nhanh. Chỉ trong tíc tắc là đã đến nhà nàng mặc dù tuyến đường chẳng ngắn là bao. Dường như sự hồ hởi trong người tôi đã vô tính thu hẹp khoảng cách địa lí đó khiến nó chẳng còn là sự trở ngại nữa.
Tôi thả dốc xuống cầu Khánh Hội và tưởng tượng như mình đang được trở về quê nhà. Vẫn là bến Bạch Đằng trước mặt, nơi tôi và Lam Ngọc đã từng nghe những khúc hát vi vu của dòng sông đến tận khuya.
Có lẽ dòng sông chỉ tỉnh giất vào ban đêm hoặc họa chăng tiếng xe cộ đã lấn át đi giọng hát của nó nên tôi chẳng thể cảm nhận được gì ngoài tiếng gió cắt hiu hiu khi tôi thả dốc xuống. Có chăng chỉ là tiếng những chiếc tàu du lịch đang chạy cắt đôi dòng sông.
-Phong tới rồi đó à, nhanh thật đấy!
Nàng tròn mắt ngạc nhiên khi thấy tôi nhấn chuông ngoài cổng.
-Vui quá nên đến sớm, hề hề!
-Thiệt tình, Thôi vào nhà đi!
Chẳng biết lúc đó tôi cười trông xấu đến đâu nhưng thấy vẻ mặt cười mỉm cộng với cái lắc đầu của nàng là đủ biết nó khả ố đến mức nào.
Vào đến chỗ ghế sô pha, nàng mở TV rồi đưa chiếc remote cho tôi:
-Phong đến sớm quá, Ngọc chưa kịp chuẩn bị món ăn, cứ ngồi đây coi TV đi nhé.
Rồi nàng nhanh nhẫu lao nhanh vào bếp và chỉ trong chốc lát sau, tiếng xào nấu đã vang lên. Nó khiến cho bụng tôi cứ sôi lên ùng ục không ngừng. Nhưng tôi chẳng thể làm gì khác hơn là phải ngồi xuống xem TV cho qua cơn đói lòng.
Tuy nhiên TV chẳng đủ sức để tôi dán mắt vào mãi. Chỉ mới được chừng 10 phút, mắt tôi đã bắt đầu cảm thấy mỏi. Những cơn gió lùa vào từ cửa sổ như tiếp thêm sức nặng khiến cho chúng cứ díu lại, chẳng thể mở ra nổi nữa. Chỉ khi chiếc remote rớt độp xuống ghế tôi mới biết mình đã đến giới hạn chịu đựng.
Tôi bắt đầu đứng lên quơ quàng tay chân để giản gân giản cốt. Chợt thấy một sự thay đổi nhỏ ở chiếc tủ TV, tôi bèn tiến lại gần xem xét. Trong đó đã được đặt thêm chiếc huy chương vô địch giải trẻ vừa qua của nàng. Nó được đặt ngay chính giữa trong số những giải thưởng trước đây nàng đã đoạt được.
Còn nhớ lúc đó nàng đã cùng tôi và những sư huynh đệ đồng môn khác làm một bữa tiệc ăn mừng ra trò. Tôi lại phải uống thay Lam Ngọc mỗi khi thằng quỷ Khanh khờ thúc ép
Rồi tôi lại nhìn sang phía bên của tủ. Trong đó có chứa một chiếc đai đen được thêu những chử màu vàng óng tuyệt đẹp làm tôi cứ ngẫn người ra trầm trồ.
-Thầy của Ngọc đã tặng đó!
Giọng Lam ngọc bỗng vang lên từ phía sau như giải đáp thắc mắc trong đầu tôi.
-Ngọc nấu ăn xong rồi à?
-Ừ xong rồi, Phong thấy chiếc đai đó có đẹp không?
-Đẹp lắm, nhưng sao không thấy Ngọc đeo trong mấy lần trước đây?
Nàng bật cười rồi đánh nhẹ vào ngực tôi:
-Ngốc, quà quý của thầy sao Ngọc nỡ dùng chứ. Chỉ những buổi lễ long trọng Ngọc mới dám đeo đai vào thôi.
-À, ra vậy!
-Thôi vào ăn đi, đồ ăn còn nóng mới ngon!
Nàng cười tươi, dẫn tôi vào trong bếp nơi các món ăn đã được bày sẵn trên chiếc bàn tròn được đặt cạnh đó. Tôi tưởng tưởng mình như một ông vua đang chuẩn bị thưởng thức một bữa ăn thường ngày của mình. Quá hấp dẫn và lôi cuốn.
Có lẽ vì thấy tôi cứ nhìn chăm chăm các món ăn, Lam Ngọc mới dịu giọng:
-Sao Phong không ăn đi, đây là những món Ngọc mới học được đó!
-Nhìn ngon quá, không nỡ ăn!
-Lạ chưa, phải nếm thử mới biết nó ngon chứ!
-À rồi, nếm ngay đây!
Nghe lời nàng, tôi nếm thử dĩa mực xào cần cà ngay trước mặt.
Trái lại với vẻ ngoài lôi cuốn, mùi vị của nó hơi dị, cụ thể là khá mặn. Sau khi nếm xong tôi vội vớ lấy ly nước uống ngay.
-Sao thế, không ngon hả Phong?
Lam Ngọc dò hỏi, nét mặt khá căng thẳng như đang chờ đợi nhận xét của tôi.
Tất nhiên là tôi chẳng thể nào chê bai thẳng thừng món ăn của Lam Ngọc được, đó là nổ lực của nàng mà. Thế nên tôi cười xòa:
-À không đâu, tại cay quá Phong uống nước đó!
Vừa nghe, nàng bỗng tròn mắt:
-Nhưng món đó mình đâu có cho ớt vào.
-À là vì… – Tôi ngó thật kĩ dĩa mực xào cho đến khi thấy mấy hạt tiêu trên đó, tôi mới hí hửng bật lên – Phải rồi, chắc Ngọc bỏ tiêu vào đó, Phong không ăn cay được mà!
Đến lúc này, ánh mắt nàng mới dịu lại, nàng cười nhẹ:
-Ừ, mai mốt Ngọc sẽ nấu ít cay lại!
-Hề hề, vậy Phong thử tiếp món canh hen?
Tôi mút một chén canh chua rau muống với ý định thay cho việc uống nước. Nếu cay mà uống nước mãi nàng sẽ xin nghi, chi bằng cứ uống thật nhiều canh thì nàng sẽ cảm thấy thích hơn. Vì thế, tôi không ngần ngại dốc chén, húp canh một cách khí thế.
Nhưng chỉ mới được một ngụm, đôi mắt tôi đã díu lại mở chẳng nổi nữa. Không phải là vì cơn buồn ngủ tiếp tục hành hạ tôi mà là vì chén chanh quá chua. Tôi tưởng như mình đang húp một chén nươc me chính gốc vậy, chua không thể tả.
-Sao thế, canh không ngon hả?
Lại một lần nữa, Lam Ngọc dò hỏi.
-Ngon chớ…để Phong uống hết cho coi nè!
Ném lao thì phải theo tới cùng, tôi dốc chén canh uống một hơi hết sạch. Cả người tôi run lên bần bật khi mới vừa nuốt qua cổ họng. Tôi thấy hồn mình cứ muốn thoát khỏi xác bay phấp phới trông không trung. Đúng là món canh còn lợi hại hơn cả bùa pháp.
Câu hỏi được đặt ra lúc này là nàng có nấu món nào ngon được không?
Dĩ nhiên là có, rất ngon là đằng khác nhưng chỉ một món độc quyền mà thôi. Đó chính là cơm chiên dương châu.
Đây là món tôi đã được thưởng thức từ lâu mà ghi nhớ luôn mùi vị lúc đó. Nó cứ như len lỏi trong từng hạt cơm chứ không phải thấp thoáng khi có, khi không. Và chỉ có món này tôi mới có thể khen nàng môht cách nhiệt tình nhất:
-Ngon thật, Không thể chê vào đâu được.
-Thôi đừng khen nữa, cứ ăn đi!
Hai bầu má nàng đã hồng ửng lên. Nó như tiếp thêm hương vị cho chén cơm chiên tôi đang cầm làm nó ngon tuyệt trên cả vời.
Tôi rất tự hào khi kể với bất kì ai về những giải thưởng mà lớp tôi đã gặt hái vào kì hội trại năm trước. Một trong số đó chính là cuộc thi kéo co. Nhờ có sự trợ giúp kĩ thuật từ Ngọc Lan, lớp tôi đã hiên ngang bước vào vòng chung kết tuy nhiên có hơi đáng tiếc một tý là chỉ xếp á quân. Lúc đó chân tôi bị đau nên chẳng thể tham gia được hoạt động nào ngoại trừ đi dạo và hô hào cổ vũ chung với đám con gái lớp mình, nếu không phải quán quân chứ ít.
Cho nên năm nay với quyết tâm cao độ tôi sẽ tham gia bất ki môn nào mà tôi có thể tham gia được để giành được nhiều giải thưởng nhất.
Tôi cứ mong chờ cho đến tiết sinh hoạt lớp để được nghe thầy nói về lịch cắm trại cũng như các trò chơi được trường tổ chức. Lúc đó tôi sẽ xung phong tham gia mọi trò chơi cho bằng được, và tất nhiên tôi sẽ được thầy khen lấy khen để và có khi lại được cộng điểm vào bài kiểm tra toán sắp tới.
Đó chính là toàn bộ ý nghĩ non nớt trong đầu tôi lúc đó. Nhưng cũng hợp lí thôi, đấy là tuổi trẻ mà. Tuổi trẻ luôn muốn làm những điều mà người khác không làm được để chứng tỏ bản thân cho người khác biết.
Và thế, trong tiết sinh hoạt tôi hăm hở chờ thầy vào mà đến rung cả đùi. Ngay cả Lam Ngọc ngồi cạnh bên cũng phải ngạc nhiên:
-Sao thế Phong, làm gì hôm nay lại xông xáo lên vậy?
-À hề hề, không có gì. Tại đang lạnh nên rung cho ấm ấy mà!
-Hả… – Nàng tròn mắt rờ trán tôi rồi mở cửa sổ để ánh nắng chiếu vào – Trời thế này mà lạnh hả Phong?
-Hề hề, đùa thôi đang chờ thầy vào thông báo lịch cắm trại ấy mà!
Nàng không nói gì chỉ lắc đầu cười trừ rồi lại chú tâm vào đọc quyển sách đang cầm tay.
Tôi biết nàng đang đọc sách ngữ văn về những tác phẩm mà năm trước trường đã từng cho đề thi để tập làm. Nàng luôn học giỏi nhưng môn khác những với môn ngữ văn thì chắc chỉ có điểm cao hơn tôi chút đỉnh thôi, còn lại vẫn cách biệt xa so với mấy đứa trong lớp. Đây chính là nguyên nhân khiến nhiều lần Lam Ngọc bị khống chế môn và không được học sinh giỏi mặc dù điểm phẩy vẫn cao ngất ngưỡng.
Nhìn Lam Ngọc chăm chỉ đọc từng trang sách, tôi lại cảm thấy nể phục đức tính siêng năng và chịu khó của nàng. Cũng phải, 10 năm nàng còn có thể đợi được, huống chi chỉ là chuyện học như thế này. Còn tôi thì vẫn phó mặc cho những con điểm cứ đưa đẩy mình tới đâu hay tới đó và ngay trong chính số phận của mình cũng vậy.
Tôi ngồi nhìn Lam Ngọc rất lâu, lâu đến nỗi tôi có thể cảm nhận được những cơn gió thoảng luồn qua cửa sổ thổi những lọn tóc mây mỏng manh bám lên hai gò má mủm mỉm có một chút hồng nhạt của nàng. Những lần đó, tim tôi như tan chảy ra như ta ngậm một muỗng đá bào trong miệng. Thật mát lạnh và ngọt ngào vị sirô.
Tôi vẫn ngắm nàng như thế cho đến khi chợt bắt gặp ánh mắt nàng cũng đang liếc nhìn mình qua rèm mi đen tuyền. Tôi giật mình vội đưa mắt lên bảng nơi thằng lớp phó vẫn đang mài dũa dòng chữ “sinh hoạt lớp” to tướng bằng cục phấn màu từ nãy giờ. Nhưng nó chẳng thể cuốn hút tôi lâu, chỉ một chốc sau tôi lại di tia nhìn sang Lam Ngọc. Nàng vẫn miệt mài đọc sách mặc cho bọn lóc chóc xung quanh có cười đùa ồn ào đến đâu.
Thật là hạnh phúc khi được cùng ngồi với Lam Ngọc trong tình cảnh như thế này. Tôi đồ rằng có ngồi cả đời như thế cũng chịu. Miễn là Lam Ngọc vẫn chịu ngồi đây cùng tôi.
Tuy nhiên chỉ kịp suy nghĩ đến đó, lần này Lam Ngọc đã bắt được ánh mắt lén lút của tôi. Nàng nhíu mày nhìn tôi một lúc lâu rồi nhẹ nhàng gấp cuốn sách lại:
-Mặt Ngọc có dính gì à?
-Không…à có!
Tôi lưỡng lự nhưng sau cùng lại chọn trái với ý nghĩ trong đầu. Lam Ngọc ngạc nhiên:
-Dính gì cơ?
-À dính…cái đẹp!
-Hở? Sao không phủi dùm Ngọc?
Nàng cười tủm tỉm hỏi dồn:
-Tại nó dính luôn rồi, lấy không được!
-Đúng là mặt gian nói đểu!
Nàng lại lắc đầu cười trừ với câu nói nửa đùa nửa thật của tôi. Và chính tôi lúc đó cũng phải tự khen bản thân vì màn ứng đáp quá tuyệt vời.
Nhưng sau câu nói đó, hai đứa tôi lại chìm vào khoảng lặng. Tôi chẳng biết mở lời như thế nào dù có hàng đống chuyện muốn nói cùng nàng. Và cả chuyện con gấu bông nữa, tôi luôn muốn trao lại cho nàng vào một dịp nào đó nhưng cổ họng tôi như có một que củi, nó chắn ngang mọi lời nói muốn thoát ra cửa miệng. Nhưng sau cùng, chính Lam Ngọc lại làm việc đó, nàng ấp úng:
-Phong này…
-Sao, có chuyện gì?
-Cảm ơn Phong về sô cô la nha! Ngon lắm!
Vừa nghe, que củi trong họng tôi như biến tan đi. Nó làm tuôn trào những câu nói khỏi họng tôi:
-Thật chứ, Phong cứ tưởng là sẽ khó ăn lắm!
Ấy thế mà nàng lại gật đầu làm tôi suýt ngất, nhưng nhanh chóng sao nàng lại xoa dịu ngay cái ý nghĩ đó:
-Lúc đầu thì đúng là có khó ăn thật! Nhưng là vì Ngọc thích ăn ngọt hơn chứ không phải tại sô cô la Phong làm dở đâu. Thực sự thì chúng rất ngon!
-Ừ hề hề, tưởng Ngọc thích ăn đắng. Nhưng không sao mai mốt Phong sẽ làm cho nó ngọt hơn!
Nàng lại không nói gì, nhưng tôi đã có được câu trả lời từ hai bầu má ửng hồng của nàng. Nó như hâm nóng trái tim nhiệt huyết của tôi. Thật rạo rực và cồn cào.
Cũng vừa lúc đó thầy Tuấn từ từ đi vào lớp. Trông nét mặt của thầy không vui như mọi hôm vẫn giảng bài cho chúng tôi. Nhìn có vẻ như chuẩn bị thông báo cho bọn tôi một tin nào đó khủng khiếp lắm vậy.
Mà đúng là khủng khiếp thật. Ngay khi vào lớp, thầy đã nghiêm giọng làm cho cả lớp yên ắng như đang trong một cuộc họp khẩn cấp:
-Thầy xin thông báo với các em 2 tin, một tin buồn và một tin vui! Các em muốn nghe tin nào trước!
-Tin vừa vừa đi thầy!
Chẳng cần nhìn cũng biết đo chính là giọng cũng thằng Kiên lảng. Và vẫn như mọi khi thầy đều nhíu mày hâm he:
-Em Kiên! Trật tự vào, thầy trừ điểm hạnh kiểm em đấy
Và cũng như mọi khi, nó liền khoanh tay kê cằm lên bàn một cách ngoan ngoãn. Thầy lại nói tiếp:
-Thôi được thầy thông báo tin buồn trước vậy! Theo như những gì thầy hiệu trưởng đã thông báo xuống thì năm nay chúng ta sẽ không tổ chức cắm trại nữa!
Một tiếng ồ nhỏ vang trong không khí yên ắng. Nhưng do đã được chuẩn bị trước là tin buồn nên tất cả vẫn trông chờ vào tin vui mà thầy định nói sắp tới.
Và không để chúng tôi chờ đợi lâu, thầy hằn giọng rồi tiếp tục:
-Còn tin vui là thay vào đó trường sẽ tổ chức một giải đá banh lớn cho cả nam lẫn nữ của toàn trường. Giải nhất rất giá trị đấy!
Như đã được tập huấn từ trước, bọn liền hò reo sung sướng như vừa được nhặt tiền từ trên trời xuống và chính tôi lúc này cũng cảm thấy khoan khoái lạ thường. Nhưng chỉ có điều là vẫn chưa đến mức la làng la xóm như tụi nó.
Tuy nhiên tôi cũng chẳng lo gì cái tụi này, cả lớp tung hô chỉ một lúc rồi lại im bặt vì bây giờ tất cả đều có chung một câu hỏi trong đầu đó chính là phải chọn ai đá?
Tất nhiên nếu cho tôi lựa chọn tôi vẫn sẽ lựa chọn được đá với Huy đô, Khanh khờ, Toàn phởn và cặp bài trùng Bình, Tú. Vì tôi cảm thấy đó chính là đội hình mạnh nhất mà tôi có được khi đi đá bánh với mấy tụi trong xóm. Còn bây giờ là đã giải của lớp, có muốn mượn cầu thủ cũng chẳng được nữa, vả lại con trai lớp tôi bây giờ đã nhiều, không còn khan hiếm như xưa nên việc đó càng bất khả thi hơn. Do đó bọn tôi phải tự chọn đội hình từ chính lớp mình.
Nghe đến đá banh thì thằng con trai nào chả mê. Thế là bọn nó giơ tay quyết liệt để giành cho được một xuất trong đội hình chính. Sau một lúc bàn tán sôi nổi, bọn tôi cũng chọn ra được những gương mặt được cho là biết đá nhất gồm: tôi, Toàn phởn, Khanh khờ, Khang đinh, Tiến lớp trưởng, thằng Hiếu lớp phó học tập, ngoài ra còn có thằng Tuyên và Kiên lảng nằm trong danh sách dự bị.
-Ê, còn tao đâu tụi bây?
Phú nổ trố mắt khi không thấy tên nó trong danh sách. Và ngay lập tức được Toàn Phởn giải đáp:
-Mày à, có bao giờ đi đá với lớp đâu mà than?
-Vậy là mày không biết tao rồi. Ngày nào mà tao không đi đá với cầu thủ nổi tiếng!
Đến lúc này Toàn phởn mới xị mặt xuống:
-Thôi dẹp, mày chơi game chứ gì! Hèn chi nghe toàn mùi thuốc súng!
-Bậy rồi, nó sài thuốc nổ chứ không bao giờ sài thường thường như thuốc súng đâu
Tôi cười xòa vỗ vai Phú nổ. Nó giẩy nẩy ngay:
-Vậy chớ chẳng lẽ tao ngồi không coi tụi bây đá à?
Khang đinh đột nhiên vỗ đùi một tiếng:
-A, hay là mày vào đội cổ vũ đi!
Ý Khang đinh nói đó chính là đội cổ vũ của lớp được lập ra để cổ vũ tinh thần cho các cầu thủ mỗi khi có trận đấu giải. Lúc đầu Phú nổ cũng ngờ ngợ không dám vào. Nhưng khi biết đội có nhiều mấy nường xinh tươi trong lớp, nó liền gật đầu ngay tốc xẹt mà chẳng cần ai bắt ép.
Về khoảng khác bọn tôi còn lưỡng lự không dám cho thằng này tham gia, nhưng về khoảng hô hào cổ động tôi tin chắc sẽ chẳng có ai bằng cái mồm dẻo của thằng này cả. Thế nên khi vừa nghe nó gia nhập đội cổ vũ, cả đám bên đấy đã tôn nó lên làm đội trưởng luôn.
Còn bên nữ thì có vẻ khó hơn. Xét về độ nhiều chuyện thì chắc lớp tôi là bá đạo nhất nhưng xét về bóng bánh thì còn phải coi lại. Nhìn sơ qua cả lớp thì tôi chỉ chấm được có vài người như Lam Ngọc nhỏ Thu và nhỏ Tiên vượn, còn lại thì toàn là tiểu thư chân yếu tay mềm, khó có thể đá trái banh đi xa được huống chi là việc chuyền chính xác. Cho nên về khoảng nữ lớp tôi không đặt kì vọng cao, chỉ cọ sát là chính.
Như vậy việc chọn người coi như đã xong, chỉ còn việc luyện tập để ráp đội hình cho nhuần nhuyễn nữa là được. Nhưng đó là công việc lâu dài. Bọn tôi đã quyết định nghỉ xả hơi hết ngày hôm nay để lấy tinh thần chuẩn bị cho buổi luyện tập ngày mai cũng là buổi quan trọng nhất để quyết định đội hình chính thức.
Còn bây giờ, tôi ung dung ra về mà trong lòng cực kì phơi phới. Vì tính ra tổ chức đá banh cũng không phải là tệ, đó cũng là một môn sở trường của tôi. Vả lại tôi cũng thấy hơi ngán khi tham gia cùng một lúc nhiều trò. Chi bằng cứ nhắm thẳng một môn mà tiến có lẽ sẽ gây cấn hơn nhiều.
Cứ thế tôi ung ung cho đến bãi giữ xe của trường thì tình cờ bắt gặp Lam Ngọc cũng ở đó. Nàng vẫn chưa lấy xe ra về mà chỉ đứng thẫn thờ hết ra rồi lại vào. Trông nàng như một người đang tìm thứ gì đó mà chính mình cũng không nhớ.
Thấy lạ, tôi bèn chạy đến hỏi:
-Này Ngọc, có chuyện gì vậy?
Gặp tôi, nàng có hơi ngạc nhiên nhưng vẫn chưa đủ để đánh bay đi lớp ủ rủ trên mặt. Nàng trầm giọng đáp:
-Không có gì đâu! Ngọc về ngay ấy mà!
-Sao lại không có gì, Phong thấy Ngọc đi qua lại nhiều lần lắm rồi đấy!
Không để cho nàng kịp trả lời, tôi vội kéo nàng đến băng ghế đá gần đó tiếp tục dò hỏi:
-Sao, nói cho Phong nghe xem là chuyện gì?
Trước ánh mắt thành khẩn của tôi. nàng chỉ thở dài một hơi rồi đáp gỏn lọn:
-Ngọc không muốn về nhà, chán lắm!
-Sao lại không muốn về nhà, còn dì vú của Ngọc mà?
Tuy nhiên nàng vẫn lắc đầu:
-Không đâu, buổi trưa cho đến chiều dì vú thường qua thăm mẹ Ngọc lắm!
-Sao, mẹ Ngọc vẫn chưa về nhà nữa à?
-Ừ, ba ngọc vẫn thế!
Nàng thở dài nhìn về khoảng sân mênh mông nơi được phủ một lớp nắng vàng đượm. Những cơn gió thi thoảng vẫn nhẹ nhàng tháo những chiếc lá vàng trên cây đặt xuống đất một cách chậm rãi.
Giờ tôi đã biết lí do vì sao mà nàng không muốn về nhà. Lam Ngọc vẫn là một cô gái. Mà cô gái bình thường thì vẫn biết buồn, biết vui, biết cô đơn khi chẳng có ai bên cạnh. Tôi cũng đang trong hoàn cảnh đó nên rất hiểu cảm nhận của Lam Ngọc hiện giờ. Và nếu như không sợ bị mang tiếng lợi dụng, có lẽ tôi đã ôm chằm lấy nàng từ lâu. Nhìn nàng tôi dò hỏi:
-Vậy giờ Ngọc tính làm sao?
-Chắc là về nhà thôi, còn đi đâu được!
-Hay Phong sang nhà Ngọc chơi hen?
Vừa dứt câu, một dòng điện liền chạy qua người tôi. Tôi biết mình đã hố khi đề nghị với nàng như vậy. Cơn mưa tự trách bắt đầu rơi lộp độp trong lòng tôi, nó to dần khiến cho cả mặt tôi nóng ran lên.
Lam Ngọc như cảm nhận được điều đó, nàng nghiêng mặt xuống để nhìn rõ vẻ mặt lúng túng của tôi hiện giờ. Điều đó chẳng khác nào tiếp thêm gió để cơn mưa tự trách trong lòng tôi biến thành bão tố. Và một khi bão tố đã nổi lên, tôi không chắc là mình có thể trụ vững được.
Nhìn tôi một hồi, nàng cười đùa:
-Phong vừa hỏi đó phải không?
-À…phải!
Dĩ nhiên chẳng thể nào tôi đáp khác được.
Có lẽ vì thấy bộ dạng sắp quỵ đến nơi của tôi, nàng che miệng cười xòa:
-Vậy thì Phong về nhà thay đồ đi rồi qua cũng được!
-Hả?
Tôi hỏi như thể không tin vào tai mình.
-Thì Phong vừa bảo sang nhà Ngọc mà, về thay đồ đi rồi qua, nhớ là đừng có ăn cơm đấy!
-À ừ, Phong sẽ qua ngay!
-Thế nhé, Ngọc về đây!
Nàng nhanh nhẹn vào bãi dắt xe ra rồi phi thẳng ra cổng. Tôi thậm chí có thể cảm nhận được mùi hoa lily vẫn còn thoang thoảng.
Đúng thật là trong cái rủi còn có cái hên. Tôi dại miệng vậy mà lại được sang nhà Lam Ngọc thật. Tính ra tôi cũng có sang nhà nàng mấy lần ấy chứ, nhưng những lần đó chỉ ngồi lại có chút xíu rồi đi ngay.
Theo như lời dặn dò của nàng, có lẽ tôi sẽ được nàng thiết đãi một bữa ra trò. Tôi có thể tưởng tưởng đến những món sơn hào hải vị mà chỉ có Lam Ngọc mới có thể nấu được. Với bàn tay võ thuật của mình, chắc chắn những món ăn ấy sẽ ngon phải biết. Chỉ Nghĩ đến thôi bụng tôi đã sôi lên ào ào, buộc phải dắt xe về nhà sửa soạn ngay.
Nói thì nói thế thôi chứ tôi chẳng có gì để sửa soạn cả, chỉ tắm rửa rồi thay bộ đồ khác vào là có thể đi ngay. Thế nên chỉ trong tíc tắc khi vừa về nhà, tôi đã tiếp tục dong xe đi tiếp chỉ sau 15 phút tút lại phong độ.
Do buổi trưa đường vắng nên tôi đi khá nhanh. Chỉ trong tíc tắc là đã đến nhà nàng mặc dù tuyến đường chẳng ngắn là bao. Dường như sự hồ hởi trong người tôi đã vô tính thu hẹp khoảng cách địa lí đó khiến nó chẳng còn là sự trở ngại nữa.
Tôi thả dốc xuống cầu Khánh Hội và tưởng tượng như mình đang được trở về quê nhà. Vẫn là bến Bạch Đằng trước mặt, nơi tôi và Lam Ngọc đã từng nghe những khúc hát vi vu của dòng sông đến tận khuya.
Có lẽ dòng sông chỉ tỉnh giất vào ban đêm hoặc họa chăng tiếng xe cộ đã lấn át đi giọng hát của nó nên tôi chẳng thể cảm nhận được gì ngoài tiếng gió cắt hiu hiu khi tôi thả dốc xuống. Có chăng chỉ là tiếng những chiếc tàu du lịch đang chạy cắt đôi dòng sông.
-Phong tới rồi đó à, nhanh thật đấy!
Nàng tròn mắt ngạc nhiên khi thấy tôi nhấn chuông ngoài cổng.
-Vui quá nên đến sớm, hề hề!
-Thiệt tình, Thôi vào nhà đi!
Chẳng biết lúc đó tôi cười trông xấu đến đâu nhưng thấy vẻ mặt cười mỉm cộng với cái lắc đầu của nàng là đủ biết nó khả ố đến mức nào.
Vào đến chỗ ghế sô pha, nàng mở TV rồi đưa chiếc remote cho tôi:
-Phong đến sớm quá, Ngọc chưa kịp chuẩn bị món ăn, cứ ngồi đây coi TV đi nhé.
Rồi nàng nhanh nhẫu lao nhanh vào bếp và chỉ trong chốc lát sau, tiếng xào nấu đã vang lên. Nó khiến cho bụng tôi cứ sôi lên ùng ục không ngừng. Nhưng tôi chẳng thể làm gì khác hơn là phải ngồi xuống xem TV cho qua cơn đói lòng.
Tuy nhiên TV chẳng đủ sức để tôi dán mắt vào mãi. Chỉ mới được chừng 10 phút, mắt tôi đã bắt đầu cảm thấy mỏi. Những cơn gió lùa vào từ cửa sổ như tiếp thêm sức nặng khiến cho chúng cứ díu lại, chẳng thể mở ra nổi nữa. Chỉ khi chiếc remote rớt độp xuống ghế tôi mới biết mình đã đến giới hạn chịu đựng.
Tôi bắt đầu đứng lên quơ quàng tay chân để giản gân giản cốt. Chợt thấy một sự thay đổi nhỏ ở chiếc tủ TV, tôi bèn tiến lại gần xem xét. Trong đó đã được đặt thêm chiếc huy chương vô địch giải trẻ vừa qua của nàng. Nó được đặt ngay chính giữa trong số những giải thưởng trước đây nàng đã đoạt được.
Còn nhớ lúc đó nàng đã cùng tôi và những sư huynh đệ đồng môn khác làm một bữa tiệc ăn mừng ra trò. Tôi lại phải uống thay Lam Ngọc mỗi khi thằng quỷ Khanh khờ thúc ép
Rồi tôi lại nhìn sang phía bên của tủ. Trong đó có chứa một chiếc đai đen được thêu những chử màu vàng óng tuyệt đẹp làm tôi cứ ngẫn người ra trầm trồ.
-Thầy của Ngọc đã tặng đó!
Giọng Lam ngọc bỗng vang lên từ phía sau như giải đáp thắc mắc trong đầu tôi.
-Ngọc nấu ăn xong rồi à?
-Ừ xong rồi, Phong thấy chiếc đai đó có đẹp không?
-Đẹp lắm, nhưng sao không thấy Ngọc đeo trong mấy lần trước đây?
Nàng bật cười rồi đánh nhẹ vào ngực tôi:
-Ngốc, quà quý của thầy sao Ngọc nỡ dùng chứ. Chỉ những buổi lễ long trọng Ngọc mới dám đeo đai vào thôi.
-À, ra vậy!
-Thôi vào ăn đi, đồ ăn còn nóng mới ngon!
Nàng cười tươi, dẫn tôi vào trong bếp nơi các món ăn đã được bày sẵn trên chiếc bàn tròn được đặt cạnh đó. Tôi tưởng tưởng mình như một ông vua đang chuẩn bị thưởng thức một bữa ăn thường ngày của mình. Quá hấp dẫn và lôi cuốn.
Có lẽ vì thấy tôi cứ nhìn chăm chăm các món ăn, Lam Ngọc mới dịu giọng:
-Sao Phong không ăn đi, đây là những món Ngọc mới học được đó!
-Nhìn ngon quá, không nỡ ăn!
-Lạ chưa, phải nếm thử mới biết nó ngon chứ!
-À rồi, nếm ngay đây!
Nghe lời nàng, tôi nếm thử dĩa mực xào cần cà ngay trước mặt.
Trái lại với vẻ ngoài lôi cuốn, mùi vị của nó hơi dị, cụ thể là khá mặn. Sau khi nếm xong tôi vội vớ lấy ly nước uống ngay.
-Sao thế, không ngon hả Phong?
Lam Ngọc dò hỏi, nét mặt khá căng thẳng như đang chờ đợi nhận xét của tôi.
Tất nhiên là tôi chẳng thể nào chê bai thẳng thừng món ăn của Lam Ngọc được, đó là nổ lực của nàng mà. Thế nên tôi cười xòa:
-À không đâu, tại cay quá Phong uống nước đó!
Vừa nghe, nàng bỗng tròn mắt:
-Nhưng món đó mình đâu có cho ớt vào.
-À là vì… – Tôi ngó thật kĩ dĩa mực xào cho đến khi thấy mấy hạt tiêu trên đó, tôi mới hí hửng bật lên – Phải rồi, chắc Ngọc bỏ tiêu vào đó, Phong không ăn cay được mà!
Đến lúc này, ánh mắt nàng mới dịu lại, nàng cười nhẹ:
-Ừ, mai mốt Ngọc sẽ nấu ít cay lại!
-Hề hề, vậy Phong thử tiếp món canh hen?
Tôi mút một chén canh chua rau muống với ý định thay cho việc uống nước. Nếu cay mà uống nước mãi nàng sẽ xin nghi, chi bằng cứ uống thật nhiều canh thì nàng sẽ cảm thấy thích hơn. Vì thế, tôi không ngần ngại dốc chén, húp canh một cách khí thế.
Nhưng chỉ mới được một ngụm, đôi mắt tôi đã díu lại mở chẳng nổi nữa. Không phải là vì cơn buồn ngủ tiếp tục hành hạ tôi mà là vì chén chanh quá chua. Tôi tưởng như mình đang húp một chén nươc me chính gốc vậy, chua không thể tả.
-Sao thế, canh không ngon hả?
Lại một lần nữa, Lam Ngọc dò hỏi.
-Ngon chớ…để Phong uống hết cho coi nè!
Ném lao thì phải theo tới cùng, tôi dốc chén canh uống một hơi hết sạch. Cả người tôi run lên bần bật khi mới vừa nuốt qua cổ họng. Tôi thấy hồn mình cứ muốn thoát khỏi xác bay phấp phới trông không trung. Đúng là món canh còn lợi hại hơn cả bùa pháp.
Câu hỏi được đặt ra lúc này là nàng có nấu món nào ngon được không?
Dĩ nhiên là có, rất ngon là đằng khác nhưng chỉ một món độc quyền mà thôi. Đó chính là cơm chiên dương châu.
Đây là món tôi đã được thưởng thức từ lâu mà ghi nhớ luôn mùi vị lúc đó. Nó cứ như len lỏi trong từng hạt cơm chứ không phải thấp thoáng khi có, khi không. Và chỉ có món này tôi mới có thể khen nàng môht cách nhiệt tình nhất:
-Ngon thật, Không thể chê vào đâu được.
-Thôi đừng khen nữa, cứ ăn đi!
Hai bầu má nàng đã hồng ửng lên. Nó như tiếp thêm hương vị cho chén cơm chiên tôi đang cầm làm nó ngon tuyệt trên cả vời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.