Chương 8
Maximus
30/10/2014
Quanh đi quẩn lại cũng đến chủ nhật. theo thói quen, tôi sẽ trèo lên
sân thượng nhà tôi tập quyền rồi ngồi hóng gió cho đến buổi trưa xuống
ăn cơm rồi chạy tót đi đá banh với tụi thằng Huy đến tối mới về học bài.
Hôm nay được cái có tách cappuccino của em Lan mới bày hôm trước khuyến mãi thêm vài quyền vào bụng, tôi ngồi nhăm nhi cùng với tờ báo trên tay hệt như ông cụ non vậy.
Mọi thường thì tôi hay mặc áo ba lỗ ở nhà lắm, tại ở nhà có một mình mà. Tự dưng hôm nay trời nóng như thiêu như đốt, nên tôi cởi phăng cái áo ra luôn, thí đều chưa cởi quần.
Đang thưởng thức tách cà phê ngon thì chuông cổng reo inh ỏi…kính…koong…kính…koong. Èo chắc tụi thằng Huy đến bấm chuông kiếm rồi, bữa nào mua cái chuông nói chuyện được như của nhà Lan để nẹt cho bọn nó một phát vỡ mật chết cho xong.
Định mặc cái áo vào cho nó lịch sự tý thì thấy cái bóng cứ lấp lấp ló ló ngoài cổng làm như ăn trộm.
Hừ…! Nhất định là tụi thằng Huy chứ không ai vào đây hết, tụi nó thường sang nhà tôi bấm chuông rồi núp, đợi tôi ra mở cổng thì cả đám xong vào cù léc tôi đến hết hơi mới thôi. Đã thế tôi hạ thủ trước vậy, bay ra ôm thằng Huy lại rồi cùng chết cười chung với nó, hề hề…!
Nghĩ là làm, tôi rón rén bước ra ngoài sân, dừng một tý để quan sát thì thấy cái bóng vẫn đứng đấy, thi thoảng lại bấm chuông. Căn cứ vào chiều cao, chiều dài, vị trí bóng để mà tôi phán đoán được nó đang đứng sát cái chuổng cổng. Cơ mà kỳ lạ thật, sao thấy có mỗi mình bóng của nó thế nhỉ, mấy thằng kia đâu? Chắc là đợi mình mở cửa rồi ôm lại cho mấy thằng kia cù chứ gì?
-“Bố mày không ngu đâu, xem bố đây..”
Lạch cạch…này thì ôm…hựm… á… á… á… á,…hơ… éc…sao lại….!?!?!
-Hơ…? Mai hả? – Tôi sửng sốt.
-Phong…Phong… đồ dê xòm…! >”
-Ơ… ơ, xin lỗi Phong thả Mai ra rồi mà, đừng la lên chết Phong…!
-Đồ háo sắc, đã cởi trần còn ôm người ta… á… á… á! – Mai lấy tay che mắt lại.
-“Chết thật…! không ngờ Mai đang ngoài cổng, đã thế còn cởi trần ôm nhỏ nữa, tiu…tiu…tiu!”
Chạy vào nhà quơ đại cái áo phông trong tủ đồ, tôi hớn hải chạy ra tụng một hồi xin lỗi truyền kì với em nó…
-Phong xin lỗi…chỉ tại Mai lấp ló làm Phong tưởng đám bạn tới quậy…!
-Hức…! Tính tới nhà thăm Phong, không đón thì thôi lại còn sàm sỡ người ta, nói người ta tới quậy nữa…hức! – Mai vừa nói vừa ôm mặc như khóc.
-“Ẹc…! Câu này nghe quen ớn”
Ngoài đường, mọi cặp mắt đang đổ dồn về phía tôi như muốn ăn tươi nuốt sống vậy, có cả mấy thằng mặt ngựa hay cạch với tôi trong xóm, đang bóp tay nghe rôm rốp. Mấy thằng cô hồn này bình thường tôi la làng la sớm rát cả cổ họng, bọn nó có làm gì đâu, tự dưng hôm nay vì nhỏ con gái la oai oái lên có chút mà tụi nó lăm le rồi, anh hùng cứu mĩ nhân chắc…!
-Nè thằng quỷ nhỏ, mày làm gì nhỏ này mà nó ôm mặt khóc hả mạy? – Một thằng trong tụi nó lên tiếng.
-Tao hù nhỏ tý thôi, việc gì đến tụi mày?
-Mày ăn hiếp con gái nhà lành mà không liên quan đến tụi tao hả?
Vừa nói tụi nó vừa xách cổ tôi lên như thằng con nít. Chịu…! Ba thằng con chống được chứ năm thằng thì bó cẳng.
Thất thế, tôi liền quay qua cầu cứu Mai.
-Ơ…Mai ơi…nói gì đi chứ…!
-………….! – em vẫn ôm mặt.
-Đấy nó có quen mày đâu, thấy xinh bắt quàng làm họ hở mạy? – Vừa nói nó vừa lăm le giơ nắm đấm lên.
-A…khoang…! Mấy anh không được đánh bạn trai em…! – Nhỏ ôm chằm lấy tôi.
-Hơ…thằng ba gai này là bạn trai em sao? – Bọn nó trố mắt.
-Dạ…! Nãy bạn ấy giỡn với em đó, mấy anh đừng để tâm nha! – Em hấp háy mắt.
-Ừ… ừ! Không sao, tại thấy thằng này thường hay sàm sỡ con gái ngoài đường lắm, tính cho nó một trận! – Thằng đó bơm đểu.
-“Mịa..! Bọn khốn, bố mày từ đó đến giờ chưa đụng vào con gái lần nào, mà dám bảo bố sàm sỡ con gái, thử có một mình mày xem, bố vố phát vêu mồm…! – Tôi lườm nó tóe lửa.
-Ờ…thế thì thôi, bọn anh đi đây, nó có làm gì em quá đáng thì em la lên nhé bọn anh tới ngay! – Thằng đó nháy mắt.
-Tới, tới cái cù lôi nè…! – Tôi lều bều trong miệng.
-Mày nói gì đấy! – Thằng đó quay lại, trợn mắt
-Tao…um… úm… ùm
-Hì…hông có gì đâu anh, anh đi thông thả – Mai vội bịt mồm tôi lại.
-Ừm…! Mày liệu hồn đấy nhóc con. – hắn nhếch môi
Đã thế hắn còn chốt thêm câu câu trước khi rút.
-Nếu thích thì tối nay anh em mình đi chơi, làm bạn gái thằng nhóc con này uổng lắm!
-“Quá lắm rồi…! Bố ghết nhất ai gọi bố là nhóc con, phen này không tẩng cho hắn một trận thì còn gì là Trần gia quyền nữa!”
-Này thì…hựm….!?!?
Như lần trước tôi lại bị Mai ngăn lại, nhưng lần này chỉ số bá đạo đã tăng gấp bội. Vừa định vào thế tấn công thì bị Mai ghì đầu lại, ôm cứng ngắc vào ngực em…! Thôi tiêu…! Tay chân bủn rủn hết cả rồi, thấy toàn da với thịt mềm nhũn, thơm nức mũi…! Ức…cõi thần tiên đây sao? Chắc thăng thiên mất thôi!
Mấy thằng kia cứ trố mắt nhìn vừa thèm thuồng, vừa ganh tị rồi hầm hầm bỏ đi một mạch không quay lại.
-“Bye nhe mấy ku…! Các chú đây còn kém lắm, hề hề!”
-Nè! Định ăn vạ tới chừng nào đây! – Em nhíu mày.
-Ớ…! Xin lỗi…xin lỗi, tại êm quá tưởng gối nằm! – Tôi gãi đầu bối rối.
-Đồ quỷ…! Lúc nãy mấy anh kia nói Mai không tin, giờ nhìn lại mới thấy Phong giống đồ sàm sỡ thật! – Em nguýt dài rồi bỏ vào nhà.
-Ơ…! Mai ơi Mai! – Tôi luống cuống chạy theo, gọi í ới.
Hoàng Mai đi một mạch vào nhà, ngồi trên ghế sofa khoanh tay trước ngực. hàn khí toát ra lạnh cả sống lưng.
Tôi mon men lại gần, nuốt khan đánh bạo bắt chuyện với em:
-Mai à! Phong biết lỗi rồi! Mai biết đấy, mỗi lần Phong rối lên là ăn nói bậy bạ lắm! Đừng giận Phong.
-…………..!
-Oày…! Thôi được rồi! Mai muốn ở một mình thì Phong không quấy rầy nữa!
Vừa định bước ra khỏi cửa thì bị Hoàng Mai kéo phắt lại:
-Lúc nãy, Phong có cảm giác gì không? – Em lí nhí.
-Là lúc nào?
-Lúc…Mai… ôm…Phong đó!
-Ờ…thì…! – Tôi ấp úng.
-Cảm giác ra sao?
-Ừm…thì… ấm áp, thanh bình, dịu êm, lại còn… – Tôi ngượng miệng.
-Còn sao nữa? – Em sốt sắng.
-Còn…thoang thoảng mùi hương nữa! – Tôi lí nhí.
-Mùi..gì? – Mai tròn mắt nhìn tôi.
-Thì mùi…!
-Nói mau!
-Mùi sữa tươi! – Tôi cắn răn nói bừa vì tôi cũng chả biết mùi hương đó là gì, chỉ nghe mấy thằng bạn kể là giống mùi sữa.
Hai gò má em chợt đỏ bừng. Sợ em nó nổi trận lôi đình, dập tôi phát chết tươi, nên tôi len lén đi ra ngoài lánh nạn:
-Đứng đó…!.
-Dạ… ơ… ừ! – Em nghiêm giọng làm tôi giật thót người.
-Nhắm mắt lại không được mở ra!
-Rồi…sao..nữa…?
….Chụt….
Chưa kịp mở lời, má tôi đã bị một thứ ấm nóng, mềm mại chạm vào. Tôi như bay bổng lên chín tầng mây cao vút, lạc giữa chốn bồng lai tiên cảnh mà du ngoạn cùng chư tiên khắp bốn phương.
Một lúc lâu sau, khi thứ đó dứt ra tôi mới hoàng hồn mà mở mắt, cảm giác lâng lâng, phiêu phiêu cứ chộn rộn trong người tôi không thể tả được.
Ngó thấy Mai vẫn ngồi trên ghế sofa, đang chăm chú nhìn tôi mỉm cười:
-Mai vừa làm gì vậy? – Tôi ngơ ngẫn.
-Hông có làm gì hết…! – Em mỉm cười hai gò má đỏ ửng.
Ơ…! Mai hết giận Phong rồi à…? – Tôi gãi đầu.
-Sao lại giận Phong chứ? – Em hấp háy mắt.
-Thì mùi hương… ấy đó…! – Tôi cúi gằm mặt.
-Vô duyên! Kệ người ta, muốn ngửi lại à? – Em đỏ mặt chống chế.
-Á…không, không, cho vàng cũng không dám! – Tôi hốt hoảng, xua tay.
Thấy Mai mỉm cười trở lại, lòng tôi nhẹ lạ lùng. Ngồi phịch xuống ghế sofa, tôi thở phì. Mai nhích sang ngồi cạnh tôi, nhẹ giọng hỏi:
-Thế những lời mấy anh kia nói có thật không?
-Những lời nào?
-Thì nói Phong hay sàm sỡ con gái đó!
-Ý… ý…! Làm gì có chuyện đó…! Tại mấy tụi nó ghét Phong nên mới nói thế thôi! Phong còn ngây thơ mà.
-Ừa…! Ngây thơ vô số tội. – Em nheo mắt.
-Ặc…! Từ đó đến giờ Phong chưa hề nói chuyện nhiều với con gái đâu, thật!
-Ghê ta…! Mới nói chuyện với con gái mà cũng dẻo mồm lắm! – Em bểu môi.
-Ức…! Cái đó là tại bị ép quá nên mới nói bừa thôi !
-Ai mà tin Phong được chứ, lúc nãy còn cởi trần lao ra ôm người ta nữa cơ mà!
-Hic…! Tại Phong tưởng đám bạn tới chọc phá thôi! – Tôi xui xị.
- Mà bạn của Phong là nam hay nữ?
-Là nam chứ, nữ mà chơi kiểu đó nó tát cho vêu mồm sao?
-Ý Phong nói là Mai còn thiếu thiếu gì đó hả – Em vừa nói vừa phe phẩy bàn tay trước mặt tôi.
-Sặc…! Không…không…không! Hoàng Mai hiền nhất lớp mà, sao lại nỡ làm thế chứ nhẩy – Tôi cười cầu tài, xua tay liên tục.
-Biết ăn nói lắm, thôi tạm tha cho Phong đó! – Em cười tươi rói rồi đu đưa chân trên chiếc ghế sofa.
Hôm nay em mặc bộ đầm búp bê màu hồng, kẹp tóc nơ trắng nhìn rất ư là đáng yêu. Em nhìn xung quanh nhà tôi, thỉnh thoảng lại ngâm nga ca khúc tiếng anh gì đấy trông cứ như là thiên thần trong mấy bộ phim hoạt hình vậy. Trông mái tóc suông mượt kìa, thích ghê. Ừm…khuôn mặt trắng mịn, hồng hồng nữa. Chà còn cả chiếc cổ thon nhỏ trắng ngần kia nữa chứ. Wow…! Còn dưới cổ một gang tay thì…
-Phong…! Chuyên gia địa hàng! – Em bỗng trừng mắt nhìn tôi làm tôi giật thót người mém té ghế.
-Sặc…! Đâu có…đâu có! – Tôi hốt hoảng, chối ngay lập tức.
-Hứ…! Liệu hồn đấy, thấy Phong nhìn trộm nữa là chọt mù mắt! – Em nguýt dài.
-Ực…hông có mà! – Tôi nuốt khan.
-Còn nói không, nhìn cặp mắt kìa…! Dê quá!
-Hic…! Hông cố ý mà…!
Cũng phải nói một điều là từ hồi mới vào lớp 10 tới giờ, hễ gặp cô gái đẹp nào là tôi địa không chớp mắt luôn, hức…! Chả biết mình có hệnh hoạn quá không đây! không khéo mai lại sợ, cách ly tôi thì khốn.
-Nhà Phong đẹp ghê nhỉ? – Mai trầm trồ nhìn căn nhà của tôi
-Ừ, hì…có gì đâu!
Nói gì thì nói chứ, tôi cũng hãnh diện lắm, tuy nhà tôi cũng thuộc loại bình thường nhưng được bày trí rất tinh tế, mang không khí gia đình, khiến bất cứ vị khách nào tới đây đều tấm tắc khen ngợi.
-Mà sao Mai biết nhà biết nhà Phong vậy?
-Ừ thì…Mai mướn xã hội đen theo dõi!
Hả…sao? – Tôi nhìn dáo dác ra ngoài cổng.
-Đùa thôi! Mai hỏi Toàn, bạn của Phong đó…! – Em vừa nói vừa khẽ nghiêng mái đầu.
-Vậy Mai đến nhà Phong có chuyện gì không? – Công nhận lúc đó hỏi ngu thiệt.
-Um…có…chuyện gì mới đến nhà Phong được sao? – Em thở dài, khẽ vuốt mái tóc suôn mượt.
-Không…không đâu! Mai muốn tới lúc nào cũng được mà – Tôi cười cầu tài.
Thế nhưng Mai cứ lăng thin không nói một lời nào, ánh mắt cứ buồn vô hồn nhìn ra ngoài cửa số, thỉnh thoảng em lại thở dài làm tôi cứ cảm thấy áy náy, khó chịu vô cùng. Câu nói đó của tôi làm Mai buồn đến thế sao?
Lặng một hồi, Hoàng Mai nhẹ nhàng choàng lấy tay tôi thỏ thẻ:
-Phong à! Mình…đi đâu chơi đi, lâu rồi…Mai không được đi đâu hết, buồn lắm…!
Hôm nay được cái có tách cappuccino của em Lan mới bày hôm trước khuyến mãi thêm vài quyền vào bụng, tôi ngồi nhăm nhi cùng với tờ báo trên tay hệt như ông cụ non vậy.
Mọi thường thì tôi hay mặc áo ba lỗ ở nhà lắm, tại ở nhà có một mình mà. Tự dưng hôm nay trời nóng như thiêu như đốt, nên tôi cởi phăng cái áo ra luôn, thí đều chưa cởi quần.
Đang thưởng thức tách cà phê ngon thì chuông cổng reo inh ỏi…kính…koong…kính…koong. Èo chắc tụi thằng Huy đến bấm chuông kiếm rồi, bữa nào mua cái chuông nói chuyện được như của nhà Lan để nẹt cho bọn nó một phát vỡ mật chết cho xong.
Định mặc cái áo vào cho nó lịch sự tý thì thấy cái bóng cứ lấp lấp ló ló ngoài cổng làm như ăn trộm.
Hừ…! Nhất định là tụi thằng Huy chứ không ai vào đây hết, tụi nó thường sang nhà tôi bấm chuông rồi núp, đợi tôi ra mở cổng thì cả đám xong vào cù léc tôi đến hết hơi mới thôi. Đã thế tôi hạ thủ trước vậy, bay ra ôm thằng Huy lại rồi cùng chết cười chung với nó, hề hề…!
Nghĩ là làm, tôi rón rén bước ra ngoài sân, dừng một tý để quan sát thì thấy cái bóng vẫn đứng đấy, thi thoảng lại bấm chuông. Căn cứ vào chiều cao, chiều dài, vị trí bóng để mà tôi phán đoán được nó đang đứng sát cái chuổng cổng. Cơ mà kỳ lạ thật, sao thấy có mỗi mình bóng của nó thế nhỉ, mấy thằng kia đâu? Chắc là đợi mình mở cửa rồi ôm lại cho mấy thằng kia cù chứ gì?
-“Bố mày không ngu đâu, xem bố đây..”
Lạch cạch…này thì ôm…hựm… á… á… á… á,…hơ… éc…sao lại….!?!?!
-Hơ…? Mai hả? – Tôi sửng sốt.
-Phong…Phong… đồ dê xòm…! >”
-Ơ… ơ, xin lỗi Phong thả Mai ra rồi mà, đừng la lên chết Phong…!
-Đồ háo sắc, đã cởi trần còn ôm người ta… á… á… á! – Mai lấy tay che mắt lại.
-“Chết thật…! không ngờ Mai đang ngoài cổng, đã thế còn cởi trần ôm nhỏ nữa, tiu…tiu…tiu!”
Chạy vào nhà quơ đại cái áo phông trong tủ đồ, tôi hớn hải chạy ra tụng một hồi xin lỗi truyền kì với em nó…
-Phong xin lỗi…chỉ tại Mai lấp ló làm Phong tưởng đám bạn tới quậy…!
-Hức…! Tính tới nhà thăm Phong, không đón thì thôi lại còn sàm sỡ người ta, nói người ta tới quậy nữa…hức! – Mai vừa nói vừa ôm mặc như khóc.
-“Ẹc…! Câu này nghe quen ớn”
Ngoài đường, mọi cặp mắt đang đổ dồn về phía tôi như muốn ăn tươi nuốt sống vậy, có cả mấy thằng mặt ngựa hay cạch với tôi trong xóm, đang bóp tay nghe rôm rốp. Mấy thằng cô hồn này bình thường tôi la làng la sớm rát cả cổ họng, bọn nó có làm gì đâu, tự dưng hôm nay vì nhỏ con gái la oai oái lên có chút mà tụi nó lăm le rồi, anh hùng cứu mĩ nhân chắc…!
-Nè thằng quỷ nhỏ, mày làm gì nhỏ này mà nó ôm mặt khóc hả mạy? – Một thằng trong tụi nó lên tiếng.
-Tao hù nhỏ tý thôi, việc gì đến tụi mày?
-Mày ăn hiếp con gái nhà lành mà không liên quan đến tụi tao hả?
Vừa nói tụi nó vừa xách cổ tôi lên như thằng con nít. Chịu…! Ba thằng con chống được chứ năm thằng thì bó cẳng.
Thất thế, tôi liền quay qua cầu cứu Mai.
-Ơ…Mai ơi…nói gì đi chứ…!
-………….! – em vẫn ôm mặt.
-Đấy nó có quen mày đâu, thấy xinh bắt quàng làm họ hở mạy? – Vừa nói nó vừa lăm le giơ nắm đấm lên.
-A…khoang…! Mấy anh không được đánh bạn trai em…! – Nhỏ ôm chằm lấy tôi.
-Hơ…thằng ba gai này là bạn trai em sao? – Bọn nó trố mắt.
-Dạ…! Nãy bạn ấy giỡn với em đó, mấy anh đừng để tâm nha! – Em hấp háy mắt.
-Ừ… ừ! Không sao, tại thấy thằng này thường hay sàm sỡ con gái ngoài đường lắm, tính cho nó một trận! – Thằng đó bơm đểu.
-“Mịa..! Bọn khốn, bố mày từ đó đến giờ chưa đụng vào con gái lần nào, mà dám bảo bố sàm sỡ con gái, thử có một mình mày xem, bố vố phát vêu mồm…! – Tôi lườm nó tóe lửa.
-Ờ…thế thì thôi, bọn anh đi đây, nó có làm gì em quá đáng thì em la lên nhé bọn anh tới ngay! – Thằng đó nháy mắt.
-Tới, tới cái cù lôi nè…! – Tôi lều bều trong miệng.
-Mày nói gì đấy! – Thằng đó quay lại, trợn mắt
-Tao…um… úm… ùm
-Hì…hông có gì đâu anh, anh đi thông thả – Mai vội bịt mồm tôi lại.
-Ừm…! Mày liệu hồn đấy nhóc con. – hắn nhếch môi
Đã thế hắn còn chốt thêm câu câu trước khi rút.
-Nếu thích thì tối nay anh em mình đi chơi, làm bạn gái thằng nhóc con này uổng lắm!
-“Quá lắm rồi…! Bố ghết nhất ai gọi bố là nhóc con, phen này không tẩng cho hắn một trận thì còn gì là Trần gia quyền nữa!”
-Này thì…hựm….!?!?
Như lần trước tôi lại bị Mai ngăn lại, nhưng lần này chỉ số bá đạo đã tăng gấp bội. Vừa định vào thế tấn công thì bị Mai ghì đầu lại, ôm cứng ngắc vào ngực em…! Thôi tiêu…! Tay chân bủn rủn hết cả rồi, thấy toàn da với thịt mềm nhũn, thơm nức mũi…! Ức…cõi thần tiên đây sao? Chắc thăng thiên mất thôi!
Mấy thằng kia cứ trố mắt nhìn vừa thèm thuồng, vừa ganh tị rồi hầm hầm bỏ đi một mạch không quay lại.
-“Bye nhe mấy ku…! Các chú đây còn kém lắm, hề hề!”
-Nè! Định ăn vạ tới chừng nào đây! – Em nhíu mày.
-Ớ…! Xin lỗi…xin lỗi, tại êm quá tưởng gối nằm! – Tôi gãi đầu bối rối.
-Đồ quỷ…! Lúc nãy mấy anh kia nói Mai không tin, giờ nhìn lại mới thấy Phong giống đồ sàm sỡ thật! – Em nguýt dài rồi bỏ vào nhà.
-Ơ…! Mai ơi Mai! – Tôi luống cuống chạy theo, gọi í ới.
Hoàng Mai đi một mạch vào nhà, ngồi trên ghế sofa khoanh tay trước ngực. hàn khí toát ra lạnh cả sống lưng.
Tôi mon men lại gần, nuốt khan đánh bạo bắt chuyện với em:
-Mai à! Phong biết lỗi rồi! Mai biết đấy, mỗi lần Phong rối lên là ăn nói bậy bạ lắm! Đừng giận Phong.
-…………..!
-Oày…! Thôi được rồi! Mai muốn ở một mình thì Phong không quấy rầy nữa!
Vừa định bước ra khỏi cửa thì bị Hoàng Mai kéo phắt lại:
-Lúc nãy, Phong có cảm giác gì không? – Em lí nhí.
-Là lúc nào?
-Lúc…Mai… ôm…Phong đó!
-Ờ…thì…! – Tôi ấp úng.
-Cảm giác ra sao?
-Ừm…thì… ấm áp, thanh bình, dịu êm, lại còn… – Tôi ngượng miệng.
-Còn sao nữa? – Em sốt sắng.
-Còn…thoang thoảng mùi hương nữa! – Tôi lí nhí.
-Mùi..gì? – Mai tròn mắt nhìn tôi.
-Thì mùi…!
-Nói mau!
-Mùi sữa tươi! – Tôi cắn răn nói bừa vì tôi cũng chả biết mùi hương đó là gì, chỉ nghe mấy thằng bạn kể là giống mùi sữa.
Hai gò má em chợt đỏ bừng. Sợ em nó nổi trận lôi đình, dập tôi phát chết tươi, nên tôi len lén đi ra ngoài lánh nạn:
-Đứng đó…!.
-Dạ… ơ… ừ! – Em nghiêm giọng làm tôi giật thót người.
-Nhắm mắt lại không được mở ra!
-Rồi…sao..nữa…?
….Chụt….
Chưa kịp mở lời, má tôi đã bị một thứ ấm nóng, mềm mại chạm vào. Tôi như bay bổng lên chín tầng mây cao vút, lạc giữa chốn bồng lai tiên cảnh mà du ngoạn cùng chư tiên khắp bốn phương.
Một lúc lâu sau, khi thứ đó dứt ra tôi mới hoàng hồn mà mở mắt, cảm giác lâng lâng, phiêu phiêu cứ chộn rộn trong người tôi không thể tả được.
Ngó thấy Mai vẫn ngồi trên ghế sofa, đang chăm chú nhìn tôi mỉm cười:
-Mai vừa làm gì vậy? – Tôi ngơ ngẫn.
-Hông có làm gì hết…! – Em mỉm cười hai gò má đỏ ửng.
Ơ…! Mai hết giận Phong rồi à…? – Tôi gãi đầu.
-Sao lại giận Phong chứ? – Em hấp háy mắt.
-Thì mùi hương… ấy đó…! – Tôi cúi gằm mặt.
-Vô duyên! Kệ người ta, muốn ngửi lại à? – Em đỏ mặt chống chế.
-Á…không, không, cho vàng cũng không dám! – Tôi hốt hoảng, xua tay.
Thấy Mai mỉm cười trở lại, lòng tôi nhẹ lạ lùng. Ngồi phịch xuống ghế sofa, tôi thở phì. Mai nhích sang ngồi cạnh tôi, nhẹ giọng hỏi:
-Thế những lời mấy anh kia nói có thật không?
-Những lời nào?
-Thì nói Phong hay sàm sỡ con gái đó!
-Ý… ý…! Làm gì có chuyện đó…! Tại mấy tụi nó ghét Phong nên mới nói thế thôi! Phong còn ngây thơ mà.
-Ừa…! Ngây thơ vô số tội. – Em nheo mắt.
-Ặc…! Từ đó đến giờ Phong chưa hề nói chuyện nhiều với con gái đâu, thật!
-Ghê ta…! Mới nói chuyện với con gái mà cũng dẻo mồm lắm! – Em bểu môi.
-Ức…! Cái đó là tại bị ép quá nên mới nói bừa thôi !
-Ai mà tin Phong được chứ, lúc nãy còn cởi trần lao ra ôm người ta nữa cơ mà!
-Hic…! Tại Phong tưởng đám bạn tới chọc phá thôi! – Tôi xui xị.
- Mà bạn của Phong là nam hay nữ?
-Là nam chứ, nữ mà chơi kiểu đó nó tát cho vêu mồm sao?
-Ý Phong nói là Mai còn thiếu thiếu gì đó hả – Em vừa nói vừa phe phẩy bàn tay trước mặt tôi.
-Sặc…! Không…không…không! Hoàng Mai hiền nhất lớp mà, sao lại nỡ làm thế chứ nhẩy – Tôi cười cầu tài, xua tay liên tục.
-Biết ăn nói lắm, thôi tạm tha cho Phong đó! – Em cười tươi rói rồi đu đưa chân trên chiếc ghế sofa.
Hôm nay em mặc bộ đầm búp bê màu hồng, kẹp tóc nơ trắng nhìn rất ư là đáng yêu. Em nhìn xung quanh nhà tôi, thỉnh thoảng lại ngâm nga ca khúc tiếng anh gì đấy trông cứ như là thiên thần trong mấy bộ phim hoạt hình vậy. Trông mái tóc suông mượt kìa, thích ghê. Ừm…khuôn mặt trắng mịn, hồng hồng nữa. Chà còn cả chiếc cổ thon nhỏ trắng ngần kia nữa chứ. Wow…! Còn dưới cổ một gang tay thì…
-Phong…! Chuyên gia địa hàng! – Em bỗng trừng mắt nhìn tôi làm tôi giật thót người mém té ghế.
-Sặc…! Đâu có…đâu có! – Tôi hốt hoảng, chối ngay lập tức.
-Hứ…! Liệu hồn đấy, thấy Phong nhìn trộm nữa là chọt mù mắt! – Em nguýt dài.
-Ực…hông có mà! – Tôi nuốt khan.
-Còn nói không, nhìn cặp mắt kìa…! Dê quá!
-Hic…! Hông cố ý mà…!
Cũng phải nói một điều là từ hồi mới vào lớp 10 tới giờ, hễ gặp cô gái đẹp nào là tôi địa không chớp mắt luôn, hức…! Chả biết mình có hệnh hoạn quá không đây! không khéo mai lại sợ, cách ly tôi thì khốn.
-Nhà Phong đẹp ghê nhỉ? – Mai trầm trồ nhìn căn nhà của tôi
-Ừ, hì…có gì đâu!
Nói gì thì nói chứ, tôi cũng hãnh diện lắm, tuy nhà tôi cũng thuộc loại bình thường nhưng được bày trí rất tinh tế, mang không khí gia đình, khiến bất cứ vị khách nào tới đây đều tấm tắc khen ngợi.
-Mà sao Mai biết nhà biết nhà Phong vậy?
-Ừ thì…Mai mướn xã hội đen theo dõi!
Hả…sao? – Tôi nhìn dáo dác ra ngoài cổng.
-Đùa thôi! Mai hỏi Toàn, bạn của Phong đó…! – Em vừa nói vừa khẽ nghiêng mái đầu.
-Vậy Mai đến nhà Phong có chuyện gì không? – Công nhận lúc đó hỏi ngu thiệt.
-Um…có…chuyện gì mới đến nhà Phong được sao? – Em thở dài, khẽ vuốt mái tóc suôn mượt.
-Không…không đâu! Mai muốn tới lúc nào cũng được mà – Tôi cười cầu tài.
Thế nhưng Mai cứ lăng thin không nói một lời nào, ánh mắt cứ buồn vô hồn nhìn ra ngoài cửa số, thỉnh thoảng em lại thở dài làm tôi cứ cảm thấy áy náy, khó chịu vô cùng. Câu nói đó của tôi làm Mai buồn đến thế sao?
Lặng một hồi, Hoàng Mai nhẹ nhàng choàng lấy tay tôi thỏ thẻ:
-Phong à! Mình…đi đâu chơi đi, lâu rồi…Mai không được đi đâu hết, buồn lắm…!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.