Chương 97
Maximus
30/10/2014
Một ngày trước khi tôi xuống tay với thằng Nghĩa, tôi đã gặp một
người mà chẳng ai có thể ngờ đến được. Người tôi phó thác hết trách
nhiệm chăm sóc Hoàng Mai và cũng từng là kẻ thù số một của tôi lúc
trước. Đó chính là thằng Vũ.
Trong lúc tôi còn đang ngồi nhà cay cú cái vụ thằng Nghĩa phá phanh xe của tôi thì chuông cổng bỗng vang lên. Lúc đầu tôi hơi sợ vì người đang đứng ngoài cổng đội nón kết lụp xụp, còn bịt cả khẩu trang làm tôi hơi liên tưởng đến mấy thằng xã hội đen chuyên đi đâm thuê chém mướn được thằng Nghĩa thuê đến đây để giết tôi cũng nên.
Như giải đáp thắc mắc của tôi, người đứng ngoài cổng đó nói khe khẽ:
-Tao Vũ đây, mở cổng cho tao đi!
-Ủa mày hả, sao tìm được nhà tao?
-Mở cửa trước đi, ở ngoài nói không tiện.
Nó vừa nói vừa nhìn dáo dác xung quanh nơi như sợ có người theo dõi.
Tôi biết ý nên lật đật chạy ra mở cổng cho nó vào ngay, vì xét ra thì thằng Vũ với tôi chẳng còn tý ân oán nào nữa cả. Tôi và nó đã giải quyết sòng phẳng từ lâu, Hoàng Mai tôi cũng đã buông bỏ để nó có thể toàn tâm làm lại con người tốt. Vả lại tôi với nó không gặp mặt đã lâu, nay nó chủ động tìm đến tôi thì ắt hẳn phải có chuyện hệ trọng lắm.
Vừa ngồi xuống ghê sô pha, tôi vào đề ngay:
-Sao mày biết nhà tao vậy?
-Hoàng Mai cho tao biết đó!
-Hoàng Mai? Thế mày đến đây tìm tao có việc gì?
-Có phải mày đang gặp rắc rối với thằng Nghĩa không?
-Sao mày biết vậy?
Nó chỉ thở dài rồi nghiêm mặt nhìn vào tôi:
-Thực ra tao là người của thằng Nghĩa!
-Cái…mày…
Tôi sửng sốt suýt bật khỏi ghế nhưng may sao vẫn còn có thể kiềm lại được. Tôi trấn tĩnh hỏi lại:
-Mày là người của thằng Nghĩa sao?
-Đúng, bé Phương và cả chiếc xe đạp của mày đều là do tao làm theo lệnh của nó!
-Thằng khốn, sao mày lại làm thế hả? Chẳng phải tao đã bảo mày phải toàn tâm với Hoàng Mai mà bớt làm chuyện xấu đi à?
-Bộ mày tưởng tao muốn lắm sao, tao chỉ vì bất đắc dĩ thôi!
-Sao, mày nói gì?
-Thằng Nghĩa nó uy hiếp tao, nếu tao không làm theo lệnh của nó, nó sẽ gây khó dễ cho Hoàng Mai. Mày nghĩ xem tao có làm trái lệnh nó được không?
Lúc này mặt thằng Vũ nghiêm nghị hơn bao giờ hết. Từ trong ánh mắt của nó như ẩn chứa một nỗi niềm gì đó rất căm phẫn, rất hận thù. Nhưng chắc có lẽ vì biểu hiện đó nên tôi mới tin là nó nói thật.
Tôi ngã ra ghế thở dài:
-Thôi được rồi, tao không chấp nhất chuyện này! Thế mày đến đây ngoài mấy việc này ra còn gì nữa không?
-Còn một chuyện và cũng là chuyện hệ trọng nhất tao muốn nói với mày đây!
-Thế mày nói đi!
-Kể từ khi mày đưa tao cái thẻ nhớ, tao đã xem lại chính mình và cảm thấy ghê tởm bản thân! Mày nói đúng, tao không nên vướng quá nhiều vào mấy cái chuyện phức tạp này, nên tao muốn thoát khỏi đó và cũng là vì Hoàng Mai!
-Mày tính thoát bằng cách gì?
-Chỉ cần phế truất chức bí thư đoàn trường của nó, làm cho nó mất đi nguồn thu nhập bất chính là tao cam đoan chẳng có thằng nào còn theo nó nữa!
-Mày nói thu nhập bất chính à?
-Đúng, nó lợi dụng chứ bí thư đoàn trường làm nhiều việc xấu lắm, từ bớt xén tiền quỹ đoàn cho đến ăn chặn tiền từ thiện đoàn trường, có chuyện gì mà tao không biết nó chứ!
-Thế sao mày không phanh phui đi!
-Không, một mình tao không đủ sức! Bởi thế nên tao mới nhờ đến mày vì cơ bản nó cũng là kẻ thù của mày, đúng chứ?
-Thế mày cần gì ở tao?
Nó từ tốn nâng cốc nước tôi đặt lên bàn lúc nãy dốc một ngụm rồi quệt miệng:
-Tao muốn hợp tác với mày!
-Hợp tác như thế nào, kế hoạch của mày ra sao?
-Được thôi, tao sẽ nói kế hoạch cho mày biết để mày có thể suy nghĩ tường tận, vì nếu hợp tác với tao, mày sẽ chịu thiệt một tí đấy!
Dù đã mường tượng ra được phần nào kế hoạch của nó nhưng tôi vẫn muốn được nghe chính miệng nó trình bày lại kế hoạch với tôi để xem như sự nhất quán giữa hai con người chung một kẻ thù, hai bằng hữu chung một chí tuyến.
Nó kể rất rành mạch và rõ ràng từng chi tiết kế hoạch cho tôi biết, theo đó giai đoạn đầu của kế hoạch là tôi phải cách li khỏi trường học và với mọi người thân mà tôi biết để tránh liên luỵ đến họ cũng như là để bảo toàn danh tính cho tôi vì để thực hiện kế hoạch này, tôi phải đóng vai một người khác, một thằng ăn chơi liêu lỏng thực thụ.
-Sao, mày đồng ý chứ?
-Việc này…chậc…tao cũng không chắc!
Tôi cắn môi lưỡng lự.
-Số điện thoại tao đây, khi nào mày quyết định thì nhắn tin cho tao. Tao sẽ sắp xếp cho mày vị trí phù hợp!
-Được, tao sẽ suy nghĩ lại!
-Ừ, tạm biệt!
-À mà khoan đã!
Nửa chừng nó ra khỏi cổng, tôi gọi với.
-Gì đấy?
-Mày với Hoàng Mai thế nào rồi?
-Hề, chỉ còn một trở ngại duy nhất là thằng Nghĩa thôi!
Nó chào tạm biết rồi lại bịt khẩu trang, đội chiếc nón kết vào xoay vòng chiếc pê đan đạp xe rời khỏi nhà tôi.
Vẻ như nếu thằng Nghĩa bị hạ gục, sẽ có rất nhiều lợi ích kéo theo. Ngọc Lan sẽ được tự do, thằng Vũ sẽ đến với Hoàng Mai và những người thân xung quanh tôi cũng được an toàn nữa.
Cuối cùng sau một đêm trằn trọc, tôi đã đi đến quyết định cuối cùng, đương nhiên tôi đã quyết định sẽ hợp tác với thằng Vũ, đó chính là nguyên nhân tôi bạo gan đánh thằng Nghĩa bầm dập đến thế, đã ra đi thì phải ra đi cho oanh liệt mà.
Trở lại với thời điểm tôi đánh thằng Nghĩa, sau khi ba của nó tức là thầy hiệu trưởng kịp thời đến ngăn cản, tôi được mời lên văn phòng làm việc. Kì này thầy hiệu trưởng có vẻ rất nghiêm túc, ông mời cả cô Thanh chủ nhiệm lớp tôi và cả lớp trưởng 10A4 Lam Ngọc nữa. Phải đối diện với khuôn mặt sát khí của Lam Ngọc là điều tôi sợ nhất, tôi đã làm trái với lời dặn của nàng thì làm sao tôi dám nhìn mặt nàng được.
Khi Lam Ngọc đi vào văn phòng cùng với cô Thanh, tôi chỉ dám nhìn xuống đất chứ không dám nhìn mặt bất cứ ai. Khi đi ngang tôi, nàng khựng lại một tí, chắc là đang nhìn vào cái bản mặt lấm lét của tôi lúc đó mà trách thầm vì tôi đã trót nuốt lời hứa một cách ngang nhiên.
Khi hai người đó ổn định chỗ ngồi đối diện với thầy hiệu trưởng, tôi mới dám ngước lên quan sát tình hình.
Lam Ngọc giờ này sắc mặt coi bộ đang rất giận dữ. Nàng cứ cau mày xoay xoay cây viết giữa các ngón tay mà nhìn về khoảng không trước mặt như đang suy nghĩ điều gì đó. Một hành động mà khi lâm vào tình cảnh khó khăn, nàng mới biểu lộ.
-Như tôi đã nói rồi đấy, trò Phong vô cớ đánh người nếu chiếu theo nội quy thì phải bị đình chỉ học ít nhất một năm
-Thầy phải suy xét lại vụ việc kĩ chứ ạ, nếu chỉ dựa vào những gì mình thấy không thôi thì chưa thể quyết định vội được!
-Cô Thanh nói thế chẳng phải là đang ám chỉ tôi vu oan cho trò Phong à?
-Tôi không có ý đó, chỉ là phải xét xử lại vụ việc qua lời kể của người trong cuộc đã!
-Muốn thế chứ gì? Nghĩa, trình bày cho cô Thanh nghe xem đã xảy ra việc gì giữa hai đứa nào?
-Dạ, thưa là em Phong em ấy có vẻ cay cú khi con hay đi chơi với Lanna ạ?
-Lanna? Bí thư chị đoàn lớp cô phải không Thanh?
-Dạ phải!
-Thực sự thì con đi nhiều với Lanna không phải là đi chơi hoàn toàn đâu ạ, còn một số công việc đoàn mà con giao cho Lanna phụ trách nữa. Ấy thế mà em Phong lại nổi lòng ganh gét nhiều lần đe doạ đánh con nữa ạ!
-Thế sao kì này Phong lại đánh em thế?
-Dạ là lúc sáng Phong bị một đám học sinh chọi dầu nên xuống phòng y tế xin tắm rửa, gặp con ở đó hỏi thăm mấy câu mà em ấy đã đánh con rồi!
-Đồ nói dối!
Lam Ngọc bực tức đứng phắt dậy hét vào mặt thằng Nghĩa làm nó giật mình bật ngửa ra sau.
-Trò Ngọc, tôi nhắc em lần đầu phải giữ trật tự! Tôi có nghe nói lúc sáng em đã có những hành động quá lố, giờ lại muốn làm loạn nơi này à?
-Dạ, em xin lỗi!
Nàng thở hắt ngồi xuống, mắt vẫn nhìn trừng vào thằng Nghĩa làm nó sợ hãi chẳng dám nhìn vào em dù chỉ một lần.
-Như cô Thanh đã thấy đấy, bí thư đoàn trường Nghĩa đây xưa giờ nổi tiếng là thật thà, ngoan hiền, không lý nào nó lại đi vu oan cho một người xa lạ đâu!
-Nhưng lời nói một chiều thì chưa thể chứng minh được gì đâu ạ, phải nghe lời giải thích của Phong đã!
Rồi cô quay sang tôi với giọng khẩn khoản:
-Phong, em giải thích mọi việc rõ ràng đi!
Tất cả mọi ánh nhìn giờ này đều đổ dồn vào tôi, đương nhiên cả Lam Ngọc cũng thế. Nàng nhìn tôi với đôi mắt trông chờ, trông chờ một lời giải thích, một lời biện minh từ tôi rằng tôi không cố ý đánh thằng Nghĩa, tất cả mọi việc chỉ là do tôi không kiểm soát được bản thân, tôi sẽ xin lỗi thằng Nghĩa và mọi chuyện sẽ được giải quyết trong êm đềm.
Nhưng tôi không phải là người dễ nhún nhường trước bất cứ ai, nhất là khi tôi đang thực hiện kế hoạch của mình thì dễ gì tôi chịu khuất phục thằng Nghĩa như thế chứ. Thế nên tôi nhếch môi trừng mắt nhìn thằng nó:
-Phải, những lời thằng Nghĩa nói là thật, tôi muốn đấm vào cái bản mặt đáng ghét đó…
-Phong…im ngay!
Lam Ngọc đột nhiên đứng dậy trừng mắt nhìn tôi đầy căm phẫn.
-Trò Ngọc, tôi nhắc lần cuối cùng nhé không được mất trật tự trong này, còn một lần nữa đừng trách tại sao tôi hạ hạnh kiểm!
Mặc dù vẫn còn giận tôi lắm, nhưng nàng đành ngồi xuống cắn môi lườm tôi không ngơi một chút nào. Tôi biết trong lòng nàng lúc này đang nghĩ gì chắc nàng giận tôi lắm. Trước mặt nàng tôi còn vênh váo tự nhận tội thế kia mà. Nhưng đây là kế hoạch, tôi không cho phép bất cứ ai làm trở ngại nó ngay cả người thân của tôi.
Nghe được những lời thú tội của tôi, thằng Nghĩa càng khoái trá, nó liên tục đốc thúc ba nó phải đuổi học tôi cho bằng được. Còn thầy hiệu trưởng cũng y như con trai mình, gậm gực kí vào biên bản đình chỉ học không một chút ngần ngại.
Tuy nhiên, cô Thanh vẫn chưa hết hi vọng. Cô tiếp tục nài nỉ thầy hiệu trưởng khiến tôi cảm thấy rất áy náy:
-Thầy à, trò nó tuổi nhỏ vẫn chưa hiểu hết tính chất của sự việc, thầy giảm nhẹ tội cho nó đi ạ!
-Không được, như thế sau này tôi lấy ai làm gương để những đứa khác noi theo đây?
-Thưa thầy, cô Thanh nói đúng đấy ạ! Dù sao đây là lần đầu tiên bạn Phong phạm lỗi, hãy cho bạn ấy một cơ hội sửa sai đi ạ?
Lam Ngọc cũng sốt sắng năn nỉ thầy hiệu trưởng cùng cô Thanh.
Được hai người năn nỉ như thế thầy hiệu trưởng cũng lưỡng lự chưa kí chính thức vào giấy thôi học của tôi. Có lẽ ông cũng không phải là người quá nhẫn tâm, chỉ là do tôi đánh con trai ông ấy nên nhất thời ông ấy mới nhất thời nổi cơn giận dữ lên thôi.
Sau một lúc thuyết phục, thầy hiệu trưởng cũng đi đến quyết định cuối cùng:
-Thôi được rồi, trò Phong đánh nhau trong trường, nếu chiếu theo nội quy phải đuổi học 1 năm. Nhưng vì đây là lần đầu phạm tội, vả lại còn 2 tuần nữa là thi rồi tôi cũng không muốn làm khó. Vậy nên tôi sẽ đình chỉ học trò Phong 1 tuần để trò có thể tự suy nghĩ lại bản thân, trò có đồng ý không Phong?
-Thầy hỏi kia, đồng ý đi Phong?
Lam Ngọc nhìn tôi khẩn khoảng như thầm mong tôi đừng có một hành động nào quá lố nữa. còn về phía tôi, xét thấy 1 tuần cũng đủ để tôi giải quyết sự việc nên chẳng cần làm căng gì thêm, tôi hít một hơi thật dài nghiêm giọng:
-Dạ thưa em đồng ý, cảm ơn quyết định của thầy!
-Thế nhé, chính miệng trò Phong đã nói thì không được thay đổi nữa đâu! Phong có thể học hết ngày hôm nay, ngày mai phải thực hiện theo theo hình phạt đấy! Còn bây giờ tất cả trở về lớp đi!
Thế là buổi xét xử kết thúc. Bị đình chỉ học một tuần lễ là hình phạt dành cho tôi, và cũng là ngần ấy thời gian cho tôi để thực hiện kế hoạch. Nhưng trước khi thực hiện điều đó, tôi phải đối mặt với một thử thách lớn, đó là Lam Ngọc và những người thân của tôi, họ không biết tôi đang thực hiện kế hoạch của mình, chỉ đơn thuần cho rằng tôi đánh người và tôi bị đình chỉ học. Cho nên trong suốt quãng đường đến lớp, Lam Ngọc cứ dò hỏi tôi:
-Phong, giải thích cho Ngọc biết, vì sao lại đánh thằng Nghĩa thế hả?
-Không vì lí do gì cả, thích là đánh!
-Chẳng phải Phong đã hứa rồi sao?
-Ừa, thì hứa nhưng tức lên ai mà nhớ đâu!
-Phong…đứng lại cho Ngọc!
-Việc gì phải đứng?
-Đồ thất hứa!
-Ừ đấy!
-Đồ phụ bạc!
Đến câu này, tôi chợt giật thót đứng sững lại. Câu nói đó như bóp nghẹn trái tim tôi thở không ra hơi, cả người tôi như có một luôn điện cực mạnh chạy rần rần đến tê tái. Tôi quay lại, Lam Ngọc giờ đang nhìn tôi với ấy mắt hờn dỗi còn hơn lúc sáng. Nàng lườm tôi mà hai khoé mắt cứ rơi hững hờ những giọt nước lóng lánh.
Tôi biết, Lam Ngọc không phải là người mau nước mắt, trái lại nàng còn rất kiên cường, cứng rắn. Đến việc bị tạt sơn mà nàng còn chưa khóc thì đủ biết nàng là người mạnh mẽ đến đâu rồi. Nhưng lần này nàng lại khóc, lần khóc này cũng như những lần khóc khác, đều là vì tôi. Vì chính bản thân tôi quá lạnh nhạt với nàng nên đã làm nàng đau lòng, đau đến phát khóc.
Tự dưng theo bản năng mách bảo, tôi từ từ tiến đến gần nàng, đưa tay quệt đi hàng nước mắt còn ráo hoảnh trên khoé mắt. Nhưng Lam Ngọc đã gạt tay tôi ra thẳng thừng:
-Muốn đi đâu thì đi đi!
-Phong xin lỗi!
-Ai cần, Phong muốn tự làm theo ý mình mà!
Tôi khẽ cười, cười cái sự giận dỗi trẻ con của Lam Ngọc. Nhưng rồi tôi nhanh chóng trở lại với chính mình, áp sát vào tai nàng thỏ thẻ:
-Ngọc à, không phải Phong cố ý phá bỏ lời hứa đâu, mọi chuyện đều có nguyên do cả!
-Nguyên do gì?
-Nó nằm trong một kế hoạch đã được vạch trước!
-Kế hoạch gì vậy, cho Ngọc tham gia được không?
-Không được đâu, vì đảm bảo tính tuyệt mật nên càng ít người biết càng tốt, vả lại kế hoạch này cũng không cần nhiều người!
-Nhưng Ngọc muốn giúp Phong!
-Phong ổn mà, chỉ cần Ngọc hứa không nói với ai về kế hoạch này thì đã giúp Phong khá nhiều rồi, tuyệt đồi đừng để bất cứ ai ngoài Ngọc biết nhé!
-Ừ, Ngọc hứa mà!
Thế rồi tôi lại lấy tay lau đi hàng nước mắt của nàng, lần này nàng đã yên vị để tôi quệt chúng đi không còn kháng cự nữa. Bây giờ trông nàng dễ thương hơn bao giờ hết, vẻ mặt e thẹn khi được tôi quệt nước mắt nhìn huyễn hoặc vô cùng, cứ muốn nựng vào má một phát nhưng lại sợ cụt tay nên thôi, kềm chế một tý vậy.
-Giờ tụi mình vào lớp nhé!
Tôi nở nụ cười rạn rỡ như sua đi nét đượm buồn trên mặt nàng cũng như tự trấn an mình phải cố gắng hết sức vượt qua cuộc thử thách đầy cam go trước mắt này. Theo kế hoạch, tôi sẽ tự thân mình làm tất cả, thằng Vũ chỉ trợ giúp được phần nào. Nếu bây giờ tôi không động viên mình, thì còn ai có thể động viên tôi ngay lúc này đây?
Thằng Toàn đã nói rằng nếu muốn hạ gục thằng Nghĩa thì đều đầu tiên là không được động chạm đến tay chân, vì nếu động chạm đến tay chân thì chỉ khắc chế nó được một khoảng thời gian, sau đó nó sẽ trả thù lại gấp bội lần. Chỉ có tìm mọi cách nắm được đằng cán của nó mới mong nó không tác quai tác quai nữa qua đó sẽ khiến nó im miệng luôn. Cho nên hợp tác với thằng Vũ kì này, tôi chỉ nhắm đến tìm bằng chứng để hạ gục nó một lần và mãi mãi, sẽ không có một thằng Nghĩa ngông cuồn nào còn hiện diện trong trường này như tôi đã từng làm với thằng Vũ trước đây.
Ngày hôm sau là ngay tôi chính thức nghỉ học, cảm giác được thức dậy sớm hằng ngày không còn nữa mà thay thế vào đó là cảm giác hụt hẫn khi tỉnh giấc và nhìn lên đồng hồ giờ này đã 7-8h sáng. Tôi thức dậy, tự pha cho mình một ly cà phê, đương nhiên nó vẫn là cappuccino và ăn nhẹ cùng với tô mì gói coi như là đã hoàn thành xong buổi sáng đạm bạc.
Sau khi ăn xong, tôi vòng xe ra tiệm hớt tóc đầu đường để dọn lại quả đầu theo yêu cầu của kế hoạch đặt ra, vì nếu để quả đầu cũ, thế nào tôi cũng bị phát hiện thôi. Nhưng để chọn cho mình một quả đầu ưng ý thì không phải là dễ, tôi muốn một kiểu tóc vừa đàng hoàng lại vừa dân chơi nhưng nghĩ mãi ra kiểu nào vừa lòng cả, những kiểu ông thợ hớt gợi ý cho tôi toàn là những kiểu người ngoài hành tinh từ đâu xuống, hớt kiểu đó quê chẳng để đâu được.
Thế rồi chọn đi chọn lại, tôi cũng chọn được một kiểu tôi cho là bình thường nhất, kiểu mồng gà. Dùng tông đơ đẩy gọn hai bên rồi giữa đầu cho tóc dựng đứng lên, nom nó không quá dị hợm nhưng lại đảm bảo tính dân chơi phố chợ, chuẩn bụi đời!
Hớt tóc xong thì tôi lại tiến hành những khâu hóa trang tiếp theo. Chiếc khẩu trang đen tôi chỉ dùng để đeo khi vào bệnh viện, này sẽ là vật bất ly thân với tôi trong kế hoạch của thằng Vũ kì này, cả chiếc nón kết đen tôi mới mua mấy tuần trước nữa, cả hai từ đây sẽ là chiến hữu đồng sinh cộng tử với tôi kể từ giây phút này.
Địa điểm tôi hẹn gặp thằng Vũ là ở một quán cà phê lụp xụp nằm ở Nhà Bè. Khi tôi đến nơi, đã thấy thằng Vũ và một số người khác ngồi sẵn ở đó từ lúc nào. Trong số đó, còn có cả thằng Nghĩa, kẻ đối địch với tôi ở thời điểm hiện tại. Thấy cả bè lũ bọn nó ở đấy, tôi cũng có chút hồi hộp, tuy rằng đã hóa trang nhìn giống bụi đời nhưng tôi vẫn không thể nào giấu nỗi vẻ lo lắng khi đối diện với tụi nó. Trên đường đi mà tôi cứ nuốt khan ừng ực, thở không ra hơi.
May sao, thằng Vũ đã chủ động chạy ra đón tôi vào tránh tình cảnh tôi ngẫn tò tè ngoài quán chả biết gì:
-À xin giới thiệu anh, đây là đàn em mới chiêu mộ được của em, nó tên là Long, đánh đấm cũng khá lắm đó!
-Ồ để anh mày em!
Nó nhìn tôi một lượt từ trên xuống dưới rồi tấm tắc:
-Chà, cũng có cốt cách ghê chứ! Nhưng sao mà nó bịt khẩu trang thế, gỡ ra cho anh mày xem mặt chứ!
-À hà, mặt của nó hồi đó bị người ta tạt axit nên trông ghê lắm, phải suốt ngày đeo khẩu trang đấy ạ!
-Ừ, thế thôi tao không miễn cưỡng! Nhưng muốn làm thân cận của tao thì phải chứng tỏ sự trung thành một chút đã!
-Chứng tỏ thế nào hả anh? Nó là do em giới thiệu mà, đương nhiên là trung thành rồi!
Thằng Nghĩa dốc một ngụm nước rồi ôn tồn:
-Đời chả tin được thằng nào đâu em, phải thử lửa nó đã!
-Thế anh muốn thử lửa thế nào ạ?
-Cũng không có gì đặc biệt, chiều tan mai tan học đi theo anh ra bãi cát ở quận 7 đi!
-Ở đó có gì ạ?
-Dạo gần đây có mấy thằng trẻ trâu ở đó cứ lâm le đòi đánh anh, nếu chú mày biết đánh nhau thật thì ngày mai đi theo anh ra ngoài đó, được chứ?
-Ơ, lỡ nó đông quá thì sao ạ?
-Đết sợ đi, anh chỉ thử võ chú mày thôi, còn thằng Vũ vẫn đi theo từ xa mà!
-Dạ vậy chiều em đợi sẵn ở sân cát được không ạ?
-Ờ, thế cũng được! mắc công chú mày đợi ở cổng người ta lại dị nghị!
-Dạ vậy em về trước! Mai gặp lại!
Chào tạm biệt xong tôi ra về. Thằng Vũ cũng theo ra tiễn tôi một đoạn:
-Coi như bước đầu đã xong rồi! Thằng Nghĩa nó không nhận ra mày! Chỉ cần mày làm tốt nhiệm vụ ngày mai nữa là xong!
-Ừ, tao biết rồi! Bye mày, tao về trước nhé!
-Ừ, bye!
Trong lúc tôi còn đang ngồi nhà cay cú cái vụ thằng Nghĩa phá phanh xe của tôi thì chuông cổng bỗng vang lên. Lúc đầu tôi hơi sợ vì người đang đứng ngoài cổng đội nón kết lụp xụp, còn bịt cả khẩu trang làm tôi hơi liên tưởng đến mấy thằng xã hội đen chuyên đi đâm thuê chém mướn được thằng Nghĩa thuê đến đây để giết tôi cũng nên.
Như giải đáp thắc mắc của tôi, người đứng ngoài cổng đó nói khe khẽ:
-Tao Vũ đây, mở cổng cho tao đi!
-Ủa mày hả, sao tìm được nhà tao?
-Mở cửa trước đi, ở ngoài nói không tiện.
Nó vừa nói vừa nhìn dáo dác xung quanh nơi như sợ có người theo dõi.
Tôi biết ý nên lật đật chạy ra mở cổng cho nó vào ngay, vì xét ra thì thằng Vũ với tôi chẳng còn tý ân oán nào nữa cả. Tôi và nó đã giải quyết sòng phẳng từ lâu, Hoàng Mai tôi cũng đã buông bỏ để nó có thể toàn tâm làm lại con người tốt. Vả lại tôi với nó không gặp mặt đã lâu, nay nó chủ động tìm đến tôi thì ắt hẳn phải có chuyện hệ trọng lắm.
Vừa ngồi xuống ghê sô pha, tôi vào đề ngay:
-Sao mày biết nhà tao vậy?
-Hoàng Mai cho tao biết đó!
-Hoàng Mai? Thế mày đến đây tìm tao có việc gì?
-Có phải mày đang gặp rắc rối với thằng Nghĩa không?
-Sao mày biết vậy?
Nó chỉ thở dài rồi nghiêm mặt nhìn vào tôi:
-Thực ra tao là người của thằng Nghĩa!
-Cái…mày…
Tôi sửng sốt suýt bật khỏi ghế nhưng may sao vẫn còn có thể kiềm lại được. Tôi trấn tĩnh hỏi lại:
-Mày là người của thằng Nghĩa sao?
-Đúng, bé Phương và cả chiếc xe đạp của mày đều là do tao làm theo lệnh của nó!
-Thằng khốn, sao mày lại làm thế hả? Chẳng phải tao đã bảo mày phải toàn tâm với Hoàng Mai mà bớt làm chuyện xấu đi à?
-Bộ mày tưởng tao muốn lắm sao, tao chỉ vì bất đắc dĩ thôi!
-Sao, mày nói gì?
-Thằng Nghĩa nó uy hiếp tao, nếu tao không làm theo lệnh của nó, nó sẽ gây khó dễ cho Hoàng Mai. Mày nghĩ xem tao có làm trái lệnh nó được không?
Lúc này mặt thằng Vũ nghiêm nghị hơn bao giờ hết. Từ trong ánh mắt của nó như ẩn chứa một nỗi niềm gì đó rất căm phẫn, rất hận thù. Nhưng chắc có lẽ vì biểu hiện đó nên tôi mới tin là nó nói thật.
Tôi ngã ra ghế thở dài:
-Thôi được rồi, tao không chấp nhất chuyện này! Thế mày đến đây ngoài mấy việc này ra còn gì nữa không?
-Còn một chuyện và cũng là chuyện hệ trọng nhất tao muốn nói với mày đây!
-Thế mày nói đi!
-Kể từ khi mày đưa tao cái thẻ nhớ, tao đã xem lại chính mình và cảm thấy ghê tởm bản thân! Mày nói đúng, tao không nên vướng quá nhiều vào mấy cái chuyện phức tạp này, nên tao muốn thoát khỏi đó và cũng là vì Hoàng Mai!
-Mày tính thoát bằng cách gì?
-Chỉ cần phế truất chức bí thư đoàn trường của nó, làm cho nó mất đi nguồn thu nhập bất chính là tao cam đoan chẳng có thằng nào còn theo nó nữa!
-Mày nói thu nhập bất chính à?
-Đúng, nó lợi dụng chứ bí thư đoàn trường làm nhiều việc xấu lắm, từ bớt xén tiền quỹ đoàn cho đến ăn chặn tiền từ thiện đoàn trường, có chuyện gì mà tao không biết nó chứ!
-Thế sao mày không phanh phui đi!
-Không, một mình tao không đủ sức! Bởi thế nên tao mới nhờ đến mày vì cơ bản nó cũng là kẻ thù của mày, đúng chứ?
-Thế mày cần gì ở tao?
Nó từ tốn nâng cốc nước tôi đặt lên bàn lúc nãy dốc một ngụm rồi quệt miệng:
-Tao muốn hợp tác với mày!
-Hợp tác như thế nào, kế hoạch của mày ra sao?
-Được thôi, tao sẽ nói kế hoạch cho mày biết để mày có thể suy nghĩ tường tận, vì nếu hợp tác với tao, mày sẽ chịu thiệt một tí đấy!
Dù đã mường tượng ra được phần nào kế hoạch của nó nhưng tôi vẫn muốn được nghe chính miệng nó trình bày lại kế hoạch với tôi để xem như sự nhất quán giữa hai con người chung một kẻ thù, hai bằng hữu chung một chí tuyến.
Nó kể rất rành mạch và rõ ràng từng chi tiết kế hoạch cho tôi biết, theo đó giai đoạn đầu của kế hoạch là tôi phải cách li khỏi trường học và với mọi người thân mà tôi biết để tránh liên luỵ đến họ cũng như là để bảo toàn danh tính cho tôi vì để thực hiện kế hoạch này, tôi phải đóng vai một người khác, một thằng ăn chơi liêu lỏng thực thụ.
-Sao, mày đồng ý chứ?
-Việc này…chậc…tao cũng không chắc!
Tôi cắn môi lưỡng lự.
-Số điện thoại tao đây, khi nào mày quyết định thì nhắn tin cho tao. Tao sẽ sắp xếp cho mày vị trí phù hợp!
-Được, tao sẽ suy nghĩ lại!
-Ừ, tạm biệt!
-À mà khoan đã!
Nửa chừng nó ra khỏi cổng, tôi gọi với.
-Gì đấy?
-Mày với Hoàng Mai thế nào rồi?
-Hề, chỉ còn một trở ngại duy nhất là thằng Nghĩa thôi!
Nó chào tạm biết rồi lại bịt khẩu trang, đội chiếc nón kết vào xoay vòng chiếc pê đan đạp xe rời khỏi nhà tôi.
Vẻ như nếu thằng Nghĩa bị hạ gục, sẽ có rất nhiều lợi ích kéo theo. Ngọc Lan sẽ được tự do, thằng Vũ sẽ đến với Hoàng Mai và những người thân xung quanh tôi cũng được an toàn nữa.
Cuối cùng sau một đêm trằn trọc, tôi đã đi đến quyết định cuối cùng, đương nhiên tôi đã quyết định sẽ hợp tác với thằng Vũ, đó chính là nguyên nhân tôi bạo gan đánh thằng Nghĩa bầm dập đến thế, đã ra đi thì phải ra đi cho oanh liệt mà.
Trở lại với thời điểm tôi đánh thằng Nghĩa, sau khi ba của nó tức là thầy hiệu trưởng kịp thời đến ngăn cản, tôi được mời lên văn phòng làm việc. Kì này thầy hiệu trưởng có vẻ rất nghiêm túc, ông mời cả cô Thanh chủ nhiệm lớp tôi và cả lớp trưởng 10A4 Lam Ngọc nữa. Phải đối diện với khuôn mặt sát khí của Lam Ngọc là điều tôi sợ nhất, tôi đã làm trái với lời dặn của nàng thì làm sao tôi dám nhìn mặt nàng được.
Khi Lam Ngọc đi vào văn phòng cùng với cô Thanh, tôi chỉ dám nhìn xuống đất chứ không dám nhìn mặt bất cứ ai. Khi đi ngang tôi, nàng khựng lại một tí, chắc là đang nhìn vào cái bản mặt lấm lét của tôi lúc đó mà trách thầm vì tôi đã trót nuốt lời hứa một cách ngang nhiên.
Khi hai người đó ổn định chỗ ngồi đối diện với thầy hiệu trưởng, tôi mới dám ngước lên quan sát tình hình.
Lam Ngọc giờ này sắc mặt coi bộ đang rất giận dữ. Nàng cứ cau mày xoay xoay cây viết giữa các ngón tay mà nhìn về khoảng không trước mặt như đang suy nghĩ điều gì đó. Một hành động mà khi lâm vào tình cảnh khó khăn, nàng mới biểu lộ.
-Như tôi đã nói rồi đấy, trò Phong vô cớ đánh người nếu chiếu theo nội quy thì phải bị đình chỉ học ít nhất một năm
-Thầy phải suy xét lại vụ việc kĩ chứ ạ, nếu chỉ dựa vào những gì mình thấy không thôi thì chưa thể quyết định vội được!
-Cô Thanh nói thế chẳng phải là đang ám chỉ tôi vu oan cho trò Phong à?
-Tôi không có ý đó, chỉ là phải xét xử lại vụ việc qua lời kể của người trong cuộc đã!
-Muốn thế chứ gì? Nghĩa, trình bày cho cô Thanh nghe xem đã xảy ra việc gì giữa hai đứa nào?
-Dạ, thưa là em Phong em ấy có vẻ cay cú khi con hay đi chơi với Lanna ạ?
-Lanna? Bí thư chị đoàn lớp cô phải không Thanh?
-Dạ phải!
-Thực sự thì con đi nhiều với Lanna không phải là đi chơi hoàn toàn đâu ạ, còn một số công việc đoàn mà con giao cho Lanna phụ trách nữa. Ấy thế mà em Phong lại nổi lòng ganh gét nhiều lần đe doạ đánh con nữa ạ!
-Thế sao kì này Phong lại đánh em thế?
-Dạ là lúc sáng Phong bị một đám học sinh chọi dầu nên xuống phòng y tế xin tắm rửa, gặp con ở đó hỏi thăm mấy câu mà em ấy đã đánh con rồi!
-Đồ nói dối!
Lam Ngọc bực tức đứng phắt dậy hét vào mặt thằng Nghĩa làm nó giật mình bật ngửa ra sau.
-Trò Ngọc, tôi nhắc em lần đầu phải giữ trật tự! Tôi có nghe nói lúc sáng em đã có những hành động quá lố, giờ lại muốn làm loạn nơi này à?
-Dạ, em xin lỗi!
Nàng thở hắt ngồi xuống, mắt vẫn nhìn trừng vào thằng Nghĩa làm nó sợ hãi chẳng dám nhìn vào em dù chỉ một lần.
-Như cô Thanh đã thấy đấy, bí thư đoàn trường Nghĩa đây xưa giờ nổi tiếng là thật thà, ngoan hiền, không lý nào nó lại đi vu oan cho một người xa lạ đâu!
-Nhưng lời nói một chiều thì chưa thể chứng minh được gì đâu ạ, phải nghe lời giải thích của Phong đã!
Rồi cô quay sang tôi với giọng khẩn khoản:
-Phong, em giải thích mọi việc rõ ràng đi!
Tất cả mọi ánh nhìn giờ này đều đổ dồn vào tôi, đương nhiên cả Lam Ngọc cũng thế. Nàng nhìn tôi với đôi mắt trông chờ, trông chờ một lời giải thích, một lời biện minh từ tôi rằng tôi không cố ý đánh thằng Nghĩa, tất cả mọi việc chỉ là do tôi không kiểm soát được bản thân, tôi sẽ xin lỗi thằng Nghĩa và mọi chuyện sẽ được giải quyết trong êm đềm.
Nhưng tôi không phải là người dễ nhún nhường trước bất cứ ai, nhất là khi tôi đang thực hiện kế hoạch của mình thì dễ gì tôi chịu khuất phục thằng Nghĩa như thế chứ. Thế nên tôi nhếch môi trừng mắt nhìn thằng nó:
-Phải, những lời thằng Nghĩa nói là thật, tôi muốn đấm vào cái bản mặt đáng ghét đó…
-Phong…im ngay!
Lam Ngọc đột nhiên đứng dậy trừng mắt nhìn tôi đầy căm phẫn.
-Trò Ngọc, tôi nhắc lần cuối cùng nhé không được mất trật tự trong này, còn một lần nữa đừng trách tại sao tôi hạ hạnh kiểm!
Mặc dù vẫn còn giận tôi lắm, nhưng nàng đành ngồi xuống cắn môi lườm tôi không ngơi một chút nào. Tôi biết trong lòng nàng lúc này đang nghĩ gì chắc nàng giận tôi lắm. Trước mặt nàng tôi còn vênh váo tự nhận tội thế kia mà. Nhưng đây là kế hoạch, tôi không cho phép bất cứ ai làm trở ngại nó ngay cả người thân của tôi.
Nghe được những lời thú tội của tôi, thằng Nghĩa càng khoái trá, nó liên tục đốc thúc ba nó phải đuổi học tôi cho bằng được. Còn thầy hiệu trưởng cũng y như con trai mình, gậm gực kí vào biên bản đình chỉ học không một chút ngần ngại.
Tuy nhiên, cô Thanh vẫn chưa hết hi vọng. Cô tiếp tục nài nỉ thầy hiệu trưởng khiến tôi cảm thấy rất áy náy:
-Thầy à, trò nó tuổi nhỏ vẫn chưa hiểu hết tính chất của sự việc, thầy giảm nhẹ tội cho nó đi ạ!
-Không được, như thế sau này tôi lấy ai làm gương để những đứa khác noi theo đây?
-Thưa thầy, cô Thanh nói đúng đấy ạ! Dù sao đây là lần đầu tiên bạn Phong phạm lỗi, hãy cho bạn ấy một cơ hội sửa sai đi ạ?
Lam Ngọc cũng sốt sắng năn nỉ thầy hiệu trưởng cùng cô Thanh.
Được hai người năn nỉ như thế thầy hiệu trưởng cũng lưỡng lự chưa kí chính thức vào giấy thôi học của tôi. Có lẽ ông cũng không phải là người quá nhẫn tâm, chỉ là do tôi đánh con trai ông ấy nên nhất thời ông ấy mới nhất thời nổi cơn giận dữ lên thôi.
Sau một lúc thuyết phục, thầy hiệu trưởng cũng đi đến quyết định cuối cùng:
-Thôi được rồi, trò Phong đánh nhau trong trường, nếu chiếu theo nội quy phải đuổi học 1 năm. Nhưng vì đây là lần đầu phạm tội, vả lại còn 2 tuần nữa là thi rồi tôi cũng không muốn làm khó. Vậy nên tôi sẽ đình chỉ học trò Phong 1 tuần để trò có thể tự suy nghĩ lại bản thân, trò có đồng ý không Phong?
-Thầy hỏi kia, đồng ý đi Phong?
Lam Ngọc nhìn tôi khẩn khoảng như thầm mong tôi đừng có một hành động nào quá lố nữa. còn về phía tôi, xét thấy 1 tuần cũng đủ để tôi giải quyết sự việc nên chẳng cần làm căng gì thêm, tôi hít một hơi thật dài nghiêm giọng:
-Dạ thưa em đồng ý, cảm ơn quyết định của thầy!
-Thế nhé, chính miệng trò Phong đã nói thì không được thay đổi nữa đâu! Phong có thể học hết ngày hôm nay, ngày mai phải thực hiện theo theo hình phạt đấy! Còn bây giờ tất cả trở về lớp đi!
Thế là buổi xét xử kết thúc. Bị đình chỉ học một tuần lễ là hình phạt dành cho tôi, và cũng là ngần ấy thời gian cho tôi để thực hiện kế hoạch. Nhưng trước khi thực hiện điều đó, tôi phải đối mặt với một thử thách lớn, đó là Lam Ngọc và những người thân của tôi, họ không biết tôi đang thực hiện kế hoạch của mình, chỉ đơn thuần cho rằng tôi đánh người và tôi bị đình chỉ học. Cho nên trong suốt quãng đường đến lớp, Lam Ngọc cứ dò hỏi tôi:
-Phong, giải thích cho Ngọc biết, vì sao lại đánh thằng Nghĩa thế hả?
-Không vì lí do gì cả, thích là đánh!
-Chẳng phải Phong đã hứa rồi sao?
-Ừa, thì hứa nhưng tức lên ai mà nhớ đâu!
-Phong…đứng lại cho Ngọc!
-Việc gì phải đứng?
-Đồ thất hứa!
-Ừ đấy!
-Đồ phụ bạc!
Đến câu này, tôi chợt giật thót đứng sững lại. Câu nói đó như bóp nghẹn trái tim tôi thở không ra hơi, cả người tôi như có một luôn điện cực mạnh chạy rần rần đến tê tái. Tôi quay lại, Lam Ngọc giờ đang nhìn tôi với ấy mắt hờn dỗi còn hơn lúc sáng. Nàng lườm tôi mà hai khoé mắt cứ rơi hững hờ những giọt nước lóng lánh.
Tôi biết, Lam Ngọc không phải là người mau nước mắt, trái lại nàng còn rất kiên cường, cứng rắn. Đến việc bị tạt sơn mà nàng còn chưa khóc thì đủ biết nàng là người mạnh mẽ đến đâu rồi. Nhưng lần này nàng lại khóc, lần khóc này cũng như những lần khóc khác, đều là vì tôi. Vì chính bản thân tôi quá lạnh nhạt với nàng nên đã làm nàng đau lòng, đau đến phát khóc.
Tự dưng theo bản năng mách bảo, tôi từ từ tiến đến gần nàng, đưa tay quệt đi hàng nước mắt còn ráo hoảnh trên khoé mắt. Nhưng Lam Ngọc đã gạt tay tôi ra thẳng thừng:
-Muốn đi đâu thì đi đi!
-Phong xin lỗi!
-Ai cần, Phong muốn tự làm theo ý mình mà!
Tôi khẽ cười, cười cái sự giận dỗi trẻ con của Lam Ngọc. Nhưng rồi tôi nhanh chóng trở lại với chính mình, áp sát vào tai nàng thỏ thẻ:
-Ngọc à, không phải Phong cố ý phá bỏ lời hứa đâu, mọi chuyện đều có nguyên do cả!
-Nguyên do gì?
-Nó nằm trong một kế hoạch đã được vạch trước!
-Kế hoạch gì vậy, cho Ngọc tham gia được không?
-Không được đâu, vì đảm bảo tính tuyệt mật nên càng ít người biết càng tốt, vả lại kế hoạch này cũng không cần nhiều người!
-Nhưng Ngọc muốn giúp Phong!
-Phong ổn mà, chỉ cần Ngọc hứa không nói với ai về kế hoạch này thì đã giúp Phong khá nhiều rồi, tuyệt đồi đừng để bất cứ ai ngoài Ngọc biết nhé!
-Ừ, Ngọc hứa mà!
Thế rồi tôi lại lấy tay lau đi hàng nước mắt của nàng, lần này nàng đã yên vị để tôi quệt chúng đi không còn kháng cự nữa. Bây giờ trông nàng dễ thương hơn bao giờ hết, vẻ mặt e thẹn khi được tôi quệt nước mắt nhìn huyễn hoặc vô cùng, cứ muốn nựng vào má một phát nhưng lại sợ cụt tay nên thôi, kềm chế một tý vậy.
-Giờ tụi mình vào lớp nhé!
Tôi nở nụ cười rạn rỡ như sua đi nét đượm buồn trên mặt nàng cũng như tự trấn an mình phải cố gắng hết sức vượt qua cuộc thử thách đầy cam go trước mắt này. Theo kế hoạch, tôi sẽ tự thân mình làm tất cả, thằng Vũ chỉ trợ giúp được phần nào. Nếu bây giờ tôi không động viên mình, thì còn ai có thể động viên tôi ngay lúc này đây?
Thằng Toàn đã nói rằng nếu muốn hạ gục thằng Nghĩa thì đều đầu tiên là không được động chạm đến tay chân, vì nếu động chạm đến tay chân thì chỉ khắc chế nó được một khoảng thời gian, sau đó nó sẽ trả thù lại gấp bội lần. Chỉ có tìm mọi cách nắm được đằng cán của nó mới mong nó không tác quai tác quai nữa qua đó sẽ khiến nó im miệng luôn. Cho nên hợp tác với thằng Vũ kì này, tôi chỉ nhắm đến tìm bằng chứng để hạ gục nó một lần và mãi mãi, sẽ không có một thằng Nghĩa ngông cuồn nào còn hiện diện trong trường này như tôi đã từng làm với thằng Vũ trước đây.
Ngày hôm sau là ngay tôi chính thức nghỉ học, cảm giác được thức dậy sớm hằng ngày không còn nữa mà thay thế vào đó là cảm giác hụt hẫn khi tỉnh giấc và nhìn lên đồng hồ giờ này đã 7-8h sáng. Tôi thức dậy, tự pha cho mình một ly cà phê, đương nhiên nó vẫn là cappuccino và ăn nhẹ cùng với tô mì gói coi như là đã hoàn thành xong buổi sáng đạm bạc.
Sau khi ăn xong, tôi vòng xe ra tiệm hớt tóc đầu đường để dọn lại quả đầu theo yêu cầu của kế hoạch đặt ra, vì nếu để quả đầu cũ, thế nào tôi cũng bị phát hiện thôi. Nhưng để chọn cho mình một quả đầu ưng ý thì không phải là dễ, tôi muốn một kiểu tóc vừa đàng hoàng lại vừa dân chơi nhưng nghĩ mãi ra kiểu nào vừa lòng cả, những kiểu ông thợ hớt gợi ý cho tôi toàn là những kiểu người ngoài hành tinh từ đâu xuống, hớt kiểu đó quê chẳng để đâu được.
Thế rồi chọn đi chọn lại, tôi cũng chọn được một kiểu tôi cho là bình thường nhất, kiểu mồng gà. Dùng tông đơ đẩy gọn hai bên rồi giữa đầu cho tóc dựng đứng lên, nom nó không quá dị hợm nhưng lại đảm bảo tính dân chơi phố chợ, chuẩn bụi đời!
Hớt tóc xong thì tôi lại tiến hành những khâu hóa trang tiếp theo. Chiếc khẩu trang đen tôi chỉ dùng để đeo khi vào bệnh viện, này sẽ là vật bất ly thân với tôi trong kế hoạch của thằng Vũ kì này, cả chiếc nón kết đen tôi mới mua mấy tuần trước nữa, cả hai từ đây sẽ là chiến hữu đồng sinh cộng tử với tôi kể từ giây phút này.
Địa điểm tôi hẹn gặp thằng Vũ là ở một quán cà phê lụp xụp nằm ở Nhà Bè. Khi tôi đến nơi, đã thấy thằng Vũ và một số người khác ngồi sẵn ở đó từ lúc nào. Trong số đó, còn có cả thằng Nghĩa, kẻ đối địch với tôi ở thời điểm hiện tại. Thấy cả bè lũ bọn nó ở đấy, tôi cũng có chút hồi hộp, tuy rằng đã hóa trang nhìn giống bụi đời nhưng tôi vẫn không thể nào giấu nỗi vẻ lo lắng khi đối diện với tụi nó. Trên đường đi mà tôi cứ nuốt khan ừng ực, thở không ra hơi.
May sao, thằng Vũ đã chủ động chạy ra đón tôi vào tránh tình cảnh tôi ngẫn tò tè ngoài quán chả biết gì:
-À xin giới thiệu anh, đây là đàn em mới chiêu mộ được của em, nó tên là Long, đánh đấm cũng khá lắm đó!
-Ồ để anh mày em!
Nó nhìn tôi một lượt từ trên xuống dưới rồi tấm tắc:
-Chà, cũng có cốt cách ghê chứ! Nhưng sao mà nó bịt khẩu trang thế, gỡ ra cho anh mày xem mặt chứ!
-À hà, mặt của nó hồi đó bị người ta tạt axit nên trông ghê lắm, phải suốt ngày đeo khẩu trang đấy ạ!
-Ừ, thế thôi tao không miễn cưỡng! Nhưng muốn làm thân cận của tao thì phải chứng tỏ sự trung thành một chút đã!
-Chứng tỏ thế nào hả anh? Nó là do em giới thiệu mà, đương nhiên là trung thành rồi!
Thằng Nghĩa dốc một ngụm nước rồi ôn tồn:
-Đời chả tin được thằng nào đâu em, phải thử lửa nó đã!
-Thế anh muốn thử lửa thế nào ạ?
-Cũng không có gì đặc biệt, chiều tan mai tan học đi theo anh ra bãi cát ở quận 7 đi!
-Ở đó có gì ạ?
-Dạo gần đây có mấy thằng trẻ trâu ở đó cứ lâm le đòi đánh anh, nếu chú mày biết đánh nhau thật thì ngày mai đi theo anh ra ngoài đó, được chứ?
-Ơ, lỡ nó đông quá thì sao ạ?
-Đết sợ đi, anh chỉ thử võ chú mày thôi, còn thằng Vũ vẫn đi theo từ xa mà!
-Dạ vậy chiều em đợi sẵn ở sân cát được không ạ?
-Ờ, thế cũng được! mắc công chú mày đợi ở cổng người ta lại dị nghị!
-Dạ vậy em về trước! Mai gặp lại!
Chào tạm biệt xong tôi ra về. Thằng Vũ cũng theo ra tiễn tôi một đoạn:
-Coi như bước đầu đã xong rồi! Thằng Nghĩa nó không nhận ra mày! Chỉ cần mày làm tốt nhiệm vụ ngày mai nữa là xong!
-Ừ, tao biết rồi! Bye mày, tao về trước nhé!
-Ừ, bye!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.