Cắt Bao Quy Đầu Cho Đàn Anh (H)
Chương 15: Em Có Nhớ Chi Tiết Em Giả Làm Con Chó Nhỏ Cắn Người Ở Trên Giường Không?
Tưởng Cật Miêu Đích
31/01/2024
Hứa Lê xoay người một cái, không để ý đến sự khác thường của hạ thể, phản ứng đầu tiên của cô chính là chạy thật nhanh!
Hứa Lê lén lút ra khỏi phòng ngủ, phát hiện Lục Từ không có ở đây, cô thở phào nhẹ nhõm, cô cũng nhìn thấy bữa sáng ở trên bàn, nhưng lúc này cô không có tâm trạng để ăn uống.
Cô tìm được điện thoại di động của mình ở trên sô pha, vừa mở ra đã thấy tin nhắn của Lục Từ gửi cho cô từ hơn hai giờ trước.
[Hôm nay tôi có ca mổ nên đã mua đồ ăn sáng cho em, tôi đặt ở trên bàn ăn đấy, em nhớ phải ăn nha, quần áo của em đang phơi ngoài ban công, nếu mệt mỏi quá thì nghỉ ngơi thêm một lúc.]
Hứa Lê dùng mu bàn tay sờ lên khuôn mặt nóng rực của mình, “Anh mới mệt đấy!”
Cô tìm được bộ quần áo đang phơi dở của mình ở trên ban công, cô nhìn đồng hồ, bây giờ đã gần mười hai giờ. Nếu cô còn chần chờ nữa thì Lục Từ chắc chắn sẽ tan tầm quay về nhà, bây giờ cô phải chạy ra khỏi đây ngay lập tức, cô cần phải chuẩn bị tâm lý một chút, hiện tại cô thật sự không biết nên dùng vẻ mặt gì để đối mặt với Lục Từ, huỷ diệt hết đi!
Khi cô đang ở trong phòng tắm thay quần áo, cô soi gương, nhìn thấy rất nhiều dấu vết xuất hiện trên cơ thể mình, suýt chút nữa cô đã nói tục một câu mẹ nó.
Ngày thường, Lục Từ suốt ngày ra vẻ ta đây rất thanh cao, kết quả khi ở trên giường lại hoang dại như thế này? Những hình ảnh thân mật đó lại hiện lên trong đầu của Hứa Lê khiến khuôn mặt của cô trở nên đỏ bừng.
Cô mặc nội y mới chỉ khô được một nửa vào, cổ áo phông đã bị Lục Từ xé rách, nên cô quyết định không mặc lại nữa. Cô vẫn nên mặc cái áo to rộng này của Lục Từ thì hơn, quần thì cô dùng máy sấy sấy một lúc cho đỡ ướt, sau đó cô mới mặc vào người.
Trước khi đi, cô còn liếc nhìn chiếc giường lớn lộn xà lộn xộn kia, có lẽ Lục Từ đã đổi khăn trải giường mới nên cô không nhìn thấy gì cả.
Trong trạng thái hoang mang rối bời, Hứa Lê thành công thoát khỏi chỗ ở của Lục Từ vào đúng mười hai giờ, vừa quay lại ký túc xá, cô đã lao ngay lên giường. Đến bây giờ cô vẫn cảm thấy tất cả mọi chuyện xảy ra đêm qua rất khó tin, cô cần thời gian để bình tĩnh lại, tiêu hoá sự việc xảy ra một cách bất ngờ này.
Sau ca mổ, Lục Từ ở bên kia cũng bắt đầu phát ngốc, anh ngồi trước màn hình vi tính gần nửa tiếng đồng hồ mà chỉ viết được một hàng chữ ghi lại quá trình mắc bệnh của bệnh nhân.
Vừa hết giờ làm một cái, anh vội vàng cởi áo blouse trắng để trở về nhà, nghĩ đến khả năng Hứa Lên còn chưa tỉnh dậy, trên mặt của anh lại lộ ra một chút ý cười.
Khi anh mang đồ ăn trưa đã được đóng gói cẩn thận trở về nhà, thì anh lại phát hiện ra Hứa Lê đã bỏ chạy, thậm chí cô còn không để lại một lời nào, tin nhắn wechat cũng không thèm trả lời.
Lục Từ: ….
“A… Chạy rồi sao?” Lục Từ bị chọc tức đến bật cười, anh lấy điện thoại di động ra, gửi cho Hứa Lê một tin nhắn.
Lục Từ: [Em đi đâu rồi?”
Hứa Lê: [Mèo con cúi chào.jpg]
Hứa Lê: [Ai nha, ngày hôm qua em uống hơi nhiều rượu, hiện tại em đang nhức đầu nên không nhớ rõ lắm, cảm ơn đàn anh đã cho em ở nhờ một đêm, đáng yêu.jpg]
Lục Từ gọi một cuộc gọi thoại đến, nhưng lại bị Hứa Lê ấn từ chối.
Lục Từ: [Ngủ xong liền từ chối sự thật?]
Da đầu của Hứa Lê căng ra, cô giải thích: [A… Đàn anh, anh muốn tiền phòng đúng không? Được rồi, nói thẳng ra đi, em chuyển cho anh ngay! Đánh yêu.jpg]
Thời điểm Lục Từ nhìn thấy Hứa Lê chuyển khoản hai trăm tệ qua wechat, huyết áp của anh đột nhiên tăng mạnh, phí dịch vụ trai bao sao? Cô định chơi trò mất trí nhớ với anh đấy à?
Lục Từ ấn vào video trên điện thoại di động của mình, sau đó gửi bằng chứng này qua cho cô.
Trước khi ấn mở video, Hứa Lê vẫn chưa nhớ ra mình đã làm cái gì… Nghe mấy câu nói như hổ như sói của mình trong video, cô thật sự muốn đóng gói đồ đạc dọn khỏi thế giới này….
Hứa Lê: [Mèo con cầu xin sự thương xót.jpg]
Hứa Lê: [Đàn anh! Em sai rồi! Em thật sự sai rồi! Em uống nhiều quá nên chơi hơi quá, anh đừng để ý nha….]
Lục Từ: [Em còn cắn lên ngực anh một cái rất đau.]
Hứa Lê: [Không có chuyện đó nha, em chỉ cắn một cái vào vai của anh thôi!] Đừng tưởng lừa cô là dễ!
Lục Từ: [Không phải em nói em không nhớ rõ sao? Em có nhớ chi tiết em giả làm con chó nhỏ cắn người ở trên giường không?]
Hứa Lê đau cả răng, người này đúng là xảo trá, hắn còn dám lừa cô?
Cô vò tung mái tóc ngắn của mình lên, sau đó gõ lên bàn phím điện thoại di động với sức lực rất lớn.
Hứa Lê: [Em ngủ đó! Thì sao nào? Anh cũng đâu chịu thiệt thòi gì đâu!]
Hứa Lê lén lút ra khỏi phòng ngủ, phát hiện Lục Từ không có ở đây, cô thở phào nhẹ nhõm, cô cũng nhìn thấy bữa sáng ở trên bàn, nhưng lúc này cô không có tâm trạng để ăn uống.
Cô tìm được điện thoại di động của mình ở trên sô pha, vừa mở ra đã thấy tin nhắn của Lục Từ gửi cho cô từ hơn hai giờ trước.
[Hôm nay tôi có ca mổ nên đã mua đồ ăn sáng cho em, tôi đặt ở trên bàn ăn đấy, em nhớ phải ăn nha, quần áo của em đang phơi ngoài ban công, nếu mệt mỏi quá thì nghỉ ngơi thêm một lúc.]
Hứa Lê dùng mu bàn tay sờ lên khuôn mặt nóng rực của mình, “Anh mới mệt đấy!”
Cô tìm được bộ quần áo đang phơi dở của mình ở trên ban công, cô nhìn đồng hồ, bây giờ đã gần mười hai giờ. Nếu cô còn chần chờ nữa thì Lục Từ chắc chắn sẽ tan tầm quay về nhà, bây giờ cô phải chạy ra khỏi đây ngay lập tức, cô cần phải chuẩn bị tâm lý một chút, hiện tại cô thật sự không biết nên dùng vẻ mặt gì để đối mặt với Lục Từ, huỷ diệt hết đi!
Khi cô đang ở trong phòng tắm thay quần áo, cô soi gương, nhìn thấy rất nhiều dấu vết xuất hiện trên cơ thể mình, suýt chút nữa cô đã nói tục một câu mẹ nó.
Ngày thường, Lục Từ suốt ngày ra vẻ ta đây rất thanh cao, kết quả khi ở trên giường lại hoang dại như thế này? Những hình ảnh thân mật đó lại hiện lên trong đầu của Hứa Lê khiến khuôn mặt của cô trở nên đỏ bừng.
Cô mặc nội y mới chỉ khô được một nửa vào, cổ áo phông đã bị Lục Từ xé rách, nên cô quyết định không mặc lại nữa. Cô vẫn nên mặc cái áo to rộng này của Lục Từ thì hơn, quần thì cô dùng máy sấy sấy một lúc cho đỡ ướt, sau đó cô mới mặc vào người.
Trước khi đi, cô còn liếc nhìn chiếc giường lớn lộn xà lộn xộn kia, có lẽ Lục Từ đã đổi khăn trải giường mới nên cô không nhìn thấy gì cả.
Trong trạng thái hoang mang rối bời, Hứa Lê thành công thoát khỏi chỗ ở của Lục Từ vào đúng mười hai giờ, vừa quay lại ký túc xá, cô đã lao ngay lên giường. Đến bây giờ cô vẫn cảm thấy tất cả mọi chuyện xảy ra đêm qua rất khó tin, cô cần thời gian để bình tĩnh lại, tiêu hoá sự việc xảy ra một cách bất ngờ này.
Sau ca mổ, Lục Từ ở bên kia cũng bắt đầu phát ngốc, anh ngồi trước màn hình vi tính gần nửa tiếng đồng hồ mà chỉ viết được một hàng chữ ghi lại quá trình mắc bệnh của bệnh nhân.
Vừa hết giờ làm một cái, anh vội vàng cởi áo blouse trắng để trở về nhà, nghĩ đến khả năng Hứa Lên còn chưa tỉnh dậy, trên mặt của anh lại lộ ra một chút ý cười.
Khi anh mang đồ ăn trưa đã được đóng gói cẩn thận trở về nhà, thì anh lại phát hiện ra Hứa Lê đã bỏ chạy, thậm chí cô còn không để lại một lời nào, tin nhắn wechat cũng không thèm trả lời.
Lục Từ: ….
“A… Chạy rồi sao?” Lục Từ bị chọc tức đến bật cười, anh lấy điện thoại di động ra, gửi cho Hứa Lê một tin nhắn.
Lục Từ: [Em đi đâu rồi?”
Hứa Lê: [Mèo con cúi chào.jpg]
Hứa Lê: [Ai nha, ngày hôm qua em uống hơi nhiều rượu, hiện tại em đang nhức đầu nên không nhớ rõ lắm, cảm ơn đàn anh đã cho em ở nhờ một đêm, đáng yêu.jpg]
Lục Từ gọi một cuộc gọi thoại đến, nhưng lại bị Hứa Lê ấn từ chối.
Lục Từ: [Ngủ xong liền từ chối sự thật?]
Da đầu của Hứa Lê căng ra, cô giải thích: [A… Đàn anh, anh muốn tiền phòng đúng không? Được rồi, nói thẳng ra đi, em chuyển cho anh ngay! Đánh yêu.jpg]
Thời điểm Lục Từ nhìn thấy Hứa Lê chuyển khoản hai trăm tệ qua wechat, huyết áp của anh đột nhiên tăng mạnh, phí dịch vụ trai bao sao? Cô định chơi trò mất trí nhớ với anh đấy à?
Lục Từ ấn vào video trên điện thoại di động của mình, sau đó gửi bằng chứng này qua cho cô.
Trước khi ấn mở video, Hứa Lê vẫn chưa nhớ ra mình đã làm cái gì… Nghe mấy câu nói như hổ như sói của mình trong video, cô thật sự muốn đóng gói đồ đạc dọn khỏi thế giới này….
Hứa Lê: [Mèo con cầu xin sự thương xót.jpg]
Hứa Lê: [Đàn anh! Em sai rồi! Em thật sự sai rồi! Em uống nhiều quá nên chơi hơi quá, anh đừng để ý nha….]
Lục Từ: [Em còn cắn lên ngực anh một cái rất đau.]
Hứa Lê: [Không có chuyện đó nha, em chỉ cắn một cái vào vai của anh thôi!] Đừng tưởng lừa cô là dễ!
Lục Từ: [Không phải em nói em không nhớ rõ sao? Em có nhớ chi tiết em giả làm con chó nhỏ cắn người ở trên giường không?]
Hứa Lê đau cả răng, người này đúng là xảo trá, hắn còn dám lừa cô?
Cô vò tung mái tóc ngắn của mình lên, sau đó gõ lên bàn phím điện thoại di động với sức lực rất lớn.
Hứa Lê: [Em ngủ đó! Thì sao nào? Anh cũng đâu chịu thiệt thòi gì đâu!]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.