Cắt Bao Quy Đầu Cho Đàn Anh (H)
Chương 40: Ở Trên Giường Rõ Ràng Là Con Chó Săn To Lớn, Cắm Đàn Em Sung Sướng Muốn Chết ~
Tưởng Cật Miêu Đích
31/01/2024
Hầu kết của Lục Từ không tự chủ được mà trượt mấy cái, giọng nói vừa gợi cảm vừa khắc chế vang lên trên đỉnh đầu của Hứa Lê. “Bé cưng, nếu em còn tiếp tục liếm, anh không chắc chắn mình sẽ không làm gì đâu nha…”
Hứa Lê giống như con mèo đang ăn vụng cá, cô lén cười lùi lại một chút, sau đó cô liếm môi của Lục Từ một cái, rồi nhanh chóng cầm lấy ba lô chạy ra cửa, hành động mở cửa đóng cửa rất liền mạch lưu loát.
Đáy mắt Lục Từ mang theo ý cười, anh liếm môi, đôi tay cài lại cúc áo sơ mi, sau đó đi theo cô ra khỏi nhà. Dáng vẻ sinh động như vậy của Hứa Lê, khiến anh không cưỡng lại được, cô thật sự quá hấp dẫn.
Hứa Lê đứng ở cửa thang máy đợi anh, Lục Từ đi qua, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô một cách rất tự nhiên.
Hứa Lê cúi đầu nhìn, sau đó cô mở các ngón tay của mình ra, xen vào kẽ hở giữa các ngón tay của Lục Từ, mười ngón tay đan chặt vào nhau, đây chính là cách nắm tay rất thân mật giữa những người đang yêu nhau.
Lục Từ nhìn hai bàn tay đan vào nhau, một lớn một nhỏ, trái tim anh mềm nhũn như một que kẹo bông gòn, cảm giác thỏa mãn sung sướng tràn ngập trong lòng anh.
Anh nắm chặt lấy bàn tay của cô, đây chính là phản ứng hoàn hảo nhất chứng minh sự chủ động của Hứa Lê.
Hai người cùng bước về phía bệnh viện, trong lòng cả hai đều hy vọng có thể đi chậm hơn một chút, để được ở cạnh nhau lâu hơn. Mặc dù không ai lên tiếng nói chuyện, nhưng không khí giữa hai người bọn họ lại tràn ngập màu hồng.
Lục Từ kinh ngạc phát hiện, bây giờ Hứa Lê bắt đầu dính chặt lấy anh, trước đó, khoảng cách giữa hai người vẫn còn tồn tại một bức tường ngăn cách, nhưng từ lúc sáng nay tỉnh dậy, khoảng cách đó dường như đã bị phá vỡ. Hứa Lê đã tự nhiên hơn rất nhiều, cô không còn nhiều điều phải trăn trở suy nghĩ như trước nữa.
Đối với Lục Từ, đây đúng là một chuyện tốt.
***
Cho dù con đường có dài đến mấy thì cũng có lúc đi hết, huống hồ là quãng đường ngắn như vậy.
Sau khi bước vào cửa chính của bệnh viện, hai người ăn ý buông lỏng tay ra, trong nháy mắt đó, cả hai vẫn chưa kịp thích ứng.
Đàn anh đàn em học cùng một giáo viên, hiện tại lại ở chung một phòng, ngẩng đầu cúi đầu là thấy nhau, nên hai người phải thu liễm lại một chút. Sau khi ra khỏi bệnh viện thì bất kể là ở trường học hay ở đâu đi chăng nữa, hai người có làm gì thì cũng không sao cả.
Nhưng ý của Hứa Lê là hai người nên khiêm tốn lại một chút, không nên khoa trương quá, xét về độ nổi tiếng của Lục Từ, cô nghĩ hai người không nên công khai, cứ để sau này rồi nói với mọi người cũng không muộn.
Lục Từ cũng không có ý kiến gì, sau khi nghe cô nói xong, anh chỉ nói. “Nhưng em không nên trì hoãn quá lâu, dù sao thì anh cũng muốn một thân phận quang minh chính đại, nếu không lúc nào anh cũng có cảm giác anh giống như một con cún con được em nuôi dưỡng, không phải con người.”
Hứa Lê huých nhẹ lên người anh một cái. “Rõ rành anh lớn hơn em một tuổi, chó con cái gì chứ? Rõ ràng là con chó săn to lớn được không.”
Thấy gần đó không có người, Hứa Lê tiến lại gần Lục Từ, sau đó dùng nói nhỏ để hai người đủ nghe thấy được, đùa giỡn nói. “Ở trên giường rõ ràng là con chó săn to lớn, cắm đàn em sung sướng muốn chết ~”
Nhìn thấy cô bỏ chạy không chút ngượng ngùng như vậy, Lục Từ bật cười. “Cô gái nhỏ này… Toàn suy một ra ba hay sao vậy?”
Nhưng Lục Từ lại làm cô thất vọng rồi, anh ở phía sau cũng không nhanh không chậm đuổi theo, vừa bước vào thang máy đã đứng bên cạnh Hứa Lê, trên mặt cũng không lộ ra cảm xúc gì cả.
Hứa Lê không còn lựa chọn nào khác ngoài việc yên lặng nghiêm túc, cất tâm tư muốn đùa giỡn đi.
Khi thang máy lên đến tầng trên, mọi người đều ra ngoài hết, trạm y tá ở đối diện thang máy không có ai. Hứa Lê đang định bước ra ngoài, thì Lục Từ lại cúi đầu mổ một cái lên môi của cô mà không hề báo trước, phút cuối cùng anh còn dùng đầu lưỡi liếm nhẹ lên cánh môi của cô một cái.
Dưới sự hốt hoảng kinh ngạc của Hứa Lê, người kia vui vẻ bước ra khỏi thang máy.
Hứa Lê đi đằng sau giậm chân liên đúng, đúng là đáng giận mà! Cô lại bị anh đùa giỡn lần nữa!
Cả buổi chiều bọn họ đều ở trong phòng khám bệnh, giáo viên hướng dẫn cũng không có ở đây, bọn họ liền đi theo một tổ giáo viên khác do khoa sắp xếp, nếu không có việc gì thì đi nghiên cứu ca bệnh, đọc sách, ghi lại quá trình mắc bệnh.
Lúc này lợi thế của việc có bạn trai là đàn anh được thể hiện rất rõ, Lục Từ sẽ giải đáp bất cứ thứ gì mà Hứa Lê không hiểu, hơn nữa anh còn rất kiên nhẫn, khiến hai bạn học còn lại nhìn mà ghen tị không thôi…
Hứa Lê giống như con mèo đang ăn vụng cá, cô lén cười lùi lại một chút, sau đó cô liếm môi của Lục Từ một cái, rồi nhanh chóng cầm lấy ba lô chạy ra cửa, hành động mở cửa đóng cửa rất liền mạch lưu loát.
Đáy mắt Lục Từ mang theo ý cười, anh liếm môi, đôi tay cài lại cúc áo sơ mi, sau đó đi theo cô ra khỏi nhà. Dáng vẻ sinh động như vậy của Hứa Lê, khiến anh không cưỡng lại được, cô thật sự quá hấp dẫn.
Hứa Lê đứng ở cửa thang máy đợi anh, Lục Từ đi qua, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô một cách rất tự nhiên.
Hứa Lê cúi đầu nhìn, sau đó cô mở các ngón tay của mình ra, xen vào kẽ hở giữa các ngón tay của Lục Từ, mười ngón tay đan chặt vào nhau, đây chính là cách nắm tay rất thân mật giữa những người đang yêu nhau.
Lục Từ nhìn hai bàn tay đan vào nhau, một lớn một nhỏ, trái tim anh mềm nhũn như một que kẹo bông gòn, cảm giác thỏa mãn sung sướng tràn ngập trong lòng anh.
Anh nắm chặt lấy bàn tay của cô, đây chính là phản ứng hoàn hảo nhất chứng minh sự chủ động của Hứa Lê.
Hai người cùng bước về phía bệnh viện, trong lòng cả hai đều hy vọng có thể đi chậm hơn một chút, để được ở cạnh nhau lâu hơn. Mặc dù không ai lên tiếng nói chuyện, nhưng không khí giữa hai người bọn họ lại tràn ngập màu hồng.
Lục Từ kinh ngạc phát hiện, bây giờ Hứa Lê bắt đầu dính chặt lấy anh, trước đó, khoảng cách giữa hai người vẫn còn tồn tại một bức tường ngăn cách, nhưng từ lúc sáng nay tỉnh dậy, khoảng cách đó dường như đã bị phá vỡ. Hứa Lê đã tự nhiên hơn rất nhiều, cô không còn nhiều điều phải trăn trở suy nghĩ như trước nữa.
Đối với Lục Từ, đây đúng là một chuyện tốt.
***
Cho dù con đường có dài đến mấy thì cũng có lúc đi hết, huống hồ là quãng đường ngắn như vậy.
Sau khi bước vào cửa chính của bệnh viện, hai người ăn ý buông lỏng tay ra, trong nháy mắt đó, cả hai vẫn chưa kịp thích ứng.
Đàn anh đàn em học cùng một giáo viên, hiện tại lại ở chung một phòng, ngẩng đầu cúi đầu là thấy nhau, nên hai người phải thu liễm lại một chút. Sau khi ra khỏi bệnh viện thì bất kể là ở trường học hay ở đâu đi chăng nữa, hai người có làm gì thì cũng không sao cả.
Nhưng ý của Hứa Lê là hai người nên khiêm tốn lại một chút, không nên khoa trương quá, xét về độ nổi tiếng của Lục Từ, cô nghĩ hai người không nên công khai, cứ để sau này rồi nói với mọi người cũng không muộn.
Lục Từ cũng không có ý kiến gì, sau khi nghe cô nói xong, anh chỉ nói. “Nhưng em không nên trì hoãn quá lâu, dù sao thì anh cũng muốn một thân phận quang minh chính đại, nếu không lúc nào anh cũng có cảm giác anh giống như một con cún con được em nuôi dưỡng, không phải con người.”
Hứa Lê huých nhẹ lên người anh một cái. “Rõ rành anh lớn hơn em một tuổi, chó con cái gì chứ? Rõ ràng là con chó săn to lớn được không.”
Thấy gần đó không có người, Hứa Lê tiến lại gần Lục Từ, sau đó dùng nói nhỏ để hai người đủ nghe thấy được, đùa giỡn nói. “Ở trên giường rõ ràng là con chó săn to lớn, cắm đàn em sung sướng muốn chết ~”
Nhìn thấy cô bỏ chạy không chút ngượng ngùng như vậy, Lục Từ bật cười. “Cô gái nhỏ này… Toàn suy một ra ba hay sao vậy?”
Nhưng Lục Từ lại làm cô thất vọng rồi, anh ở phía sau cũng không nhanh không chậm đuổi theo, vừa bước vào thang máy đã đứng bên cạnh Hứa Lê, trên mặt cũng không lộ ra cảm xúc gì cả.
Hứa Lê không còn lựa chọn nào khác ngoài việc yên lặng nghiêm túc, cất tâm tư muốn đùa giỡn đi.
Khi thang máy lên đến tầng trên, mọi người đều ra ngoài hết, trạm y tá ở đối diện thang máy không có ai. Hứa Lê đang định bước ra ngoài, thì Lục Từ lại cúi đầu mổ một cái lên môi của cô mà không hề báo trước, phút cuối cùng anh còn dùng đầu lưỡi liếm nhẹ lên cánh môi của cô một cái.
Dưới sự hốt hoảng kinh ngạc của Hứa Lê, người kia vui vẻ bước ra khỏi thang máy.
Hứa Lê đi đằng sau giậm chân liên đúng, đúng là đáng giận mà! Cô lại bị anh đùa giỡn lần nữa!
Cả buổi chiều bọn họ đều ở trong phòng khám bệnh, giáo viên hướng dẫn cũng không có ở đây, bọn họ liền đi theo một tổ giáo viên khác do khoa sắp xếp, nếu không có việc gì thì đi nghiên cứu ca bệnh, đọc sách, ghi lại quá trình mắc bệnh.
Lúc này lợi thế của việc có bạn trai là đàn anh được thể hiện rất rõ, Lục Từ sẽ giải đáp bất cứ thứ gì mà Hứa Lê không hiểu, hơn nữa anh còn rất kiên nhẫn, khiến hai bạn học còn lại nhìn mà ghen tị không thôi…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.