Cắt Bao Quy Đầu Cho Đàn Anh (H)
Chương 20: Sau Khi Ăn Xong Tìm Nơi Để Tiếp Tục Chứ?
Tưởng Cật Miêu Đích
31/01/2024
Sau khi đã hôn, ôm và sờ, Lục Từ cảm thấy thoải mái hơn một chút, tâm trạng đặc biệt tốt, thậm chí có tính kiên nhẫn hơn nhiều để trả lời câu hỏi cho hai đàn em, trở nên ôn nhu, thậm chí còn không tỏ ra mặt lạnh, hai cậu đàn em đã từng gặp Lục Từ trước đó, lần trước gặp không phải như thế này, rõ ràng là đóa hoa cao lãnh nơi vực cao chỉ có thể nhìn từ xa chứ không thể tiếp xúc gần ...
Hai người đều kinh ngạc, hóa ra tiền bối lại dễ gần như vậy ...
Nếu để người khác biết suy nghĩ của hai người ày, chắc chắn họ sẽ nói với họ rằng: Nhóc à em nghĩ quá rồi ...
Lục Từ con người này, với ai anh cũng với bộ dạng giữ khoảng cách xã giao không quá gần cũng không quá thân thiện, xem ra không dễ gần, thực sự là không dễ gần.
Bao nhiêu năm rồi chưa có ai hái được cành hoa lạnh lùng là anh, nên khi nghe tin đồn mới bất ngờ đến vậy.
Một trong hai người đàn em được học lên từ chính ngôi trường này, tên là Tống Nghiêm, cậu ta thực sự nghe nói về chuyện Lục Từ và Hứa Lê đang yêu nhau và sự cố đáng ngại trong chuyện cắt bao quy đầu.
Lúc đó cậu ta cũng không tin lắm, vì cách bữa tiệc thầy trò không bao lâu, lúc đó họ mới lần đầu tiên gặp Lục Từ, cậu ta chắc chắn là vậy, cho nên cảm thấy tin đồn là giả, nhưng hôm nay cậu ta không dám chắc ...
Tận mắt nhìn thấy hai người bọn họ xuất hiện cùng bầu không khí thân mật, dám chắc không phải chỉ là gặp qua một lần.
Cậu ta có thể thấy rõ ràng, tiền bối nhìn Hứa Lê và khi nhìn bọn họ là hai cách nhìn khác nhau! Hơn nữa, Hứa Lê cũng không quá kính trọng Lục Từ, không xa lạ như bọn họ điều này rất khác thường ...
Tống Nghiêm cảm thấy mình đã phát hiện ra bí mật lớn nào đó, nhưng khi quay đầu lại, cả bệnh viện đều đồn rằng hai người họ yêu nhau, và đây không phải là bí mật gì cả ...
Sự quan sát của Tống Nghiêm đủ cẩn thận mới phát hiện ra rằng buổi sáng thực sự có rất nhiều bệnh nhân trong giờ khám bệnh, trong giờ làm việc Lục Từ rất nghiêm túc, chỉ thỉnh thoảng khi rảnh mới tìm cơ hội trêu chọc Hứa Lê một cách thầm kín, kéo kéo tóc hoặc dụi dụi vào eo gì đó, cố tình nghiêng đầu nói chuyện để được gần hơn, và mức độ di chuyển không lớn, nếu không ai nói trước rằng họ có vấn đề dù có nhìn thấy cũng see không nghĩ gì nhiều.
Cả buổi sáng lấy số chuyên gia khám bệnh đã đầy, từ đầu đến cuối không có nhiều thời gian rảnh, đám người Hứa Lê đứng bên cạnh giáo sư Lý, chân có chút nhức mỏi.
Cuối cùng cũng gắng cho tới bữa trưa, giáo sư Lý đưa huy hiệu cho Lục Từ, "Cậu đưa bọn họ đến ăn thử nhà ăn, muốn ăn gì thì gọi, mang cơm hộp đến văn phòng khoa nội trú cho tôi, tôi có cuộc hội chẩn, lát nữa mới ăn sau. "
Lục Từ cả buổi sáng không tìm được cơ hội ở một mình với Hứa Lê, nhìn hai cái bóng đèn nhìn sao cũng thật khó chịu, nhưng không có cách nào, ngày đầu tiên phải dẫn dắt họ.
Trong nhà ăn có rất nhiều loại món ăn, bốn người vừa vặn một bàn, có vẻ như cuối cùng họ cũng nhận ra sự tồn tại của mình là dư thừa, Tống Nghiêm chủ động kéo bạn học còn lại chạy trốn, người bị kéo đi chưa hiểu tại sao đã ra khỏi ranh giới của nhà ăn...
Hứa Lê cũng muốn bỏ đi, nhưng không cách nào ai kêu cô ăn chậm, đến bây giờ mới ăn được một nửa, bỏ chạy thì thật uổng phí…
Mạnh dạn di chuyển các ngón chân quay ngược ra ngoài 45 độ trở lại, tiếp tục vùi đầu vào ăn cơm, không màng đến hình tượng của mình, ăn ngụm thật lớn, có thể nhanh được phút nào hay phút đó.
Sau khi mọi người rời đi, Lục Từ cũng thả lỏng hơn nhiều.
"Ăn từ từ, không ai giành với em~"
Hứa Lê vùi đầu, đó đâu phải là chuyện có hay không có người giành ăn đâu?
"Tôi đã ăn xong rồi, em cho dù ăn nhanh cỡ nào vẫn phải đi cùng tôi."
Hứa Lê nhìn vào đĩa ăn của anh... Có vẻ như là vậy ...
"Hay là em muốn ăn xong nhanh chóng tìm nơi không có người để hôn tiếp?"
Hứa Lê: "Anh câm miệng lại! Không được phép nói chuyện!"
Hai người đều kinh ngạc, hóa ra tiền bối lại dễ gần như vậy ...
Nếu để người khác biết suy nghĩ của hai người ày, chắc chắn họ sẽ nói với họ rằng: Nhóc à em nghĩ quá rồi ...
Lục Từ con người này, với ai anh cũng với bộ dạng giữ khoảng cách xã giao không quá gần cũng không quá thân thiện, xem ra không dễ gần, thực sự là không dễ gần.
Bao nhiêu năm rồi chưa có ai hái được cành hoa lạnh lùng là anh, nên khi nghe tin đồn mới bất ngờ đến vậy.
Một trong hai người đàn em được học lên từ chính ngôi trường này, tên là Tống Nghiêm, cậu ta thực sự nghe nói về chuyện Lục Từ và Hứa Lê đang yêu nhau và sự cố đáng ngại trong chuyện cắt bao quy đầu.
Lúc đó cậu ta cũng không tin lắm, vì cách bữa tiệc thầy trò không bao lâu, lúc đó họ mới lần đầu tiên gặp Lục Từ, cậu ta chắc chắn là vậy, cho nên cảm thấy tin đồn là giả, nhưng hôm nay cậu ta không dám chắc ...
Tận mắt nhìn thấy hai người bọn họ xuất hiện cùng bầu không khí thân mật, dám chắc không phải chỉ là gặp qua một lần.
Cậu ta có thể thấy rõ ràng, tiền bối nhìn Hứa Lê và khi nhìn bọn họ là hai cách nhìn khác nhau! Hơn nữa, Hứa Lê cũng không quá kính trọng Lục Từ, không xa lạ như bọn họ điều này rất khác thường ...
Tống Nghiêm cảm thấy mình đã phát hiện ra bí mật lớn nào đó, nhưng khi quay đầu lại, cả bệnh viện đều đồn rằng hai người họ yêu nhau, và đây không phải là bí mật gì cả ...
Sự quan sát của Tống Nghiêm đủ cẩn thận mới phát hiện ra rằng buổi sáng thực sự có rất nhiều bệnh nhân trong giờ khám bệnh, trong giờ làm việc Lục Từ rất nghiêm túc, chỉ thỉnh thoảng khi rảnh mới tìm cơ hội trêu chọc Hứa Lê một cách thầm kín, kéo kéo tóc hoặc dụi dụi vào eo gì đó, cố tình nghiêng đầu nói chuyện để được gần hơn, và mức độ di chuyển không lớn, nếu không ai nói trước rằng họ có vấn đề dù có nhìn thấy cũng see không nghĩ gì nhiều.
Cả buổi sáng lấy số chuyên gia khám bệnh đã đầy, từ đầu đến cuối không có nhiều thời gian rảnh, đám người Hứa Lê đứng bên cạnh giáo sư Lý, chân có chút nhức mỏi.
Cuối cùng cũng gắng cho tới bữa trưa, giáo sư Lý đưa huy hiệu cho Lục Từ, "Cậu đưa bọn họ đến ăn thử nhà ăn, muốn ăn gì thì gọi, mang cơm hộp đến văn phòng khoa nội trú cho tôi, tôi có cuộc hội chẩn, lát nữa mới ăn sau. "
Lục Từ cả buổi sáng không tìm được cơ hội ở một mình với Hứa Lê, nhìn hai cái bóng đèn nhìn sao cũng thật khó chịu, nhưng không có cách nào, ngày đầu tiên phải dẫn dắt họ.
Trong nhà ăn có rất nhiều loại món ăn, bốn người vừa vặn một bàn, có vẻ như cuối cùng họ cũng nhận ra sự tồn tại của mình là dư thừa, Tống Nghiêm chủ động kéo bạn học còn lại chạy trốn, người bị kéo đi chưa hiểu tại sao đã ra khỏi ranh giới của nhà ăn...
Hứa Lê cũng muốn bỏ đi, nhưng không cách nào ai kêu cô ăn chậm, đến bây giờ mới ăn được một nửa, bỏ chạy thì thật uổng phí…
Mạnh dạn di chuyển các ngón chân quay ngược ra ngoài 45 độ trở lại, tiếp tục vùi đầu vào ăn cơm, không màng đến hình tượng của mình, ăn ngụm thật lớn, có thể nhanh được phút nào hay phút đó.
Sau khi mọi người rời đi, Lục Từ cũng thả lỏng hơn nhiều.
"Ăn từ từ, không ai giành với em~"
Hứa Lê vùi đầu, đó đâu phải là chuyện có hay không có người giành ăn đâu?
"Tôi đã ăn xong rồi, em cho dù ăn nhanh cỡ nào vẫn phải đi cùng tôi."
Hứa Lê nhìn vào đĩa ăn của anh... Có vẻ như là vậy ...
"Hay là em muốn ăn xong nhanh chóng tìm nơi không có người để hôn tiếp?"
Hứa Lê: "Anh câm miệng lại! Không được phép nói chuyện!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.