Chương 7
Minh Khai Dạ Hợp
18/11/2021
Lúc tỉnh dậy, suy nghĩ của Lâm Duyệt cũng không còn rối loạn nữa. Cô không nên tự trát vàng lên mặt mình, sau đó tự lừa bản thân rằng mọi chuyện sớm hay muộn rồi cũng sẽ ổn thỏa.
Cô trả lời tin của Từ Khôn trước: Xin lỗi, hôm qua tôi ngủ sớm, không đọc được tin nhắn. Tuần này tôi có hẹn tới tiệm ảnh với bạn, không đi được.
Sau đó nhắn cho Trần Lộc Xuyên: Đừng khách sáo.
Từ Khôn nhắn lại rất nhanh: Được, bao giờ rảnh nói sau.
Lâm Duyệt vứt điện thoại lên giường. Cô đang định đi rửa mặt thì điện thoại kêu hai tiếng “bíp bíp”.
Là tin nhắn của Trần Lộc Xuyên: Về sau còn nhờ cậu chỉ dẫn nhiều.
Lâm Duyệt không khỏi kinh ngạc, dù sao câu trả lời kia của cô trước nay đều dùng để kết thúc cuộc trò chuyện. Bình thường, nếu như muốn nói chuyện, người ta thường ít dùng những câu mang tính tổng kết mà hay sử dụng câu nghi vấn, như thế mới có thể lời nọ tiếp câu kia.
Ba chữ “đừng khách sáo”, ngữ khí xa cách, hàm nghĩa ít ỏi. Người nhận được tin vẫn có thể tiếp tục nhắn lại, hoặc là một người rất lịch sự, không muốn đối phương phải tự kết thúc cuộc trò chuyện, hoặc là…
Lâm Duyệt không dám tiếp tục tưởng tượng, nhắn lại, “Việc nên làm mà.”
Cô quyết định, nếu Trần Lộc Xuyên còn trả lời, cô sẽ trực tiếp nhắn hai chữ, ”Ha ha.”
Di động yên tĩnh.
Khi ăn sáng, Hà San rõ ràng vẫn còn tức giận chuyện tối qua. Lâm Duyệt thầm nghĩ, con còn chưa bực, không biết mẹ giận cái gì.
Hà San ăn bánh bao, quan sát cô, lại ăn miếng cháo, tiếp tục quan sát cô.
“…Mẹ coi con là thức ăn à?”
Hà San “phì” một tiếng, nở nụ cười, “Bộ dáng này của con, thay cơm được sao? Nhìn một cái là khiến người ta tỉnh ngủ.”
“Không phải con là do mẹ sinh ra sao?”
Hà San vừa tức vừa cười, “Hôm nay con không ra ngoài.”
“Con không đi.”
“Vì sao?”
“Con không gội đầu.”
“…” Hà San trừng cô, “Xuống hàng gội đầu dưới tầng, mười lăm tệ một lần. Nếu con không đủ tiền, mẹ cho con mượn nhé?”
Lâm Duyệt có vẻ bất mãn.
“Gần đây con với Từ Khôn thế nào rồi?”
“Không thế nào cả.”
“Cảm giác với cậu ta thế nào? Thích hay không?”
Lâm Duyệt thầm nghĩ, chỉ sợ đây mới là tình hình gay go nhất, không thích cũng không chán ghét, chính là không có cảm giác gì, giống hệt như nước lã.
Cô thường nghe người ta nói, tình cảm giống như cơn lốc không đáy, một khi hãm sâu, vạn kiếp bất phục. Nhưng đôi khi, cô thấy, lý trí mới là không đáy. Khi lí trí cô quyết định làm chuyện gì, sau đó sẽ kéo theo hàng chục, hàng trăm việc cần lí trí khác, cô chỉ có thể tiếp tục cố gắng.
Hà San biết cô trả lời lấy lệ, lại lải nhải một hồi.
***
Chủ nhật, Lâm Duyệt và Sài Vi đi chọn ảnh cưới. Khi gặp mặt, Sài Vi hỏi cô đêm đó cảm giác như thế nào.
Lâm Duyệt, “Tại sao một việc bình thường như thế mà qua miệng cậu nghe cứ như phim cấp ba vậy?”
Sài Vi cười, đập cô một cái, “Hai người là bạn đại học, chắc nhiều chuyện để nói lắm nhỉ?”
“Không có.”
Sài Vi nhìn cô, “Vì sao? Cậu không thích anh ta à, sao không nắm lấy cơ hội mà bộc lộ bản thân?”
“Chỉ mình tớ thích thì có ích lợi gì?”
“Vậy làm sao cậu biết Trần Lộc Xuyên không thích cậu?”
“Anh ấy nói.”
Sài Vi cả kinh, “Tự mình nói?”
“Ừ.”
“Tự mình nói với cậu?”
Lâm Duyệt dừng một chút, “Vậy thì không phải.”
“Vậy là nói với người khác?” Sài Vi xua tay, “Lời nói với người khác không thể coi là chính xác được. Mặc kệ trước kia thế nào, quan trọng là hiện tại. Cậu xem, cả hai người đều chưa có đối tượng, tiếp xúc nhiều một chút cũng không hại gì. Triệu Thanh Nhã mới 24 tuổi, lần đầu tiên gặp Trần Lộc Xuyên đã vô cùng tích cực. Cậu có ưu thế hơn cô ta, là bạn học cũ, cũng hiểu rõ nhau, có thể hốt thuốc đúng bệnh.”
Lâm Duyệt bật cười, “Cậu với mẹ tớ nên kết thành đồng minh.”
Im lặng một thoáng, cô nói, “Kỳ thực người gần đây tớ xem mắt không tệ, ngoại hình đứng đắn, công việc ổn định, ngoại trừ việc từng ly hôn thì không có khuyết điểm nào khác.”
“Ly hôn còn không tính là xấu?”
“Cũng không phải bệnh tật trên người. Con người chẳng lẽ không được phạm lỗi sao?”
“…” Sài Vi chịu phục, “Vậy cậu thích anh ta chắc?”
Lâm Duyệt ngẩng đầu nhìn cô, “Thích có quan trọng không?”
“Đương nhiên quan trọng! Cậu nên sớm hiểu rõ rồi chứ, chồng là người cậu sẽ ngủ chung cả đời. Cậu không thích anh ta, định ngủ thế nào?”
Lâm Duyệt phì cười, “Sao cậu có thể hạ lưu thế chứ?”
“Lời thật thà không tục, lại nói, tớ có ý kiến thế này, hay là cậu và hai người bọn họ …..”
Lâm Duyệt vội che miệng bạn lại, “Cậu đừng nói bừa!”
Hai người đùa giỡn một lúc, người trong hiệu đem ảnh ra cho Sài Vi chọn.
Sài Vi cầm một tập đưa cho Lâm Duyệt, “Cậu cũng chọn giúp đi.”
“Cậu đừng tin tưởng ánh mắt của tớ. Lần trước đi xem triển lãm ảnh cùng Từ Khôn. Tớ chọn một bộ ảnh, bị anh ta chê mãi.”
“Từ Khôn là ai?”
“Cái người xem mắt kia đó.”
“Ờ, anh ta chê cậu thế nào?”
Lâm Duyệt tự nhận mình không có thẩm mỹ cao nhã, sở thích của cô rất đại chúng. Từ Khôn thì khác, đối với thi họa có chút hiểu biết. Sau khi trở về từ buổi triển lãm, dọc đường, Từ Khôn liên tục giảng giải, nào là “Bức này tiêu điểm tầm nhìn ngang ở ngoài tỉ lệ vàng”, nào là ”Bức này phối màu bổ sung rất khác lạ”, vân vân.
Lâm Duyệt chỗ hiểu chỗ không, không có hứng thú, lại không thể bảo Từ Khôn dừng nói. Sau cô tìm lý do, đề nghị hai người tách ra đi riêng. Cô nhìn trúng một bức ảnh chụp hoa hạnh nở đầy cành. Tuy chỉ là ảnh đen trắng, nhưng những đóa hoa chen nhau chi chít, tựa hồ như muốn nhảy ra khỏi khung hình. Cô hỏi giá, thấy không đắt, liền giao tiền đặt cọc. Sau Từ Khôn nhìn thấy bức ảnh này, nói thẳng cô mua thiệt. Bức ảnh vốn không có kết cấu, cũng không có gì đặc sắc, hình ảnh sắp xếp rối loạn.
Sài Vi nghe xong cười không dừng nổi, “Từ Khôn học gì?”
“Tài vụ kế toán, đại học Sư phạm Giang thành.”
“Nói chuyện ra dáng như thế, ai không biết lại tưởng anh ta là giáo sư mỹ thuật.”
“Nhưng đây cũng không phải khuyết điểm nghiêm trọng gì.”
“Anh ta thích để ý tỉ lệ màu phối không sai, xấu là ở chỗ anh ta chỉ tay năm ngón với sở thích của cậu.”
Lâm Duyệt im lặng, cô biết Sài Vi nói đúng.
“Tìm đối tượng vẫn nên tìm người có thể tôn trọng sở thích của mình. Giống như bạn trai tớ, làm công trình thuỷ lợi, khác xa nghề nghiệp của tớ. Anh ấy cũng không thích đống manga Nhật Bản mà cuối tuần nào tớ cũng xem, nhưng anh ấy chưa từng chê bai tớ thích này thích nọ, có lúc sẽ nguyện ý phối hợp với tớ.”
Lâm Duyệt cười, “Cậu lại bắt đầu khoe khoang rồi đó.”
Sài Vi cũng cười, chìa ra một bức ảnh, “Cậu thấy tớ rửa tấm này treo trong phòng ngủ được không?”
Lâm Duyệt xem xét, “Treo phòng ngủ có thể chọn tấm nào trông thoải mái một chút.”
Sài Vi gật đầu, “Cậu xem, thẩm mỹ của cậu không phải vẫn phù hợp với thị hiếu đại chúng sao?”
Lâm Duyệt nhoẻn miệng cười.
***
Sáng thứ hai, Lâm Duyệt vẫn chưa tìm được đủ người, mới chỉ lập ra bảng kế hoạch. Đan Nhất Phong giục cô trước thứ tư nộp danh sách tổ viên, Lâm Duyệt đáp ứng, vội đi tìm người thương lượng.
Cô tìm thêm được ba người, tất cả đều đầy đủ, chỉ còn thiếu một lập trình viên. Khi Lâm Duyệt đang sứt đầu mẻ trán, Triệu Thanh Nhã tự đề cử chính mình.
Sài Vi biết chuyện này, nói cô quá khoan dung rộng lượng.
Lâm Duyệt bất đắc dĩ, “Tớ công tư rõ ràng.”
Tổ vừa được thành lập xong, công ty bắt đầu chuẩn bị liên hoan cuối năm. Buổi tiệc thường niên lúc nào cũng là ăn uống, khen ngợi và tặng thưởng ba loại đó, chẳng chệch vào đâu được.
Buổi tiệc diễn ra vào tối thứ sau, mọi người tan tầm trực tiếp đến khách sạn. Cấp dưới Sài Vi có mắc vài lỗi nhỏ, Sài Vi phải giúp cô ta giải quyết, phải ở lại. Lâm Duyệt cũng không có chuyện gì, ở lại phòng làm việc chờ.
Chờ Sài Vi xong việc, hai người chỉ còn nửa tiếng nữa.
Đan Nhất Phong gọi điện thoại tới nói, “Vậy hai người chờ ở công ty, tôi bảo người lái xe tới đón. Lúc này ra ngoài khó bắt xe lắm.”
Lâm Duyệt nói chuyện phiếm cùng Sài Vi trong chốc lát thì chuông di động vang lên. Cô liếc nhìn, là Trần Lộc Xuyên gọi tới.
Sài Vi nhìn thấy mặt cô biến sắc, hỏi, “Ai tới đón?”
Lâm Duyệt nhận điện thoại, chỉ nói “Ừ”, “Chúng tôi chờ”, cuối cùng cúp máy, nói với Sài Vi, “Đi thôi.”
Trần Lộc Xuyên lái xe Đan Nhất Phong đến, lên tiếng chào hai người.
Sau khi lên xe, Lâm Duyệt cúi đầu giả chết, Sài Vi ngầm bấm cô mấy cái.
Hiện tại, Trần Lộc Xuyên vẫn đang làm quen với công việc, hai người tiếp xúc chủ yếu cũng chỉ nói về đề tài này. Hạng mục vẫn chưa chính thức bắt đầu, hai người tuy chung một phòng làm việc nhưng cũng chẳng nói với nhau được mấy câu.
Dọc theo đường đi, Sài Vi không ngừng tìm đề tài, nhưng cô và Trần Lộc Xuyên ngành không liên quan lắm, lại mới quen có vài ngày, nói hai câu là tẻ ngắt.
Sài Vi thừa dịp Trần Lộc Xuyên tiếp điện thoại ghé sát vào tai Lâm Duyệt, nói, “Cậu đúng là bùn nhão không trát nổi tường!”
Trần Lộc Xuyên nhận điện thoại xong, nhìn về phía sau qua kính chiếu hậu. Lâm Duyệt vẫn có dáng vẻ xa cách như vậy. Anh không khỏi cười khổ, thầm nghĩ sớm biết như vậy đã để cho Vương Bồi Nguyên tới đón, Lâm Duyệt thật sự là chán ghét anh đến mức ngồi chung xe cũng thấy không thoải mái.
Đến khách sạn, chỗ ngồi cũ của Trần Lộc Xuyên đã bị chiếm, chỉ còn trống ba chỗ ở cạnh Vương Bồi Nguyên.
Sài Vi ngồi xuống trước, gọi Lâm Duyệt cùng Trần Lộc Xuyên, “Nhanh lên, chuẩn bị bắt đầu rồi.”
Lâm Duyệt ngồi xuống, dịch ghế về phía Sài Vi.
Trần Lộc Xuyên nhìn thấy động tác này của cô, cười cười, “Hai người cứ ngồi, tôi đi xem còn chỗ khác không.” Nói xong, anh xoay người rời đi.
Cô trả lời tin của Từ Khôn trước: Xin lỗi, hôm qua tôi ngủ sớm, không đọc được tin nhắn. Tuần này tôi có hẹn tới tiệm ảnh với bạn, không đi được.
Sau đó nhắn cho Trần Lộc Xuyên: Đừng khách sáo.
Từ Khôn nhắn lại rất nhanh: Được, bao giờ rảnh nói sau.
Lâm Duyệt vứt điện thoại lên giường. Cô đang định đi rửa mặt thì điện thoại kêu hai tiếng “bíp bíp”.
Là tin nhắn của Trần Lộc Xuyên: Về sau còn nhờ cậu chỉ dẫn nhiều.
Lâm Duyệt không khỏi kinh ngạc, dù sao câu trả lời kia của cô trước nay đều dùng để kết thúc cuộc trò chuyện. Bình thường, nếu như muốn nói chuyện, người ta thường ít dùng những câu mang tính tổng kết mà hay sử dụng câu nghi vấn, như thế mới có thể lời nọ tiếp câu kia.
Ba chữ “đừng khách sáo”, ngữ khí xa cách, hàm nghĩa ít ỏi. Người nhận được tin vẫn có thể tiếp tục nhắn lại, hoặc là một người rất lịch sự, không muốn đối phương phải tự kết thúc cuộc trò chuyện, hoặc là…
Lâm Duyệt không dám tiếp tục tưởng tượng, nhắn lại, “Việc nên làm mà.”
Cô quyết định, nếu Trần Lộc Xuyên còn trả lời, cô sẽ trực tiếp nhắn hai chữ, ”Ha ha.”
Di động yên tĩnh.
Khi ăn sáng, Hà San rõ ràng vẫn còn tức giận chuyện tối qua. Lâm Duyệt thầm nghĩ, con còn chưa bực, không biết mẹ giận cái gì.
Hà San ăn bánh bao, quan sát cô, lại ăn miếng cháo, tiếp tục quan sát cô.
“…Mẹ coi con là thức ăn à?”
Hà San “phì” một tiếng, nở nụ cười, “Bộ dáng này của con, thay cơm được sao? Nhìn một cái là khiến người ta tỉnh ngủ.”
“Không phải con là do mẹ sinh ra sao?”
Hà San vừa tức vừa cười, “Hôm nay con không ra ngoài.”
“Con không đi.”
“Vì sao?”
“Con không gội đầu.”
“…” Hà San trừng cô, “Xuống hàng gội đầu dưới tầng, mười lăm tệ một lần. Nếu con không đủ tiền, mẹ cho con mượn nhé?”
Lâm Duyệt có vẻ bất mãn.
“Gần đây con với Từ Khôn thế nào rồi?”
“Không thế nào cả.”
“Cảm giác với cậu ta thế nào? Thích hay không?”
Lâm Duyệt thầm nghĩ, chỉ sợ đây mới là tình hình gay go nhất, không thích cũng không chán ghét, chính là không có cảm giác gì, giống hệt như nước lã.
Cô thường nghe người ta nói, tình cảm giống như cơn lốc không đáy, một khi hãm sâu, vạn kiếp bất phục. Nhưng đôi khi, cô thấy, lý trí mới là không đáy. Khi lí trí cô quyết định làm chuyện gì, sau đó sẽ kéo theo hàng chục, hàng trăm việc cần lí trí khác, cô chỉ có thể tiếp tục cố gắng.
Hà San biết cô trả lời lấy lệ, lại lải nhải một hồi.
***
Chủ nhật, Lâm Duyệt và Sài Vi đi chọn ảnh cưới. Khi gặp mặt, Sài Vi hỏi cô đêm đó cảm giác như thế nào.
Lâm Duyệt, “Tại sao một việc bình thường như thế mà qua miệng cậu nghe cứ như phim cấp ba vậy?”
Sài Vi cười, đập cô một cái, “Hai người là bạn đại học, chắc nhiều chuyện để nói lắm nhỉ?”
“Không có.”
Sài Vi nhìn cô, “Vì sao? Cậu không thích anh ta à, sao không nắm lấy cơ hội mà bộc lộ bản thân?”
“Chỉ mình tớ thích thì có ích lợi gì?”
“Vậy làm sao cậu biết Trần Lộc Xuyên không thích cậu?”
“Anh ấy nói.”
Sài Vi cả kinh, “Tự mình nói?”
“Ừ.”
“Tự mình nói với cậu?”
Lâm Duyệt dừng một chút, “Vậy thì không phải.”
“Vậy là nói với người khác?” Sài Vi xua tay, “Lời nói với người khác không thể coi là chính xác được. Mặc kệ trước kia thế nào, quan trọng là hiện tại. Cậu xem, cả hai người đều chưa có đối tượng, tiếp xúc nhiều một chút cũng không hại gì. Triệu Thanh Nhã mới 24 tuổi, lần đầu tiên gặp Trần Lộc Xuyên đã vô cùng tích cực. Cậu có ưu thế hơn cô ta, là bạn học cũ, cũng hiểu rõ nhau, có thể hốt thuốc đúng bệnh.”
Lâm Duyệt bật cười, “Cậu với mẹ tớ nên kết thành đồng minh.”
Im lặng một thoáng, cô nói, “Kỳ thực người gần đây tớ xem mắt không tệ, ngoại hình đứng đắn, công việc ổn định, ngoại trừ việc từng ly hôn thì không có khuyết điểm nào khác.”
“Ly hôn còn không tính là xấu?”
“Cũng không phải bệnh tật trên người. Con người chẳng lẽ không được phạm lỗi sao?”
“…” Sài Vi chịu phục, “Vậy cậu thích anh ta chắc?”
Lâm Duyệt ngẩng đầu nhìn cô, “Thích có quan trọng không?”
“Đương nhiên quan trọng! Cậu nên sớm hiểu rõ rồi chứ, chồng là người cậu sẽ ngủ chung cả đời. Cậu không thích anh ta, định ngủ thế nào?”
Lâm Duyệt phì cười, “Sao cậu có thể hạ lưu thế chứ?”
“Lời thật thà không tục, lại nói, tớ có ý kiến thế này, hay là cậu và hai người bọn họ …..”
Lâm Duyệt vội che miệng bạn lại, “Cậu đừng nói bừa!”
Hai người đùa giỡn một lúc, người trong hiệu đem ảnh ra cho Sài Vi chọn.
Sài Vi cầm một tập đưa cho Lâm Duyệt, “Cậu cũng chọn giúp đi.”
“Cậu đừng tin tưởng ánh mắt của tớ. Lần trước đi xem triển lãm ảnh cùng Từ Khôn. Tớ chọn một bộ ảnh, bị anh ta chê mãi.”
“Từ Khôn là ai?”
“Cái người xem mắt kia đó.”
“Ờ, anh ta chê cậu thế nào?”
Lâm Duyệt tự nhận mình không có thẩm mỹ cao nhã, sở thích của cô rất đại chúng. Từ Khôn thì khác, đối với thi họa có chút hiểu biết. Sau khi trở về từ buổi triển lãm, dọc đường, Từ Khôn liên tục giảng giải, nào là “Bức này tiêu điểm tầm nhìn ngang ở ngoài tỉ lệ vàng”, nào là ”Bức này phối màu bổ sung rất khác lạ”, vân vân.
Lâm Duyệt chỗ hiểu chỗ không, không có hứng thú, lại không thể bảo Từ Khôn dừng nói. Sau cô tìm lý do, đề nghị hai người tách ra đi riêng. Cô nhìn trúng một bức ảnh chụp hoa hạnh nở đầy cành. Tuy chỉ là ảnh đen trắng, nhưng những đóa hoa chen nhau chi chít, tựa hồ như muốn nhảy ra khỏi khung hình. Cô hỏi giá, thấy không đắt, liền giao tiền đặt cọc. Sau Từ Khôn nhìn thấy bức ảnh này, nói thẳng cô mua thiệt. Bức ảnh vốn không có kết cấu, cũng không có gì đặc sắc, hình ảnh sắp xếp rối loạn.
Sài Vi nghe xong cười không dừng nổi, “Từ Khôn học gì?”
“Tài vụ kế toán, đại học Sư phạm Giang thành.”
“Nói chuyện ra dáng như thế, ai không biết lại tưởng anh ta là giáo sư mỹ thuật.”
“Nhưng đây cũng không phải khuyết điểm nghiêm trọng gì.”
“Anh ta thích để ý tỉ lệ màu phối không sai, xấu là ở chỗ anh ta chỉ tay năm ngón với sở thích của cậu.”
Lâm Duyệt im lặng, cô biết Sài Vi nói đúng.
“Tìm đối tượng vẫn nên tìm người có thể tôn trọng sở thích của mình. Giống như bạn trai tớ, làm công trình thuỷ lợi, khác xa nghề nghiệp của tớ. Anh ấy cũng không thích đống manga Nhật Bản mà cuối tuần nào tớ cũng xem, nhưng anh ấy chưa từng chê bai tớ thích này thích nọ, có lúc sẽ nguyện ý phối hợp với tớ.”
Lâm Duyệt cười, “Cậu lại bắt đầu khoe khoang rồi đó.”
Sài Vi cũng cười, chìa ra một bức ảnh, “Cậu thấy tớ rửa tấm này treo trong phòng ngủ được không?”
Lâm Duyệt xem xét, “Treo phòng ngủ có thể chọn tấm nào trông thoải mái một chút.”
Sài Vi gật đầu, “Cậu xem, thẩm mỹ của cậu không phải vẫn phù hợp với thị hiếu đại chúng sao?”
Lâm Duyệt nhoẻn miệng cười.
***
Sáng thứ hai, Lâm Duyệt vẫn chưa tìm được đủ người, mới chỉ lập ra bảng kế hoạch. Đan Nhất Phong giục cô trước thứ tư nộp danh sách tổ viên, Lâm Duyệt đáp ứng, vội đi tìm người thương lượng.
Cô tìm thêm được ba người, tất cả đều đầy đủ, chỉ còn thiếu một lập trình viên. Khi Lâm Duyệt đang sứt đầu mẻ trán, Triệu Thanh Nhã tự đề cử chính mình.
Sài Vi biết chuyện này, nói cô quá khoan dung rộng lượng.
Lâm Duyệt bất đắc dĩ, “Tớ công tư rõ ràng.”
Tổ vừa được thành lập xong, công ty bắt đầu chuẩn bị liên hoan cuối năm. Buổi tiệc thường niên lúc nào cũng là ăn uống, khen ngợi và tặng thưởng ba loại đó, chẳng chệch vào đâu được.
Buổi tiệc diễn ra vào tối thứ sau, mọi người tan tầm trực tiếp đến khách sạn. Cấp dưới Sài Vi có mắc vài lỗi nhỏ, Sài Vi phải giúp cô ta giải quyết, phải ở lại. Lâm Duyệt cũng không có chuyện gì, ở lại phòng làm việc chờ.
Chờ Sài Vi xong việc, hai người chỉ còn nửa tiếng nữa.
Đan Nhất Phong gọi điện thoại tới nói, “Vậy hai người chờ ở công ty, tôi bảo người lái xe tới đón. Lúc này ra ngoài khó bắt xe lắm.”
Lâm Duyệt nói chuyện phiếm cùng Sài Vi trong chốc lát thì chuông di động vang lên. Cô liếc nhìn, là Trần Lộc Xuyên gọi tới.
Sài Vi nhìn thấy mặt cô biến sắc, hỏi, “Ai tới đón?”
Lâm Duyệt nhận điện thoại, chỉ nói “Ừ”, “Chúng tôi chờ”, cuối cùng cúp máy, nói với Sài Vi, “Đi thôi.”
Trần Lộc Xuyên lái xe Đan Nhất Phong đến, lên tiếng chào hai người.
Sau khi lên xe, Lâm Duyệt cúi đầu giả chết, Sài Vi ngầm bấm cô mấy cái.
Hiện tại, Trần Lộc Xuyên vẫn đang làm quen với công việc, hai người tiếp xúc chủ yếu cũng chỉ nói về đề tài này. Hạng mục vẫn chưa chính thức bắt đầu, hai người tuy chung một phòng làm việc nhưng cũng chẳng nói với nhau được mấy câu.
Dọc theo đường đi, Sài Vi không ngừng tìm đề tài, nhưng cô và Trần Lộc Xuyên ngành không liên quan lắm, lại mới quen có vài ngày, nói hai câu là tẻ ngắt.
Sài Vi thừa dịp Trần Lộc Xuyên tiếp điện thoại ghé sát vào tai Lâm Duyệt, nói, “Cậu đúng là bùn nhão không trát nổi tường!”
Trần Lộc Xuyên nhận điện thoại xong, nhìn về phía sau qua kính chiếu hậu. Lâm Duyệt vẫn có dáng vẻ xa cách như vậy. Anh không khỏi cười khổ, thầm nghĩ sớm biết như vậy đã để cho Vương Bồi Nguyên tới đón, Lâm Duyệt thật sự là chán ghét anh đến mức ngồi chung xe cũng thấy không thoải mái.
Đến khách sạn, chỗ ngồi cũ của Trần Lộc Xuyên đã bị chiếm, chỉ còn trống ba chỗ ở cạnh Vương Bồi Nguyên.
Sài Vi ngồi xuống trước, gọi Lâm Duyệt cùng Trần Lộc Xuyên, “Nhanh lên, chuẩn bị bắt đầu rồi.”
Lâm Duyệt ngồi xuống, dịch ghế về phía Sài Vi.
Trần Lộc Xuyên nhìn thấy động tác này của cô, cười cười, “Hai người cứ ngồi, tôi đi xem còn chỗ khác không.” Nói xong, anh xoay người rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.