Chương 2
Khương Nan Cật
24/07/2020
04
Ngày hôm sau, tiểu đạo sĩ thức dậy thì phát hiện ra trên đầu giường chỉ còn sót lại hai củ cà rốt thôi. Trong đống đó, có một củ còn để lại dấu răng rất rõ ràng.
Vốn dĩ bé thỏ phải đang ngủ say trong ổ rơm của mình, nhưng lúc này bé lại ngủ ngay bên gối của hắn, cái bụng nhỏ cứ nhấp nhô lên xuống, hiển nhiên là đang ngủ rất ngon.
Tiểu đạo sĩ đưa tay chạm nhẹ vào bụng của bé thỏ trắng, sau đó nhanh chân chạy ra sân tham gia bài tập buổi sáng.
Hôm nay tới phiên sư thúc giám sát nên không thể tới trễ được.
Một đám con trai ngồi ngay ngắn, nghiêm túc luyện tập vẽ bùa.
Sư thúc híp mắt, lười biếng ngồi trên băng ghế, tao nhã tựa như một con mèo Ba Tư.
Sư phụ vội vàng cầm chiếc lược đưa cho sư thúc chải tóc, vuốt vào nếp rồi xuyên trâm ngọc.
Nhị sư đệ Thanh Dương là một nhóc béo không có tính kiên nhẫn, ngồi chưa được bao lâu thì cái mông đã nhúc nhích không ngừng, uốn éo tới lui.
Sư thúc cầm lên một hạt dưa, tay vừa nhấc thì hạt dưa cũng bay trúng giữa trán Thanh Dương. “Nếu không tập trung, ta liền phạt con vẽ bùa một trăm lần.”
Thanh Dương lập tức thẳng lưng, ngồi lại tư thế đoan chính.
Tiểu đạo sĩ nghiêm túc vẽ bùa trong tay, hôm nay học vẽ bùa chú “Tụ linh phù”, đây là một loại bùa trợ giúp người tu đạo hấp thụ nhiều thiên địa linh khí. Bùa ‘Tụ linh phù’ là bài học đạo pháp dễ hiểu, giúp tinh thần sảng khoái và phấn chấn.
Sư thúc nhìn động tác vẽ bùa của tiểu đạo sĩ, gật gật đầu tán thưởng.
05
Bài tập buổi sáng kết thúc, tiểu đạo sĩ chạy về phòng, đúng lúc bắt gặp vẻ mặt ưu sầu của bé thỏ trắng đang nhìn chằm chằm vào củ cà rốt.
Chờ đã, vẻ mặt ưu sầu? Tại sao mình lại nhìn thấy vẻ mặt ưu sầu từ một bé thỏ nhỉ?
Tiểu đạo sĩ tràn đầy nghi hoặc.
Bé thỏ con nghe thấy có người trở về phòng liền giả bộ nằm ngủ.
Tiểu đạo sĩ chọt chọt vào bụng bé thỏ con: “Dậy đi, tôi thấy bé tỉnh rồi.”
Bé thỏ con diễn sâu, vờ ngủ say tới mức trên mũi có một cái bong bóng nhỏ phập phồng.
Tiểu đạo sĩ: “Còn không đứng dậy tôi sẽ vào nhà bếp lấy nồi, đêm nay làm món thịt thỏ kho.”
‘Bụp’ một tiếng, bong bóng nhỏ vỡ tan, bé thỏ dang rộng bốn chân bé tí, chậm rãi mở mắt, gương mặt đơn thuần trong sáng.
Ha ha, đây tuyệt đối là một bé thỏ láu lỉnh. Tiểu đạo sĩ âm thầm suy nghĩ.
Tiểu đạo sĩ: “Bé có thể nghe hiểu tiếng người?”
Bé thỏ nhỏ hấp háy mắt, con ngươi màu hồng ngọc tràn đầy sự ngây ngô.
Tiểu đạo sĩ: “Bé còn có thể nói tiếng người, bé là thỏ tinh.”
Bé thỏ nhỏ xoay người ngửi ngửi củ cà rốt, đôi mắt nhỏ đảo liên tục.
Tiểu đạo sĩ: “Nếu như bé không phải là thỏ tinh thì nhất định sẽ há miệng thật to để gặm cà rốt.”
Bé thỏ nhỏ cố gắng há miệng, cắn một cái thật kêu vào củ cà rốt trước mặt.
Sau cú cắn vừa rồi, vết răng nhỏ vẫn còn lưu lại dấu tích trên củ cà rốt.
Tiểu đạo sĩ bật cười ‘Ha ha’.
Chẳng trách tối hôm qua bé lại hỏi ‘Tại sao không cắt cà rốt thành miếng’.
06
Tiểu đạo sĩ đem mấy củ cà rốt cắt thành miếng rồi bày vào trong một cái đĩa. Hắn còn dùng tăm xuyên vào một miếng cà rốt, rồi đặt thành phẩm trước mặt bé thỏ nhỏ, chọc cho bé thỏ nước miếng chảy ròng vì thèm.
Tiểu đạo sĩ: “Bé trả lời tôi một vấn đề, tôi liền cho bé ăn cà rốt.”
Bé thỏ con không đáp lại, làm bộ chính mình chỉ là một con thỏ thông thường ở các nông thôn điền viên Trung Hoa.
Tiểu đạo sĩ: “Thật sự không hợp tác?”
Nói rồi, hắn đem cà rốt bỏ luôn vào miệng mình, âm thanh nhai “rộp rộp rộp” vang lên lanh lảnh.
Tiểu đạo sĩ: “Ưm ~~ cà rốt ăn rất giòn luôn, ngon miệng lắm nha. Bé có muốn thử không?”
Bé thỏ nhỏ đấu tranh tư tưởng trong vòng ba giây, sau đó kiên định gật đầu một cái.
Tiểu đạo sĩ giơ lên một miếng cà rốt: “Nếu muốn ăn thì kêu một tiếng xem nào.”
Bé thỏ con: Ngao ~
Tiểu đạo sĩ: Ngoan lắm ~
Bé thỏ được toại nguyện ăn cà rốt, hạnh phúc híp mắt lại.
Tiểu đạo sĩ: “Nói một câu cho tôi nghe xem nào.”
Bé thỏ con: “Nói cái gì bây giờ?”
Âm thanh mềm mại, đáng yêu vang lên khiến tiểu đạo sĩ nảy sinh hoang mang.
Tiểu đạo sĩ: “Bé biến thành người cho tôi xem coi nào.”
Bé thỏ con: “Tôi không biết nha.”
Tiểu đạo sĩ đem miếng bùa ‘Tụ linh phù’ đã vẽ thành công ra dán lên sau ót của bé thỏ.
Bé thỏ:???
Tiểu đạo sĩ: “Cái này dùng để hấp thu linh khí, nói không chừng có thể giúp bé biến thành người.”
Bé thỏ: “Tôi còn muốn ăn cà rốt nữa.”
Tiểu đạo sĩ nhanh chóng tiến hành công tác cho ăn.
–
Ying: Thật ra cũng khá lâu rồi không đụng đến bộ này:v Đào cái hố xong bỏ đó haha bây giờ sẽ lấp từ từ nha ~ Văn chương lủn củn chán lắm mong các bạn bỏ qua nhaaa
Ngày hôm sau, tiểu đạo sĩ thức dậy thì phát hiện ra trên đầu giường chỉ còn sót lại hai củ cà rốt thôi. Trong đống đó, có một củ còn để lại dấu răng rất rõ ràng.
Vốn dĩ bé thỏ phải đang ngủ say trong ổ rơm của mình, nhưng lúc này bé lại ngủ ngay bên gối của hắn, cái bụng nhỏ cứ nhấp nhô lên xuống, hiển nhiên là đang ngủ rất ngon.
Tiểu đạo sĩ đưa tay chạm nhẹ vào bụng của bé thỏ trắng, sau đó nhanh chân chạy ra sân tham gia bài tập buổi sáng.
Hôm nay tới phiên sư thúc giám sát nên không thể tới trễ được.
Một đám con trai ngồi ngay ngắn, nghiêm túc luyện tập vẽ bùa.
Sư thúc híp mắt, lười biếng ngồi trên băng ghế, tao nhã tựa như một con mèo Ba Tư.
Sư phụ vội vàng cầm chiếc lược đưa cho sư thúc chải tóc, vuốt vào nếp rồi xuyên trâm ngọc.
Nhị sư đệ Thanh Dương là một nhóc béo không có tính kiên nhẫn, ngồi chưa được bao lâu thì cái mông đã nhúc nhích không ngừng, uốn éo tới lui.
Sư thúc cầm lên một hạt dưa, tay vừa nhấc thì hạt dưa cũng bay trúng giữa trán Thanh Dương. “Nếu không tập trung, ta liền phạt con vẽ bùa một trăm lần.”
Thanh Dương lập tức thẳng lưng, ngồi lại tư thế đoan chính.
Tiểu đạo sĩ nghiêm túc vẽ bùa trong tay, hôm nay học vẽ bùa chú “Tụ linh phù”, đây là một loại bùa trợ giúp người tu đạo hấp thụ nhiều thiên địa linh khí. Bùa ‘Tụ linh phù’ là bài học đạo pháp dễ hiểu, giúp tinh thần sảng khoái và phấn chấn.
Sư thúc nhìn động tác vẽ bùa của tiểu đạo sĩ, gật gật đầu tán thưởng.
05
Bài tập buổi sáng kết thúc, tiểu đạo sĩ chạy về phòng, đúng lúc bắt gặp vẻ mặt ưu sầu của bé thỏ trắng đang nhìn chằm chằm vào củ cà rốt.
Chờ đã, vẻ mặt ưu sầu? Tại sao mình lại nhìn thấy vẻ mặt ưu sầu từ một bé thỏ nhỉ?
Tiểu đạo sĩ tràn đầy nghi hoặc.
Bé thỏ con nghe thấy có người trở về phòng liền giả bộ nằm ngủ.
Tiểu đạo sĩ chọt chọt vào bụng bé thỏ con: “Dậy đi, tôi thấy bé tỉnh rồi.”
Bé thỏ con diễn sâu, vờ ngủ say tới mức trên mũi có một cái bong bóng nhỏ phập phồng.
Tiểu đạo sĩ: “Còn không đứng dậy tôi sẽ vào nhà bếp lấy nồi, đêm nay làm món thịt thỏ kho.”
‘Bụp’ một tiếng, bong bóng nhỏ vỡ tan, bé thỏ dang rộng bốn chân bé tí, chậm rãi mở mắt, gương mặt đơn thuần trong sáng.
Ha ha, đây tuyệt đối là một bé thỏ láu lỉnh. Tiểu đạo sĩ âm thầm suy nghĩ.
Tiểu đạo sĩ: “Bé có thể nghe hiểu tiếng người?”
Bé thỏ nhỏ hấp háy mắt, con ngươi màu hồng ngọc tràn đầy sự ngây ngô.
Tiểu đạo sĩ: “Bé còn có thể nói tiếng người, bé là thỏ tinh.”
Bé thỏ nhỏ xoay người ngửi ngửi củ cà rốt, đôi mắt nhỏ đảo liên tục.
Tiểu đạo sĩ: “Nếu như bé không phải là thỏ tinh thì nhất định sẽ há miệng thật to để gặm cà rốt.”
Bé thỏ nhỏ cố gắng há miệng, cắn một cái thật kêu vào củ cà rốt trước mặt.
Sau cú cắn vừa rồi, vết răng nhỏ vẫn còn lưu lại dấu tích trên củ cà rốt.
Tiểu đạo sĩ bật cười ‘Ha ha’.
Chẳng trách tối hôm qua bé lại hỏi ‘Tại sao không cắt cà rốt thành miếng’.
06
Tiểu đạo sĩ đem mấy củ cà rốt cắt thành miếng rồi bày vào trong một cái đĩa. Hắn còn dùng tăm xuyên vào một miếng cà rốt, rồi đặt thành phẩm trước mặt bé thỏ nhỏ, chọc cho bé thỏ nước miếng chảy ròng vì thèm.
Tiểu đạo sĩ: “Bé trả lời tôi một vấn đề, tôi liền cho bé ăn cà rốt.”
Bé thỏ con không đáp lại, làm bộ chính mình chỉ là một con thỏ thông thường ở các nông thôn điền viên Trung Hoa.
Tiểu đạo sĩ: “Thật sự không hợp tác?”
Nói rồi, hắn đem cà rốt bỏ luôn vào miệng mình, âm thanh nhai “rộp rộp rộp” vang lên lanh lảnh.
Tiểu đạo sĩ: “Ưm ~~ cà rốt ăn rất giòn luôn, ngon miệng lắm nha. Bé có muốn thử không?”
Bé thỏ nhỏ đấu tranh tư tưởng trong vòng ba giây, sau đó kiên định gật đầu một cái.
Tiểu đạo sĩ giơ lên một miếng cà rốt: “Nếu muốn ăn thì kêu một tiếng xem nào.”
Bé thỏ con: Ngao ~
Tiểu đạo sĩ: Ngoan lắm ~
Bé thỏ được toại nguyện ăn cà rốt, hạnh phúc híp mắt lại.
Tiểu đạo sĩ: “Nói một câu cho tôi nghe xem nào.”
Bé thỏ con: “Nói cái gì bây giờ?”
Âm thanh mềm mại, đáng yêu vang lên khiến tiểu đạo sĩ nảy sinh hoang mang.
Tiểu đạo sĩ: “Bé biến thành người cho tôi xem coi nào.”
Bé thỏ con: “Tôi không biết nha.”
Tiểu đạo sĩ đem miếng bùa ‘Tụ linh phù’ đã vẽ thành công ra dán lên sau ót của bé thỏ.
Bé thỏ:???
Tiểu đạo sĩ: “Cái này dùng để hấp thu linh khí, nói không chừng có thể giúp bé biến thành người.”
Bé thỏ: “Tôi còn muốn ăn cà rốt nữa.”
Tiểu đạo sĩ nhanh chóng tiến hành công tác cho ăn.
–
Ying: Thật ra cũng khá lâu rồi không đụng đến bộ này:v Đào cái hố xong bỏ đó haha bây giờ sẽ lấp từ từ nha ~ Văn chương lủn củn chán lắm mong các bạn bỏ qua nhaaa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.