Chương 8
Khương Nan Cật
24/07/2020
31
Hằng năm đạo quán thu nhận rất nhiều trẻ em nghèo khổ làm đệ tử, thế nhưng sau khi trưởng thành người ở lại với đạo quán rất ít. Ví dụ rõ ràng là chỉ có mỗi sư phụ và sư thúc ở lại, những người cùng trang lứa khi đó đều ra ngoài du ngoạn bốn phương, có người trở thành ‘Đại sư’, người thì đi kinh doanh, làm công, đủ mọi loại nghề trong xã hội.
Có điều, giống nhau ở chỗ là dù làm đệ tử trong đạo quán hay đã ra xã hội thì đa số đều luôn quay lại hương khói cho đạo quán.
Vì thế sư phụ và sư thúc cố gắng giúp đỡ việc học của Thanh Ngọc, đồng thời cũng cổ vũ Thanh Trúc đi thi đại học.
Tiểu đạo sĩ biết mình không phải là kiểu người ham học, đồng thời những chuyện trong đạo quán luôn cần hắn giải quyết, liền khéo léo cự tuyệt.
Sư phụ đem theo cho bé thỏ một túi quả hồ đào [*], để mỗi ngày cậu đều ăn một ít bồi bổ não.
[*] là hạt óc chó nha.
Mỗi ngày tiểu đạo sĩ ngoại trừ học tập đạo pháp ra, xử lý chuyện trong đạo quán, còn cùng sư phụ học cách làm bánh ngọt, hắn muốn làm thức ăn ngon để cổ vũ bé thỏ đang cật lực học tập.
Đứng bên bàn bếp, sư thúc dùng ngón tay thon dài nhấn vào trán tiểu đạo sĩ một cái, bộ dạng ‘chỉ tiếc mài sắt không thành thép’.
Sư thúc: “Đứa nhỏ này, sao lại ngốc như vậy? Chờ Thanh Ngọc một mình lên đại học rồi, xem con có khóc không.”
Tiểu đạo sĩ: “Lúc trước người cũng học đại học mà, bây giờ vẫn ở cùng với sư phụ đúng không?”
Sư thúc: “Hai đứa giống như bọn ta sao? Ta với sư phụ con là lớn lên bên nhau, con với Thanh Ngọc quen biết được bao lâu?”
Tiểu đạo sĩ: “Hai năm.”
Không, đúng hơn là bốn năm.
Sư phụ: “Tình cảm giữa Thanh Ngọc với Thanh Trúc cũng không tệ, đệ đừng lo lắng quá.”
Sư thúc: “Bây giờ thì không sao, nhưng đến lúc lên đại học, Thanh Ngọc nhìn nơi phồn hoa, gặp biết bao loại người, làm sao biết được cậu ấy không thay lòng?”
Giọng tiểu đạo sĩ kiên định: “Con tin cậu ấy.”
Khuôn mặt xinh đẹp của sư thúc lộ ra nét bất đắc dĩ, thở dài một hơi rồi rời khỏi nhà bếp.
32
Vừa làm xong một bộ bài thi, bé thỏ vươn vai duỗi người, phát hiện ra trên bàn có một dĩa hạt hồ đào ngào đường cùng một dĩa bánh cà rốt hấp.
Tiểu đạo sĩ đẩy hai đĩa bánh về phía bé thỏ: “Học lâu như vậy chắc cũng đã đói bụng, nếm thử món huynh làm xem sao.”
Cậu gắp một miếng bánh cà rốt bỏ vào miệng, cặp mắt liền cong tít lại.
Bé thỏ: “Thanh Trúc, huynh thật tốt với đệ ~”
Tiểu đạo sĩ: “Chỉ với cái này đã vui vẻ đến vậy? Sau này sẽ càng tốt hơn nữa, đệ có khóc luôn không đó?”
Bé thỏ vùi mặt vào lòng tiểu đạo sĩ, thành thật gật gật đầu.
Tiểu đạo sĩ cười cười, cưng chiều gõ lên chóp mũi cậu: “Bé ngốc.”
33
Đảo mắt một cái ba tháng đã trôi qua, tới ngày bé thỏ tham gia thi đại học.
Với đầu óc thông minh, bên cạnh còn có người bạn trai chăm sóc chu đáo, điểm số kỳ thi của bé thỏ khiến mọi người giật mình.
Sư thúc cầm phiếu kết quả thi, vẻ mặt hãnh diện thông báo: “Đậu Đại học Thanh Hoa rồi, là trường cũ của ta, môi trường học rất tốt. Hơn nữa chủ nhiệm khoa với phó viện trưởng đều là bạn học cũ của ta, có thể chăm sóc cho con được.”
Sư phụ: “Thanh Ngọc là sinh viên khoa văn, vào Bắc Đại [*] vẫn tốt hơn một chút....”
[*] Đại học Bắc Kinh gọi tắt là Bắc Đại.
Sư thúc nhướn mày: “Sao? Huynh cho rằng Bắc Đại tốt hơn Thanh Hoa hả?”
Sư phụ: “Không không không, đệ nói gì cũng đúng hết.”
Sư thúc: “Hừm ╭(╯^╰)╮, thế này còn tạm được.”
Tiểu đạo sĩ ngồi một bên không nói lời nào, chỉ cười dịu dàng nhìn bé thỏ.
Bé thỏ quyết định, cậu sẽ không vào Thanh Hoa cũng chẳng vào Bắc Đại, chỉ vào một trường bình thường để học.
Trường học bình thường, chuyên ngành thông thường, cuộc sống bình dị.
Trường đại học này lại rất ổn, cách đạo quán không xa, chỉ cần ngồi xe bus nửa giờ là tới.
–
Còn một chương nữa thôi ~
Hằng năm đạo quán thu nhận rất nhiều trẻ em nghèo khổ làm đệ tử, thế nhưng sau khi trưởng thành người ở lại với đạo quán rất ít. Ví dụ rõ ràng là chỉ có mỗi sư phụ và sư thúc ở lại, những người cùng trang lứa khi đó đều ra ngoài du ngoạn bốn phương, có người trở thành ‘Đại sư’, người thì đi kinh doanh, làm công, đủ mọi loại nghề trong xã hội.
Có điều, giống nhau ở chỗ là dù làm đệ tử trong đạo quán hay đã ra xã hội thì đa số đều luôn quay lại hương khói cho đạo quán.
Vì thế sư phụ và sư thúc cố gắng giúp đỡ việc học của Thanh Ngọc, đồng thời cũng cổ vũ Thanh Trúc đi thi đại học.
Tiểu đạo sĩ biết mình không phải là kiểu người ham học, đồng thời những chuyện trong đạo quán luôn cần hắn giải quyết, liền khéo léo cự tuyệt.
Sư phụ đem theo cho bé thỏ một túi quả hồ đào [*], để mỗi ngày cậu đều ăn một ít bồi bổ não.
[*] là hạt óc chó nha.
Mỗi ngày tiểu đạo sĩ ngoại trừ học tập đạo pháp ra, xử lý chuyện trong đạo quán, còn cùng sư phụ học cách làm bánh ngọt, hắn muốn làm thức ăn ngon để cổ vũ bé thỏ đang cật lực học tập.
Đứng bên bàn bếp, sư thúc dùng ngón tay thon dài nhấn vào trán tiểu đạo sĩ một cái, bộ dạng ‘chỉ tiếc mài sắt không thành thép’.
Sư thúc: “Đứa nhỏ này, sao lại ngốc như vậy? Chờ Thanh Ngọc một mình lên đại học rồi, xem con có khóc không.”
Tiểu đạo sĩ: “Lúc trước người cũng học đại học mà, bây giờ vẫn ở cùng với sư phụ đúng không?”
Sư thúc: “Hai đứa giống như bọn ta sao? Ta với sư phụ con là lớn lên bên nhau, con với Thanh Ngọc quen biết được bao lâu?”
Tiểu đạo sĩ: “Hai năm.”
Không, đúng hơn là bốn năm.
Sư phụ: “Tình cảm giữa Thanh Ngọc với Thanh Trúc cũng không tệ, đệ đừng lo lắng quá.”
Sư thúc: “Bây giờ thì không sao, nhưng đến lúc lên đại học, Thanh Ngọc nhìn nơi phồn hoa, gặp biết bao loại người, làm sao biết được cậu ấy không thay lòng?”
Giọng tiểu đạo sĩ kiên định: “Con tin cậu ấy.”
Khuôn mặt xinh đẹp của sư thúc lộ ra nét bất đắc dĩ, thở dài một hơi rồi rời khỏi nhà bếp.
32
Vừa làm xong một bộ bài thi, bé thỏ vươn vai duỗi người, phát hiện ra trên bàn có một dĩa hạt hồ đào ngào đường cùng một dĩa bánh cà rốt hấp.
Tiểu đạo sĩ đẩy hai đĩa bánh về phía bé thỏ: “Học lâu như vậy chắc cũng đã đói bụng, nếm thử món huynh làm xem sao.”
Cậu gắp một miếng bánh cà rốt bỏ vào miệng, cặp mắt liền cong tít lại.
Bé thỏ: “Thanh Trúc, huynh thật tốt với đệ ~”
Tiểu đạo sĩ: “Chỉ với cái này đã vui vẻ đến vậy? Sau này sẽ càng tốt hơn nữa, đệ có khóc luôn không đó?”
Bé thỏ vùi mặt vào lòng tiểu đạo sĩ, thành thật gật gật đầu.
Tiểu đạo sĩ cười cười, cưng chiều gõ lên chóp mũi cậu: “Bé ngốc.”
33
Đảo mắt một cái ba tháng đã trôi qua, tới ngày bé thỏ tham gia thi đại học.
Với đầu óc thông minh, bên cạnh còn có người bạn trai chăm sóc chu đáo, điểm số kỳ thi của bé thỏ khiến mọi người giật mình.
Sư thúc cầm phiếu kết quả thi, vẻ mặt hãnh diện thông báo: “Đậu Đại học Thanh Hoa rồi, là trường cũ của ta, môi trường học rất tốt. Hơn nữa chủ nhiệm khoa với phó viện trưởng đều là bạn học cũ của ta, có thể chăm sóc cho con được.”
Sư phụ: “Thanh Ngọc là sinh viên khoa văn, vào Bắc Đại [*] vẫn tốt hơn một chút....”
[*] Đại học Bắc Kinh gọi tắt là Bắc Đại.
Sư thúc nhướn mày: “Sao? Huynh cho rằng Bắc Đại tốt hơn Thanh Hoa hả?”
Sư phụ: “Không không không, đệ nói gì cũng đúng hết.”
Sư thúc: “Hừm ╭(╯^╰)╮, thế này còn tạm được.”
Tiểu đạo sĩ ngồi một bên không nói lời nào, chỉ cười dịu dàng nhìn bé thỏ.
Bé thỏ quyết định, cậu sẽ không vào Thanh Hoa cũng chẳng vào Bắc Đại, chỉ vào một trường bình thường để học.
Trường học bình thường, chuyên ngành thông thường, cuộc sống bình dị.
Trường đại học này lại rất ổn, cách đạo quán không xa, chỉ cần ngồi xe bus nửa giờ là tới.
–
Còn một chương nữa thôi ~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.