Chương 16
Phạm Kiều Trang
14/01/2023
Đình Việt không nghĩ cô sẽ trả lời như vậy, anh sửng sốt hồi lâu rồi lại nhỏ giọng mắng cô:
“Hà Phương, cô có biết cô phiền phức lắm không?”.
“Ừ, tôi phiền phức”. Hà Phương cười cười, giơ tay xé vạt áo mình. Động tác của cô thô bạo, vạt áo chẳng mấy chốc đã rách thành một đường dài, may sao không lộ da thịt bên trong: “Thế thì sao nào? Anh đánh tôi à?”
Đình Việt mím môi, thực sự nếu có thể, anh cũng muốn đánh cho người phụ nữ này một trận.
Có cơ hội lại không chạy đi, còn mạo hiểm quay về chỗ này rồi bị đám buôn người bắt lại. Anh là đàn ông, xảy ra chuyện gì cũng có thể gánh được, nhưng cô là phụ nữ, lũ cặn bã này thì chuyện gì cũng dám làm, nhỡ bọn chúng làm gì Hà Phương… anh thực sự không muốn nghĩ nữa.
Hà Phương xé xong vạt áo mới quay lại cầm tay anh, Đình Việt muốn rút về nhưng cô nắm rất chặt: “Dù sao bây giờ anh cũng không đánh được tôi. Đưa tay cho tôi băng đi, chảy má.u c.hế.t rồi thì không có cơ hội đánh tôi nữa”.
Anh lạnh lùng đáp: “Buông ra”.
“Tôi không buông”
“Tôi không cần cô băng lại. Buông ra”.
“Còn mạnh miệng như thế thì rút tay về thử xem”. Hà Phương lì lợm cầm chặt tay Đình Việt, ngước đôi mắt bình thản đầy cố chấp nhìn anh. Đình Việt cũng cau mày thật chặt nhìn cô, hai người âm thầm giằng co bằng ánh mắt.
Một lát sau, Hà Phương nói: “Bác sĩ Việt, tôi không sợ c.hế.t”. Giọng cô nhẹ tênh như gió, hoàn toàn chẳng hề lo lắng hay run sợ: “Tôi còn chưa ngủ với anh, không thể để anh một mình gặp nguy hiểm được. Lỡ anh có chuyện gì, tôi biết đi đòi ai ngủ đây?”.
“Hà Phương”. Anh gằn giọng, cảm thấy mình đã chịu đựng đến cực điểm.
Hà Phương không bận tâm đến việc anh, cười cười nói tiếp: “Thế nên bác sĩ Việt, tạm thời chúng ta đừng xảy ra chuyện gì nhé. Tôi nhất định sẽ không sao, anh cũng nên vậy. Bình an chờ ngày tôi ngủ với anh”.
Đinh Việt sửng sốt nhìn cô, trong một khoảnh khắc, cơn giận như bị lời nói của Hà Phương cuốn bay sạch. Đáy lòng anh có cảm giác bị thứ gì đó cọ qua cọ lại, cảm xúc kìm nén từ từ nứt ra, ấm áp kích động không thể nói rõ được.
Gương mặt cô lúc này bẩn thỉu nhem nhuốc, chỉ có ánh mắt trong veo sáng ngời nhìn anh, Đình Việt cố nén cảm giác muốn ôm cô vào lòng, vội vã ngoảnh đầu đi nơi khác:
“Cô đúng là đồ cứng đầu”.
“Ừ, đầu tôi cứng lắm”. Hà Phương bật cười, tay bắt đầu thoăn thoắt dùng vạt áo buộc lại vết thương cho anh. Bởi vì vết thương toác miệng nên Đình Việt mất rất nhiều m.á.u, lòng bàn tay nhớp nháp, xộc lên một mùi tanh nồng.
“Vết thương thế này chắc phải khâu nhỉ?”. Cô hỏi.
“Không có dụng cụ, buộc tạm lại nó sẽ tự lành”
“Buộc chặt như thế anh cử động được không?”
“Tàm tạm”.
Hà Phương định nói nữa, nhưng cùng lúc này lại có một giọng nói vang lên: “Tình tứ đủ rồi đấy”.
Anh Long cầm s.ú.ng ngồi vắt chân trên ghế nhìn hai người bọn họ, gương mặt đầy vẻ chán ghét: “Hai đứa chúng mày là ai?”.
“Người tử tế”. Đình Việt liếc hắn, lạnh nhạt đáp.
“Haha”. Anh Long cười phá lên: “Tao không cần biết chúng mày có phải người tử tế hay không, nhưng dám phá hỏng chuyện làm ăn của tao thì chúng mày chán sống rồi”.
Lâm Hạo ngồi phía trước nghe thế cũng quay đầu lại nói: “Anh Long, chạy đến chỗ này lũ dân làng không đuổi được nữa, bắn c.hế.t bọn chúng đi”.
Anh Long không để ý đến hắn, chỉ dùng họng s.ú.ng nâng mặt Hà Phương lên: “Thế nào cô em? Muốn c.hế.t kiểu nào?”.
“Muốn g.iế.t thì đã sớm g.iế.t rồi. Mày đã không có ý định g.iế.t tao còn hỏi thế làm gì?”.
Câu trả lời của cô làm anh Long hơi ngẩn ra, hắn nheo mắt nhìn cô chằm chằm rồi càng cười to hơn: “Thú vị. Cô em, thông minh đấy”. Anh Long bỏ chân xuống, dùng tay còn lại vuốt ve đôi môi khô khốc của Hà Phương: “Hôm nay anh đây bị mất một lô hàng ngon, nhưng đổi lại bắt được cô em trông cũng được đấy. Thế nào? Còn tr.inh không?”.
“Đòi ngủ với người này mãi không được”. Cô liếc mắt về phía Đình Việt: “Ban nãy mày có nghe rồi đấy. Tao còn tr.i.nh thì cần phải năn nỉ anh ấy ngủ với tao à?”.
“Không sao. Còn tri.nh thì bán được giá hơn. Không còn tr.inh thì anh em bọn tao chơi xong sẽ mang đi bán. Cũng không thiệt”.
Sống lưng Đình Việt thoáng run lên, trong lòng chỉ muốn chửi tục một tiếng. Anh gườm gườm nhìn anh Long, nhưng hắn không hề bận tâm đến anh, ánh mắt dán chặt ở bầu ngực của Hà Phương.
Hà Phương cười như không: “Tốt thôi. Nếu không sợ AIDS thì chơi thoải mái”.
“Ai AIDS cơ? Mày á?”
“Không tin à?”
“Định lừa ai thế cô em?”. Ánh mắt anh Long đầy thô bỉ và nham hiểm, hắn đột nhiên thò tay bóp ngực cô: “AIDS thì anh đây cũng vẫn chơi như thường”.
Anh Long hành động vừa nhanh vừa thô bạo, Đình Việt thấy cảnh này thì cơn giận đã chạm đến cực điểm, máu nóng trong người anh sôi lên, không nhịn được muốn xông lên đánh người.
Nhưng lúc anh vừa định bật dậy thì Hà Phương đã đè chặt tay anh lại, cô quắc mắc nhìn anh, tỏ ý bảo anh bình tĩnh. Cô cười nhạt: “Không tin à? AIDS giai đoạn cuối, người loét hết cả rồi”.
Vừa nói, Hà Phương vừa vén tay áo lên. Từ hôm qua lên đây cô bị muỗi đốt không ít, cả cánh tay chi chít vết gai cào và vết muỗi cắn, trông giống một kẻ bị AIDS giai đoạn cuối, thân thể bẩn thỉu lại ghẻ lở.
Anh Long là một kẻ du côn lăn lộn xã hội đen bao nhiêu năm, từng chứng kiến rất nhiều anh em của mình nghiện m.a t.ú.y rồi bị AIDS đến c.hế.t, bản thân vốn rất nhạy cảm với những vết ghẻ lở như thế này, trông thấy vậy liền hoảng đến mức tái mét mặt mày.
Hắn vội vã rút tay ra khỏi ngực của Hà Phương, vô thức lùi về sau mấy bước rồi hét lên: “Nước, mau đưa nước cho tao”.
Một gã đàn em vội vã lấy nước. Anh Long ném súng cho hắn rồi nhanh chóng đổ nước ra rửa sạch tay mình, hắn nghiến răng chửi tục một tiếng: “Con đ.iế.m cái. Thứ bị AIDS như mày bò đến trước mặt ông làm gì hả?”.
Hà Phương mím chặt môi không nói nữa, cảm giác ghê tởm lan lên từ ngực lúc này vẫn khiến cô lợm giọng buồn nôn, nhưng cô không có nước như anh Long, không có cách nào rửa sạch được.
Anh Long không làm được gì thì bực bội, cầm báng s.ú.ng đập vào mặt Lâm Hạo: “Chúng mày mang cái lũ phế vật gì đến đây thế hả?”.
“Anh Long, bọn em không cố ý”. Lâm Hạo ôm miệng đầy m.á.u, hét to: “Bọn chúng tự trốn trong rừng rồi xông lên xe. Em có bắt bọn chúng đâu. Hay là anh cứ g.iế.t phứt hai đứa chúng nó đi cho đỡ ngứa mắt”.
Anh Long hừ lạnh một tiếng, ánh mắt đầy nham hiểm liếc Hà Phương và Đình Việt: “Bán hai đứa này cho chỗ nào đó hẻo lánh, đứa con gái thì bán vào trại đ.iế.m, thằng con trai thì bán làm cửu vạn. Ít ra cũng đổi được mấy đồng. Bắn c.hế.t chúng nó, hóa ra chuyến đi này công cốc à?”.
“Nhưng anh Long, con bé đó bị AIDS”.
“Mày không nói sao người ta biết bị AIDS”. Anh Long vẫn kỳ cọ bàn tay ban nãy đã chạm vào Hà Phương, chỉ một tên đàn em nói: “Mày trói tay chúng nó lại, đợi qua được biên rồi thì bán cho trại đ.iế.m”.
“Vâng, anh Long”.
Tên đàn em đeo găng tay rồi mới dám tiến đến trói Hà Phương và Đình Việt, xong xuôi còn định đá cô một cái. Nhưng anh rất nhanh chồm lên người cô, tên đàn em đá không trúng, lại bực bội sút thêm vào người Đình Việt hai cái.
Những tiếng bồm bộp vang giòn giã bên tai, Hà Phương rõ ràng không đau, nhưng lòng cô lại như bị những mũi thương sắc lạnh đ.âm vào. Cô không hề khóc, đợi tên đi rồi mới bò dậy hỏi anh: “Có đau không?”.
Đình Việt mím môi không đáp.
“Dựa vào tôi ngủ một lúc đi”. Cô nhìn ra bên ngoài, bầu trời vẫn còn tối om, đám người kia nói sẽ vượt biên, chắc chắn đêm nay sẽ không dừng lại nghỉ.
Anh không nói, cũng vẫn không nhìn cô, Đình Việt ngồi ở bên ngoài, lẳng lặng nhắm mắt.
Hà Phương chẳng còn cách nào, đành tựa sát vào thân thể nhiều vết thương của anh. Lúc này cãi cọ giằng co xem ai đúng ai sai cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa, cả cô và anh đều hiểu, bọn họ cần phải giữ sức để nghĩ cách chạy thoát. Ít nhất là đêm nay, khi còn ở trên xe thì bọn họ tạm thời vẫn yên bình.
Đám buôn người thỉnh thoảng vẫn đổi nhau lái xe, kẻ thức canh, người tranh thủ ngủ. Hà Phương có nghe loáng thoáng nói bọn chúng đang đi lên hướng Bắc, tức là sẽ tiến tới giữa biên giới Việt – Trung. Ở đó có mấy mối hàng chờ sẵn, chỉ cần đi bộ qua được biên là có thể bán người.
Hà Phương ngửa đầu nhìn ra bầu trời đã bắt đầu sáng ở bên ngoài, lẳng lặng đếm thời gian rồi thở dài.
Viết sách rất nhiều nhưng đây là lần đầu tiên cô rơi vào tình cảnh này, bị đánh đập, bị bắt cóc bán đi Trung Quốc. Chẳng biết qua biên rồi chẳng biết còn có ngày trở về hay không, nhưng Hà Phương vẫn hy vọng công an sẽ cứu được cô và Đình Việt kịp lúc.
Cô không có tương lai gì cả, nhưng anh thì có… Bác sĩ Đình Việt sáng ngời đứng trên bục cao kia vẫn còn cả chặng đường dài tốt đẹp phía trước để đi mà…
Hà Phương vừa nghĩ đến đây thì bỗng dưng đôi bàn tay bị lại có cảm giác ấm áp, cô quay ngoắt lại nhìn Đình Việt, trông thấy đôi mắt trong sạch của anh đang chăm chú nhìn cô.
Cảm giác được anh nắm tay khiến lòng cô run lên, Hà Phương mấp máy môi hỏi: “Có mệt không?”.
“Tựa vào đây”. Anh nhích vai mình lên cao, tỏ ý bảo cô dựa vào đó: “Cố gắng một chút, không sao đâu”.
“Tôi biết”. Cô gật đầu, hít vào một hơi rồi dựa vào anh. Lúc này, mùi m.áu tanh nồng trên người Đình Việt đã nhạt bớt, cô ngửi thấy được hương bồ kết dễ chịu trên tóc anh: “Chúng ta sẽ không sao cả”.
“Ừ”.
Xe lắc lư đi trên con đường gồ ghề đầy đá sỏi, đám bu.ôn người hầu như đã ngủ hết nên rất yên tĩnh, một lát sau, bỗng dưng có tiếng chuông điện thoại phá tan bầu không khí im lặng trên xe. Lâm Hạo bò dậy nghe máy xong thì quay đầu lại hét: “Không ổn rồi, anh Lý vừa nói có công an đang đứng ở ngã tư phía trước.
Anh Long và đám đàn em đang lơ mơ thiếp đi, nghe thế mới bật dậy. Đình Việt và Hà Phương cũng lập tức mở to mắt, lúc này vẫn chưa đến ngã tư nhưng đồng bọn của chúng thông báo như vậy nghĩa là công an đã nhận được tin, mọi người đang triển khai đón lõng để tóm gọn bọn chúng, hai người có lẽ cũng sắp có cơ hội được cứu.
Thế nhưng anh Long không phải là kẻ dễ dàng bị tóm như vậy, hắn vẫn bình tĩnh ra lệnh: “Mẹ k.iế.p, quay đầu”.
Phùng Nhật vội vã xoay bánh lái 360 độ để quay đầu, nhưng đường núi khá hẹp, hắn phải lùi mấy vòng mới có cơ hội chạy đi, cùng lúc này điện thoại của Lâm Hạo lại đổ chuông lần nữa, hắn nghe xong thì mặt cắt không còn giọt máu.
“Anh Long”. Hắn lắp bắp: “Phía bên này, biên phòng cũng đang đuổi theo. Hình như bọn chúng biết nên đang vây bắt chúng ta rồi. Không phải kiểm tra xe như bình thường nữa. Anh Long, phải làm sao bây giờ?”
Vẻ mặt anh Long ngay lập tức sa sầm, hắn ngoảnh đầu nhìn con đường phía trước vẫn chưa thấy bóng công an, nghĩ ngợi vài giây rồi hét to: “Bỏ xe lại, chia nhau ra chạy”.
Phùng Nhật lập tức đạp mạnh chân phanh: “Anh Long, chạy về hướng bắc nửa cây số là đến biên giới”
“Bọn mày chia thành ba tốp, chạy đi. Gặp nhau ở chỗ anh Lý”.
Lũ buôn người vội vã chia nhau chạy vào trong rừng, hầu hết mọi người đều lo việc chạy thoát của mình, riêng anh Long là con cáo già nham hiểm, hắn lăn lộn trên con đường tội ác rất nhiều năm, lúc chạy vẫn không muốn buông con mồi. Anh Long ra lệnh cho Phùng Nhật lôi theo cả Đình Việt và Hà Phương chạy đi.
Trải qua một đêm bị giày vò, người đầy thương tích, anh và cô gần như đã cạn kiệt sức lực, bọn họ bị trói, vốn không phải đối thủ của hai gã buôn người, lúc này dù có dùng dằng làm chậm thời gian cũng vẫn bị kéo lê đi.
Chẳng biết chỗ này là ở đâu, nhưng nghe Phùng Nhật vừa lôi bọn họ vừa hét: “Anh Long, qua con sông kia là qua biên giới. Sang được đó công an Việt Nam không bắt chúng ta được”.
“Mau lên”. Anh Long một tay cầm đầu đoạn dây thừng buộc Đình Việt và Hà Phương, tay còn lại cầm súng, cứ thế cắm đầu cắm cổ chạy về phía trước. Chẳng mấy chốc đã đến con sông cạn.
Hà Phương dẫm lên đá dưới lòng sông, loạng choạng suýt ngã, vẫn là Đình Việt đưa lưng ra đỡ cô. Hai người bọn họ muốn chạy thật chậm để công an có thể đuổi kịp, nhưng anh Long ra tay vô cùng tàn ác, hắn mặc kệ Hà Phương chạy hay ngã, cứ thế lôi xềnh xệch bọn họ đi. Đình Việt không nỡ nhìn thân thể cô bị cày xới bởi đám đá cuội dưới con sông cạn, chỉ có thể vừa dìu vừa đỡ Hà Phương chạy tiếp.
“Cố gắng lên”. Anh nói.
Lúc này, chân cô đã đau đớn đến mức mất sạch cảm giác, nhưng Hà Phương không rên la một tiếng, cô gật đầu: “Không cần đỡ tôi, tôi chạy được”.
“Rơi vào đường cùng, nếu không chạy, hắn sẽ thẳng tay g.iế.t chúng ta”. Đình Việt vẫn đi song song với cô, dùng đôi bàn tay bị buộc chặt của mình kéo căng dây thừng để Hà Phương khỏi ngã: “Nếu còn chạy được thì chạy thật nhanh vào, qua biên giới thì tính tiếp”.
Hà Phương nhìn anh, vội vã gật đầu rồi lại tiếp tục chạy. Khi cô vừa đặt chân qua đến bờ kia con sông cạn thì nghe mấy tiếng “đoàng… đoàng…” do biên phòng bắn chỉ thiên lên trời. Sau đó có tiếng người hét: “Mấy người kia đứng lại, đứng lại còn được khoan hồng. Mau đứng lại”.
Hai mắt anh Long đỏ ngầu nhìn chằm chằm về phía mấy người biên phòng ở bờ kia, lạnh lùng giơ súng lên chuẩn bị bắn. Nhưng đúng lúc hắn định bóp cò thì Đình Việt nhanh chóng nhoài sang, dùng vai mình huých mạnh một cái, viên đạn từ súng hắn bị chệch đi, bắn sượt qua một người lính biên phòng rồi ghim vào thân cây.
Mấy người lính biên phòng tái mặt, lập tức lùi về phía sau ẩn nấp sau mấy thân cây to. Anh Long lúc này cũng loạng choạng đứng dậy, định bắn c.hế.t Đình Việt thì mới phát hiện ra s.ú.ng đã hết đạn. Không còn thời gian thay băng đạn mới, hắn bèn chửi tục một tiếng rồi cầm dây thừng lôi hai người chạy đi.
Bốn người liên tục chạy trong rừng, đến khi không còn nghe âm thanh s.ú.ng nổ nữa thì Phùng Nhật mới dừng lại, thở hồng hộc: “Anh Long, đến chỗ này thì biên phòng Việt Nam không đuổi được nữa rồi. Chúng ta thoát rồi”.
Anh Long cảnh giác nhìn xung quanh một lượt, lúc này bọn họ đã qua hẳn biên giới Việt – Trung, đang ở cánh rừng già ngay giáp biên Trung Quốc. Xác định không bị truy đuổi nữa, anh Long mới thở hắt ra một tiếng, sau đó không nói không rằng câu nào cầm báng súng xông lại đập vào mặt Đình Việt.
“Con m.ẹ nó, thằng ranh, mày chán sống rồi thì để tao g.iế.t mày”.
“Hà Phương, cô có biết cô phiền phức lắm không?”.
“Ừ, tôi phiền phức”. Hà Phương cười cười, giơ tay xé vạt áo mình. Động tác của cô thô bạo, vạt áo chẳng mấy chốc đã rách thành một đường dài, may sao không lộ da thịt bên trong: “Thế thì sao nào? Anh đánh tôi à?”
Đình Việt mím môi, thực sự nếu có thể, anh cũng muốn đánh cho người phụ nữ này một trận.
Có cơ hội lại không chạy đi, còn mạo hiểm quay về chỗ này rồi bị đám buôn người bắt lại. Anh là đàn ông, xảy ra chuyện gì cũng có thể gánh được, nhưng cô là phụ nữ, lũ cặn bã này thì chuyện gì cũng dám làm, nhỡ bọn chúng làm gì Hà Phương… anh thực sự không muốn nghĩ nữa.
Hà Phương xé xong vạt áo mới quay lại cầm tay anh, Đình Việt muốn rút về nhưng cô nắm rất chặt: “Dù sao bây giờ anh cũng không đánh được tôi. Đưa tay cho tôi băng đi, chảy má.u c.hế.t rồi thì không có cơ hội đánh tôi nữa”.
Anh lạnh lùng đáp: “Buông ra”.
“Tôi không buông”
“Tôi không cần cô băng lại. Buông ra”.
“Còn mạnh miệng như thế thì rút tay về thử xem”. Hà Phương lì lợm cầm chặt tay Đình Việt, ngước đôi mắt bình thản đầy cố chấp nhìn anh. Đình Việt cũng cau mày thật chặt nhìn cô, hai người âm thầm giằng co bằng ánh mắt.
Một lát sau, Hà Phương nói: “Bác sĩ Việt, tôi không sợ c.hế.t”. Giọng cô nhẹ tênh như gió, hoàn toàn chẳng hề lo lắng hay run sợ: “Tôi còn chưa ngủ với anh, không thể để anh một mình gặp nguy hiểm được. Lỡ anh có chuyện gì, tôi biết đi đòi ai ngủ đây?”.
“Hà Phương”. Anh gằn giọng, cảm thấy mình đã chịu đựng đến cực điểm.
Hà Phương không bận tâm đến việc anh, cười cười nói tiếp: “Thế nên bác sĩ Việt, tạm thời chúng ta đừng xảy ra chuyện gì nhé. Tôi nhất định sẽ không sao, anh cũng nên vậy. Bình an chờ ngày tôi ngủ với anh”.
Đinh Việt sửng sốt nhìn cô, trong một khoảnh khắc, cơn giận như bị lời nói của Hà Phương cuốn bay sạch. Đáy lòng anh có cảm giác bị thứ gì đó cọ qua cọ lại, cảm xúc kìm nén từ từ nứt ra, ấm áp kích động không thể nói rõ được.
Gương mặt cô lúc này bẩn thỉu nhem nhuốc, chỉ có ánh mắt trong veo sáng ngời nhìn anh, Đình Việt cố nén cảm giác muốn ôm cô vào lòng, vội vã ngoảnh đầu đi nơi khác:
“Cô đúng là đồ cứng đầu”.
“Ừ, đầu tôi cứng lắm”. Hà Phương bật cười, tay bắt đầu thoăn thoắt dùng vạt áo buộc lại vết thương cho anh. Bởi vì vết thương toác miệng nên Đình Việt mất rất nhiều m.á.u, lòng bàn tay nhớp nháp, xộc lên một mùi tanh nồng.
“Vết thương thế này chắc phải khâu nhỉ?”. Cô hỏi.
“Không có dụng cụ, buộc tạm lại nó sẽ tự lành”
“Buộc chặt như thế anh cử động được không?”
“Tàm tạm”.
Hà Phương định nói nữa, nhưng cùng lúc này lại có một giọng nói vang lên: “Tình tứ đủ rồi đấy”.
Anh Long cầm s.ú.ng ngồi vắt chân trên ghế nhìn hai người bọn họ, gương mặt đầy vẻ chán ghét: “Hai đứa chúng mày là ai?”.
“Người tử tế”. Đình Việt liếc hắn, lạnh nhạt đáp.
“Haha”. Anh Long cười phá lên: “Tao không cần biết chúng mày có phải người tử tế hay không, nhưng dám phá hỏng chuyện làm ăn của tao thì chúng mày chán sống rồi”.
Lâm Hạo ngồi phía trước nghe thế cũng quay đầu lại nói: “Anh Long, chạy đến chỗ này lũ dân làng không đuổi được nữa, bắn c.hế.t bọn chúng đi”.
Anh Long không để ý đến hắn, chỉ dùng họng s.ú.ng nâng mặt Hà Phương lên: “Thế nào cô em? Muốn c.hế.t kiểu nào?”.
“Muốn g.iế.t thì đã sớm g.iế.t rồi. Mày đã không có ý định g.iế.t tao còn hỏi thế làm gì?”.
Câu trả lời của cô làm anh Long hơi ngẩn ra, hắn nheo mắt nhìn cô chằm chằm rồi càng cười to hơn: “Thú vị. Cô em, thông minh đấy”. Anh Long bỏ chân xuống, dùng tay còn lại vuốt ve đôi môi khô khốc của Hà Phương: “Hôm nay anh đây bị mất một lô hàng ngon, nhưng đổi lại bắt được cô em trông cũng được đấy. Thế nào? Còn tr.inh không?”.
“Đòi ngủ với người này mãi không được”. Cô liếc mắt về phía Đình Việt: “Ban nãy mày có nghe rồi đấy. Tao còn tr.i.nh thì cần phải năn nỉ anh ấy ngủ với tao à?”.
“Không sao. Còn tri.nh thì bán được giá hơn. Không còn tr.inh thì anh em bọn tao chơi xong sẽ mang đi bán. Cũng không thiệt”.
Sống lưng Đình Việt thoáng run lên, trong lòng chỉ muốn chửi tục một tiếng. Anh gườm gườm nhìn anh Long, nhưng hắn không hề bận tâm đến anh, ánh mắt dán chặt ở bầu ngực của Hà Phương.
Hà Phương cười như không: “Tốt thôi. Nếu không sợ AIDS thì chơi thoải mái”.
“Ai AIDS cơ? Mày á?”
“Không tin à?”
“Định lừa ai thế cô em?”. Ánh mắt anh Long đầy thô bỉ và nham hiểm, hắn đột nhiên thò tay bóp ngực cô: “AIDS thì anh đây cũng vẫn chơi như thường”.
Anh Long hành động vừa nhanh vừa thô bạo, Đình Việt thấy cảnh này thì cơn giận đã chạm đến cực điểm, máu nóng trong người anh sôi lên, không nhịn được muốn xông lên đánh người.
Nhưng lúc anh vừa định bật dậy thì Hà Phương đã đè chặt tay anh lại, cô quắc mắc nhìn anh, tỏ ý bảo anh bình tĩnh. Cô cười nhạt: “Không tin à? AIDS giai đoạn cuối, người loét hết cả rồi”.
Vừa nói, Hà Phương vừa vén tay áo lên. Từ hôm qua lên đây cô bị muỗi đốt không ít, cả cánh tay chi chít vết gai cào và vết muỗi cắn, trông giống một kẻ bị AIDS giai đoạn cuối, thân thể bẩn thỉu lại ghẻ lở.
Anh Long là một kẻ du côn lăn lộn xã hội đen bao nhiêu năm, từng chứng kiến rất nhiều anh em của mình nghiện m.a t.ú.y rồi bị AIDS đến c.hế.t, bản thân vốn rất nhạy cảm với những vết ghẻ lở như thế này, trông thấy vậy liền hoảng đến mức tái mét mặt mày.
Hắn vội vã rút tay ra khỏi ngực của Hà Phương, vô thức lùi về sau mấy bước rồi hét lên: “Nước, mau đưa nước cho tao”.
Một gã đàn em vội vã lấy nước. Anh Long ném súng cho hắn rồi nhanh chóng đổ nước ra rửa sạch tay mình, hắn nghiến răng chửi tục một tiếng: “Con đ.iế.m cái. Thứ bị AIDS như mày bò đến trước mặt ông làm gì hả?”.
Hà Phương mím chặt môi không nói nữa, cảm giác ghê tởm lan lên từ ngực lúc này vẫn khiến cô lợm giọng buồn nôn, nhưng cô không có nước như anh Long, không có cách nào rửa sạch được.
Anh Long không làm được gì thì bực bội, cầm báng s.ú.ng đập vào mặt Lâm Hạo: “Chúng mày mang cái lũ phế vật gì đến đây thế hả?”.
“Anh Long, bọn em không cố ý”. Lâm Hạo ôm miệng đầy m.á.u, hét to: “Bọn chúng tự trốn trong rừng rồi xông lên xe. Em có bắt bọn chúng đâu. Hay là anh cứ g.iế.t phứt hai đứa chúng nó đi cho đỡ ngứa mắt”.
Anh Long hừ lạnh một tiếng, ánh mắt đầy nham hiểm liếc Hà Phương và Đình Việt: “Bán hai đứa này cho chỗ nào đó hẻo lánh, đứa con gái thì bán vào trại đ.iế.m, thằng con trai thì bán làm cửu vạn. Ít ra cũng đổi được mấy đồng. Bắn c.hế.t chúng nó, hóa ra chuyến đi này công cốc à?”.
“Nhưng anh Long, con bé đó bị AIDS”.
“Mày không nói sao người ta biết bị AIDS”. Anh Long vẫn kỳ cọ bàn tay ban nãy đã chạm vào Hà Phương, chỉ một tên đàn em nói: “Mày trói tay chúng nó lại, đợi qua được biên rồi thì bán cho trại đ.iế.m”.
“Vâng, anh Long”.
Tên đàn em đeo găng tay rồi mới dám tiến đến trói Hà Phương và Đình Việt, xong xuôi còn định đá cô một cái. Nhưng anh rất nhanh chồm lên người cô, tên đàn em đá không trúng, lại bực bội sút thêm vào người Đình Việt hai cái.
Những tiếng bồm bộp vang giòn giã bên tai, Hà Phương rõ ràng không đau, nhưng lòng cô lại như bị những mũi thương sắc lạnh đ.âm vào. Cô không hề khóc, đợi tên đi rồi mới bò dậy hỏi anh: “Có đau không?”.
Đình Việt mím môi không đáp.
“Dựa vào tôi ngủ một lúc đi”. Cô nhìn ra bên ngoài, bầu trời vẫn còn tối om, đám người kia nói sẽ vượt biên, chắc chắn đêm nay sẽ không dừng lại nghỉ.
Anh không nói, cũng vẫn không nhìn cô, Đình Việt ngồi ở bên ngoài, lẳng lặng nhắm mắt.
Hà Phương chẳng còn cách nào, đành tựa sát vào thân thể nhiều vết thương của anh. Lúc này cãi cọ giằng co xem ai đúng ai sai cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa, cả cô và anh đều hiểu, bọn họ cần phải giữ sức để nghĩ cách chạy thoát. Ít nhất là đêm nay, khi còn ở trên xe thì bọn họ tạm thời vẫn yên bình.
Đám buôn người thỉnh thoảng vẫn đổi nhau lái xe, kẻ thức canh, người tranh thủ ngủ. Hà Phương có nghe loáng thoáng nói bọn chúng đang đi lên hướng Bắc, tức là sẽ tiến tới giữa biên giới Việt – Trung. Ở đó có mấy mối hàng chờ sẵn, chỉ cần đi bộ qua được biên là có thể bán người.
Hà Phương ngửa đầu nhìn ra bầu trời đã bắt đầu sáng ở bên ngoài, lẳng lặng đếm thời gian rồi thở dài.
Viết sách rất nhiều nhưng đây là lần đầu tiên cô rơi vào tình cảnh này, bị đánh đập, bị bắt cóc bán đi Trung Quốc. Chẳng biết qua biên rồi chẳng biết còn có ngày trở về hay không, nhưng Hà Phương vẫn hy vọng công an sẽ cứu được cô và Đình Việt kịp lúc.
Cô không có tương lai gì cả, nhưng anh thì có… Bác sĩ Đình Việt sáng ngời đứng trên bục cao kia vẫn còn cả chặng đường dài tốt đẹp phía trước để đi mà…
Hà Phương vừa nghĩ đến đây thì bỗng dưng đôi bàn tay bị lại có cảm giác ấm áp, cô quay ngoắt lại nhìn Đình Việt, trông thấy đôi mắt trong sạch của anh đang chăm chú nhìn cô.
Cảm giác được anh nắm tay khiến lòng cô run lên, Hà Phương mấp máy môi hỏi: “Có mệt không?”.
“Tựa vào đây”. Anh nhích vai mình lên cao, tỏ ý bảo cô dựa vào đó: “Cố gắng một chút, không sao đâu”.
“Tôi biết”. Cô gật đầu, hít vào một hơi rồi dựa vào anh. Lúc này, mùi m.áu tanh nồng trên người Đình Việt đã nhạt bớt, cô ngửi thấy được hương bồ kết dễ chịu trên tóc anh: “Chúng ta sẽ không sao cả”.
“Ừ”.
Xe lắc lư đi trên con đường gồ ghề đầy đá sỏi, đám bu.ôn người hầu như đã ngủ hết nên rất yên tĩnh, một lát sau, bỗng dưng có tiếng chuông điện thoại phá tan bầu không khí im lặng trên xe. Lâm Hạo bò dậy nghe máy xong thì quay đầu lại hét: “Không ổn rồi, anh Lý vừa nói có công an đang đứng ở ngã tư phía trước.
Anh Long và đám đàn em đang lơ mơ thiếp đi, nghe thế mới bật dậy. Đình Việt và Hà Phương cũng lập tức mở to mắt, lúc này vẫn chưa đến ngã tư nhưng đồng bọn của chúng thông báo như vậy nghĩa là công an đã nhận được tin, mọi người đang triển khai đón lõng để tóm gọn bọn chúng, hai người có lẽ cũng sắp có cơ hội được cứu.
Thế nhưng anh Long không phải là kẻ dễ dàng bị tóm như vậy, hắn vẫn bình tĩnh ra lệnh: “Mẹ k.iế.p, quay đầu”.
Phùng Nhật vội vã xoay bánh lái 360 độ để quay đầu, nhưng đường núi khá hẹp, hắn phải lùi mấy vòng mới có cơ hội chạy đi, cùng lúc này điện thoại của Lâm Hạo lại đổ chuông lần nữa, hắn nghe xong thì mặt cắt không còn giọt máu.
“Anh Long”. Hắn lắp bắp: “Phía bên này, biên phòng cũng đang đuổi theo. Hình như bọn chúng biết nên đang vây bắt chúng ta rồi. Không phải kiểm tra xe như bình thường nữa. Anh Long, phải làm sao bây giờ?”
Vẻ mặt anh Long ngay lập tức sa sầm, hắn ngoảnh đầu nhìn con đường phía trước vẫn chưa thấy bóng công an, nghĩ ngợi vài giây rồi hét to: “Bỏ xe lại, chia nhau ra chạy”.
Phùng Nhật lập tức đạp mạnh chân phanh: “Anh Long, chạy về hướng bắc nửa cây số là đến biên giới”
“Bọn mày chia thành ba tốp, chạy đi. Gặp nhau ở chỗ anh Lý”.
Lũ buôn người vội vã chia nhau chạy vào trong rừng, hầu hết mọi người đều lo việc chạy thoát của mình, riêng anh Long là con cáo già nham hiểm, hắn lăn lộn trên con đường tội ác rất nhiều năm, lúc chạy vẫn không muốn buông con mồi. Anh Long ra lệnh cho Phùng Nhật lôi theo cả Đình Việt và Hà Phương chạy đi.
Trải qua một đêm bị giày vò, người đầy thương tích, anh và cô gần như đã cạn kiệt sức lực, bọn họ bị trói, vốn không phải đối thủ của hai gã buôn người, lúc này dù có dùng dằng làm chậm thời gian cũng vẫn bị kéo lê đi.
Chẳng biết chỗ này là ở đâu, nhưng nghe Phùng Nhật vừa lôi bọn họ vừa hét: “Anh Long, qua con sông kia là qua biên giới. Sang được đó công an Việt Nam không bắt chúng ta được”.
“Mau lên”. Anh Long một tay cầm đầu đoạn dây thừng buộc Đình Việt và Hà Phương, tay còn lại cầm súng, cứ thế cắm đầu cắm cổ chạy về phía trước. Chẳng mấy chốc đã đến con sông cạn.
Hà Phương dẫm lên đá dưới lòng sông, loạng choạng suýt ngã, vẫn là Đình Việt đưa lưng ra đỡ cô. Hai người bọn họ muốn chạy thật chậm để công an có thể đuổi kịp, nhưng anh Long ra tay vô cùng tàn ác, hắn mặc kệ Hà Phương chạy hay ngã, cứ thế lôi xềnh xệch bọn họ đi. Đình Việt không nỡ nhìn thân thể cô bị cày xới bởi đám đá cuội dưới con sông cạn, chỉ có thể vừa dìu vừa đỡ Hà Phương chạy tiếp.
“Cố gắng lên”. Anh nói.
Lúc này, chân cô đã đau đớn đến mức mất sạch cảm giác, nhưng Hà Phương không rên la một tiếng, cô gật đầu: “Không cần đỡ tôi, tôi chạy được”.
“Rơi vào đường cùng, nếu không chạy, hắn sẽ thẳng tay g.iế.t chúng ta”. Đình Việt vẫn đi song song với cô, dùng đôi bàn tay bị buộc chặt của mình kéo căng dây thừng để Hà Phương khỏi ngã: “Nếu còn chạy được thì chạy thật nhanh vào, qua biên giới thì tính tiếp”.
Hà Phương nhìn anh, vội vã gật đầu rồi lại tiếp tục chạy. Khi cô vừa đặt chân qua đến bờ kia con sông cạn thì nghe mấy tiếng “đoàng… đoàng…” do biên phòng bắn chỉ thiên lên trời. Sau đó có tiếng người hét: “Mấy người kia đứng lại, đứng lại còn được khoan hồng. Mau đứng lại”.
Hai mắt anh Long đỏ ngầu nhìn chằm chằm về phía mấy người biên phòng ở bờ kia, lạnh lùng giơ súng lên chuẩn bị bắn. Nhưng đúng lúc hắn định bóp cò thì Đình Việt nhanh chóng nhoài sang, dùng vai mình huých mạnh một cái, viên đạn từ súng hắn bị chệch đi, bắn sượt qua một người lính biên phòng rồi ghim vào thân cây.
Mấy người lính biên phòng tái mặt, lập tức lùi về phía sau ẩn nấp sau mấy thân cây to. Anh Long lúc này cũng loạng choạng đứng dậy, định bắn c.hế.t Đình Việt thì mới phát hiện ra s.ú.ng đã hết đạn. Không còn thời gian thay băng đạn mới, hắn bèn chửi tục một tiếng rồi cầm dây thừng lôi hai người chạy đi.
Bốn người liên tục chạy trong rừng, đến khi không còn nghe âm thanh s.ú.ng nổ nữa thì Phùng Nhật mới dừng lại, thở hồng hộc: “Anh Long, đến chỗ này thì biên phòng Việt Nam không đuổi được nữa rồi. Chúng ta thoát rồi”.
Anh Long cảnh giác nhìn xung quanh một lượt, lúc này bọn họ đã qua hẳn biên giới Việt – Trung, đang ở cánh rừng già ngay giáp biên Trung Quốc. Xác định không bị truy đuổi nữa, anh Long mới thở hắt ra một tiếng, sau đó không nói không rằng câu nào cầm báng súng xông lại đập vào mặt Đình Việt.
“Con m.ẹ nó, thằng ranh, mày chán sống rồi thì để tao g.iế.t mày”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.