Chương 12: Bản Năng Săn Mồi
Thị An Mã
24/09/2024
Nghe được những lời này của cô, Hoắc Đình Xuyên ngưng mắt nhìn cô.
Vừa vặn nhìn thấy xương quai xanh gợi cảm của người phụ nữ nổi bật lên, ánh sáng đèn đường chiếu xuống, hình thành một vết lõm thật sâu trên xương quai xanh của cô, nối liền với những đường gân xanh trên cổ trắng nõn, rất đẹp.
Yết hầu anh lăn nhẹ, hơi nhíu mày, cho đến khi phía sau truyền đến một giọng nói dễ nghe.
"Đình Xuyên."
Đôi mắt lạnh lùng của Hoắc Đình Xuyên lóe lên, quay đầu, Nam Lạp nghe thấy giọng nói vừa đặc biệt vừa quen thuộc kia, cô nghiêng mắt nhìn theo, đôi môi mềm mại khẽ mở.
"Thì ra anh đang chờ bạn gái."
Tiếp theo, cô thấy Trương Khả Dụ ăn mặc đặc biệt mát mẻ, một thân đầm dây màu đen từ Yến Mục đi ra.
Bên cạnh cô ta còn có vài người bạn, Nam Lạp nhìn kỹ lại, phát hiện chính là những người trước đó uống rượu với cô, lúc này đang được người khác dìu đi.
Ánh mắt Nam Lạp nhìn về phía mấy người kia bỗng trở nên u ám, khi họ đi tới, Nam Lạp khẽ nhếch môi, lơ đãng nói với Hoắc Đình Xuyên.
"Đột nhiên nhớ ra một chuyện, lần trước tôi nghe anh nói, ngoài bạn gái ra thì không quan tâm đến phụ nữ khác."
Cô cố ý nói nửa chừng rồi ngưng, giọng nói rất nhẹ, Hoắc Đình Xuyên cau mày.
Tiếp theo, lại là một câu nhẹ nhàng, từng chữ một.
"Nhưng lần đó, khi tôi vô tình chạm vào anh, dường như anh cũng cứng."
Từng tiếng "anh" theo gió bay vào tai Hoắc Đình Xuyên, khơi dậy nhiều cảm xúc.
Vừa nghe xong, đồng tử Hoắc Đình Xuyên giãn ra, anh vô thức nắm chặt tay, đứng thẳng người tại chỗ.
Cố giữ giọng bình tĩnh gọi cô.
"Nam Lạp."
Là giọng nói nghiến răng, vô cùng lạnh lùng cứng rắn.
Nam Lạp lập tức cảm thấy một áp lực mạnh mẽ ập tới, Hoắc Đình Xuyên lạnh lùng nhìn chằm chằm đỉnh đầu cô, rất ngạc nhiên trước những lời cô vừa nói.
Bầu không khí bắt đầu trở nên căng thẳng.
Nhưng Nam Lạp lại không để tâm, đuôi lông mày bên trái cô nhướng lên, khóe mắt liếc thấy Trương Khả Dụ đi tới, cả người Nam Lạp đột nhiên áp sát Hoắc Đình Xuyên.
Cô nhìn thẳng vào mắt người đàn ông, đột ngột đưa tay, ngón trỏ nhẹ nhàng nâng cằm anh lên.
"Đội trưởng Hoắc, tôi sẽ giữ bí mật cho anh."
Hoắc Đình Xuyên cao một mét tám chín, khiến Nam Lạp phải ngẩng đầu nhìn lên anh.
Hoắc Đình Xuyên lạnh lùng nghiêm mặt, giơ tay, thô bạo túm lấy bàn tay đang nắm cằm mình của cô.
Nhưng không ngờ cô lại nắm lấy cổ tay anh ngay lập tức, kiễng chân lên, đôi môi ấm áp dán vào anh, trong nháy mắt đã chiếm lấy đôi môi lạnh lùng của anh.
Hai cánh môi khẽ chạm nhau, cái lưỡi ấm áp của cô từ trong miệng thò ra, chậm rãi lướt qua môi anh, môi lưỡi bao bọc lấy cánh môi có đường nét sắc sảo của anh, nhẹ nhàng mút một cái, rồi răng cô từ từ cắn nhẹ lên môi anh...
Cảm giác tê dại kỳ lạ lan tỏa khắp cơ thể, Hoắc Đình Xuyên chợt tỉnh lại, đẩy cô ra.
Anh kinh ngạc nhìn người phụ nữ trước mặt, Nam Lạp lúc này như biến thành người khác, trong mắt Hoắc Đình Xuyên vừa quen vừa lạ.
Cô giống như một con rắn độc phun nọc, ban đầu chỉ rình rập, giờ mới thật sự lộ rõ bản chất.
"Nam Lạp, cô quá mức."
Anh dùng ngón cái và ngón trỏ lau môi, trong hơi thở còn vương mùi rượu ngọt ngào của cô chưa tan.
Lúc này, Hoắc Đình Xuyên đang đứng quay lưng về phía Trương Khả Dụ, nên cô ta không nhìn thấy hành động hôn của Nam Lạp.
Trương Khả Dụ đến gần Hoắc Đình Xuyên, cười và khoác tay anh rất thân mật, không giống như đang chia tay hay giận dỗi.
Có vẻ cô ta cũng say, mặt đỏ bừng, đầu óc choáng váng dựa vào ngực anh, híp mắt nhìn Nam Lạp.
"Là cô?"
Ngay sau đó mấy người cũng say khướt đi tới, nhìn rõ là Nam Lạp, tức giận chỉ vào cô, lắp bắp:
"Cô... Cô vậy mà... Khiến cấp trên sa thải chúng tôi!"
Trương Khả Dụ nghe vậy, khẽ ngẩng đầu, dưới ánh đèn đường, thần sắc biến đổi của cô ta hiện rõ.
Có giật mình, kinh ngạc, và không thể tin được.
"Cô... cô là Nam tiểu thư?"
Trương Khả Dụ chỉ vào Nam Lạp, quay sang hỏi mấy người kia.
"Đúng, chính là cô ta, cô ta gài bẫy chúng tôi!"
Lý Tinh tức giận nói, ngực phập phồng.
Khi ba chữ Nam tiểu thư vang lên, Hoắc Đình Xuyên đối diện với đôi mắt của cô.
Đôi mắt dài hẹp của anh nheo lại, nhìn cô chăm chú, lúc này mới để ý cô cũng có một đôi mắt hồ ly.
Khóe mắt hơi cong, đuôi mắt dài và nhỏ hướng lên trên, hình dạng giống mắt hồ ly, toát ra vẻ quyến rũ.
Nam Lạp không để ý đến lời những người đó nói, cô không hề ngước mắt lên, dựa người vào cửa sổ xe phía sau.
Ngón trỏ cô khẽ vuốt môi vừa hôn người đàn ông, ánh mắt ngây thơ nhìn Hoắc Đình Xuyên, đột ngột hỏi:
"Đội trưởng Hoắc đã nuôi mèo chưa?"
Cô rất kiêu ngạo coi như những người đó không tồn tại, chỉ nói chuyện với anh.
Hoắc Đình Xuyên không đáp lời, con ngươi anh hơi lạnh, sắc mặt căng cứng nhìn cô.
Nam Lạp cũng không giận, cô đưa tay vào trong xe lấy bao thuốc lá ra, sau đó chậm rãi rút một điếu, kẹp giữa ngón tay, đốt lên.
"Mèo sẽ dùng cách riêng của mình để thu hút sự chú ý của chủ nhân, khiến chủ nhân dừng lại quan tâm nó."
"Nhưng có một ngày, mèo bỗng vồ chủ nhân, chủ nhân ngạc nhiên, tưởng con mèo này sẽ không vồ vào người mình, nhưng lại không ngờ, mèo chính là thích thừa cơ hội bất ngờ, trong chớp mắt, đột ngột vồ người."
Cô khẽ hít một hơi thuốc, để làn khói lượn lờ giữa những ngón tay, ánh mắt mơ màng nhìn về một phía, tiếp tục nói.
"Hoắc đội, tôi kể câu chuyện này là muốn nói cho anh biết, mèo vẫn luôn có bản năng săn bắt, một khi nó vồ chân anh, có nghĩa là bản năng săn bắt của nó đã bị kích hoạt."
Nói xong, cô dập tắt điếu thuốc chỉ mới hút một hơi.
Nghiêng đầu, đôi mắt hồ ly liếc nhìn, thờ ơ nhìn về phía khuôn mặt lạnh lùng góc cạnh rõ ràng của người đàn ông, khóe miệng nhếch lên, giọng trong trẻo nói.
"Cô Trương, cô không cần phải tuyên bố chủ quyền trước mặt tôi, dính bạn trai cô chặt như vậy. Cô có thể hỏi mấy người bên cạnh cô một chút, ở Nghiệp Thành, tôi Nam Lạp có thiếu đàn ông không?"
Lời của cô không hề e dè, nói với người phụ nữ đột nhiên dùng hai tay quấn lấy cổ Hoắc Đình Xuyên.
Vừa vặn nhìn thấy xương quai xanh gợi cảm của người phụ nữ nổi bật lên, ánh sáng đèn đường chiếu xuống, hình thành một vết lõm thật sâu trên xương quai xanh của cô, nối liền với những đường gân xanh trên cổ trắng nõn, rất đẹp.
Yết hầu anh lăn nhẹ, hơi nhíu mày, cho đến khi phía sau truyền đến một giọng nói dễ nghe.
"Đình Xuyên."
Đôi mắt lạnh lùng của Hoắc Đình Xuyên lóe lên, quay đầu, Nam Lạp nghe thấy giọng nói vừa đặc biệt vừa quen thuộc kia, cô nghiêng mắt nhìn theo, đôi môi mềm mại khẽ mở.
"Thì ra anh đang chờ bạn gái."
Tiếp theo, cô thấy Trương Khả Dụ ăn mặc đặc biệt mát mẻ, một thân đầm dây màu đen từ Yến Mục đi ra.
Bên cạnh cô ta còn có vài người bạn, Nam Lạp nhìn kỹ lại, phát hiện chính là những người trước đó uống rượu với cô, lúc này đang được người khác dìu đi.
Ánh mắt Nam Lạp nhìn về phía mấy người kia bỗng trở nên u ám, khi họ đi tới, Nam Lạp khẽ nhếch môi, lơ đãng nói với Hoắc Đình Xuyên.
"Đột nhiên nhớ ra một chuyện, lần trước tôi nghe anh nói, ngoài bạn gái ra thì không quan tâm đến phụ nữ khác."
Cô cố ý nói nửa chừng rồi ngưng, giọng nói rất nhẹ, Hoắc Đình Xuyên cau mày.
Tiếp theo, lại là một câu nhẹ nhàng, từng chữ một.
"Nhưng lần đó, khi tôi vô tình chạm vào anh, dường như anh cũng cứng."
Từng tiếng "anh" theo gió bay vào tai Hoắc Đình Xuyên, khơi dậy nhiều cảm xúc.
Vừa nghe xong, đồng tử Hoắc Đình Xuyên giãn ra, anh vô thức nắm chặt tay, đứng thẳng người tại chỗ.
Cố giữ giọng bình tĩnh gọi cô.
"Nam Lạp."
Là giọng nói nghiến răng, vô cùng lạnh lùng cứng rắn.
Nam Lạp lập tức cảm thấy một áp lực mạnh mẽ ập tới, Hoắc Đình Xuyên lạnh lùng nhìn chằm chằm đỉnh đầu cô, rất ngạc nhiên trước những lời cô vừa nói.
Bầu không khí bắt đầu trở nên căng thẳng.
Nhưng Nam Lạp lại không để tâm, đuôi lông mày bên trái cô nhướng lên, khóe mắt liếc thấy Trương Khả Dụ đi tới, cả người Nam Lạp đột nhiên áp sát Hoắc Đình Xuyên.
Cô nhìn thẳng vào mắt người đàn ông, đột ngột đưa tay, ngón trỏ nhẹ nhàng nâng cằm anh lên.
"Đội trưởng Hoắc, tôi sẽ giữ bí mật cho anh."
Hoắc Đình Xuyên cao một mét tám chín, khiến Nam Lạp phải ngẩng đầu nhìn lên anh.
Hoắc Đình Xuyên lạnh lùng nghiêm mặt, giơ tay, thô bạo túm lấy bàn tay đang nắm cằm mình của cô.
Nhưng không ngờ cô lại nắm lấy cổ tay anh ngay lập tức, kiễng chân lên, đôi môi ấm áp dán vào anh, trong nháy mắt đã chiếm lấy đôi môi lạnh lùng của anh.
Hai cánh môi khẽ chạm nhau, cái lưỡi ấm áp của cô từ trong miệng thò ra, chậm rãi lướt qua môi anh, môi lưỡi bao bọc lấy cánh môi có đường nét sắc sảo của anh, nhẹ nhàng mút một cái, rồi răng cô từ từ cắn nhẹ lên môi anh...
Cảm giác tê dại kỳ lạ lan tỏa khắp cơ thể, Hoắc Đình Xuyên chợt tỉnh lại, đẩy cô ra.
Anh kinh ngạc nhìn người phụ nữ trước mặt, Nam Lạp lúc này như biến thành người khác, trong mắt Hoắc Đình Xuyên vừa quen vừa lạ.
Cô giống như một con rắn độc phun nọc, ban đầu chỉ rình rập, giờ mới thật sự lộ rõ bản chất.
"Nam Lạp, cô quá mức."
Anh dùng ngón cái và ngón trỏ lau môi, trong hơi thở còn vương mùi rượu ngọt ngào của cô chưa tan.
Lúc này, Hoắc Đình Xuyên đang đứng quay lưng về phía Trương Khả Dụ, nên cô ta không nhìn thấy hành động hôn của Nam Lạp.
Trương Khả Dụ đến gần Hoắc Đình Xuyên, cười và khoác tay anh rất thân mật, không giống như đang chia tay hay giận dỗi.
Có vẻ cô ta cũng say, mặt đỏ bừng, đầu óc choáng váng dựa vào ngực anh, híp mắt nhìn Nam Lạp.
"Là cô?"
Ngay sau đó mấy người cũng say khướt đi tới, nhìn rõ là Nam Lạp, tức giận chỉ vào cô, lắp bắp:
"Cô... Cô vậy mà... Khiến cấp trên sa thải chúng tôi!"
Trương Khả Dụ nghe vậy, khẽ ngẩng đầu, dưới ánh đèn đường, thần sắc biến đổi của cô ta hiện rõ.
Có giật mình, kinh ngạc, và không thể tin được.
"Cô... cô là Nam tiểu thư?"
Trương Khả Dụ chỉ vào Nam Lạp, quay sang hỏi mấy người kia.
"Đúng, chính là cô ta, cô ta gài bẫy chúng tôi!"
Lý Tinh tức giận nói, ngực phập phồng.
Khi ba chữ Nam tiểu thư vang lên, Hoắc Đình Xuyên đối diện với đôi mắt của cô.
Đôi mắt dài hẹp của anh nheo lại, nhìn cô chăm chú, lúc này mới để ý cô cũng có một đôi mắt hồ ly.
Khóe mắt hơi cong, đuôi mắt dài và nhỏ hướng lên trên, hình dạng giống mắt hồ ly, toát ra vẻ quyến rũ.
Nam Lạp không để ý đến lời những người đó nói, cô không hề ngước mắt lên, dựa người vào cửa sổ xe phía sau.
Ngón trỏ cô khẽ vuốt môi vừa hôn người đàn ông, ánh mắt ngây thơ nhìn Hoắc Đình Xuyên, đột ngột hỏi:
"Đội trưởng Hoắc đã nuôi mèo chưa?"
Cô rất kiêu ngạo coi như những người đó không tồn tại, chỉ nói chuyện với anh.
Hoắc Đình Xuyên không đáp lời, con ngươi anh hơi lạnh, sắc mặt căng cứng nhìn cô.
Nam Lạp cũng không giận, cô đưa tay vào trong xe lấy bao thuốc lá ra, sau đó chậm rãi rút một điếu, kẹp giữa ngón tay, đốt lên.
"Mèo sẽ dùng cách riêng của mình để thu hút sự chú ý của chủ nhân, khiến chủ nhân dừng lại quan tâm nó."
"Nhưng có một ngày, mèo bỗng vồ chủ nhân, chủ nhân ngạc nhiên, tưởng con mèo này sẽ không vồ vào người mình, nhưng lại không ngờ, mèo chính là thích thừa cơ hội bất ngờ, trong chớp mắt, đột ngột vồ người."
Cô khẽ hít một hơi thuốc, để làn khói lượn lờ giữa những ngón tay, ánh mắt mơ màng nhìn về một phía, tiếp tục nói.
"Hoắc đội, tôi kể câu chuyện này là muốn nói cho anh biết, mèo vẫn luôn có bản năng săn bắt, một khi nó vồ chân anh, có nghĩa là bản năng săn bắt của nó đã bị kích hoạt."
Nói xong, cô dập tắt điếu thuốc chỉ mới hút một hơi.
Nghiêng đầu, đôi mắt hồ ly liếc nhìn, thờ ơ nhìn về phía khuôn mặt lạnh lùng góc cạnh rõ ràng của người đàn ông, khóe miệng nhếch lên, giọng trong trẻo nói.
"Cô Trương, cô không cần phải tuyên bố chủ quyền trước mặt tôi, dính bạn trai cô chặt như vậy. Cô có thể hỏi mấy người bên cạnh cô một chút, ở Nghiệp Thành, tôi Nam Lạp có thiếu đàn ông không?"
Lời của cô không hề e dè, nói với người phụ nữ đột nhiên dùng hai tay quấn lấy cổ Hoắc Đình Xuyên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.