Chương 7: Đội Nón Xanh
Thị An Mã
23/09/2024
Sợ nhất là không khí đột nhiên yên tĩnh…
Thật sự có chút quá xấu hổ.
Phong Dục chậm rãi đưa tay che miệng ho khan, sau đó cậu ta làm bộ hắng giọng một cái, đánh vỡ trầm mặc.
"Đội trưởng sẽ không đến trễ chứ."
Phương Mục cười cười: "Cậu xem đội trưởng của chúng ta đến trễ khi nào chưa, cho dù trời sập xuống anh ấy cũng sẽ không đến trễ."
Quý Nghiêu tỏ vẻ đồng ý, "Đúng là như vậy, ở quan niệm khống chế thời gian không ai có thể so sánh với Hoắc đội."
Quý Nghiêu tiếp tục nói: "Nếu có một ngày người khác nói cho cậu biết, đội trưởng Hoắc đến muộn, chỉ có hai khả năng, hoặc là nói cho người kia đầu óc hỏng rồi, hoặc là, xe hỏng rồi."
Một trận tiếng cười vang lên, Nam Lạp nghe thấy, cũng hơi cong cong khóe môi.
Lập tức, bầu không khí hòa hoãn chút ít.
Quý Nghiêu lại mở miệng, "Ai, vẫn là đừng lấy Hoắc đội nói giỡn, anh ấy gần đây cũng không dễ dàng."
Yến Khê trầm mi hỏi: "Sao vậy?"
Quý Nghiêu cầm ly trà trên bàn lên, uống một ngụm nói, "Cậu mới từ nơi khác về, không biết nhỉ. Trước đây Hoắc đội không phải có bạn gái à, gần đây mới chia tay."
"Chia tay?"
Quý Nghiêu không lên tiếng, Phong Dục nhìn Phương Mục, Phương Mục đưa tay vẽ một vòng tròn trên đầu Quý Nghiêu.
Ý tứ vẽ vòng tròn trên đầu, không thể rõ ràng hơn.
Đại biểu, bị đội nón xanh.
Quý Nghiêu trừng mắt nhìn cậu ta một cái, đưa tay muốn vỗ tay Phương Mục.
Phương Mục phản ứng nhanh, lập tức tránh thoát.
Phương Mục mở miệng hóng chuyện, cậu ta chạy đến bên người Yến Khê thì thầm.
"Cô gái kia thừa dịp đội trưởng đang chấp hành nhiệm vụ, ngủ cùng người đàn ông khác."
Thanh âm kia nói lớn cũng không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, dù sao cuối cùng truyền vào trong tai Nam Lạp.
Nam Lạp ngưng ngưng con ngươi, cô vốn không có sở thích nghe lén chuyện riêng tư của người ta, nhưng vẫn nghe được.
Phương Mục tiếp tục nói.
"Yến ca, anh còn nhớ rõ nửa năm trước, có lần, một người phụ nữ chơi trò thật hay thách với chúng tôi, kết quả đội trưởng thua, sau đó cô ấy trừng phạt đội trưởng làm bạn trai của cô ta."
Yến Khê nhíu mày: "Chính là cô gái kia?"
Phương Mục nói: "Đúng, Trương Khả Dụ, nhớ không."
Yến Khê nhếch khóe miệng: "Vậy cô ta thật đúng là không đơn giản."
"Đúng vậy, anh không biết đâu, nhớ ngày đó người phụ nữ này đuổi từ Bắc thành đến Nghiệp Thành chúng ta, mỗi ngày đều đến cửa chi đội chúng ta đưa bữa sáng cho đội trưởng, theo đuổi Hoắc đội hơn nửa năm, nhưng Hoắc đội chúng ta thì sao, quả thực là không đồng ý."
"Sau đó chỉ có dùng trò nói thật hay mạo hiểm, khiến cho Hoắc đội đồng ý."
Quý Nghiêu chen vào một câu, "Cô ta cũng chính là thấy đội trưởng Hoắc của chúng ta là người giữ chữ tín, trọng hứa hẹn, chơi một chiêu âm hiểm như vậy."
Phong Dục hỏi: "Lúc ấy chơi trò chơi như thế nào?"
Phương Mục đáp: "Cô ấy hỏi đội trưởng một câu, đội trưởng không muốn trả lời nên chọn đại mạo hiểm, kết quả đại mạo hiểm là làm bạn trai cô ấy."
"Vì sao đội trưởng không muốn trả lời?"
Phương Mục giải thích: "Cô ấy hỏi đội trưởng, chuyện khó quên nhất trong cuộc đời này là gì?"
Phong Dục ngạc nhiên: "Bà mẹ nó, đây chính là vạch trần vết sẹo của người ta."
Quý Nghiêu tức giận theo: "Ai mà không biết, sự kiện kia, là tâm bệnh của Hoắc đội."
Phong Dục xem như hiểu rõ: "Đúng vậy, chuyện năm đó, đội trưởng cũng chưa từng đề cập với chúng ta, lại làm sao có thể trả lời cô ta chứ."
Yến Khê nghe, trầm giọng phụ họa một câu, "Quả thật không đơn giản."
Mọi người vừa dứt lời, một giọng nói lạnh lùng vang lên ở sau lưng.
"Nói đủ rồi?"
Bầu không khí trong nháy mắt trở nên ngưng đọng.
Trong lòng Phong Dục run lên, đột nhiên quay người.
Tất cả mọi người ở đây đều nhìn sang, ngay sau đó trừ Nam Lạp ra toàn bộ người đều đứng lên hành lễ, âm thanh như chẻ tre.
"Hoắc đội."
Hoắc Đình Xuyên khẩu khí lạnh lùng, "Trở về mỗi người tăng thêm hai trăm cái hít đất."
Mọi người đáp, "Vâng."
"Ngồi xuống."
Nam Lạp nhìn qua, hơi ngẩn ra.
Đúng là anh.
Yến Khê nhìn thoáng qua Nam Lạp, mở miệng giới thiệu với Hoắc Đình Xuyên: "Hoắc đội, đây là..."
Anh ta còn chưa nói hết lời, Hoắc Đình Xuyên đã cất bước đi tới.
Khuôn mặt trong mắt Nam Lạp đột nhiên phóng đại đến trước mặt cô, khuôn mặt người đàn ông cúi xuống bỗng nhiên chạm vào tầm mắt.
Tiếp theo, anh đưa tay về phía Nam Lạp, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng: "Hoắc Đình Xuyên."
Nam Lạp cảm thấy thời khắc đó, thời gian dường như đã dừng lại.
Cô nhìn chằm chằm vào đôi tay thon dài trước mặt, ánh mắt lập tức mất tiêu cự.
Cho đến khi Yến Khê ở bên cạnh gọi cô, Nam Lạp mới hoàn hồn, cô vươn tay nắm lại.
"Nam Lạp."
Chỉ là đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm một cái, người đàn ông rất nhanh liền thu tay về.
Nam Lạp cũng thu tay lại, cô vuốt ve nhiệt độ còn sót lại trên ngón tay, có chút thất thần.
Thật sự có chút quá xấu hổ.
Phong Dục chậm rãi đưa tay che miệng ho khan, sau đó cậu ta làm bộ hắng giọng một cái, đánh vỡ trầm mặc.
"Đội trưởng sẽ không đến trễ chứ."
Phương Mục cười cười: "Cậu xem đội trưởng của chúng ta đến trễ khi nào chưa, cho dù trời sập xuống anh ấy cũng sẽ không đến trễ."
Quý Nghiêu tỏ vẻ đồng ý, "Đúng là như vậy, ở quan niệm khống chế thời gian không ai có thể so sánh với Hoắc đội."
Quý Nghiêu tiếp tục nói: "Nếu có một ngày người khác nói cho cậu biết, đội trưởng Hoắc đến muộn, chỉ có hai khả năng, hoặc là nói cho người kia đầu óc hỏng rồi, hoặc là, xe hỏng rồi."
Một trận tiếng cười vang lên, Nam Lạp nghe thấy, cũng hơi cong cong khóe môi.
Lập tức, bầu không khí hòa hoãn chút ít.
Quý Nghiêu lại mở miệng, "Ai, vẫn là đừng lấy Hoắc đội nói giỡn, anh ấy gần đây cũng không dễ dàng."
Yến Khê trầm mi hỏi: "Sao vậy?"
Quý Nghiêu cầm ly trà trên bàn lên, uống một ngụm nói, "Cậu mới từ nơi khác về, không biết nhỉ. Trước đây Hoắc đội không phải có bạn gái à, gần đây mới chia tay."
"Chia tay?"
Quý Nghiêu không lên tiếng, Phong Dục nhìn Phương Mục, Phương Mục đưa tay vẽ một vòng tròn trên đầu Quý Nghiêu.
Ý tứ vẽ vòng tròn trên đầu, không thể rõ ràng hơn.
Đại biểu, bị đội nón xanh.
Quý Nghiêu trừng mắt nhìn cậu ta một cái, đưa tay muốn vỗ tay Phương Mục.
Phương Mục phản ứng nhanh, lập tức tránh thoát.
Phương Mục mở miệng hóng chuyện, cậu ta chạy đến bên người Yến Khê thì thầm.
"Cô gái kia thừa dịp đội trưởng đang chấp hành nhiệm vụ, ngủ cùng người đàn ông khác."
Thanh âm kia nói lớn cũng không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, dù sao cuối cùng truyền vào trong tai Nam Lạp.
Nam Lạp ngưng ngưng con ngươi, cô vốn không có sở thích nghe lén chuyện riêng tư của người ta, nhưng vẫn nghe được.
Phương Mục tiếp tục nói.
"Yến ca, anh còn nhớ rõ nửa năm trước, có lần, một người phụ nữ chơi trò thật hay thách với chúng tôi, kết quả đội trưởng thua, sau đó cô ấy trừng phạt đội trưởng làm bạn trai của cô ta."
Yến Khê nhíu mày: "Chính là cô gái kia?"
Phương Mục nói: "Đúng, Trương Khả Dụ, nhớ không."
Yến Khê nhếch khóe miệng: "Vậy cô ta thật đúng là không đơn giản."
"Đúng vậy, anh không biết đâu, nhớ ngày đó người phụ nữ này đuổi từ Bắc thành đến Nghiệp Thành chúng ta, mỗi ngày đều đến cửa chi đội chúng ta đưa bữa sáng cho đội trưởng, theo đuổi Hoắc đội hơn nửa năm, nhưng Hoắc đội chúng ta thì sao, quả thực là không đồng ý."
"Sau đó chỉ có dùng trò nói thật hay mạo hiểm, khiến cho Hoắc đội đồng ý."
Quý Nghiêu chen vào một câu, "Cô ta cũng chính là thấy đội trưởng Hoắc của chúng ta là người giữ chữ tín, trọng hứa hẹn, chơi một chiêu âm hiểm như vậy."
Phong Dục hỏi: "Lúc ấy chơi trò chơi như thế nào?"
Phương Mục đáp: "Cô ấy hỏi đội trưởng một câu, đội trưởng không muốn trả lời nên chọn đại mạo hiểm, kết quả đại mạo hiểm là làm bạn trai cô ấy."
"Vì sao đội trưởng không muốn trả lời?"
Phương Mục giải thích: "Cô ấy hỏi đội trưởng, chuyện khó quên nhất trong cuộc đời này là gì?"
Phong Dục ngạc nhiên: "Bà mẹ nó, đây chính là vạch trần vết sẹo của người ta."
Quý Nghiêu tức giận theo: "Ai mà không biết, sự kiện kia, là tâm bệnh của Hoắc đội."
Phong Dục xem như hiểu rõ: "Đúng vậy, chuyện năm đó, đội trưởng cũng chưa từng đề cập với chúng ta, lại làm sao có thể trả lời cô ta chứ."
Yến Khê nghe, trầm giọng phụ họa một câu, "Quả thật không đơn giản."
Mọi người vừa dứt lời, một giọng nói lạnh lùng vang lên ở sau lưng.
"Nói đủ rồi?"
Bầu không khí trong nháy mắt trở nên ngưng đọng.
Trong lòng Phong Dục run lên, đột nhiên quay người.
Tất cả mọi người ở đây đều nhìn sang, ngay sau đó trừ Nam Lạp ra toàn bộ người đều đứng lên hành lễ, âm thanh như chẻ tre.
"Hoắc đội."
Hoắc Đình Xuyên khẩu khí lạnh lùng, "Trở về mỗi người tăng thêm hai trăm cái hít đất."
Mọi người đáp, "Vâng."
"Ngồi xuống."
Nam Lạp nhìn qua, hơi ngẩn ra.
Đúng là anh.
Yến Khê nhìn thoáng qua Nam Lạp, mở miệng giới thiệu với Hoắc Đình Xuyên: "Hoắc đội, đây là..."
Anh ta còn chưa nói hết lời, Hoắc Đình Xuyên đã cất bước đi tới.
Khuôn mặt trong mắt Nam Lạp đột nhiên phóng đại đến trước mặt cô, khuôn mặt người đàn ông cúi xuống bỗng nhiên chạm vào tầm mắt.
Tiếp theo, anh đưa tay về phía Nam Lạp, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng: "Hoắc Đình Xuyên."
Nam Lạp cảm thấy thời khắc đó, thời gian dường như đã dừng lại.
Cô nhìn chằm chằm vào đôi tay thon dài trước mặt, ánh mắt lập tức mất tiêu cự.
Cho đến khi Yến Khê ở bên cạnh gọi cô, Nam Lạp mới hoàn hồn, cô vươn tay nắm lại.
"Nam Lạp."
Chỉ là đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm một cái, người đàn ông rất nhanh liền thu tay về.
Nam Lạp cũng thu tay lại, cô vuốt ve nhiệt độ còn sót lại trên ngón tay, có chút thất thần.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.