Chương 323: Bắt giữ A Y
Bạch Tiểu Trinh
21/11/2021
"Tiểu nhân đã nói rồi ạ!" Tịch Thiện nói,
"Tiểu nhân âm thầm theo dõi A Y và thị vệ kia, thấy bọn họ vào ở tại
khách điếm Duyệt Lai trong kinh liền phái người báo chuyện này cho Ninh
thế tử."
Ninh Mộ Hoạ biết được sự việc, hiệu suất làm việc cũng không tầm thường. Hiện giờ, toàn kinh thành thần hồn nát thần tính, ở thời điểm mấu chốt này, thật là thà bắt sai cũng sẽ không bỏ sót. Ninh Mộ Hoạ trực tiếp chia người thành hai đội, một đội đến toà nhà thành Tây nhìn xem có dấu vết gì lưu lại hay không, một đội do chính hắn dẫn đầu chạy về phía khách điếm Duyệt Lai bắt A Y.
Tịch Thiện nói xong chuyện A Y, lại nói đến chuyện gian tế bắt được ngoài cửa Thẩm phủ: "Người nọ rất mạnh miệng, làm sao cũng không nói, còn năm lần bảy lượt muốn cắn lưỡi tự sát, nên tiểu nhân giao hắn cho Đại Lý Tự xử lý. Đợi chút nữa nếu Ninh thế tử bắt được A Y thì cũng sẽ đưa đến Đại Lý Tự."
Ngọc Hành nghe xong tất cả nội dung Tịch Thiện nói, thả nắm tay ra đứng lên: "Chúng ta đến Đại Lý Tự!"
Ra khỏi thư phòng, Thất hoàng tử lại dặn dò người hầu hạ lục nương tử đàng hoàng, lúc này mới ra cửa lên ngựa chạy về hướng Đại Lý Tự.
......
Người Ninh Mộ Hoạ mang theo có điểm khác biệt với bộ khoái Thuận Thiên Phủ phá án. Thị vệ hoàng gia được huấn luyện bài bản, bội đao chỉnh tề tiến vào khách điếm Duyệt Lai. Còn chưa chờ tiểu nhị chưởng quầy mở miệng thì mỗi thị vệ thân mang tuyệt kỹ đã đạp đất nhảy lên, một phen liền khống chế mọi người. Cục diện gà bay chó sủa kêu đánh kêu giết, gọi cha gọi mẹ, hết thảy đều không phát sinh. Trong sảnh lớn dưới lầu vô cùng an tĩnh, một chút tiếng động cũng không có.
Ninh Mộ Hoạ lấy bức hoạ A Y đã được hoạ sư vẽ lại theo lời kể của Tịch Thiện ra, vung tay giơ lên trước mặt tiểu nhị rồi hỏi người này ở phòng nào. Tiểu nhị bị tình huống này doạ ra nước tiểu. Có thể mở cửa hàng ở kinh thành, chủ nhân nào không có chút phương pháp? Nhưng người nào có thể khiến chưởng quầy một câu còn chưa nói, trực tiếp bị hù doạ không thể lên tiếng? Vậy thật chưa từng có!
"Ở phòng chữ Thiên số hai..." Đối mặt với nhân vật không thể trêu vào, tiểu nhị cũng không giấu giếm nửa câu, "Đại gia, ngài lên lầu rẽ phải phòng thứ ba là được."
"Còn nam nhân cùng nàng ta đến đây?" Ninh Mộ Hoạ hỏi lại.
"Vị đại gia kia đã, đã đi rồi..."
Ninh Mộ Hoạ không hỏi nữa, ra hiệu một cái, một thị vệ đeo đao trong đó lập tức hiểu rõ, đi theo sau Ninh Mộ Hoạ lên lầu. Đối với nữ nhân Miêu Cương biết hạ cổ, trong lòng hai người đều có chút kiêng kỵ. Khi đến trước cửa phòng, bọn họ một chân đá vào cửa thì thấy người bên trong đã ngã trên mặt đất, miệng sùi bọt mép.
A Y thấy người tới, khoé miệng sùi bọt cười ra tiếng, cực nhẹ hỏi: "Là Thẩm lang sai các ngươi tới tìm ta?"
"Đi gọi đại phu lại đây!" Ninh Mộ Hoạ lập tức phân phó thuộc hạ.
A Y bị cổ phản phệ, giờ khắc này, thấy người tới không phải người mà Thẩm Mạc Uy phái đi tìm chính mình, nàng ta nhắm mắt lại, rốt cuộc nước mắt chảy ra.
Bên này bắt được A Y, bên kia trong toà nhà thành Tây, thị vệ cũng lục soát thấy đồ nuôi cổ bị chôn dưới gốc cây. Nhân chứng vật chứng đều có, A Y cũng bị đưa tới Đại Lý Tự rồi lập tức bị Trần Đức Dục thẩm vấn.
Lúc này, Thất hoàng tử cũng đã tới rồi. Có hai vị tâm phúc trước mặt Hoàng Đế ở đây, Trần đại nhân vô cùng áp lực, hoá áp lực thành động lực truy tội, phát huy mọi chiêu nghiêm hình bức cung của Đại Lý Tự. Thị vệ phủ Kỳ Vương được huấn luyện bài bản còn được, vẫn có tinh thần thà chết chứ không chịu khuất phục. Nhưng A Y chịu sự phản phệ của cổ và khổ hình, rất nhanh đã không chống đỡ được, ký tên thừa nhận chuyện thai giả của Tống Chi Hoạ phủ Cảnh Vương. Còn về người sau lưng chính mình là Kỳ Vương hay là ai, nàng ta thật sự không biết.
Sự việc được cung khai, nàng ta vì phẫn hận Thẩm Mạc Uy nên từ Ba Thục vào kinh thành. Nàng ta ở bên ngoài khách sạn Duyệt Lai gặp một thiếu niên mê chơi đấu cổ. Vì A Y hiểu rõ các loại cổ trùng như lòng bàn tay, rất nhanh đã khiến thiếu niên kia nổi lên hứng thú.
A Y cần được dàn xếp ở kinh thành, cần yểm hộ, mà thiếu niên lại cần cổ trùng của A Y, nên hai người ăn nhịp với nhau. Thiếu niên tìm toà nhà thành Tây cho nàng ta, còn tìm thị vệ bảo vệ nàng; nàng ta thì khiến người hạ cổ vào đồ ăn của Tống di nương phủ Cảnh Vương.
"Nên nói ta đều nói..." A Y bị treo trên hình cụ, hơi thở mỏng manh nói ra yêu cầu cuối cùng, "Các ngươi để ta gặp Thẩm lang, để ta gặp Thẩm lang một chút..."
Loại chuyện ngoại thất ngàn dặm từ Ba Thục đến đây tìm tình lang, Đại Lý Tự cũng không muốn quản, chỉ sai người thông báo cho Thẩm Mạc Uy ở Thẩm phủ, để Thẩm Mạc Uy tự mình xử lý, còn bọn họ thì tổ chức nhân lực, tính toán đi điều tra phủ Kỳ Vương và phủ Cảnh Vương.
Muốn đến vương phủ trong kinh điều tra, không có khẩu dụ của Hoàng Đế là không thể được. Trần đại nhân tay chân nhanh chóng, viết hai phần sổ con, gấp rút liên tục đưa vào cung.
Sổ con được viết theo ý của Thất hoàng tử, nói rõ từ chuyện Thẩm đại nhân trúng cổ nên Đại Lý Tự điều tra ra hung thủ hạ cổ. Sau khi bắt được người này, mới phát hiện bí mật động trời - Cô nương A Y hạ cổ này thế nhưng còn hạ cổ với thị thiếp phủ Cảnh Vương, vì muốn khiến nàng ta đẻ non vào ngày sinh thần của Hoàng Đế, biểu hiện hoàng gia không may mắn, từ đó dẫn đường dư luận...
Hai phần sổ con này trình lên, việc hoài nghi Kỳ Vương và bẫy rập trong phủ Cảnh Vương đều được viết ra không sót một chữ, nhưng chuyện Quý Vân Lưu giúp Thẩm Mạc Uy giải cổ lại một chữ không đề cập tới.
Sổ con được Trần Đức Dục tự mình đưa vào cung, trịnh trọng giao cho Hoàng Đế. Hoàng Đế mở sổ con ra, ngồi nhìn hồi lâu. Rồi sau đó, ông ta ngẩng đầu nhìn phía dưới yên lặng một lúc lâu, toàn bộ thư phòng cũng yên tĩnh hồi lâu...
Trần Đức Dục quỳ trên mặt đất, cảm thấy đã quỳ đến nỗi đầu gối không còn cảm giác, mới nghe thấy giọng của Hoàng Đế truyền đến: "Ninh Thống Lĩnh, thủ hạ của ngươi chính mắt nhìn thấy thị vệ đưa kẻ hạ cổ rời đi đeo lệnh bài của phủ Kỳ Vương?"
Ninh Mộ Hoạ không giấu giếm: "Bẩm Hoàng Thượng, xác thật không lầm." Hắn rút bức hoạ Tịch Thiện miêu tả thị vệ kia ra, trình lên nói: "Hạ thần đã điều tra người này, đúng là hộ vệ nhất đẳng của phủ Kỳ Vương."
Hoàng Đế vung tay, vỗ một tiếng "Bang!" thật mạnh lên ngự án. Trong thư phòng trầm tĩnh chỉ nghe được tiếng Hoàng Đế rít gào: "Kỳ Vương chính là đệ đệ ruột của trẫm. Hắn ở kinh thành là vương gia tiêu dao mấy chục năm, hắn sẽ dùng chuyện thiếp thất phủ Cảnh Vương đẻ non tới vũ nhục tên tuổi liệt tổ liệt tông Ngọc gia? Vu hãm hoàng thân quốc thích là tội ra sao các ngươi có biết không! Chỉ sợ các ngươi tan xương nát thịt cũng không gánh nổi tội danh vu hãm này!"
"Hoàng Thượng... Hoàng Thượng..." Cả người Trần đại nhân đều bị doạ choáng váng.
Kỳ Vương được Hoàng Đế yêu thích đây là chuyện ông ta đã biết trước. Lúc trước, Thất hoàng tử nói muốn viết sổ con như vậy, ông ta cũng từng khủng hoảng. Hiện giờ đối mặt với cơn giận dữ của Hoàng Đế, ông ta nằm trên mặt đất trong lòng âm thầm kêu khổ kêu trời, nhưng miệng lại nói: "Vi thần không dám vu hãm Kỳ Vương gia, nhưng chuyện này chứng cứ sung túc, vì Đại Chiêu ta..."
"Chứng cứ sung túc?" Không đợi ông ta nói xong, Hoàng Đế gập sổ lại nện lên đầu Trần Đức Dục: "Cái gì gọi là chứng cứ sung túc? Trần Đức Dục, ngươi có biết người tạo phản mà ngươi nói là ai hay không? Đó là đệ đệ ruột của trẫm! Đó là Kỳ Vương, Kỳ Vương Đại Chiêu!"
Hoàng Đế tức đến đau ngực, giận đến không thở nổi. Kỳ Vương chưa bao giờ tham dự triều chính, lúc lâm triều muốn tới thì tới, không muốn thì không tới. Trong tay hắn không có triều quyền không có binh quyền, trong phủ chỉ mấy thị vệ kia... Bởi vậy, người làm Hoàng Đế ca ca này cũng chưa bao giờ đi quản thúc hắn.
Kỳ Vương cưới vợ không cưới quý nữ. Khi hai mươi tuổi đến Giang Nam du ngoạn rồi đưa về một cô nương uyển chuyển, thỉnh cầu người làm ca ca này tứ hôn, hơn nữa sau khi kết hôn còn không nạp thiếp. Sau khi sinh ra trưởng tử, ngay cả nữ nhi cũng không sinh. Nhiều năm như vậy, đứa đệ đệ sống đến nỗi ngay cả nghi kỵ cũng không cho Hoàng Đế cơ hội nghi kỵ, thế nhưng, thế nhưng muốn, muốn đoạt ngôi vị Hoàng Đế? Nói ra, ai sẽ tin? Ai có thể tin?!
"Hoàng Thượng... Hoàng Thượng..." Trần đại nhân một lòng trung trinh báo quốc, dù sợ chết sợ đến nỗi trán đầy mồ hôi, sau lưng toàn bộ ướt đẫm, vẫn kiên trì không sửa lời nửa phần: "Đã có manh mối dẫn đến phủ Kỳ Vương, dù thế nào cũng phải đến phủ Kỳ Vương điều tra một lần mới có thể trả lại sự trong sạch cho Kỳ Vương được ạ!"
Ông ta nằm trên mặt đất, lấy chết can gián nói: "Mong Hoàng Thượng chấp thuận cho vi thần dẫn người đến phủ Kỳ Vương điều tra một lần!"
Ninh Mộ Hoạ biết được sự việc, hiệu suất làm việc cũng không tầm thường. Hiện giờ, toàn kinh thành thần hồn nát thần tính, ở thời điểm mấu chốt này, thật là thà bắt sai cũng sẽ không bỏ sót. Ninh Mộ Hoạ trực tiếp chia người thành hai đội, một đội đến toà nhà thành Tây nhìn xem có dấu vết gì lưu lại hay không, một đội do chính hắn dẫn đầu chạy về phía khách điếm Duyệt Lai bắt A Y.
Tịch Thiện nói xong chuyện A Y, lại nói đến chuyện gian tế bắt được ngoài cửa Thẩm phủ: "Người nọ rất mạnh miệng, làm sao cũng không nói, còn năm lần bảy lượt muốn cắn lưỡi tự sát, nên tiểu nhân giao hắn cho Đại Lý Tự xử lý. Đợi chút nữa nếu Ninh thế tử bắt được A Y thì cũng sẽ đưa đến Đại Lý Tự."
Ngọc Hành nghe xong tất cả nội dung Tịch Thiện nói, thả nắm tay ra đứng lên: "Chúng ta đến Đại Lý Tự!"
Ra khỏi thư phòng, Thất hoàng tử lại dặn dò người hầu hạ lục nương tử đàng hoàng, lúc này mới ra cửa lên ngựa chạy về hướng Đại Lý Tự.
......
Người Ninh Mộ Hoạ mang theo có điểm khác biệt với bộ khoái Thuận Thiên Phủ phá án. Thị vệ hoàng gia được huấn luyện bài bản, bội đao chỉnh tề tiến vào khách điếm Duyệt Lai. Còn chưa chờ tiểu nhị chưởng quầy mở miệng thì mỗi thị vệ thân mang tuyệt kỹ đã đạp đất nhảy lên, một phen liền khống chế mọi người. Cục diện gà bay chó sủa kêu đánh kêu giết, gọi cha gọi mẹ, hết thảy đều không phát sinh. Trong sảnh lớn dưới lầu vô cùng an tĩnh, một chút tiếng động cũng không có.
Ninh Mộ Hoạ lấy bức hoạ A Y đã được hoạ sư vẽ lại theo lời kể của Tịch Thiện ra, vung tay giơ lên trước mặt tiểu nhị rồi hỏi người này ở phòng nào. Tiểu nhị bị tình huống này doạ ra nước tiểu. Có thể mở cửa hàng ở kinh thành, chủ nhân nào không có chút phương pháp? Nhưng người nào có thể khiến chưởng quầy một câu còn chưa nói, trực tiếp bị hù doạ không thể lên tiếng? Vậy thật chưa từng có!
"Ở phòng chữ Thiên số hai..." Đối mặt với nhân vật không thể trêu vào, tiểu nhị cũng không giấu giếm nửa câu, "Đại gia, ngài lên lầu rẽ phải phòng thứ ba là được."
"Còn nam nhân cùng nàng ta đến đây?" Ninh Mộ Hoạ hỏi lại.
"Vị đại gia kia đã, đã đi rồi..."
Ninh Mộ Hoạ không hỏi nữa, ra hiệu một cái, một thị vệ đeo đao trong đó lập tức hiểu rõ, đi theo sau Ninh Mộ Hoạ lên lầu. Đối với nữ nhân Miêu Cương biết hạ cổ, trong lòng hai người đều có chút kiêng kỵ. Khi đến trước cửa phòng, bọn họ một chân đá vào cửa thì thấy người bên trong đã ngã trên mặt đất, miệng sùi bọt mép.
A Y thấy người tới, khoé miệng sùi bọt cười ra tiếng, cực nhẹ hỏi: "Là Thẩm lang sai các ngươi tới tìm ta?"
"Đi gọi đại phu lại đây!" Ninh Mộ Hoạ lập tức phân phó thuộc hạ.
A Y bị cổ phản phệ, giờ khắc này, thấy người tới không phải người mà Thẩm Mạc Uy phái đi tìm chính mình, nàng ta nhắm mắt lại, rốt cuộc nước mắt chảy ra.
Bên này bắt được A Y, bên kia trong toà nhà thành Tây, thị vệ cũng lục soát thấy đồ nuôi cổ bị chôn dưới gốc cây. Nhân chứng vật chứng đều có, A Y cũng bị đưa tới Đại Lý Tự rồi lập tức bị Trần Đức Dục thẩm vấn.
Lúc này, Thất hoàng tử cũng đã tới rồi. Có hai vị tâm phúc trước mặt Hoàng Đế ở đây, Trần đại nhân vô cùng áp lực, hoá áp lực thành động lực truy tội, phát huy mọi chiêu nghiêm hình bức cung của Đại Lý Tự. Thị vệ phủ Kỳ Vương được huấn luyện bài bản còn được, vẫn có tinh thần thà chết chứ không chịu khuất phục. Nhưng A Y chịu sự phản phệ của cổ và khổ hình, rất nhanh đã không chống đỡ được, ký tên thừa nhận chuyện thai giả của Tống Chi Hoạ phủ Cảnh Vương. Còn về người sau lưng chính mình là Kỳ Vương hay là ai, nàng ta thật sự không biết.
Sự việc được cung khai, nàng ta vì phẫn hận Thẩm Mạc Uy nên từ Ba Thục vào kinh thành. Nàng ta ở bên ngoài khách sạn Duyệt Lai gặp một thiếu niên mê chơi đấu cổ. Vì A Y hiểu rõ các loại cổ trùng như lòng bàn tay, rất nhanh đã khiến thiếu niên kia nổi lên hứng thú.
A Y cần được dàn xếp ở kinh thành, cần yểm hộ, mà thiếu niên lại cần cổ trùng của A Y, nên hai người ăn nhịp với nhau. Thiếu niên tìm toà nhà thành Tây cho nàng ta, còn tìm thị vệ bảo vệ nàng; nàng ta thì khiến người hạ cổ vào đồ ăn của Tống di nương phủ Cảnh Vương.
"Nên nói ta đều nói..." A Y bị treo trên hình cụ, hơi thở mỏng manh nói ra yêu cầu cuối cùng, "Các ngươi để ta gặp Thẩm lang, để ta gặp Thẩm lang một chút..."
Loại chuyện ngoại thất ngàn dặm từ Ba Thục đến đây tìm tình lang, Đại Lý Tự cũng không muốn quản, chỉ sai người thông báo cho Thẩm Mạc Uy ở Thẩm phủ, để Thẩm Mạc Uy tự mình xử lý, còn bọn họ thì tổ chức nhân lực, tính toán đi điều tra phủ Kỳ Vương và phủ Cảnh Vương.
Muốn đến vương phủ trong kinh điều tra, không có khẩu dụ của Hoàng Đế là không thể được. Trần đại nhân tay chân nhanh chóng, viết hai phần sổ con, gấp rút liên tục đưa vào cung.
Sổ con được viết theo ý của Thất hoàng tử, nói rõ từ chuyện Thẩm đại nhân trúng cổ nên Đại Lý Tự điều tra ra hung thủ hạ cổ. Sau khi bắt được người này, mới phát hiện bí mật động trời - Cô nương A Y hạ cổ này thế nhưng còn hạ cổ với thị thiếp phủ Cảnh Vương, vì muốn khiến nàng ta đẻ non vào ngày sinh thần của Hoàng Đế, biểu hiện hoàng gia không may mắn, từ đó dẫn đường dư luận...
Hai phần sổ con này trình lên, việc hoài nghi Kỳ Vương và bẫy rập trong phủ Cảnh Vương đều được viết ra không sót một chữ, nhưng chuyện Quý Vân Lưu giúp Thẩm Mạc Uy giải cổ lại một chữ không đề cập tới.
Sổ con được Trần Đức Dục tự mình đưa vào cung, trịnh trọng giao cho Hoàng Đế. Hoàng Đế mở sổ con ra, ngồi nhìn hồi lâu. Rồi sau đó, ông ta ngẩng đầu nhìn phía dưới yên lặng một lúc lâu, toàn bộ thư phòng cũng yên tĩnh hồi lâu...
Trần Đức Dục quỳ trên mặt đất, cảm thấy đã quỳ đến nỗi đầu gối không còn cảm giác, mới nghe thấy giọng của Hoàng Đế truyền đến: "Ninh Thống Lĩnh, thủ hạ của ngươi chính mắt nhìn thấy thị vệ đưa kẻ hạ cổ rời đi đeo lệnh bài của phủ Kỳ Vương?"
Ninh Mộ Hoạ không giấu giếm: "Bẩm Hoàng Thượng, xác thật không lầm." Hắn rút bức hoạ Tịch Thiện miêu tả thị vệ kia ra, trình lên nói: "Hạ thần đã điều tra người này, đúng là hộ vệ nhất đẳng của phủ Kỳ Vương."
Hoàng Đế vung tay, vỗ một tiếng "Bang!" thật mạnh lên ngự án. Trong thư phòng trầm tĩnh chỉ nghe được tiếng Hoàng Đế rít gào: "Kỳ Vương chính là đệ đệ ruột của trẫm. Hắn ở kinh thành là vương gia tiêu dao mấy chục năm, hắn sẽ dùng chuyện thiếp thất phủ Cảnh Vương đẻ non tới vũ nhục tên tuổi liệt tổ liệt tông Ngọc gia? Vu hãm hoàng thân quốc thích là tội ra sao các ngươi có biết không! Chỉ sợ các ngươi tan xương nát thịt cũng không gánh nổi tội danh vu hãm này!"
"Hoàng Thượng... Hoàng Thượng..." Cả người Trần đại nhân đều bị doạ choáng váng.
Kỳ Vương được Hoàng Đế yêu thích đây là chuyện ông ta đã biết trước. Lúc trước, Thất hoàng tử nói muốn viết sổ con như vậy, ông ta cũng từng khủng hoảng. Hiện giờ đối mặt với cơn giận dữ của Hoàng Đế, ông ta nằm trên mặt đất trong lòng âm thầm kêu khổ kêu trời, nhưng miệng lại nói: "Vi thần không dám vu hãm Kỳ Vương gia, nhưng chuyện này chứng cứ sung túc, vì Đại Chiêu ta..."
"Chứng cứ sung túc?" Không đợi ông ta nói xong, Hoàng Đế gập sổ lại nện lên đầu Trần Đức Dục: "Cái gì gọi là chứng cứ sung túc? Trần Đức Dục, ngươi có biết người tạo phản mà ngươi nói là ai hay không? Đó là đệ đệ ruột của trẫm! Đó là Kỳ Vương, Kỳ Vương Đại Chiêu!"
Hoàng Đế tức đến đau ngực, giận đến không thở nổi. Kỳ Vương chưa bao giờ tham dự triều chính, lúc lâm triều muốn tới thì tới, không muốn thì không tới. Trong tay hắn không có triều quyền không có binh quyền, trong phủ chỉ mấy thị vệ kia... Bởi vậy, người làm Hoàng Đế ca ca này cũng chưa bao giờ đi quản thúc hắn.
Kỳ Vương cưới vợ không cưới quý nữ. Khi hai mươi tuổi đến Giang Nam du ngoạn rồi đưa về một cô nương uyển chuyển, thỉnh cầu người làm ca ca này tứ hôn, hơn nữa sau khi kết hôn còn không nạp thiếp. Sau khi sinh ra trưởng tử, ngay cả nữ nhi cũng không sinh. Nhiều năm như vậy, đứa đệ đệ sống đến nỗi ngay cả nghi kỵ cũng không cho Hoàng Đế cơ hội nghi kỵ, thế nhưng, thế nhưng muốn, muốn đoạt ngôi vị Hoàng Đế? Nói ra, ai sẽ tin? Ai có thể tin?!
"Hoàng Thượng... Hoàng Thượng..." Trần đại nhân một lòng trung trinh báo quốc, dù sợ chết sợ đến nỗi trán đầy mồ hôi, sau lưng toàn bộ ướt đẫm, vẫn kiên trì không sửa lời nửa phần: "Đã có manh mối dẫn đến phủ Kỳ Vương, dù thế nào cũng phải đến phủ Kỳ Vương điều tra một lần mới có thể trả lại sự trong sạch cho Kỳ Vương được ạ!"
Ông ta nằm trên mặt đất, lấy chết can gián nói: "Mong Hoàng Thượng chấp thuận cho vi thần dẫn người đến phủ Kỳ Vương điều tra một lần!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.