Chương 314: Cắt đứt con nối dõi
Bạch Tiểu Trinh
21/11/2021
Nhị nương tử ngẫm nghĩ rồi gật đầu: "Cũng
đúng, đừng nói sư cô bà, ngay cả ta, đồ dùng ăn mặc ngày thường đều muốn hai đại a đầu xem xét cẩn thận, người khác cũng không thể nhúng tay vào việc này. Thái Tử Phi ở phủ Thái Tử tám năm, đích nữ mà Tô gia dốc toàn lực bồi dưỡng ra, tương lai muốn thống lĩnh toàn bộ hậu cung, sợ rằng
phương diện này sẽ cẩn thận hơn nhiều so với ta và người."
Cửu Nương đứng một bên nhịn không được liếc nhìn sườn mặt Tần Thiên Lạc một cái, rồi nhìn Quý Vân Lưu một chút, con ngươi rũ xuống không tiếng động nhìn mũi giày chính mình. Nhị nương tử, ngài quá đề cao cô nương chúng tôi. Đối với đồ ăn... Đừng nói cẩn thận, cô nương nhà chúng tôi quả thực là món gì cũng không cự tuyệt!
Nói đến chuyện Thái Tử Phi nơi chốn để bụng cẩn thận mà tám năm vẫn chưa có thai khiến Tần nhị nương tử nghĩ tới một chuyện khác: "Mặc dù Thái Tử và Thái Tử Phi không hoà thuận, nhưng mấy năm nay bên cạnh Thái Tử trước nay đều không thiếu nữ tử, lại chưa từng có một người mang con nối dõi của Thái Tử... Chuyện này, nếu không phải trên người những nữ tử đó có vấn đề, vậy chính là Thái Tử... Sư cô bà, người cảm thấy chuyện này và hung thủ phía sau màn khiến Tống di nương phủ Cảnh Vương mang thai có liên quan hay không?"
Cái gì gọi là "hung thủ phía sau màn khiến Tống di nương mang thai"? Quý Vân Lưu vẻ mặt đầy sọc đen nghe danh từ mới lạ này: "Chuyện Thái Tử chậm chạp chưa truyền ra tin tức có con nối dõi này vẫn cần sai người kiểm chứng rõ ràng rồi chúng ta mới có thể kết luận."
"Sư cô bà!" Nhị nương tử lại nghĩ đến một việc khác, tức khắc cả người đều luống cuống, "Nếu người nọ muốn dùng chiêu hoàng gia không có con nối dõi đê tiện nhất này để mê hoặc lòng người, có thể nào các hoàng tử đều bị hạ thuốc, làm hoàng gia vô hậu hay không... Nếu như thế, Mục Vương điện hạ có phải cũng, cũng gặp độc thủ hay không..."
Quý Lục: ...
Quá doạ người! Ban ngày ban mặt kể chuyện ma à?
Nhị nương tử hoảng đến nỗi đánh rớt khăn thêu, rồi duỗi tay đặt lên tay Quý Vân Lưu: "Sư cô bà, chuyện này, chuyện này... Hung thủ sau màn chủ mưu đã lâu, nếu Thất hoàng tử thật sự không thể..."
Quý Vân Lưu đưa tay đè tay Tần Thiên Lạc lại, ra vẻ trong lòng không hoảng hốt: "Ngươi làm nghề y, vẫn luôn ở Thái Y Viện học tập dược lý. Vậy ngươi có biết thứ gì có thể khiến nam tử cắt đứt con nối dõi, không cách nào sinh dục?"
Tần Thiên Lạc bị nhấn một cái như vậy cũng bình phục lại. Nàng ấy ngồi suy nghĩ hồi lâu rồi nói: "Có thể làm nam tử cắt đứt con nối dõi... Là dầu hạt bông!"
"Dầu hạt bông?" Lập tức, cả người Quý Vân Lưu đều không khoẻ. Nếu nam nhân của nàng về sau không thể sinh dục, chuyện này làm sao chữa trị, "Là dầu dùng xào rau?"
Tần Thiên Lạc: "Nếu trường kỳ dùng dầu hạt bông sẽ làm nam tử cắt đứt con nối dõi."
Quý Vân Lưu tức khắc không hoảng hốt: "Nếu Thái Y Viện biết loại dầu này trở ngại cho việc sinh dục của nam tử, tất nhiên sẽ không xuất hiện trong cung. Thất hoàng tử vẫn luôn ở trong cung mãi đến gần đây mới dọn ra ngoài, đầu bếp trong phủ hắn còn do ta tìm đến, thứ này khẳng định sẽ không xuất hiện trên bàn cơm của hắn." Chứ đừng nói là dùng trường kỳ...
"Nếu như thế, vậy thật tốt quá rồi." Nhị nương tử vỗ vỗ ngực, cảm thấy yên lòng. Có chuyện quan trọng nên Tần nhị nương tử cũng không ở lại lâu. Lúc gần đi, nàng ấy bảo Lưu Nguyệt đến chỗ Tô Anh cầm một rổ bánh hoa quế, nói vì lần trước bánh trung thu Quý Vân Lưu cho người đưa tới vô cùng mới mẻ độc đáo, nàng ấy sai đầu bếp học thế nào cũng học không ra, cho nên lần này mang về chút bánh hoa quế độc đáo, còn phải đưa một ít cho Ninh thế tử.
"Sư cô bà, không bằng chúng ta cùng nhau mở một cửa hàng điểm tâm đi?" Nhị nương tử ăn một chiếc bánh hoa quế, tức khắc có ý tưởng này: "Tay nghề của Tô Anh trong viện người thật tốt, làm rất nhiều điểm tâm ta chưa bao giờ ăn qua. Lần trước cầm bánh trung thu nơi này của sư cô bà, Ninh thế tử không thích ăn đồ ngọt ấy vậy mà cũng ăn hai cái."
"Ngươi thiếu bạc tiêu?" Quý Vân Lưu khó hiểu hỏi. Trong tay nàng có tiền, mỗi ngày chính là ăn ăn ăn. Dù cho chọn món ngon mà ăn cũng ăn không hết số bạc lừa từ chỗ Hà thị, "Khi ngươi xuất giá, Tần tướng cho ngươi e rằng không chỉ là mười dặm hồng trang... Vả lại, phủ Ninh Bá từng là công huân thế gia trấn thủ biên cương, chỉ sợ trong nhà cũng giàu đến chảy mỡ, ngươi còn sầu không có tiền?"
"Hiện tại không lo, tương lai cũng chưa biết được mà." Tần nhị nương tử nói, "Trước kia không quản việc nội trợ không biết củi gạo quý, hiện giờ ở trong phủ quản việc nội trợ một tháng, mới biết được nuôi mọi người từ trên xuống dưới không dễ dàng. Sau này Ninh thế tử còn muốn đi các nơi ở Đại Chiêu thăm thú một chút, lần này đi thế nào cũng cần ba năm năm, chuẩn bị đến các nơi dừng chân đều cần bạc mà."
Nhị nương tử vặn đầu ngón tay thuộc như lòng bàn tay. Cái gì mà tiền đi lại, tiền ở khách điếm, tiền cơm tửu lầu... Đi ra ngoài chơi, cần phải chơi thật vui. Tính toán như vậy, thật đúng là cần một núi vàng chống phía sau mới được.
Màn trình diễn ân ái này đến Quý Vân Lưu nghe cũng có chút kích động nhỏ. Thế giới to lớn, khi ở thế kỷ hai mươi mốt nàng còn chưa đi khắp nơi, tới thời đại phong kiến, lại chui trong một mảnh sân bốn vách tường trạch đấu cung đấu? Đúng vậy, mọi người đều là người trưởng thành rồi, cần thông qua hiện tượng xem bản chất. Tiền thứ này vĩnh viễn cũng sẽ không ai ngại nhiều!
"Mở cửa hàng điểm tâm gì chứ." Quý Vân Lưu vỗ tay một cái, "Muốn mở tự nhiên sẽ mở lớn, mở nhà hàng buffet lớn nhất toàn kinh thành!"
"Nhà hàng buffet?" Nhị nương tử có chút ngây ngốc, "Thế nào là nhà hàng buffet?"
Quý Vân Lưu nói: "Chính là tửu lầu mà thức ăn đều tuỳ ý lấy, lấy đồ ăn thích hợp khẩu vị của chính mình."
Nhị nương tử há hốc miệng, rồi lại há miệng thở dốc, cuối cùng nói: "Sư cô bà, nếu là loại tửu lầu này, có phải không cần tiểu nhị hầu hạ trong tửu lầu hay không? Còn có nha hoàn chúng ta mang qua, để bọn họ làm cái gì? Nếu các loại đồ ăn đều đặt cùng một chỗ, khi lấy thức ăn, khác biệt nam nữ thì sao, lại nên làm thế nào?"
Chuyên nghiệp của Quý Vân Lưu là thần côn kiêm đồ tham ăn, cũng không phải xuất thân quản lý khách sạn. Nhiều vấn đề như vậy tung ra, nàng thật đúng là không giải đáp được. Loại chuyện này vẫn là giao cho người chuyên nghiệp mới được. Cho nên, đề nghị này toàn bộ đều giao cho Tô Anh.
Tần nhị nương tử tuy rằng có một đống câu hỏi nhưng hứng thú vẫn không giảm như cũ. Nàng ấy bảo Lưu Nguyệt mang theo nữ đầu bếp trong viện nàng ấy lại đây cùng Tô Anh bàn bạc chuyện nhà hàng buffet.
Hai chưởng quầy phủi tay, trọng điểm trước mắt như cũ vẫn là Thượng Quan ngự y. Ngày hôm sau, Tần nhị nương tử mang theo một sợi tóc của Thượng Quan Giang đến Quý phủ.
"Ta hôm nay đến Thái Y Viện." Tần nhị nương tử ngồi bên cạnh Quý Vân Lưu, tỉ mỉ kể lại, "Ta lấy cớ tò mò hỏi Thượng Quan ngự y chuyện phụ nữ mang thai, thừa dịp lúc Thượng Quan ngự y trả lời có sơ hở, ta bèn nhắc tới chuyện thai tượng của Tống di nương phủ Cảnh Vương..."
"Thế nào?"
Tần Thiên Lạc nói: "Thượng Quan đại nhân hình như thật sự che giấu gì đó. Khi nhắc tới chuyện này, ánh mắt hơi né tránh, dường như rất không muốn nhắc đến chuyện này, chỉ vội vàng nói Tống di nương thân thể khoẻ mạnh, thai tượng cũng cực kỳ ổn định, hiện giờ đã có thai hơn một tháng."
Ánh mắt Quý Vân Lưu xoay chuyển, cầm sợi tóc của Thượng Quan Giang nhìn xem: "Nếu như thế, vậy chúng ta tự mình nhìn một cái xem." Nàng nói rồi cho Cửu Nương bưng chậu nước tới.
Cửu Nương đứng một bên nhịn không được liếc nhìn sườn mặt Tần Thiên Lạc một cái, rồi nhìn Quý Vân Lưu một chút, con ngươi rũ xuống không tiếng động nhìn mũi giày chính mình. Nhị nương tử, ngài quá đề cao cô nương chúng tôi. Đối với đồ ăn... Đừng nói cẩn thận, cô nương nhà chúng tôi quả thực là món gì cũng không cự tuyệt!
Nói đến chuyện Thái Tử Phi nơi chốn để bụng cẩn thận mà tám năm vẫn chưa có thai khiến Tần nhị nương tử nghĩ tới một chuyện khác: "Mặc dù Thái Tử và Thái Tử Phi không hoà thuận, nhưng mấy năm nay bên cạnh Thái Tử trước nay đều không thiếu nữ tử, lại chưa từng có một người mang con nối dõi của Thái Tử... Chuyện này, nếu không phải trên người những nữ tử đó có vấn đề, vậy chính là Thái Tử... Sư cô bà, người cảm thấy chuyện này và hung thủ phía sau màn khiến Tống di nương phủ Cảnh Vương mang thai có liên quan hay không?"
Cái gì gọi là "hung thủ phía sau màn khiến Tống di nương mang thai"? Quý Vân Lưu vẻ mặt đầy sọc đen nghe danh từ mới lạ này: "Chuyện Thái Tử chậm chạp chưa truyền ra tin tức có con nối dõi này vẫn cần sai người kiểm chứng rõ ràng rồi chúng ta mới có thể kết luận."
"Sư cô bà!" Nhị nương tử lại nghĩ đến một việc khác, tức khắc cả người đều luống cuống, "Nếu người nọ muốn dùng chiêu hoàng gia không có con nối dõi đê tiện nhất này để mê hoặc lòng người, có thể nào các hoàng tử đều bị hạ thuốc, làm hoàng gia vô hậu hay không... Nếu như thế, Mục Vương điện hạ có phải cũng, cũng gặp độc thủ hay không..."
Quý Lục: ...
Quá doạ người! Ban ngày ban mặt kể chuyện ma à?
Nhị nương tử hoảng đến nỗi đánh rớt khăn thêu, rồi duỗi tay đặt lên tay Quý Vân Lưu: "Sư cô bà, chuyện này, chuyện này... Hung thủ sau màn chủ mưu đã lâu, nếu Thất hoàng tử thật sự không thể..."
Quý Vân Lưu đưa tay đè tay Tần Thiên Lạc lại, ra vẻ trong lòng không hoảng hốt: "Ngươi làm nghề y, vẫn luôn ở Thái Y Viện học tập dược lý. Vậy ngươi có biết thứ gì có thể khiến nam tử cắt đứt con nối dõi, không cách nào sinh dục?"
Tần Thiên Lạc bị nhấn một cái như vậy cũng bình phục lại. Nàng ấy ngồi suy nghĩ hồi lâu rồi nói: "Có thể làm nam tử cắt đứt con nối dõi... Là dầu hạt bông!"
"Dầu hạt bông?" Lập tức, cả người Quý Vân Lưu đều không khoẻ. Nếu nam nhân của nàng về sau không thể sinh dục, chuyện này làm sao chữa trị, "Là dầu dùng xào rau?"
Tần Thiên Lạc: "Nếu trường kỳ dùng dầu hạt bông sẽ làm nam tử cắt đứt con nối dõi."
Quý Vân Lưu tức khắc không hoảng hốt: "Nếu Thái Y Viện biết loại dầu này trở ngại cho việc sinh dục của nam tử, tất nhiên sẽ không xuất hiện trong cung. Thất hoàng tử vẫn luôn ở trong cung mãi đến gần đây mới dọn ra ngoài, đầu bếp trong phủ hắn còn do ta tìm đến, thứ này khẳng định sẽ không xuất hiện trên bàn cơm của hắn." Chứ đừng nói là dùng trường kỳ...
"Nếu như thế, vậy thật tốt quá rồi." Nhị nương tử vỗ vỗ ngực, cảm thấy yên lòng. Có chuyện quan trọng nên Tần nhị nương tử cũng không ở lại lâu. Lúc gần đi, nàng ấy bảo Lưu Nguyệt đến chỗ Tô Anh cầm một rổ bánh hoa quế, nói vì lần trước bánh trung thu Quý Vân Lưu cho người đưa tới vô cùng mới mẻ độc đáo, nàng ấy sai đầu bếp học thế nào cũng học không ra, cho nên lần này mang về chút bánh hoa quế độc đáo, còn phải đưa một ít cho Ninh thế tử.
"Sư cô bà, không bằng chúng ta cùng nhau mở một cửa hàng điểm tâm đi?" Nhị nương tử ăn một chiếc bánh hoa quế, tức khắc có ý tưởng này: "Tay nghề của Tô Anh trong viện người thật tốt, làm rất nhiều điểm tâm ta chưa bao giờ ăn qua. Lần trước cầm bánh trung thu nơi này của sư cô bà, Ninh thế tử không thích ăn đồ ngọt ấy vậy mà cũng ăn hai cái."
"Ngươi thiếu bạc tiêu?" Quý Vân Lưu khó hiểu hỏi. Trong tay nàng có tiền, mỗi ngày chính là ăn ăn ăn. Dù cho chọn món ngon mà ăn cũng ăn không hết số bạc lừa từ chỗ Hà thị, "Khi ngươi xuất giá, Tần tướng cho ngươi e rằng không chỉ là mười dặm hồng trang... Vả lại, phủ Ninh Bá từng là công huân thế gia trấn thủ biên cương, chỉ sợ trong nhà cũng giàu đến chảy mỡ, ngươi còn sầu không có tiền?"
"Hiện tại không lo, tương lai cũng chưa biết được mà." Tần nhị nương tử nói, "Trước kia không quản việc nội trợ không biết củi gạo quý, hiện giờ ở trong phủ quản việc nội trợ một tháng, mới biết được nuôi mọi người từ trên xuống dưới không dễ dàng. Sau này Ninh thế tử còn muốn đi các nơi ở Đại Chiêu thăm thú một chút, lần này đi thế nào cũng cần ba năm năm, chuẩn bị đến các nơi dừng chân đều cần bạc mà."
Nhị nương tử vặn đầu ngón tay thuộc như lòng bàn tay. Cái gì mà tiền đi lại, tiền ở khách điếm, tiền cơm tửu lầu... Đi ra ngoài chơi, cần phải chơi thật vui. Tính toán như vậy, thật đúng là cần một núi vàng chống phía sau mới được.
Màn trình diễn ân ái này đến Quý Vân Lưu nghe cũng có chút kích động nhỏ. Thế giới to lớn, khi ở thế kỷ hai mươi mốt nàng còn chưa đi khắp nơi, tới thời đại phong kiến, lại chui trong một mảnh sân bốn vách tường trạch đấu cung đấu? Đúng vậy, mọi người đều là người trưởng thành rồi, cần thông qua hiện tượng xem bản chất. Tiền thứ này vĩnh viễn cũng sẽ không ai ngại nhiều!
"Mở cửa hàng điểm tâm gì chứ." Quý Vân Lưu vỗ tay một cái, "Muốn mở tự nhiên sẽ mở lớn, mở nhà hàng buffet lớn nhất toàn kinh thành!"
"Nhà hàng buffet?" Nhị nương tử có chút ngây ngốc, "Thế nào là nhà hàng buffet?"
Quý Vân Lưu nói: "Chính là tửu lầu mà thức ăn đều tuỳ ý lấy, lấy đồ ăn thích hợp khẩu vị của chính mình."
Nhị nương tử há hốc miệng, rồi lại há miệng thở dốc, cuối cùng nói: "Sư cô bà, nếu là loại tửu lầu này, có phải không cần tiểu nhị hầu hạ trong tửu lầu hay không? Còn có nha hoàn chúng ta mang qua, để bọn họ làm cái gì? Nếu các loại đồ ăn đều đặt cùng một chỗ, khi lấy thức ăn, khác biệt nam nữ thì sao, lại nên làm thế nào?"
Chuyên nghiệp của Quý Vân Lưu là thần côn kiêm đồ tham ăn, cũng không phải xuất thân quản lý khách sạn. Nhiều vấn đề như vậy tung ra, nàng thật đúng là không giải đáp được. Loại chuyện này vẫn là giao cho người chuyên nghiệp mới được. Cho nên, đề nghị này toàn bộ đều giao cho Tô Anh.
Tần nhị nương tử tuy rằng có một đống câu hỏi nhưng hứng thú vẫn không giảm như cũ. Nàng ấy bảo Lưu Nguyệt mang theo nữ đầu bếp trong viện nàng ấy lại đây cùng Tô Anh bàn bạc chuyện nhà hàng buffet.
Hai chưởng quầy phủi tay, trọng điểm trước mắt như cũ vẫn là Thượng Quan ngự y. Ngày hôm sau, Tần nhị nương tử mang theo một sợi tóc của Thượng Quan Giang đến Quý phủ.
"Ta hôm nay đến Thái Y Viện." Tần nhị nương tử ngồi bên cạnh Quý Vân Lưu, tỉ mỉ kể lại, "Ta lấy cớ tò mò hỏi Thượng Quan ngự y chuyện phụ nữ mang thai, thừa dịp lúc Thượng Quan ngự y trả lời có sơ hở, ta bèn nhắc tới chuyện thai tượng của Tống di nương phủ Cảnh Vương..."
"Thế nào?"
Tần Thiên Lạc nói: "Thượng Quan đại nhân hình như thật sự che giấu gì đó. Khi nhắc tới chuyện này, ánh mắt hơi né tránh, dường như rất không muốn nhắc đến chuyện này, chỉ vội vàng nói Tống di nương thân thể khoẻ mạnh, thai tượng cũng cực kỳ ổn định, hiện giờ đã có thai hơn một tháng."
Ánh mắt Quý Vân Lưu xoay chuyển, cầm sợi tóc của Thượng Quan Giang nhìn xem: "Nếu như thế, vậy chúng ta tự mình nhìn một cái xem." Nàng nói rồi cho Cửu Nương bưng chậu nước tới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.