Chương 59: Chết thì chết đi
Bạch Tiểu Trinh
31/10/2021
Khi đó ngoài cửa, Hồng Xảo tiễn Bích Chu rời
đi, đang bung dù bước nhẹ trong mưa. Nữ tử đứng dưới dù, hai chữ "Nữ",
"Tử" tạo thành chữ "Hảo", chữ "Hảo" kia đứng dưới dù, lại có ý được che
chở. Hoàng Hậu nương nương đưa tới rất nhiều rương đồ chất ở trước cửa
viện, rương có ý "Hợp"*.
*Chữ "Nữ" 女, chữ "Tử" 子, ghép thành chữ "Hảo" 好; chữ rương 盒 bên trong có chữ 合 nghĩa là tụ hội, hợp lại.
Mưa xuân nghênh đón chuyện mừng, nữ và tử được tốt lành, lại được che chở, đúng là ý hợp lại.
Trời xanh a!
Quý Vân Lưu không tin, đợi Hồng Xảo cầm đồng tiền lại đây, nàng vội vàng một mình vào trong sương phòng đóng cửa lại. Rồi sau đó, nàng bình tâm tĩnh khí, mặc niệm Tịnh Tâm Chú mấy lần, mới cầm ba đồng tiền vừa rồi trực tiếp chắp lại trong hai tay rung lắc.
"Xin hỏi đường nhân duyên của tiểu nữ tử Quý Vân Lưu..."
Ném sáu lần, Quý Vân Lưu thăm dò ngó xem ý quẻ như thế nào. Đây là quẻ trên Đoái dưới Chấn. Theo đó: Nguyên hanh, lợi trinh, vô cữu. Ý tứ chính là: Đại cát đại lợi, bốc được điềm lành, không có tai hoạ.
Cầu nhân duyên ra quẻ đại cát...
Ánh mắt Quý Vân Lưu thăm thẳm, lẩm bẩm tự nói ý tứ càng sâu của quẻ này: "Quẻ lương thạch trác ngọc, quân tử được đến, tức có ý thuận theo, chỉ cần đi theo người có trí, rời xa tiểu nhân, sẽ được phú quý trăm năm."
Lẩm bẩm xong quẻ tượng, nàng ngẩng đầu nhìn không trung ngoài cửa sổ, gương mặt sáng bóng: "Tổ sư gia, con lẻ loi một mình, ngàn dặm đơn độc nhiều năm như vậy, ngài đây là tính toán để con gả chồng?"
Ngoài cửa sổ mưa phùn lất phất, thực sự có ý nghênh đón chuyện mừng. Quý Vân Lưu cúi đầu lại xem quẻ tượng trên giường, hít sâu một hơi rồi nhặt tất cả đồng tiền lên. Trời cao đều có đức hiếu sinh, cuộc đời này quá khứ đều là khách, nếu thật tránh không khỏi, một đời này cũng là kiếm lời.
Chết thì chết đi! Dù sao hôn cũng hôn rồi, ôm cũng ôm rồi. Được thôi! Thiếu niên lang, một nụ hôn kia, ta phụ trách!
Ở Tử Hà Quan bên kia, Ngọc Thất đang ngồi đối mặt với Tần vũ nhân đã giảng đạo pháp xong.
Tần vũ nhân thấy sắc mặt y nghiêm túc, tựa hồ khó thể miêu tả việc suy nghĩ trong lòng, rũ mắt cười nói: "Chuyện trong lòng Thất điện hạ thật ra có thể tự mình đi hỏi ý trời cao một chút."
Ánh mắt Ngọc Hành khẽ nhúc nhích. Hắn không phải người ngu dốt, ngược lại còn là người tỉ mỉ thận trọng, tự nhiên vừa nghe đã hiểu rõ ý của Tần vũ nhân: "Ý của tiên sinh là để vãn bối tự mình bói toán?"
"Quẻ bói bằng đồng tiền này đơn giản thuận tiện nhất, chỉ cần thành tâm hỏi, Thiên Đạo dù thế nào cũng sẽ cho một đáp án." Nói, Tần vũ nhân cầm mai rùa, đặt vào ba đồng tiền đưa cho hắn, "Thất điện hạ, xin mời. Đừng để ý, chỉ cần thành tâm là được."
Ngọc Hành cầm mai rùa hơi thận trọng lại nhìn Tần vũ nhân. Tần vũ nhân khẽ gật đầu, cười cười làm thủ thế "Mời" như cũ. Thế nên Ngọc Hành không hề cự tuyệt, trong lòng suy nghĩ đến ngôi vị Hoàng Đế mà hắn mong muốn nhất, bắt đầu chậm rãi lắc quẻ. Trong lòng hắn không có vật gì khác, vẫn luôn lắc quẻ, ném, lắc quẻ... Lặp lại sáu lần.
Tần vũ nhân nhìn hào* quẻ mấy lần mà tiểu đồng bên cạnh ghi lại kia, cười cười: "Điện hạ đoạt được quẻ này, là quẻ Tổn, trên Cấn dưới Đoái."
Tiểu đồng ở một bên nghe xong sư phụ chính mình nói "Quẻ Tổn", mặt mày lộ ra một chút biểu hiện giật mình. Tổn. Hữu phu, nguyên cát, vô cữu, khả trinh. Lợi hữu du vãng, hạt chi dụng? Nhị quỹ khả dụng hưởng. Nếu luận về tốt xấu, đây chính là quẻ hạ hạ*. Cũng không biết Thất hoàng tử cầu cái gì, được một quẻ hạ hạ.
*hào: Hào là ký hiệu cơ bản nhất của Kinh dịch, hào bao gồm: hào dương (-) và hào âm (- -); hào dương là một nét, hào âm là hai nét. Hào là cơ sở tạo thành hình tượng bát quái.
(Nguồn: sonchu.vn)
*Về cơ bản quẻ có thể phân thành ba nhóm:
– Nhóm quẻ tốt gồm: thượng quái, thượng thượng, đại cát.
– Nhóm quẻ trung bình gồm: quẻ trung bình.
– Nhóm quẻ xấu gồm: trung hạ, hạ hạ, hạ quái.
Ngọc Hành là người cẩn thận, ánh mắt thoáng nhìn biểu hiện kinh ngạc trên mặt tiểu đạo đồng kia đã biết quẻ này nhất định là ý quẻ không tốt. Hắn đứng lên chắp tay vái lạy, trên mặt vô cùng khiêm tốn thành khẩn: "Còn phiền tiên sinh thay vãn bối giải quẻ này."
Tần vũ nhân cười nói: "Tượng viết: Sơn hạ hữu trạch, tổn. Quân tử dĩ trừng phẫn trất dục.*"
*Dịch nghĩa quẻ:
Tượng rằng:
Tổn là dưới núi có hồ,
Giận lo đè nén, dục lo ngăn ngừa.
Hiền nhân, quân tử hãy lo...
Quẻ Tổn dạy người quân tử một bài học giảm bớt. Trong người có thiên lý và nhân dục. Thiên lý không thể tổn hại, chỉ có nhân dục mới nên giảm bớt. Núi thì cương, gợi nên sự cứng cỏi, nóng giận nơi con người; hồ thì vui gợi nên dục tình nơi con người. Vậy người quân tử phải luôn luôn nén giận, diệt dục. Dục tình dẹp đi, tâm sẽ thanh; phẫn nộ diệt đi, trí sẽ tĩnh. Tâm thanh, trí tĩnh, thì thần sẽ phát lộ, và thiên lương sẽ triển dương.
(Nguồn: nhantu.net)
Ánh mắt Ngọc Thất lại lần nữa giật giật.
"Dĩ trừng phẫn trất dục" chính là muốn hắn khắc chế phẫn nộ, ức chế dục niệm nặng nề của chính mình. Cùng với lời thu liễm tính nết của Quý Lục là chung một đạo lý.
"Quẻ không nói đến cát hung, xin điện hạ nhớ lấy." Tần vũ nhân tựa hồ nhìn ra trong lòng hắn không vui vì quẻ này, cười như mưa phùn đầu xuân nói, "Quẻ này tượng trưng rằng vì tổn hại mới được đến lợi ích, đục đá có thể thấy ngọc, giữ núi có thể thành đất."
Ánh mắt Ngọc Thất lại động. Vì tổn hại được lợi ích, vì hoạ sẽ được phúc sao? Đào đá có thể thấy ngọc, chỉ cần dùng sức đào sâu thì có thể nhìn thấy bảo ngọc? Giữ núi có thể thành đất, chính là chướng ngại đều có thể lần lượt loại trừ?
"Thượng cửu, hào thứ nhất là hạ hào chủ quẻ", Tần vũ nhân còn đang nói, "Là để điện hạ ngăn cản tình thế phát triển, không chỗ trách tội."
"Lục ngũ, trung hào chủ quẻ, xin điện hạ tiếp tục kiên trì, chinh phạt có hung hiểm nhưng thủ vững có thể thu hoạch cát tường."
Tần vũ nhân chỉ vào quẻ hào lần thứ ba lắc ra nói: "Đây là nói, nếu điện hạ đi ba người tức sẽ mất đi một người, nếu đi một người tức được người này làm bạn." Nói đến chỗ này, ông liếc nhìn Ngọc Thất một cái, cười ha hả nói, "Hôm qua điện hạ chính là một người rồi, có phải có được bằng hữu hay không?"
Trong lòng Ngọc Thất rung động, duỗi tay muốn nắm bạch ngọc bên hông một chút mới nhớ ra, ngọc này sáng nay đã được hắn tặng cho Quý Lục. Quý Vân Lưu là bạn không phải địch... Trong lòng Ngọc Hành theo ba chữ này dâng lên một cỗ ấm áp không hiểu được.
Ánh mắt Tần vũ nhân khẽ rũ xuống. Ông thấy thiếu niên đối diện tuy trên mặt bình tĩnh không gợn sóng nhưng động tác nhỏ bé đến cùng không tránh được hai mắt ông. Quân tử tất có ngọc bội, nếu quân tử không có duyên cớ, ngọc bội nhất định không rời thân. Khối bạch ngọc đêm qua còn thấy trên người Thất hoàng tử kia hôm nay lại không thấy.
Tần vũ nhân cười cười, giả vờ cái gì cũng chưa thấy nói: "Tương phùng đó là duyên phận. Có duyên, ngàn dặm có thể gặp gỡ, vô duyên, đối diện không quen biết."
Trong lòng Ngọc Hành hung hăng run rẩy, đầu ngón tay đều hơi run lên một chút. Ngàn dặm tới gặp gỡ. Trời cao có thần minh, chính mình và Quý Lục kia chính là thần minh an bài ngàn dặm tới gặp gỡ?
Thấy ánh mắt Ngọc Thất sáng quắc nhìn chính mình, Tần vũ nhân ha hả cười, tiếp tục nói ba hào còn lại. Ý của ba hào quẻ còn lại cũng đều nói muốn kiên trì tiếp tục, ngày nào đó nếu có người khác tặng, không cần chối từ vật được tặng kia, có việc thích hợp cứ tiến tới.
Nói xong tất cả quẻ tượng, Tần vũ nhân cũng đứng lên, nhìn mưa phùn lất phất bên ngoài, tươi cười không đổi như gió xuân quất vào mặt: "Điện hạ, quẻ này nói tóm lại, đó là muốn dũng cảm tiến lên làm việc, nó sẽ ban ơn cho thiên hạ, cho nỗi nhớ nhà của vạn dân."
Trong lòng Thất hoàng tử kích động, ngay cả ánh mắt thâm trầm đều giống như một bãi nước sâu làm người nhìn không thấy đáy. Hắn vái chào thật sâu tạ lễ, sau khi luôn mãi nói cảm ơn mới rời đi.
Ngọc Hành vừa đi, tiểu đạo đồng rất non nớt dò hỏi sư phụ nhà mình: "Ân sư, người có biết trong lòng Thất hoàng tử cầu là chuyện gì sao?"
Tần vũ nhân duỗi tay xoa đầu của hắn: "Trong lòng người đều có dục vọng, trong lòng Thất điện hạ cầu chuyện gì đều không liên quan với ta và con."
"Ân sư từ chối quẻ của Tần tướng, lại giúp Thất hoàng tử giải đến tường tận như vậy..." Tiểu đạo đồng cầm mai rùa vẫn thấy khó hiểu. Tần tướng chính là cháu trai ruột của sư phụ nhà mình đấy.
Tần vũ nhân cười ha ha, vỗ vỗ hắn: "Bởi vì Thất hoàng tử lớn lên tuấn tú. Vẻ tuấn tú này à, có thể làm lòng người sung sướng. Sư phụ của con ngắm nhìn còn không phải cao hứng, bèn nói nhiều một chút. Cho nên tiểu Mễ à, chạy nhanh xuống núi trộm ăn chút thịt, làm chính mình trở nên tuấn tú, như vậy sẽ có rất nhiều người trợ giúp con đấy!"
Tiểu đạo đồng thầm le lưỡi, sư phụ của hắn chính là lão đạo sĩ râu bạc không đứng đắn!
*Chữ "Nữ" 女, chữ "Tử" 子, ghép thành chữ "Hảo" 好; chữ rương 盒 bên trong có chữ 合 nghĩa là tụ hội, hợp lại.
Mưa xuân nghênh đón chuyện mừng, nữ và tử được tốt lành, lại được che chở, đúng là ý hợp lại.
Trời xanh a!
Quý Vân Lưu không tin, đợi Hồng Xảo cầm đồng tiền lại đây, nàng vội vàng một mình vào trong sương phòng đóng cửa lại. Rồi sau đó, nàng bình tâm tĩnh khí, mặc niệm Tịnh Tâm Chú mấy lần, mới cầm ba đồng tiền vừa rồi trực tiếp chắp lại trong hai tay rung lắc.
"Xin hỏi đường nhân duyên của tiểu nữ tử Quý Vân Lưu..."
Ném sáu lần, Quý Vân Lưu thăm dò ngó xem ý quẻ như thế nào. Đây là quẻ trên Đoái dưới Chấn. Theo đó: Nguyên hanh, lợi trinh, vô cữu. Ý tứ chính là: Đại cát đại lợi, bốc được điềm lành, không có tai hoạ.
Cầu nhân duyên ra quẻ đại cát...
Ánh mắt Quý Vân Lưu thăm thẳm, lẩm bẩm tự nói ý tứ càng sâu của quẻ này: "Quẻ lương thạch trác ngọc, quân tử được đến, tức có ý thuận theo, chỉ cần đi theo người có trí, rời xa tiểu nhân, sẽ được phú quý trăm năm."
Lẩm bẩm xong quẻ tượng, nàng ngẩng đầu nhìn không trung ngoài cửa sổ, gương mặt sáng bóng: "Tổ sư gia, con lẻ loi một mình, ngàn dặm đơn độc nhiều năm như vậy, ngài đây là tính toán để con gả chồng?"
Ngoài cửa sổ mưa phùn lất phất, thực sự có ý nghênh đón chuyện mừng. Quý Vân Lưu cúi đầu lại xem quẻ tượng trên giường, hít sâu một hơi rồi nhặt tất cả đồng tiền lên. Trời cao đều có đức hiếu sinh, cuộc đời này quá khứ đều là khách, nếu thật tránh không khỏi, một đời này cũng là kiếm lời.
Chết thì chết đi! Dù sao hôn cũng hôn rồi, ôm cũng ôm rồi. Được thôi! Thiếu niên lang, một nụ hôn kia, ta phụ trách!
Ở Tử Hà Quan bên kia, Ngọc Thất đang ngồi đối mặt với Tần vũ nhân đã giảng đạo pháp xong.
Tần vũ nhân thấy sắc mặt y nghiêm túc, tựa hồ khó thể miêu tả việc suy nghĩ trong lòng, rũ mắt cười nói: "Chuyện trong lòng Thất điện hạ thật ra có thể tự mình đi hỏi ý trời cao một chút."
Ánh mắt Ngọc Hành khẽ nhúc nhích. Hắn không phải người ngu dốt, ngược lại còn là người tỉ mỉ thận trọng, tự nhiên vừa nghe đã hiểu rõ ý của Tần vũ nhân: "Ý của tiên sinh là để vãn bối tự mình bói toán?"
"Quẻ bói bằng đồng tiền này đơn giản thuận tiện nhất, chỉ cần thành tâm hỏi, Thiên Đạo dù thế nào cũng sẽ cho một đáp án." Nói, Tần vũ nhân cầm mai rùa, đặt vào ba đồng tiền đưa cho hắn, "Thất điện hạ, xin mời. Đừng để ý, chỉ cần thành tâm là được."
Ngọc Hành cầm mai rùa hơi thận trọng lại nhìn Tần vũ nhân. Tần vũ nhân khẽ gật đầu, cười cười làm thủ thế "Mời" như cũ. Thế nên Ngọc Hành không hề cự tuyệt, trong lòng suy nghĩ đến ngôi vị Hoàng Đế mà hắn mong muốn nhất, bắt đầu chậm rãi lắc quẻ. Trong lòng hắn không có vật gì khác, vẫn luôn lắc quẻ, ném, lắc quẻ... Lặp lại sáu lần.
Tần vũ nhân nhìn hào* quẻ mấy lần mà tiểu đồng bên cạnh ghi lại kia, cười cười: "Điện hạ đoạt được quẻ này, là quẻ Tổn, trên Cấn dưới Đoái."
Tiểu đồng ở một bên nghe xong sư phụ chính mình nói "Quẻ Tổn", mặt mày lộ ra một chút biểu hiện giật mình. Tổn. Hữu phu, nguyên cát, vô cữu, khả trinh. Lợi hữu du vãng, hạt chi dụng? Nhị quỹ khả dụng hưởng. Nếu luận về tốt xấu, đây chính là quẻ hạ hạ*. Cũng không biết Thất hoàng tử cầu cái gì, được một quẻ hạ hạ.
*hào: Hào là ký hiệu cơ bản nhất của Kinh dịch, hào bao gồm: hào dương (-) và hào âm (- -); hào dương là một nét, hào âm là hai nét. Hào là cơ sở tạo thành hình tượng bát quái.
(Nguồn: sonchu.vn)
*Về cơ bản quẻ có thể phân thành ba nhóm:
– Nhóm quẻ tốt gồm: thượng quái, thượng thượng, đại cát.
– Nhóm quẻ trung bình gồm: quẻ trung bình.
– Nhóm quẻ xấu gồm: trung hạ, hạ hạ, hạ quái.
Ngọc Hành là người cẩn thận, ánh mắt thoáng nhìn biểu hiện kinh ngạc trên mặt tiểu đạo đồng kia đã biết quẻ này nhất định là ý quẻ không tốt. Hắn đứng lên chắp tay vái lạy, trên mặt vô cùng khiêm tốn thành khẩn: "Còn phiền tiên sinh thay vãn bối giải quẻ này."
Tần vũ nhân cười nói: "Tượng viết: Sơn hạ hữu trạch, tổn. Quân tử dĩ trừng phẫn trất dục.*"
*Dịch nghĩa quẻ:
Tượng rằng:
Tổn là dưới núi có hồ,
Giận lo đè nén, dục lo ngăn ngừa.
Hiền nhân, quân tử hãy lo...
Quẻ Tổn dạy người quân tử một bài học giảm bớt. Trong người có thiên lý và nhân dục. Thiên lý không thể tổn hại, chỉ có nhân dục mới nên giảm bớt. Núi thì cương, gợi nên sự cứng cỏi, nóng giận nơi con người; hồ thì vui gợi nên dục tình nơi con người. Vậy người quân tử phải luôn luôn nén giận, diệt dục. Dục tình dẹp đi, tâm sẽ thanh; phẫn nộ diệt đi, trí sẽ tĩnh. Tâm thanh, trí tĩnh, thì thần sẽ phát lộ, và thiên lương sẽ triển dương.
(Nguồn: nhantu.net)
Ánh mắt Ngọc Thất lại lần nữa giật giật.
"Dĩ trừng phẫn trất dục" chính là muốn hắn khắc chế phẫn nộ, ức chế dục niệm nặng nề của chính mình. Cùng với lời thu liễm tính nết của Quý Lục là chung một đạo lý.
"Quẻ không nói đến cát hung, xin điện hạ nhớ lấy." Tần vũ nhân tựa hồ nhìn ra trong lòng hắn không vui vì quẻ này, cười như mưa phùn đầu xuân nói, "Quẻ này tượng trưng rằng vì tổn hại mới được đến lợi ích, đục đá có thể thấy ngọc, giữ núi có thể thành đất."
Ánh mắt Ngọc Thất lại động. Vì tổn hại được lợi ích, vì hoạ sẽ được phúc sao? Đào đá có thể thấy ngọc, chỉ cần dùng sức đào sâu thì có thể nhìn thấy bảo ngọc? Giữ núi có thể thành đất, chính là chướng ngại đều có thể lần lượt loại trừ?
"Thượng cửu, hào thứ nhất là hạ hào chủ quẻ", Tần vũ nhân còn đang nói, "Là để điện hạ ngăn cản tình thế phát triển, không chỗ trách tội."
"Lục ngũ, trung hào chủ quẻ, xin điện hạ tiếp tục kiên trì, chinh phạt có hung hiểm nhưng thủ vững có thể thu hoạch cát tường."
Tần vũ nhân chỉ vào quẻ hào lần thứ ba lắc ra nói: "Đây là nói, nếu điện hạ đi ba người tức sẽ mất đi một người, nếu đi một người tức được người này làm bạn." Nói đến chỗ này, ông liếc nhìn Ngọc Thất một cái, cười ha hả nói, "Hôm qua điện hạ chính là một người rồi, có phải có được bằng hữu hay không?"
Trong lòng Ngọc Thất rung động, duỗi tay muốn nắm bạch ngọc bên hông một chút mới nhớ ra, ngọc này sáng nay đã được hắn tặng cho Quý Lục. Quý Vân Lưu là bạn không phải địch... Trong lòng Ngọc Hành theo ba chữ này dâng lên một cỗ ấm áp không hiểu được.
Ánh mắt Tần vũ nhân khẽ rũ xuống. Ông thấy thiếu niên đối diện tuy trên mặt bình tĩnh không gợn sóng nhưng động tác nhỏ bé đến cùng không tránh được hai mắt ông. Quân tử tất có ngọc bội, nếu quân tử không có duyên cớ, ngọc bội nhất định không rời thân. Khối bạch ngọc đêm qua còn thấy trên người Thất hoàng tử kia hôm nay lại không thấy.
Tần vũ nhân cười cười, giả vờ cái gì cũng chưa thấy nói: "Tương phùng đó là duyên phận. Có duyên, ngàn dặm có thể gặp gỡ, vô duyên, đối diện không quen biết."
Trong lòng Ngọc Hành hung hăng run rẩy, đầu ngón tay đều hơi run lên một chút. Ngàn dặm tới gặp gỡ. Trời cao có thần minh, chính mình và Quý Lục kia chính là thần minh an bài ngàn dặm tới gặp gỡ?
Thấy ánh mắt Ngọc Thất sáng quắc nhìn chính mình, Tần vũ nhân ha hả cười, tiếp tục nói ba hào còn lại. Ý của ba hào quẻ còn lại cũng đều nói muốn kiên trì tiếp tục, ngày nào đó nếu có người khác tặng, không cần chối từ vật được tặng kia, có việc thích hợp cứ tiến tới.
Nói xong tất cả quẻ tượng, Tần vũ nhân cũng đứng lên, nhìn mưa phùn lất phất bên ngoài, tươi cười không đổi như gió xuân quất vào mặt: "Điện hạ, quẻ này nói tóm lại, đó là muốn dũng cảm tiến lên làm việc, nó sẽ ban ơn cho thiên hạ, cho nỗi nhớ nhà của vạn dân."
Trong lòng Thất hoàng tử kích động, ngay cả ánh mắt thâm trầm đều giống như một bãi nước sâu làm người nhìn không thấy đáy. Hắn vái chào thật sâu tạ lễ, sau khi luôn mãi nói cảm ơn mới rời đi.
Ngọc Hành vừa đi, tiểu đạo đồng rất non nớt dò hỏi sư phụ nhà mình: "Ân sư, người có biết trong lòng Thất hoàng tử cầu là chuyện gì sao?"
Tần vũ nhân duỗi tay xoa đầu của hắn: "Trong lòng người đều có dục vọng, trong lòng Thất điện hạ cầu chuyện gì đều không liên quan với ta và con."
"Ân sư từ chối quẻ của Tần tướng, lại giúp Thất hoàng tử giải đến tường tận như vậy..." Tiểu đạo đồng cầm mai rùa vẫn thấy khó hiểu. Tần tướng chính là cháu trai ruột của sư phụ nhà mình đấy.
Tần vũ nhân cười ha ha, vỗ vỗ hắn: "Bởi vì Thất hoàng tử lớn lên tuấn tú. Vẻ tuấn tú này à, có thể làm lòng người sung sướng. Sư phụ của con ngắm nhìn còn không phải cao hứng, bèn nói nhiều một chút. Cho nên tiểu Mễ à, chạy nhanh xuống núi trộm ăn chút thịt, làm chính mình trở nên tuấn tú, như vậy sẽ có rất nhiều người trợ giúp con đấy!"
Tiểu đạo đồng thầm le lưỡi, sư phụ của hắn chính là lão đạo sĩ râu bạc không đứng đắn!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.