Chương 126: Chọn một toà nhà
Bạch Tiểu Trinh
14/11/2021
Dù cho trong cung nhiều quy củ, nhưng một đời
vua một đời thần, ngày sau ai ngồi long ỷ chính là người đó nói tính.
Chuyện ngự trù này, Quý Vân Lưu không rối rắm, lại không tốt, hậu cung
cũng có thể dựng lò nhỏ!
Hai người dùng qua cơm tối, Ngọc Hành mở ra mấy bản vẽ mà Quý Đức Chính lấy tới, nói chính sự mà hắn hôm nay trèo tường lại đây: "Hôm nay, đại bá nàng đưa tới cho ta bản vẽ mấy toà nhà. Đây là phủ đệ sau này a cha sẽ ban cho ta, cũng là toà nhà sau này của chúng ta. Ta thấy toà nhà Công Bộ chọn ra đều rất không tồi, cho nên mang đến cho nàng chọn lựa một chút."
Quý Lục nhận lấy bản vẽ kia, xem qua từng trang: "A cha của ngài đối đãi với ngài thật tốt, mấy toà nhà này nhìn đều không tồi!"
Ánh mắt Ngọc Hành một khắc không để ý tới nàng, hơi cười lên: "Vậy nàng liền chọn chỗ nàng thích đi."
"Cũng tốt." Chuyện này giống như bạn trai mua nhà kết hôn, làm bạn gái chọn nơi mình thích vậy. Dù sao người Ngọc Hành đều là của nàng, toà nhà tính cái gì chứ! Quý Vân Lưu lập tức lấy la bàn ra liền bắt đầu chọn toà nhà.
"Toạ Bắc hướng Nam, Minh Đường* tụ Thủy, sau lưng dựa núi, tàng phong tụ khí." Sau khi Quý Vân Lưu lần lượt xem qua, mắt nàng sáng ngời: "Chỗ này không tệ, thật là long huyệt!".
*Trong phong thủy học, Minh Đường là khoảng không trước cửa nhà hoặc khoảng không trước mộ. Đây được gọi là nơi địa khí tích tụ. Minh Đường phải sạch sẽ, thoáng đãng, tàng phong và tụ khí. Muốn xem đất thì trước tiên phải xem Minh Đường. Sau đó điểm huyệt để đạt mục đích đón cát tránh hung.
(Nguồn: hocphongthuyvn.com)
Ngọc Hành dò qua xem bản vẽ toà nhà kia cùng với nàng. Đây là một toà nhà tam tiến, không lớn. Có điều đối với hắn và nàng sau này mà nói, vậy là đủ rồi.
Quý Vân Lưu chỉ vào phía sau toà nhà nói: "Toà nhà này toạ Bắc hướng Nam, có thể chắn gió, thông khí, có thể lấy ánh sáng. Khó có được chính là sau lưng tựa núi, có thần linh cây núi. Không tụ thủy cũng không sao, chúng ta cho người đào một hồ nước nhân tạo ở phía trước là được. Nơi tàng phong tụ khí như vậy, là một toà nhà có phong thủy tốt!"
"Nơi này có nước," Ngọc Hành chỉ vào một sương phòng trong toà nhà, chậm rãi giải thích, "Nơi này là nước, trong toà nhà này có chỗ suối nguồn, đúng là suối nước nóng. Khi đó, ta cũng cảm thấy chỗ này không tồi nhất. Toà nhà vốn là hành cung của Hoàng Đế Đại Việt, ngược lại cũng đã trên trăm năm."
Lời này làm Quý Vân Lưu chớp hai mắt. Sau khi nàng ngẫm lại, miệng nàng liền xuất hiện một tia ý cười như có như không, buông la bàn trong tay xuống, hỏi: "Lúc trước, Thất gia cũng lựa chọn nơi này sao?"
Ngọc Hành gật đầu.
Quý Vân Lưu đặt cánh tay trên bàn, một tay nâng cằm hắn, nhìn hắn, kéo dài thanh âm, nói nhỏ: "Thất gia lựa chọn toà nhà có suối nước nóng này, là muốn sau này tắm uyên ương cùng ta sao?"
Ngữ điệu mềm như tơ này từng chút từng chút nhộn nhạo lan toả trong phòng. Ngọc Hành bị mắt đào hoa ngả ngớn này nhìn chằm chằm đến mức sau tai nóng lên từng chút một. Người này, trước nay ý niệm dơ bẩn đầy não, hành vi trước nay phóng đãng không phải thái độ của nữ tử bình thường nơi thế tục, chưa bao giờ biết da mặt là vật gì.
Ánh mắt Ngọc Hành dời xuống. Thường phục mùa xuân tay áo rộng, một đoạn ống tay áo của thiếu nữ rũ xuống, lộ ra cánh tay trắng ngọc. Hắn nhẹ nhàng nhướng mày dài, vươn tay nắm lấy khủyu tay của nàng vuốt ve, đôi mắt sáng tỏ nhìn nàng "Ừ" một tiếng, "Ta muốn." Cả nàng cũng không sợ, chính mình lại sợ cái gì đây?
Quý Lục: "..."
Trời ơi! Mặt ta đều bị lời nói thật này của ngươi nói đến thiêu cháy!
Ngày này, Ngọc Hành cuối cùng không có ngủ lại. Hắn để Quý Vân Lưu chọn xong toà nhà, dặn dò chi tiết tu sửa sau này đều sẽ giao cho nàng, Ngọc Thất liền trèo tường xuất phủ vào xe ngựa.
Tục ngữ nói: Thường đi bờ sông, sao có thể không ướt giày. Trèo tường nhiều lần, nếu để người có lòng bắt lấy nhược điểm, cuối cùng là việc không ổn không đẹp. Đôi bên nếu tình đã vững bền, cần gì sớm sớm chiều chiều thấy nhau chứ?
Hôm nay hắn trở về sớm như vậy, không chỉ người gác cổng của phủ Quỳnh Vương trừng hai mắt, ngay cả Lục hoàng tử cũng không tin. Sau khi nghe người đến bẩm báo nói Thất hoàng tử về phủ, hắn phủ thêm áo ngoài liền đi về phía sân của Ngọc Thất. Hắn đi một nửa đường, bước chân liền dừng lại, ngừng ở nửa đường liền không đi nữa!
Gã sai vặt cầm đèn lồng theo sau, phản ứng không nhanh như vậy, súyt nữa liền cả người đều đụng phải, đụng ngã Lục hoàng tử trên mặt đất.
Có thể tiết kiệm liền tiết kiệm, phủ Quỳnh Vương mới nghèo một năm, ban đêm cả đèn lồng cũng không thắp. Hơn nữa, hai bên đường cỏ dại mọc thành cụm, Lục hoàng tử bỗng nhiên dừng lại, luôn cảm giác hắn dường như thấy quỷ, quá doạ người!
"Thất ca nhi giữ mình trong sạch, đây là chuyện tốt mà! Ta làm gì muốn đi hỏi nguyên do? Đây không phải nhắc nhở hắn sau này lại đi đến nơi pháo hoa hẻm liễu kia sao!" Quỳnh Vương tự mình lẩm bẩm một lần, bước chân xoay chuyển, đi về sân chính mình: "Đúng vậy, ta không thể đi hỏi hắn, vẫn là trở về ngủ!"
Gã sai vặt không thể làm gì lại cùng y trở về.
Sau khi tắm gội thay quần áo, Ngọc Hành lần đầu nằm trên giường lớn trong phủ Quỳnh Vương. Không biết vì hai ngày ngắn ngủi liền có thể làm người thành thói quen, hay là giường của phủ Quỳnh Vương thật sự quá khó ngủ, Thất hoàng tử lăn qua lộn lại hơn nửa ngày, mới chân chính đi vào giấc ngủ. Một đêm này, hắn ngủ còn cực kỳ không an ổn!
Thị vệ trong núi Tử Hà đi đường ngày đêm, nhận được sổ con từ Tần vũ nhân liền ra roi thúc ngựa chạy về trong cung.
Hoàng Đế cầm lời phê bát tự đại cát đại lợi mà Tần vũ nhân hợp ra, sau khi nhìn kỹ, vừa lòng gật đầu mỉm cười: "Nhị ca nhi đúng thật hiểu chuyện, biết suy nghĩ vì đệ đệ. Lần mai mối này, tuy nói sự giúp đỡ từ thê tộc không tốt, nhân duyên đích xác mỹ mãn!"
Thế cho nên hôm sau, sau khi Nhị hoàng tử lâm triều, đến ngự thư phòng cầu Hoàng Đế ban cho một ân điển, để chúng hoàng tử ở Quốc Tử Giám học tập cũng được mời đến yến ngắm hoa tại phủ Trưởng công chúa, Hoàng Đế không hề nghĩ ngợi, rất cao hứng liền đáp ứng rồi.
"Ngắm hoa tất nhiên là việc vui mừng, người nhiều cũng náo nhiệt chút. Để lục đệ và thất đệ ngươi đều qua đi." Hoàng Đế nhìn hắn, hoà ái cười: "Huynh thân thiện, đệ kính cẩn, ngươi người ca ca này, hiện giờ ngược lại cũng ra dáng ra hình, tiến bộ chút, trẫm rất vui mừng!"
Nhị hoàng tử được Hoàng Đế khích lệ, cũng vô cùng cao hứng mà ra khỏi ngự thư phòng, sai người báo ý tứ của Hoàng Đế cho Ngọc Hành! Lục hoàng tử có đi yến ngắm hoa hay không, hắn không để bụng. Hắn chỉ muốn ở trong phủ Trưởng công chúa, trước mắt mọi người, tuyên đọc thánh chỉ, khiến cho mọi người đều biết, Thất hoàng tử phải cưới một thôn cô sơn dã!
Sai người đi truyền tin, Nhị hoàng tử lại ngựa không dừng vó đi đến phủ Trưởng công chúa, đi cầu Trưởng công chúa, làm nàng cũng đưa thiệp mời chúng nữ quyến Quý phủ đều tới yến ngắm hoa.
Trưởng công chúa ngồi trên sạp, nhìn Nhị hoàng tử bôn ba vất vả, bưng một chén trà lên, không nhanh không chậm nói: "Nhị ca nhi, những tâm tư đó của ngươi với thất ca nhi, như vậy là đủ rồi. Nếu lại ra chuyện như trong núi Tử Hà vậy, dù là ta, cũng không giữ nổi ngươi."
Nhị hoàng tử tự nhiên biết những chuyện đó trong núi Tử Hà là chỉ cái gì. Trưởng công chúa tuy không thích Trang Hoàng Hậu, nhưng rốt cuộc như thế nào đều cùng một họ Ngọc, chuyện giết hại lẫn nhau, lúc trước nàng đã từng rõ ràng nhắc nhở, không thể làm.
Ngọc Lâm cúi người thật sâu, cung kính nói: "Cô cô, chất nhi ghi nhớ lời cô cô dạy bảo, sẽ không dám quên. Chuyện trong núi Tử Hà, là do Nam Lương làm ra, chất nhi nhất định sẽ không để trong bọn thuộc hạ lại phát sinh loại chuyện này!"
Trưởng công chúa xem như đánh rắm mà nghe xong lời nói dối của hắn, nhàn nhạt "Ừm" một tiếng, để Ngọc Lâm trở về.
Nhị hoàng tử vừa đi, một người đi ra từ sau bình phong, tiên phong đạo cốt, tóc búi lên râu dài thả ra, đúng là Sở đạo nhân.
Trưởng công chúa nghe được tiếng động, không quay đầu, chỉ hỏi: "Lần trước, nhị ca nhi bảo ngươi phê bát tự, hai người kia, thật sự là tương khắc?"
Hai người dùng qua cơm tối, Ngọc Hành mở ra mấy bản vẽ mà Quý Đức Chính lấy tới, nói chính sự mà hắn hôm nay trèo tường lại đây: "Hôm nay, đại bá nàng đưa tới cho ta bản vẽ mấy toà nhà. Đây là phủ đệ sau này a cha sẽ ban cho ta, cũng là toà nhà sau này của chúng ta. Ta thấy toà nhà Công Bộ chọn ra đều rất không tồi, cho nên mang đến cho nàng chọn lựa một chút."
Quý Lục nhận lấy bản vẽ kia, xem qua từng trang: "A cha của ngài đối đãi với ngài thật tốt, mấy toà nhà này nhìn đều không tồi!"
Ánh mắt Ngọc Hành một khắc không để ý tới nàng, hơi cười lên: "Vậy nàng liền chọn chỗ nàng thích đi."
"Cũng tốt." Chuyện này giống như bạn trai mua nhà kết hôn, làm bạn gái chọn nơi mình thích vậy. Dù sao người Ngọc Hành đều là của nàng, toà nhà tính cái gì chứ! Quý Vân Lưu lập tức lấy la bàn ra liền bắt đầu chọn toà nhà.
"Toạ Bắc hướng Nam, Minh Đường* tụ Thủy, sau lưng dựa núi, tàng phong tụ khí." Sau khi Quý Vân Lưu lần lượt xem qua, mắt nàng sáng ngời: "Chỗ này không tệ, thật là long huyệt!".
*Trong phong thủy học, Minh Đường là khoảng không trước cửa nhà hoặc khoảng không trước mộ. Đây được gọi là nơi địa khí tích tụ. Minh Đường phải sạch sẽ, thoáng đãng, tàng phong và tụ khí. Muốn xem đất thì trước tiên phải xem Minh Đường. Sau đó điểm huyệt để đạt mục đích đón cát tránh hung.
(Nguồn: hocphongthuyvn.com)
Ngọc Hành dò qua xem bản vẽ toà nhà kia cùng với nàng. Đây là một toà nhà tam tiến, không lớn. Có điều đối với hắn và nàng sau này mà nói, vậy là đủ rồi.
Quý Vân Lưu chỉ vào phía sau toà nhà nói: "Toà nhà này toạ Bắc hướng Nam, có thể chắn gió, thông khí, có thể lấy ánh sáng. Khó có được chính là sau lưng tựa núi, có thần linh cây núi. Không tụ thủy cũng không sao, chúng ta cho người đào một hồ nước nhân tạo ở phía trước là được. Nơi tàng phong tụ khí như vậy, là một toà nhà có phong thủy tốt!"
"Nơi này có nước," Ngọc Hành chỉ vào một sương phòng trong toà nhà, chậm rãi giải thích, "Nơi này là nước, trong toà nhà này có chỗ suối nguồn, đúng là suối nước nóng. Khi đó, ta cũng cảm thấy chỗ này không tồi nhất. Toà nhà vốn là hành cung của Hoàng Đế Đại Việt, ngược lại cũng đã trên trăm năm."
Lời này làm Quý Vân Lưu chớp hai mắt. Sau khi nàng ngẫm lại, miệng nàng liền xuất hiện một tia ý cười như có như không, buông la bàn trong tay xuống, hỏi: "Lúc trước, Thất gia cũng lựa chọn nơi này sao?"
Ngọc Hành gật đầu.
Quý Vân Lưu đặt cánh tay trên bàn, một tay nâng cằm hắn, nhìn hắn, kéo dài thanh âm, nói nhỏ: "Thất gia lựa chọn toà nhà có suối nước nóng này, là muốn sau này tắm uyên ương cùng ta sao?"
Ngữ điệu mềm như tơ này từng chút từng chút nhộn nhạo lan toả trong phòng. Ngọc Hành bị mắt đào hoa ngả ngớn này nhìn chằm chằm đến mức sau tai nóng lên từng chút một. Người này, trước nay ý niệm dơ bẩn đầy não, hành vi trước nay phóng đãng không phải thái độ của nữ tử bình thường nơi thế tục, chưa bao giờ biết da mặt là vật gì.
Ánh mắt Ngọc Hành dời xuống. Thường phục mùa xuân tay áo rộng, một đoạn ống tay áo của thiếu nữ rũ xuống, lộ ra cánh tay trắng ngọc. Hắn nhẹ nhàng nhướng mày dài, vươn tay nắm lấy khủyu tay của nàng vuốt ve, đôi mắt sáng tỏ nhìn nàng "Ừ" một tiếng, "Ta muốn." Cả nàng cũng không sợ, chính mình lại sợ cái gì đây?
Quý Lục: "..."
Trời ơi! Mặt ta đều bị lời nói thật này của ngươi nói đến thiêu cháy!
Ngày này, Ngọc Hành cuối cùng không có ngủ lại. Hắn để Quý Vân Lưu chọn xong toà nhà, dặn dò chi tiết tu sửa sau này đều sẽ giao cho nàng, Ngọc Thất liền trèo tường xuất phủ vào xe ngựa.
Tục ngữ nói: Thường đi bờ sông, sao có thể không ướt giày. Trèo tường nhiều lần, nếu để người có lòng bắt lấy nhược điểm, cuối cùng là việc không ổn không đẹp. Đôi bên nếu tình đã vững bền, cần gì sớm sớm chiều chiều thấy nhau chứ?
Hôm nay hắn trở về sớm như vậy, không chỉ người gác cổng của phủ Quỳnh Vương trừng hai mắt, ngay cả Lục hoàng tử cũng không tin. Sau khi nghe người đến bẩm báo nói Thất hoàng tử về phủ, hắn phủ thêm áo ngoài liền đi về phía sân của Ngọc Thất. Hắn đi một nửa đường, bước chân liền dừng lại, ngừng ở nửa đường liền không đi nữa!
Gã sai vặt cầm đèn lồng theo sau, phản ứng không nhanh như vậy, súyt nữa liền cả người đều đụng phải, đụng ngã Lục hoàng tử trên mặt đất.
Có thể tiết kiệm liền tiết kiệm, phủ Quỳnh Vương mới nghèo một năm, ban đêm cả đèn lồng cũng không thắp. Hơn nữa, hai bên đường cỏ dại mọc thành cụm, Lục hoàng tử bỗng nhiên dừng lại, luôn cảm giác hắn dường như thấy quỷ, quá doạ người!
"Thất ca nhi giữ mình trong sạch, đây là chuyện tốt mà! Ta làm gì muốn đi hỏi nguyên do? Đây không phải nhắc nhở hắn sau này lại đi đến nơi pháo hoa hẻm liễu kia sao!" Quỳnh Vương tự mình lẩm bẩm một lần, bước chân xoay chuyển, đi về sân chính mình: "Đúng vậy, ta không thể đi hỏi hắn, vẫn là trở về ngủ!"
Gã sai vặt không thể làm gì lại cùng y trở về.
Sau khi tắm gội thay quần áo, Ngọc Hành lần đầu nằm trên giường lớn trong phủ Quỳnh Vương. Không biết vì hai ngày ngắn ngủi liền có thể làm người thành thói quen, hay là giường của phủ Quỳnh Vương thật sự quá khó ngủ, Thất hoàng tử lăn qua lộn lại hơn nửa ngày, mới chân chính đi vào giấc ngủ. Một đêm này, hắn ngủ còn cực kỳ không an ổn!
Thị vệ trong núi Tử Hà đi đường ngày đêm, nhận được sổ con từ Tần vũ nhân liền ra roi thúc ngựa chạy về trong cung.
Hoàng Đế cầm lời phê bát tự đại cát đại lợi mà Tần vũ nhân hợp ra, sau khi nhìn kỹ, vừa lòng gật đầu mỉm cười: "Nhị ca nhi đúng thật hiểu chuyện, biết suy nghĩ vì đệ đệ. Lần mai mối này, tuy nói sự giúp đỡ từ thê tộc không tốt, nhân duyên đích xác mỹ mãn!"
Thế cho nên hôm sau, sau khi Nhị hoàng tử lâm triều, đến ngự thư phòng cầu Hoàng Đế ban cho một ân điển, để chúng hoàng tử ở Quốc Tử Giám học tập cũng được mời đến yến ngắm hoa tại phủ Trưởng công chúa, Hoàng Đế không hề nghĩ ngợi, rất cao hứng liền đáp ứng rồi.
"Ngắm hoa tất nhiên là việc vui mừng, người nhiều cũng náo nhiệt chút. Để lục đệ và thất đệ ngươi đều qua đi." Hoàng Đế nhìn hắn, hoà ái cười: "Huynh thân thiện, đệ kính cẩn, ngươi người ca ca này, hiện giờ ngược lại cũng ra dáng ra hình, tiến bộ chút, trẫm rất vui mừng!"
Nhị hoàng tử được Hoàng Đế khích lệ, cũng vô cùng cao hứng mà ra khỏi ngự thư phòng, sai người báo ý tứ của Hoàng Đế cho Ngọc Hành! Lục hoàng tử có đi yến ngắm hoa hay không, hắn không để bụng. Hắn chỉ muốn ở trong phủ Trưởng công chúa, trước mắt mọi người, tuyên đọc thánh chỉ, khiến cho mọi người đều biết, Thất hoàng tử phải cưới một thôn cô sơn dã!
Sai người đi truyền tin, Nhị hoàng tử lại ngựa không dừng vó đi đến phủ Trưởng công chúa, đi cầu Trưởng công chúa, làm nàng cũng đưa thiệp mời chúng nữ quyến Quý phủ đều tới yến ngắm hoa.
Trưởng công chúa ngồi trên sạp, nhìn Nhị hoàng tử bôn ba vất vả, bưng một chén trà lên, không nhanh không chậm nói: "Nhị ca nhi, những tâm tư đó của ngươi với thất ca nhi, như vậy là đủ rồi. Nếu lại ra chuyện như trong núi Tử Hà vậy, dù là ta, cũng không giữ nổi ngươi."
Nhị hoàng tử tự nhiên biết những chuyện đó trong núi Tử Hà là chỉ cái gì. Trưởng công chúa tuy không thích Trang Hoàng Hậu, nhưng rốt cuộc như thế nào đều cùng một họ Ngọc, chuyện giết hại lẫn nhau, lúc trước nàng đã từng rõ ràng nhắc nhở, không thể làm.
Ngọc Lâm cúi người thật sâu, cung kính nói: "Cô cô, chất nhi ghi nhớ lời cô cô dạy bảo, sẽ không dám quên. Chuyện trong núi Tử Hà, là do Nam Lương làm ra, chất nhi nhất định sẽ không để trong bọn thuộc hạ lại phát sinh loại chuyện này!"
Trưởng công chúa xem như đánh rắm mà nghe xong lời nói dối của hắn, nhàn nhạt "Ừm" một tiếng, để Ngọc Lâm trở về.
Nhị hoàng tử vừa đi, một người đi ra từ sau bình phong, tiên phong đạo cốt, tóc búi lên râu dài thả ra, đúng là Sở đạo nhân.
Trưởng công chúa nghe được tiếng động, không quay đầu, chỉ hỏi: "Lần trước, nhị ca nhi bảo ngươi phê bát tự, hai người kia, thật sự là tương khắc?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.