Chương 302: Dục nghênh còn cự
Bạch Tiểu Trinh
19/11/2021
"Trước thu hồi đi." Tống Chi Hoạ vừa cao hứng
vừa khẩn trương, sợ người khác nhìn ra, trên mặt tận lực làm ra vẻ bình
tĩnh nói, "Hôm nay Thất Tịch, đừng lãng phí một hộp trái cây."
So sánh với Tống Chi Hoạ vừa khẩn trương vừa vui sướng, Quý Thất thấy Kim Liên nâng xảo quả tới, trực tiếp một tay đánh nghiêng trên mặt đất: "Đừng tuỳ tiện cầm đồ vật của người ta. Bên trong nếu có ngũ thạch tán sặc chết ngươi cũng không có chỗ nói rõ lý lẽ!"
Tạ Dục tặng xảo quả trở về, thấp giọng báo lại toàn bộ biểu hiện của biểu cô nương và thất nương tử.
"Ờ,"Thái Tử nghe Tạ Dục bẩm báo, không khỏi nhìn Quý Thất phía dưới nhiều vài lần, "Thất nương tử Quý phủ kia hoá ra còn là tính tình hoang dã."
Có điều mặt dù tính tình cương liệt như lửa thì thế nào, Ngọc Tranh hắn lại không phải chưa thấy qua. Quý Thất bên này chính mình không lọt bẫy, cũng chỉ có thể từ người khác xuống tay. Vốn dĩ vì thể diện Quý phủ, Thái Tử cũng không nghĩ quá tàn nhẫn với nàng ta.
"Nếu họ Tống vừa ý kẻ có quyền thế lại có tiền tài, vậy vào ngày Thất Tịch này bổn cung liền thành toàn nàng ta đi." Thái Tử nhìn Tống Chi Hoạ bên kia lại tham gia tỷ thí khắc hoa quả, cười hai tiếng. Thấy ánh mắt nàng ta quả nhiên không hề chỉ xem hướng Ninh Mộ Hoạ, mà trộm nhìn loạn khắp nơi tìm người tri âm, Thái Tử tươi cười lớn hơn chút nữa: "Phía Di Hồng Viện đã an bài xong?"
"Bẩm điện hạ, đều đã an bài thoả đáng. Thuộc hạ còn tự mình nhìn qua, không có một chút sơ hở."
Thái Tử gật đầu, lại phân phó Tạ Dục: "Đợi nàng ta khắc hoa quả xong, ngươi lại đưa bộ trang sức kia qua cho ta. Nếu nàng ta đưa hoa quả đã khắc giao ngươi tặng cho thiếu gia nhà ngươi, ngươi cũng không cần làm gì nữa, liền mời nàng ta đến Di Hồng Lâu. Còn về mời như thế nào, không cần bổn cung nói nữa chứ?"
Tạ Dục đã thành tâm phúc của Thái Tử, Thái Tử suy nghĩ chuyện gì, hắn cũng một lời liền biết. Hắn quỳ trên mặt đất cung kính lãnh mệnh, rồi sau đó trên mặt nghiêm túc như lên chiến trường đi ra ngoài.
Thái Tử lại ngồi nhìn một lát, cảm giác không thú vị, dứt khoát đi ra đến chỗ đại đường mọi người đang ngồi. Mọi người thấy Thái Tử, vốn định đứng dậy hành lễ, bị thái Tử phất tay ngăn cản: "Đều ngồi xuống đi, ngồi xuống đi. Lại không phải ở trên triều đình trong cung, không cần nhiều lễ nghĩa như vậy."
Thái Tử đi thẳng đến chỗ Ngọc Hành, đứng bên ghế Thất hoàng tử, vỗ nhẹ tay vịn hai cái, hắn thở phào một hơi cười nói: "Thất ca nhi, bổn cung trở về trước. Chờ lát nữa sẽ có tuồng hay, so với đấu khéo tay thú vị hơn nhiều, bổn cung cũng không thể bỏ qua."
"Thần đệ tiễn đại ca." Ngọc Hành coi như chính mình hoàn toàn nghe không hiểu Thái Tử nói cái gì, đứng dậy đưa tiễn.
"Không cần, không cần, đệ làm bạn với tức phụ của đệ..." Thái Tử xua tay, trong sự đứng dậy chắp tay đưa tiễn của mọi người, lại vô cùng tuỳ ý ra khỏi Bát Bảo Lâu.
Ngồi trên xe ngựa, Thái Tử trực tiếp phân phó đi Di Hồng Lâu.
Thái Tử đi rồi, lưu lại mọi người khe khẽ nói nhỏ thảo luận là tuồng gì. Quý Vân Lưu cũng nhịn không được chọc chọc đầu ngón tay, hiệu suất làm việc của Thái Tử lần này cũng quá nhanh rồi... Có điều, làm sao bây giờ, nàng vậy mà rất muốn biết quá trình lừa người này đó!
......
Tiếng gõ la vang lên, tỷ thí khắc hoa quả kết thúc. Tống Chi Hoạ buông dao nhỏ trong tay, nhìn hoa quả chính mình điêu khắc, than một hơi. Không thể lừa mình dối người, hoa quả của nàng xác thật không cách nào so sánh với các tiểu nương tử khác. Nhà nàng thanh bần, trong nhà không có ngân lượng dư thừa mua các loại trái cây để nàng luyện tập, càng không có tiền bạc chuyên môn mời ma ma đến dạy nàng tay nghề này, nàng làm sao có thể không thầy dạy cũng hiểu, đoạt được danh hiệu khéo léo đứng đầu?
Trong lòng Tống Chi Hoạ khó chịu, không khỏi ngẩng đầu lại liếc nhìn dưới đài thêu cùng trên Bát Bảo Lâu một cái. Cũng không biết người vừa mới tặng xảo quả có thể thất vọng về nàng hay không... Đang nghĩ đến đây, ánh mắt liền thoáng nhìn thấy một nam tử đang nâng một cái tráp, nói nhỏ gì đó với Dao Dao.
"Chẳng lẽ người nọ..." Trong ngực biểu cô nương nhảy dựng, lại chờ không được trên đài tuyên bố kết quả, liền thẳng tắp đi hướng phía Dao Dao bên kia.
"Dao Dao," Nàng đi đến bên người Dao Dao, giả vờ vô cùng tức giận nàng ấy không biết lễ nghĩa, quát khẽ nàng ấy một tiếng, "Ngươi đây là đang làm gì?"
Một tiếng quát khẽ này tựa như trách cứ, lại tựa như hờn dỗi, làm người khác cảm thấy nhà tiểu nương tử này cực kỳ có quy củ, không thích nha hoàn không biết lễ nghĩa, lại không mất tình người, đối đãi rộng lượng với hạ nhân.
"Cô nương," Dao Dao thấy Tống Chi Hoạ xuống dưới, vừa nóng nảy lại vui sướng, "Cô nương người tới vừa lúc, nô tỳ, nô tỳ..."
"Cô nương," Gã sai vặt nâng tráp thấy chính chủ tới, cực kỳ cung kính đưa tráp qua, tiếp lời Dao Dao nói, "Thiếu gia nhà ta uỷ thác tiểu nhân đưa tặng một ít lễ vật nhỏ Thất Tịch cho cô nương ngài. Thiếu gia đã dặn dò tiểu nhân nhất định phải để cô nương nhận lấy lễ vật này, mong rằng cô nương tâm địa từ bi, tuyệt đối đừng để tiểu nhân trở về bị thiếu gia trách phạt."
Gã sai vặt vừa nói vừa mở tráp trên tay ra, tức khắc ánh hồng từ trong tráp toả ra, toàn bộ chiếu vào trong đôi mắt Tống Chi Hoạ.
Đây là một bộ trang sức từ hồng bảo thạch?
Biểu cô nương nhìn chằm chằm bộ trang sức lấp lánh kia, trong lòng nảy lên, chỉ cảm thấy một trận choáng váng đánh úp lại, lần thứ hai tim đập không ngừng. Thiếu gia nhà hắn... Thiếu gia nhà hắn là ai? Như thế nào ngay cả tên nữ tử còn chưa biết liền đưa tặng nàng lễ vật quý trọng như vậy.
"Thiếu gia nói trang sức này cực kỳ xứng đôi với cô nương ngài." Gã sai vặt nâng tráp cách biểu cô nương gần trong gang tấc, "Chút lễ vật nhỏ hèn mong cô nương nhất định đừng từ chối."
Chỉ cần duỗi tay ra, bộ trang sức trị giá ngàn bạc này toàn bộ đều là của nàng... Tống Chi Hoạ đè ép hơi thở xuống, ngẩng đầu dùng đôi mắt thon dài nhìn gã sai vặt đối diện: "Lễ vật này quá quý trọng, tiểu nữ không nhận nổi, còn mong ngươi đem về trả lại cho thiếu gia nhà ngươi."
"Cô nương," Gã sai vặt tựa hồ vì những lời này của biểu cô nương, đối với nàng ta càng kính trọng, "Thiếu gia nhà ta nói, lễ này, nếu tiểu nhân không đưa lễ vật này đến tay cô nương, trở về nhất định sẽ bị đánh. Còn xin cô nương thương cho tiểu nhân, thu phần lễ Thất Tịch này."
Tống Chi Hoạ liếc Dao Dao một cái, Dao Dao nháy mắt hiểu rõ nói: "Thiếu gia nhà ngươi nếu thật sự có ý với cô nương nhà ta, nên tới cửa bày tỏ cùng lão gia phu nhân nhà ta... Tặng lễ như vậy cho cô nương nhà ta là làm gì? Bị người bắt được chính là nhược điểm lén lút trao nhận!"
"Dao Dao!" Tống Chi Hoạ làm bộ tức giận nàng ấy không biết lễ nghĩa, lại quát khẽ một câu.
Hay cho một hồi dục nghênh còn cự*!
*Dục nghênh còn cự: làm bộ làm tịch, muốn tiếp thu nhưng vờ ra vẻ cự tuyệt.
(Nguồn: baidu)
Gã sai vặt trong lòng cười lạnh một tiếng, nâng tráp liền quỳ xuống ngay tại chỗ: "Thật sự không dối gạt cô nương, thiếu gia nhà ta thân phận tôn quý, không thể dễ dàng tự chủ việc hôn nhân. Nhưng thiếu gia nhà ta đối với cô nương là vừa gặp đã thương, chỉ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy cô nương, liền quyết định không phải cô nương không cưới. Bộ trang sức này cũng là tiểu nhân ra roi thúc ngựa lấy từ nhà kho trong phủ tới... Thiếu gia nhà ta chưa bao giờ đối với một nữ tử như thế, trong lòng cũng là vô cùng thấp thỏm, liền muốn mượn thứ này hỏi một câu ý trong lòng cô nương. Nếu cô nương có ý, thiếu gia nhà ta nhất định sẽ nói Hoàng..." Gã sai vặt lập tức giống như nói lỡ cái gì, tức khắc sửa lời nói, "Thiếu gia sẽ nói lão gia nhà ta chỉ hôn."
"Chỉ hôn?" Biểu cô nương khó hiểu hỏi một câu.
"Không, không, không." Gã sai vặt càng hoảng càng rối loạn, "Là tới cửa cầu hôn, tới cửa cầu hôn, nhất định sẽ tới cửa cầu hôn."
Gã sai vặt hoảng loạn làm biểu cô nương cùng Dao Dao dường như đều hiểu rõ cái gì.
"Cô nương," Dao Dao trộm kéo ống tay áo Tống Chi Hoạ. Có thể chỉ hôn, hình như chỉ có Hoàng Thượng. Gã sai vặt mới vừa rồi cũng nói lỡ miệng, hai chữ Hoàng Thượng cũng sắp bị nói ra.
So sánh với Tống Chi Hoạ vừa khẩn trương vừa vui sướng, Quý Thất thấy Kim Liên nâng xảo quả tới, trực tiếp một tay đánh nghiêng trên mặt đất: "Đừng tuỳ tiện cầm đồ vật của người ta. Bên trong nếu có ngũ thạch tán sặc chết ngươi cũng không có chỗ nói rõ lý lẽ!"
Tạ Dục tặng xảo quả trở về, thấp giọng báo lại toàn bộ biểu hiện của biểu cô nương và thất nương tử.
"Ờ,"Thái Tử nghe Tạ Dục bẩm báo, không khỏi nhìn Quý Thất phía dưới nhiều vài lần, "Thất nương tử Quý phủ kia hoá ra còn là tính tình hoang dã."
Có điều mặt dù tính tình cương liệt như lửa thì thế nào, Ngọc Tranh hắn lại không phải chưa thấy qua. Quý Thất bên này chính mình không lọt bẫy, cũng chỉ có thể từ người khác xuống tay. Vốn dĩ vì thể diện Quý phủ, Thái Tử cũng không nghĩ quá tàn nhẫn với nàng ta.
"Nếu họ Tống vừa ý kẻ có quyền thế lại có tiền tài, vậy vào ngày Thất Tịch này bổn cung liền thành toàn nàng ta đi." Thái Tử nhìn Tống Chi Hoạ bên kia lại tham gia tỷ thí khắc hoa quả, cười hai tiếng. Thấy ánh mắt nàng ta quả nhiên không hề chỉ xem hướng Ninh Mộ Hoạ, mà trộm nhìn loạn khắp nơi tìm người tri âm, Thái Tử tươi cười lớn hơn chút nữa: "Phía Di Hồng Viện đã an bài xong?"
"Bẩm điện hạ, đều đã an bài thoả đáng. Thuộc hạ còn tự mình nhìn qua, không có một chút sơ hở."
Thái Tử gật đầu, lại phân phó Tạ Dục: "Đợi nàng ta khắc hoa quả xong, ngươi lại đưa bộ trang sức kia qua cho ta. Nếu nàng ta đưa hoa quả đã khắc giao ngươi tặng cho thiếu gia nhà ngươi, ngươi cũng không cần làm gì nữa, liền mời nàng ta đến Di Hồng Lâu. Còn về mời như thế nào, không cần bổn cung nói nữa chứ?"
Tạ Dục đã thành tâm phúc của Thái Tử, Thái Tử suy nghĩ chuyện gì, hắn cũng một lời liền biết. Hắn quỳ trên mặt đất cung kính lãnh mệnh, rồi sau đó trên mặt nghiêm túc như lên chiến trường đi ra ngoài.
Thái Tử lại ngồi nhìn một lát, cảm giác không thú vị, dứt khoát đi ra đến chỗ đại đường mọi người đang ngồi. Mọi người thấy Thái Tử, vốn định đứng dậy hành lễ, bị thái Tử phất tay ngăn cản: "Đều ngồi xuống đi, ngồi xuống đi. Lại không phải ở trên triều đình trong cung, không cần nhiều lễ nghĩa như vậy."
Thái Tử đi thẳng đến chỗ Ngọc Hành, đứng bên ghế Thất hoàng tử, vỗ nhẹ tay vịn hai cái, hắn thở phào một hơi cười nói: "Thất ca nhi, bổn cung trở về trước. Chờ lát nữa sẽ có tuồng hay, so với đấu khéo tay thú vị hơn nhiều, bổn cung cũng không thể bỏ qua."
"Thần đệ tiễn đại ca." Ngọc Hành coi như chính mình hoàn toàn nghe không hiểu Thái Tử nói cái gì, đứng dậy đưa tiễn.
"Không cần, không cần, đệ làm bạn với tức phụ của đệ..." Thái Tử xua tay, trong sự đứng dậy chắp tay đưa tiễn của mọi người, lại vô cùng tuỳ ý ra khỏi Bát Bảo Lâu.
Ngồi trên xe ngựa, Thái Tử trực tiếp phân phó đi Di Hồng Lâu.
Thái Tử đi rồi, lưu lại mọi người khe khẽ nói nhỏ thảo luận là tuồng gì. Quý Vân Lưu cũng nhịn không được chọc chọc đầu ngón tay, hiệu suất làm việc của Thái Tử lần này cũng quá nhanh rồi... Có điều, làm sao bây giờ, nàng vậy mà rất muốn biết quá trình lừa người này đó!
......
Tiếng gõ la vang lên, tỷ thí khắc hoa quả kết thúc. Tống Chi Hoạ buông dao nhỏ trong tay, nhìn hoa quả chính mình điêu khắc, than một hơi. Không thể lừa mình dối người, hoa quả của nàng xác thật không cách nào so sánh với các tiểu nương tử khác. Nhà nàng thanh bần, trong nhà không có ngân lượng dư thừa mua các loại trái cây để nàng luyện tập, càng không có tiền bạc chuyên môn mời ma ma đến dạy nàng tay nghề này, nàng làm sao có thể không thầy dạy cũng hiểu, đoạt được danh hiệu khéo léo đứng đầu?
Trong lòng Tống Chi Hoạ khó chịu, không khỏi ngẩng đầu lại liếc nhìn dưới đài thêu cùng trên Bát Bảo Lâu một cái. Cũng không biết người vừa mới tặng xảo quả có thể thất vọng về nàng hay không... Đang nghĩ đến đây, ánh mắt liền thoáng nhìn thấy một nam tử đang nâng một cái tráp, nói nhỏ gì đó với Dao Dao.
"Chẳng lẽ người nọ..." Trong ngực biểu cô nương nhảy dựng, lại chờ không được trên đài tuyên bố kết quả, liền thẳng tắp đi hướng phía Dao Dao bên kia.
"Dao Dao," Nàng đi đến bên người Dao Dao, giả vờ vô cùng tức giận nàng ấy không biết lễ nghĩa, quát khẽ nàng ấy một tiếng, "Ngươi đây là đang làm gì?"
Một tiếng quát khẽ này tựa như trách cứ, lại tựa như hờn dỗi, làm người khác cảm thấy nhà tiểu nương tử này cực kỳ có quy củ, không thích nha hoàn không biết lễ nghĩa, lại không mất tình người, đối đãi rộng lượng với hạ nhân.
"Cô nương," Dao Dao thấy Tống Chi Hoạ xuống dưới, vừa nóng nảy lại vui sướng, "Cô nương người tới vừa lúc, nô tỳ, nô tỳ..."
"Cô nương," Gã sai vặt nâng tráp thấy chính chủ tới, cực kỳ cung kính đưa tráp qua, tiếp lời Dao Dao nói, "Thiếu gia nhà ta uỷ thác tiểu nhân đưa tặng một ít lễ vật nhỏ Thất Tịch cho cô nương ngài. Thiếu gia đã dặn dò tiểu nhân nhất định phải để cô nương nhận lấy lễ vật này, mong rằng cô nương tâm địa từ bi, tuyệt đối đừng để tiểu nhân trở về bị thiếu gia trách phạt."
Gã sai vặt vừa nói vừa mở tráp trên tay ra, tức khắc ánh hồng từ trong tráp toả ra, toàn bộ chiếu vào trong đôi mắt Tống Chi Hoạ.
Đây là một bộ trang sức từ hồng bảo thạch?
Biểu cô nương nhìn chằm chằm bộ trang sức lấp lánh kia, trong lòng nảy lên, chỉ cảm thấy một trận choáng váng đánh úp lại, lần thứ hai tim đập không ngừng. Thiếu gia nhà hắn... Thiếu gia nhà hắn là ai? Như thế nào ngay cả tên nữ tử còn chưa biết liền đưa tặng nàng lễ vật quý trọng như vậy.
"Thiếu gia nói trang sức này cực kỳ xứng đôi với cô nương ngài." Gã sai vặt nâng tráp cách biểu cô nương gần trong gang tấc, "Chút lễ vật nhỏ hèn mong cô nương nhất định đừng từ chối."
Chỉ cần duỗi tay ra, bộ trang sức trị giá ngàn bạc này toàn bộ đều là của nàng... Tống Chi Hoạ đè ép hơi thở xuống, ngẩng đầu dùng đôi mắt thon dài nhìn gã sai vặt đối diện: "Lễ vật này quá quý trọng, tiểu nữ không nhận nổi, còn mong ngươi đem về trả lại cho thiếu gia nhà ngươi."
"Cô nương," Gã sai vặt tựa hồ vì những lời này của biểu cô nương, đối với nàng ta càng kính trọng, "Thiếu gia nhà ta nói, lễ này, nếu tiểu nhân không đưa lễ vật này đến tay cô nương, trở về nhất định sẽ bị đánh. Còn xin cô nương thương cho tiểu nhân, thu phần lễ Thất Tịch này."
Tống Chi Hoạ liếc Dao Dao một cái, Dao Dao nháy mắt hiểu rõ nói: "Thiếu gia nhà ngươi nếu thật sự có ý với cô nương nhà ta, nên tới cửa bày tỏ cùng lão gia phu nhân nhà ta... Tặng lễ như vậy cho cô nương nhà ta là làm gì? Bị người bắt được chính là nhược điểm lén lút trao nhận!"
"Dao Dao!" Tống Chi Hoạ làm bộ tức giận nàng ấy không biết lễ nghĩa, lại quát khẽ một câu.
Hay cho một hồi dục nghênh còn cự*!
*Dục nghênh còn cự: làm bộ làm tịch, muốn tiếp thu nhưng vờ ra vẻ cự tuyệt.
(Nguồn: baidu)
Gã sai vặt trong lòng cười lạnh một tiếng, nâng tráp liền quỳ xuống ngay tại chỗ: "Thật sự không dối gạt cô nương, thiếu gia nhà ta thân phận tôn quý, không thể dễ dàng tự chủ việc hôn nhân. Nhưng thiếu gia nhà ta đối với cô nương là vừa gặp đã thương, chỉ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy cô nương, liền quyết định không phải cô nương không cưới. Bộ trang sức này cũng là tiểu nhân ra roi thúc ngựa lấy từ nhà kho trong phủ tới... Thiếu gia nhà ta chưa bao giờ đối với một nữ tử như thế, trong lòng cũng là vô cùng thấp thỏm, liền muốn mượn thứ này hỏi một câu ý trong lòng cô nương. Nếu cô nương có ý, thiếu gia nhà ta nhất định sẽ nói Hoàng..." Gã sai vặt lập tức giống như nói lỡ cái gì, tức khắc sửa lời nói, "Thiếu gia sẽ nói lão gia nhà ta chỉ hôn."
"Chỉ hôn?" Biểu cô nương khó hiểu hỏi một câu.
"Không, không, không." Gã sai vặt càng hoảng càng rối loạn, "Là tới cửa cầu hôn, tới cửa cầu hôn, nhất định sẽ tới cửa cầu hôn."
Gã sai vặt hoảng loạn làm biểu cô nương cùng Dao Dao dường như đều hiểu rõ cái gì.
"Cô nương," Dao Dao trộm kéo ống tay áo Tống Chi Hoạ. Có thể chỉ hôn, hình như chỉ có Hoàng Thượng. Gã sai vặt mới vừa rồi cũng nói lỡ miệng, hai chữ Hoàng Thượng cũng sắp bị nói ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.