Chương 206: Làm chuyện sai lầm
Bạch Tiểu Trinh
16/11/2021
Quý Vân Lưu nhìn thẳng bóng cây tối tăm phía
trước, nghĩ đến Tống Chi Hoạ đầy người khí đen trước đó... Mục tiêu của
nàng ta quả nhiên là Ninh Mộ Hoạ. Hiện giờ người bị tính kế không phải
Ninh Mộ Hoạ, mà là người khác, cũng không biết kết cục này còn có thể
vãn hồi hay không!
Cửu Nương thấy vẻ mặt cô nương nhà mình nghiêm túc, không hề nói nữa, theo sau nàng vẫn luôn đi qua.
Tần nhị nương tử thấy Ninh thế tử và Quý Vân Lưu toàn bộ như lâm đại địch, nóng vội đi vào bên trong, liếc nhìn nha hoàn của chính mình một cái, theo sau hai người tiến vào.
Ninh Mộ Hoạ là người đầu tiên tới, thấy hai người lăn thành một đoàn, quần áo không chỉnh tề, tóc hắn đều suýt nữa từng sợi dựng ngược lên.
Hắn bảo Lập Tin đi dò đường, thế nhưng dò ra cảnh tượng cùng nữ tử cẩu thả lăn lộn đầy đất?!
Ninh thế tử không nhìn thấy mặt Tống Chi Hoạ, chỉ nhìn thấy một chân trắng bóng và váy áo vén lên tận đùi kia, mặt bị hình ảnh này nổ đến cháy đen: "Lập Tin!"
Hai người trong bụi cây giống như không nghe được lời nói của Ninh thế tử, tự mình triền miên không nỡ dứt, môi răng quấn vào nhau.
"Lập Tin!" Ninh thế tử lại nâng cao giọng gọi một tiếng.
Hình ảnh dơ bẩn như thế, hắn đều không nghĩ dùng tay đụng vào. Hắn nâng chân lên, một chân đá văng hai người chồng lên nhau đang duỗi tay ôm cổ.
"Cô nương!" Dao Dao từ phía trước nghe được âm thanh nhào lại đây. Nàng nhìn Tống nương tử cả yếm đều bị cởi xuống, chỉ một thoáng, sợ tới mức ba hồn toàn bộ bay ra ngoài cơ thể, tức khắc nhào lên!
Cô nương nhà mình không phải nói gặp mặt Ninh thế tử một lần sao? Làm sao, làm sao liền toàn thân cởi trống trơn cùng nam tử xa lạ này lăn ở bên nhau?
"Cửu Nương, đưa Tống tỷ tỷ trở về!" Quý Vân Lưu theo sau lại đây, chỉ xem bộ dáng hai người một cái, lập tức phân phó Cửu Nương.
Tống Chi Hoạ bị một chân đá văng, trong đầu thật ra không khôi phục được bao nhiêu thanh tỉnh. Nàng ta giương mắt xem Ninh thế tử đứng trước mặt, ha ha cười lên: "Ninh biểu ca, huynh đối với muội thật tốt."
Vào lúc này, lời này như một tiếng sấm giữa không trung, đem mọi người ở đây chém thành hai nửa, thậm chí chém thành bột phấn cặn bã.
Quả thực... Không thể sống thêm, muốn chết!
Ninh Mộ Hoạ không thể nhịn được nữa, tức giận tạch tạch tạch xông lên, sau khi giận cực độ ngược lại mặt giãn ra cười lên: "Quý Lục biểu muội, chuyện này, Quý phủ các ngươi nên cho phủ Ninh Bá chúng ta một lời giải thích!"
Thân là Thế tử gia, Ninh Mộ Hoạ không hay cười. Nụ người này ngược lại làm hắn quyến rũ như ma quỷ, doạ vỡ gan nhỏ như chuột của Dao Dao!
Nàng dám khẳng định, nếu giờ phút này không có người, Ninh thế tử nhất định sẽ giết cô nương nhà mình!
"Ninh biểu ca, Tống tỷ tỷ dường như còn chưa thanh tỉnh, chân tướng chuyện này còn chưa điều tra rõ. Chờ sau khi Tống tỷ tỷ tỉnh lại, mẫu thân ta nhất định sẽ cho Ninh Bá phủ một lời giải thích!" Quý Lục thở dài: "Còn mong biểu ca xem ở phần Ninh biểu tỷ ngày mai lấy chồng, áp chuyện này xuống, đừng để hạ nhân trong phủ truyền ra ngoài."
Vì Tống Chi Hoạ là do Quý phủ mang vào, nàng mới đến nơi này lấy đại cục làm trọng.
Chuyện bi thảm trên thế gian nhiều cỡ nào, nhưng nhặt lựa, ngay cả chuyện thảm nhất cũng không so qua chuyện cẩu huyết liên tiếp mà Tống Chi Hoạ làm ra!
Thật mẹ nó ngày đại cẩu!
Cửu Nương bên kia đã bao bọc Tống Chi Hoạ kỹ lưỡng, giữ miệng lại khiêng nàng ta lên. Tần Thiên Lạc một bên không lên tiếng bỗng nhiên nói: "Hai người bọn họ đều trúng thuốc, dường như còn trúng không ít, tâm trí đều đã không rõ ràng lắm. Các ngươi đưa bọn họ về như vậy, không nói đợi chút làm thế nào để không khiến mọi người chú ý, chính là sau khi trở về... Trừ phi trói bọn họ chặt thít đến ra máu tươi, bằng không thời gian ngắn không giải hết độc này được."
Mọi người đồng thời nhìn Tần nhị nương tử.
Giấu tai mắt không để mọi người biết được mà mang người ra ngoài, thật đúng không phải một việc dễ dàng.
Quý Lục không có biện pháp: "Nếu Tần nhị nương tử có biện pháp, còn mong Tần nhị nương tử giúp đỡ chúng ta."
"Ta tạm thời thử một lần đi. Đặt nàng ta xuống, đỡ ngồi ổn."
Cửu Nương lại thả người về trên mặt đất.
Tần nhị nương tử lấy túi vải bố bên hông, mở túi rút ra một cây ngân châm thon dài. Nàng cầm ngân châm, nhắm ngay trán của Tống Chi Hoạ, trực tiếp đâm xuống một châm. Động tác của nàng vô cùng nhanh chóng, nhanh chóng thuần thục giống như Quý Vân Lưu kháp quyết.
Năm châm đâm xuống, biểu cô nương ngồi dưới đất sâu kín mở mắt ra.
Tống Chi Hoạ mở mắt ra, ánh mắt đầu tiên thế nhưng thấy Ninh Mộ Hoạ phía sau Tần nhị nương tử: "Ninh biểu ca..." Nhẹ giọng nói xong ba chữ này, dường như nhớ một chút tới chuyện trước đó, sắc mặt nàng ta bỗng nhiên thay đổi, đột nhiên duỗi tay đẩy Tần Thiên Lạc ở đằng trước còn chưa đứng dậy.
Tần Thiên Lạc đột nhiên không đề phòng, bị nàng ta đẩy, trực tiếp ngã về phía sau. Thật ra Ninh Mộ Hoạ tay mắt lanh lẹ một chút, duỗi tay đỡ nàng một phen, vừa vặn đỡ được người.
Hắn ngại nam nữ khác biệt đang muốn buông tay, Tần nhị nương tử đã mở miệng: "Không cần buông tay!"
"Ninh thế tử, xin ngài lại đỡ chắc cô nương nhà tôi trong chốc lát!" Nha hoàn cũng đồng thời mở miệng, cấp tốc lại đây đỡ lấy Tần Thiên Lạc.
Biểu cô nương ngồi trên mặt đất giương mắt xem tình cảnh quanh mình. Chính mình xiêm y không chỉnh lại có tổn hại, đồng dạng có tổn hại còn có nam tử xa lạ đang cười ha ha. Người này... Nàng dường như từng gặp, hình như là hạ nhân bên cạnh Ninh thế tử đã nhặt khăn tay giúp nàng kia!
Nàng ta ngơ ngác nhìn Lập Tin đang cười ha ha, miệng há đến độ không khép được.
Ngàn tính vạn tính, nàng là cùng Lập Tin kia có thân cận da thịt?
Thân thể phía dưới không có cảm giác đau đớn, cho nên nàng còn không có... Chỉ là tình huống hiện giờ, có làm việc phu thê hay không, còn quan trọng sao?
"Cửu Nương, đưa Tống tỷ tỷ trở về!" Quý Vân Lưu thấy Tống Chi Hoạ đã thanh tỉnh, xem cũng không hề xem nàng ta, hướng về Tần Thiên Lạc cùng Ninh Mộ Hoạ hành lễ, xoay người liền đi.
Khi biểu cô nương bị Cửu Nương chặn ngang bế lên, Tần nhị nương tử đã bình phục trái tim không khoẻ. Tống Chi Hoạ mắt cũng không nháy nhìn Ninh Mộ Hoạ.
Y xiêm y hoàn chỉnh, sợi tóc cũng không có một tia hỗn loạn. Dưới ánh trăng, ánh đèn lồng, hắn là công tử thanh thoát như trước, đang cúi đầu nói hai câu gì đó với Tần nhị nương tử. Sau đó y buông tay, khoanh tay đứng phía sau nàng ta.
Đại khái chú ý tới tầm mắt của Tống Chi Hoạ, y ngẩng đầu liếc nhìn nàng một cái. Một cái liếc mắt kia, trong con ngươi đen nhánh không có một tia cảm tình, lạnh lẽo giống như hàn băng ngàn năm không tan, khiến lòng biểu cô nương đều lạnh ra máu.
"Lục muội muội." Lông mi thật dài của Tống Chi Hoạ bao trùm xuống, đau lòng xuyên tim tận xương thấu vào trong giọng nói: "Ta làm chuyện sai lầm."
Quý Vân Lưu đi ở đằng trước, không quay đầu, chậm rì rì đáp lời nàng ta: "Đúng vậy, ngươi mới biết chuyện này là sai sao?" Đầu óc thật đúng là thứ tốt, đáng tiếc ngươi không có.
.......
Biểu cô nương vừa đi như vậy, chỉ chốc lát sau Lập Tin cũng bị ngân châm đâm tỉnh. Hắn vừa tỉnh, lập tức quỳ xuống đất, vẻ mặt thống khổ lại mờ mịt giải thích với Ninh thế tử.
Mãi đến khi tất cả mọi người rời đi, Quý Thất mới che ngực từ dưới bàn đá cùng Kim Liên bò ra.
"Cô nương..." Kim Liên hồn phách cũng không còn nữa, chỉ còn lại một thân xác, đứng lung lay: "Chuyện này, chúng ta, chúng ta làm sao bây giờ?"
Thất nương tử đứng trong chốc lát, chân tê mỏi khôi phục một chút cảm giác, trong đầu cũng tỉnh táo một chút.
Sự dạy dỗ của ma ma trong phủ nổi lên tác dụng. Nàng ta đá một chân lên cẳng chân Kim Liên: "Cái gì làm sao bây giờ, chúng ta đêm nay nơi nào cũng không đi, cái gì cũng không nhìn thấy, Tống tỷ tỷ đó là gieo gió gặt bão!"
Kim Liên không dám không theo, vội vàng theo sau Quý Thất trở về.
Dọc theo đường đi, Quý Thất suy nghĩ cẩn thận. Sau khi rõ ràng, trong lòng nàng ta lạnh lùng cười. Nương tử con vợ cả nhà nghèo kiết mục nát này, chỉ sợ phải gả cho gã sai vặt của phủ Ninh Bá làm thiếp. Nàng mới vừa rồi nghe rõ, gã sai vặt tên là Lập Tin đó ở trong nhà đã có thê tử nguyên phối. Ở Đại Chiêu lại không có cách nói bình thê!
Cửu Nương thấy vẻ mặt cô nương nhà mình nghiêm túc, không hề nói nữa, theo sau nàng vẫn luôn đi qua.
Tần nhị nương tử thấy Ninh thế tử và Quý Vân Lưu toàn bộ như lâm đại địch, nóng vội đi vào bên trong, liếc nhìn nha hoàn của chính mình một cái, theo sau hai người tiến vào.
Ninh Mộ Hoạ là người đầu tiên tới, thấy hai người lăn thành một đoàn, quần áo không chỉnh tề, tóc hắn đều suýt nữa từng sợi dựng ngược lên.
Hắn bảo Lập Tin đi dò đường, thế nhưng dò ra cảnh tượng cùng nữ tử cẩu thả lăn lộn đầy đất?!
Ninh thế tử không nhìn thấy mặt Tống Chi Hoạ, chỉ nhìn thấy một chân trắng bóng và váy áo vén lên tận đùi kia, mặt bị hình ảnh này nổ đến cháy đen: "Lập Tin!"
Hai người trong bụi cây giống như không nghe được lời nói của Ninh thế tử, tự mình triền miên không nỡ dứt, môi răng quấn vào nhau.
"Lập Tin!" Ninh thế tử lại nâng cao giọng gọi một tiếng.
Hình ảnh dơ bẩn như thế, hắn đều không nghĩ dùng tay đụng vào. Hắn nâng chân lên, một chân đá văng hai người chồng lên nhau đang duỗi tay ôm cổ.
"Cô nương!" Dao Dao từ phía trước nghe được âm thanh nhào lại đây. Nàng nhìn Tống nương tử cả yếm đều bị cởi xuống, chỉ một thoáng, sợ tới mức ba hồn toàn bộ bay ra ngoài cơ thể, tức khắc nhào lên!
Cô nương nhà mình không phải nói gặp mặt Ninh thế tử một lần sao? Làm sao, làm sao liền toàn thân cởi trống trơn cùng nam tử xa lạ này lăn ở bên nhau?
"Cửu Nương, đưa Tống tỷ tỷ trở về!" Quý Vân Lưu theo sau lại đây, chỉ xem bộ dáng hai người một cái, lập tức phân phó Cửu Nương.
Tống Chi Hoạ bị một chân đá văng, trong đầu thật ra không khôi phục được bao nhiêu thanh tỉnh. Nàng ta giương mắt xem Ninh thế tử đứng trước mặt, ha ha cười lên: "Ninh biểu ca, huynh đối với muội thật tốt."
Vào lúc này, lời này như một tiếng sấm giữa không trung, đem mọi người ở đây chém thành hai nửa, thậm chí chém thành bột phấn cặn bã.
Quả thực... Không thể sống thêm, muốn chết!
Ninh Mộ Hoạ không thể nhịn được nữa, tức giận tạch tạch tạch xông lên, sau khi giận cực độ ngược lại mặt giãn ra cười lên: "Quý Lục biểu muội, chuyện này, Quý phủ các ngươi nên cho phủ Ninh Bá chúng ta một lời giải thích!"
Thân là Thế tử gia, Ninh Mộ Hoạ không hay cười. Nụ người này ngược lại làm hắn quyến rũ như ma quỷ, doạ vỡ gan nhỏ như chuột của Dao Dao!
Nàng dám khẳng định, nếu giờ phút này không có người, Ninh thế tử nhất định sẽ giết cô nương nhà mình!
"Ninh biểu ca, Tống tỷ tỷ dường như còn chưa thanh tỉnh, chân tướng chuyện này còn chưa điều tra rõ. Chờ sau khi Tống tỷ tỷ tỉnh lại, mẫu thân ta nhất định sẽ cho Ninh Bá phủ một lời giải thích!" Quý Lục thở dài: "Còn mong biểu ca xem ở phần Ninh biểu tỷ ngày mai lấy chồng, áp chuyện này xuống, đừng để hạ nhân trong phủ truyền ra ngoài."
Vì Tống Chi Hoạ là do Quý phủ mang vào, nàng mới đến nơi này lấy đại cục làm trọng.
Chuyện bi thảm trên thế gian nhiều cỡ nào, nhưng nhặt lựa, ngay cả chuyện thảm nhất cũng không so qua chuyện cẩu huyết liên tiếp mà Tống Chi Hoạ làm ra!
Thật mẹ nó ngày đại cẩu!
Cửu Nương bên kia đã bao bọc Tống Chi Hoạ kỹ lưỡng, giữ miệng lại khiêng nàng ta lên. Tần Thiên Lạc một bên không lên tiếng bỗng nhiên nói: "Hai người bọn họ đều trúng thuốc, dường như còn trúng không ít, tâm trí đều đã không rõ ràng lắm. Các ngươi đưa bọn họ về như vậy, không nói đợi chút làm thế nào để không khiến mọi người chú ý, chính là sau khi trở về... Trừ phi trói bọn họ chặt thít đến ra máu tươi, bằng không thời gian ngắn không giải hết độc này được."
Mọi người đồng thời nhìn Tần nhị nương tử.
Giấu tai mắt không để mọi người biết được mà mang người ra ngoài, thật đúng không phải một việc dễ dàng.
Quý Lục không có biện pháp: "Nếu Tần nhị nương tử có biện pháp, còn mong Tần nhị nương tử giúp đỡ chúng ta."
"Ta tạm thời thử một lần đi. Đặt nàng ta xuống, đỡ ngồi ổn."
Cửu Nương lại thả người về trên mặt đất.
Tần nhị nương tử lấy túi vải bố bên hông, mở túi rút ra một cây ngân châm thon dài. Nàng cầm ngân châm, nhắm ngay trán của Tống Chi Hoạ, trực tiếp đâm xuống một châm. Động tác của nàng vô cùng nhanh chóng, nhanh chóng thuần thục giống như Quý Vân Lưu kháp quyết.
Năm châm đâm xuống, biểu cô nương ngồi dưới đất sâu kín mở mắt ra.
Tống Chi Hoạ mở mắt ra, ánh mắt đầu tiên thế nhưng thấy Ninh Mộ Hoạ phía sau Tần nhị nương tử: "Ninh biểu ca..." Nhẹ giọng nói xong ba chữ này, dường như nhớ một chút tới chuyện trước đó, sắc mặt nàng ta bỗng nhiên thay đổi, đột nhiên duỗi tay đẩy Tần Thiên Lạc ở đằng trước còn chưa đứng dậy.
Tần Thiên Lạc đột nhiên không đề phòng, bị nàng ta đẩy, trực tiếp ngã về phía sau. Thật ra Ninh Mộ Hoạ tay mắt lanh lẹ một chút, duỗi tay đỡ nàng một phen, vừa vặn đỡ được người.
Hắn ngại nam nữ khác biệt đang muốn buông tay, Tần nhị nương tử đã mở miệng: "Không cần buông tay!"
"Ninh thế tử, xin ngài lại đỡ chắc cô nương nhà tôi trong chốc lát!" Nha hoàn cũng đồng thời mở miệng, cấp tốc lại đây đỡ lấy Tần Thiên Lạc.
Biểu cô nương ngồi trên mặt đất giương mắt xem tình cảnh quanh mình. Chính mình xiêm y không chỉnh lại có tổn hại, đồng dạng có tổn hại còn có nam tử xa lạ đang cười ha ha. Người này... Nàng dường như từng gặp, hình như là hạ nhân bên cạnh Ninh thế tử đã nhặt khăn tay giúp nàng kia!
Nàng ta ngơ ngác nhìn Lập Tin đang cười ha ha, miệng há đến độ không khép được.
Ngàn tính vạn tính, nàng là cùng Lập Tin kia có thân cận da thịt?
Thân thể phía dưới không có cảm giác đau đớn, cho nên nàng còn không có... Chỉ là tình huống hiện giờ, có làm việc phu thê hay không, còn quan trọng sao?
"Cửu Nương, đưa Tống tỷ tỷ trở về!" Quý Vân Lưu thấy Tống Chi Hoạ đã thanh tỉnh, xem cũng không hề xem nàng ta, hướng về Tần Thiên Lạc cùng Ninh Mộ Hoạ hành lễ, xoay người liền đi.
Khi biểu cô nương bị Cửu Nương chặn ngang bế lên, Tần nhị nương tử đã bình phục trái tim không khoẻ. Tống Chi Hoạ mắt cũng không nháy nhìn Ninh Mộ Hoạ.
Y xiêm y hoàn chỉnh, sợi tóc cũng không có một tia hỗn loạn. Dưới ánh trăng, ánh đèn lồng, hắn là công tử thanh thoát như trước, đang cúi đầu nói hai câu gì đó với Tần nhị nương tử. Sau đó y buông tay, khoanh tay đứng phía sau nàng ta.
Đại khái chú ý tới tầm mắt của Tống Chi Hoạ, y ngẩng đầu liếc nhìn nàng một cái. Một cái liếc mắt kia, trong con ngươi đen nhánh không có một tia cảm tình, lạnh lẽo giống như hàn băng ngàn năm không tan, khiến lòng biểu cô nương đều lạnh ra máu.
"Lục muội muội." Lông mi thật dài của Tống Chi Hoạ bao trùm xuống, đau lòng xuyên tim tận xương thấu vào trong giọng nói: "Ta làm chuyện sai lầm."
Quý Vân Lưu đi ở đằng trước, không quay đầu, chậm rì rì đáp lời nàng ta: "Đúng vậy, ngươi mới biết chuyện này là sai sao?" Đầu óc thật đúng là thứ tốt, đáng tiếc ngươi không có.
.......
Biểu cô nương vừa đi như vậy, chỉ chốc lát sau Lập Tin cũng bị ngân châm đâm tỉnh. Hắn vừa tỉnh, lập tức quỳ xuống đất, vẻ mặt thống khổ lại mờ mịt giải thích với Ninh thế tử.
Mãi đến khi tất cả mọi người rời đi, Quý Thất mới che ngực từ dưới bàn đá cùng Kim Liên bò ra.
"Cô nương..." Kim Liên hồn phách cũng không còn nữa, chỉ còn lại một thân xác, đứng lung lay: "Chuyện này, chúng ta, chúng ta làm sao bây giờ?"
Thất nương tử đứng trong chốc lát, chân tê mỏi khôi phục một chút cảm giác, trong đầu cũng tỉnh táo một chút.
Sự dạy dỗ của ma ma trong phủ nổi lên tác dụng. Nàng ta đá một chân lên cẳng chân Kim Liên: "Cái gì làm sao bây giờ, chúng ta đêm nay nơi nào cũng không đi, cái gì cũng không nhìn thấy, Tống tỷ tỷ đó là gieo gió gặt bão!"
Kim Liên không dám không theo, vội vàng theo sau Quý Thất trở về.
Dọc theo đường đi, Quý Thất suy nghĩ cẩn thận. Sau khi rõ ràng, trong lòng nàng ta lạnh lùng cười. Nương tử con vợ cả nhà nghèo kiết mục nát này, chỉ sợ phải gả cho gã sai vặt của phủ Ninh Bá làm thiếp. Nàng mới vừa rồi nghe rõ, gã sai vặt tên là Lập Tin đó ở trong nhà đã có thê tử nguyên phối. Ở Đại Chiêu lại không có cách nói bình thê!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.