Chương 309: Lễ hội Trung thu
Bạch Tiểu Trinh
21/11/2021
Cạnh bờ hồ ngoài cửa sổ, tiếng ếch cùng tiếng
ve râm ran. Trong phòng, Hạ Tịch giống như người kể chuyện, kể đến nước
miếng bay tứ tung: "Nghe nói, biểu cô nương ở Đại Lý Tự vẫn luôn hô to,
nàng ta là thiếp thất của Cảnh Vương. Trần đại nhân của Đại Lý Tự liền
phái người đến phủ Cảnh Vương chứng thực... Nào biết được, Cảnh Vương
còn chưa nhận người, đã có một người đàn bà chạy ra nói, biểu cô nương
chính là thiếp trong nhà nàng ấy! Cô nương, người đàn bà kia là người
hầu phủ Ninh Bá. Nàng nói biểu cô nương dụ dỗ trượng phu của mình, nàng
ấy rộng lượng để biểu cô nương vào cửa làm thiếp, cùng hầu hạ gã sai vặt kia đấy ạ!"
"Vì chuyện biểu cô nương rốt cuộc là thiếp nhà ai, Trần đại nhân thế mà còn mở công đường thẩm vấn xử lý án này." Hiện giờ, chuyện này mỗi người trong kinh đều biết. Hạ Tịch tự mình kể, cũng cảm thấy không thể tưởng tượng được: "Cô nương, người đoán cuối cùng thế nào?"
Quý Vân Lưu nghe nổi lên tò mò, ngay cả ngọc bội Ngọc Hành đưa cũng không hấp dẫn được nàng, hỏi một câu: "Sau đó ra sao?"
"Sau đó, Thái Tử xuất hiện, nói y có thể làm chứng. Biểu cô nương chính là thiếp thất trong phủ Cảnh Vương, Cảnh Vương rõ ràng đã ký công văn nạp thiếp!" Hạ Tịch ngay cả giọng nói cũng quỷ dị, "Sau đó, Cảnh Vương ở Đại Lý Tự cũng thừa nhận biểu cô nương là thị thiếp của y, còn đón người về phủ Cảnh Vương. Biểu cô nương thật là... Thật là..." Hạ Tịch nhịn không được tán thưởng một câu: "Nữ tử quá "đặc biệt"!"
Quý Vân Lưu cũng bị màn tuồng do vị đồng bọn nhỏ Thái Tử này an bài làm cho ngây người. Nàng từ đáy lòng tán thưởng một câu: "Thái Tử thật tài tình!"
So với vở tuồng đình Sương Mù của Ngọc Thất, Thái Tử rút củi dưới đáy nồi mới gọi là tàn nhẫn. Hiện giờ, chính thê của Cảnh Vương đội nón xanh cho hắn, thiếp thất không chỉ xuất thân từ Di Hồng Lâu, còn là người dụ dỗ gã sai vặt. Chỉ sợ Cảnh Vương cũng muốn một đầu chui vào trong giếng, chết cho xong việc.
"Cô nương," Hạ Tịch kể xong chuyện Tống Chi Hoạ, lại nghĩ đến một người, "Còn có một chuyện, việc hôn nhân của thất nương tử đã định ra!"
"Ồ? Là nhà ai?"
"Là Trương gia thành Tây." Hạ Tịch nói, "Cụ thể là người phương nào, nô tỳ cũng không biết. Nghe nói tam lão gia rất vừa lòng, ngay cả hôn kỳ cũng định ra, phái người lại đây bẩm báo lão phu nhân. Lão phu nhân cũng rất cao hứng ạ!"
Nhận thức của Quý Vân Lưu đối với hiệu suất làm việc của Thái Tử lại bay lên một tầng cao mới. Nếu người này đối với triều đình có một nửa hiểu biết như đối với nữ nhân, quả thực sẽ là một vị minh quân muôn đời!
Thiên Đạo quả nhiên công bằng, thu đi kỹ năng bình thường của bạn liền sẽ cho bạn một loại thiên phú khác.
Ngày trở nên dài hơn, thời tiết nóng bức, lão phu nhân miễn lễ thỉnh an cho các phòng. Có điều căn cứ vào lòng hiếu thảo, nữ quyến các phòng cũng đều ba ngày hai đầu sẽ đi chính viện trò chuyện với lão phu nhân. Ngày này, mọi người ngồi trong chính phòng, lão phu nhân cao hứng thưởng cho mọi người mấy món điểm tâm phòng bếp nhỏ phía sau làm ra, lại nhắc đến việc hôn nhân của Quý Thất trước mặt mọi người.
"Việc hôn nhân của thất muội muội các con đã định ra, ta cũng yên tâm rồi." Lão phu nhân tự mình phẩy quạt tròn, ngồi trên giường, cười rất vừa lòng. Bà đây là rốt cuộc không cần phập phồng thấp thỏm, suốt ngày lo lắng Quý Thất chọc phải chuyện gì.
Vương thị bên dưới tự nhiên hỏi là nhà nào.
"Là Trương gia thành Tây." Lão phu nhân nói, "Là con thứ ba của Trương gia, Trương Thông phán Thuận Thiên Phủ. Là Tùng ca nhi tự mình nhìn trúng, Thái Tử làm mai."
Vương thị dùng khăn che miệng cười nói: "Thái Tử bảo đảm chính là việc hôn nhân tốt. Tam đệ muội lần này khẳng định rất vui sướng."
Con trai thứ ba của nhà Thông phán từ ngũ phẩm, chỉ sợ hiện giờ vẫn là người không có chức tước gì. Hà thị chọn nhặt, người này không hài lòng người kia không hài lòng, chọn tới chọn lui thế mà chọn thân phận thường dân áo vải này!
Trần thị giật giật miệng, cuối cùng vẫn là cái gì cũng không nói, chỉ nói một câu, "Thái Tử bảo đảm, hẳn sẽ là một cuộc hôn nhân tốt."
Có phải hôn nhân tốt hay không lão phu nhân cũng mặc kệ. Việc hôn nhân này cũng là tự bản thân tam phòng chọn ra, Tống Chi Hoạ thành thiếp Cảnh Vương, còn bị người từ Di Hồng Lâu bắt vào Đại Lý Tự... So với Tống Chi Hoạ tự phụ, thiển cận, Quý Thất ở trong lòng lão phu nhân cũng không tốt đẹp đến nơi nào. Hiện giờ như vậy... Quý Thất sau này quy củ gả ra ngoài, giúp chồng dạy con... Lão phu nhân đã vừa lòng.
Nói xong việc hôn nhân của thất nương tử, lại nhắc đến tết Trung Thu.
Vốn dĩ lễ hội Trung Thu, trong cung cũng sẽ bày tiệc mời Cáo mệnh phu nhân. Hiện giờ, Trung Nguyên xảy ra thiên tai, phản tặc còn cả ôn dịch, các loại hoạ vô đơn chí này, trong cung không tổ chức yến hội lớn nữa. Nếu ngay cả trong cung cũng giản lược, các nhà tự nhiên không dám phô trương. Lão phu nhân Quý phủ cũng cho mọi người ở trong nhà ăn một bữa cơm gia đình là được.
Mọi người ra khỏi viện của lão phu nhân, dù các tiểu nương tử Quý phủ đều không phải người thích lo chuyện bao đồng, nhưng cũng nhịn không được thảo luận chuyện biểu cô nương, vị nữ tử "đặc biệt" này.
Thời đại như vậy, kết cục của nữ tử đi ngược với chuẩn mực thường làm người thổn thức. Tuy biểu cô nương thành thị thiếp của Cảnh Vương, ở trong mắt các tiểu nương tử Quý phủ, vẫn đều lấy đó làm răn, lấy nàng ta làm hổ thẹn.
"Vì một vị trí thiếp thị, Tống tỷ tỷ vậy mà đi Di Hồng Lâu làm ca kỹ, dụ dỗ Cảnh Vương còn quyến rũ gã sai vặt, thật là... Ta cũng không biết nên mở miệng như thế nào..." Ngũ nương tử nhắc đến Tống Chi Hoạ liền cảm thấy dơ bẩn đến hoảng hốt. Lúc trước, người này còn từng ở lại trong phủ, khi đó, chính mình cảm thấy người ta lòng dạ lớn, lại không nghĩ đến, lớn thành ra như vậy!
"Ngũ muội muội, chuyện này đã qua, chúng ta đừng nhắc lại nữa." Nhị nương tử trấn an, " Lúc trước tổ mẫu cắt đứt cũng không còn lui tới với Tống gia, Tống tỷ tỷ có ra sao cũng không liên quan gì với Quý phủ chúng ta."
"Nhưng mà nhị tỷ tỷ," ngũ cô nương tức giận như cũ, "Bên ngoài truyền rất kịch liệt. Còn nói Tống tỷ tỷ là biểu cô nương Quý phủ chúng ta, đã từng ở lại trong Quý phủ chúng ta..."
"Thanh giả tự thanh, miệng mọc trên người người khác, chúng ta cũng không có biện pháp ngăn cản." Nhị nương tử hiện giờ là trưởng tỷ trong phủ, vì thế báo cho mọi người, "Nếu trong kinh muốn làm thân nhận thích, giữa các nhà đều là thân thích. Về sau, chuyện Tống tỷ tỷ và Tống gia, chúng ta không cần nhắc lại."
Mọi người lên tiếng, lại nói đến chuyện thêu đồ cưới.
Bốn người hiện giờ đều đã đính hôn. Việc hôn nhân của nhị nương tử và tam công tử phủ An Hầu đếm đầu ngón tay cũng có thể tính tới rồi. Trong bốn người, người bị giễu cợt nhiều nhất tự nhiên chính là nhị nương tử. Tam công tử phủ An Hầu thật là công tử nhẹ nhàng... Hai người tất nhiên là tốt tốt đẹp đẹp, nói đến nhị nương tử liền hô, xem ta có xé miệng các muội hay không...
Mười lăm tháng tám càng ngày càng gần, trong kinh thành, một ít cửa hàng điểm tâm đều đã bày bánh trung thu. Đầu bếp Quý phủ cũng thường làm mấy đĩa bánh trung thu cho ca nhi tỷ nhi trong phủ nếm thử mới mẻ.
Bánh trung thu trong kinh thành Đại Chiêu chủng loại tương đối đa dạng, bánh trung thu kiểu Tô, bánh trung thu kiểu Điền, Tự Lai Hồng và Tự Lai Bạch kiểu Kinh*,...
Những loại bánh này ở thời đại mà mọi chiếc bánh trung thu đều do máy móc chế ra, giống hệt nhau, tràn ngập đều là bánh trung thu trứng muối, bánh trung thu trái cây, Quý Vân Lưu tự nhiên chưa từng nhìn thấy cũng chưa từng được ăn. Hiện giờ, nàng ăn phải gọi là vui sướng đầm đìa, một ngày năm cái vào bụng hoàn toàn không có vấn đề!
Hồng Xảo chỉ ở một bên nhìn, cũng cảm thấy ngọt đến đau răng, liên tục dặn dò Tô Anh có thể dùng thứ khác thay thế nước đường hay không.
Bánh trung thu kiểu Quảng và bánh trung thu da tuyết lưu hành ở hiện đại cũng vô cùng đặc sắc. Đều để ăn, lục nương tử cũng bảo Tô Anh dựa theo ký ức của chính mình làm ra mấy dạng, đưa đến các phòng.
"Vì chuyện biểu cô nương rốt cuộc là thiếp nhà ai, Trần đại nhân thế mà còn mở công đường thẩm vấn xử lý án này." Hiện giờ, chuyện này mỗi người trong kinh đều biết. Hạ Tịch tự mình kể, cũng cảm thấy không thể tưởng tượng được: "Cô nương, người đoán cuối cùng thế nào?"
Quý Vân Lưu nghe nổi lên tò mò, ngay cả ngọc bội Ngọc Hành đưa cũng không hấp dẫn được nàng, hỏi một câu: "Sau đó ra sao?"
"Sau đó, Thái Tử xuất hiện, nói y có thể làm chứng. Biểu cô nương chính là thiếp thất trong phủ Cảnh Vương, Cảnh Vương rõ ràng đã ký công văn nạp thiếp!" Hạ Tịch ngay cả giọng nói cũng quỷ dị, "Sau đó, Cảnh Vương ở Đại Lý Tự cũng thừa nhận biểu cô nương là thị thiếp của y, còn đón người về phủ Cảnh Vương. Biểu cô nương thật là... Thật là..." Hạ Tịch nhịn không được tán thưởng một câu: "Nữ tử quá "đặc biệt"!"
Quý Vân Lưu cũng bị màn tuồng do vị đồng bọn nhỏ Thái Tử này an bài làm cho ngây người. Nàng từ đáy lòng tán thưởng một câu: "Thái Tử thật tài tình!"
So với vở tuồng đình Sương Mù của Ngọc Thất, Thái Tử rút củi dưới đáy nồi mới gọi là tàn nhẫn. Hiện giờ, chính thê của Cảnh Vương đội nón xanh cho hắn, thiếp thất không chỉ xuất thân từ Di Hồng Lâu, còn là người dụ dỗ gã sai vặt. Chỉ sợ Cảnh Vương cũng muốn một đầu chui vào trong giếng, chết cho xong việc.
"Cô nương," Hạ Tịch kể xong chuyện Tống Chi Hoạ, lại nghĩ đến một người, "Còn có một chuyện, việc hôn nhân của thất nương tử đã định ra!"
"Ồ? Là nhà ai?"
"Là Trương gia thành Tây." Hạ Tịch nói, "Cụ thể là người phương nào, nô tỳ cũng không biết. Nghe nói tam lão gia rất vừa lòng, ngay cả hôn kỳ cũng định ra, phái người lại đây bẩm báo lão phu nhân. Lão phu nhân cũng rất cao hứng ạ!"
Nhận thức của Quý Vân Lưu đối với hiệu suất làm việc của Thái Tử lại bay lên một tầng cao mới. Nếu người này đối với triều đình có một nửa hiểu biết như đối với nữ nhân, quả thực sẽ là một vị minh quân muôn đời!
Thiên Đạo quả nhiên công bằng, thu đi kỹ năng bình thường của bạn liền sẽ cho bạn một loại thiên phú khác.
Ngày trở nên dài hơn, thời tiết nóng bức, lão phu nhân miễn lễ thỉnh an cho các phòng. Có điều căn cứ vào lòng hiếu thảo, nữ quyến các phòng cũng đều ba ngày hai đầu sẽ đi chính viện trò chuyện với lão phu nhân. Ngày này, mọi người ngồi trong chính phòng, lão phu nhân cao hứng thưởng cho mọi người mấy món điểm tâm phòng bếp nhỏ phía sau làm ra, lại nhắc đến việc hôn nhân của Quý Thất trước mặt mọi người.
"Việc hôn nhân của thất muội muội các con đã định ra, ta cũng yên tâm rồi." Lão phu nhân tự mình phẩy quạt tròn, ngồi trên giường, cười rất vừa lòng. Bà đây là rốt cuộc không cần phập phồng thấp thỏm, suốt ngày lo lắng Quý Thất chọc phải chuyện gì.
Vương thị bên dưới tự nhiên hỏi là nhà nào.
"Là Trương gia thành Tây." Lão phu nhân nói, "Là con thứ ba của Trương gia, Trương Thông phán Thuận Thiên Phủ. Là Tùng ca nhi tự mình nhìn trúng, Thái Tử làm mai."
Vương thị dùng khăn che miệng cười nói: "Thái Tử bảo đảm chính là việc hôn nhân tốt. Tam đệ muội lần này khẳng định rất vui sướng."
Con trai thứ ba của nhà Thông phán từ ngũ phẩm, chỉ sợ hiện giờ vẫn là người không có chức tước gì. Hà thị chọn nhặt, người này không hài lòng người kia không hài lòng, chọn tới chọn lui thế mà chọn thân phận thường dân áo vải này!
Trần thị giật giật miệng, cuối cùng vẫn là cái gì cũng không nói, chỉ nói một câu, "Thái Tử bảo đảm, hẳn sẽ là một cuộc hôn nhân tốt."
Có phải hôn nhân tốt hay không lão phu nhân cũng mặc kệ. Việc hôn nhân này cũng là tự bản thân tam phòng chọn ra, Tống Chi Hoạ thành thiếp Cảnh Vương, còn bị người từ Di Hồng Lâu bắt vào Đại Lý Tự... So với Tống Chi Hoạ tự phụ, thiển cận, Quý Thất ở trong lòng lão phu nhân cũng không tốt đẹp đến nơi nào. Hiện giờ như vậy... Quý Thất sau này quy củ gả ra ngoài, giúp chồng dạy con... Lão phu nhân đã vừa lòng.
Nói xong việc hôn nhân của thất nương tử, lại nhắc đến tết Trung Thu.
Vốn dĩ lễ hội Trung Thu, trong cung cũng sẽ bày tiệc mời Cáo mệnh phu nhân. Hiện giờ, Trung Nguyên xảy ra thiên tai, phản tặc còn cả ôn dịch, các loại hoạ vô đơn chí này, trong cung không tổ chức yến hội lớn nữa. Nếu ngay cả trong cung cũng giản lược, các nhà tự nhiên không dám phô trương. Lão phu nhân Quý phủ cũng cho mọi người ở trong nhà ăn một bữa cơm gia đình là được.
Mọi người ra khỏi viện của lão phu nhân, dù các tiểu nương tử Quý phủ đều không phải người thích lo chuyện bao đồng, nhưng cũng nhịn không được thảo luận chuyện biểu cô nương, vị nữ tử "đặc biệt" này.
Thời đại như vậy, kết cục của nữ tử đi ngược với chuẩn mực thường làm người thổn thức. Tuy biểu cô nương thành thị thiếp của Cảnh Vương, ở trong mắt các tiểu nương tử Quý phủ, vẫn đều lấy đó làm răn, lấy nàng ta làm hổ thẹn.
"Vì một vị trí thiếp thị, Tống tỷ tỷ vậy mà đi Di Hồng Lâu làm ca kỹ, dụ dỗ Cảnh Vương còn quyến rũ gã sai vặt, thật là... Ta cũng không biết nên mở miệng như thế nào..." Ngũ nương tử nhắc đến Tống Chi Hoạ liền cảm thấy dơ bẩn đến hoảng hốt. Lúc trước, người này còn từng ở lại trong phủ, khi đó, chính mình cảm thấy người ta lòng dạ lớn, lại không nghĩ đến, lớn thành ra như vậy!
"Ngũ muội muội, chuyện này đã qua, chúng ta đừng nhắc lại nữa." Nhị nương tử trấn an, " Lúc trước tổ mẫu cắt đứt cũng không còn lui tới với Tống gia, Tống tỷ tỷ có ra sao cũng không liên quan gì với Quý phủ chúng ta."
"Nhưng mà nhị tỷ tỷ," ngũ cô nương tức giận như cũ, "Bên ngoài truyền rất kịch liệt. Còn nói Tống tỷ tỷ là biểu cô nương Quý phủ chúng ta, đã từng ở lại trong Quý phủ chúng ta..."
"Thanh giả tự thanh, miệng mọc trên người người khác, chúng ta cũng không có biện pháp ngăn cản." Nhị nương tử hiện giờ là trưởng tỷ trong phủ, vì thế báo cho mọi người, "Nếu trong kinh muốn làm thân nhận thích, giữa các nhà đều là thân thích. Về sau, chuyện Tống tỷ tỷ và Tống gia, chúng ta không cần nhắc lại."
Mọi người lên tiếng, lại nói đến chuyện thêu đồ cưới.
Bốn người hiện giờ đều đã đính hôn. Việc hôn nhân của nhị nương tử và tam công tử phủ An Hầu đếm đầu ngón tay cũng có thể tính tới rồi. Trong bốn người, người bị giễu cợt nhiều nhất tự nhiên chính là nhị nương tử. Tam công tử phủ An Hầu thật là công tử nhẹ nhàng... Hai người tất nhiên là tốt tốt đẹp đẹp, nói đến nhị nương tử liền hô, xem ta có xé miệng các muội hay không...
Mười lăm tháng tám càng ngày càng gần, trong kinh thành, một ít cửa hàng điểm tâm đều đã bày bánh trung thu. Đầu bếp Quý phủ cũng thường làm mấy đĩa bánh trung thu cho ca nhi tỷ nhi trong phủ nếm thử mới mẻ.
Bánh trung thu trong kinh thành Đại Chiêu chủng loại tương đối đa dạng, bánh trung thu kiểu Tô, bánh trung thu kiểu Điền, Tự Lai Hồng và Tự Lai Bạch kiểu Kinh*,...
Những loại bánh này ở thời đại mà mọi chiếc bánh trung thu đều do máy móc chế ra, giống hệt nhau, tràn ngập đều là bánh trung thu trứng muối, bánh trung thu trái cây, Quý Vân Lưu tự nhiên chưa từng nhìn thấy cũng chưa từng được ăn. Hiện giờ, nàng ăn phải gọi là vui sướng đầm đìa, một ngày năm cái vào bụng hoàn toàn không có vấn đề!
Hồng Xảo chỉ ở một bên nhìn, cũng cảm thấy ngọt đến đau răng, liên tục dặn dò Tô Anh có thể dùng thứ khác thay thế nước đường hay không.
Bánh trung thu kiểu Quảng và bánh trung thu da tuyết lưu hành ở hiện đại cũng vô cùng đặc sắc. Đều để ăn, lục nương tử cũng bảo Tô Anh dựa theo ký ức của chính mình làm ra mấy dạng, đưa đến các phòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.