Chương 283: Ngọc Hành rời thành
Bạch Tiểu Trinh
19/11/2021
Thất hoàng tử tính toán càng trực tiếp. Hắn lo lắng Quý Vân Lưu một mình ở xa, tính toán xử lý xong chuyện nơi này
liền ra khỏi thành đi tìm các nàng.
Mục Vương đợi chút có thể ra khỏi thành? Ánh mắt Tần tướng sáng lên, cũng không hỏi Mục Vương sẽ dùng biện pháp gì ra khỏi thành, chỉ thành khẩn giao phó an nguy của nữ nhi Tần Thiên Lạc nhà mình.
Ngọc Hành tính toán suốt đêm rời thành cũng cần phải nghĩ cớ ổn thoả cho việc lâm triều mấy ngày gần đây. Ninh Mộ Hoạ nói chính mình vì luyện võ té ngã gãy tay, hắn tự nhiên cũng phải có một cái cớ dùng được, cớ này cũng cần Tần tướng giúp đỡ giấu giếm mới được. Sau khi thương thảo xong tất cả, Ngọc Hành quay người về phủ.
Vừa về phủ Mục Vương, Tịch Thiện liền đưa toàn bộ thư âm thầm chặn lại đến trước mặt Ngọc Hành: "Thất gia, có một đám người tránh được. Tiểu nhân tội đáng chết vạn lần, không chặn được người nọ báo tin."
"Là người của chúng ta không đủ, cũng không trách được ngươi."
Hắn muốn Quân gia túi tiền này, cũng chính là vì có thể âm thầm nuôi nhân mã.
Ngọc Hành lần lượt mở thư ra nhìn qua rồi đốt đi. Chỉ cần người chỗ tối không đuổi kịp xe ngựa của Quý Vân Lưu. Dưới tình huống không bắt được người, không có bằng chứng, dù biết được, triều thần chỉ biết kiêng kị Hoàng Đế an bài, sẽ không dễ dàng ra tay.
Thất hoàng tử cho hạ nhân an bài xong mọi thứ, từ trong phòng ngủ nâng hoa la dơn ra, ngồi lên xe ngựa.
Hoa la dơn này ở trong phủ của hắn một đoạn thời gian, hắn chưa bao giờ tháo đạo phù trên hoa la dơn xuống. Hiện giờ có chuyện cầu nó, Ngọc Hành tháo đạo phù trên đoá hoa của nó xuống, nói với hoa la dơn: "Hoa la dơn, bổn Vương có việc thỉnh cầu ngươi, ngươi có khả năng giúp bổn Vương việc này?"
Hắn nói trong thấp thỏm. Vốn tưởng rằng hoa la dơn loại linh vật mở ra linh trí này cũng giống như người thường sẽ buồn ngủ này nọ, nói không chừng giờ phút này sẽ không đáp lời hắn, lại thấy hoa la dơn phô bày cành lá, ngẩng đoá hoa lên.
Hoa la dơn: Ngày ấy ở trong ảo cảnh kêu ta yêu nghiệt, hiện tại có chuyện cầu ta, liền mở miệng gọi ta mỹ nhân*!
*Hoa la dơn, tiếng Trung là "美人蕉", đọc là "Mỹ nhân tiêu", bên trong có từ "Mỹ nhân".
Hừ, dối trá!
Ngọc Hành không biết hoa la dơn phô bày cành lá có ý gì. Nhưng thấy nó động, lại lần nữa mở miệng nói: "Bổn Vương định ra khỏi thành tìm Quý lục nương tử. Ban đêm cửa thành đã đóng cửa, bổn Vương muốn mượn lực của ngươi giúp ta ra khỏi thành tìm lục nương tử."
Hoa la dơn rung rung cành lá, vặn vẹo cành khô.
Cầu ta đi! Cầu ta liền giúp ngươi!
Ngọc Hành: ???
Người và thực vật giao lưu thật là khó!
Ngọc Hành: "Nếu ngươi đồng ý, liền động đậy hoa một chút. Nếu ngươi không đồng ý, nơi này ta còn có đạo phù. Nghe nói đạo phù này dán lên gậy có thể..."
Thất hoàng tử lời chưa nói xong, liền thấy đoá hoa la dơn đằng trước gật "Đầu" thật mạnh, gật gật còn cúi xuống, dùng đoá hoa lượn qua một vòng giữa bàn tay Ngọc Hành, dịu ngoan giống như mèo con làm nũng.
Hu hu hu, bị chổi có dán đạo phù đánh thật là quá đau!
Lần này, Ngọc Hành xem hiểu ý, hoa la dơn đó là đồng ý.
Cho nên nói, dưới cường quyền tất có thoả hiệp.
........
Ninh Thạch đánh xe thẳng đến cửa hông chỗ cửa thành. Hắn một đường không ngừng, đánh xe ngựa khiến hai bên nổi lên cát bụi cuồn cuộn, cát bay đá chạy. Trong giây lát làm binh lính thủ vệ canh giữ cửa thành đều không thấy rõ cảnh tượng.
"Làm sao vậy?"
"Đã xảy ra chuyện gì?"
"Sao lại có dấu hiệu mưa to?"
Cát bay cuồn cuộn, làm mọi người đều không thấy rõ xe ngựa nhanh chóng chạy đến.
Binh linh thủ vệ cố hết sức mở to mắt, cuồng phong và cát bụi cuồn cuộn kia bỗng nhiên lại toàn bộ không thấy. Trước mắt nhoáng lên, xuất hiện ánh sáng sáng ngời. Ánh sáng mang theo xe ngựa đã gặp qua lúc trước chạy lại đây.
"Người nào, nửa đêm không có lệnh không thể ra khỏi thành!"
Xa phu trên xe ngựa lấy thủ lệnh ra.
Đó là thủ lệnh của Hoàng Thượng, tất cả binh lính cũng không dám chậm trễ, mở cửa hông làm xe ngựa đi ra ngoài.
Đợi không còn nghe được tiếng vó ngựa bên ngoài thành, binh lính thủ vệ mới lần lượt phục hồi tinh thần lại, vừa kinh vừa sợ, sợ tới mức sắc mặt trắng bệch.
"Mới vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?"
"Thủ lĩnh, ta thấy xe ngựa giờ Tuất đã đi qua lại đi qua..."
"Đúng đúng, ta cũng thấy. Cùng một xe ngựa, cùng một người, cùng một lệnh bài..."
"Thủ lĩnh, nơi này có phải có đồ vật không sạch sẽ hay không?"
"Thái Tử điện hạ trục xuất những đạo nhân đó về quê, có phải đạo nhân thẹn quá thành giận, làm pháp với chúng ta hay không?"
"Đúng vậy, nghe nói ngay cả Cảnh Vương và Mục Vương điện hạ đều bị đạo pháp làm hại..."
Lúc này, không chỉ binh lính canh giữ cửa thành hoảng sợ, ngay cả kẻ âm thầm giám thị cũng lũ lượt trở nên kinh hoảng bối rối.
.......
Ngọc Hành ngồi trong xe ngựa, nhìn hoa la dơn tiếp tục lăn lộn làm nũng trong lòng bàn tay hắn: "Thuật ảo giác của ngươi đối với người nào cũng có thể dùng?"
Hoa la dơn lắc lắc đoá hoa, rung cành lá, chỉ chỉ trời, làm một cái thủ thế, rồi sau đó khoan thai run run.
Thất hoàng tử đã từng giao tiếp với hoa la dơn, hiện giờ đã xem hiểu: "Ngươi là nói, ngươi không thể lại sử dụng thuật ảo giác với người khác, bằng không sẽ gặp trời phạt?"
Hoa la dơn mừng rỡ, liên tục gật "Đầu".
Không phải không thể dùng với người, là không thể sử dụng với người phàm.
Ngọc Hành vuốt ve cành lá hoa la dơn một chút, mang theo ý áy náy: "Xin lỗi, làm ngươi chịu nguy hại. Sau này nhất định sẽ không lại khiến ngươi dùng thuật ảo giác."
Hoa la dơn đong đưa cành lá, cúi đoá hoa xuống, lại lần nữa lăn lộn làm nũng trong tay Ngọc Hành.
Oái oái oái, trên người nam nhân của thần tiên tỷ tỷ thật dễ ngửi, hút một mồm to so với ăn tinh hoa nhật nguyệt mười ngày còn cảm thấy tốt hơn!
..........
Người trong kinh vì xe ngựa ra khỏi thành mà hao phí tâm tư, Quý Vân Lưu và Tần nhị nương tử ngồi trong xe ngựa cũng rất bận rộn.
Tần nhị nương tử ôm chậu nước nói chuyện phiếm với Ninh thế tử bảo trì thái độ thanh tỉnh của hắn. Nội dung trò chuyện hoa hoè loè loẹt, phần lớn thời gian đều là Tần nhị nương tử nói. Ninh Mộ Hoạ sau khi nói chuyện gặp nạn tại Giang Hạ, đều là dựa vào vách đá lẳng lặng nghe.
Tần Thiên Lạc theo bên người ngự y trong cung đã lâu, nghe được rất nhiều chuyện, nói về những chứng bệnh hiếm gặp này, cũng là đạo lý rõ ràng, làm người giật mình. Mỗi khi thấy Ninh thế tử hồi lâu chưa đáp lại, nàng ấy đều phải hỏi một câu "Ninh thế tử, ngươi đang nghe sao?" Được đến Ninh Mộ Hoạ "Ừ" một tiếng, nàng ấy liền nói tiếp.
Cửu Nương hơi vém rèm lên, lúc nào cũng chú ý động tĩnh phía sau. Sau khi đi được mấy dặm, rốt cuộc xác định, nói với Quý Vân Lưu: "Cô nương, phía sau có người theo dõi chúng ta. Xem ra, có người nghi ngờ mục đích chúng ta ra khỏi thành."
Thế cục trong kinh Quý Vân Lưu từ chỗ Ngọc Hành thoáng có nghe thấy. Chuyện chính trị nàng không phải người thạo nghề không thể nhúng tay. Nhưng trên phương diện đạo pháp này, nàng có thể nói là việc nhân đức không nhường ai! À, ngoại trừ Tần vũ nhân.
Quý Vân Lưu tay cầm đạo phù miệng mặc niệm chú ngữ, rồi sau đó, vươn tay dò ra ngoài cửa sổ dán lên vách xe ngựa. Chỉ chốc lát sau, xe ngựa trong đêm đen càng ngày càng tối, càng ngày càng hỗn loạn, thật mau làm người theo dõi phía sau mất đi mục tiêu.
Người đuổi theo xe vốn là ngồi xổm ngoài thành, nhận được đạn pháo hoa trong thành mới bắt đầu truy tung. Lại không nghĩ đuổi theo một hồi đã không thấy tăm hơi xe ngựa. Trước mắt đen nhánh, chỉ có một mảnh sương khói âm trầm quay chung quanh người. Bọn họ sờ mũi. Mấy gã trai tráng vốn dĩ quen đi lại trong đêm đều mang theo một tia sợ hãi, đành phải mang theo nhân mã cùng nhau chen trên đường lớn, từng bước quay đầu. Thật sự là trời quá tối, sương mù quá dày, bọn họ có chút sợ!
A Tam đánh xe, một đường "Giá giá giá..." vung roi mà đi. Tiếng vó ngựa đạp trên đường lớn, cuốn theo bụi bặm vung đầy.
Mục Vương đợi chút có thể ra khỏi thành? Ánh mắt Tần tướng sáng lên, cũng không hỏi Mục Vương sẽ dùng biện pháp gì ra khỏi thành, chỉ thành khẩn giao phó an nguy của nữ nhi Tần Thiên Lạc nhà mình.
Ngọc Hành tính toán suốt đêm rời thành cũng cần phải nghĩ cớ ổn thoả cho việc lâm triều mấy ngày gần đây. Ninh Mộ Hoạ nói chính mình vì luyện võ té ngã gãy tay, hắn tự nhiên cũng phải có một cái cớ dùng được, cớ này cũng cần Tần tướng giúp đỡ giấu giếm mới được. Sau khi thương thảo xong tất cả, Ngọc Hành quay người về phủ.
Vừa về phủ Mục Vương, Tịch Thiện liền đưa toàn bộ thư âm thầm chặn lại đến trước mặt Ngọc Hành: "Thất gia, có một đám người tránh được. Tiểu nhân tội đáng chết vạn lần, không chặn được người nọ báo tin."
"Là người của chúng ta không đủ, cũng không trách được ngươi."
Hắn muốn Quân gia túi tiền này, cũng chính là vì có thể âm thầm nuôi nhân mã.
Ngọc Hành lần lượt mở thư ra nhìn qua rồi đốt đi. Chỉ cần người chỗ tối không đuổi kịp xe ngựa của Quý Vân Lưu. Dưới tình huống không bắt được người, không có bằng chứng, dù biết được, triều thần chỉ biết kiêng kị Hoàng Đế an bài, sẽ không dễ dàng ra tay.
Thất hoàng tử cho hạ nhân an bài xong mọi thứ, từ trong phòng ngủ nâng hoa la dơn ra, ngồi lên xe ngựa.
Hoa la dơn này ở trong phủ của hắn một đoạn thời gian, hắn chưa bao giờ tháo đạo phù trên hoa la dơn xuống. Hiện giờ có chuyện cầu nó, Ngọc Hành tháo đạo phù trên đoá hoa của nó xuống, nói với hoa la dơn: "Hoa la dơn, bổn Vương có việc thỉnh cầu ngươi, ngươi có khả năng giúp bổn Vương việc này?"
Hắn nói trong thấp thỏm. Vốn tưởng rằng hoa la dơn loại linh vật mở ra linh trí này cũng giống như người thường sẽ buồn ngủ này nọ, nói không chừng giờ phút này sẽ không đáp lời hắn, lại thấy hoa la dơn phô bày cành lá, ngẩng đoá hoa lên.
Hoa la dơn: Ngày ấy ở trong ảo cảnh kêu ta yêu nghiệt, hiện tại có chuyện cầu ta, liền mở miệng gọi ta mỹ nhân*!
*Hoa la dơn, tiếng Trung là "美人蕉", đọc là "Mỹ nhân tiêu", bên trong có từ "Mỹ nhân".
Hừ, dối trá!
Ngọc Hành không biết hoa la dơn phô bày cành lá có ý gì. Nhưng thấy nó động, lại lần nữa mở miệng nói: "Bổn Vương định ra khỏi thành tìm Quý lục nương tử. Ban đêm cửa thành đã đóng cửa, bổn Vương muốn mượn lực của ngươi giúp ta ra khỏi thành tìm lục nương tử."
Hoa la dơn rung rung cành lá, vặn vẹo cành khô.
Cầu ta đi! Cầu ta liền giúp ngươi!
Ngọc Hành: ???
Người và thực vật giao lưu thật là khó!
Ngọc Hành: "Nếu ngươi đồng ý, liền động đậy hoa một chút. Nếu ngươi không đồng ý, nơi này ta còn có đạo phù. Nghe nói đạo phù này dán lên gậy có thể..."
Thất hoàng tử lời chưa nói xong, liền thấy đoá hoa la dơn đằng trước gật "Đầu" thật mạnh, gật gật còn cúi xuống, dùng đoá hoa lượn qua một vòng giữa bàn tay Ngọc Hành, dịu ngoan giống như mèo con làm nũng.
Hu hu hu, bị chổi có dán đạo phù đánh thật là quá đau!
Lần này, Ngọc Hành xem hiểu ý, hoa la dơn đó là đồng ý.
Cho nên nói, dưới cường quyền tất có thoả hiệp.
........
Ninh Thạch đánh xe thẳng đến cửa hông chỗ cửa thành. Hắn một đường không ngừng, đánh xe ngựa khiến hai bên nổi lên cát bụi cuồn cuộn, cát bay đá chạy. Trong giây lát làm binh lính thủ vệ canh giữ cửa thành đều không thấy rõ cảnh tượng.
"Làm sao vậy?"
"Đã xảy ra chuyện gì?"
"Sao lại có dấu hiệu mưa to?"
Cát bay cuồn cuộn, làm mọi người đều không thấy rõ xe ngựa nhanh chóng chạy đến.
Binh linh thủ vệ cố hết sức mở to mắt, cuồng phong và cát bụi cuồn cuộn kia bỗng nhiên lại toàn bộ không thấy. Trước mắt nhoáng lên, xuất hiện ánh sáng sáng ngời. Ánh sáng mang theo xe ngựa đã gặp qua lúc trước chạy lại đây.
"Người nào, nửa đêm không có lệnh không thể ra khỏi thành!"
Xa phu trên xe ngựa lấy thủ lệnh ra.
Đó là thủ lệnh của Hoàng Thượng, tất cả binh lính cũng không dám chậm trễ, mở cửa hông làm xe ngựa đi ra ngoài.
Đợi không còn nghe được tiếng vó ngựa bên ngoài thành, binh lính thủ vệ mới lần lượt phục hồi tinh thần lại, vừa kinh vừa sợ, sợ tới mức sắc mặt trắng bệch.
"Mới vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?"
"Thủ lĩnh, ta thấy xe ngựa giờ Tuất đã đi qua lại đi qua..."
"Đúng đúng, ta cũng thấy. Cùng một xe ngựa, cùng một người, cùng một lệnh bài..."
"Thủ lĩnh, nơi này có phải có đồ vật không sạch sẽ hay không?"
"Thái Tử điện hạ trục xuất những đạo nhân đó về quê, có phải đạo nhân thẹn quá thành giận, làm pháp với chúng ta hay không?"
"Đúng vậy, nghe nói ngay cả Cảnh Vương và Mục Vương điện hạ đều bị đạo pháp làm hại..."
Lúc này, không chỉ binh lính canh giữ cửa thành hoảng sợ, ngay cả kẻ âm thầm giám thị cũng lũ lượt trở nên kinh hoảng bối rối.
.......
Ngọc Hành ngồi trong xe ngựa, nhìn hoa la dơn tiếp tục lăn lộn làm nũng trong lòng bàn tay hắn: "Thuật ảo giác của ngươi đối với người nào cũng có thể dùng?"
Hoa la dơn lắc lắc đoá hoa, rung cành lá, chỉ chỉ trời, làm một cái thủ thế, rồi sau đó khoan thai run run.
Thất hoàng tử đã từng giao tiếp với hoa la dơn, hiện giờ đã xem hiểu: "Ngươi là nói, ngươi không thể lại sử dụng thuật ảo giác với người khác, bằng không sẽ gặp trời phạt?"
Hoa la dơn mừng rỡ, liên tục gật "Đầu".
Không phải không thể dùng với người, là không thể sử dụng với người phàm.
Ngọc Hành vuốt ve cành lá hoa la dơn một chút, mang theo ý áy náy: "Xin lỗi, làm ngươi chịu nguy hại. Sau này nhất định sẽ không lại khiến ngươi dùng thuật ảo giác."
Hoa la dơn đong đưa cành lá, cúi đoá hoa xuống, lại lần nữa lăn lộn làm nũng trong tay Ngọc Hành.
Oái oái oái, trên người nam nhân của thần tiên tỷ tỷ thật dễ ngửi, hút một mồm to so với ăn tinh hoa nhật nguyệt mười ngày còn cảm thấy tốt hơn!
..........
Người trong kinh vì xe ngựa ra khỏi thành mà hao phí tâm tư, Quý Vân Lưu và Tần nhị nương tử ngồi trong xe ngựa cũng rất bận rộn.
Tần nhị nương tử ôm chậu nước nói chuyện phiếm với Ninh thế tử bảo trì thái độ thanh tỉnh của hắn. Nội dung trò chuyện hoa hoè loè loẹt, phần lớn thời gian đều là Tần nhị nương tử nói. Ninh Mộ Hoạ sau khi nói chuyện gặp nạn tại Giang Hạ, đều là dựa vào vách đá lẳng lặng nghe.
Tần Thiên Lạc theo bên người ngự y trong cung đã lâu, nghe được rất nhiều chuyện, nói về những chứng bệnh hiếm gặp này, cũng là đạo lý rõ ràng, làm người giật mình. Mỗi khi thấy Ninh thế tử hồi lâu chưa đáp lại, nàng ấy đều phải hỏi một câu "Ninh thế tử, ngươi đang nghe sao?" Được đến Ninh Mộ Hoạ "Ừ" một tiếng, nàng ấy liền nói tiếp.
Cửu Nương hơi vém rèm lên, lúc nào cũng chú ý động tĩnh phía sau. Sau khi đi được mấy dặm, rốt cuộc xác định, nói với Quý Vân Lưu: "Cô nương, phía sau có người theo dõi chúng ta. Xem ra, có người nghi ngờ mục đích chúng ta ra khỏi thành."
Thế cục trong kinh Quý Vân Lưu từ chỗ Ngọc Hành thoáng có nghe thấy. Chuyện chính trị nàng không phải người thạo nghề không thể nhúng tay. Nhưng trên phương diện đạo pháp này, nàng có thể nói là việc nhân đức không nhường ai! À, ngoại trừ Tần vũ nhân.
Quý Vân Lưu tay cầm đạo phù miệng mặc niệm chú ngữ, rồi sau đó, vươn tay dò ra ngoài cửa sổ dán lên vách xe ngựa. Chỉ chốc lát sau, xe ngựa trong đêm đen càng ngày càng tối, càng ngày càng hỗn loạn, thật mau làm người theo dõi phía sau mất đi mục tiêu.
Người đuổi theo xe vốn là ngồi xổm ngoài thành, nhận được đạn pháo hoa trong thành mới bắt đầu truy tung. Lại không nghĩ đuổi theo một hồi đã không thấy tăm hơi xe ngựa. Trước mắt đen nhánh, chỉ có một mảnh sương khói âm trầm quay chung quanh người. Bọn họ sờ mũi. Mấy gã trai tráng vốn dĩ quen đi lại trong đêm đều mang theo một tia sợ hãi, đành phải mang theo nhân mã cùng nhau chen trên đường lớn, từng bước quay đầu. Thật sự là trời quá tối, sương mù quá dày, bọn họ có chút sợ!
A Tam đánh xe, một đường "Giá giá giá..." vung roi mà đi. Tiếng vó ngựa đạp trên đường lớn, cuốn theo bụi bặm vung đầy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.