Chương 220: Thiên lôi đánh xuống
Bạch Tiểu Trinh
17/11/2021
"Ta không có!" Đổng thị kêu to tại chỗ: "Là
Thái Tử Phi hẹn ta tới đây, là Thái Tử không màng liêm sỉ ôm lấy ta...
Là Cảnh Vương phái người..." Nàng nghĩ đến hành động của phu quân đối
với bản thân, rốt cuộc nhịn không được nước mắt rơi như mưa: "Các ngươi
đều bức ta, đều muốn sờ sờ mà bức tử ta..."
Âm thanh trong đình nhỏ lại, bên ngoài chỉ nghe được loáng thoáng. Hoàng Đế không nghe được những thứ khác, mặt âm trầm, khoanh tay cất bước đi về phía đình.
Mọi người trong triều ở phía sau đang giãy giụa tư tưởng có nên theo cùng hay không. Không theo liền không nhìn thấy gièm pha hoàng gia trời đất kinh quỷ thần khiếp như thế, theo lại sợ Hoàng Đế vì bảo toàn thanh danh hoàng gia, tới một cái lục thân không nhận, hết thảy kéo ra ngoài trảm, máu chảy thành sông!
Ninh thế tử một thân quan phục Thống Lĩnh thị vệ ngũ phẩm, thấy Hoàng Đế động bước chân, là người thứ nhất đi theo.
Hoàng Hậu trầm mặt, trên mặt không hiện biểu tình, quay đầu phân phó: "Đi truyền thái y lại đây!"
Thất hoàng tử không buông tay Quý lục nương tử, theo sau Hoàng Đế tiến về đình Sương Mù.
Mọi người thấy người phía trước đều đi rồi, ngươi xem ta, ta xem ngươi, mỗi người trong miệng nhỏ giọng đùn đẩy:
"Mời ngài đi trước, mời ngài trước..."
"Vẫn là mời ngài đi trước..."
"Không không không, quan giai của ngài cao hơn hạ quan, vẫn là mời ngài đi trước..."
Đẩy đẩy đẩy, đẩy cái gì mà đẩy! Ai vào trong đình trước người đó liền chết trước!
Trong đình, đầy tay Trương nhị lang đều là máu. Hắn nhìn một đám người ngã trên mặt đất, trong đầu khôi phục một tia tỉnh táo.
Hắn run giọng đau đớn nói: "Chuyện này, chuyện này nhất định không thể để người khác biết... Sai người, sai người..."
Hắn vừa muốn nói sai người cẩn thận đỡ Thái Tử Phi, Thái Tử và Cảnh Vương phi trộm lui xuống, liền nghe được một tiếng gào to: "Chuyện này còn không thể để ai biết được?!"
Giọng người tới như tiếng chuông lớn, bước vào trong đình thế nhưng là người có thân phận cao quý nhất trong tiệc Hạnh Hoa, người có tư cách quản chuyện này nhất khắp thiên hạ, đương kim Hoàng Thượng!
Hoàng Đế lần này liền không hề bỏ sót nhìn rõ ràng cảnh tượng trong đình!
Thái Tử nằm trên mặt đất, che háng lăn lộn đầy đất, đau khổ tột cùng kêu: "Người đâu, người đâu -----"
Dấu hồng năm ngón trên mặt Thái Tử Phi có thể thấy được rõ ràng. Nàng ngất xỉu gối lên hai chân cung tỳ, cung tỳ khóc đến ruột gan đứt từng khúc: "Nương nương, nương nương, ngài tỉnh lại..."
Cảnh Vương phi tóc tai tán loạn, xiêm y không che đậy được thân thể, khóc đến lớp trang điểm đều trôi mất, dường như sống không còn gì luyến tiếc: "Là các ngươi bức ta, các ngươi đều bức ta..."
Mỗi người tựa như cả thể xác và tinh thần đều hỏng mất. Giờ phút này, ngay cả mọi người trong triều phía sau lại đây đều muốn chính mình là người mù, toàn bộ nhìn không thấy mới tốt!
Hay cho một trận gièm pha đại chiến ầm ĩ đến trời đất u ám, xé toạc đầu tóc rối tung!
Trò gièm pha này của hoàng gia bị Hoàng Đế nghe xong, chuyện này chứng cứ vô cùng xác thực như núi lở biển lật, cực độ kinh hoàng, thật là, thật là quá thảm!
Mấy người trong đình nghe được giọng của Hoàng Đế, thấy Hoàng Đế đích thân tới, sợ tới mức cả người giật mình một cái, tim vọt tới ngoài cửa yết hầu, trừng mắt há miệng, ngu si nửa ngày, toàn bộ không phản ứng trở lại!
Sợ cái gì cái đó tới? Hay là lưới trời tuy thưa? Hoặc là báo ứng hiện thế?
Mấy người huơ huơ thân thể, lắc đầu một bộ không dám tin tưởng.
Thái giám đứng ở một bên, ho nhẹ một tiếng: "Hoàng Thượng, Hoàng Hậu giá lâm, mời Thái Tử tiếp giá ----"
Mấy người trong đình lúc này mới từ chân trời cách xa vạn dặm hoàn hồn, phần phật quỳ trên mặt đất. Mỗi người giống như bị người rút khô máu trong thân thể, thành một khối tử thi.
"Ngô hoàng vạn tuế, vạn vạn tuế..."
Hoàng Đế vung tay áo, đã bị tức giận đến nửa chân đều bước vào trong quan tài: "Hết thảy câm miệng cho trẫm! Thái Tử quỳ lại đây trả lời cho trẫm!"
"Phụ hoàng, phụ hoàng..." Thái Tử nghẹn ngào bò dậy, hai chân quỳ xuống, quỳ đến trước mặt Hoàng Đế, đưa tay muốn nắm lấy quần áo của Hoàng Đế.
Hoàng Đế một chân đá qua, đạp hắn ngã chổng vó: "Ngươi còn mặt mũi kêu trẫm là phụ hoàng!"
Thái Tử lại lần nữa bò dậy, quỳ gối một bên, cúi thân thể đau nhức dập đầu: "Phụ hoàng, nhi thần, nhi thần bị nhị đệ Cảnh Vương hãm hại. Nhi thần oan uổng, ngài phải làm chủ cho nhi thần!"
Hoàng Đế chỉ vào Thái Tử Phi ngất xỉu, sắc mặt âm trầm có thể nhỏ ra nước: "Ngươi nói, tức phụ của ngươi có phải bị ngươi đánh một tát hay không? Có phải bị ngươi chọc tức ngất xỉu hay không?"
"Không, không phải..." Thái Tử lắp bắp giải thích: "Không phải nhi thần đánh, không phải nhi thần..."
Cung tỳ đỡ Thái Tử Phi lập tức kêu lên thảm thiết nói: "Bệ hạ, Thái Tử Phi nương nương là bị Trang tứ nương tử đánh! Nàng ta vừa mới nhảy ra, không hỏi trắng đen liền đánh Thái Tử Phi một tát! Còn quở trách Thái Tử Phi là tiện nhân!"
Trang tứ nương tử sợ tới mức trên mặt hoàn toàn không còn chút máu, đầu cũng không dám ngẩng lên liếc xem cung tỳ một cái, dập đầu thật mạnh: "Hoàng Thượng thứ tội, Hoàng Thượng thứ tội! Thái Tử Phi là thấy Thái Tử và Cảnh Vương phi... Mới tức giận ngất xỉu."
Hoàng Đế rũ mắt nhìn Thái Tử và Cảnh Vương phi quỳ trên mặt đất, như tức như giận, lại như bi thương như khổ sở, ông lạnh run mở miệng: "Ngươi và Cảnh Vương phi tư thông, là thật sự?"
Thái Tử và Cảnh Vương phi đồng thời ngẩng đầu, mở miệng kiên định phản bác: "Không có"!
Thái Tử lập tức nhấc tay thề: "Phụ hoàng, nhi thần cũng là người có lương tri. Nếu nhi thần tư thông với Đổng thị, liền cho thiên lôi đánh xuống!"
Bốn chữ "Thiên lôi đánh xuống" này vừa mới phun ra, bầu trời bỗng nhiên liền hiện lên một tia sáng trắng mạnh mẽ, từ chân trời phía Đông giáng xuống, trực tiếp bổ trung đỉnh ngôi đình. Theo sau, "Ầm ầm ầm", tiếng sấm vang lên sau núi Tây, mây trời đen đặc cuồn cuộn kéo đến.
Sấm chớp này tới không hề có dự báo, bổ trúng đình Sương Mù, liền bổ ra một góc trên mái đình bát giác!
"Ầm ầm!" Khối đá lớn ở góc đình ngã trên mặt đất, phát ra tiếng vang lớn, thị vệ kinh hoảng lũ lượt vây quanh Hoàng Đế, trận địa sẵn sàng đón địch.
Mọi người bị một màn thình lình xảy ra như vậy xem đến mắt choáng váng, kinh hoảng bàng hoàng!
Đây đây đây... Nói thiên lôi đánh xuống liền thật sự có thiên lôi đánh xuống?
Thái Tử mềm ra ngã xuống trên mặt đất, đỡ ngực không ngừng thở gấp. Mồ hôi và nước mắt cùng nhau kéo đến, quả thực không thở nổi. Quá đáng sợ, thế nhưng ngay cả trời xanh cũng nói chính mình và Cảnh Vương phi tư thông!
Cản Vương phi giống như mất đi chống đỡ cuối cùng, đồng dạng nằm liệt trên mặt đất, trong miệng vẫn luôn lẩm bẩm: "Ta không có, ta không tư thông với Thái Tử..."
Đại thần trong triều mỗi người lòng như đánh trống, vùi đầu trước ngực, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, suýt nữa đều quỳ lên trên mặt đất, bái lạy trời xanh.
Thật là trời xanh có mắt! Ta về sau không bao giờ làm chuyện trái lương tâm nữa, ngay cả Thái Tử đều bị thiên lôi đánh không chút lưu tình!
Hoa viên mới vừa rồi vẫn là đêm trăng đẹp đẽ, hiện giờ lập tức trở thành tiếng sấm cuồn cuộn. Hoàng Đế vươn ngón tay ra, dường như lập tức già đi mười tuổi. Ông run rẩy chỉ vào Thái Tử trên mặt đất, tràn đầy ủ rũ nói: "Ngươi, ngươi còn lời gì muốn giảo biện?"
Làm khó một vị Hoàng Đế đứng trên vạn người, vì nhi tử chính mình, nói chuyện cũng không nhanh nhẹn nổi nữa!
Khí thế của Thái Tử biến yếu, khóc lóc thảm thiết: "Phụ hoàng, nhi thần thật sự bị nhị đệ hãm hại..."
Hoàng Hậu vài bước lại đây, đỡ lấy Hoàng Đế: "Hoàng Thượng, đừng nên tức giận, bảo trọng long thể."
Trong đám người, chỉ có Quý Vân Lưu nắm lấy tay Ngọc Hành, dùng sức kéo lại. Nàng cúi người cực thấp dựa lại gần Thất hoàng tử thì thầm: "Thất gia, có ngươi đang làm pháp mượn vận!"
Âm thanh trong đình nhỏ lại, bên ngoài chỉ nghe được loáng thoáng. Hoàng Đế không nghe được những thứ khác, mặt âm trầm, khoanh tay cất bước đi về phía đình.
Mọi người trong triều ở phía sau đang giãy giụa tư tưởng có nên theo cùng hay không. Không theo liền không nhìn thấy gièm pha hoàng gia trời đất kinh quỷ thần khiếp như thế, theo lại sợ Hoàng Đế vì bảo toàn thanh danh hoàng gia, tới một cái lục thân không nhận, hết thảy kéo ra ngoài trảm, máu chảy thành sông!
Ninh thế tử một thân quan phục Thống Lĩnh thị vệ ngũ phẩm, thấy Hoàng Đế động bước chân, là người thứ nhất đi theo.
Hoàng Hậu trầm mặt, trên mặt không hiện biểu tình, quay đầu phân phó: "Đi truyền thái y lại đây!"
Thất hoàng tử không buông tay Quý lục nương tử, theo sau Hoàng Đế tiến về đình Sương Mù.
Mọi người thấy người phía trước đều đi rồi, ngươi xem ta, ta xem ngươi, mỗi người trong miệng nhỏ giọng đùn đẩy:
"Mời ngài đi trước, mời ngài trước..."
"Vẫn là mời ngài đi trước..."
"Không không không, quan giai của ngài cao hơn hạ quan, vẫn là mời ngài đi trước..."
Đẩy đẩy đẩy, đẩy cái gì mà đẩy! Ai vào trong đình trước người đó liền chết trước!
Trong đình, đầy tay Trương nhị lang đều là máu. Hắn nhìn một đám người ngã trên mặt đất, trong đầu khôi phục một tia tỉnh táo.
Hắn run giọng đau đớn nói: "Chuyện này, chuyện này nhất định không thể để người khác biết... Sai người, sai người..."
Hắn vừa muốn nói sai người cẩn thận đỡ Thái Tử Phi, Thái Tử và Cảnh Vương phi trộm lui xuống, liền nghe được một tiếng gào to: "Chuyện này còn không thể để ai biết được?!"
Giọng người tới như tiếng chuông lớn, bước vào trong đình thế nhưng là người có thân phận cao quý nhất trong tiệc Hạnh Hoa, người có tư cách quản chuyện này nhất khắp thiên hạ, đương kim Hoàng Thượng!
Hoàng Đế lần này liền không hề bỏ sót nhìn rõ ràng cảnh tượng trong đình!
Thái Tử nằm trên mặt đất, che háng lăn lộn đầy đất, đau khổ tột cùng kêu: "Người đâu, người đâu -----"
Dấu hồng năm ngón trên mặt Thái Tử Phi có thể thấy được rõ ràng. Nàng ngất xỉu gối lên hai chân cung tỳ, cung tỳ khóc đến ruột gan đứt từng khúc: "Nương nương, nương nương, ngài tỉnh lại..."
Cảnh Vương phi tóc tai tán loạn, xiêm y không che đậy được thân thể, khóc đến lớp trang điểm đều trôi mất, dường như sống không còn gì luyến tiếc: "Là các ngươi bức ta, các ngươi đều bức ta..."
Mỗi người tựa như cả thể xác và tinh thần đều hỏng mất. Giờ phút này, ngay cả mọi người trong triều phía sau lại đây đều muốn chính mình là người mù, toàn bộ nhìn không thấy mới tốt!
Hay cho một trận gièm pha đại chiến ầm ĩ đến trời đất u ám, xé toạc đầu tóc rối tung!
Trò gièm pha này của hoàng gia bị Hoàng Đế nghe xong, chuyện này chứng cứ vô cùng xác thực như núi lở biển lật, cực độ kinh hoàng, thật là, thật là quá thảm!
Mấy người trong đình nghe được giọng của Hoàng Đế, thấy Hoàng Đế đích thân tới, sợ tới mức cả người giật mình một cái, tim vọt tới ngoài cửa yết hầu, trừng mắt há miệng, ngu si nửa ngày, toàn bộ không phản ứng trở lại!
Sợ cái gì cái đó tới? Hay là lưới trời tuy thưa? Hoặc là báo ứng hiện thế?
Mấy người huơ huơ thân thể, lắc đầu một bộ không dám tin tưởng.
Thái giám đứng ở một bên, ho nhẹ một tiếng: "Hoàng Thượng, Hoàng Hậu giá lâm, mời Thái Tử tiếp giá ----"
Mấy người trong đình lúc này mới từ chân trời cách xa vạn dặm hoàn hồn, phần phật quỳ trên mặt đất. Mỗi người giống như bị người rút khô máu trong thân thể, thành một khối tử thi.
"Ngô hoàng vạn tuế, vạn vạn tuế..."
Hoàng Đế vung tay áo, đã bị tức giận đến nửa chân đều bước vào trong quan tài: "Hết thảy câm miệng cho trẫm! Thái Tử quỳ lại đây trả lời cho trẫm!"
"Phụ hoàng, phụ hoàng..." Thái Tử nghẹn ngào bò dậy, hai chân quỳ xuống, quỳ đến trước mặt Hoàng Đế, đưa tay muốn nắm lấy quần áo của Hoàng Đế.
Hoàng Đế một chân đá qua, đạp hắn ngã chổng vó: "Ngươi còn mặt mũi kêu trẫm là phụ hoàng!"
Thái Tử lại lần nữa bò dậy, quỳ gối một bên, cúi thân thể đau nhức dập đầu: "Phụ hoàng, nhi thần, nhi thần bị nhị đệ Cảnh Vương hãm hại. Nhi thần oan uổng, ngài phải làm chủ cho nhi thần!"
Hoàng Đế chỉ vào Thái Tử Phi ngất xỉu, sắc mặt âm trầm có thể nhỏ ra nước: "Ngươi nói, tức phụ của ngươi có phải bị ngươi đánh một tát hay không? Có phải bị ngươi chọc tức ngất xỉu hay không?"
"Không, không phải..." Thái Tử lắp bắp giải thích: "Không phải nhi thần đánh, không phải nhi thần..."
Cung tỳ đỡ Thái Tử Phi lập tức kêu lên thảm thiết nói: "Bệ hạ, Thái Tử Phi nương nương là bị Trang tứ nương tử đánh! Nàng ta vừa mới nhảy ra, không hỏi trắng đen liền đánh Thái Tử Phi một tát! Còn quở trách Thái Tử Phi là tiện nhân!"
Trang tứ nương tử sợ tới mức trên mặt hoàn toàn không còn chút máu, đầu cũng không dám ngẩng lên liếc xem cung tỳ một cái, dập đầu thật mạnh: "Hoàng Thượng thứ tội, Hoàng Thượng thứ tội! Thái Tử Phi là thấy Thái Tử và Cảnh Vương phi... Mới tức giận ngất xỉu."
Hoàng Đế rũ mắt nhìn Thái Tử và Cảnh Vương phi quỳ trên mặt đất, như tức như giận, lại như bi thương như khổ sở, ông lạnh run mở miệng: "Ngươi và Cảnh Vương phi tư thông, là thật sự?"
Thái Tử và Cảnh Vương phi đồng thời ngẩng đầu, mở miệng kiên định phản bác: "Không có"!
Thái Tử lập tức nhấc tay thề: "Phụ hoàng, nhi thần cũng là người có lương tri. Nếu nhi thần tư thông với Đổng thị, liền cho thiên lôi đánh xuống!"
Bốn chữ "Thiên lôi đánh xuống" này vừa mới phun ra, bầu trời bỗng nhiên liền hiện lên một tia sáng trắng mạnh mẽ, từ chân trời phía Đông giáng xuống, trực tiếp bổ trung đỉnh ngôi đình. Theo sau, "Ầm ầm ầm", tiếng sấm vang lên sau núi Tây, mây trời đen đặc cuồn cuộn kéo đến.
Sấm chớp này tới không hề có dự báo, bổ trúng đình Sương Mù, liền bổ ra một góc trên mái đình bát giác!
"Ầm ầm!" Khối đá lớn ở góc đình ngã trên mặt đất, phát ra tiếng vang lớn, thị vệ kinh hoảng lũ lượt vây quanh Hoàng Đế, trận địa sẵn sàng đón địch.
Mọi người bị một màn thình lình xảy ra như vậy xem đến mắt choáng váng, kinh hoảng bàng hoàng!
Đây đây đây... Nói thiên lôi đánh xuống liền thật sự có thiên lôi đánh xuống?
Thái Tử mềm ra ngã xuống trên mặt đất, đỡ ngực không ngừng thở gấp. Mồ hôi và nước mắt cùng nhau kéo đến, quả thực không thở nổi. Quá đáng sợ, thế nhưng ngay cả trời xanh cũng nói chính mình và Cảnh Vương phi tư thông!
Cản Vương phi giống như mất đi chống đỡ cuối cùng, đồng dạng nằm liệt trên mặt đất, trong miệng vẫn luôn lẩm bẩm: "Ta không có, ta không tư thông với Thái Tử..."
Đại thần trong triều mỗi người lòng như đánh trống, vùi đầu trước ngực, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, suýt nữa đều quỳ lên trên mặt đất, bái lạy trời xanh.
Thật là trời xanh có mắt! Ta về sau không bao giờ làm chuyện trái lương tâm nữa, ngay cả Thái Tử đều bị thiên lôi đánh không chút lưu tình!
Hoa viên mới vừa rồi vẫn là đêm trăng đẹp đẽ, hiện giờ lập tức trở thành tiếng sấm cuồn cuộn. Hoàng Đế vươn ngón tay ra, dường như lập tức già đi mười tuổi. Ông run rẩy chỉ vào Thái Tử trên mặt đất, tràn đầy ủ rũ nói: "Ngươi, ngươi còn lời gì muốn giảo biện?"
Làm khó một vị Hoàng Đế đứng trên vạn người, vì nhi tử chính mình, nói chuyện cũng không nhanh nhẹn nổi nữa!
Khí thế của Thái Tử biến yếu, khóc lóc thảm thiết: "Phụ hoàng, nhi thần thật sự bị nhị đệ hãm hại..."
Hoàng Hậu vài bước lại đây, đỡ lấy Hoàng Đế: "Hoàng Thượng, đừng nên tức giận, bảo trọng long thể."
Trong đám người, chỉ có Quý Vân Lưu nắm lấy tay Ngọc Hành, dùng sức kéo lại. Nàng cúi người cực thấp dựa lại gần Thất hoàng tử thì thầm: "Thất gia, có ngươi đang làm pháp mượn vận!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.