Chương 224: Trộm kêu bắt trộm
Bạch Tiểu Trinh
17/11/2021
Một cái liếc mắt này khiến một ngụm máu vọt
tới yết hầu Nhị hoàng tử, da đầu cũng phải nổ tung. Hắn run rẩy thân
thể, suýt nữa nhảy dựng lên: "Các ngươi, các ngươi đều nhìn ta là có ý
gì? Chẳng lẽ các ngươi muốn nói chuyện này là ta bày kế hay sao?!"
Thái Tử giận dữ tiếp lời: "Chuyện này chính là ngươi bố cục! Là nhị ca nhi ngươi vẫn luôn muốn làm hại ta, cho nên không tiếc dùng tức phụ ngươi làm mồi, dẫn ta mắc câu!"
"Đại ca huynh điên rồi, ta sao có thể làm ra việc hoang đường này!" Phổi của Cảnh Vương đều sắp nổ tung, sắp nứt ra rồi. Nhưng trước mặt Hoàng Đế cùng văn võ bá quan, hắn không thể lỗ mãng. Hắn tự an ủi trong lòng nửa ngày, giọng điệu mềm lại, cúi người dập đầu: "Phụ hoàng, nhi thần oan uổng! Ngài tuyệt đối nắm rõ, nhi thần, dù cho nhi thần không còn lương tri, có ngu xuẩn đi nữa cũng không có khả năng tự đội... Nón xanh!"
Làm khó Cảnh Vương người cực thích thể diện, vì tẩy thoát tội danh, không biết xấu hổ không cần da mặt ngay cả từ "nón xanh" cũng nói ra rồi!
Thất hoàng tử đứng một bên, nhẹ nhàng tự nhiên mở miệng: "Thế gian này, trước nay chỉ có trộm mới kêu gọi bắt trộm."
"Thất ca nhi!" Nhị hoàng tử ngẫm nghĩ, giọng nói vì tức giận cũng đã thay đổi: "Cái gì gọi là trộm kêu bắt trộm! Ngươi đừng ăn nói bừa bãi, chuyện này chính là có người vu oan giá hoạ cho ta!"
Thái Tử cười lạnh một tiếng, cảm thấy Ngọc Hành nói cực kỳ có lý: "Luận thủ đoạn vu oan giá hoạ, trên dưới cả triều, có ai so được với nhị ca nhi ngươi!"
"Đại ca!" Nhị hoàng tử trở thành đối tượng lên án công khai của mọi người, gần như bị bọn họ xem là kẻ địch chung. Hắn chỉ muốn rút đao lớn, đánh chết tất cả mọi người ở chỗ này.
Vốn dĩ chuyện này cũng đã khiến hắn rất ghê tởm, hiện giờ bọn họ còn chọc tức hắn, đây là muốn sống sờ sờ bức tử hắn phải không? Rốt cuộc là ai khiến Thái Tử mặt hàng ngu xuẩn này phản bội chính mình? Không chỉ chơi xấu như thế, còn muốn từ sau lưng thọc chính mình một đao!
"Được rồi!" Hoàng Đế mỏi mệt gào to một tiếng: "Các ngươi chính là ruột thịt! Không thể nâng đỡ lẫn nhau cũng liền thôi, thế nhưng huynh đệ khắc khẩu ở trước mặt văn võ bá quan, còn thể thống gì!"
Chúng hoàng tử dập đầu nhận sai.
Chuyện này ông nói ông có lý bà nói bà có lý, chúng triều thần ở ngoài đình, toàn bộ đều là cả người ướt đẫm, một vài người thân thể yếu còn đang run rẩy. Còn tiếp tục như vậy, gièm pha hoàng gia náo loạn đến mọi người đều biết cũng không phải biện pháp. Hoàng đế trực tiếp vung tay lên: "Đưa Thái Tử, Thái Tử Phi, Cảnh Vương cùng Cảnh Vương phi về cung!"
Hoàng Đế cùng Hoàng Hậu dẫn đầu rời đi. Thái Tử được thái giám nâng dậy, run run rời đi theo. Thái Tử Phi như cũ bị người nâng ra ngoài.
Trò khôi hài này cuối cùng lấy phương thức như vậy kết thúc trong đình Sương Mù.
Triều thần thấy Thất hoàng tử và Quý Lục muốn ra khỏi đình, mỗi người vẻ mặt ôn hoà, giống như nhìn thấy Hoàng Đế tương lai, cung kính cúi đầu nhìn theo hai người đi ra đình.
Trên đường trở về, hai người sóng vai đi. Dưới ánh trăng loáng thoáng, Ngọc Thất nhìn Trang Hoàng Hậu nện bước vững vàng đằng trước, cực kỳ nhỏ nhẹ hỏi Quý Lục: "Ánh sáng tím mới vừa rồi, là nàng cố ý làm hiện ra từ trên người ta cho mọi người nhìn thấy?"
"Ừm, cũng coi như là cố ý đi." Quý Vân Lưu cười nói: "Thái tổ Đại Chiêu chúng ta từng mượn "tử khí đông lai" ổn định lòng người, dự báo vị trí Đế Vương của chính mình với người thiên hạ. Chúng ta vì sao không noi gương, làm trong lòng triều thần có cơ sở, Thất gia sẽ là người... Phía trên vạn người sau này."
Bốn chữ "Phía trên vạn người" kia rung động nội tâm Ngọc Hành. Nếu không phải triều thần giống như cái đuôi theo sau bọn họ, hắn đều muốn nắm lấy tay Quý Lục.
"Cùng với nàng." Không nắm tay được, Thất hoàng tử lại thấp giọng hứa hẹn một câu: "Chúng ta cùng nhau xem giang sơn vạn dặm."
"Được." Quý Lục hơi mỉm cười.
Hay cho một cái giang sơn đẹp đẽ biết bao, làm ngất ngây vô số bậc anh hào*.
*Trích từ "Thấm viên xuân - Tuyết" - Mao Trạch Đông.
"Thất gia." Quý Vân Lưu nghiêng đầu, cũng nhìn hắn, hơi mỉm cười: "Ta tin tưởng ngài sẽ là một vị Hoàng Đế tốt."
Ngọc Hành rốt cuộc không quản những người đợi phía sau, không thèm quan tâm mà vươn tay trái nắm tay phải của nàng, cùng nàng sóng vai đi trên đường hoa thạch lựu.
Giang sơn và nàng, ta đều phải nắm giữ trong đôi tay ta.
.........
Thái Tử cùng Cảnh Vương trở về hoàng cung, quỳ gối trước mặt ngự tiền. "Huynh trưởng ra tay trước", Thái Tử vừa mở miệng liền cắn Cảnh Vương không bỏ, từng lời đều nói: Chính là hắn lợi dụng vũ cơ Giáo phường tư kia, tạo một vở "Li miêu đổi Thái Tử" thay đổi vũ cơ, đưa Cảnh Vương phi lại đây, lại khiến Trương nhị lang đến bắt nhược điểm của chính mình!
Cảnh Vương giận nóng đầu, tức đến phun máu, trong mắt bốc lửa, nói lời biện giải: "Đại ca! Huynh luôn miệng nói ta là độc thủ phía sau màn. Ta vừa đẩy nội thê của ta ra, vừa hãm hại đại ca ta... Làm như vậy động cơ lại là gì?!"
"Ngươi nhòm ngó, chính là vị trí Thái Tử!" Thái Tử đúng lý hợp tình, đầu óc chưa bao giờ rõ ràng sáng suốt như hôm nay. "Giống như thất ca nhi nói, ngươi là trộm kêu bắt trộm, biến chính mình thành người đáng thương nhất trên đời này, liền cho rằng mọi người đều sẽ không hoài nghi ngươi!"
Là Cảnh Vương phi đã nói, Cảnh Vương đối tốt với hắn, đưa bạc cho hắn, đưa mỹ nữ cho hắn, chính là muốn dưỡng hắn thành một kẻ phế vật!
Cảnh Vương bị miệng lưỡi sắc bén của Thái Tử chọc giận đến lỗ tai đều phun ra lửa. Hắn không gấp được không đánh được không giết được không mắng được, đều sắp khiến chính mình nóng vội muốn chết.
Thái Tử Phi đã tỉnh, Hoàng Đế lại tìm nàng ta hỏi chuyện. Thái Tử Phi quỳ trên mặt đất, kể ra đầu đuôi chi tiết chính mình như thế nào được Cảnh Vương phi ước hẹn, bị Trương nhị lang ngăn lại, bị Trang tứ đánh bạt tai rồi bị Thái Tử cùng Cảnh Vương phi chọc giận đến ngất xỉu.
Thái Tử bắt lấy lời Cảnh Vương phi ước hẹn chỉ trích: "Phụ hoàng, ngài nhìn, chính là chiêu trò của nhị ca nhi! Mượn danh nghĩa tức phụ của chính mình tới làm trò! Thật sự là trộm kêu bắt trộm!"
Hoàng Đế quay đầu xem Thái Tử nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, dường như phát hiện một số chỗ không giống với ngày thường. Ông ngồi sau bàn ngẫm nghĩ, nói: "Chuyện này nếu Thái Tử nói bản thân và Cảnh Vương phi là oan uổng, hơn nữa các ngươi đều tìm không thấy người truyền lời là ai, vậy án này liền do Thái Tử ngươi toàn quyền phụ trách điều tra rõ ràng. Nếu để sót một chút nào, trên lưng gánh tội danh tư thông, chính là Tranh ca nhi ngươi. Ngươi nhớ kỹ rồi chứ?"
Thái Tử chớp hai mắt, há miệng thở dốc, quỳ sát trên mặt đất tạ ơn.
Phụ hoàng hắn, trong mấy năm gần đây, lần đầu gọi hắn là "Tranh ca nhi..."
Hắn nhất định phải hoàn thành chuyện này thật tốt, cho phụ hoàng nhìn một cái!
Thái Tử điện hạ quyết tâm muốn khiến Hoàng Đế lau mắt mà nhìn, lại quyết tâm sửa đổi lỗi lầm, muốn tẩy sạch chính mình, vừa ra khỏi ngự thư phòng của Hoàng Đế, thẳng đến Lâm Hoa Cung của Thất hoàng tử, đi tìm hắn hỏi hắn chính mình nên kiểm chứng thế nào.
Khi ngay cả Thiên Đạo đều đánh sấm sét ầm ầm ám chỉ chính mình và Cảnh Vương phi tư thông dan díu, chỉ có thất ca nhi đứng ra quỳ trước mặt Hoàng Đế, vì chính mình nói chuyện. Trong cung này, có thể tín nhiệm, không phải Nhị hoàng tử, chỉ có Thất hoàng tử!
--------
Thấm viên xuân - Tuyết
Bắc quốc phong quang,
Thiên lý băng phong,
Vạn lý tuyết phiêu.
Vọng Trường thành nội ngoại,
Duy dư mãng mãng;
Đại hà thượng hạ,
Đốn thất thao thao.
Sơn vũ ngân xà,
Nguyên trì lạp tượng,
Dục dữ thiên công thí tỷ cao.
Tu tình nhật,
Khán hồng trang tố lý,
Phân ngoại yêu nhiêu.
Giang sơn như thử đa kiều,
Dẫn vô số anh hùng cạnh chiết yêu.
Tích Tần Hoàng Hán Võ,
Lược thâu văn thái;
Đường Tông Tống Tổ,
Tiêu tốn phong tao.
Nhất đại thiên kiêu,
Thành Cát Tư Hãn,
Chỉ thức loan cung xạ đại điêu.
Câu vãng hĩ,
Sổ phong lưu nhân vật,
Hoàn khán kim triêu.
Dịch thơ
Phong cảnh bắc phương
Nghìn dặm băng đông
Muôn dặm tuyết xao
Trông bốn phía Trường thành
Mênh mang bát ngát
Hai đầu sông lớn
Cuồn cuộn dạt dào
Thế núi rắn lồng
Hình non voi chạy
Muốn với trời kia đọ vẻ cao
Ngày trong trẻo
Ngắm điểm hồng tuyết trắng
Xinh đẹp càng yêu.
Giang sơn đẹp đẽ biết bao
Làm ngất ngây
Vô số bậc anh hào
Tiếc Tần Hoàng Hán Vũ
Kém phần văn nhã
Đường Tông Tống Tổ
Thiếu vẻ thanh tao
Một thuở kiêu hùng
Thành Cát Tư Hãn
Chỉ giỏi cung loan bắn đại điêu
Còn đâu nữa?
Điểm mặt phong lưu thử
Đương thời xem sao.
Thái Tử giận dữ tiếp lời: "Chuyện này chính là ngươi bố cục! Là nhị ca nhi ngươi vẫn luôn muốn làm hại ta, cho nên không tiếc dùng tức phụ ngươi làm mồi, dẫn ta mắc câu!"
"Đại ca huynh điên rồi, ta sao có thể làm ra việc hoang đường này!" Phổi của Cảnh Vương đều sắp nổ tung, sắp nứt ra rồi. Nhưng trước mặt Hoàng Đế cùng văn võ bá quan, hắn không thể lỗ mãng. Hắn tự an ủi trong lòng nửa ngày, giọng điệu mềm lại, cúi người dập đầu: "Phụ hoàng, nhi thần oan uổng! Ngài tuyệt đối nắm rõ, nhi thần, dù cho nhi thần không còn lương tri, có ngu xuẩn đi nữa cũng không có khả năng tự đội... Nón xanh!"
Làm khó Cảnh Vương người cực thích thể diện, vì tẩy thoát tội danh, không biết xấu hổ không cần da mặt ngay cả từ "nón xanh" cũng nói ra rồi!
Thất hoàng tử đứng một bên, nhẹ nhàng tự nhiên mở miệng: "Thế gian này, trước nay chỉ có trộm mới kêu gọi bắt trộm."
"Thất ca nhi!" Nhị hoàng tử ngẫm nghĩ, giọng nói vì tức giận cũng đã thay đổi: "Cái gì gọi là trộm kêu bắt trộm! Ngươi đừng ăn nói bừa bãi, chuyện này chính là có người vu oan giá hoạ cho ta!"
Thái Tử cười lạnh một tiếng, cảm thấy Ngọc Hành nói cực kỳ có lý: "Luận thủ đoạn vu oan giá hoạ, trên dưới cả triều, có ai so được với nhị ca nhi ngươi!"
"Đại ca!" Nhị hoàng tử trở thành đối tượng lên án công khai của mọi người, gần như bị bọn họ xem là kẻ địch chung. Hắn chỉ muốn rút đao lớn, đánh chết tất cả mọi người ở chỗ này.
Vốn dĩ chuyện này cũng đã khiến hắn rất ghê tởm, hiện giờ bọn họ còn chọc tức hắn, đây là muốn sống sờ sờ bức tử hắn phải không? Rốt cuộc là ai khiến Thái Tử mặt hàng ngu xuẩn này phản bội chính mình? Không chỉ chơi xấu như thế, còn muốn từ sau lưng thọc chính mình một đao!
"Được rồi!" Hoàng Đế mỏi mệt gào to một tiếng: "Các ngươi chính là ruột thịt! Không thể nâng đỡ lẫn nhau cũng liền thôi, thế nhưng huynh đệ khắc khẩu ở trước mặt văn võ bá quan, còn thể thống gì!"
Chúng hoàng tử dập đầu nhận sai.
Chuyện này ông nói ông có lý bà nói bà có lý, chúng triều thần ở ngoài đình, toàn bộ đều là cả người ướt đẫm, một vài người thân thể yếu còn đang run rẩy. Còn tiếp tục như vậy, gièm pha hoàng gia náo loạn đến mọi người đều biết cũng không phải biện pháp. Hoàng đế trực tiếp vung tay lên: "Đưa Thái Tử, Thái Tử Phi, Cảnh Vương cùng Cảnh Vương phi về cung!"
Hoàng Đế cùng Hoàng Hậu dẫn đầu rời đi. Thái Tử được thái giám nâng dậy, run run rời đi theo. Thái Tử Phi như cũ bị người nâng ra ngoài.
Trò khôi hài này cuối cùng lấy phương thức như vậy kết thúc trong đình Sương Mù.
Triều thần thấy Thất hoàng tử và Quý Lục muốn ra khỏi đình, mỗi người vẻ mặt ôn hoà, giống như nhìn thấy Hoàng Đế tương lai, cung kính cúi đầu nhìn theo hai người đi ra đình.
Trên đường trở về, hai người sóng vai đi. Dưới ánh trăng loáng thoáng, Ngọc Thất nhìn Trang Hoàng Hậu nện bước vững vàng đằng trước, cực kỳ nhỏ nhẹ hỏi Quý Lục: "Ánh sáng tím mới vừa rồi, là nàng cố ý làm hiện ra từ trên người ta cho mọi người nhìn thấy?"
"Ừm, cũng coi như là cố ý đi." Quý Vân Lưu cười nói: "Thái tổ Đại Chiêu chúng ta từng mượn "tử khí đông lai" ổn định lòng người, dự báo vị trí Đế Vương của chính mình với người thiên hạ. Chúng ta vì sao không noi gương, làm trong lòng triều thần có cơ sở, Thất gia sẽ là người... Phía trên vạn người sau này."
Bốn chữ "Phía trên vạn người" kia rung động nội tâm Ngọc Hành. Nếu không phải triều thần giống như cái đuôi theo sau bọn họ, hắn đều muốn nắm lấy tay Quý Lục.
"Cùng với nàng." Không nắm tay được, Thất hoàng tử lại thấp giọng hứa hẹn một câu: "Chúng ta cùng nhau xem giang sơn vạn dặm."
"Được." Quý Lục hơi mỉm cười.
Hay cho một cái giang sơn đẹp đẽ biết bao, làm ngất ngây vô số bậc anh hào*.
*Trích từ "Thấm viên xuân - Tuyết" - Mao Trạch Đông.
"Thất gia." Quý Vân Lưu nghiêng đầu, cũng nhìn hắn, hơi mỉm cười: "Ta tin tưởng ngài sẽ là một vị Hoàng Đế tốt."
Ngọc Hành rốt cuộc không quản những người đợi phía sau, không thèm quan tâm mà vươn tay trái nắm tay phải của nàng, cùng nàng sóng vai đi trên đường hoa thạch lựu.
Giang sơn và nàng, ta đều phải nắm giữ trong đôi tay ta.
.........
Thái Tử cùng Cảnh Vương trở về hoàng cung, quỳ gối trước mặt ngự tiền. "Huynh trưởng ra tay trước", Thái Tử vừa mở miệng liền cắn Cảnh Vương không bỏ, từng lời đều nói: Chính là hắn lợi dụng vũ cơ Giáo phường tư kia, tạo một vở "Li miêu đổi Thái Tử" thay đổi vũ cơ, đưa Cảnh Vương phi lại đây, lại khiến Trương nhị lang đến bắt nhược điểm của chính mình!
Cảnh Vương giận nóng đầu, tức đến phun máu, trong mắt bốc lửa, nói lời biện giải: "Đại ca! Huynh luôn miệng nói ta là độc thủ phía sau màn. Ta vừa đẩy nội thê của ta ra, vừa hãm hại đại ca ta... Làm như vậy động cơ lại là gì?!"
"Ngươi nhòm ngó, chính là vị trí Thái Tử!" Thái Tử đúng lý hợp tình, đầu óc chưa bao giờ rõ ràng sáng suốt như hôm nay. "Giống như thất ca nhi nói, ngươi là trộm kêu bắt trộm, biến chính mình thành người đáng thương nhất trên đời này, liền cho rằng mọi người đều sẽ không hoài nghi ngươi!"
Là Cảnh Vương phi đã nói, Cảnh Vương đối tốt với hắn, đưa bạc cho hắn, đưa mỹ nữ cho hắn, chính là muốn dưỡng hắn thành một kẻ phế vật!
Cảnh Vương bị miệng lưỡi sắc bén của Thái Tử chọc giận đến lỗ tai đều phun ra lửa. Hắn không gấp được không đánh được không giết được không mắng được, đều sắp khiến chính mình nóng vội muốn chết.
Thái Tử Phi đã tỉnh, Hoàng Đế lại tìm nàng ta hỏi chuyện. Thái Tử Phi quỳ trên mặt đất, kể ra đầu đuôi chi tiết chính mình như thế nào được Cảnh Vương phi ước hẹn, bị Trương nhị lang ngăn lại, bị Trang tứ đánh bạt tai rồi bị Thái Tử cùng Cảnh Vương phi chọc giận đến ngất xỉu.
Thái Tử bắt lấy lời Cảnh Vương phi ước hẹn chỉ trích: "Phụ hoàng, ngài nhìn, chính là chiêu trò của nhị ca nhi! Mượn danh nghĩa tức phụ của chính mình tới làm trò! Thật sự là trộm kêu bắt trộm!"
Hoàng Đế quay đầu xem Thái Tử nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, dường như phát hiện một số chỗ không giống với ngày thường. Ông ngồi sau bàn ngẫm nghĩ, nói: "Chuyện này nếu Thái Tử nói bản thân và Cảnh Vương phi là oan uổng, hơn nữa các ngươi đều tìm không thấy người truyền lời là ai, vậy án này liền do Thái Tử ngươi toàn quyền phụ trách điều tra rõ ràng. Nếu để sót một chút nào, trên lưng gánh tội danh tư thông, chính là Tranh ca nhi ngươi. Ngươi nhớ kỹ rồi chứ?"
Thái Tử chớp hai mắt, há miệng thở dốc, quỳ sát trên mặt đất tạ ơn.
Phụ hoàng hắn, trong mấy năm gần đây, lần đầu gọi hắn là "Tranh ca nhi..."
Hắn nhất định phải hoàn thành chuyện này thật tốt, cho phụ hoàng nhìn một cái!
Thái Tử điện hạ quyết tâm muốn khiến Hoàng Đế lau mắt mà nhìn, lại quyết tâm sửa đổi lỗi lầm, muốn tẩy sạch chính mình, vừa ra khỏi ngự thư phòng của Hoàng Đế, thẳng đến Lâm Hoa Cung của Thất hoàng tử, đi tìm hắn hỏi hắn chính mình nên kiểm chứng thế nào.
Khi ngay cả Thiên Đạo đều đánh sấm sét ầm ầm ám chỉ chính mình và Cảnh Vương phi tư thông dan díu, chỉ có thất ca nhi đứng ra quỳ trước mặt Hoàng Đế, vì chính mình nói chuyện. Trong cung này, có thể tín nhiệm, không phải Nhị hoàng tử, chỉ có Thất hoàng tử!
--------
Thấm viên xuân - Tuyết
Bắc quốc phong quang,
Thiên lý băng phong,
Vạn lý tuyết phiêu.
Vọng Trường thành nội ngoại,
Duy dư mãng mãng;
Đại hà thượng hạ,
Đốn thất thao thao.
Sơn vũ ngân xà,
Nguyên trì lạp tượng,
Dục dữ thiên công thí tỷ cao.
Tu tình nhật,
Khán hồng trang tố lý,
Phân ngoại yêu nhiêu.
Giang sơn như thử đa kiều,
Dẫn vô số anh hùng cạnh chiết yêu.
Tích Tần Hoàng Hán Võ,
Lược thâu văn thái;
Đường Tông Tống Tổ,
Tiêu tốn phong tao.
Nhất đại thiên kiêu,
Thành Cát Tư Hãn,
Chỉ thức loan cung xạ đại điêu.
Câu vãng hĩ,
Sổ phong lưu nhân vật,
Hoàn khán kim triêu.
Dịch thơ
Phong cảnh bắc phương
Nghìn dặm băng đông
Muôn dặm tuyết xao
Trông bốn phía Trường thành
Mênh mang bát ngát
Hai đầu sông lớn
Cuồn cuộn dạt dào
Thế núi rắn lồng
Hình non voi chạy
Muốn với trời kia đọ vẻ cao
Ngày trong trẻo
Ngắm điểm hồng tuyết trắng
Xinh đẹp càng yêu.
Giang sơn đẹp đẽ biết bao
Làm ngất ngây
Vô số bậc anh hào
Tiếc Tần Hoàng Hán Vũ
Kém phần văn nhã
Đường Tông Tống Tổ
Thiếu vẻ thanh tao
Một thuở kiêu hùng
Thành Cát Tư Hãn
Chỉ giỏi cung loan bắn đại điêu
Còn đâu nữa?
Điểm mặt phong lưu thử
Đương thời xem sao.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.