Chương 31
Nhị Sư
12/06/2023
"Thưa thầy, không phải thầy nói giai đoạn đầu tiên của khóa huấn luyện
EN1 là từ 12 đến 16 tuần sao?” Du Vũ nằm nhoài trên mép hồ, ngước đầu,
đáy mắt lấp lánh, "Em thấy cũng sắp đến hạn rồi, giai đoạn một có vẻ bắt đầu bão hòa? Khi nào chúng ta mới qua giai đoạn hai, SP gì đấy?"
Diêm Chính cầm phao nổi gõ đầu cậu: "Em hay thầy là huấn luyện viên?"
Du Vũ cảm thấy mình lúc này y hệt như chú cá heo trong thủy cung, nổi lên mặt nước mè nheo đòi ăn: "Đương nhiên là thầy, cho nên thầy tiết lộ cho em khi nào mình đến gia đoạn hai đi —— "
Diêm Chính không để ý tới cậu, bố trí xong nhiệm vụ hôm nay xong thì phủi mông rời đi: "Nhớ nói chuyện với đàn anh đi đấy."
Du Vũ: "..." Cái gì cơ.
Năm rưỡi chiều, tiếng chuông vừa vang lên, nhóm vận động viên cuối tụm năm tụm ba lên bờ, bể bơi rộng lớn lập tức yên tĩnh hẳn, ngoại trừ Du Vũ. Tuyển thủ cự li dài tốn nhiều thời gian hơn, Du Vũ đã sớm quen với việc mình là người đầu tiên xuống nước và là người cuối cùng ra về.
Nhưng hôm nay cậu không phải người cuối cùng.
Đào Trạch Ba vẫn còn ở đây, ngay đường bơi bên cạnh.
Người nọ đã lên bờ được một lúc, yên tĩnh ngồi cạnh mép hồ, đôi chân rũ xuống nước. Màu da nâu của anh ta là của cơ thể đã tiếp xúc với ngoài trời quanh năm, điều này làm cho các mảng vận động học quấn quanh mắt cá chân của anh trở nên vô cùng dễ thấy. Vừa rồi Du Vũ lén nhìn anh bơi lội, cảm thấy vết thương ở mắt cá có lẽ còn chưa lành.
Đào Trạch Ba chống khuỷu tay trên đùi, ngẩn người nhìn mặt nước, vẻ mặt có chút cô đơn.
Du Vũ nín một bụng vấn đề, không tìm được cơ hội mở miệng. Cuối cùng cũng đợi được Đào Trạch Ba lên bờ, ba chân bốn cẳng đuổi theo vào phòng thay đồ.
Đối phương hiển nhiên cũng chú ý tới cậu, quay sang hỏi: "Có chuyện gì sao?"
Du Vũ có chút lúng túng gãi đầu: "Đàn anh, em là —— "
Cậu chưa nói hết câu, Đào Trạch Ba nhàn nhạt nở nụ cười: "Tôi biết cậu, huấn luyện viên Diêm nói với tôi rồi, hạt giống bơi cự li dài đúng chứ?"
Du Vũ vội gật đầu như giã tỏi.
"Có gì không?"
"Thầy Diêm bảo em đến học hỏi anh."
"Cậu hỏi đi."
Du Vũ ôm đầy nghi vấn và hoang mang với đợt huấn luyện gần đây, mở miệng liền không dừng được, chẳng khác gì một đứa nhỏ liến thoắn như súng liên thanh: "Anh ơi, thành tích bơi 1500m của em rơi vào trên dưới 15 phút rưỡi, thời gian tốt nhất của 10000m là 1 tiếng 57 phút. Năm nay em 16 tuổi, anh có nghĩ em còn rút ngắn thời gian được nữa không? Làm sao để tăng tốc độ trước mắt? Nếu tập trung bơi cự li dài thì tốc độ 1500m có quan trọng không? À phải, em vẫn đang đi học, làm sao để cân bằng thời gian cho việc học và luyện tập? Với cả lúc trước anh tập —— "
"Dừng —— dừng một chút," Đào Trạch Ba giơ tay, "Cậu hỏi nhiều quá."
Khóe miệng Đào Trạch Ba khẽ cong, giơ một ngón tay: "Tôi chỉ trả lời một vấn đề thôi."
Du Vũ: "Hả? Chỉ một?"
Đào Trạch Ba gật đầu, một tay đặt lên vai cậu: "Đúng thế. Cho nên tôi khuyên cậu nghĩ kĩ lại, vấn đề cậu muốn biết nhất là gì?"
Du Vũ há hốc mồm, đem toàn bộ lời nói nuốt xuống: "..."
Ý cười của Đào Trạch Ba càng sâu: "Không vội, từ từ suy nghĩ."
*
Mẹ Du vẫn chưa lên thành phố, suốt mấy ngày nghỉ, Du Vũ đã trở thành khách quen ở nhà Tô Liệu, mỗi ngày đúng bảy giờ đến cọ bữa sáng. "Trước lạ, sau quen", cậu đã sớm mất cảm giác gò bó lúc đầu, thiếu chút nữa coi nhà người ta như nhà mình: "Này, sao cậu vẫn chưa về huấn luyện?"
"Tôi luôn dành cho mình kì nghỉ 12 ngày." Tô Liệu cẩn thận lấy một quả trứng luộc chín mềm từ chảo rán và đặt nó lên bánh mì nướng, "Giải đề, đọc sách, làm bất cứ điều gì, nhưng không phải là bơi."
Tô Liệu đặt một lát phô mai lên trên quả trứng luộc, phô mai trắng sữa khi đun nóng sẽ nhanh chóng tan chảy, tỏa ra mùi thơm. Anh trải thêm một lớp rau diếp và cà chua, rồi nhanh chóng làm một chiếc bánh sandwich đơn giản.
"Sao,” Anh bưng đưa đĩa ra cho Du Vũ, khóe miệng không đúng đắn cong lên, “Mới có mấy ngày mà đã nhớ tôi rồi?”
Du Vũ lườm anh một cái.
"Không biết dạo này Diêm Chính bị sao, nỡ lòng nuôi thả tôi. Tôi hỏi thế nào, ông ấy cũng một mực không trả lời, bắt tôi đi tìm Đào Trạch Ba." Du Vũ đã chịu đựng mấy ngày, không nhịn được kể ra, "Đào Trạch Ba ấy, nói chỉ có thể trả lời tôi một câu thôi, bảo tôi nghĩ kĩ hẵng hỏi. Cậu nói xem hai người họ kẻ xướng người họa, có phải muốn chỉnh tôi không?"
Tô Liệu hơi ngạc nhiên nhướn mi: "Đào Trạch Ba về rồi?"
"Ừa, về hồi mùng ba."
"Trong đội có rất nhiều tin đồn," Du Vũ hơi khựng lại, ngượng ngùng gãi đầu, cậu không thích nói xấu sau lưng người khác, "Có người nói anh ấy bị tuyển quốc gia 'trả hàng', người lại nói anh ấy xích mích với huấn luyện viên ở đội tuyển quốc gia, cũng có người kêu anh ấy giải nghệ —— đến cùng chuyện gì xảy ra tôi cũng không biết, cũng không thể hỏi vấn đề này được? Cậu có quen tiền bối Đào không?"
"Sao tôi quen được? Lớn hơn chúng ta một khóa. Nhưng tôi biết anh ấy, chủ công cự li dài, là người lão Diêm coi trọng đấy. Chỉ là nhiều năm rồi, anh ấy chưa đạt huy chương."
Du Vũ không nhịn được nói thầm một câu: "Thì ra cũng có người bộ trưởng bộ ngoại giao không quen."
"Tôi cũng không quen tuyển thủ chuyên nghiệp nào, chỉ thân với mấy người cùng tuổi!" Tô Liệu trừng cậu.
Du Vũ bĩu môi: "Cảm giác tiền bối Đào có tâm sự, nhưng người trong đội còn không nói, tôi cũng không dám hỏi."
Tô Liệu thở dài, ý vị sâu xa: "Bạn học cá nhỏ, mở baidu, nhập ba chữ 'Đào Trạch Ba' lên thanh tìm kiếm bộ khó lắm hả? Cậu có biết đánh chữ không?"
Du Vũ: "..."
Tô Liệu nâng quai hàm, lại hỏi: "Sandwich hôm nay ngon không?"
Du Vũ nhai nhai, lắc đầu nói không, ngày hôm qua ngon hơn.
Tô Liệu đồng tình gật đầu, sau đó quay mông đi làm món khác cho mình: "Tôi cũng thấy có lẽ món này không ngon lắm, sau này không làm nữa."
Du Vũ hơi nghẹn lại: "Cậu coi tôi như chuột bạch đấy à?"
Tô Liệu cười hì hì: "Có đồ ăn miễn phí là tốt lắm rồi, cậu còn nghĩ nhiều làm gì."
Du Vũ: "..." Biết ngay thằng cha này vốn không tốt đẹp gì mà.
"Nói đi nói lại ——" Tô Liệu suy nghĩ một chốc, "Tôi thấy trọng điểm không phải là Đào Trạch Ba trả lời như thế nào. Du Vũ, trọng điểm là ở chỗ, trong một đống câu hỏi, cậu muốn biết điều gì nhất."
"Buffett đã từng nói —— liệt kê 20 điều bạn muốn làm trong đời, khoanh tròn 5 điều bạn muốn nhất và tránh những điều còn lại càng xa càng tốt —— tôi nghĩ ý tiền bối Đào cũng gần giống như vậy, là để cho cậu nghĩ kĩ thứ quan trọng nhất lúc này với cậu là gì?"
Du Vũ trừng mắt nhìn Tô Liệu: "Học bá mấy cậu đều thích khoanh trọng điểm vậy hả?"
"Học thần, cảm ơn."
*
Cùng ngày sau khi kết thúc huấn luyện, Du Vũ mỏi mệt leo lên giường.
Cậu nghe Tô Liệu nói, ở trên mạng tìm kiếm từ khóa Đào Trạch Ba, rất nhanh, tin tức thể thao nhảy ra ào ạt, thậm chí đối phương còn có một mục cá nhân trên bách khoa baidu.
Đào Trạch Ba người Tân Thủy, 5 tuổi đã học bơi, lên sơ trung thì học ở trường thể thao, sau này gia nhập đội tuyển của tỉnh Diêm. Năm Đào Trạch Ba 16 tuổi, giành giải quán quân 1500m bơi lội toàn quốc với 15 phút 02 giây, đồng thời nhận được tiêu chuẩn thi đấu quốc tế. Bởi vì tuổi còn nhỏ, Đào Trạch Ba đã thu hút nhiều sự chú ý vào thời điểm đó. Sau khi trở về từ giải vô địch thế giới, Đào Trạch Ba đang lên trong hạng mục bơi tự do, đột ngột chuyển sang cự li dài. Lúc ấy phỏng vấn, chàng trai 17 tuổi rất phấn chấn và bày tỏ hy vọng rằng mình có thể đạt được bước đột phá trong nội dung bơi cự li dài nam và giành huy chương cho Trung Quốc.
Đổi lấy mấy năm, Đào Trạch Ba cơ bản bao trọn ba vị trí đầu của giải cự li dài quốc nội, nhưng trên giải vô địch quốc tế chỉ xếp thứ mười mấy, thậm chí là hai mươi mấy. Mãi đến tận khi anh 21 tuổi, dùng 1 tiếng 49 phút 68 giây đạt hạng bốn, khóa chặt slot tham dự olympic. Đáng tiếc chính là, 22 tuổi năm ấy, Đào Trạch Ba là tuyển thủ Trung Quốc cự li dài duy nhất, xếp hạng chín.
Ba năm sau, Đào Trạch Ba lần thứ hai xuất chinh, tức là vào tháng sáu năm ngoái. Không biết vì sao lại phạm sai sót nghiêm trọng, không giành được tấm vé tham gia Olympic.
Hạng mục cự li dài Olympic, chọn ra 25 hạn ngạch mỗi giới tính. Trong đó, mười người đứng đầu giải vô địch thế giới tự động được thăng cấp, mỗi đại diện từ năm châu lục, một suất giành cho nhà tài trợ và chín người đứng đầu trong Thế vận hội Olympic năm trước. Quy chế thế vận hội Olympic quy định nếu một quốc gia có vận động viên đã giành được vé tham dự, thì quốc gia này không thể cử vận động viên thua cuộc ở giải thế giới tham gia. Bởi năm nay Trung Quốc đã có một vị tuyển thủ trẻ thành công thăng cấp, vì thế việc thất bại ở Giải vô địch thế giới đã trở thành điểm dừng cuối cùng trong hành trình Olympic của Đào Trạch Ba.
Đào Trạch Ba là người rất khiêm tốn, những chuyện sau này là Du Vũ hỏi thăm người trong đội —— sau Giải vô địch thế giới, anh đã quay trở lại Bắc Kinh để phẫu thuật, mắt cá chân của anh vẫn còn hai chiếc đinh tán bằng hợp kim titan. Mất nửa năm, anh từ tuyển quốc gia trở lại đội tuyển tỉnh, gần nhất bắt đầu hồi phục.
Nhưng năm nay, anh đã 26 tuổi.
Du Vũ nhìn hồ sơ trên bách khoa baidu. Mấy dòng chữ thoạt nhìn đơn giản —— thời gian, tên trận đấu, hạng mục, thành tích và xếp hạng —— nói lên toàn bộ sự nghiệp thể thao mười năm của một vận động viên.
Khối lượng huấn luyện của đội tuyển quốc gia là khoảng 15000m một ngày, trong kỳ nghỉ đông, Du Vũ cuối cùng cũng đã nếm trải khối lượng huấn luyện này. Mười năm là khái niệm gì? Chỉ tính ở hiện tại, mỗi ngày cậu đều uể oải đến không thể tập luyện. Ba trăm sáu mươi lăm ngày, trong suốt 10 năm.
Du Vũ nhìn màn hình, cảm thấy lạnh người.
Tiền bối Đào dường như không có ý định giải nghệ, bắt đầu luyện tập hồi phục chức năng bằng đinh tán. Du Vũ đột nhiên hiểu tại sao vấn đề này không thể nhắc đến trong đội. Bởi vì một sự thật phũ phàng nếu Đào Trạch Ba muốn tham gia Olympic một lần nữa, anh ấy sẽ phải đợi thêm bốn năm nữa.
Đợi bốn năm, anh ấy đã 30.
Du Vũ mờ mịt nhìn thành tích bao năm thi đấu của anh, lần tốt nhất cũng là lúc Đào Trạch Ba thi đấu ở giải vô địch thế giới năm 21 tuổi. Cũng là tuyển thủ Trung Quốc lọt top duy nhất phá 1 tiếng 50 phút trong lịch sử. Nhưng một Đào Trạch Ba 21 tuổi liệu sẽ lường trước đó là thành tích tốt nhất của anh sao? Khi ấy anh tràn ngập hi vọng, đại diện cho bơi cự ly dài của Trung Quốc, trong lòng nhất định đã nghĩ —— mình vẫn còn có thể tiến bộ hơn?
Du Vũ cảm thấy tàn nhẫn nhất là lúc một vận động viên đạt được thành tích tốt nhất, người đó không thể biết đây là đỉnh cao của cuộc đời mình. Trước mắt cậu đột nhiên hiện ra bóng lưng của ba khi ông rời nhà —— một cái quay người bình thường, ba mỉm cười và hẹn gặp lại cậu —— Trong khoảnh khắc ấy, Du Vũ sao có thể ngờ, đó là lần cuối cậu gặp ông?
Kỳ thực, tất cả những vấn đề gần đây của cậu đều xoay quanh việc làm thế nào để cải thiện thành tích. Khoảng thời gian huấn luyện vẫn trôi qua, còn cậu tựa như không có tiến bộ gì, cho nên cậu rất hoảng hốt lo lắng, chẳng lẽ cậu đã vô tình bỏ qua thành tích tốt nhất trong đời mình?
Nghĩ đến đây, Du Vũ cảm thấy tay chân lạnh toát.
Cậu nằm trên giường gỗ nhỏ hẹp, phủ một chiếc áo khoác bông lên chăn, khép lại khe hở giữa cửa sổ và cửa ra vào, rồi lại chui vào trong chăn. Du Vũ trăn trở trở mình, đột nhiên cảm thấy nhớ sàn nhà ấm áp ở chỗ Tô Liệu, chiếc giường rộng rãi và chiếc chăn mềm mại có hương thơm của mặt trời.
Bây giờ cậu rất muốn gửi weixin cho Tô Liệu, nói mình nhớ nhung chiếc giường của anh vô cùng.
Lời đã cũng đã nhập trên khung chat, Du Vũ liền xóa từng chữ đi. Nói thế này rất dễ sản sinh nghĩa khác, hơn nữa, nhỡ đâu Tô Liệu gửi đến mấy meme "Đến đây chúng ta ngủ chung".
Thấy mà ghê.
Du Vũ khóa màn hình, cuộn tròn hai chân co ro trên giường ván, oán thầm người xưa nói chẳng sai bao giờ, từ nghèo thành giàu dễ, từ giàu thành nghèo mới khó...
*
Giữa trưa hôm sau, Du Vũ bưng khay thức ăn, thẳng thắn ngồi xuống đối diện Đào Trạch Ba.
"Sư huynh, em nghĩ ra vấn đề rồi."
Đào Trạch Ba giương mắt: "Nói."
"Giả sử —— em giả sử thôi ——" Du Vũ hít sâu một hơi, "Nếu anh có thể trở lại năm 21 tuổi, anh sẽ nói gì với chính mình, người đã lập kỷ lục cá nhân tại Giải vô địch bơi lội thế giới ở Budapest? "
Đào Trạch Ba sững sờ: "Cậu không hỏi cho mình?"
Thiếu niên sắp 16 tuổi nghiêm túc nhìn anh, khẽ đáp: "Giống nhau."
Đào Trạch Ba nhướn mày, ánh mắt nhu hòa, thông qua Du Vũ, anh như thấy được chính mình 10 trước.
"Tôi sẽ nói với cậu ta," Đào Trạch Ba chậm rãi mở miệng, "Hãy đi và tận hưởng quá trình."
"Cảm nhận cơ thể và nước chạm vào nhau, lắng nghe tiếng bọt nước bên tai, tận hưởng ánh nắng mặt trời và những con sóng." Đào Trạch Ba mỉm cười, "Chọn biển rộng thay vì hồ bơi, cậu ta nhất định có lí do của mình, không phải sao?"
Diêm Chính cầm phao nổi gõ đầu cậu: "Em hay thầy là huấn luyện viên?"
Du Vũ cảm thấy mình lúc này y hệt như chú cá heo trong thủy cung, nổi lên mặt nước mè nheo đòi ăn: "Đương nhiên là thầy, cho nên thầy tiết lộ cho em khi nào mình đến gia đoạn hai đi —— "
Diêm Chính không để ý tới cậu, bố trí xong nhiệm vụ hôm nay xong thì phủi mông rời đi: "Nhớ nói chuyện với đàn anh đi đấy."
Du Vũ: "..." Cái gì cơ.
Năm rưỡi chiều, tiếng chuông vừa vang lên, nhóm vận động viên cuối tụm năm tụm ba lên bờ, bể bơi rộng lớn lập tức yên tĩnh hẳn, ngoại trừ Du Vũ. Tuyển thủ cự li dài tốn nhiều thời gian hơn, Du Vũ đã sớm quen với việc mình là người đầu tiên xuống nước và là người cuối cùng ra về.
Nhưng hôm nay cậu không phải người cuối cùng.
Đào Trạch Ba vẫn còn ở đây, ngay đường bơi bên cạnh.
Người nọ đã lên bờ được một lúc, yên tĩnh ngồi cạnh mép hồ, đôi chân rũ xuống nước. Màu da nâu của anh ta là của cơ thể đã tiếp xúc với ngoài trời quanh năm, điều này làm cho các mảng vận động học quấn quanh mắt cá chân của anh trở nên vô cùng dễ thấy. Vừa rồi Du Vũ lén nhìn anh bơi lội, cảm thấy vết thương ở mắt cá có lẽ còn chưa lành.
Đào Trạch Ba chống khuỷu tay trên đùi, ngẩn người nhìn mặt nước, vẻ mặt có chút cô đơn.
Du Vũ nín một bụng vấn đề, không tìm được cơ hội mở miệng. Cuối cùng cũng đợi được Đào Trạch Ba lên bờ, ba chân bốn cẳng đuổi theo vào phòng thay đồ.
Đối phương hiển nhiên cũng chú ý tới cậu, quay sang hỏi: "Có chuyện gì sao?"
Du Vũ có chút lúng túng gãi đầu: "Đàn anh, em là —— "
Cậu chưa nói hết câu, Đào Trạch Ba nhàn nhạt nở nụ cười: "Tôi biết cậu, huấn luyện viên Diêm nói với tôi rồi, hạt giống bơi cự li dài đúng chứ?"
Du Vũ vội gật đầu như giã tỏi.
"Có gì không?"
"Thầy Diêm bảo em đến học hỏi anh."
"Cậu hỏi đi."
Du Vũ ôm đầy nghi vấn và hoang mang với đợt huấn luyện gần đây, mở miệng liền không dừng được, chẳng khác gì một đứa nhỏ liến thoắn như súng liên thanh: "Anh ơi, thành tích bơi 1500m của em rơi vào trên dưới 15 phút rưỡi, thời gian tốt nhất của 10000m là 1 tiếng 57 phút. Năm nay em 16 tuổi, anh có nghĩ em còn rút ngắn thời gian được nữa không? Làm sao để tăng tốc độ trước mắt? Nếu tập trung bơi cự li dài thì tốc độ 1500m có quan trọng không? À phải, em vẫn đang đi học, làm sao để cân bằng thời gian cho việc học và luyện tập? Với cả lúc trước anh tập —— "
"Dừng —— dừng một chút," Đào Trạch Ba giơ tay, "Cậu hỏi nhiều quá."
Khóe miệng Đào Trạch Ba khẽ cong, giơ một ngón tay: "Tôi chỉ trả lời một vấn đề thôi."
Du Vũ: "Hả? Chỉ một?"
Đào Trạch Ba gật đầu, một tay đặt lên vai cậu: "Đúng thế. Cho nên tôi khuyên cậu nghĩ kĩ lại, vấn đề cậu muốn biết nhất là gì?"
Du Vũ há hốc mồm, đem toàn bộ lời nói nuốt xuống: "..."
Ý cười của Đào Trạch Ba càng sâu: "Không vội, từ từ suy nghĩ."
*
Mẹ Du vẫn chưa lên thành phố, suốt mấy ngày nghỉ, Du Vũ đã trở thành khách quen ở nhà Tô Liệu, mỗi ngày đúng bảy giờ đến cọ bữa sáng. "Trước lạ, sau quen", cậu đã sớm mất cảm giác gò bó lúc đầu, thiếu chút nữa coi nhà người ta như nhà mình: "Này, sao cậu vẫn chưa về huấn luyện?"
"Tôi luôn dành cho mình kì nghỉ 12 ngày." Tô Liệu cẩn thận lấy một quả trứng luộc chín mềm từ chảo rán và đặt nó lên bánh mì nướng, "Giải đề, đọc sách, làm bất cứ điều gì, nhưng không phải là bơi."
Tô Liệu đặt một lát phô mai lên trên quả trứng luộc, phô mai trắng sữa khi đun nóng sẽ nhanh chóng tan chảy, tỏa ra mùi thơm. Anh trải thêm một lớp rau diếp và cà chua, rồi nhanh chóng làm một chiếc bánh sandwich đơn giản.
"Sao,” Anh bưng đưa đĩa ra cho Du Vũ, khóe miệng không đúng đắn cong lên, “Mới có mấy ngày mà đã nhớ tôi rồi?”
Du Vũ lườm anh một cái.
"Không biết dạo này Diêm Chính bị sao, nỡ lòng nuôi thả tôi. Tôi hỏi thế nào, ông ấy cũng một mực không trả lời, bắt tôi đi tìm Đào Trạch Ba." Du Vũ đã chịu đựng mấy ngày, không nhịn được kể ra, "Đào Trạch Ba ấy, nói chỉ có thể trả lời tôi một câu thôi, bảo tôi nghĩ kĩ hẵng hỏi. Cậu nói xem hai người họ kẻ xướng người họa, có phải muốn chỉnh tôi không?"
Tô Liệu hơi ngạc nhiên nhướn mi: "Đào Trạch Ba về rồi?"
"Ừa, về hồi mùng ba."
"Trong đội có rất nhiều tin đồn," Du Vũ hơi khựng lại, ngượng ngùng gãi đầu, cậu không thích nói xấu sau lưng người khác, "Có người nói anh ấy bị tuyển quốc gia 'trả hàng', người lại nói anh ấy xích mích với huấn luyện viên ở đội tuyển quốc gia, cũng có người kêu anh ấy giải nghệ —— đến cùng chuyện gì xảy ra tôi cũng không biết, cũng không thể hỏi vấn đề này được? Cậu có quen tiền bối Đào không?"
"Sao tôi quen được? Lớn hơn chúng ta một khóa. Nhưng tôi biết anh ấy, chủ công cự li dài, là người lão Diêm coi trọng đấy. Chỉ là nhiều năm rồi, anh ấy chưa đạt huy chương."
Du Vũ không nhịn được nói thầm một câu: "Thì ra cũng có người bộ trưởng bộ ngoại giao không quen."
"Tôi cũng không quen tuyển thủ chuyên nghiệp nào, chỉ thân với mấy người cùng tuổi!" Tô Liệu trừng cậu.
Du Vũ bĩu môi: "Cảm giác tiền bối Đào có tâm sự, nhưng người trong đội còn không nói, tôi cũng không dám hỏi."
Tô Liệu thở dài, ý vị sâu xa: "Bạn học cá nhỏ, mở baidu, nhập ba chữ 'Đào Trạch Ba' lên thanh tìm kiếm bộ khó lắm hả? Cậu có biết đánh chữ không?"
Du Vũ: "..."
Tô Liệu nâng quai hàm, lại hỏi: "Sandwich hôm nay ngon không?"
Du Vũ nhai nhai, lắc đầu nói không, ngày hôm qua ngon hơn.
Tô Liệu đồng tình gật đầu, sau đó quay mông đi làm món khác cho mình: "Tôi cũng thấy có lẽ món này không ngon lắm, sau này không làm nữa."
Du Vũ hơi nghẹn lại: "Cậu coi tôi như chuột bạch đấy à?"
Tô Liệu cười hì hì: "Có đồ ăn miễn phí là tốt lắm rồi, cậu còn nghĩ nhiều làm gì."
Du Vũ: "..." Biết ngay thằng cha này vốn không tốt đẹp gì mà.
"Nói đi nói lại ——" Tô Liệu suy nghĩ một chốc, "Tôi thấy trọng điểm không phải là Đào Trạch Ba trả lời như thế nào. Du Vũ, trọng điểm là ở chỗ, trong một đống câu hỏi, cậu muốn biết điều gì nhất."
"Buffett đã từng nói —— liệt kê 20 điều bạn muốn làm trong đời, khoanh tròn 5 điều bạn muốn nhất và tránh những điều còn lại càng xa càng tốt —— tôi nghĩ ý tiền bối Đào cũng gần giống như vậy, là để cho cậu nghĩ kĩ thứ quan trọng nhất lúc này với cậu là gì?"
Du Vũ trừng mắt nhìn Tô Liệu: "Học bá mấy cậu đều thích khoanh trọng điểm vậy hả?"
"Học thần, cảm ơn."
*
Cùng ngày sau khi kết thúc huấn luyện, Du Vũ mỏi mệt leo lên giường.
Cậu nghe Tô Liệu nói, ở trên mạng tìm kiếm từ khóa Đào Trạch Ba, rất nhanh, tin tức thể thao nhảy ra ào ạt, thậm chí đối phương còn có một mục cá nhân trên bách khoa baidu.
Đào Trạch Ba người Tân Thủy, 5 tuổi đã học bơi, lên sơ trung thì học ở trường thể thao, sau này gia nhập đội tuyển của tỉnh Diêm. Năm Đào Trạch Ba 16 tuổi, giành giải quán quân 1500m bơi lội toàn quốc với 15 phút 02 giây, đồng thời nhận được tiêu chuẩn thi đấu quốc tế. Bởi vì tuổi còn nhỏ, Đào Trạch Ba đã thu hút nhiều sự chú ý vào thời điểm đó. Sau khi trở về từ giải vô địch thế giới, Đào Trạch Ba đang lên trong hạng mục bơi tự do, đột ngột chuyển sang cự li dài. Lúc ấy phỏng vấn, chàng trai 17 tuổi rất phấn chấn và bày tỏ hy vọng rằng mình có thể đạt được bước đột phá trong nội dung bơi cự li dài nam và giành huy chương cho Trung Quốc.
Đổi lấy mấy năm, Đào Trạch Ba cơ bản bao trọn ba vị trí đầu của giải cự li dài quốc nội, nhưng trên giải vô địch quốc tế chỉ xếp thứ mười mấy, thậm chí là hai mươi mấy. Mãi đến tận khi anh 21 tuổi, dùng 1 tiếng 49 phút 68 giây đạt hạng bốn, khóa chặt slot tham dự olympic. Đáng tiếc chính là, 22 tuổi năm ấy, Đào Trạch Ba là tuyển thủ Trung Quốc cự li dài duy nhất, xếp hạng chín.
Ba năm sau, Đào Trạch Ba lần thứ hai xuất chinh, tức là vào tháng sáu năm ngoái. Không biết vì sao lại phạm sai sót nghiêm trọng, không giành được tấm vé tham gia Olympic.
Hạng mục cự li dài Olympic, chọn ra 25 hạn ngạch mỗi giới tính. Trong đó, mười người đứng đầu giải vô địch thế giới tự động được thăng cấp, mỗi đại diện từ năm châu lục, một suất giành cho nhà tài trợ và chín người đứng đầu trong Thế vận hội Olympic năm trước. Quy chế thế vận hội Olympic quy định nếu một quốc gia có vận động viên đã giành được vé tham dự, thì quốc gia này không thể cử vận động viên thua cuộc ở giải thế giới tham gia. Bởi năm nay Trung Quốc đã có một vị tuyển thủ trẻ thành công thăng cấp, vì thế việc thất bại ở Giải vô địch thế giới đã trở thành điểm dừng cuối cùng trong hành trình Olympic của Đào Trạch Ba.
Đào Trạch Ba là người rất khiêm tốn, những chuyện sau này là Du Vũ hỏi thăm người trong đội —— sau Giải vô địch thế giới, anh đã quay trở lại Bắc Kinh để phẫu thuật, mắt cá chân của anh vẫn còn hai chiếc đinh tán bằng hợp kim titan. Mất nửa năm, anh từ tuyển quốc gia trở lại đội tuyển tỉnh, gần nhất bắt đầu hồi phục.
Nhưng năm nay, anh đã 26 tuổi.
Du Vũ nhìn hồ sơ trên bách khoa baidu. Mấy dòng chữ thoạt nhìn đơn giản —— thời gian, tên trận đấu, hạng mục, thành tích và xếp hạng —— nói lên toàn bộ sự nghiệp thể thao mười năm của một vận động viên.
Khối lượng huấn luyện của đội tuyển quốc gia là khoảng 15000m một ngày, trong kỳ nghỉ đông, Du Vũ cuối cùng cũng đã nếm trải khối lượng huấn luyện này. Mười năm là khái niệm gì? Chỉ tính ở hiện tại, mỗi ngày cậu đều uể oải đến không thể tập luyện. Ba trăm sáu mươi lăm ngày, trong suốt 10 năm.
Du Vũ nhìn màn hình, cảm thấy lạnh người.
Tiền bối Đào dường như không có ý định giải nghệ, bắt đầu luyện tập hồi phục chức năng bằng đinh tán. Du Vũ đột nhiên hiểu tại sao vấn đề này không thể nhắc đến trong đội. Bởi vì một sự thật phũ phàng nếu Đào Trạch Ba muốn tham gia Olympic một lần nữa, anh ấy sẽ phải đợi thêm bốn năm nữa.
Đợi bốn năm, anh ấy đã 30.
Du Vũ mờ mịt nhìn thành tích bao năm thi đấu của anh, lần tốt nhất cũng là lúc Đào Trạch Ba thi đấu ở giải vô địch thế giới năm 21 tuổi. Cũng là tuyển thủ Trung Quốc lọt top duy nhất phá 1 tiếng 50 phút trong lịch sử. Nhưng một Đào Trạch Ba 21 tuổi liệu sẽ lường trước đó là thành tích tốt nhất của anh sao? Khi ấy anh tràn ngập hi vọng, đại diện cho bơi cự ly dài của Trung Quốc, trong lòng nhất định đã nghĩ —— mình vẫn còn có thể tiến bộ hơn?
Du Vũ cảm thấy tàn nhẫn nhất là lúc một vận động viên đạt được thành tích tốt nhất, người đó không thể biết đây là đỉnh cao của cuộc đời mình. Trước mắt cậu đột nhiên hiện ra bóng lưng của ba khi ông rời nhà —— một cái quay người bình thường, ba mỉm cười và hẹn gặp lại cậu —— Trong khoảnh khắc ấy, Du Vũ sao có thể ngờ, đó là lần cuối cậu gặp ông?
Kỳ thực, tất cả những vấn đề gần đây của cậu đều xoay quanh việc làm thế nào để cải thiện thành tích. Khoảng thời gian huấn luyện vẫn trôi qua, còn cậu tựa như không có tiến bộ gì, cho nên cậu rất hoảng hốt lo lắng, chẳng lẽ cậu đã vô tình bỏ qua thành tích tốt nhất trong đời mình?
Nghĩ đến đây, Du Vũ cảm thấy tay chân lạnh toát.
Cậu nằm trên giường gỗ nhỏ hẹp, phủ một chiếc áo khoác bông lên chăn, khép lại khe hở giữa cửa sổ và cửa ra vào, rồi lại chui vào trong chăn. Du Vũ trăn trở trở mình, đột nhiên cảm thấy nhớ sàn nhà ấm áp ở chỗ Tô Liệu, chiếc giường rộng rãi và chiếc chăn mềm mại có hương thơm của mặt trời.
Bây giờ cậu rất muốn gửi weixin cho Tô Liệu, nói mình nhớ nhung chiếc giường của anh vô cùng.
Lời đã cũng đã nhập trên khung chat, Du Vũ liền xóa từng chữ đi. Nói thế này rất dễ sản sinh nghĩa khác, hơn nữa, nhỡ đâu Tô Liệu gửi đến mấy meme "Đến đây chúng ta ngủ chung".
Thấy mà ghê.
Du Vũ khóa màn hình, cuộn tròn hai chân co ro trên giường ván, oán thầm người xưa nói chẳng sai bao giờ, từ nghèo thành giàu dễ, từ giàu thành nghèo mới khó...
*
Giữa trưa hôm sau, Du Vũ bưng khay thức ăn, thẳng thắn ngồi xuống đối diện Đào Trạch Ba.
"Sư huynh, em nghĩ ra vấn đề rồi."
Đào Trạch Ba giương mắt: "Nói."
"Giả sử —— em giả sử thôi ——" Du Vũ hít sâu một hơi, "Nếu anh có thể trở lại năm 21 tuổi, anh sẽ nói gì với chính mình, người đã lập kỷ lục cá nhân tại Giải vô địch bơi lội thế giới ở Budapest? "
Đào Trạch Ba sững sờ: "Cậu không hỏi cho mình?"
Thiếu niên sắp 16 tuổi nghiêm túc nhìn anh, khẽ đáp: "Giống nhau."
Đào Trạch Ba nhướn mày, ánh mắt nhu hòa, thông qua Du Vũ, anh như thấy được chính mình 10 trước.
"Tôi sẽ nói với cậu ta," Đào Trạch Ba chậm rãi mở miệng, "Hãy đi và tận hưởng quá trình."
"Cảm nhận cơ thể và nước chạm vào nhau, lắng nghe tiếng bọt nước bên tai, tận hưởng ánh nắng mặt trời và những con sóng." Đào Trạch Ba mỉm cười, "Chọn biển rộng thay vì hồ bơi, cậu ta nhất định có lí do của mình, không phải sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.