Chương 34
Nhị Sư
15/06/2023
Vào một ngày cuối tuần đầu tháng tư, đội tuyển tỉnh Ninh Cảng tổ chức
buổi huấn luyện ngoài trời đầu tiên ở công viên bờ biển Ninh Cảng, tổng
cộng có đến 40 người, thêm Du Vũ, Trình Triết Phàm và vài tuyển thủ cự
li dài dự thính khác, không khí vô cùng náo nhiệt.
Bơi cự li dài 10000m kéo dài trong vòng 2 tiếng, việc duy trì hiếu khí suốt hành trình với cường độ cao sẽ tiêu hao rất nhiều glycogen trong cơ thể, vì vậy, việc “bổ sung” trong lịch trình cuộc đua cũng trở thành một khâu quan trọng. Còn về việc bổ sung khi nào và bổ sung bao nhiêu lần thì thuộc về chiến thuật cá nhân của vận động viên và huấn luyện viên.
Nghiên cứu kiến nghị các vận động viên chọn chiến thuật tăng tốc nên bổ sung ở giai đoạn giữa và đầu, ngược lại những vận động viên chọn chiến thuật tốc độ đều nên bổ sung ở giai đoạn giữa và cuối, Du Vũ vẫn chưa tìm ra chiến lược phù hợp nhất cho mình. [1]
Nếu là thi đấu chính thức, huấn luyện viên sẽ thủ sẵn trên cầu nổi tiếp ứng, bố trí từng nhánh sào dài nhiều màu như "cần câu", trên đỉnh có những bình tiếp ứng vươn sát mặt biển. Các vận động viên phải bơi đến cầu nổi, đến đúng vị trí sào và huấn luyện viên của mình, "chiến đấu" với người khác để lấy bình tiếp ứng của mình, sau đó vừa chuyển sang bơi ngửa vừa uống.
Tuy nhiên, bây giờ chỉ là luyện tập nội bộ nên không có chuyện "tìm đúng huấn luyện viên", tất cả sào tiếp ứng đều được đánh số và lần lượt cố định trên phao theo thứ tự, mỗi vận động viên có hai cơ hội vào trạm.
Du Vũ luyện tập trong hồ bơi nhiều tháng, trải qua hầu hết bài tập, ngoại trừ cách nhận tiếp ứng.
Cậu nghĩ thầm trước khi xuống nước: Không phải chỉ là uống nước ép táo thôi à? Có gì mà khó.
Đi được nửa chặng đường, cậu đang xếp hạng 5 khi vòng thứ hai kết thúc, Du Vũ quyết định ghé trạm bổ sung, cuối cùng lại bị tuyển thủ khác tranh nhau chen lấn cướp bình tiếp ứng đánh bại, không chỉ bị người ta đạp vào tay, còn vô tình uống một ngụm "nước rửa chân" của tên nào đấy, suýt chút nữa không giành được. Bổ sung năng lượng xong, Du Vũ phát hiện thứ hạng của mình tụt dốc không phanh, trực tiếp rơi xuống top dưới.
Du Vũ cảm thấy mình sắp lên cơn đau tim vì vụ tiếp ứng này, tức giận đuổi theo, nhưng còn hơn cả 5000m phía trước, cậu bị rối loạn nhịp điệu, kết quả kiệt sức ở chặng nước rút, chỉ xếp thứ 9.
Hôm nay chỉ là một trận đấu tập của đội, nhưng nghĩ xa hơn, vòng loại nội bộ chỉ còn cách một tháng nữa. Liệu cậu có cơ hội vào top 3 hay không?
Sau khi lên bờ, Du Vũ ngơ ngác tại chỗ: "Huấn luyện viên, em có thể không bỏ bước bổ sung không?"
Diêm Chính nhẹ nhàng xoa sau gáy anh: "Tào lao! Đã từng có một vận động viên vì theo đuổi thành tích mà bỏ bổ sung, kết quả bị hạ đường huyết ở chặng cuối, hai mắt tối sầm lại, thiếu chút nữa đã quá cố rồi. Với trọng lượng của em, cứ nửa tiếng tập hiếu khí là phải bổ sung nước ép táo một lần hiểu chưa?"
Đào Trạch Ba cười lớn ôm bả vai cậu, nói cậu lần đầu tranh bình tiếp ứng ở giải đấu đã chịu đả kích, nhưng tập luyện thêm rồi sẽ quen thôi.
Du Vũ thắc mắc: "... Đánh người không phải là phạm quy sao?"
Đào Trạch Ba "à" một tiếng, bơi nước mở khó tránh khỏi những việc này. Đôi khi trọng tài nhìn thấy va chạm thân thể trên mặt nước sẽ thổi còi cảnh cáo thẻ vàng, nhưng trên thực tế 70% va chạm xảy ra dưới nước, trọng tài không nhìn thấy cũng là bình thường. Đừng thấy mấy giải đấu quốc tế nhìn có vẻ công bằng, vẫn có nhiều vận động viên đánh võ.
Du Vũ: "..."
Buổi tập diễn ra vào sáng thứ sáu, ăn trưa lúc 11 rưỡi, sau đó vận động viên đường dài lại tiếp tục tập hiếu khí từ 1 giờ. Tô Liệu học xong lớp thi đua sáng thì lẻn đến công viên bờ biển. Diêm Chính vừa thấy anh đã đau đầu, mắng: "Em tới làm gì? Ba em nói với thầy lớp thi đua đổi sang học cả ngày rồi mà?"
"Em không thích giáo viên dạy buổi chiều nên cúp." Tô Liệu không định xuống nước, ngồi xếp bằng trên cầu nổi, móc ra một quyển đề thi, cười hì hì nói, "Phơi nắng tắm nắng hóng gió một chút, hôm nay thời tiết đẹp!"
Diêm Chính không nói nên lời. Dù gì cũng đã lỡ giờ học buổi chiều, ông không thể ép Tô Liệu quay về, không thèm quản anh nữa.
Tô Liệu rất hứng thú với một hàng "cần câu" kia, thừa dịp huấn luyện viên không chú ý, canh Du Vũ bơi ngang cầu nổi, anh cố ý chọt chọt cần câu lên đầu Du Vũ.
(*) Dễ thưn
Du Vũ: "..."
Nhiệt độ nước tháng tư không quá ấm, sau hai giờ rưỡi đã bắt đầu lạnh lên, huấn luyện viên trưởng tuýp còi báo kết thúc tập.
Du Vũ rút kinh nghiệm xương máu, cảm thấy khâu tiếp ứng quả thật rất quan trọng, dù sao lượng glycogen đầy đủ cũng là cơ sở để bơi nước rút, một khi cơ bắp yếu đi, dùng ý chí bơi cũng khó đạt kết quả cao. Giống như việc mỗi tuyển thủ ở hồ bơi sẽ cố gắng rút ngắn "thời gian xoay người", thì với bọn họ rút ngắn "thời gian nạp năng lượng" cũng một vấn đề. So cuộc đua sức bền với một cuộc đua tốc độ, thời gian tiết kiệm nhờ việc bỏ qua tiếp ứng dường như chẳng là gì.
Hiếm có cơ hội thực hành 10000m nước mở, Du Vũ chủ động xin huấn luyện viên tập thêm —— làm sao để 'nhắm' bình tiếp ứng của mình ngay từ xa, làm sao để vừa bơi vừa uống để tiết kiệm thời gian,...
Đào Trạch Ba có chút bất ngờ: "Hôm nay cậu đã bơi 16000m, vẫn muốn tập thêm?"
Du Vũ sửng sốt —— 16000m? Hôm nay cậu bơi nhiều vậy sao? Nhưng cứ nghĩ đến suất thi đấu tháng sau, cậu lại cắn răng nói mình có thể bổ sung điện giải, nước cũng không lạnh chút nào.
Đào Trạch Ba lắc đầu lên bờ, cảm thán: "Tuổi trẻ đúng là tốt thật đấy!"
Tô Liệu cầm lấy một cái cái sào, vô cùng phấn khích nhấc lên: "Nào, muốn tập cướp bình đúng không? Tôi tập với cậu!"
Diêm Chính dọn nốt những cái sào khác, liếc Tô Liệu: "Đừng tập lâu quá, để em ấy bơi nhiều nhất nửa tiếng thôi, một mình em lo được không?"
Đúng lúc, Trình Triết Phàm vừa tắm rửa, thay đồ xong cũng quay lại cầu nổi. Diêm Chính thấy có hai vận động viên ở đây mới yên tâm, dặn dò vài câu rồi tiếp tục thu dọn dụng cụ.
Du Vũ bơi qua bơi lại cách phao 50 mét, tay cầm một chai nước khoáng rỗng, tập luyện kỹ năng "chuyển từ bơi tự do sang bơi ngửa, vừa uống nước vừa bơi rồi chuyển trở lại bơi tự do".
Trình Triết Phàm ngồi xuống bên cạnh Tô Liệu, thở dài: "Học sinh giỏi, cậu mà cũng cúp học à?"
Tô Liệu dùng vợt lưới vớt chai nước khoáng trôi nổi trên biển, móc nó lên sào: "Cậu có việc cứ việc nói thẳng."
Anh biết Trình Triết Phàm không phải kiểu người thích nói chuyện phiếm.
"Cũng không có gì, chỉ là lâu rồi không nói chuyện với cậu." Trình Triết Phàm kéo khóe miệng.
Tô Liệu gật đầu: "Rất lâu."
"Đến tuyển quốc gia rồi mới biết," Trình Triết Phàm cúi đầu bật cười, "Tôi và vận động viên chuyên nghiệp chênh lệch đến mức nào."
Vô địch giải học sinh trung học toàn quốc đã thể hiện trình độ bơi lội cao nhất của nhóm nghiệp dư cả nước, nhưng khi bước lên nhóm chuyên nghiệp lại là một chuyện hoàn toàn khác.
"Tôi chỉ cảm thấy rất mệt mỏi cùng lo lắng.” Âm thanh của Trình Triết Phàm không lớn, như bị tiếng gió và tiếng sóng biển nhấn chìm, "Nhưng không biết nói với ai."
Tô Liệu chăm chú nhìn gân xanh nổi lên ở ngón út, run lên trong gió biển, khẽ cười: "Cậu đấy, phải học cách tìm được điều làm mình vui."
Trình Triết Phàm thật thà hỏi lại: "Làm sao tìm được?"
"Nhìn đây," Khóe mắt Tô Liệu uốn cong, nụ cười nghịch ngợm. Du Vũ vẫn bơi cách họ 30m, anh rút sào tiếp tế, thay chai nước khoáng rỗng bằng sữa Vượng Hải rồi đẩy vươn ra mặt biển.
Hiển nhiên, Du Vũ cũng chú ý đến hộp sữa Vượng Tử, lập tức trở nên hứng thú. Tô Liệu đột nhiên nhấc sào, khiến Du Vũ vồ hụt. Chỉ chờ Du Vũ vươn tay ra thì lại rụt sào về sau một chút, cậu bắt hụt hết lần này đến lần khác. Cứ thế, anh từng bước "câu" Du Vũ bơi đến gần cầu nổi.
Du Vũ bắt đầu chửi tục, Trình Triết Phàm chẳng nói chẳng rằng nhìn Tô Liệu biểu diễn.
Họ Tô không để ý ánh mắt người khác, cười híp mắt: "Cái này gọi là câu cá."
(*) Vũ là cá đó
Du Vũ rốt cuộc cũng thành công lấy được hộp sữa Vượng Tử, còn ở trong nước "ừ" một tiếng.
Trình Triết Phàm: "..."
Tô Liệu cảm khái: "Dễ dụ ghê."
"Năm lớp 9 cậu nói với tôi, lên cấp ba chuyên tâm học tập, không định bơi lội nữa." Trình Triết Phàm cụp mắt, nhìn Du Vũ vui vẻ uống sữa dưới biển, "Không ngờ chưa hết năm nhất, cậu rất chăm chỉ lui tới trường thể thao. Là vì cái này sao? Vì vui?"
"Này thì không, tôi còn chưa lấy nổi huy chương vàng toàn quốc mà." Tô Liệu cười cười, "Vốn năm ngoái đã định nghỉ rồi, cuối cùng bị cậu giành mất huy chương vàng 200m."
"Nếu cậu luyện tập tốt hoàn toàn có thể lấy huy chương vàng. Thậm chí tôi nghĩ cậu có thể đoạt huy chương Olympic." Trình Triết Phàm thở dài, "Nếu giành được huy chương vàng trung học toàn quốc tháng sau, cậu sẽ chuyển hẳn sang việc học?"
Du Vũ nhanh chóng uống hết Vượng Tử, đè bẹp hộp, nhắm ngay đầu Tô Liệu mà ném. Cầu nổi lắc lư theo nhịp sóng, cậu không ném trúng Tô Liệu, ngược lại rơi thẳng lên người Trình Triết Phàm.
Trình Triết Phàm mặt đã không vui nay còn đen hơn.
Du Vũ chật vật leo lên cầu: "Hai người thì thầm cái gì đấy?"
Tô Liệu nhìn Du Vũ, nói tránh sang việc khác: "Nói sau đi."
Trình Triết Phàm thấy Du Vũ lên bờ, liền đứng dậy muốn đi, tay phải hơi dùng sức nhấn vai Tô Liệu: "Sức người có hạn, anh Liệu, đừng đi chệch hướng."
Tô Liệu: "..."
"Đi đây." Trình Triết Phàm nhàn nhạt liếc nhìn Du Vũ, quay đầu rời đi.
Du Vũ gãi đầu, không biết hai người này đang bí mật chuyện gì. Chờ Trình Triết Phàm đi xa, cậu mới nhỏ giọng hỏi Tô Liệu: "Cậu với Trình Triết Phàm —— rất thân hả?"
Tô Liệu "Ừ": "Trình Nhất Phàm là bạn tiểu học của tôi, cùng lớp, lại cùng bơi ở trường thể thao từ nhỏ, khá thân."
Du Vũ thầm nghĩ chẳng trách Trình Triết Phàm ít nói, chẳng cho ai sắc mặt tốt chỉ "mở ra một con đường" với Tô Liệu. Cậu tính nhẩm, hai người cũng phải biết nhau 10 năm rồi. Không chỉ "biết" mà còn huấn luyện chung 10 năm.
Đột nhiên Du Vũ càng thấy Trình Triết Phàm không thuận mắt. Cậu suy xét nửa ngày, phát hiện cơn "khó chịu gấp đôi" này có lẽ vì hai người họ đã quen biết nhau đến 10 năm, khi cậu vẫn còn nghịch nước ở Hoa Khê.
Du Vũ thay quần áo xong, vẫn không nhịn được hiếu kỳ: "Mặt than rốt cuộc đã nói gì với cậu thế?"
Tô Liệu khô khan đáp: "Phê bình tôi không được trốn học."
"Cậu trốn học?" Lúc này Du Vũ mới nhớ hôm nay là thứ sáu, có chút ngạc nhiên, "Hồi trước có vụ này đâu? Đây là lần đầu cậu trốn học đúng chứ? Wow Tô Liệu trưởng thành rồi!"
Tô Liệu: "..." Chắc chỉ có mình Du Vũ xem "cúp học" là "trưởng thành" ha?
"Khoan" Du Vũ khó hiểu nhíu mày, "Hôm nay cậu không cần xuống biển, vậy trốn tiết làm gì?"
"Vì hôm nay là ——" Tô Liệu nghiêng đầu, "Ngày gì nhỉ?"
"Buổi tập ngoài trời đầu tiên trong năm?"
Tô Liệu: "..."
"Sinh nhật vui vẻ, ngu ngốc." Hai tay anh ấn vai Du Vũ, khiến người cậu quay sang phải 90 độ, đẩy Du Vũ đến cửa hàng lưu niệm của công viên, “Tôi đặt cho cậu con cá voi sát thủ lớn lắm."
Tháng năm năm ngoái, cũng tại công viên bờ biển, con cá voi sát thủ bị Tô Liệu thắng mất cũng cùng một nhãn hiệu và kích cỡ này.
____^_^____
Tác giả có lời muốn nói:
[1] Lưu Húc Nhụy, Cao Tiệp, Viên Thiệu Đình, Lưu Chiêu, Trần Thần - Phân tích và nghiên cứu về khả năng biến đổi của môi trường thi đấu bơi cự li dài: Các kỹ thuật và chiến thuật chính trong liên kết bổ sung [C]. Hiệp hội Khoa học Thể thao Trung Quốc, Tổng hợp các Tóm tắt Báo cáo Hội nghị Khoa học Thể thao Quốc gia lần thứ 11. Hiệp hội Khoa học Thể thao Trung Quốc, 2019: 2236-2238.
Bơi cự li dài 10000m kéo dài trong vòng 2 tiếng, việc duy trì hiếu khí suốt hành trình với cường độ cao sẽ tiêu hao rất nhiều glycogen trong cơ thể, vì vậy, việc “bổ sung” trong lịch trình cuộc đua cũng trở thành một khâu quan trọng. Còn về việc bổ sung khi nào và bổ sung bao nhiêu lần thì thuộc về chiến thuật cá nhân của vận động viên và huấn luyện viên.
Nghiên cứu kiến nghị các vận động viên chọn chiến thuật tăng tốc nên bổ sung ở giai đoạn giữa và đầu, ngược lại những vận động viên chọn chiến thuật tốc độ đều nên bổ sung ở giai đoạn giữa và cuối, Du Vũ vẫn chưa tìm ra chiến lược phù hợp nhất cho mình. [1]
Nếu là thi đấu chính thức, huấn luyện viên sẽ thủ sẵn trên cầu nổi tiếp ứng, bố trí từng nhánh sào dài nhiều màu như "cần câu", trên đỉnh có những bình tiếp ứng vươn sát mặt biển. Các vận động viên phải bơi đến cầu nổi, đến đúng vị trí sào và huấn luyện viên của mình, "chiến đấu" với người khác để lấy bình tiếp ứng của mình, sau đó vừa chuyển sang bơi ngửa vừa uống.
Tuy nhiên, bây giờ chỉ là luyện tập nội bộ nên không có chuyện "tìm đúng huấn luyện viên", tất cả sào tiếp ứng đều được đánh số và lần lượt cố định trên phao theo thứ tự, mỗi vận động viên có hai cơ hội vào trạm.
Du Vũ luyện tập trong hồ bơi nhiều tháng, trải qua hầu hết bài tập, ngoại trừ cách nhận tiếp ứng.
Cậu nghĩ thầm trước khi xuống nước: Không phải chỉ là uống nước ép táo thôi à? Có gì mà khó.
Đi được nửa chặng đường, cậu đang xếp hạng 5 khi vòng thứ hai kết thúc, Du Vũ quyết định ghé trạm bổ sung, cuối cùng lại bị tuyển thủ khác tranh nhau chen lấn cướp bình tiếp ứng đánh bại, không chỉ bị người ta đạp vào tay, còn vô tình uống một ngụm "nước rửa chân" của tên nào đấy, suýt chút nữa không giành được. Bổ sung năng lượng xong, Du Vũ phát hiện thứ hạng của mình tụt dốc không phanh, trực tiếp rơi xuống top dưới.
Du Vũ cảm thấy mình sắp lên cơn đau tim vì vụ tiếp ứng này, tức giận đuổi theo, nhưng còn hơn cả 5000m phía trước, cậu bị rối loạn nhịp điệu, kết quả kiệt sức ở chặng nước rút, chỉ xếp thứ 9.
Hôm nay chỉ là một trận đấu tập của đội, nhưng nghĩ xa hơn, vòng loại nội bộ chỉ còn cách một tháng nữa. Liệu cậu có cơ hội vào top 3 hay không?
Sau khi lên bờ, Du Vũ ngơ ngác tại chỗ: "Huấn luyện viên, em có thể không bỏ bước bổ sung không?"
Diêm Chính nhẹ nhàng xoa sau gáy anh: "Tào lao! Đã từng có một vận động viên vì theo đuổi thành tích mà bỏ bổ sung, kết quả bị hạ đường huyết ở chặng cuối, hai mắt tối sầm lại, thiếu chút nữa đã quá cố rồi. Với trọng lượng của em, cứ nửa tiếng tập hiếu khí là phải bổ sung nước ép táo một lần hiểu chưa?"
Đào Trạch Ba cười lớn ôm bả vai cậu, nói cậu lần đầu tranh bình tiếp ứng ở giải đấu đã chịu đả kích, nhưng tập luyện thêm rồi sẽ quen thôi.
Du Vũ thắc mắc: "... Đánh người không phải là phạm quy sao?"
Đào Trạch Ba "à" một tiếng, bơi nước mở khó tránh khỏi những việc này. Đôi khi trọng tài nhìn thấy va chạm thân thể trên mặt nước sẽ thổi còi cảnh cáo thẻ vàng, nhưng trên thực tế 70% va chạm xảy ra dưới nước, trọng tài không nhìn thấy cũng là bình thường. Đừng thấy mấy giải đấu quốc tế nhìn có vẻ công bằng, vẫn có nhiều vận động viên đánh võ.
Du Vũ: "..."
Buổi tập diễn ra vào sáng thứ sáu, ăn trưa lúc 11 rưỡi, sau đó vận động viên đường dài lại tiếp tục tập hiếu khí từ 1 giờ. Tô Liệu học xong lớp thi đua sáng thì lẻn đến công viên bờ biển. Diêm Chính vừa thấy anh đã đau đầu, mắng: "Em tới làm gì? Ba em nói với thầy lớp thi đua đổi sang học cả ngày rồi mà?"
"Em không thích giáo viên dạy buổi chiều nên cúp." Tô Liệu không định xuống nước, ngồi xếp bằng trên cầu nổi, móc ra một quyển đề thi, cười hì hì nói, "Phơi nắng tắm nắng hóng gió một chút, hôm nay thời tiết đẹp!"
Diêm Chính không nói nên lời. Dù gì cũng đã lỡ giờ học buổi chiều, ông không thể ép Tô Liệu quay về, không thèm quản anh nữa.
Tô Liệu rất hứng thú với một hàng "cần câu" kia, thừa dịp huấn luyện viên không chú ý, canh Du Vũ bơi ngang cầu nổi, anh cố ý chọt chọt cần câu lên đầu Du Vũ.
(*) Dễ thưn
Du Vũ: "..."
Nhiệt độ nước tháng tư không quá ấm, sau hai giờ rưỡi đã bắt đầu lạnh lên, huấn luyện viên trưởng tuýp còi báo kết thúc tập.
Du Vũ rút kinh nghiệm xương máu, cảm thấy khâu tiếp ứng quả thật rất quan trọng, dù sao lượng glycogen đầy đủ cũng là cơ sở để bơi nước rút, một khi cơ bắp yếu đi, dùng ý chí bơi cũng khó đạt kết quả cao. Giống như việc mỗi tuyển thủ ở hồ bơi sẽ cố gắng rút ngắn "thời gian xoay người", thì với bọn họ rút ngắn "thời gian nạp năng lượng" cũng một vấn đề. So cuộc đua sức bền với một cuộc đua tốc độ, thời gian tiết kiệm nhờ việc bỏ qua tiếp ứng dường như chẳng là gì.
Hiếm có cơ hội thực hành 10000m nước mở, Du Vũ chủ động xin huấn luyện viên tập thêm —— làm sao để 'nhắm' bình tiếp ứng của mình ngay từ xa, làm sao để vừa bơi vừa uống để tiết kiệm thời gian,...
Đào Trạch Ba có chút bất ngờ: "Hôm nay cậu đã bơi 16000m, vẫn muốn tập thêm?"
Du Vũ sửng sốt —— 16000m? Hôm nay cậu bơi nhiều vậy sao? Nhưng cứ nghĩ đến suất thi đấu tháng sau, cậu lại cắn răng nói mình có thể bổ sung điện giải, nước cũng không lạnh chút nào.
Đào Trạch Ba lắc đầu lên bờ, cảm thán: "Tuổi trẻ đúng là tốt thật đấy!"
Tô Liệu cầm lấy một cái cái sào, vô cùng phấn khích nhấc lên: "Nào, muốn tập cướp bình đúng không? Tôi tập với cậu!"
Diêm Chính dọn nốt những cái sào khác, liếc Tô Liệu: "Đừng tập lâu quá, để em ấy bơi nhiều nhất nửa tiếng thôi, một mình em lo được không?"
Đúng lúc, Trình Triết Phàm vừa tắm rửa, thay đồ xong cũng quay lại cầu nổi. Diêm Chính thấy có hai vận động viên ở đây mới yên tâm, dặn dò vài câu rồi tiếp tục thu dọn dụng cụ.
Du Vũ bơi qua bơi lại cách phao 50 mét, tay cầm một chai nước khoáng rỗng, tập luyện kỹ năng "chuyển từ bơi tự do sang bơi ngửa, vừa uống nước vừa bơi rồi chuyển trở lại bơi tự do".
Trình Triết Phàm ngồi xuống bên cạnh Tô Liệu, thở dài: "Học sinh giỏi, cậu mà cũng cúp học à?"
Tô Liệu dùng vợt lưới vớt chai nước khoáng trôi nổi trên biển, móc nó lên sào: "Cậu có việc cứ việc nói thẳng."
Anh biết Trình Triết Phàm không phải kiểu người thích nói chuyện phiếm.
"Cũng không có gì, chỉ là lâu rồi không nói chuyện với cậu." Trình Triết Phàm kéo khóe miệng.
Tô Liệu gật đầu: "Rất lâu."
"Đến tuyển quốc gia rồi mới biết," Trình Triết Phàm cúi đầu bật cười, "Tôi và vận động viên chuyên nghiệp chênh lệch đến mức nào."
Vô địch giải học sinh trung học toàn quốc đã thể hiện trình độ bơi lội cao nhất của nhóm nghiệp dư cả nước, nhưng khi bước lên nhóm chuyên nghiệp lại là một chuyện hoàn toàn khác.
"Tôi chỉ cảm thấy rất mệt mỏi cùng lo lắng.” Âm thanh của Trình Triết Phàm không lớn, như bị tiếng gió và tiếng sóng biển nhấn chìm, "Nhưng không biết nói với ai."
Tô Liệu chăm chú nhìn gân xanh nổi lên ở ngón út, run lên trong gió biển, khẽ cười: "Cậu đấy, phải học cách tìm được điều làm mình vui."
Trình Triết Phàm thật thà hỏi lại: "Làm sao tìm được?"
"Nhìn đây," Khóe mắt Tô Liệu uốn cong, nụ cười nghịch ngợm. Du Vũ vẫn bơi cách họ 30m, anh rút sào tiếp tế, thay chai nước khoáng rỗng bằng sữa Vượng Hải rồi đẩy vươn ra mặt biển.
Hiển nhiên, Du Vũ cũng chú ý đến hộp sữa Vượng Tử, lập tức trở nên hứng thú. Tô Liệu đột nhiên nhấc sào, khiến Du Vũ vồ hụt. Chỉ chờ Du Vũ vươn tay ra thì lại rụt sào về sau một chút, cậu bắt hụt hết lần này đến lần khác. Cứ thế, anh từng bước "câu" Du Vũ bơi đến gần cầu nổi.
Du Vũ bắt đầu chửi tục, Trình Triết Phàm chẳng nói chẳng rằng nhìn Tô Liệu biểu diễn.
Họ Tô không để ý ánh mắt người khác, cười híp mắt: "Cái này gọi là câu cá."
(*) Vũ là cá đó
Du Vũ rốt cuộc cũng thành công lấy được hộp sữa Vượng Tử, còn ở trong nước "ừ" một tiếng.
Trình Triết Phàm: "..."
Tô Liệu cảm khái: "Dễ dụ ghê."
"Năm lớp 9 cậu nói với tôi, lên cấp ba chuyên tâm học tập, không định bơi lội nữa." Trình Triết Phàm cụp mắt, nhìn Du Vũ vui vẻ uống sữa dưới biển, "Không ngờ chưa hết năm nhất, cậu rất chăm chỉ lui tới trường thể thao. Là vì cái này sao? Vì vui?"
"Này thì không, tôi còn chưa lấy nổi huy chương vàng toàn quốc mà." Tô Liệu cười cười, "Vốn năm ngoái đã định nghỉ rồi, cuối cùng bị cậu giành mất huy chương vàng 200m."
"Nếu cậu luyện tập tốt hoàn toàn có thể lấy huy chương vàng. Thậm chí tôi nghĩ cậu có thể đoạt huy chương Olympic." Trình Triết Phàm thở dài, "Nếu giành được huy chương vàng trung học toàn quốc tháng sau, cậu sẽ chuyển hẳn sang việc học?"
Du Vũ nhanh chóng uống hết Vượng Tử, đè bẹp hộp, nhắm ngay đầu Tô Liệu mà ném. Cầu nổi lắc lư theo nhịp sóng, cậu không ném trúng Tô Liệu, ngược lại rơi thẳng lên người Trình Triết Phàm.
Trình Triết Phàm mặt đã không vui nay còn đen hơn.
Du Vũ chật vật leo lên cầu: "Hai người thì thầm cái gì đấy?"
Tô Liệu nhìn Du Vũ, nói tránh sang việc khác: "Nói sau đi."
Trình Triết Phàm thấy Du Vũ lên bờ, liền đứng dậy muốn đi, tay phải hơi dùng sức nhấn vai Tô Liệu: "Sức người có hạn, anh Liệu, đừng đi chệch hướng."
Tô Liệu: "..."
"Đi đây." Trình Triết Phàm nhàn nhạt liếc nhìn Du Vũ, quay đầu rời đi.
Du Vũ gãi đầu, không biết hai người này đang bí mật chuyện gì. Chờ Trình Triết Phàm đi xa, cậu mới nhỏ giọng hỏi Tô Liệu: "Cậu với Trình Triết Phàm —— rất thân hả?"
Tô Liệu "Ừ": "Trình Nhất Phàm là bạn tiểu học của tôi, cùng lớp, lại cùng bơi ở trường thể thao từ nhỏ, khá thân."
Du Vũ thầm nghĩ chẳng trách Trình Triết Phàm ít nói, chẳng cho ai sắc mặt tốt chỉ "mở ra một con đường" với Tô Liệu. Cậu tính nhẩm, hai người cũng phải biết nhau 10 năm rồi. Không chỉ "biết" mà còn huấn luyện chung 10 năm.
Đột nhiên Du Vũ càng thấy Trình Triết Phàm không thuận mắt. Cậu suy xét nửa ngày, phát hiện cơn "khó chịu gấp đôi" này có lẽ vì hai người họ đã quen biết nhau đến 10 năm, khi cậu vẫn còn nghịch nước ở Hoa Khê.
Du Vũ thay quần áo xong, vẫn không nhịn được hiếu kỳ: "Mặt than rốt cuộc đã nói gì với cậu thế?"
Tô Liệu khô khan đáp: "Phê bình tôi không được trốn học."
"Cậu trốn học?" Lúc này Du Vũ mới nhớ hôm nay là thứ sáu, có chút ngạc nhiên, "Hồi trước có vụ này đâu? Đây là lần đầu cậu trốn học đúng chứ? Wow Tô Liệu trưởng thành rồi!"
Tô Liệu: "..." Chắc chỉ có mình Du Vũ xem "cúp học" là "trưởng thành" ha?
"Khoan" Du Vũ khó hiểu nhíu mày, "Hôm nay cậu không cần xuống biển, vậy trốn tiết làm gì?"
"Vì hôm nay là ——" Tô Liệu nghiêng đầu, "Ngày gì nhỉ?"
"Buổi tập ngoài trời đầu tiên trong năm?"
Tô Liệu: "..."
"Sinh nhật vui vẻ, ngu ngốc." Hai tay anh ấn vai Du Vũ, khiến người cậu quay sang phải 90 độ, đẩy Du Vũ đến cửa hàng lưu niệm của công viên, “Tôi đặt cho cậu con cá voi sát thủ lớn lắm."
Tháng năm năm ngoái, cũng tại công viên bờ biển, con cá voi sát thủ bị Tô Liệu thắng mất cũng cùng một nhãn hiệu và kích cỡ này.
____^_^____
Tác giả có lời muốn nói:
[1] Lưu Húc Nhụy, Cao Tiệp, Viên Thiệu Đình, Lưu Chiêu, Trần Thần - Phân tích và nghiên cứu về khả năng biến đổi của môi trường thi đấu bơi cự li dài: Các kỹ thuật và chiến thuật chính trong liên kết bổ sung [C]. Hiệp hội Khoa học Thể thao Trung Quốc, Tổng hợp các Tóm tắt Báo cáo Hội nghị Khoa học Thể thao Quốc gia lần thứ 11. Hiệp hội Khoa học Thể thao Trung Quốc, 2019: 2236-2238.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.