Cậu Ấy Đến Từ 1945

Chương 60

Thính Nguyên

16/01/2024

Châu Thanh cảm thấy xấu hổ, cậu vốn chỉ là không muốn chào hỏi quá lộ liễu, còn cảm thấy động tác của mình rất bí mật, lúc này đành phải thấp giọng giải thích một câu: "Tôi không đu idol, vừa nãy chỉ là không cẩn thận đụng phải thôi."

"Tôi nói ấy mà." Người bên cạnh nói: "Châu tổng trông có vẻ thật sự cũng không giống người sẽ đu idol."

Người này đến từ một công ty xây dựng, mặc dù các dự án bọn họ ký nhận thầu có tỷ lệ không lớn nhưng phàm là người có thể chen chân vào loại dự án này thì sau lưng ít nhiều gì cũng có chút quan hệ.

Trên mặt người này hào sảng, trông có vẻ là người thực tế, nói xong còn nghiêng đầu lại gần Châu Thanh tám chuyện: "Ảnh đế Trữ này không phải sẽ luôn để ý đến người bình thường. Trước đây tôi có một người bạn hợp tác làm trong ngành giải trí, cũng xem như là một nhà tư bản có một chút sản nghiệp rồi, nói là ngay cả đề án hợp tác còn không gửi đến được studio của cậu ta. Minh tinh này ấy hả, hoàn toàn không phải là người chung đường với những người bình thường chúng ta, đặc biệt là giống như địa vị của cậu ta, đi ra ngoài luôn mang theo vệ sĩ, nhìn thế trận là thấy không giống rồi."

Châu Thanh đảm bảo 100% rằng âm lượng này nếu người phía trước lắng nghe cẩn thận thì chắc chắn có thể nghe thấy, thế nhưng kể từ khi Trữ Khâm Bạch xuất hiện, tiếng nói chuyện xung quanh đều bắt đầu tăng dần lên. Người bên trái Trữ Khâm Bạch là người đứng đầu ban tổ chức, thỉnh thoảng sẽ nói với anh vài câu, anh nghiêng đầu lắng nghe, thỉnh thoảng có giao tiếp nhưng đều rất ngắn gọn. Cho nên chắc là anh sẽ không chú ý đến những người phía sau đang nói những gì, nếu thật sự nghe thấy thì những lời như vậy cũng sẽ không để vào mắt.

Châu Thanh gật đầu phối hợp: "Đúng vậy, hoạt động hôm nay còn mời không ít phương tiện truyền thông xã hội, ở một nơi có biện pháp an ninh lỏng lẻo như vậy, không mang theo vệ sĩ cũng không thực tế lắm."

"Châu tổng, cậu cũng không tồi nha."

Ông chủ mập cười trêu chọc: "Tôi đã gặp rất nhiều ông chủ lớn nhỏ và các nhà lãnh đạo nhưng chưa từng gặp trẻ như cậu bao giờ, khí chất lại tốt nữa. Tôi thấy nếu như cậu vào giới giải trí cũng không hẳn là tệ so với ảnh đế lớn người ta đâu."

Những lời này rất trực tiếp, không mang theo ác ý, những lời hắn nói cũng là lời trong lòng không ít người.

Có mặt ở đây ngày hôm nay, những người dưới ba mươi tuổi đều không phải là những người quan trọng gì nhưng Châu Thanh thì khác. Rất nhiều người ban đầu chỉ nghe nói rằng nhà đầu tư trong ngành mà trọng tâm khu vực phía Bắc tiến cử rất trẻ, không ai nghĩ rằng lại trẻ như vậy. Mấu chốt nằm ở chỗ cậu còn trẻ nhưng lại nắm giữ vị trí và thân phận quan trọng, cũng hoàn toàn sẽ không cho người ta cảm giác không gánh nổi công việc.

Cũng giống như trong dịp này, với một nhóm người không đồng đều, nào là trung niên béo tốt nào là người cao người thấp, cậu ngồi ở đó sẽ có một loại hiệu quả hơn người.

Trẻ trung và dịu dàng, nhã nhặn và mới mẻ, nói chuyện với cậu có cảm giác như đứng trong gió xuân, trong lời nói có nội dung, nói năng có chừng mực. Ông chủ mập dám đảm bảo rằng trước khi Trữ Khâm Bạch đến, hầu hết mọi người đều chú ý đến cậu.

Lúc này, bài phát biểu trên sân khấu vừa kết thúc và bước vào khâu tiếp theo, Trữ Khâm Bạch không biết đã nói gì mà lãnh đạo ngồi bên trái anh đột nhiên quay đầu nhìn về phía sau một cái.

Ông chủ mập hơi kinh ngạc một chút, thì thầm với Châu Thanh: "Vừa rồi tiếng tôi dìm hàng ảnh đế lớn to lắm sao?"

Châu Thanh gật đầu: "...Có thể, là vậy."

"Thế không phải toang rồi à."

Châu Thanh bật cười.

Mãi cho đến khi lễ cắt băng khánh thành bắt đầu, Trữ Khâm Bạch được người mời lên sân khấu trước.

Châu Thanh không vội, đứng dậy đi theo sau, ngược lại là lãnh đạo vừa mới nói chuyện với Trữ Khâm Bạch lại đi qua, cười nói: "Châu tổng, đứng ở giữa đi."

"Chắc là không thích hợp lắm đâu." Châu Thanh lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, "Tôi chỉ tới tham gia cuộc vui mà thôi."

"Lời này khiêm tốn quá, nếu như cậu tham gia cuộc vui thì dự án này cũng sẽ không được bắt đầu rồi." Lãnh đạo đi đến bên cạnh cậu, nói: "Còn nữa, nếu không phải ảnh đế Trữ nói hai cậu là người quen thì tôi cũng chả biết gì, đi đi đi, cùng qua đó chụp một tấm ảnh nào."

Lời này vừa nói ra, ông chủ mập vừa nãy lộ ra ánh mắt kinh ngạc.

Châu Thanh càng xấu hổ hơn, thầm nghĩ Trữ Khâm Bạch không có việc gì mà nói với người khác cái này làm gì.

Còn nữa, anh rõ ràng biết mình ngồi sau anh mà lúc đầu còn lơ cậu, đây rõ ràng là cố ý.

Châu Thanh không thể ngăn được sự nhiệt tình của bên tổ chức, bị đẩy vào giữa, đứng bên cạnh vị trí của Trữ Khâm Bạch.

Châu Thanh kéo banner trước mặt, liếc xéo anh, trịnh trọng nói "Trùng hợp thật."

"Trùng hợp cái gì mà trùng hợp." Trữ Khâm Bạch vừa vươn tay lấy cây kéo từ trong khay của cô lễ tân vừa nói: "Trước khi tôi đến đã biết hôm nay em có ở đây, lúc nãy vừa vào hội trường đã nhìn thấy rồi."

Người mà anh nhìn thấy quả thật là người bắt mắt nhất trong đám người, mái tóc đen nhánh, ngay cả bóng lưng cũng lộ ra khí chất chỉ thuộc về Châu Thanh.

Châu Thanh cũng cầm kéo, trả lời anh: "Vậy ở dưới anh giả vờ không quen cái gì?"

"Em là học sinh tiểu học sao ngài Châu, còn đá ghế bạn đằng trước nữa." Trữ Khâm Bạch cúi đầu, thành thạo chuẩn bị tư thế cắt băng khánh thành.

Châu Thanh liếc anh một cái, "Cũng không biết rốt cuộc ai mới là học sinh tiểu học."

"Cắt đi, bắt đầu rồi."

Giọng nói của hai người đều không lớn, trên mặt trông có vẻ nghiêm túc và ngay thẳng như nhau, không ai biết bọn họ đang nói gì.

Cho đến khi lễ cắt băng khánh thành kết thúc, đoàng một tiếng, có người đã giựt nòng pháo hoa chúc mừng.

Châu Thanh trả lại chiếc kéo rồi rời đi sau khi chụp ảnh.

"Chờ một chút." Trữ Khâm Bạch giữ cậu lại.



Châu Thanh quay đầu lại: "Sao vậy?"

Trữ Khâm Bạch vươn tay, lấy hai mảnh giấy màu từ trong tóc cậu ra, sau đó vỗ cậu: "Được rồi, đi thôi."

Châu Thanh sửng sốt một chút, phản xạ có điều kiện chính đi nhìn ngó xung quanh, sợ bị người khác chụp lại cảnh này.

Trữ Khâm Bạch biết cậu đang lo lắng điều gì, vừa chỉnh đồng hồ vừa đi ở phía ngoài: "Yên tâm, đây cũng không phải hoạt động giải trí, người mời đến cũng không phải paparazzi, sẽ không có ai viết bậy đâu."

Châu Thanh gật đầu, "ừm" một tiếng rồi cùng anh sóng vai bước xuống sân khấu.

Động tĩnh vừa rồi hai người nói chuyện, người ở hiện trường thấy được cũng không ít, cùng mặc Âu phục đi giày da, đứng cùng nhau lại rất bắt mắt nên không ít người tiến lên bắt chuyện.

Có người tò mò hỏi: "Châu tổng và ngài Trữ quen nhau như thế nào vậy?"

"Chúng tôi..."

Trữ Khâm Bạch: "Xem mắt."

Châu Thanh: "..."

Bảy tám người xung quanh đều cười phá lên, nói: "Câu đùa nãy cũng dữ quá rồi, đều là những tài năng trẻ tuổi, nếu thật sự xem mắt thành công thì sẽ làm tổn thương trái tim biết bao nhiêu người chứ."

"Đúng vậy, dựa vào tướng mạo và thân phận của hai vị thôi còn cần phải xem mắt sao?"

"Vậy buổi xem mắt này rốt cuộc là thành công hay không thành công vậy?"

Trữ Khâm Bạch lắc đầu, có chút tiếc nuối: "Thật đáng tiếc, Châu tổng không nhìn trúng tôi."

"Mắt nhìn của Châu tổng cao vậy sao?"

"Cũng đúng, Châu tổng làm người e dè khiêm tốn, sao có thể chịu được giới giải trí đầy hoa đào vây quanh của ảnh đế Trữ cậu chứ."

Châu Thanh bị mọi người trêu chọc thì hơi nghiêng người, tới gần Trữ Khâm Bạch: "Bớt nói bậy nói bạ đi, anh thiếu chút khán giả này à?"

"Không thiếu." Trữ Khâm Bạch móc khuy thắt lưng, ghé lại gần, thấp giọng nói: "Tôi thiếu một nhân vật chính như em. Châu tổng còn có bản lĩnh liên tục từ chối tôi, chuyện có thể diện thế này cũng không cho nói à?"

Châu Thanh nhìn anh bằng ánh mắt cạn lời: "Đừng làm loạn."

Trữ Khâm Bạch duỗi tay ra bóp gáy cậu, "Tôi có việc phải đi trước, hai tiếng sau sẽ cho người tới đón em."

Trữ Khâm Bạch nói xong, không đợi Châu Thanh kịp phản ứng đã quay đầu hướng về phía những người khác cười nói: "Các vị, tôi có việc cần xử lý, lần sau gặp lại."

Anh trông có vẻ như thật sự có việc phải làm.

Anh vừa rời đi thì Châu Thanh vẫn nhận được không ít những ánh mắt trêu chọc, may mắn là không có bao nhiêu người tin là thật, hầu hết cũng chỉ cảm thấy là một lời theo tình huống, một câu đùa mà thôi.

Ngày hôm sau là thứ năm, sau khi hoạt động kết thúc Châu Thanh mới biết là sau khi tham dự lễ cắt băng khánh thành xong, Trữ Khâm Bạch trở lại công ty để ký hợp đồng. Lý do vội vàng như vậy là vì bọn họ sẽ lái xe xuyên đêm.

Mãi đến khi cậu ngồi lên ghế phó lái lên đường, Châu Thanh mới biết hôm nay sẽ không quay lại.

"Tại sao không nói trước?" Châu Thanh nhìn sang tấm biển bên cạnh ghi sắp sửa rời khỏi Lam Thành liền nói, "Tôi không mang theo gì cả."

"Không cần mang theo, thiếu gì thì mua trên đường."

Ban đầu Châu Thanh không biết rằng mẹ anh, Tần Nhược, không được chôn cất ở Lam Thành.

Trữ Khâm Bạch vừa lái xe vừa nói: "Thị trấn Kỳ Vô là nguyên quán của ông cố tôi, bà ấy đã sống ở đó vài năm khi còn nhỏ và cũng rất thích nơi đó. Chôn cất ở đó cũng là yêu cầu của chính bà ấy. Lái xe từ Lam Thành qua đó cũng mất thời gian khá lâu, nếu muốn quay lại vào ngày mai thì chỉ có thể xuất phát từ hôm nay."

Châu Thanh: "Mỗi năm anh đều trở về sao?"

"Không nhất định, năm ngoái bận quá thì không về."

Bây giờ đã là cuối tháng mười rồi.

Sau khi rời khỏi Lam Thành và lái đi xa hơn về phía trước, lúc trời gần tối, bọn họ đi qua một trạm xăng, khi Trữ Khâm Bạch dừng lại đổ xăng, Châu Thanh có thể cảm nhận rõ ràng không khí đang lạnh dần.

Lúc đến thị trấn Kỳ Vô đã là mười một giờ tối.

Thị trấn không lớn, tổng cộng chỉ có bốn năm con đường, hơn nữa người trong khu vực nhỏ đều đi ngủ rất sớm, lúc bọn họ lái xe vào thị trấn, trên đường cũng không có bao nhiêu người đi đường. Đèn lồng trước cửa phản chiếu dòng sông bêncạnh đường mang đến cảm giác yên tĩnh tịch mịch.



Châu Thanh thích nơi này một cách khó hiểu.

Thấy cậu cứ nhìn ra ngoài cửa sổ, Trữ Khâm Bạch cố ý giảm tốc độ xe rồi giới thiệu: "Thị trấn nhỏ này dựa núi gần sông, môi trường rất tốt, phía Nam còn có một ngôi chùa Phổ Chiếu nổi tiếng, trước đây không ít thương gia nhìn trúng nơi này, muốn ra sức khai phá thành khu du lịch."

Châu Thanh nhìn ra bên ngoài: "Tôi cảm thấy không khai phá thì tốt hơn."

Trữ Khâm Bạch mỉm cười, không nói gì.

Lần này anh đặc biệt lái một chiếc xe rất khiêm tốn, Châu Thanh chưa từng nhìn thấy trong garage của anh, đi vòng qua hai con đường, cuối cùng dừng lại trước một cánh cửa gỗ rất cao hình bán nguyệt.

Châu Thanh kinh ngạc: "Nơi này là?"

"Căn nhà cũ của ông cố tôi."

"Vậy chắc cũng có tuổi rồi nhỉ, trông rất mới, tôi còn tưởng chúng ta sẽ ở trong một nơi kiểu như homestay."

Trữ Khâm Bạch vừa mở cửa xuống xe vừa nói: "Nơi này quanh năm đều thuê người trông nom quét dọn, vẫn được giữ gìn tốt, đi thôi, tối nay ở lại đây một đêm."

Châu Thanh vừa bước xuống xe đã rùng mình vì gió lạnh.

Cậu đứng ngoài cửa một lúc, ngẩng đầu nhìn bức hoành phía trên.

Hai chữ "Tần trạch" (*) đã bạc màu rồi.

(*) trạch nghĩ là "nhà ở".

Hai bậc đá trước cửa rất sạch sẽ, hai bên trái phải có sư tử đá, trên cửa còn có một loại khóa vòng sắt trông cũng có cảm giác cũ kỹ.

Trên vai Châu Thanh được khoác lên một chiếc áo khoác dài.

Trữ Khâm Bạch khép áo lại cho cậu, hỏi: "Nhìn gì vậy?"

"Gia phong (*)."

(*) gia phong: được hiểu là thói nhà, tập quán và giáo dục trong gia tộc, nề nếp riêng của một gia đình.

Trữ Khâm Bạch nhìn về phía cánh cổng theo cậu, "Tổ tiên nhà họ Tần có sự nghiệp trồng người, đó cũng là lý do vì sao ông ngoại tôi dành cả đời để tài trợ cho giáo dục. Nghe nói ông cố tôi vẫn luôn phản đối niềm đam mê với thư pháp và hội họa của ông ấy, cảm thấy ham thú chơi bời chẳng có tác dụng thực tế gì, sau này thật sự thấy ông ấy có năng khiếu thì quan hệ mới hoà hoãn lại."

Châu Thanh ngước mắt lên: "Vậy tại sao anh cũng không di truyền được chút nào vậy?"

Châu Thanh lại nghĩ đến ban ngày, chuyện anh nói rằng bọn họ quen biết nhờ xem mắt.

Trữ Khâm Bạch nhìn cậu, "Không phải có em rồi sao?"

"Cái gì?"

"Châu tổng tài hoa như vậy, vậy nên từ chối tôi là vì muốn tìm một người có tài giống vậy, để ngày ngày có thể bàn luận từ thơ ca đến triết lý nhân sinh sao?"

Châu Thanh ghét bỏ: "Cả miệng toàn lời chua ngoa, anh toàn học mấy luận điệu cũ rích này ở đâu ra vậy?"

Thấy cửa không khóa, Châu Thanh quay đầu bước lên bậc thềm.

Trước cổng căn nhà cổ kính, cậu vẫn mặc bộ Âu phục ban ngày bên trong, vừa chỉnh lại áo khoác trên vai vừa đi lên bậc thang.

Trữ Khâm Bạch gọi cậu lại: "Tôi nói này ngài Châu."

Châu Thanh dừng lại ở bậc cuối cùng, quay đầu nhìn anh.

Trữ Khâm Bạch khoanh tay dựa vào xe: "Căn nhà này lưu giữ tất cả bài vị của tổ tiên nhà họ Tần, bao gồm cả mẹ tôi, hôm nay em gặp bọn họ coi như đã vào cửa của Trữ Khâm Bạch tôi. Sau này bất kể có chuyện gì xảy ra, không ly hôn không phải vì lời hứa giữa tôi và ba em, không phải một tờ hợp đồng mà là Trữ Khâm Bạch tôi không cho phép, tôi vĩnh viễn sẽ không đồng ý đâu, đã hiểu chưa? Em sẽ hoàn toàn mất đi quyền lợi được đi tìm một người khác, cho nên em nghĩ cho kỹ đi rồi hẵng đi vào."

Châu Thanh đứng ở trên cao, nhìn người đàn ông cách đó không xa.

Anh giống như không sợ lạnh, áo khoác đã cởi và đang vắt lên kính chiếu hậu ô tô.

Lời nói rất hống hách, không nói lý là chuyện mà Trữ Khâm Bạch luôn có thể làm được. Nhưng Châu Thanh dường như xuyên qua khoảng cách vài mét, nhìn thấy ảnh đế Trữ đó trong mắt fan hâm mộ, anh ba trong miệng của Phượng Thải Tiêu và những người khác, sếp trong mắt người ở studio, ông chủ Trữ trong giới đầu tư, tất cả dáng vẻ đều biến thành Trữ Khâm Bạch ở trước mặt đây.

Anh lặng lẽ nhìn mình, dưới sự bình tĩnh là tư thế săn mồi mà cuối cùng anh cũng lộ ra.

Châu Thanh cảm thấy mình nên nói gì đó nhưng cuối cùng lại chỉ nghe thấy nơi lồng ngực.

Thình thịch, thình thịch, thình thịch, trái tim dường như lần đầu thuộc về chính mình, đập đến rõ ràng và hiển nhiên.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Cậu Ấy Đến Từ 1945

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook