Chương 66: Ác nữ không muốn quay đầu (Hoàn)
Khanh Dư
23/11/2023
Vì vậy, Dương Kỷ Minh thử nghiệm trên những người khác, tuy nhiên kết quả hoàn toàn khác nhau. Một số giống Đường Miểu, những người còn lại biến thành zom-bie cấp thấp hoàn toàn không có tri giác.
Tám người ở đây là toàn bộ những người thực nghiệm thành công giống Đường Miểu.
Dương Kỷ Minh không tha cho Dương Tiến và Đường Phương cũng thử nghiệm trên người họ nhưng đáng tiếc họ lại không qua khỏi.
Vì Đào Chấn ra mặt nên nhiều người hiểu lầm kẻ giết họ là Đào Chấn.
Hắn ta điên rồ tới mức cho rằng: Nếu con người tình nguyện sống chẳng khác gì một con quái vật thì hắn sẽ biến họ hoàn toàn trở thành xác sống máu lạnh.
Dương Kỷ Minh nhàn nhạt kể về cuộc đời mình cùng lý tưởng hủy diệt thế giới.
Trong mắt hẳn chỉ còn sự hờ hững và lãnh đạm.
Tô Ca cùng đám người Lạc Trạch bước vào, trông thấy Dương Kỷ Minh vẫn bình an vô sự liền thở phào nhẹ nhõm: "Xem ra là tôi luôn xem thường anh."
Đôi mắt Dương Kỷ Minh lúc này mới lóe lên vài tia sáng: "Em tới rồi."
Dương Kỷ Minh bước xuống, đi tới chỗ cô.
Thấy vậy, Lạc Trạch vội tiến lên ngăn lại nhưng nửa đường bị cô ngăn cản: "Anh muốn giết tôi sao?"
Dương Kỷ Minh bật cười, lại sẽ sang hướng khác đi tới trước mặt Đường Miếu.
Người bên cạnh đưa cho anh một bao tay bằng bạc, phía trên từng đầu ngón tay đính những mũi dao nhỏ sắt bén tầm thuốc.
Hắn ta chậm rãi đeo vào, trong lúc mọi người còn đang hoài nghi, hắn ta đã đâm xuyên lồng ngực Đường Miểu.
Chất lỏng màu xanh nhạt mang theo mùi tanh bắn lên gương mặt trắng bệch của hắn ta, máu theo quai hàm góc cạnh chảy dọc xuống.
Đường Miếu chưa kịp hay biết đã bị giết chết.
Nhóm người dị năng giả đi theo Lạc Trạch không khỏi run rầy.
Dương Kỷ Minh rút giấy từ trong túi, chậm rãi lau mặt.
Lúc này, hắn ta mới quay trở lại chỗ Tô Ca: "Cô có sợ tôi không?"
Tô Ca lắc đầu: "Đó là cô ấy nợ anh."
Dương Kỷ Minh ngửa đầu cười lớn, lát sau đôi mắt tràn ngập sát khí: "Vậy những kẻ khác thì sao? Họ chẳng làm gì tôi cả nhưng tôi chỉ muốn giết chết họ. Cô không sợ sao?"
Tô Ca nhìn anh hồi lâu mới chậm chạp lên tiếng, trong ánh mắt cô không chứa đựng chút cảm xúc dư thừa nào cả: "Anh sẽ hạnh phúc sao? Tôi không phải người tốt.
Mục tiêu đời này của tôi là khiến anh hạnh phúc."
Tim Dương Kỷ Minh trật một nhịp, tựa như một tảng búa lớn đập vào lồng ngực hắn, khiến hẳn ta chấn động không nói nên lời: "Vì sao?"
Tô Ca thản nhiên đáp lời: "Vì anh là Dương Kỷ Minh."
"Cần thận!"
Tô Ca đột nhiên xoay người từ phía sau ôm lấy hẳn ta.
Ba tiếng súng vang dội nổ ra liên tiếp tựa như sợ đối phương không chết.
Đào Bách xuất hiện, anh tận mắt chứng kiến Đào Chấn bắn chết người mình yêu.
Giây phút đó đầu óc anh trống rỗng, máu ở ngực cô trào ra như suối.
Anh chỉ biết chạy thật nhanh lấy tay cầm máu cho cô.
Nghĩ là làm, Đào Bách không biết bản thân chạy tới đó bằng cách nào, chỉ biết đôi tay bịt chặt vết thương cho cô run lên từng cơn.
Nhìn sắc mặt Tô Ca mỗi lúc một tái đi, tim anh như bị khoét rỗng.
Anh không quan tâm cô vì ai mà đỡ đạn, cũng không quan tâm ai là hung thủ, anh chỉ biết không ngừng cầu xin cô sống sót, nếu không bản thân chắc chắn sẽ phát điên.
Tô Ca liên tục hộc ra máu, cô cố gắng đưa tay lên chạm vào mặt anh nhưng mãi không thể: "Xin...lối."
Câu nói của Tô Ca vẫn luôn quanh quẩn trong đầu Dương Kỷ Minh, đến tận lúc Tô Ca nằm xuống anh mới nhận thức được mọi chuyện.
Toàn thân Dương Kỷ Minh cứng đờ, chưa bao giờ hắn ta khủng hoảng như vậy. Hắn ta chưa bao giờ hối hận vì những việc mình đã làm, cũng chưa bao giờ cho rằng mình sai.
Nhưng đến tận lúc này, Dương Kỷ Minh mới nhận ra mình là kẻ đáng chết, là quái vật như nhiều người nguyền rủa, ngoại trừ đem bất hạnh cho người khác hắn ta chẳng biết làm gì cả, người duy nhất muốn giúp hắn hạnh phúc lại vì hắn mà chết.
Dương Kỷ Minh ngồi xuống nhìn Tô Ca thở thoi thóp trong lòng Đào Bách.
Bổng nhiên, hắn thấy cô nhìn về phía mình, cánh môi cô mấp máy không phát ra tiếng.
Tuy nhiên, bằng một phép màu nào đó, Dương Kỷ Minh có thể hiểu được.
Cô ấy hỏi: Anh hạnh phúc không?
Dương Kỷ Minh liều mạng gật đầu, cứ như sợ cô không nhìn thấy.
Đào Bách thấy trọng lượng trên tay mình đột nhiên nhẹ hơn. Anh hoảng hốt nhận ra người trước mắt đang dần trong suốt.
Tay anh bất giác siết chặt cố gắng giữ lấy nhưng chỉ chốc lát Tô Ca gần như biến mất trong không khí.
Đào Bách nhìn mãi nhìn mãi cho tới khi đôi mắt dần thoát khỏi mơ màng cùng hoảng sợ, thay vào đó trở nên lạnh lùng, sắc bén.
Anh nở nụ cười đắng chát: Nếu kiếp sau anh sống cực khổ hơn, em có thích anh nhiều hơn chút nào không?
Một viên đạn đột ngột đâm xuyên qua đầu Dương Kỷ Minh.
Lúc Đinh Duyệt xuất hiện, thời không như ngưng lại, chỉ mỗi một mình Đào Bách có động tĩnh.
Anh ta nhìn thấy Dương Kỷ Minh dù đứng trước cái chết vẫn không chút kinh hoảng, thậm chí còn cong môi nở nụ cười giải thoát.
Đinh Duyệt thở dài: "Thiếu chủ hà tất phải tranh giành với tâm ma của chính mình? Người đó còn không phải là thiếu chủ sao?"
Đào Bách vừa liếc mắt qua, Đinh Duyệt đã thức thời im lặng.
"Đi thôi!"
Tám người ở đây là toàn bộ những người thực nghiệm thành công giống Đường Miểu.
Dương Kỷ Minh không tha cho Dương Tiến và Đường Phương cũng thử nghiệm trên người họ nhưng đáng tiếc họ lại không qua khỏi.
Vì Đào Chấn ra mặt nên nhiều người hiểu lầm kẻ giết họ là Đào Chấn.
Hắn ta điên rồ tới mức cho rằng: Nếu con người tình nguyện sống chẳng khác gì một con quái vật thì hắn sẽ biến họ hoàn toàn trở thành xác sống máu lạnh.
Dương Kỷ Minh nhàn nhạt kể về cuộc đời mình cùng lý tưởng hủy diệt thế giới.
Trong mắt hẳn chỉ còn sự hờ hững và lãnh đạm.
Tô Ca cùng đám người Lạc Trạch bước vào, trông thấy Dương Kỷ Minh vẫn bình an vô sự liền thở phào nhẹ nhõm: "Xem ra là tôi luôn xem thường anh."
Đôi mắt Dương Kỷ Minh lúc này mới lóe lên vài tia sáng: "Em tới rồi."
Dương Kỷ Minh bước xuống, đi tới chỗ cô.
Thấy vậy, Lạc Trạch vội tiến lên ngăn lại nhưng nửa đường bị cô ngăn cản: "Anh muốn giết tôi sao?"
Dương Kỷ Minh bật cười, lại sẽ sang hướng khác đi tới trước mặt Đường Miếu.
Người bên cạnh đưa cho anh một bao tay bằng bạc, phía trên từng đầu ngón tay đính những mũi dao nhỏ sắt bén tầm thuốc.
Hắn ta chậm rãi đeo vào, trong lúc mọi người còn đang hoài nghi, hắn ta đã đâm xuyên lồng ngực Đường Miểu.
Chất lỏng màu xanh nhạt mang theo mùi tanh bắn lên gương mặt trắng bệch của hắn ta, máu theo quai hàm góc cạnh chảy dọc xuống.
Đường Miếu chưa kịp hay biết đã bị giết chết.
Nhóm người dị năng giả đi theo Lạc Trạch không khỏi run rầy.
Dương Kỷ Minh rút giấy từ trong túi, chậm rãi lau mặt.
Lúc này, hắn ta mới quay trở lại chỗ Tô Ca: "Cô có sợ tôi không?"
Tô Ca lắc đầu: "Đó là cô ấy nợ anh."
Dương Kỷ Minh ngửa đầu cười lớn, lát sau đôi mắt tràn ngập sát khí: "Vậy những kẻ khác thì sao? Họ chẳng làm gì tôi cả nhưng tôi chỉ muốn giết chết họ. Cô không sợ sao?"
Tô Ca nhìn anh hồi lâu mới chậm chạp lên tiếng, trong ánh mắt cô không chứa đựng chút cảm xúc dư thừa nào cả: "Anh sẽ hạnh phúc sao? Tôi không phải người tốt.
Mục tiêu đời này của tôi là khiến anh hạnh phúc."
Tim Dương Kỷ Minh trật một nhịp, tựa như một tảng búa lớn đập vào lồng ngực hắn, khiến hẳn ta chấn động không nói nên lời: "Vì sao?"
Tô Ca thản nhiên đáp lời: "Vì anh là Dương Kỷ Minh."
"Cần thận!"
Tô Ca đột nhiên xoay người từ phía sau ôm lấy hẳn ta.
Ba tiếng súng vang dội nổ ra liên tiếp tựa như sợ đối phương không chết.
Đào Bách xuất hiện, anh tận mắt chứng kiến Đào Chấn bắn chết người mình yêu.
Giây phút đó đầu óc anh trống rỗng, máu ở ngực cô trào ra như suối.
Anh chỉ biết chạy thật nhanh lấy tay cầm máu cho cô.
Nghĩ là làm, Đào Bách không biết bản thân chạy tới đó bằng cách nào, chỉ biết đôi tay bịt chặt vết thương cho cô run lên từng cơn.
Nhìn sắc mặt Tô Ca mỗi lúc một tái đi, tim anh như bị khoét rỗng.
Anh không quan tâm cô vì ai mà đỡ đạn, cũng không quan tâm ai là hung thủ, anh chỉ biết không ngừng cầu xin cô sống sót, nếu không bản thân chắc chắn sẽ phát điên.
Tô Ca liên tục hộc ra máu, cô cố gắng đưa tay lên chạm vào mặt anh nhưng mãi không thể: "Xin...lối."
Câu nói của Tô Ca vẫn luôn quanh quẩn trong đầu Dương Kỷ Minh, đến tận lúc Tô Ca nằm xuống anh mới nhận thức được mọi chuyện.
Toàn thân Dương Kỷ Minh cứng đờ, chưa bao giờ hắn ta khủng hoảng như vậy. Hắn ta chưa bao giờ hối hận vì những việc mình đã làm, cũng chưa bao giờ cho rằng mình sai.
Nhưng đến tận lúc này, Dương Kỷ Minh mới nhận ra mình là kẻ đáng chết, là quái vật như nhiều người nguyền rủa, ngoại trừ đem bất hạnh cho người khác hắn ta chẳng biết làm gì cả, người duy nhất muốn giúp hắn hạnh phúc lại vì hắn mà chết.
Dương Kỷ Minh ngồi xuống nhìn Tô Ca thở thoi thóp trong lòng Đào Bách.
Bổng nhiên, hắn thấy cô nhìn về phía mình, cánh môi cô mấp máy không phát ra tiếng.
Tuy nhiên, bằng một phép màu nào đó, Dương Kỷ Minh có thể hiểu được.
Cô ấy hỏi: Anh hạnh phúc không?
Dương Kỷ Minh liều mạng gật đầu, cứ như sợ cô không nhìn thấy.
Đào Bách thấy trọng lượng trên tay mình đột nhiên nhẹ hơn. Anh hoảng hốt nhận ra người trước mắt đang dần trong suốt.
Tay anh bất giác siết chặt cố gắng giữ lấy nhưng chỉ chốc lát Tô Ca gần như biến mất trong không khí.
Đào Bách nhìn mãi nhìn mãi cho tới khi đôi mắt dần thoát khỏi mơ màng cùng hoảng sợ, thay vào đó trở nên lạnh lùng, sắc bén.
Anh nở nụ cười đắng chát: Nếu kiếp sau anh sống cực khổ hơn, em có thích anh nhiều hơn chút nào không?
Một viên đạn đột ngột đâm xuyên qua đầu Dương Kỷ Minh.
Lúc Đinh Duyệt xuất hiện, thời không như ngưng lại, chỉ mỗi một mình Đào Bách có động tĩnh.
Anh ta nhìn thấy Dương Kỷ Minh dù đứng trước cái chết vẫn không chút kinh hoảng, thậm chí còn cong môi nở nụ cười giải thoát.
Đinh Duyệt thở dài: "Thiếu chủ hà tất phải tranh giành với tâm ma của chính mình? Người đó còn không phải là thiếu chủ sao?"
Đào Bách vừa liếc mắt qua, Đinh Duyệt đã thức thời im lặng.
"Đi thôi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.