Chương 16: Các cậu rất kỳ quái
Angelina
23/12/2016
Hồi ức vốn mơ hồ lại trở lên rõ ràng, là chuyện cách đây rất lâu, lâu đến nỗi Kha Bố gần như đã quên mất. Có lẽ khi tập huấn quân sự cậu nói chuyện với Tô Ấu Ngôn, Chi Lý bật cười, khiến cậu nhớ tới lúc hai người lần đầu tiên gặp nhau. Kha Bố không kịp đắm chìm trong hồi ức, Chu Hân Hợp lo lắng nhìn Kha Bố: “Kha Bố, không sao chứ? Cho dù cậu có ý với Chi Lý, nhưng không thể sống trong thế giới tưởng tượng của mình, sẽ có hại với thân thể.”
“Những gì tớ nói là thật!! Không tin các cậu hỏi hắn.” Hóa ra không ai tin cả, rất đả kích đó, mọi người đều nhìn về phía Chi Lý, Kha Bố đáy lòng sợ hãi, nếu giờ Chi Lý phủ nhận, cảm thấy năm đó chỉ là chơi đùa không nhớ rõ, không đặt ở trong lòng, vậy Kha Bố thật sự không biết nói gì để lấp liếm cho qua.
“Nhanh, Chi Lý, hung hăng đả kích cậu ấy!”
Chi Lý từ chối cho ý kiến nhún nhún vai: “E rằng không có cách nào, lần này cậu ấy nói thật.” Người nào đó tâm tình thả lỏng, những người còn lại thì dậy sóng, vốn tưởng Kha Bố đang nói giỡn, ai mà ngờ Chi Lý lại nghiệm chứng đó là thật. Kha Bố thì lại có cảm giác thỏa mãn, hư vinh cùng cảm giác thành tựu nho nhỏ.
Bao câu hỏi dồn dập đổ lên đầu Kha Bố, Kha Bố chậm rãi đơn giản trần thuật lại mọi chuyện, cuối cùng Sở Hạo Vũ cười nói: “Cái gì a, chỉ là đùa thôi mà, các cậu thế đâu thể tính là kết giao, dọa tớ sợ nhảy dựng.”
“Tớ đã nói là không giống những gì các cậu nghĩ mà, chỉ trên danh nghĩa thôi.” Về phần tại sao bây giờ mới nói ra, Kha Bố chung quy cảm thấy đây là lúc nên khai thật, hai người dù sao cũng đã lớn, sớm muộn cũng có một ngày, Chi Lý bị người khác đoạt mất. Các bạn học khác bắt đầu lục tục tiến vào phòng, chuông vang lên, Ứng Tu Kiệt ném hộp sữa đi: “Tớ phải về dùng cả tháng để tiêu hóa chuyện này.” Mọi người cũng theo đó tản ra, Chi Lý đứng dậy, đi đến phía sau Kha Bố: “Có nên cảm ơn tớ không?”
“Cái gì?!”
Đầu ngón tay của Chi Lý khẽ chạm vào vị trí trái tim của Kha Bố: “Thỏa mãn chút thành tựu và hư vinh nho nhỏ của cậu.” Kha Bố giật mình che ngực mình, hắn không chỉ phát hiện cảm giác của mình, mà còn dùng một câu nói duy nhất để khái quát! Hai má cậu đỏ ửng: “Tớ, tớ không hiểu được ngôn ngữ của ma quỷ!” Dứt lời quay về hướng chỗ ngồi của mình.
Xong mấy tiết buổi chiều, Kha Bố trở lại phòng ngủ, Sở Hạo Vũ không có ở đó, chờ cậu lại là Công Chu sắc mặt khó coi, thấy biểu tình của Công Chu cậu cũng đoán được kha khá cậu ta muốn nói gì, Kha Bố ném sách lên giường: “Tớ đã nói rồi, không phải tớ thật sự kết giao với Chi Lý.”
“Nhưng mà, cậu không cảm thấy kỳ quái à?” Công Chu tựa hồ còn chưa khôi phục lại từ nỗi khiếp sợ ban nãy, cả buổi sáng cậu bị kích động, vốn cho rằng chỉ Kha Bố mới có suy nghĩ ấy với Chi Lý, mà không ngờ ngay cả Chi Lý cũng cam chịu quan hệ giữa hai người, điều này khiến cậu không chấp nhận được.
“Kỳ quái ở chỗ nào?”
“Rất nhiều, Kha Bố, cậu thích Chi Lý à?” Công Chu nhìn chăm chú mặt đất hỏi, Kha Bố khựng lại đôi chút, cổ họng khô khốc: “Sao có thể, tớ đã nói…”
“Nói dối!” Công Chu cắt ngang lời Kha Bố: “Lúc trước có lẽ là nhất thời xúc động chơi đùa, nhưng khi bình tĩnh lại có thể nói rõ ràng ra mà, vì sao bao nhiêu năm qua vẫn duy trì trò đùa không nên này, vì sao rành rành không thích nhưng vẫn chịu đựng cái danh nghĩa kết giao cùng Chi Lý, cậu đã sợ cô đơn sao không thẳng thắn dứt khoát lấy thân phận bạn bè ở cạnh nhau, tẩt cả rất kỳ quái không phải sao? Các cậu nói đó chỉ là đoạn tình cảm giả dối, tồn tại nhiều điểm kỳ lạ như vậy chẳng lẽ cậu không phát hiện ra? Tất cả đều là dối trá, được tạo nên bởi lời nói dối, xây dựng từ lời nói dối.” Công Chu càng nói càng kích động, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng. Ngôn ngữ là vũ khí sắc bén, đâm vào lòng khiến Kha Bố đau đớn, cậu ngồi ở mép giường, không trả lời, thì ra, ngay cả Công Chu cũng đã nhìn thấu, hiệp nghị trăm ngàn sơ hở này.
“Cậu đã không thích Chi Lý, vài ngày nữa là sinh nhật tớ có thể bảo Chi Lý ở cạnh tớ không, chỉ cần một ngày thôi cũng được. Nói ra có lẽ cậu sẽ cười, sinh nhật hàng năm đều là một đám bạn bè giả dối vây quanh, hồi học cấp 3 tớ kết giao cùng một học trưởng, khi những người đó biết được liền đồn đại rất khó nghe, nói tớ rất ghê tởm. Nhưng mà, tớ nghĩ Chi Lý đại nhân biết tớ thích hắn, hắn không hề dùng ánh mắt kỳ quái nhìn tớ, vẫn như thường qua lại với nhau, không xa lánh, cũng không đến gần. Nguyện vọng duy nhất của tớ vào sinh nhật năm nay là muốn ở bên cạnh hắn, cho dù hắn sẽ không thích tớ.”
“Được thôi, không sao cả, các cậu có thể ở bên nhau, các cậu có thể vui vẻ trong thế giới của hai người.” Kha Bố nhìn chằm chằm Công Chu, Công Chu thoáng sửng sốt. Kha Bố tiếp tục nói: “Cậu cho rằng tớ sẽ nói với cậu như vậy à? Từ ngày đâu tiên quen biết nhau tớ đã nói rồi, tớ không phải người tốt bụng gì cho cam, ai lại chẳng có quá khứ đau khổ, dùng sự thương xót để có được tình yêu cậu cảm thấy vĩ đại lắm à? Không được nha, Chi Lý không được nha.”
“Cậu nghĩ mình có tư cách nói tôi à?”
Kha Bố nhăn mặt nhíu mày, sai rồi, sai ở đâu rồi. Bản thân lúc trước không hề muốn tình yêu, chỉ muốn tìm một ai đó để tâm sự, chỉ muốn có người ở bên cạnh. Cũng không phải dùng sự đáng thương của mình đổi lấy gì cả, sau đó mình không biểu lộ cảm xúc ấy ra nữa, không yêu cầu Chi Lý điều gì nữa, Chi Lý rõ ràng có thể bỏ rơi mình.
“Đương nhiên, kỳ thực tôi không tất yếu phải hỏi cậu, tôi chỉ cần hỏi Chi Lý.” Công Chu đi về phía cửa, mở cửa ra quay đầu lại: “Cậu có sợ không, Kha Bố? Chi Lý không bỏ rơi cậu có thể là vì một lý do, là lý do cậu sợ nhất, hắn vì thương hại cậu mới tiếp tục hiệp nghị này. Còn một điều nữa, cậu đã nghĩ tới chưa? Có lẽ không phải hắn không muốn chia tay, chỉ đang đợi cậu nói ra trước mà thôi, tránh cho cậu bị tổn thương.” Cửa đóng lại, Kha Bố ngã vật xuống giường cười rộ lên, ôm bụng cười rộ lên. Khi nào thì bắt đầu thích Chi Lý? Nắm ngoái, năm kia, hay là sớm hơn thế? Tiếng cười của Kha Bố dần dần ngừng lại, luôn mồm nói người khác, ngay cả bản thân dưới tình huống vô ý thức cũng muốn trói buộc Chi Lý sao? Thật hy vọng tất cả đều là giả, thật hy vọng lúc trước không cầu xin hắn đừng đi, thì bây giờ ít nhất có thể đúng lý hợp tình nói Chi Lý tự nguyện, chứ không phải bởi vì ai đó mà đồng ý. Không thể phản bác những gì Công Chu nói, chẳng lẽ đúng như lời Chi Lý, người không hiểu gì cả chính là mình.
Kha Bố mơ mơ màng màng thiếp đi, mơ thấy quá khứ. Ngày tốt nghiệp trung học, mây trắng trôi trên bầu trời xanh trong, đám học sinh vui đùa náo loạn tốp năm tốp ba tại sân trường, có vui vẻ, có ảo não. Kha Bố chán muốn chết đứng ở cổng trường đợi ba đến đón. Chi Lý giống như một nét bút di động rất đẹp trong toàn bộ khung cảnh, bộ quần áo của hắn nhăn nhăn nhúm nhúm.
“Quần áo của cậu làm sao vậy?” Kha Bố đùa nghịch di động đi về phía Chi Lý hỏi.
“Khi xuống lầu bị đám con gái vây lại giật cúc áo.”
“Được hoan nghênh thật đúng là khác biệt, cúc áo thứ hai của tớ vẫn kiên trì sừng sững ở đó, thật là khó hiểu, rõ ràng đều là con trai, đãi ngộ lại kém xa như vậy.”
Chi Lý cởi áo, ném lên đầu Kha Bố: “Cúc áo không cho cậu được nữa rồi, thôi thì cầm luôn cái áo đi.” Kha Bố túm lấy cái áo, hung tợn nói: “Đừng đùa, cái tính này của cậu cũng nên sửa đi.”
“Làm điều kiện trao đổi.” Chi Lý vươn tay ra giật lấy cúc áo thứ hai của Kha Bố, thấy Chi Lý đanh định bỏ đi, Kha Bố tức giận nghiến răng: “Chi Lý, áo này tớ mới mặc hai lần !! Đừng tưởng không bồi thường tiền tớ sẽ bỏ qua cho cậu.” Chi Lý dùng ngón tay thon dài đùa bỡn cúc áo, nghiêng đầu: “Đúng rồi, tớ định học ở Thánh Kiệt, cậu muốn tới đó không?”
“Cậu bảo tớ đi, thì tớ phải đi chắc.”
“Tớ bảo cậu đi, cậu sẽ đi.” Cái tên khốn này, luôn nói theo ý mình, nếu phản bác chút, hắn càng cãi hăng hơn! Thật sự là không cam tâm.
Nhìn bóng dáng Chi Lý cách mình càng ngày càng xa, Kha Bố từ trong mộng tỉnh lại. Lúc này rồi mà vẫn còn có thể mơ thấy trước kia, mình cũng thực nực cười. Cậu cúi đầu nhìn bàn tay mình, đường vân tay vặn vẹo. Rõ ràng lúc trước đã nói sẽ để Chi Lý đi, là cái tay này gắt gao không buông, đôi tay chết tiệt, đôi tay chết tiệt chỉ nghe theo trái tim.
“Những gì tớ nói là thật!! Không tin các cậu hỏi hắn.” Hóa ra không ai tin cả, rất đả kích đó, mọi người đều nhìn về phía Chi Lý, Kha Bố đáy lòng sợ hãi, nếu giờ Chi Lý phủ nhận, cảm thấy năm đó chỉ là chơi đùa không nhớ rõ, không đặt ở trong lòng, vậy Kha Bố thật sự không biết nói gì để lấp liếm cho qua.
“Nhanh, Chi Lý, hung hăng đả kích cậu ấy!”
Chi Lý từ chối cho ý kiến nhún nhún vai: “E rằng không có cách nào, lần này cậu ấy nói thật.” Người nào đó tâm tình thả lỏng, những người còn lại thì dậy sóng, vốn tưởng Kha Bố đang nói giỡn, ai mà ngờ Chi Lý lại nghiệm chứng đó là thật. Kha Bố thì lại có cảm giác thỏa mãn, hư vinh cùng cảm giác thành tựu nho nhỏ.
Bao câu hỏi dồn dập đổ lên đầu Kha Bố, Kha Bố chậm rãi đơn giản trần thuật lại mọi chuyện, cuối cùng Sở Hạo Vũ cười nói: “Cái gì a, chỉ là đùa thôi mà, các cậu thế đâu thể tính là kết giao, dọa tớ sợ nhảy dựng.”
“Tớ đã nói là không giống những gì các cậu nghĩ mà, chỉ trên danh nghĩa thôi.” Về phần tại sao bây giờ mới nói ra, Kha Bố chung quy cảm thấy đây là lúc nên khai thật, hai người dù sao cũng đã lớn, sớm muộn cũng có một ngày, Chi Lý bị người khác đoạt mất. Các bạn học khác bắt đầu lục tục tiến vào phòng, chuông vang lên, Ứng Tu Kiệt ném hộp sữa đi: “Tớ phải về dùng cả tháng để tiêu hóa chuyện này.” Mọi người cũng theo đó tản ra, Chi Lý đứng dậy, đi đến phía sau Kha Bố: “Có nên cảm ơn tớ không?”
“Cái gì?!”
Đầu ngón tay của Chi Lý khẽ chạm vào vị trí trái tim của Kha Bố: “Thỏa mãn chút thành tựu và hư vinh nho nhỏ của cậu.” Kha Bố giật mình che ngực mình, hắn không chỉ phát hiện cảm giác của mình, mà còn dùng một câu nói duy nhất để khái quát! Hai má cậu đỏ ửng: “Tớ, tớ không hiểu được ngôn ngữ của ma quỷ!” Dứt lời quay về hướng chỗ ngồi của mình.
Xong mấy tiết buổi chiều, Kha Bố trở lại phòng ngủ, Sở Hạo Vũ không có ở đó, chờ cậu lại là Công Chu sắc mặt khó coi, thấy biểu tình của Công Chu cậu cũng đoán được kha khá cậu ta muốn nói gì, Kha Bố ném sách lên giường: “Tớ đã nói rồi, không phải tớ thật sự kết giao với Chi Lý.”
“Nhưng mà, cậu không cảm thấy kỳ quái à?” Công Chu tựa hồ còn chưa khôi phục lại từ nỗi khiếp sợ ban nãy, cả buổi sáng cậu bị kích động, vốn cho rằng chỉ Kha Bố mới có suy nghĩ ấy với Chi Lý, mà không ngờ ngay cả Chi Lý cũng cam chịu quan hệ giữa hai người, điều này khiến cậu không chấp nhận được.
“Kỳ quái ở chỗ nào?”
“Rất nhiều, Kha Bố, cậu thích Chi Lý à?” Công Chu nhìn chăm chú mặt đất hỏi, Kha Bố khựng lại đôi chút, cổ họng khô khốc: “Sao có thể, tớ đã nói…”
“Nói dối!” Công Chu cắt ngang lời Kha Bố: “Lúc trước có lẽ là nhất thời xúc động chơi đùa, nhưng khi bình tĩnh lại có thể nói rõ ràng ra mà, vì sao bao nhiêu năm qua vẫn duy trì trò đùa không nên này, vì sao rành rành không thích nhưng vẫn chịu đựng cái danh nghĩa kết giao cùng Chi Lý, cậu đã sợ cô đơn sao không thẳng thắn dứt khoát lấy thân phận bạn bè ở cạnh nhau, tẩt cả rất kỳ quái không phải sao? Các cậu nói đó chỉ là đoạn tình cảm giả dối, tồn tại nhiều điểm kỳ lạ như vậy chẳng lẽ cậu không phát hiện ra? Tất cả đều là dối trá, được tạo nên bởi lời nói dối, xây dựng từ lời nói dối.” Công Chu càng nói càng kích động, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng. Ngôn ngữ là vũ khí sắc bén, đâm vào lòng khiến Kha Bố đau đớn, cậu ngồi ở mép giường, không trả lời, thì ra, ngay cả Công Chu cũng đã nhìn thấu, hiệp nghị trăm ngàn sơ hở này.
“Cậu đã không thích Chi Lý, vài ngày nữa là sinh nhật tớ có thể bảo Chi Lý ở cạnh tớ không, chỉ cần một ngày thôi cũng được. Nói ra có lẽ cậu sẽ cười, sinh nhật hàng năm đều là một đám bạn bè giả dối vây quanh, hồi học cấp 3 tớ kết giao cùng một học trưởng, khi những người đó biết được liền đồn đại rất khó nghe, nói tớ rất ghê tởm. Nhưng mà, tớ nghĩ Chi Lý đại nhân biết tớ thích hắn, hắn không hề dùng ánh mắt kỳ quái nhìn tớ, vẫn như thường qua lại với nhau, không xa lánh, cũng không đến gần. Nguyện vọng duy nhất của tớ vào sinh nhật năm nay là muốn ở bên cạnh hắn, cho dù hắn sẽ không thích tớ.”
“Được thôi, không sao cả, các cậu có thể ở bên nhau, các cậu có thể vui vẻ trong thế giới của hai người.” Kha Bố nhìn chằm chằm Công Chu, Công Chu thoáng sửng sốt. Kha Bố tiếp tục nói: “Cậu cho rằng tớ sẽ nói với cậu như vậy à? Từ ngày đâu tiên quen biết nhau tớ đã nói rồi, tớ không phải người tốt bụng gì cho cam, ai lại chẳng có quá khứ đau khổ, dùng sự thương xót để có được tình yêu cậu cảm thấy vĩ đại lắm à? Không được nha, Chi Lý không được nha.”
“Cậu nghĩ mình có tư cách nói tôi à?”
Kha Bố nhăn mặt nhíu mày, sai rồi, sai ở đâu rồi. Bản thân lúc trước không hề muốn tình yêu, chỉ muốn tìm một ai đó để tâm sự, chỉ muốn có người ở bên cạnh. Cũng không phải dùng sự đáng thương của mình đổi lấy gì cả, sau đó mình không biểu lộ cảm xúc ấy ra nữa, không yêu cầu Chi Lý điều gì nữa, Chi Lý rõ ràng có thể bỏ rơi mình.
“Đương nhiên, kỳ thực tôi không tất yếu phải hỏi cậu, tôi chỉ cần hỏi Chi Lý.” Công Chu đi về phía cửa, mở cửa ra quay đầu lại: “Cậu có sợ không, Kha Bố? Chi Lý không bỏ rơi cậu có thể là vì một lý do, là lý do cậu sợ nhất, hắn vì thương hại cậu mới tiếp tục hiệp nghị này. Còn một điều nữa, cậu đã nghĩ tới chưa? Có lẽ không phải hắn không muốn chia tay, chỉ đang đợi cậu nói ra trước mà thôi, tránh cho cậu bị tổn thương.” Cửa đóng lại, Kha Bố ngã vật xuống giường cười rộ lên, ôm bụng cười rộ lên. Khi nào thì bắt đầu thích Chi Lý? Nắm ngoái, năm kia, hay là sớm hơn thế? Tiếng cười của Kha Bố dần dần ngừng lại, luôn mồm nói người khác, ngay cả bản thân dưới tình huống vô ý thức cũng muốn trói buộc Chi Lý sao? Thật hy vọng tất cả đều là giả, thật hy vọng lúc trước không cầu xin hắn đừng đi, thì bây giờ ít nhất có thể đúng lý hợp tình nói Chi Lý tự nguyện, chứ không phải bởi vì ai đó mà đồng ý. Không thể phản bác những gì Công Chu nói, chẳng lẽ đúng như lời Chi Lý, người không hiểu gì cả chính là mình.
Kha Bố mơ mơ màng màng thiếp đi, mơ thấy quá khứ. Ngày tốt nghiệp trung học, mây trắng trôi trên bầu trời xanh trong, đám học sinh vui đùa náo loạn tốp năm tốp ba tại sân trường, có vui vẻ, có ảo não. Kha Bố chán muốn chết đứng ở cổng trường đợi ba đến đón. Chi Lý giống như một nét bút di động rất đẹp trong toàn bộ khung cảnh, bộ quần áo của hắn nhăn nhăn nhúm nhúm.
“Quần áo của cậu làm sao vậy?” Kha Bố đùa nghịch di động đi về phía Chi Lý hỏi.
“Khi xuống lầu bị đám con gái vây lại giật cúc áo.”
“Được hoan nghênh thật đúng là khác biệt, cúc áo thứ hai của tớ vẫn kiên trì sừng sững ở đó, thật là khó hiểu, rõ ràng đều là con trai, đãi ngộ lại kém xa như vậy.”
Chi Lý cởi áo, ném lên đầu Kha Bố: “Cúc áo không cho cậu được nữa rồi, thôi thì cầm luôn cái áo đi.” Kha Bố túm lấy cái áo, hung tợn nói: “Đừng đùa, cái tính này của cậu cũng nên sửa đi.”
“Làm điều kiện trao đổi.” Chi Lý vươn tay ra giật lấy cúc áo thứ hai của Kha Bố, thấy Chi Lý đanh định bỏ đi, Kha Bố tức giận nghiến răng: “Chi Lý, áo này tớ mới mặc hai lần !! Đừng tưởng không bồi thường tiền tớ sẽ bỏ qua cho cậu.” Chi Lý dùng ngón tay thon dài đùa bỡn cúc áo, nghiêng đầu: “Đúng rồi, tớ định học ở Thánh Kiệt, cậu muốn tới đó không?”
“Cậu bảo tớ đi, thì tớ phải đi chắc.”
“Tớ bảo cậu đi, cậu sẽ đi.” Cái tên khốn này, luôn nói theo ý mình, nếu phản bác chút, hắn càng cãi hăng hơn! Thật sự là không cam tâm.
Nhìn bóng dáng Chi Lý cách mình càng ngày càng xa, Kha Bố từ trong mộng tỉnh lại. Lúc này rồi mà vẫn còn có thể mơ thấy trước kia, mình cũng thực nực cười. Cậu cúi đầu nhìn bàn tay mình, đường vân tay vặn vẹo. Rõ ràng lúc trước đã nói sẽ để Chi Lý đi, là cái tay này gắt gao không buông, đôi tay chết tiệt, đôi tay chết tiệt chỉ nghe theo trái tim.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.