Chương 18: Đây là lần đầu tiên của Kha Bố
Angelina
23/12/2016
“Cậu đừng hiểu lầm, chỉ muốn thử một lần xem sao, nếu đối phương có người mà mình thích sẽ lập tức chia tay, cho dù kết giao tớ cũng không đưa ra mấy yêu cầu kỳ quái, chỉ trên danh nghĩa mà thôi, tớ chỉ tò mò hai thằng con trai thật sự có thể kết giao được không ấy mà.” Theo như hiệp nghị, giờ song phương đều có người mình thích, cho nên cũng tới lúc chia tay rồi, để trò đùa kia dừng lại tại đây. Chia tay để một lần nữa ở bên nhau, lần này là thật.
“Âm mưu lớn nhất đời này của cậu chính là khiến tớ không cẩn thận thích một thằng con trai, lại còn là cậu.” Kha Bố nói dối chẳng mấy bùi tai.
“Đúng là càng lớn càng không đáng yêu, lúc trước là ai khóc lóc xin tớ đừng đi.”
“Đừng có đâm chọt vết sẹo của người ta!!”
Khôi phục lại từ sự xúc động Kha Bố đẩy Chi Lý ra, bảo trì khoảng cách với hắn, hắng giọng nói: “Hiện tại chúng ta được coi là chính thức kết giao đi, cậu có biết trở thành người yêu của nhau rồi chuyện đầu tiên cần làm là gì không?”
“Lên giường.” Chi Lý ôm lấy Kha Bố ném xuống giường.
“Vớ vẩn! Tớ đang nhắc tới hứa hẹn.” Có đôi lúc Kha Bố truyền thống đến bất ngờ.
“Đó là cái gì.” Cố tình lại gặp phải cái người luôn giả ngu, Chi Lý khóa ngồi trên người Kha Bố, bắt đầu cởi cúc áo. Kha Bố kinh hoàng phủ chăn lên hai người: “Ban ngày ban mặt, cậu kiềm chế chút được không, chẳng may có ai vào thì sao.” Dự tính ban đầu của Kha Bố khi phủ chăn thứ nhất là không muốn người khác đột nhiên xông vào liền bắt gặp cảnh tượng kỳ quái này, thứ hai là có chút xấu hổ không muốn để Chi Lý nhìn thấy mặt mình. Nhưng mà, trăm triệu lần không ngờ tới, cậu đang từng bước tiến tới sai lầm lớn nhất trong cuộc đời, hơn nữa còn phải trả giá đắt cộng thêm hồi ức kinh hoàng. Kha Bố trong chăn giãy dụa, cái chăn bởi vì động tác của hai người mà không ngừng biến hóa hình dáng.
“Đừng lộn xộn.” Mặc kệ Chi Lý hạ mệnh lệnh, việc này liên quan đến lần đầu tiên, Kha Bố sao có thể khuất phục dễ dàng, càng thêm ầm ĩ hơn, không gian tối tăm nhỏ hẹp trong chăn khiến Kha Bố càng ngày càng khó thở, nóng đến phát hoảng, mồ hôi thấm ướt quần áo. Cậu đột ngột nhận ra một việc cực kỳ chết người, quả nhiên, Chi Lý ngồi yên trên người cậu không nhúc nhích. Kha Bố hé một góc chăn lên cho ánh sáng len vào, nương theo tia sáng thấy được khuôn mặt của Chi Lý.
“Chi, Chi Lý, cậu hãy nghe tớ nói, gần đây tớ mới nghe được vài mẩu chuyện hài, tớ kể cho cậu nghe nhé?” Kha Bố cũng thật giỏi, nghĩ ra phương pháp để hạ nhiệt độ, Chi Lý đặt đầu Kha Bố lên gối: “Cậu tự hỏi mình xem, giờ là lúc nên kể chuyện cười à?”
“Cậu bình tĩnh một chút.”
“Đã vậy, việc đi cùng thằng khác dùng cái mông khốn kiếp của cậu bồi thường đi.” Chi Lý cúi người, khẽ cắn môi dưới của Kha Bố. Kha Bố rốt cuộc từ bỏ giãy dụa, tuyệt vọng nhắm mắt lại, trên thế gian này còn gì có thể ngăn được Chi Lý đang hắc hóa. Kha Bố hai mắt vô thân phối hợp nhấc tay lên để Chi Lý cởi áo của mình, lại phối hợp nhấc chân lên để Chi Lý cởi quần của cậu, xem ra, nếu có thằng nào tiến vào chỉ có một con đường là giết người diệt khẩu. Chi Lý vỗ vỗ mặt Kha Bố: “Vẻ mặt này của cậu là sao? Không vui?”
“Không, không, tớ vui đến phát khóc rồi đây.”
“Vẻ mặt phiến tình chút, nghe thấy chưa.” Ngón tay của Chi Lý vuốt ve cổ Kha Bố, tay còn lại sờ soạng qua lại phía trong đùi, Kha Bố không kiềm chế được, khôi phục khát vọng, đầu lưỡi Chi Lý liếm láp cổ cậu, xúc cảm ẩm ướt không ngừng đi xuống, tiếng than nhẹ của Kha Bố khó có thể ức chế bật thốt ra từ kẽ răng, bàn tay xuyên qua mái tóc của Chi Lý: “Ách hừ ─ a ─ aha ─”
“Giang rộng chân ra cho tớ, rộng chút nữa!”
Ngón tay xâm nhập khiến Kha Bố không ngừng co rút, lý trí cơ hồ bị tiêu diệt, muốn chạm vào hắn, muốn được hắn chạm vào, muốn yêu hắn, muốn được hắn yêu, muốn tất cả của Chi Lý, khuôn mặt mê người, thân thể mê người, nụ cười tươi sáng, tình cách phiền toái. Thế nhưng dưới cảm quan kích thích nguyên thủy nhất, Kha Bố mới rõ ràng nhận ra, cho dù Chi Lý tốt hay xấu, cậu đều yêu hắn muốn điên lên được.
“Aha ── a ── a ── đừng hòng ── đừng hòng nói cho cậu nghe ──”
Chi Lý kéo khóa quân, thả ra dục vọng sớm không thể kiềm chế, chậm rãi tiến vào nơi ấm áp kia, cảm giác nóng bóng bao vây lấy hắn, co rút lại khiến Chi Lý gần như đánh mất bình tĩnh, thầm muốn tiến vào sâu hơn, muốn nghe tiếng rên rỉ của người dưới thân. Hai tay hắn siết chặt lấy thắt lưng của Kha Bố: “Gọi tên của tớ.”
“A ── Chi Lý ── thoải mái ── Chi Lý ──” Lần này tuyệt đối không phải vì muốn phối hợp với Chi Lý, mà xuất phát từ chính bản năng của cậu, cậu cảm thấy dị vật trong cơ thể trướng to thêm vài phần.
“A a ── a a ── nhẹ thôi, bên trong, sẽ, sẽ hỏng mất.”
“Không sao cả.”
“Cậu đương nhiên chả sao cả!!”
“Cậu cái tên khốn kiếp này, đừng nói mấy lời vô dụng, mau rên.” Hạ thân Chi Lý càng thêm dùng sức.
“A───”
“Rên cho có à.”
“A a a a ───”
Chi Lý nhíu mày càng ra sức cày cấy, Kha Bố hai chân gập vào có chút không thừa nhận nổi nữa, đặt hai tay lên ngực Chi Lý, gò má phiếm hồng, đôi mắt mờ sương tản mát mị hoặc, dùng vẻ mặt cam chịu nhìn chằm chằm Chi Lý: “A a── Chi Lý ── nhẹ thôi ──” Chi Lý thoáng sửng sốt, lập tức khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười vừa lòng.
Kha Bố không biết bản thân bị tàn sát bao lần mà vẫn kéo dài hơi tàn sống sót, trong đầu vẫn còn quanh quẩn lời nói của Chi Lý. “Thắt lưng hạ xuống chút, mông nhếch lên.” “Cậu cũng nhanh quá đấy” “Khốn kiếp, tập trung cho tớ” “Nâng chân lên, mau”, Kha Bố mắt nhắm mắt mở, ôm lấy cánh tay mình, hiện tại toàn thân cao thấp động đậy được chỉ có đầu và tay. Lần đầu tiên của mình tuy chưa từng nghĩ sẽ tốt đẹp, nhưng không hề muốn nó được tiến hành bằng cách thức gần như là cường bạo này.
Chi Lý vươn tay kéo Kha Bố vào lòng.
“Đau, đau, đau, …”
“Ồn cái gì, lần sau sẽ thoải mái.”
“Nói như cậu rất vô trách nhiệm, cậu thỏa mãn quá còn gì.” Kha Bố oán giận.
“Cậu còn chưa thỏa mãn à?”
“Ý tớ không phải như vậy!!” Kha Bố ảo não cọ xát trong ngực Chi Lý, cuối cùng nhẹ nhàng nói: “Để đưa tiễn lần đầu của tớ, tốt nhất cậu nên chịu trách nhiệm, bằng không cho dù tớ chết cũng sẽ không buông tha cho cậu, hóa thành quỷ quấn lấy cậu.”
“Tới tìm tớ lần nào thượng cậu lần đó.”
“….”
Sáng hôm sau, Kha Bố từ trên giường đứng dậy chuẩn bị đi tắm, vừa cởi áo ra, liền phát hiện Sở Hạo Vũ mặt mày xanh lét nhìn chằm chằm thân thể của cậu.
“Làm gì vậy, đừng thèm nhỏ dãi tớ.”
Sở Hạo Vũ hét lên lao ra khỏi phòng: “Chi Lý, không tốt đâu!! Kha Bố mắc bệnh giang mai!! Ngàn vạn lần đừng lên giường với cậu ta!!! Sẽ bị lây bệnh đó!!”
“Vương bát đản! Hét cái gì mà hét.” Kha Bố tức giận nghiến răng, rốt cuộc nổi điên gì vậy, cậu cúi đầu, phát hiện trên bụng mình đều là ấn ký màu đỏ, vọt tới trước gương, má trái, trên cổ tất cả đều là dấu hôn Chi Lý lưu lại ngày hôm qua!
“Chi Lý là hỗn đản!! Chi Lý là tên đại hỗn đản!! Chi Lý là tên hỗn đản nhất trên thế giới này!!”
“Âm mưu lớn nhất đời này của cậu chính là khiến tớ không cẩn thận thích một thằng con trai, lại còn là cậu.” Kha Bố nói dối chẳng mấy bùi tai.
“Đúng là càng lớn càng không đáng yêu, lúc trước là ai khóc lóc xin tớ đừng đi.”
“Đừng có đâm chọt vết sẹo của người ta!!”
Khôi phục lại từ sự xúc động Kha Bố đẩy Chi Lý ra, bảo trì khoảng cách với hắn, hắng giọng nói: “Hiện tại chúng ta được coi là chính thức kết giao đi, cậu có biết trở thành người yêu của nhau rồi chuyện đầu tiên cần làm là gì không?”
“Lên giường.” Chi Lý ôm lấy Kha Bố ném xuống giường.
“Vớ vẩn! Tớ đang nhắc tới hứa hẹn.” Có đôi lúc Kha Bố truyền thống đến bất ngờ.
“Đó là cái gì.” Cố tình lại gặp phải cái người luôn giả ngu, Chi Lý khóa ngồi trên người Kha Bố, bắt đầu cởi cúc áo. Kha Bố kinh hoàng phủ chăn lên hai người: “Ban ngày ban mặt, cậu kiềm chế chút được không, chẳng may có ai vào thì sao.” Dự tính ban đầu của Kha Bố khi phủ chăn thứ nhất là không muốn người khác đột nhiên xông vào liền bắt gặp cảnh tượng kỳ quái này, thứ hai là có chút xấu hổ không muốn để Chi Lý nhìn thấy mặt mình. Nhưng mà, trăm triệu lần không ngờ tới, cậu đang từng bước tiến tới sai lầm lớn nhất trong cuộc đời, hơn nữa còn phải trả giá đắt cộng thêm hồi ức kinh hoàng. Kha Bố trong chăn giãy dụa, cái chăn bởi vì động tác của hai người mà không ngừng biến hóa hình dáng.
“Đừng lộn xộn.” Mặc kệ Chi Lý hạ mệnh lệnh, việc này liên quan đến lần đầu tiên, Kha Bố sao có thể khuất phục dễ dàng, càng thêm ầm ĩ hơn, không gian tối tăm nhỏ hẹp trong chăn khiến Kha Bố càng ngày càng khó thở, nóng đến phát hoảng, mồ hôi thấm ướt quần áo. Cậu đột ngột nhận ra một việc cực kỳ chết người, quả nhiên, Chi Lý ngồi yên trên người cậu không nhúc nhích. Kha Bố hé một góc chăn lên cho ánh sáng len vào, nương theo tia sáng thấy được khuôn mặt của Chi Lý.
“Chi, Chi Lý, cậu hãy nghe tớ nói, gần đây tớ mới nghe được vài mẩu chuyện hài, tớ kể cho cậu nghe nhé?” Kha Bố cũng thật giỏi, nghĩ ra phương pháp để hạ nhiệt độ, Chi Lý đặt đầu Kha Bố lên gối: “Cậu tự hỏi mình xem, giờ là lúc nên kể chuyện cười à?”
“Cậu bình tĩnh một chút.”
“Đã vậy, việc đi cùng thằng khác dùng cái mông khốn kiếp của cậu bồi thường đi.” Chi Lý cúi người, khẽ cắn môi dưới của Kha Bố. Kha Bố rốt cuộc từ bỏ giãy dụa, tuyệt vọng nhắm mắt lại, trên thế gian này còn gì có thể ngăn được Chi Lý đang hắc hóa. Kha Bố hai mắt vô thân phối hợp nhấc tay lên để Chi Lý cởi áo của mình, lại phối hợp nhấc chân lên để Chi Lý cởi quần của cậu, xem ra, nếu có thằng nào tiến vào chỉ có một con đường là giết người diệt khẩu. Chi Lý vỗ vỗ mặt Kha Bố: “Vẻ mặt này của cậu là sao? Không vui?”
“Không, không, tớ vui đến phát khóc rồi đây.”
“Vẻ mặt phiến tình chút, nghe thấy chưa.” Ngón tay của Chi Lý vuốt ve cổ Kha Bố, tay còn lại sờ soạng qua lại phía trong đùi, Kha Bố không kiềm chế được, khôi phục khát vọng, đầu lưỡi Chi Lý liếm láp cổ cậu, xúc cảm ẩm ướt không ngừng đi xuống, tiếng than nhẹ của Kha Bố khó có thể ức chế bật thốt ra từ kẽ răng, bàn tay xuyên qua mái tóc của Chi Lý: “Ách hừ ─ a ─ aha ─”
“Giang rộng chân ra cho tớ, rộng chút nữa!”
Ngón tay xâm nhập khiến Kha Bố không ngừng co rút, lý trí cơ hồ bị tiêu diệt, muốn chạm vào hắn, muốn được hắn chạm vào, muốn yêu hắn, muốn được hắn yêu, muốn tất cả của Chi Lý, khuôn mặt mê người, thân thể mê người, nụ cười tươi sáng, tình cách phiền toái. Thế nhưng dưới cảm quan kích thích nguyên thủy nhất, Kha Bố mới rõ ràng nhận ra, cho dù Chi Lý tốt hay xấu, cậu đều yêu hắn muốn điên lên được.
“Aha ── a ── a ── đừng hòng ── đừng hòng nói cho cậu nghe ──”
Chi Lý kéo khóa quân, thả ra dục vọng sớm không thể kiềm chế, chậm rãi tiến vào nơi ấm áp kia, cảm giác nóng bóng bao vây lấy hắn, co rút lại khiến Chi Lý gần như đánh mất bình tĩnh, thầm muốn tiến vào sâu hơn, muốn nghe tiếng rên rỉ của người dưới thân. Hai tay hắn siết chặt lấy thắt lưng của Kha Bố: “Gọi tên của tớ.”
“A ── Chi Lý ── thoải mái ── Chi Lý ──” Lần này tuyệt đối không phải vì muốn phối hợp với Chi Lý, mà xuất phát từ chính bản năng của cậu, cậu cảm thấy dị vật trong cơ thể trướng to thêm vài phần.
“A a ── a a ── nhẹ thôi, bên trong, sẽ, sẽ hỏng mất.”
“Không sao cả.”
“Cậu đương nhiên chả sao cả!!”
“Cậu cái tên khốn kiếp này, đừng nói mấy lời vô dụng, mau rên.” Hạ thân Chi Lý càng thêm dùng sức.
“A───”
“Rên cho có à.”
“A a a a ───”
Chi Lý nhíu mày càng ra sức cày cấy, Kha Bố hai chân gập vào có chút không thừa nhận nổi nữa, đặt hai tay lên ngực Chi Lý, gò má phiếm hồng, đôi mắt mờ sương tản mát mị hoặc, dùng vẻ mặt cam chịu nhìn chằm chằm Chi Lý: “A a── Chi Lý ── nhẹ thôi ──” Chi Lý thoáng sửng sốt, lập tức khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười vừa lòng.
Kha Bố không biết bản thân bị tàn sát bao lần mà vẫn kéo dài hơi tàn sống sót, trong đầu vẫn còn quanh quẩn lời nói của Chi Lý. “Thắt lưng hạ xuống chút, mông nhếch lên.” “Cậu cũng nhanh quá đấy” “Khốn kiếp, tập trung cho tớ” “Nâng chân lên, mau”, Kha Bố mắt nhắm mắt mở, ôm lấy cánh tay mình, hiện tại toàn thân cao thấp động đậy được chỉ có đầu và tay. Lần đầu tiên của mình tuy chưa từng nghĩ sẽ tốt đẹp, nhưng không hề muốn nó được tiến hành bằng cách thức gần như là cường bạo này.
Chi Lý vươn tay kéo Kha Bố vào lòng.
“Đau, đau, đau, …”
“Ồn cái gì, lần sau sẽ thoải mái.”
“Nói như cậu rất vô trách nhiệm, cậu thỏa mãn quá còn gì.” Kha Bố oán giận.
“Cậu còn chưa thỏa mãn à?”
“Ý tớ không phải như vậy!!” Kha Bố ảo não cọ xát trong ngực Chi Lý, cuối cùng nhẹ nhàng nói: “Để đưa tiễn lần đầu của tớ, tốt nhất cậu nên chịu trách nhiệm, bằng không cho dù tớ chết cũng sẽ không buông tha cho cậu, hóa thành quỷ quấn lấy cậu.”
“Tới tìm tớ lần nào thượng cậu lần đó.”
“….”
Sáng hôm sau, Kha Bố từ trên giường đứng dậy chuẩn bị đi tắm, vừa cởi áo ra, liền phát hiện Sở Hạo Vũ mặt mày xanh lét nhìn chằm chằm thân thể của cậu.
“Làm gì vậy, đừng thèm nhỏ dãi tớ.”
Sở Hạo Vũ hét lên lao ra khỏi phòng: “Chi Lý, không tốt đâu!! Kha Bố mắc bệnh giang mai!! Ngàn vạn lần đừng lên giường với cậu ta!!! Sẽ bị lây bệnh đó!!”
“Vương bát đản! Hét cái gì mà hét.” Kha Bố tức giận nghiến răng, rốt cuộc nổi điên gì vậy, cậu cúi đầu, phát hiện trên bụng mình đều là ấn ký màu đỏ, vọt tới trước gương, má trái, trên cổ tất cả đều là dấu hôn Chi Lý lưu lại ngày hôm qua!
“Chi Lý là hỗn đản!! Chi Lý là tên đại hỗn đản!! Chi Lý là tên hỗn đản nhất trên thế giới này!!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.