Cậu Ấy Là Chi Lý Đại Nhân

Chương 62: Mùa xuân ấm áp

Angelina

23/12/2016

Sau khi ôm đùi Chi Lý giống như sinh ly tử biệt dùng dằng hồi lâu, hai tiểu quỷ tối đó đã được đón về. Kha Bố thầm tống kết, đối với Chi Lý, thích sẽ rất thích, ghét sẽ cực ghét. Tiếng chuông tan học vang lên, Kha Bố giơ tay duỗi thắt lưng, giang rộng hai chân, xụi lơ trên ghế. Sắc xuân tràn vào qua khung cửa sổ, ngọn gió ấm áp, ánh nắng ấm áp, hơi thở ấm áp, bầu không khí ấm áp. Ứng Tu Kiệt nghênh ngang tiến vào cứ như đây là lớp học của cậu ta, mái tóc vàng óng đã dài ra vài phân tóc đen, lớp lang rõ ràng. Đặt mông ngồi xuống bên cạnh bàn học của Chi Lý, cậu ta lúc nào cũng mang dáng vẻ của một tên tinh lực dư thừa khoái đánh nhau, cho dù trong tiết trời uể oải này.

“Nếu đổi ngược lại thì tốt, thời gian học là mười phút, nghỉ giữa giờ là bốn mươi lăm phút.”

“Mơ mộng hão huyền, sơ trung tớ đã từng muốn như vậy, hiện tại đã chấp nhận sự thật.” Kha Bố dội gáo nước lạnh.

“Cậu nhận thua dễ dàng quá, tớ tin chắc rằng sẽ có một ngày như vậy.”

“Chỉ e đến lúc cậu chết cũng không đợi được.”

Sở Hạo Vũ gia nhập tán dóc: “Nếu phải đổi ngược lại, tớ cảm thấy nội y của nữ sinh hẳn là phải mặc ở bên ngoài, chẳng phải rất kỳ quái sao, có nhiều nội y thiết kế rất đẹp, lại quý, mặc ở bên trong không ma nào thấy, sao con gái vẫn cứ thích mua? Dù sao đều bị quần áo ở ngoài che phủ, mặc như quần áo bình thường vẫn được mà.”

Ba thằng con trai lâm vào trầm tư, những gì Sở Hạo Vũ nói cũng có lý, thật không thể hiểu được suy nghĩ của bọn con gái, có những chuyện con gái cho rằng là đương nhiên, con trai lại cảm thấy khó hiểu, Kha Bố sờ cằm: “Hay là để bảo vệ ngực, chẳng phải có câu tiền nào của nấy sao, nếu vừa đẹp vừa đắt tiền, tốc độ chảy xệ sẽ chậm lại.”

“Chắc vậy.” Sở Hạo Vũ phụ họa.

“Tớ lại thắc mắc tại sao con gái cứ phải mặc nội y, thứ ấy siết vào người chẳng phải mệt chết à, vận động cũng khó, mùa hè lại nóng, rất phiền phức.” Ứng Tu Kiệt đối với việc này suy nghĩ rất đơn giản. Công chu cất bút vào trong túi, nhẹ nhàng kéo khóa: “Đại khái là vì giờ quần áo càng ngày càng mỏng, mùa hè ở trên đường mà đi đằng sau các cô ấy rất dễ nhìn thấy nội y bên trong, cho nên mới mặc nội y đẹp một chút.”

“Nhưng mà một năm không chỉ có đọc mùa hè. Chi Lý, cậu nghĩ thế nào? Tại sao con gái lại mua nội y vừa đắt vừa đẹp nhưng chằng để cho người ta nhìn thấy?”

Cả đám quay sang nhìn Chi Lý, Chi Lý ngẫm nghĩ, mang theo cặp mắt trong suốt thản nhiên trả lời: “Đại khái là để chuẩn bị bị người khác cởi.”

Svh vỗ bàn: “Thì ra là thế.”

“Như vậy có thể hiểu được.”

“Đúng nha.”

“Các cậu đừng có mà hùa theo!!! Nghĩ kỹ chút thì thấy không thể nào!! Lại nói, sao tự dưng nhắc tới đề tài này, Ứng Tu Kiệt cậu rốt cuộc tới đây làm gì?” Kha Bố lên tiếng chấm dứt thảo luận.

“Cậu không nhắc thì tớ cũng quên mất, tớ muốn đi nhuộm tóc, có ai cắt tóc không thì đi cùng.”

Kha Bố túm túm tóc mình, quả thật đã lâu không cắt rồi. Công Chu đánh giá bốn thằng con trai trước mặt, mỉm cười: “Tớ thấy cả bọn đi cùng đi, sẽ vui lắm, gọi Ấu Ngôn và Hân Hợp đến, cho ý kiến.”

“Lâu rồi không thấy Trương Lạc.”

“Làm tổ ở đâu đó nói là phải sáng tác một tác phẩm lớn.”

“Cậu ta á? Có khi đã đột tử bên máy tính rồi.”

“Chết kiểu ấy không chừng 20 năm sau lại thành trào lưu.”

Sau khi tan học, mọi người tập hợp ở cổng trường, Chi Lý với khuôn mặt tuấn mỹ lững thững đi đến, áo phông đơn giản, quần bò đơn giản, giày vải đơn giản mặc trên người hắn liền trở nên rất dễ nhìn, mái tóc ẩm ướt thoang thoảng mùi dầu gội đầu.



“Đi cắt tóc chẳng phải sẽ gội đầu sao?” Công Chu hỏi.

“Cậu ấy có rất nhiều chuyện không thể chịu được.” Kha Bố ở bên cạnh giải đáp: “Không thích đến cửa hiệu cắt tóc gội đầu.”

“Tại sao?” Chu Hân Hợp cũng thấy kỳ quái.

“Cậu ấy không chịu được việc bị người khác nhìn từ trên xuống, cũng không chịu được bị người lạ chạm vào, tối thiểu nhất vẫn chỉ có thể để họ cắt tóc, chậc chậc, đúng là thằng nhóc kiêu căng, đâu thoải mái như tớ, ai cũng có thể chạm vào tóc của tớ, cho dù là ông chú, bà cô, gay, con gái, con trai, muốn sờ cứ sờ.” Kha Bố có chút đắc ý.

“Đúng đúng đúng, cậu rất giỏi.” Chi Lý vươn tay xoa loạn mái tóc của Kha Bố.

“Cậu đây là ác ý trả thù.”

“Cậu cũng nhìn ra được à.”

“Chi Lý, mau đến xem.” Chi Lý bị Sở Hạo Vũ gọi đi, Sở Hạo Vũ hưng phấn chỉ vào cách đó không xa: “Cậu xem, hai con chó ở giữa đường cái giao phối.”

“……………..” Kha Bố thật sự muốn nhổ nước bọt vào mặt Sở Hạo Vũ, cứ tưởng có chuyện gì. Chi Lý nhìn hai con chó, quay sang nhìn Sở Hạo Vũ: “Cậu chính là dùng cách này khiến chó nhà mình mang thai đi.”

“…………”

Kha Bố ở phía sau cười đến đau bụng, Tô Ấu Ngôn đi đến bên cạnh Kha Bố, liếc mắt nhìn cậu: “Tâm trạng rất tốt.”

“Nào có, cũng tàm tạm thôi.”

“Là bởi vì Chi Lý.”

“Không phải.” Kha Bố chột dạ phủ nhận, bổ sung thêm một câu: “Có điều, cậu ấy gần đây, nói thế nào nhỉ, có chút dịu dàng.”

Tô Ấu Ngôn nhìn lên bầu trời, ý vị thâm trường: “Hãy tận hưởng cho tốt đi, dù sao mùa hè cũng sắp đến rồi.”

“Có ý gì!! Không lý giải được tại sao Chi Lý trở nên hiền hòa như vậy chứ gì? Không phải vì thời tiết này mà cậu ấy mới thế đâu….tuyệt đối không phải.” Kha Bố càng nói càng nhỏ, ngay cả bản thân cũng thấy lo lắng.

“Chắc không?”

“Giọng điệu không tin đó là sao, tớ, tớ tin Chi Lý.”

“Niềm tin và sự hiểu biết của cậu có ngang bằng nhau không?”

“Không.”

Cửa hiệu cắt tóc trong trấn cũng không lớn, bọn họ phải xếp hàng, Kha Bố cắt xong đầu tiên thần thanh khí sảng, đứng chờ ở bên ngoài cùng Sở Hạo Vũ cũng đã cắt xong, Tô Ấu Ngôn, Công Chu, Sở Hạo Vũ xuyên qua cửa thủy tinh nhìn Ứng Tu Kiệt: “Ấu Ngôn, cậu có muốn bắt chước mấy em cute trong anime không, tết hai bím tóc hoặc thắt ruy băng.”



“Tớ không phải đồ ngốc.”

Kha Bố gật đầu đồng ý: “Cho dù là hoạt hình hay truyện tranh cũng rất khác so với hiện thực, trong hoạt hình trông thì có vẻ đáng yêu, nếu người thật mà như vậy ngược lại sẽ giống gái quê, lấy kiểu tóc mà nói, kiểu tóc của trai đẹp trong truyện tranh đều để khá dài, che khuất ánh mắt, quả thực đẹp trai thôi rồi, nhưng ngoài đời thì chỉ có ăn mày hoặc unisex mới để như vậy, đây chính là sự thật tàn khốc.”

“JJ trong truyện tranh BL thật sự rất được, ngoài đời thì….”Tô Ấu Ngôn liếc mắt đánh giá Sở Hạo Vũ, Kha Bố, Công Chu, Kha Bố che lại bộ vị trọng yếu: “Đừng có mà đột ngột tuôn ra một câu kinh người như vậy!!”

Công Chu hỏi: “Kha Bố thích con trai để kiểu tóc như thế nào?”

Kha Bố cau mày tự hỏi, ngoại trừ ghét tóc quá dài, che mắt, một cục trên đầu, vừa dày vừa nặng, rẽ ngôi, còn lại là….Chi Lý đẩy cửa thủy tinh bước ra, Kha Bố ngẩng đầu, ngây ngẩn cả người, sợi tóc nhẹ nhàng khoan khoái được tà dương nhuộm một tầng vầng sáng thản nhiên, tựa như dốc sự phụ trợ cho khuôn mặt sạch sẽ, không nhiễm phàm trần kia, cứ nghĩ dáng vẻ của hắn đã dễ nhìn lắm rồi, không ngờ càng ngày càng đẹp. Cái người này chẳng phải đã nhìn suốt sáu năm rồi sao? Không ổn! Tim đập, tim đập mạnh quá, thình thịch như nổi trống, Kha Bố lo lắng thanh âm quá lớn sẽ bị cả thế giới nghe thấy, nên làm gì bây giờ? Càng muốn khắc chế lại càng bùng nổ.

Tô Ấu Ngôn giúp Kha Bố trả lời câu hỏi của Công Chu: “Kiểu cậu ấy thích đã thực rõ ràng.”

Chi Lý đi đến trước mặt Kha Bố, vươn tay, cong ngón giữa và ngón cái nhẹ nhàng búng trán Kha Bố: “Thích mê rồi chứ gì?”

“Còn lâu mới nói cho cậu biết.”

Ứng Tu Kiệt nhuộm tóc xong sắc trời cũng đã muộn, cả đám đi trên đường hi hia ha ha cười nhạo kiểu tóc của đối phương, Kha Bố và Chi Lý đi sau cùng, Kha Bố thỉnh thoảng lại liếc nhìn sườn mặt Chi Lý, đáng giận, đẹp, thật sự rất đẹp, Chi Lý rất rất đẹp.

“Đúng rồi, cho dù nội y của con gái dễ coi đến đâu chăng nữa, cậu cũng phải khắc chế việc muốn cởi nó.”Đột nhiên phun ra một câu không đâu, là vì Kha Bố muốn tìm một đề tài trấn an tâm trạng xao động hiện tại.

“Tuy tớ không mặ nội y, cũng không làm nũng, không mặc váy áo đáng yêu, không cho cậu một tình yêu dễ dàng, đương nhiêng càng không thể sinh con cho cậu. Nhưng mà, tất cả điều đó không có nghĩa là tớ kém cạnh các cô ấy, hẳn là cậu hiểu được chứ.” Kha Bố cắn môi dưới nói, Chi Lý không lên tiếng, tầm mắt bị bóng tối bao phủ không thấy rõ vẻ mặt của Chi Lý, nếu nhìn thấy cũng là khó đoán.

“Có phải tớ rất ích kỷ, rất tùy hứng, quản quá nhiều?” Kha Bố yếu ớt hỏi, Chi Lý vươn tay xoa loạn tóc Kha Bố: “Lại bắt đầu nói mấy lời ngu ngốc.”

“Gì chứ!! Muốn cãi nhau hả.” Kha Bố xắn tay áo ra vẻ chuẩn bị đánh trả.

“Cho nên tớ mới nói…”

“Cho nên cậu nói??”

“Ở trước mặt tớ…”

“Ở trước mặt cậu??”

“Cậu có thể ích kỷ thêm chút, tùy hứng thêm chút, quản càng nhiều càng tốt.”

Kha Bố đứng lại, đôi mắt trong đêm tối chớp động quang mang xinh đẹp, Chi Lý đi được vài bước mới nhận ra Kha Bố không đi theo, nghiêng đầu, nhìn thằng vào Kha Bố, Kha Bố nhào đến, ôm chặt lấy cánh tay hắn.

“Làm gì thế.”

“Nắm chặt lấy mùa xuân đáng quý này.”

Sắc xuân xuyên qua trời đêm, ngọn gió ấm áp, ánh trăng ấm áp, hơi thở ấm áp, bầu không khí ấm áp, cậu ấm áp, tớ ấm áp, tình yêu ấm áp.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Cậu Ấy Là Chi Lý Đại Nhân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook