Cậu Ấy Nhận Ra Tôi

Chương 2

Lạc Khê Nhi

25/06/2023

Edit: Thanh Y Dao

Beta: Maria



7.

Tôi lau bàn ghế rồi ngồi xuống, hỏi hệ thống ở trong đầu.

“Nguyên chủ thích Giang Phong, từng theo dõi cậu ấy?”

“Là hiểu lầm thôi. Giang Phong từng vô tình giúp nguyên chủ nên nguyên chủ muốn tặng quà cảm ơn, nhưng vì hướng nội nên lúc đi theo Giang Phong thì bị hiểu lầm.”

Tôi hiểu rồi.

Khi kẻ xấu muốn bắt nạt và vu khống người khác thì không quan tâm thật hay giả.

Thấy thầy giáo bước vào, tôi ngẩng đầu lên.

Tôi không khỏi ngạc nhiên khi nhìn thấy ngày đếm ngược cho kỳ thi đại học ở góc trên bên phải của bảng đen.

Tôi đã chết được một tháng rồi.

Tôi suy nghĩ rất nhiều, một lúc lâu cũng không thể bình tĩnh lại được.

Còn những câu hỏi vật lý thầy giáo đang nói trên bục giảng đối với một người học siêu giỏi từng là trạng nguyên tỉnh như tôi mà nói thì quá đơn giản.

Tôi tiện tay mở bài thi vật lý đang kẹp trong sách giáo khoa của mình ra.

Lúc nhìn thấy điểm số, tôi không nhịn được hét lên.

“Đậu má!”

Tôi bị choáng bởi điểm 18 trên bài thi.

Trừ một số câu hỏi trắc nghiệm ra thì những câu hỏi điền vào chỗ trống và câu hỏi vận dụng sai hết!

Mấy câu trả lời này được viết bằng chân đấy à?

Tôi vẫn chưa nhận ra là giọng của mình quá lớn, cả lớp im lặng như chết.

Thầy giáo cau mày nhìn tôi.

“Hàn Tiếu Tiếu, không muốn học thì ra ngoài đứng.”

Tất cả mọi người đều nhìn tôi với ánh mắt bất mãn.

Tôi rất xấu hổ, đột nhiên hắt hơi một cái.

“Hắt xì! Em xin lỗi thầy, hồi nãy là em hắt hơi, em bị cảm ạ.”

Tôi xoa xoa cánh tay, trên người vẫn còn ướt.

Thầy giáo và các bạn học trong lớp cũng phát hiện tóc và quần áo của tôi bị ướt nên không nói gì thêm.

Không hiểu sao Giang Phong lại quay đầu nhìn tôi một cách khó hiểu.

Tôi không để ý, vội vàng lật xem điểm các bài thi khác của mình.

Ngữ văn 95 điểm, toán 32 điểm, tiếng Anh 86 điểm, sinh học 37 điểm, hóa học 26 điểm.

Trên bảng xếp hạng, tên Hàn Tiếu Tiếu xếp ở vị trí cuối cùng trong lớp.

Tôi suýt xỉu tại chỗ.

Thời gian cả tiết học cũng không thể khiến tôi hồi phục từ số điểm thấp như vậy.

Với thành tích này, nguyên chủ lấy đâu ra dũng khí nói muốn thi vào Thanh Hoa thế?

8.

Lúc tan học thì đã giữa trưa, tất cả mọi người chạy nhanh về phía căng tin.

Tôi định về để thay quần áo.

Bầu không khí ở cửa bỗng thay đổi.

Trước khi ra khỏi lớp, nhiều bạn học nhìn tôi với ánh mắt thương hại.

Tôi nghi ngờ nhìn về phía cửa, mấy nữ sinh vừa nãy chặn tôi trong nhà vệ sinh lại xuất hiện.

Cầm đầu là Trần Tiêu Tiêu, cô ta nghiến răng nghiến lợi đi đến chỗ tôi, chặn tôi lại không cho tôi đi.

Tôi không động đậy, muốn xem cô ta định làm trò gì trước mặt tôi.

Ánh mắt cô ta lại nhìn về phía Giang Phong, nữ sinh đi theo cô ta cũng rất bất ngờ.

“Lạ thật đấy, sao cậu ấy vẫn chưa đi?”

Tôi nhớ lại những lời Trần Tiêu Tiêu đã nói trong nhà vệ sinh, ngay lập tức hiểu ra.

Trần Tiêu Tiêu thích Giang Phong, muốn chờ cậu ấy đi rồi mới bắt nạt tôi?

Vừa khéo, tôi cũng không muốn để lộ thực lực trước mặt Giang Phong, dù sao thân thủ của cậu ấy cũng là do tôi dạy lúc còn bé.

Tôi lặng lẽ chờ đợi.

Một phút, hai phút, ba phút… năm phút trôi qua.

Giang Phong vẫn ngồi bất động ở vị trí của mình.

Mấy nữ sinh và Trần Tiêu Tiêu hơi nôn nóng.

Tôi còn vội hơn cả họ nữa.



Quần áo trên người tôi vẫn chưa khô, để lâu chút nữa sẽ bị bệnh mất!

Tôi không muốn lãng phí thời gian nữa, tôi vừa định đứng dậy đẩy Trần Tiêu Tiêu ra thì Giang Phong cử động.

Cậu ấy đút một tay vào túi quần, chậm rãi đứng dậy, thuận tay cầm áo khoác đang vắt trên ghế lên, quay người đi về phía cửa sau, vì cậu ấy ngồi ở hàng thứ ba từ dưới lên nên phải đi qua chỗ của tôi.

Cậu ấy bước những bước dài, mắt vẫn luôn nhìn thẳng.

Tôi thấy cậu ấy đi ngang qua chỗ ngồi của tôi để rời đi.

Tôi đang mừng thầm cuối cùng pho tượng Phật này cũng muốn đi ra ngoài thì đột nhiên có cái gì đó phủ lên đầu tôi.

Một mùi hương tươi mát dễ chịu xông vào mũi.

Tôi kéo xuống mới biết là áo khoác của Giang Phong.

Tôi ngây ngốc nhìn theo bóng lưng cậu ấy.

Cậu ấy sắp đi tới cửa rồi.

Tôi nghĩ có phải cậu ấy không để ý nên làm rơi áo khoác không thì không hiểu sao Giang Phong lại quay đầu lại.

Đôi mắt sâu thẳm lạnh lùng dừng lại trên khuôn mặt tôi, đôi môi mỏng khẽ mở.

“Còn không đi?”

Giang Phong đang bảo tôi đi cùng cậu ấy?

Tôi ngơ ngác đứng dậy.

Trần Tiêu Tiêu và những nữ sinh khác còn kinh ngạc hơn tôi.

Có lẽ bọn họ không dám động đến tôi trước mặt Giang Phong nên chỉ đành không cam lòng thả tôi đi.

Trần Tiêu Tiêu tức đến mức suýt nhảy dựng.

Trước khi rời khỏi lớp học, tôi thấp thoáng nghe được câu hỏi ngờ vực của nữ sinh.

“Tại sao Giang Phong lại giúp Hàn Tiếu Tiếu? Rõ ràng cậu ấy thờ ơ với tất cả mọi người.”

9.

Tôi cầm áo của Giang Phong, đi theo sau cậu ấy.

Tôi nhận ra cậu ấy đã cao hơn tôi khoảng một cái đầu!

Tôi rất xúc động, thời gian trôi nhanh quá, cậu nhóc ba năm trước vẫn nhỏ hơn tôi mà giờ đã lớn vậy rồi.

Tôi mải mê đắm chìm trong hồi ức mà không để ý Giang Phong đã dừng lại.

Tôi bất ngờ đụng vào lưng cậu ấy.

“Nhóc con, sao lại…”

Tôi vừa hỏi vừa ngẩng đầu, bất ngờ đụng vào con ngươi đang co lại của cậu ấy.

Cậu ấy đột nhiên nắm lấy tay tôi rồi ấn tôi lên tường.

Ánh mắt cậu ấy lạnh lẽo, nhìn chằm chằm vào tôi.

Cảm giác áp bức bao trùm lấy tôi.

Sao sắc mặt Giang Phong lại thay đổi nhanh như vậy?

Trẻ vị thành niên đang dậy thì đều như vậy à?

Trong lúc tôi đang ngờ vực, cậu ấy lạnh lùng nói.

“Cậu vừa mới gọi tôi là gì?”

Sắc mặt tôi hơi đổi.

Hình như vừa rồi tôi lại quen miệng gọi cậu ấy bằng biệt danh hồi nhỏ?!

Dưới ánh mắt áp bức của cậu ấy, ánh mắt tôi hơi né tránh.

Tôi sợ cậu ấy nhận ra tôi.

Dù sao việc tôi chết đi rồi sống lại trong cơ thể của người khác quá khác thường, người bình thường đều không thể đoán được.

Nếu chuyện tôi xuyên vào người khác bị lộ ra, có quỷ mới biết liệu tôi có bị bọn tội phạm mang đi mổ xẻ hay không.

Tôi chớp mắt, vẻ mặt vô tội.

“Tôi gọi cậu là gì? Tôi nói là cẩn thận một chút.”

Chột dạ nói xong, cằm bị cậu ấy nắm lấy.

Tôi bị ép phải đối mặt với Giang Phong.

Từ nhỏ đôi mắt của cậu ấy đã rất đẹp, bây giờ đã phát triển hoàn toàn, thậm chí còn đẹp hơn trước.

Đuôi mắt hẹp dài, ánh mắt thâm thúy, lông mi vừa dài vừa cong.

Chỉ là ánh mắt cậu ấy nhìn tôi lại mang theo sự lạnh lẽo mà trước đây tôi chưa từng thấy.

Cậu ấy nhìn chằm chằm vào mặt tôi, nói một cách dửng dưng: “Rõ ràng cậu và chị ấy khác nhau như mây với bùn, sao cậu luôn làm tôi nghĩ tới chị ấy?”

Cô ấy?!

Cô ấy mà cậu ấy đang nói đến là ai?

Tim tôi đập nhanh hơn hai nhịp.

Tôi tự an ủi mình là chắc cậu ấy không nhận ra tôi đâu.

Giang Phong và tôi đã ba năm không gặp, ngay cả khi tôi vô tình để lộ một vài thói quen trước đây thì hầu hết mọi người chỉ nghĩ là sự trùng hợp ngẫu nhiên.



Nhưng sắp tới tôi cần phải cẩn thận hơn mới được.

Trong lúc tôi đang suy nghĩ, cậu ấy không vui nói ba từ:

“Thật xui xẻo.”

10.

Tôi: “???”

Giang Phong nói ai xui xẻo cơ?

Tôi tức giận nhìn cậu ấy chằm chằm, bóng lưng cậu ấy nhanh chóng biến mất sau khúc cua.

Thằng nhóc thối, mới mấy năm mà đã chảnh như vậy, còn dám nói tôi xui xẻo?

Tôi muốn quăng áo trên tay đi mới phát hiện tôi vẫn đang cầm áo khoác của cậu ấy.

Tôi đuổi theo xuống dưới tầng nhưng đã không nhìn thấy bóng dáng cậu ấy đâu nữa.

Tôi đành từ bỏ.

Dưới sự chỉ dẫn của hệ thống, tôi về ký túc xá của nguyên chủ.

Ngay khi tôi bước vào thì một vài hình ảnh về ký túc xá hiện lên trong đầu tôi.

Tôi chắc chắn cái giường tồi tàn và bộ bàn ghế ở góc xa là của tôi.

Tôi theo trí nhớ mở tủ lấy quần áo đi tắm.

Trong ký túc xá không có ai, dù sao đều là học sinh lớp 12, hai tháng nữa sẽ đến kỳ thi đại học, phải nắm chắc từng phút từng giây.

Nghĩ tới thành tích kém của Hàn Tiếu Tiếu, tôi chỉ biết thở dài.

Chỉ còn hai tháng nữa là đến kỳ thi đại học, dù sao tôi cũng đã tốt nghiệp cấp ba được mấy năm rồi, giờ lại phải lật lại tất cả sách một lần nữa.

Sau khi tắm xong, tôi tiện tay giặt quần áo luôn.

Nhìn thấy áo khoác của Giang Phong, tôi định giặt giúp cậu ấy, không ngờ lại nhìn thấy một bông hoa nhỏ màu trắng được ghim trên ngực áo khoác, đó là bông hoa dùng trong đám tang.

Gần đây trong nhà Giang Phong có người qua đời?

Cậu ấy… biết tôi đã chết trong một vụ tai nạn giao thông cách đây một tháng ư?

11.

Tôi lấy phiếu ăn để đi ăn trưa, sau khi ăn xong thì đi về lớp.

Tôi vừa bước vào lớp thì nhìn thấy hơn chục người đang cắm cúi làm bài tập trong sách và đề thi.

Trông họ có vẻ rất ngạc nhiên khi thấy tôi xuất hiện.

Chắc là trước đây tôi chưa từng về lớp sau giờ ăn.

Tôi bình tĩnh đặt áo của Giang Phong lên ghế của cậu ấy rồi trở về chỗ ngồi của mình.

Tôi lên kế hoạch cho thời gian tới, trước hết phải xem lại kiến thức trong sách giáo khoa đã.

Buổi chiều, trong giờ học.

Một nữ sinh bên cạnh Trần Tiêu Tiêu ném một tờ giấy lên bàn tôi.

Trước khi đi cô ta còn cảnh cáo tôi:

“Nếu mày không muốn bị lộ mấy bức ảnh kia thì tốt nhất nên ngoan ngoãn nghe theo.”

Ảnh nào cơ?

Tôi nhặt tờ giấy rồi mở ra.

“Chiều chủ nhật, tao chờ mày phòng thể dục bỏ trống của trường.”

Trần Tiêu Tiêu muốn gọi tôi đến và cho tôi một bài học?

Nhàm chán.

Tôi vò lại rồi ném vào thùng rác, mặc kệ.

12.

Hôm nay là thứ ba, tôi đoán Trần Tiêu Tiêu sẽ không làm phiền tôi trong vài ngày tới.

Trong những ngày này tôi cũng đã dần quen với việc mình là Hàn Tiếu Tiếu.

Những ký ức thuộc về cô ấy cũng lần lượt xuất hiện trong đầu tôi.

Hóa ra thành tích hồi cấp 1 và cấp 2 của Hàn Tiếu Tiếu vẫn rất tốt, vì vậy cô ấy mới có thể thi đỗ vào trường cấp ba tốt nhất ở Nam Thành.

Nhưng mà, ba năm trước bố mẹ cô ấy ly hôn, họ không muốn đưa cô ấy đi cùng nên mỗi tháng chỉ đưa cho cô ấy một khoản tiền vừa đủ cho sinh hoạt hàng ngày.

Cô ấy bị ảnh hưởng nặng nề, điểm số cũng theo đó giảm mạnh.

Điểm môn lịch sử của cô ấy khá tốt nhưng lại vì tự sa ngã mà chọn lớp Vật lý.

Lý do cô ấy bị bắt nạt là vì vào năm lớp 11, Trần Tiêu Tiêu đi đường không chú ý đụng phải cô ấy và làm đổ khay cơm.

Từ đó Trần Tiêu Tiêu bắt đầu bắt nạt cô ấy.

Có lẽ vì tính cách nên Hàn Tiếu Tiếu không biết phản kháng, những người khác cũng được nước lấn tới.

Trần Tiêu Tiêu từng nhìn thấy một người luôn đối xử lạnh nhạt với mọi người như Giang Phong lại giúp đỡ Hàn Tiếu Tiếu đang bị người ta gây khó dễ, cô ta lại nhìn thấy cảnh Hàn Tiếu Tiếu cầm quà, lặng lẽ đi theo phía sau Giang Phong nên trong lòng cô ta vô cùng ghen tỵ, cố ý tung tin Hàn Tiếu Tiếu thèm muốn Giang Phong và là kẻ biến thái cuồng theo dõi.

Hàn Tiếu Tiếu trở thành trò cười của cả trường, bạn học trong lớp đều cười nhạo cô ấy là cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga.

Những cô gái thích Giang Phong thì túm tụm lại bắt nạt cô ấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện sắc
Linh Vũ Thiên Hạ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Cậu Ấy Nhận Ra Tôi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook