Chương 4:
Bất Dữ Yếm
03/06/2023
Buổi chiều rảnh rỗi, cô gái mặc váy dài màu xanh nhạt ngồi dưới giàn hoa nhìn điện thoại di động. Bên cạnh là một chàng trai tuấn tú mặc áo sơ mi trắng, chàng trai vừa nhìn cô gái vừa cúi đầu phác họa cảnh tượng yên tĩnh tốt đẹp nà y. Tô Ngữ ngồi trên xích đu, chuyên chú nhìn baidu trên điện thoại di động đang tìm hiểu về các triệu chứng và phương pháp điều trị tự kỷ. Cô chưa bao giờ tiếp xúc với người có bệnh tình này nên trước đây chưa từng tìm hiểu qua vấn đề này. Nhưng cô vẫn có thể nhìn ra tình huống của Ôn Hoa không nghiêm trọng lắm, trí thông minh của cậu bình thường, thậm chí căn cứ vào chuyên môn kiểm tra chỉ số thông minh của cậu cực kỳ cao. Khả năng tự chăm sóc bản thân cũng không có vấn đề gì, hơn nữa còn nguyện ý nói chuyện với mình, chỉ là nói hơi ít.
Tô Ngữ thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu nhìn về phía cậu. Cậu lập tức bắt được ánh mắt của cô, ánh mắt hồn nhiên nhìn cô như vậy qua vài giây. Tô Ngữ không nhịn được, thò tay lên nhẹ nhàng sờ tóc cậu. Dường như cậu vui vẻ hơn, đứng dậy ngồi xổm trước mặt cô.
Cảnh tượng ấm áp này được bác sĩ Đỗ đứng dưới mái hiên cách đó không xa quan sát. Anh ấy xoay người đi thư phòng của Ôn Lỗi: "Cậu ấy cực kỳ tín nhiệm Tô tiểu thư, tuy rằng lúc trước cũng đã xem qua bộ dáng cậu ấy nói chuyện với Tô tiểu thư nhưng hôm nay cậu ấy nguyện ý tiếp xúc thể xác cùng Tô tiểu thư, cậu ấy rõ ràng càng thêm thân cận với Tô tiểu thư, tín nhiệm và ỷ lại vào cô ấy."
Ôn Lỗi gật đầu: "Nhưng bọn họ rõ ràng mới quen biết không lâu, như vậy bình thường không?"
"Chỉ cần trước khi cậu ấy hoàn toàn tiếp nhận thế giới xung quanh, Tô tiểu thư đừng khiến cho cậu ấy có cảm giác bị phản bội, làm mất đi sự tín nhiệm của cậu ấy. Đây là một điều tốt giúp cậu ấy có thể kết nối lại với thế giới bên ngoài." Bác sĩ Đỗ nghiêm túc trả lời.
"Tôi sẽ thường xuyên tới quan sát cậu ấy, qua một thời gian ngắn, có thể để Tô tiểu thư dẫn cậu ấy đi thử giao tiếp với người khác." Trước khi đi anh ấy bàn bạc chuyện cuối với Ôn Lỗi.
Tô Ngữ hiểu được, hẳn là mình dẫn cậu đến công viên giải trí mà mẹ cậu chưa kịp dẫn cậu đi. Khiến cậu có niềm tin vào cô, vì vậy cậu sẵn sàng chấp nhận và nói chuyện với cô. Giống như việc kết bạn khi còn nhỏ, ngây thơ tin tưởng đây là người bạn duy nhất của mình, không giống như bây giờ. Nhiệm vụ của cô là giúp cậu giao tiếp và kết bạn với những người khác.
Mấy ngày sau, mỗi buổi sáng vừa tỉnh dậy cô mở cửa sẽ thấy cậu đã rửa mặt, ăn mặc chỉnh tề ở cửa chờ cô. Sau khi nhìn thấy cô sẽ chủ động mỉm cười nói: "Chào buổi sáng."
"Chào buổi sáng." Cô cũng sẽ mỉm cười đáp lại cậu, sau đó cậu kéo cổ tay cô đi ăn sáng.
Bởi vì buổi trưa cô trở về phòng ngủ trưa, cậu sẽ đứng ở cửa không chịu rời đi, mà phòng ngủ của cậu lại đặc biệt lớn, có ghế sofa riêng biệt. Cho nên buổi trưa cô sẽ đến phòng cậu, ngủ ở trên ghế sofa. Bởi vì cô cảm thấy ngủ trên giường của cậu không được ổn lắm nên mặc kệ Ôn Hoa yêu cầu như thế nào,Tô Ngữ vẫn không đồng ý. Mà mỗi buổi trưa sau khi cô ngủ thϊếp đi cậu sẽ lặng lẽ xuống giường, ngồi xổm trước ghế sofa nhìn cô.
Buổi chiều, Tô Ngữ đều sẽ ở bên cạnh cậu. Cô lại phát hiện ngoài việc không thích tiếp xúc với người khác thì mọi thứ cậu đều làm rất tốt, không chỉ biết vẽ phác chân dung, mà vẽ tranh sơn dầu cũng cực kỳ đẹp, cậu cũng có một phòng vẽ tranh riêng biệt. Biết chơi đàn, đàn trong phòng không chỉ có dương cầm mà còn có đàn cổ. Tô Ngữ có chút ngạc nhiên vì người học đàn cổ trong xã hội hiện đại quả thật đã không còn nhiều. Nhưng nghĩ một chút thì những người không phải chịu vất vả thì biết nhiều những thứ này là bình thường, dù sao thì bọn họ có tiền bạc, năng lực và thời gian để học chúng.
Nhưng Lý Minh Thành nói với Tô Ngữ rằng tất cả những điều này cậu bắt đầu học trước khi mẹ cậu gặp tai nạn. Khi còn nhỏ, cậu thực sự rất xuất sắc. Nhưng sau khi tai nạn xảy ra, bởi vì tin tức trên máy tính và truyền hình đều là về vụ tai nạn của mẹ cậu, nên cậu đã không sử dụng bất kỳ thiết bị điện tử nào. Cậu cũng không có hứng thú tìm hiểu những thứ đó, lại càng không muốn tiếp xúc với chúng, cho nên cậu không có điện thoại thông minh, đến hiện tại cũng chỉ có một chiếc điện thoại di động kiểu cũ.
“... Chú yên tâm, cháu sẽ cố gắng hướng dẫn cậu ấy sử dụng mấy thiết bị này."Tô Ngữ trầm mặc một chút, sau đó dịu dàng nhưng lại kiên định nói cho ông ấy biết. Sau khi nói chuyện xong, Tô Ngữ đi ra khỏi phòng, nhìn Ôn Hoa đang chờ ở cửa. Cô mỉm cười với cậu, giờ khắc này cô mới ý thức được, thế giới của cậu trống rỗng và cô đơn đến mức nào, cô cũng hiểu vì sao sau khi bản thân xuất hiện cậu lại nhìn cô không rời mắt.
Ôn Hoa vươn tay về phía cô, cô không giữ cổ tay cậu nữa mà nắm lấy tay cậu. Ôn Hoa vui vẻ nhìn cô, lúc trước Ôn Hoa từng nắm tay cô nhưng bị cô tránh đi, kéo cổ tay cậu như lúc trước, không cho phép cậu nắm tay. Mà bây giờ Tô Ngữ cảm thấy mình không cần giả bộ như vậy, nhất định cậu chỉ coi cô là bạn bè tốt nhất của mình.
Buổi chiều, Tô Ngữ thử dẫn cậu xem TV, nhưng ánh mắt cậu lảng tránh, không muốn xem. Tô Ngữ có chút thất vọng, sau đó lôi kéo cậu lại đi đến chỗ Xích Đu, sau đó lấy điện thoại di động của mình ra cho cậu xem album ảnh của mình, cậu cầm điện thoại nghiêm túc xem, sau đó Tô Ngữ lại chụp ảnh cùng cậu, dạy cậu sử dụng app di động. Cậu nhanh chóng học được thành thạo, Tô Ngữ nói với cậu: "Em cũng phải có điện thoại di động riêng. Nếu như chị có việc mà không thể ở bên cạnh em, em có thể dùng điện thoại di động liên lạc tìm chị."
Ôn Hoa im lặng một lát, lại bướng bỉnh nói: "Nhưng chị sẽ luôn ở bên cạnh em."
Tô Ngữ do dự một chút, không phủ nhận, chỉ nhẹ giọng nói với cậu: "Vậy em xem điện thoại còn có thể để em chụp ảnh cùng chị, để em có thể nhìn thấy chị trên điện thoại di động bất cứ lúc nào, cho nên em cũng phải có một chiếc điện thoại di động có đúng không?"
Ôn Hoa nghiêm túc gật đầu: "Muốn."
Tô Ngữ dịu dàng nở nụ cười.
Vào ban đêm, đó là thời gian mệt mỏi nhất trong ngày. Tô Ngữ cuối cùng cũng dỗ dành được Ôn Hoa không muốn cô trở về phòng, xoay người trở về phòng, trên mặt mang theo nụ cười sủng nịch lắc đầu. Có lẽ chính cô cũng không ý thức được việc bản thân cô rất hưởng thụ sự dính người của Ôn Hoa với cô.
Ôn Hoa, người có được một chiếc điện thoại di động thuộc quyền sở hữu của bản thân, nhanh chóng tiếp xúc với thế giới xung quanh nhưng dường như cậu không hề quan tâm tới những điều đó thì phải.
Tô Ngữ thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu nhìn về phía cậu. Cậu lập tức bắt được ánh mắt của cô, ánh mắt hồn nhiên nhìn cô như vậy qua vài giây. Tô Ngữ không nhịn được, thò tay lên nhẹ nhàng sờ tóc cậu. Dường như cậu vui vẻ hơn, đứng dậy ngồi xổm trước mặt cô.
Cảnh tượng ấm áp này được bác sĩ Đỗ đứng dưới mái hiên cách đó không xa quan sát. Anh ấy xoay người đi thư phòng của Ôn Lỗi: "Cậu ấy cực kỳ tín nhiệm Tô tiểu thư, tuy rằng lúc trước cũng đã xem qua bộ dáng cậu ấy nói chuyện với Tô tiểu thư nhưng hôm nay cậu ấy nguyện ý tiếp xúc thể xác cùng Tô tiểu thư, cậu ấy rõ ràng càng thêm thân cận với Tô tiểu thư, tín nhiệm và ỷ lại vào cô ấy."
Ôn Lỗi gật đầu: "Nhưng bọn họ rõ ràng mới quen biết không lâu, như vậy bình thường không?"
"Chỉ cần trước khi cậu ấy hoàn toàn tiếp nhận thế giới xung quanh, Tô tiểu thư đừng khiến cho cậu ấy có cảm giác bị phản bội, làm mất đi sự tín nhiệm của cậu ấy. Đây là một điều tốt giúp cậu ấy có thể kết nối lại với thế giới bên ngoài." Bác sĩ Đỗ nghiêm túc trả lời.
"Tôi sẽ thường xuyên tới quan sát cậu ấy, qua một thời gian ngắn, có thể để Tô tiểu thư dẫn cậu ấy đi thử giao tiếp với người khác." Trước khi đi anh ấy bàn bạc chuyện cuối với Ôn Lỗi.
Tô Ngữ hiểu được, hẳn là mình dẫn cậu đến công viên giải trí mà mẹ cậu chưa kịp dẫn cậu đi. Khiến cậu có niềm tin vào cô, vì vậy cậu sẵn sàng chấp nhận và nói chuyện với cô. Giống như việc kết bạn khi còn nhỏ, ngây thơ tin tưởng đây là người bạn duy nhất của mình, không giống như bây giờ. Nhiệm vụ của cô là giúp cậu giao tiếp và kết bạn với những người khác.
Mấy ngày sau, mỗi buổi sáng vừa tỉnh dậy cô mở cửa sẽ thấy cậu đã rửa mặt, ăn mặc chỉnh tề ở cửa chờ cô. Sau khi nhìn thấy cô sẽ chủ động mỉm cười nói: "Chào buổi sáng."
"Chào buổi sáng." Cô cũng sẽ mỉm cười đáp lại cậu, sau đó cậu kéo cổ tay cô đi ăn sáng.
Bởi vì buổi trưa cô trở về phòng ngủ trưa, cậu sẽ đứng ở cửa không chịu rời đi, mà phòng ngủ của cậu lại đặc biệt lớn, có ghế sofa riêng biệt. Cho nên buổi trưa cô sẽ đến phòng cậu, ngủ ở trên ghế sofa. Bởi vì cô cảm thấy ngủ trên giường của cậu không được ổn lắm nên mặc kệ Ôn Hoa yêu cầu như thế nào,Tô Ngữ vẫn không đồng ý. Mà mỗi buổi trưa sau khi cô ngủ thϊếp đi cậu sẽ lặng lẽ xuống giường, ngồi xổm trước ghế sofa nhìn cô.
Buổi chiều, Tô Ngữ đều sẽ ở bên cạnh cậu. Cô lại phát hiện ngoài việc không thích tiếp xúc với người khác thì mọi thứ cậu đều làm rất tốt, không chỉ biết vẽ phác chân dung, mà vẽ tranh sơn dầu cũng cực kỳ đẹp, cậu cũng có một phòng vẽ tranh riêng biệt. Biết chơi đàn, đàn trong phòng không chỉ có dương cầm mà còn có đàn cổ. Tô Ngữ có chút ngạc nhiên vì người học đàn cổ trong xã hội hiện đại quả thật đã không còn nhiều. Nhưng nghĩ một chút thì những người không phải chịu vất vả thì biết nhiều những thứ này là bình thường, dù sao thì bọn họ có tiền bạc, năng lực và thời gian để học chúng.
Nhưng Lý Minh Thành nói với Tô Ngữ rằng tất cả những điều này cậu bắt đầu học trước khi mẹ cậu gặp tai nạn. Khi còn nhỏ, cậu thực sự rất xuất sắc. Nhưng sau khi tai nạn xảy ra, bởi vì tin tức trên máy tính và truyền hình đều là về vụ tai nạn của mẹ cậu, nên cậu đã không sử dụng bất kỳ thiết bị điện tử nào. Cậu cũng không có hứng thú tìm hiểu những thứ đó, lại càng không muốn tiếp xúc với chúng, cho nên cậu không có điện thoại thông minh, đến hiện tại cũng chỉ có một chiếc điện thoại di động kiểu cũ.
“... Chú yên tâm, cháu sẽ cố gắng hướng dẫn cậu ấy sử dụng mấy thiết bị này."Tô Ngữ trầm mặc một chút, sau đó dịu dàng nhưng lại kiên định nói cho ông ấy biết. Sau khi nói chuyện xong, Tô Ngữ đi ra khỏi phòng, nhìn Ôn Hoa đang chờ ở cửa. Cô mỉm cười với cậu, giờ khắc này cô mới ý thức được, thế giới của cậu trống rỗng và cô đơn đến mức nào, cô cũng hiểu vì sao sau khi bản thân xuất hiện cậu lại nhìn cô không rời mắt.
Ôn Hoa vươn tay về phía cô, cô không giữ cổ tay cậu nữa mà nắm lấy tay cậu. Ôn Hoa vui vẻ nhìn cô, lúc trước Ôn Hoa từng nắm tay cô nhưng bị cô tránh đi, kéo cổ tay cậu như lúc trước, không cho phép cậu nắm tay. Mà bây giờ Tô Ngữ cảm thấy mình không cần giả bộ như vậy, nhất định cậu chỉ coi cô là bạn bè tốt nhất của mình.
Buổi chiều, Tô Ngữ thử dẫn cậu xem TV, nhưng ánh mắt cậu lảng tránh, không muốn xem. Tô Ngữ có chút thất vọng, sau đó lôi kéo cậu lại đi đến chỗ Xích Đu, sau đó lấy điện thoại di động của mình ra cho cậu xem album ảnh của mình, cậu cầm điện thoại nghiêm túc xem, sau đó Tô Ngữ lại chụp ảnh cùng cậu, dạy cậu sử dụng app di động. Cậu nhanh chóng học được thành thạo, Tô Ngữ nói với cậu: "Em cũng phải có điện thoại di động riêng. Nếu như chị có việc mà không thể ở bên cạnh em, em có thể dùng điện thoại di động liên lạc tìm chị."
Ôn Hoa im lặng một lát, lại bướng bỉnh nói: "Nhưng chị sẽ luôn ở bên cạnh em."
Tô Ngữ do dự một chút, không phủ nhận, chỉ nhẹ giọng nói với cậu: "Vậy em xem điện thoại còn có thể để em chụp ảnh cùng chị, để em có thể nhìn thấy chị trên điện thoại di động bất cứ lúc nào, cho nên em cũng phải có một chiếc điện thoại di động có đúng không?"
Ôn Hoa nghiêm túc gật đầu: "Muốn."
Tô Ngữ dịu dàng nở nụ cười.
Vào ban đêm, đó là thời gian mệt mỏi nhất trong ngày. Tô Ngữ cuối cùng cũng dỗ dành được Ôn Hoa không muốn cô trở về phòng, xoay người trở về phòng, trên mặt mang theo nụ cười sủng nịch lắc đầu. Có lẽ chính cô cũng không ý thức được việc bản thân cô rất hưởng thụ sự dính người của Ôn Hoa với cô.
Ôn Hoa, người có được một chiếc điện thoại di động thuộc quyền sở hữu của bản thân, nhanh chóng tiếp xúc với thế giới xung quanh nhưng dường như cậu không hề quan tâm tới những điều đó thì phải.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.