Cầu Bại

Quyển 1 - Chương 34: Pháo đài bay

Thừa Phong Ngự Kiếm

03/03/2013

"Pháo đài bay B-11? Cộng Công?"

Vân Hi không hiểu cái gọi là pháo đài bay đó có hình dáng ra sao, còn ba vị Võ giả mới nãy mặt còn u ám tuyệt vọng thì giờ lại hớn hở cuồng nhiệt.

"Pháo đài bay B-11 'Cộng Công'?! Chẳng phải nó đang làm nhiệm vụ tại bên ngoài vết nứt không giang 'Thâm Uyên thổ tức' sao? Làm sao nó lại ở đây?!"

"Chắc vì đi nạp nhiên liệu nên nó mới ghé qua chỗ chúng ta! Được cứu rồi! Sống rồi! Pháo đài bay tồn tại chính là để ngăn cản ma thú ở những hiểm địa từ cấp A trở lên. Với khả năng của nó, đối phó với hiểm địa rừng Dạ Huyết cấp C chắc chắn dễ như trở bàn tay."

"Nhanh đi tìm chỗ nấp! Nhanh đi tìm chỗ nấp coi!"

Ba vị Võ giả hét toáng lên như tìm được đường sống trong chỗ chết vậy, mắt nhìn tới hẽm núi nơi khi nãy Vân Hi phát hiện được. Ngay sau đó, ba người liền chạy vội về phía hẽm núi.

Tuy không hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, nhưng vì trước đó Vân Hi đã quyết định đến hẽm núi đó sống mái một phen, thành ra hắn cũng nhanh chóng chạy theo ba người đến đó, ẩn nấp với họ.

Ngay lập tức, khung cảnh lộn xộn hỗn loạn lại trở nên yên tĩnh lạ kỳ, trong hẻm núi chỉ còn lại tiếng đếm ngược thời gian phát ra từ chứng minh thư.

Đến khi giọng nói phát ra từ chứng minh thư đếm ngược về số 0, bầu trời trong xanh đột nhiên sáng ngời, giống như mặt trời tỏa ra ánh sáng chói lọi chiếu khắp muôn nơi.

Hào quang vừa sáng vừa tối chỉ lóe lên trong chớp mắt!

"Tự bảo vệ mình cho tốt nhé!"

Vị Võ giả lúc trước được gọi là lão Vương kia hét lớn lên, cả người nằm co ro lại như hận không thể chôn mình xuống đất vậy.

Trong khoảnh khắc hắn hét lên, mặt đất rung lên một cách điên cuồng như là xảy ra động đất. Những tiếng "ầm ầm" vang tới từ đằng xa, mỗi lần vang lên đều mang theo sức mạnh rung động lòng người khiến linh hồn phải run rẩy. Đằng sau những tiếng "ầm ầm" đó chính là làn sóng xung kích khủng bố mà không ai có thể chống lại, luồng khí tức bạo ngược như muốn chôn vùi tất cả cuồn cuộn quét qua khoảng không trên hẻm núi một cách điên cuồng, vô số gạch đá bùn đất bị sóng xung kích đánh bay khắp bốn phương tám hướng.

...

Làn sóng xung kích này đến nhanh mà đi cũng nhanh, khi đám người Vân Hi còn chưa bị bùn đất chôn lấp hoàn toàn thì bên ngoài đã yên tĩnh trở lại.

Yên tĩnh!

Yên tĩnh trước nay chưa từng có!

Sau khi làn sóng xung kích này quét qua, cả đất trời đều trở nên yên tĩnh hẳn. Vào lúc này đây, từ đàn Huyết Khiếu Ưng liên đang tục rít gào trên trời hay đám ma thú rống vang như sấm dưới đất cho đến những Võ giả nhân loại đang dốc sức liều mạng, tất cả đều yên lặng. Yên lặng như đã biến mất khỏi thế gian.

Dường như đã nhận ra cái gì đó, Vân Hi khẽ đẩy lớp đất đá chôn vùi thân hắn ra rồi đứng lên đi ra khỏi hẻm núi, lên một chỗ tương đối cao đứng nhìn về phía rừng Dạ Huyết.

Khi đã nhìn rõ tình cảnh xung quanh, dù cho Vân Hi rất muốn giữ mình bình tĩnh nhưng vẫn không thể dấu nổi vẻ ngạc nhiên tột độ trên mặt.

Lúc này đây, những gò núi, cây cối, nham thạch đều triệt để biến thành một mảnh đất bằng. Phạm vi mấy kilômét quanh đó, thậm chí mười mấy kilômét giống như bị xới lên vậy, hầu như những thứ trên mặt đất đều biến mất hoàn toàn.

Trên trời đã sạch bóng Huyết Khiếu Ưng, lúc này đám ma thú cao cấp cuồn cuộn lao ra từ rừng Dạ Huyết đều trở thành những thi thể cháy xém, nằm dày đặc trên mảnh "bình nguyên" rộng lớn trước mắt hắn.

Giờ phút này, đợt thú triều với quy mô to lớn khiến người ta phải tuyệt vọng ban nãy như bị một vị cao thủ tuyệt thế dùng thần thông tối cao quét sạch khỏi mặt đất.

"Đây chính là sức mạnh của pháo đài bay B-11 'Cộng Công' sao?"

"Thật đáng sợ! Quá khủng khiếp!"

"Trước đây, chúng ta đã từng thấy qua vũ khí tối tân nhất của nhân loại chúng ta qua ti vi. Bây giờ, không thể tin được là lại có thể thấy nó tận mắt như vậy!"



Không biết từ lúc nào, ba vị Võ giả kia đã đến đứng cạnh Vân Hi.

Lúc này đây, vẻ mặt của ba người bọn họ cũng chẳng khác gì Vân Hi, chỉ mỗi lão Vương là còn giữ được chút bình tĩnh.

"Pháo đài bay B-11 'Cộng Công'?!"

"Đừng nói với ta là nhóc không biết nhé!"

Lão Vương nhìn Vân Hi như nhìn một tên quái vật.

Giờ phút này, Vân Hi đột nhiên cảm thấy những kiến thức cơ bản được học tại học viện Tinh Diệu dường như vô cùng cần thiết.

Lão Vương chưa kịp giải thích cho hắn hiểu cái gọi là pháo đài bay thì tên Võ giả được đoàn săn ma của lão cứu lúc trước chợt hô lên với vẻ kinh ngạc: "Đó! Ở đó kìa!"

"Ở đó?!"

"Pháo đài bay B-11 'Cộng Công' ở bên đó kìa!"

Xuôi theo ánh mắt của ba vị Võ giả, Vân Hi nhìn về phía cuối chân trời!

Đến khi hắn thấy rõ cái được gọi là pháo đài bay B-11, dù hắn đã chuẩn bị sẵn tinh thần, có thể tiếp nhận được bất cứ chuyện gì khiến cho người ta giật mình, nhưng rốt cuộc hắn vẫn không thể ngăn nổi sự chấn động đang lan nhanh khắp mọi ngóc ngách trong cơ thể. Đôi mắt hắn trợn trừng nhìn mọi thứ trước mặt, trong lòng chỉ còn lại sự chấn động.

"Đây... đây..."

Một tòa thành!

Một tòa thành lũy (1) khổng lồ!

Nếu nó chỉ thành lũy khổng lồ thì chưa đủ để khiến mọi người phải hoảng sợ. Dù sao thì những thứ vốn không nên tồn tại như ma thú cũng đã xuất hiện, hơn nữa còn đầy rẫy khắp nơi, uy hiếp đến môi trường sống của nhân loại nên có một tòa pháo đài là điều hợp lí.

Thứ khiến hắn chấn động không thôi chính là tòa thành lũy trông giống như một con quái vật khổng lồ này lại lơ lửng trên không trung.

"Pháo đài bay! Thì ra pháo đài bay là thế này!"

Giờ phút này, trong đầu hắn thoáng chốc nhớ lại một bộ phim mà hắn đã từng xem ở thời đại sau Công Nguyên - "Ngày độc lập" (2). Chiếc phi thuyền khủng bố bao trùm cả một thành phố trong phim ấy cũng tương tự như pháo đài bay đang hiện ra trước mắt hắn. Khác chăng, một bên là phi thuyền, còn một bên là pháo đài bay dưới hình hài của một tòa thành xuất hiện trước mặt mọi người mà thôi.

Một tòa thành sẽ nặng đến mức nào chứ?! Một ngàn tấn, vạn tấn hay mười vạn tấn?!

Không thể tưởng tượng, hoàn toàn không thể tưởng tượng được! Những thứ như thế này đã vượt khỏi tầm hiểu biết của Vân Hi! Bốn trăm năm trôi qua, nền khoa học kỹ thuật trên Trái Đất đã hoàn toàn thay đổi những hiểu biết cơ bản vốn có của hắn.

"Thành Thiên Không! Một trong hai phát minh vĩ đại nhất của điện hạ Lãnh Phong!"

"Đây là chỗ dựa lớn nhất của chúng ta khi mà tu vi trung bình của những Võ giả trên Trái Đất kém hơn đại lục Thiên Hoang!"

Nhìn con quái vật khổng lồ càng lúc càng bay đến gần chỗ bọn họ, trong lòng lão Vương và hai vị Võ giả kia kích động không thôi!"

Pháo đài bay không phải ai cũng có thể thấy được. Vậy mà bây giờ bọn họ lại được tận mắt nhìn thấy pháo đài bay, thành tựu khoa học vĩ đại nhất của nhân loại. Quả thực, đối với bọn họ mà nói thì đây chính là một vinh dự lớn lao.

"Lãnh Phong? Có phải vị Lãnh Phong đã phát minh ra Nguyệt Thần giới không?"

"Đương nhiên là điện hạ Lãnh Phong, chủ nhân Nguyệt Thần giới rồi! Ngoài điện hạ Lãnh Phong đã mở ra một trang mới trong lịch sử nhân loại, trên thế gian này còn ai có thể có được tài năng thông thiên triệt địa như thế này chứ!"



Nhắc đến điện hạ Lãnh Phong, đôi lông mày của người đàn ông tuổi khoảng bốn mươi này khẽ hếch lên biểu lộ vẻ kính sợ trong lòng: "Điện hạ Lãnh Phong là người đã phát minh ra kỹ thuật xây dựng thành phố trên trời, từ đó pháo đài bay ra đời. Nhờ đó mà nhân loại chúng ta mới có thể giữa vững không thua trong trận chiến với ma thú. Nếu không, ma thú hoành hành khắp khu vực xung quanh khe nứt không gian, con người còn chưa đến gần đã bị vô số ma thú giết chết. Đến ngay cả Võ đạo tông sư cũng không thể đến gần khe nứt không gian nếu như họ không dựa vào sức mạnh của bầu trời...

"Đừng quên cao thủ tuyệt thế Huyền Thiên Tông! Nếu không phải vì ngài kí hiệp ước không xâm phạm vùng trời với tộc rồng, chúa tể bầu trời thì dù cho nhân loại chúng ta có nó cũng chẳng thể nào trở thành bá chủ bầu trời, ngăn chặn ma thú lan tràn khắp nơi.

Một vị Võ giả khác lên tiếng phản bác, dù hắn rất tôn kính Lãnh Phong nhưng thần tượng trong lòng hắn lại là người khác.

"Huyền Thiên Tông... Lãnh Phong..."

Vân Hi lẩm nhẩm trong miệng hai cái tên này. Đây là lần thứ hai trong mấy ngày trở lại đây, hắn nghe thấy người khác nhắc đến tên của hai nhân vật vĩ đại này.

Một người dùng tài năng kinh thiên phát minh ra Nguyệt Thần giới và kỹ thuật xây dựng thành phố trên trời!

Một người dùng thực lực mạnh mẽ không gì sánh kịp khuất phục tộc rồng - bộ tộc làm chúa tể bầu trời đến từ vị diện cao cấp Nguyệt Ma giới, khiến bọn chúng phải kí kết hiệp ước không xâm pham vùng trời với con người!

Những người như họ, ai cũng lưu danh thiên cổ, để lại tiếng thơm muôn đời!

Trong lúc mọi người đang bàn tán, tòa pháo đài bay khổng lồ với diện tích khoảng vài kilômét mang theo những tiếng kêu "ầm ầm" bay qua đầu họ một cách chậm rãi, như một đám mây khổng lồ từ từ che khuất mặt trời. Đến khi nó bay đến trên đầu mọi người, ai cũng có cảm giác như bầu trời tối sầm lại, mặt đất đen kịt, chỉ có thể thấy được chút ánh sáng le lói cuối chân trời. Cái cảm giác khiến cho người ta hít thở không thông này khiến cho tự tận đáy lòng mỗi người sinh ra một nỗi sợ hãi không thể kiềm chế nổi.

Nhìn thấy những tia sáng lóe ra từ những thiết bị máy móc được lắp vào pháo đài bay đang lơ lửng trên đỉnh đầu, tay phải Vân Hi nắm thật chặt kiếm Vọng Hi!

Vừa nãy, ở phần mộ của Diệp Hạo Nhiên, hắn đã từng thề sẽ dẫn an linh trên trời của Diệp Hạo Nhiên đi thăm niên đại hào hùng dậy sóng này. Tự mình trải qua cuộc sống ở thời đại Tân Nguyên, Võ đạo đỉnh phong, cường giả như mây. Vì sư phụ, vì Diệp Hạo Nhiên, Vô Khuyết và cũng vì chính bản thân mình, hắn muốn dùng đôi tay mình và kiếm Vọng Hi tạo nên một kỷ nguyên hoàn toàn mới như trong truyền thuyết, sử thi. Tạo ra một thời đại chỉ giành riêng cho Võ giả! Chứng minh cho người đời thấy Võ giả mới là chúa tể của thời đại này!

Nhưng hiện tại, khi nhìn thấy con quái vật khổng lồ to lớn khủng khiếp này, hắn mới hiểu được bản thân thật nhỏ bé!

Nhỏ bé đến mức, chỉ cần một phần sức mạnh rất nhỏ của thứ vũ khí công nghệ cao này thôi cũng đủ khiến hắn trở về với cát bụi!

Nhỏ bé đến mức, khi thứ vũ khí công nghệ cao này hiện ra trước mặt hắn lại khiến cái gọi là Võ giả trong hắn hoàn toàn sụp đổ!

Trở nên mạnh mẽ!

Trở nên mạnh mẽ!

Nhất định phải nhanh trở nên mạnh mẽ!

Nếu không nhanh chóng mạnh mẽ, giữ được tốc độ tu luyện như hiện tại thì chẳng biết đến ngày tháng năm nào hắn mới có thể dùng kiếm trong tay đánh bại thứ vũ khí công nghệ cao đang ở trước mặt này.

"Tiên thiên! Không! Tuy cao thủ Tiên thiên mật cảnh có thể ngưng luyện ra cương khí tiên thiên, cản được súng đạn nhưng còn xa mới có thể chống lại pháo đài bay này được. Ngay cả Võ đạo tông sư cũng chưa chắc có thể dùng thân mình chống lại thứ vũ khí tối tân đại diện cho đỉnh cao của thành tựu khoa học kỹ thuật này được! Truyền Kỳ! Truyền Kỳ! Chỉ có trở thành cao thủ cấp Truyền Kỳ, có thể lật tay làm gió, trở tay làm mưa mới có thể chóng lại thứ vũ khí này, chứng minh giá trị thực sự của Võ giả! Năm đó, Huyền Thiên Tông có thể khiến ngọn Everest lún xuống một ngàn mét thì Vân Hi ta sao lại không thể chứ! Người khác làm được, ta cũng có thể làm được như vậy! Trong thời đại sử thi hào hùng này, nhất định phải có chỗ cho Vân Hi ta viết lên tên mình.

Có áp lực mới có động lực!

Áp lực lớn bao nhiêu thì động lực lớn bấy nhiêu!

Nhìn về phía pháo đài bay B-11 "Cộng Công" như một con quái vật khổng lồ đang bay xa dần, mỗi một giọt máu, mỗi một tế bào trên khắp cơ thể Vân Hi đều đang bùngcháy, đang sôi sục. Từ sâu trong lòng hắn kích phát ra nguồn sức mạnh khổng lồ và ý chí chiến đấu kiên định, khiến hắn hận không thể nâng đôi tay lên xé rách đất trời, tự mình tiến vào Nguyệt Ma giới, dùng kiếm trong tay trấn áp chư thiên.

________

Chú thích:

(1) – Công trình kiến trúc kiên cố dùng để phòng thủ về quân sự. Ở đây, thành lũy được hiểu như một tòa thành chỉ toàn xây dựng những kiến trúc phục vụ việc phòng thủ quân sự.

(2) – Có thể xem phim “Ngày độc lập”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Cầu Bại

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook