Chương 3
Hạ Tiểu Chính
21/11/2022
editor | paintmyblue
Cậu ngồi trước bàn, tay cầm bút định viết, mắt lại nhìn chằm chằm đồng hồ, sắp tám giờ rồi, đến cùng có nên nói cho chị hai không? Cậu cân nhắc trong lòng nửa ngày, Tống Tiêu thật xấu tính, cuối cùng khó chịu xé hai trang giấy, nằm sấp trên bàn ngẩn người.
"Cún Con, chị vào nha." Tống Tiêu bưng một đĩa trái cây vào đặt lên bàn Tống Tuần, "Nhóc giận hả? Chuyện nhỏ như thế mà cũng giận? Con trai mà nhỏ mọn vậy sao? Hèn gì Ngô Dịch Kỳ không thèm thích thằng con trai như nhóc?!"
Còn thiếu chút nữa thôi là Tống Tuần bỏ qua cho cô bé, nghe đến câu cuối này lại giận lên.
Tống Tiêu thấy cậu vẫn không nói, chống hông, "Em vẫn giận sao? Được rồi em rất hữu dụng, em không đáng ghét chút nào, chị cực kỳ thích em. Được chưa thằng nhóc hẹp hòi kia."
Cô bé vẫn cho là cậu giận vì mình nói quá đáng, hoàn toàn không biết chuyện nhật ký kia.
Cậu quanh co một hồi, rốt cuộc tha thứ hay không cũng chưa quyết, đã nói cô bé nghe chuyện Lý Thời Trữ hẹn hò.
Lần này Tống Tiêu thật sự cáu lên, "Em cái thằng nhóc này, vì sao không nói sớm, không muốn Thời Trữ ca làm anh rể của em sao? Ảnh giỏi như vậy, ông trời nhỏ của tôi à, bạn học của ảnh nhất định là ngực rất lớn chân rất dài, chị phải làm cái gì bây giờ?"
Tống Tuần nghĩ nghĩ, em mới không muốn anh ta làm anh rể em đó.
"Không được, em nhanh đi theo chị, chúng ta phải đi thám thính một chút." Cô bé thấy Tống Tuần còn ngẩn người, tức mình chống tay, "Nói cho em biết, Tống Cún Con, ảnh mà thành đôi với người khác chị đây liền thất tình, sau đó ngày nào cũng khóc, sau đó học không tốt thi không đậu trung học, tiếp theo không đậu nổi đại học, không thể lấy được chồng tốt thì đời này đều hỏng rồi! Lúc đó tất cả đều tại em đó, mau đứng lên cho chị, nhanh."
Tống Tuần hiện tại gánh vác cả đời của chị hai, cả người liền thấy có trách nhiệm, nhanh chóng theo Tống Tiêu ra ngoài.
"Muốn đi đâu đâu? Tám giờ rồi đó?" Mẹ hai đứa đang rửa chén trong bếp hỏi.
"Con đến nhà bạn lấy đồ, sẽ về trước mười giờ, mẹ yên tâm đi."
"Muốn ba lái xe đưa con đi không?" Ba ngồi trên sô pha hỏi.
"Không cần không cần, Cún Con đi với con, ba yên tâm đi."
"Vậy được rồi, phải coi em cho tốt nha."
Tống Tuần đứng bên cạnh nổi giận, "Mẹ, con là con trai nha!"
"Ừ, muốn vậy Cún Con phải cao thêm chút nữa nha."
Tống Tuần tức giận theo Tống Tiêu ra ngoài.
Đứng trong công viên nửa ngày cũng không thấy ai, ngược lại mua được mấy xâu đồ nướng, Tống Tiêu vừa đi vừa ăn, "Đến cùng là ở đâu? Chị đói lắm rồi. Là lỗi của em đó, nói cho chị sớm một chút chị đã đến đây phục kích từ lâu rồi, em mau nhanh lên." Cô bé xoay người qua, phía sau liền không một bóng người, chỉ có mấy cặp tình nhân tay nắm tay rẽ về hướng này, trên đất còn thấy một xiên que bị đánh rơi.
"Cún Con? Cún Con? Tống Tuần? Tống Tuần? Em ở đâu? Đi đâu rồi?" Cô bé đi tới, cầm que đồ nướng ném vào trong thùng rác.
Di động chợt vang, có tin nhắn đến, cô bé nhìn ra là tin của Tống Tuần gửi, "Chia ra hành động nha!"
Cô bé vui vẻ cầm điện thoại bỏ vào trong túi áo, trong lòng khen ngợi Tống Tuần thông minh tài trí, lại thầm mắng cậu không biết bảo vệ môi trường, xả rác lung tung, vui vui vẻ vẻ tiếp tục tìm người.
Mười phút sau cô bé bắt gặp Lý Thời Trữ bên vườn hoa, hắn vừa tạm biệt cô bé kia, lúc nghiêng mắt liền thấy cô bé.
"Thời Trữ ca, anh ra đây dạo hả?"
"Không phải, là bạn học trong câu lạc bộ đưa Cello cho anh, anh ra lấy thôi."
"Đâu? Sao không thấy anh cầm?"
"À cái kia cồng kềnh quá cầm theo không tiện, anh nhờ người chuyển về nhà rồi."
"À, ra thế, giờ anh tính về liền sao?" Tống Tiêu nghe hắn nói đột nhiên yên tâm hẳn, ngọt ngào nói tiếp.
"Ừ, anh phải về liền bây giờ, đồ gửi đến nhất định đặt trước cửa, lỡ có người lấy thì biết đâu mà lần." Khóe môi hắn nhếch lên, lộ ra nét cười quen thuộc, "Em cũng muốn về sao? Về với anh không?"
Tống Tiêu bị lời hắn làm cho mê mẩn, gật gật đầu muốn theo hắn về, "Từ từ, Tiêu Tiêu, em đến đây một mình sao? Con gái sao dám ra ngoài lúc tối muộn thế này một mình?"
Tống Tiêu cân nhắc nửa ngày, quyết định vì tương lai của mình và Lý Thời Trữ, vẽ ra chút cơ hội, "Dạ đúng, vì em ăn no rảnh rỗi mới giữa đêm chạy tới đây đó. Thời Trữ ca, chúng ta cùng về đi!"
"Được, chạy bộ buổi tối chắc mệt lắm rồi ha? Vậy gọi xe về đi, anh lúc tới không có dùng xe."
Lúc leo lên xe, Tống Tiêu lập tức cầm lấy di động nhắn cho Tống Tuần, "Chị về trước, em cũng về nhà đi, nhớ bắt taxi nha, tiền xe chị trả cho."
Lý Thời Trữ liếc nhìn cô bé một cái, quay đầu nhìn ra cửa xe, cười lạnh một cái như có như không.
Dọc đường Tống Tiêu líu ríu nói không ngừng, Lý Thời Trữ cũng không ngại phiền, chủ yếu là cười đáp lại, đi một chút là đến cổng khu vực.
Tống Tiêu còn nói chưa đã, "Sao nhanh đến vậy? Lúc đi rõ ràng xa lắm mà!"
"Chạy bộ và ngồi xe đương nhiên không giống nhau rồi!"
Tống Tiêu le lưỡi, lúc Lý Thời Trữ nhìn nhìn, chột dạ nói, "Cũng đúng ha."
"Em chờ anh một chút. Anh đến phòng bảo vệ lấy đàn."
Lúc Lý Thời Trữ trở về, trên lưng đeo một hộp đàn cello rất lớn, đeo trên như vậy cũng không thấy quá tốn sức, Tống Tiêu hiếu kỳ bước tới, "Cái hộp lớn dữ, đàn 4/4 hả anh?"
"Đương nhiên," Hắn nhìn Tống Tiêu cười, ý vị thâm trường, "Anh là người lớn rồi, phải vậy chứ."
Mặt Tống Tiêu có chút đỏ lên, nhiệt lượng dư thừa cũng phát ra, kích động bước lên phía trước.
Đến cửa nhà hai người nói tạm biệt, Tống Tiêu nghiêng thân sờ sờ cái hộp kia vài cái, "Thời Trữ ca, em không biết anh sẽ chơi Cello đó, lần sau đàn em nghe có được không?"
Lý Thời Trữ nhìn khuôn mặt hồng hồng của cô bé, dịu dàng vỗ vỗ đỉnh đầu Tống Tiêu hai cái, "Được rồi, học thi cho tốt, kết quả tốt anh đàn cho em nghe."
Tống Tiêu bưng mặt cười lên, "Được nha, anh cũng vào nhà đi, cái này chắc nặng lắm ha, lớn như thế mà!"
Lý Thời Trữ nhìn hộp đàn trầm ngâm một hồi, bỗng nhiên nở nụ cười, mắt nổi lên một tia hàn quang, "Đúng vậy, rất lớn."
Lớn đến giấu một người cũng được.
Cậu ngồi trước bàn, tay cầm bút định viết, mắt lại nhìn chằm chằm đồng hồ, sắp tám giờ rồi, đến cùng có nên nói cho chị hai không? Cậu cân nhắc trong lòng nửa ngày, Tống Tiêu thật xấu tính, cuối cùng khó chịu xé hai trang giấy, nằm sấp trên bàn ngẩn người.
"Cún Con, chị vào nha." Tống Tiêu bưng một đĩa trái cây vào đặt lên bàn Tống Tuần, "Nhóc giận hả? Chuyện nhỏ như thế mà cũng giận? Con trai mà nhỏ mọn vậy sao? Hèn gì Ngô Dịch Kỳ không thèm thích thằng con trai như nhóc?!"
Còn thiếu chút nữa thôi là Tống Tuần bỏ qua cho cô bé, nghe đến câu cuối này lại giận lên.
Tống Tiêu thấy cậu vẫn không nói, chống hông, "Em vẫn giận sao? Được rồi em rất hữu dụng, em không đáng ghét chút nào, chị cực kỳ thích em. Được chưa thằng nhóc hẹp hòi kia."
Cô bé vẫn cho là cậu giận vì mình nói quá đáng, hoàn toàn không biết chuyện nhật ký kia.
Cậu quanh co một hồi, rốt cuộc tha thứ hay không cũng chưa quyết, đã nói cô bé nghe chuyện Lý Thời Trữ hẹn hò.
Lần này Tống Tiêu thật sự cáu lên, "Em cái thằng nhóc này, vì sao không nói sớm, không muốn Thời Trữ ca làm anh rể của em sao? Ảnh giỏi như vậy, ông trời nhỏ của tôi à, bạn học của ảnh nhất định là ngực rất lớn chân rất dài, chị phải làm cái gì bây giờ?"
Tống Tuần nghĩ nghĩ, em mới không muốn anh ta làm anh rể em đó.
"Không được, em nhanh đi theo chị, chúng ta phải đi thám thính một chút." Cô bé thấy Tống Tuần còn ngẩn người, tức mình chống tay, "Nói cho em biết, Tống Cún Con, ảnh mà thành đôi với người khác chị đây liền thất tình, sau đó ngày nào cũng khóc, sau đó học không tốt thi không đậu trung học, tiếp theo không đậu nổi đại học, không thể lấy được chồng tốt thì đời này đều hỏng rồi! Lúc đó tất cả đều tại em đó, mau đứng lên cho chị, nhanh."
Tống Tuần hiện tại gánh vác cả đời của chị hai, cả người liền thấy có trách nhiệm, nhanh chóng theo Tống Tiêu ra ngoài.
"Muốn đi đâu đâu? Tám giờ rồi đó?" Mẹ hai đứa đang rửa chén trong bếp hỏi.
"Con đến nhà bạn lấy đồ, sẽ về trước mười giờ, mẹ yên tâm đi."
"Muốn ba lái xe đưa con đi không?" Ba ngồi trên sô pha hỏi.
"Không cần không cần, Cún Con đi với con, ba yên tâm đi."
"Vậy được rồi, phải coi em cho tốt nha."
Tống Tuần đứng bên cạnh nổi giận, "Mẹ, con là con trai nha!"
"Ừ, muốn vậy Cún Con phải cao thêm chút nữa nha."
Tống Tuần tức giận theo Tống Tiêu ra ngoài.
Đứng trong công viên nửa ngày cũng không thấy ai, ngược lại mua được mấy xâu đồ nướng, Tống Tiêu vừa đi vừa ăn, "Đến cùng là ở đâu? Chị đói lắm rồi. Là lỗi của em đó, nói cho chị sớm một chút chị đã đến đây phục kích từ lâu rồi, em mau nhanh lên." Cô bé xoay người qua, phía sau liền không một bóng người, chỉ có mấy cặp tình nhân tay nắm tay rẽ về hướng này, trên đất còn thấy một xiên que bị đánh rơi.
"Cún Con? Cún Con? Tống Tuần? Tống Tuần? Em ở đâu? Đi đâu rồi?" Cô bé đi tới, cầm que đồ nướng ném vào trong thùng rác.
Di động chợt vang, có tin nhắn đến, cô bé nhìn ra là tin của Tống Tuần gửi, "Chia ra hành động nha!"
Cô bé vui vẻ cầm điện thoại bỏ vào trong túi áo, trong lòng khen ngợi Tống Tuần thông minh tài trí, lại thầm mắng cậu không biết bảo vệ môi trường, xả rác lung tung, vui vui vẻ vẻ tiếp tục tìm người.
Mười phút sau cô bé bắt gặp Lý Thời Trữ bên vườn hoa, hắn vừa tạm biệt cô bé kia, lúc nghiêng mắt liền thấy cô bé.
"Thời Trữ ca, anh ra đây dạo hả?"
"Không phải, là bạn học trong câu lạc bộ đưa Cello cho anh, anh ra lấy thôi."
"Đâu? Sao không thấy anh cầm?"
"À cái kia cồng kềnh quá cầm theo không tiện, anh nhờ người chuyển về nhà rồi."
"À, ra thế, giờ anh tính về liền sao?" Tống Tiêu nghe hắn nói đột nhiên yên tâm hẳn, ngọt ngào nói tiếp.
"Ừ, anh phải về liền bây giờ, đồ gửi đến nhất định đặt trước cửa, lỡ có người lấy thì biết đâu mà lần." Khóe môi hắn nhếch lên, lộ ra nét cười quen thuộc, "Em cũng muốn về sao? Về với anh không?"
Tống Tiêu bị lời hắn làm cho mê mẩn, gật gật đầu muốn theo hắn về, "Từ từ, Tiêu Tiêu, em đến đây một mình sao? Con gái sao dám ra ngoài lúc tối muộn thế này một mình?"
Tống Tiêu cân nhắc nửa ngày, quyết định vì tương lai của mình và Lý Thời Trữ, vẽ ra chút cơ hội, "Dạ đúng, vì em ăn no rảnh rỗi mới giữa đêm chạy tới đây đó. Thời Trữ ca, chúng ta cùng về đi!"
"Được, chạy bộ buổi tối chắc mệt lắm rồi ha? Vậy gọi xe về đi, anh lúc tới không có dùng xe."
Lúc leo lên xe, Tống Tiêu lập tức cầm lấy di động nhắn cho Tống Tuần, "Chị về trước, em cũng về nhà đi, nhớ bắt taxi nha, tiền xe chị trả cho."
Lý Thời Trữ liếc nhìn cô bé một cái, quay đầu nhìn ra cửa xe, cười lạnh một cái như có như không.
Dọc đường Tống Tiêu líu ríu nói không ngừng, Lý Thời Trữ cũng không ngại phiền, chủ yếu là cười đáp lại, đi một chút là đến cổng khu vực.
Tống Tiêu còn nói chưa đã, "Sao nhanh đến vậy? Lúc đi rõ ràng xa lắm mà!"
"Chạy bộ và ngồi xe đương nhiên không giống nhau rồi!"
Tống Tiêu le lưỡi, lúc Lý Thời Trữ nhìn nhìn, chột dạ nói, "Cũng đúng ha."
"Em chờ anh một chút. Anh đến phòng bảo vệ lấy đàn."
Lúc Lý Thời Trữ trở về, trên lưng đeo một hộp đàn cello rất lớn, đeo trên như vậy cũng không thấy quá tốn sức, Tống Tiêu hiếu kỳ bước tới, "Cái hộp lớn dữ, đàn 4/4 hả anh?"
"Đương nhiên," Hắn nhìn Tống Tiêu cười, ý vị thâm trường, "Anh là người lớn rồi, phải vậy chứ."
Mặt Tống Tiêu có chút đỏ lên, nhiệt lượng dư thừa cũng phát ra, kích động bước lên phía trước.
Đến cửa nhà hai người nói tạm biệt, Tống Tiêu nghiêng thân sờ sờ cái hộp kia vài cái, "Thời Trữ ca, em không biết anh sẽ chơi Cello đó, lần sau đàn em nghe có được không?"
Lý Thời Trữ nhìn khuôn mặt hồng hồng của cô bé, dịu dàng vỗ vỗ đỉnh đầu Tống Tiêu hai cái, "Được rồi, học thi cho tốt, kết quả tốt anh đàn cho em nghe."
Tống Tiêu bưng mặt cười lên, "Được nha, anh cũng vào nhà đi, cái này chắc nặng lắm ha, lớn như thế mà!"
Lý Thời Trữ nhìn hộp đàn trầm ngâm một hồi, bỗng nhiên nở nụ cười, mắt nổi lên một tia hàn quang, "Đúng vậy, rất lớn."
Lớn đến giấu một người cũng được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.