Chương 12
Trần Đức Lai
03/07/2014
Bác sĩ anh cậu Chó ở lại trong tư dinh của Cụ Thượng gần hết ngày hôm ấy, mỗi lần có Bác sĩ về, trong nhà lại tổ chức đám xì phé đánh. Hôm ấy Duyên được đứng hầu nước chỗ các quan đánh xì phé nên nàng được chia số tiền sâu thu được. Nàng kiếm được gần 10đ00 bạc. Duyên mừng rỡ vì thật ra đời nàng chưa bao giờ có số tiền như thế. Duyên gói chặt số tiền nàng được chia để dành đợi chú nàng lên thăm nàng thì nàng cho.
Duyên không ngờ sau những đêm ân ái với ông Huyện nàng đã có mang. Ở trong nhà Cụ Thượng hàng ngày hầu hạ cậu Bẩy chồng nàng Duyên chịu đựng cảnh có chồng phải chiều chồng. Tánh cậu Bẩy rất kỳ lạ, suốt ngày cậu chỉ chăm đón Duyên, mỗi lần Duyên vô, cậu mừng quýnh lên. Sự thỏa mãn về nhục dục làm cho tánh của cậu Chó thuần lại không gắt gõng tru tréo như trước kia nữa.
Duyên có nhiều triệu chứng của người có mang. Vú nàng căng và bắt đầu thâm, người nàng bắt đầu ợ chua, thèm của ngọt, của chua, lông mày của Duyên dựng ngược. Bà Cụ Thượng là người sanh đẻ nhiều nên cụ có nhiều kinh nghiệm về sự thai nghén. Cụ thấy Duyên có vẻ mệt nhọc, cụ bèn hỏi:
- Con có mang phải không?
Duyên bẽn lẽn đáp:
- Dạ thưa mạ con không biết nữa?
Cụ Bà dỗ ngọt Duyên:
- Người con ra sao con thấy mệt không?
- Dạ người con thấy mệt mỏi, ợ chua, thèm của chua.
- Như thế là con có mang rồi. Trông người con thon thon như thế ni mắn lắm đó. Ðưa mạ coi đầu vú của con nào?
Duyên bẽn lẽn tốc yếm lên cho Cụ Thượng Bà coi hai đầu vú của nàng. Nhìn thấy bộ vú của Duyên, Cụ Thượng Bà cười sung sướng nói:
- Con có mang thật rồi. Hai đầu vú thâm quầng thế ni, vú cũng nở to làm chi mà không chửa...
Duyên chưa biết trả lời sao thì Cụ Thượng Bà đã nói:
- Con phải giữ gìn cho khỏe. Nếu cần uống thuốc thì mạ kêu thầy thuốc đến, không thì nói với anh con đó, anh con mần Bác sĩ mà, bệnh chi mà chẳng khỏi.
Cụ Thượng Bà gật đầu nói:
- Con xinh đẹp như thế ni thì con của con, cháu của mạ thế răng cũng xinh đẹp.
Thật ra Duyên cũng không biết đứa con trong bụng nàng là con của cậu Chó hay là con của Quan Huyện, nàng nghĩ có lẽ là con của Quan Huyện vì trong phút ái ân với Quan Huyện tối hôm đó là lúc đầu tiên đời nàng được sự chiều chuộng về ái ân, nàng thấy yêu Quan Huyện hơn cậu Chó rất nhiều. Từ ngày vào hầu cậu Chó, làm vợ cậu Chó đến nay ba tháng Quan Huyện có lên thăm cậu Chó và song thân của Quan Huyện vài ba lần và lần nào Quan Huyện cũng gặp nàng nhưng không lần nào Quan Huyện chiều chuộng nàng như buổi ban đầu.
Duyên đã biết mình đã có thai. Nàng được Cụ Thượng Bà và Cụ Thượng Ông hết sức chiều quý vì hai cụ đinh ninh rằng Duyên vẫn còn trinh tiết khi chung chăng chung gối với cậu Chó trong ngày đầu tiên.
Ở trong nhà Cụ Thượng trên ba tháng ngày đêm hầu hạ cậu Chó Duyên đã gây được nhiều cảm tình với người trong gia đình. Lụa đã sanh được một đứa con trai thật kháu khỉnh, nàng được ở ngay trong dinh Cụ Thượng. Đứa nhỏ bụ bẫm xinh xắn, trông giống cậu học sinh tình nhân của Lụa, nhưng trong nhà Cụ Thượng chẳng ai biết việc đó, mọi người đều cho là con của cậu Chó, nhứt là khi họ thấy Duyên cũng có mang. Lụa sanh được trên hai tháng thì Duyên xin phép Cụ Thượng Bà về quê thăm gia đình nhân có Quan Huyện lên dinh hầu cha mẹ. Việc Duyên xin về quê thăm cha mẹ là do Quan Huyện xúi nàng. Từ ngày lên dinh làm vợ của cậu Chó Duyên không còn phải lam lũ nắng mưa ngoài đồng ruộng, nàng mập trắng, nước da của Duyên đã trắng bóc, nay được ăn uống sung sướng có giờ giấc nghĩ ngơi lại có hơi đàn ông người gái quê xinh đẹp ấy lại càng đẹp hơn trước rất nhiều.
Bà Huyện người vợ do cha mẹ cưới cho ông là con gái của một Quan Đại Thần đồng niên với Cụ Thượng, lại thuộc Giòng Hoàng phái nữ sinh Trung Học Đồng Khánh nổi tiếng là tiểu thư khuê các ngoan ngoãn mà ngày nhập phòng, nàng đã là đàn bà chớ không còn con gái. Quan Huyện cặn hỏi vợ thì nàng một mực cho biết đây là lần thứ nhứt nàng biết đàn ông, nàng thề thật độc để cho chồng nàng Quan Huyện tin nhưng về sau hỏi mãi, Quan Huyện ngã ngửa người vì quả bà Huyện đã biết đàn ông trước khi lấy Quan Huyện.
Lần này, nhân mấy ngày xa vợ, Quan Huyện đã hưởng tay trên xác thịt và trinh tiết của người con gái của cậu Chó. Quan Huyện vẫn nhớ đến Duyên, mỗi lần về thăm cha mẹ Quan Huyện vẫn gặp Duyên nhưng không có cơ hội để cùng Duyên gặp lại những phút ái ân ban đầu đó. Lần này nhân lúc Lụa người vợ lớn của cậu Chó đã cứng cát, đã đủ ngày kiêng cử rồi, Quan Huyện mới xúi Duyên xin về quê thăm cha mẹ, đi nhờ xe Quan Huyện về quê, Duyên ngỏ lời với mạ chồng. Cụ Thượng Bà thì được Quan Huyện nói vô:
- Mạ cho thím Bẩy về thăm gia đình thím ấy, dạo này thầy Cai Tổng làm ăn khấm khá lắm!
Cụ Thượng Bà có vẻ thương Duyên nên khi nghe Quan Huyện con trai bà xin phép cho Duyên về thăm gia đình, Cụ Thuợng Bà chấp thuận ngay:
- Ừ nhân chuyến xe con về Huyện con cho vợ thằng Bẩy về thăm gia đình nó cũng được.
Cụ Thượng Bà lại quay sang Duyên nói:
- Về thăm nhà vài hôm rồi con sang Huyện trình với anh con, xin xe mà về nghe con. À nhưng Anh Huyện hôm nào về Huyện?
Quan Huyện đáp:
- Dạ thưa mạ sáng nay con về Huyện rồi. Con về dưới Huyện là nhà con ra Huế ngay. Dạ bẩm mạ dạo ni trong Huyện có nhiều chuyện lắm, hết bọn Quốc dân đảng lại đến bọn Cộng sản quấy phá... Bên Phủ Thừa thúc dục chuyện phá phách cách mạng rất gay gắt nên có nhiều đêm con phải đi tuần suốt đêm. Bọn quỷ đó yên thân mần ăn không yên cứ quấy phá làm chi cho thêm khổ ra.
Cụ Thượng Bà có nhiều kinh nghiệm làm quan từ thời Cụ Thượng Ông mới là viên Tri Huyện cho đến khi Cụ Thượng đi Tri Phủ thăng Ám Sát Bố Chánh rồi Tuần Vũ, Tổng Ðốc nên khi nghe Quan Huyện phàn nàn nhiều công việc, cụ cười nói:
- Có rứa mới dễ kiếm tiền chứ! Trong Huyện mà bình an thì được bao nhiêu làm răng đủ tiền mua xe hơi, tậu nhà...
Quan Huyện cau mặt nói:
- Thưa mạ chuyện chi còn dể kiếm ăn chớ chuyện mấy thằng ông mãnh đó phá thì làm chi cho ra tiền. Họ làm cách mạng lấy đâu ra tiền mà ăn với uống.
Cụ Thượng Bà lắc đầu tỏ vẻ thương hại cậu con trai ngây thơ làm quan mà không biết dựa vào cái bận của nghề mà khảo tiền:
- Mấy đứa làm cách mạng thì bỏ tù chúng nó đi, còn những đứa nhà giàu không làm cách mạng cứ cho chúng nó làm cách mạng hết, làm chi mà không ra tiền. Xe hơi, nhà lầu, vàng bạc, ruộng đất là ở đó chứ ở đâu. Tổ cha mi thật giống thằng cha mi lúc trước quá, cũng rứa mà.
Quan Huyện cười khì tỏ vẻ bà mạ giỏi. Quan Huyện nói lảng sang chuyện khác:
- Thưa mạ thím Bẩy về làm dâu mạ được mấy tháng rồi hỉ?
Cụ Thượng bấm đốt ngón tay tính:
- Kém 15 ngày nữa đầy 6 nháng...
- Thím Bẩy có mang ngay thì phải?
- Ừ mạ không ngờ lại mắn con như thế đó. Con Lụa vợ lớn của hắn cũng rứa, về nhà mình ngày nào là hắn có thai ngày đó mà con Duyên ni cũng rứa.
Quan Huyện có vẻ nghi ngờ, có lẽ đứa con của Duyên chưa chắc là con của ông hay chính là con của cậu Chó, em ruột ông? Ông Huyện nghĩ Lụa người vợ cả của cậu Chó cũng có thai nhanh chóng thì Duyên cũng có thể như thế lắm. Ông không ngờ đứa con trai Lụa vừa sanh là con của gả học sinh, tình nhân của Lụa, còn đứa con của Duyên chính là giòng máu của Quan Huyện, người đã dành mất trinh tiết của Duyên ngay phút ban đầu.
Quan Huyện vẫn thấy Duyên đứng hầu bèn quay lại nói với Duyên:
- Thím Bẩy?
- Dạ.
- Mạ đã cho phép thím về thăm gia đình thì thím thu xếp ngay đi để sang mai tui đưa thím về Huyện. Mốt có hội thương toàn Huyện, thầy Cai cũng lên Huyện đó, thím sẽ gặp chú của thím rồi hai chú con đưa nhau về quê cho tiện.
Duyên bẽn lẽn đáp:
- Dạ, con cám ơn mạ...
Cụ Thượng Bà nhẹ nhàng đáp:
- Ừ, thôi được, con nhớ thu xếp quần áo, chiều nay cho con ít tiền con đi ra chợ Đông Ba coi có cái chi mua về biếu chú và mạ của con và cho đám em con nghen Bẩy?
- Dạ, con cám ơn mạ...
Duyên xuống nhà dưới thu xếp va ly, quần áo để ngày mai nàng theo Quan Huyện về quê thăm gia đình. Ra ngoài Huế hầu hạ cậu Bẩy làm dâu con Cụ Thượng được gần 6 tháng Duyên chưa về thăm quê lần nào. Có một vài lần chú mạ của nàng ra thăm nàng rồi lại về quê.
Cách đây 3 tháng khi thầy Lý, chú của Duyên được Quan Huyện cho làm Cai Tổng, chú nàng đã đem lễ vật lên Cụ Thượng để tạ ơn Cụ Thượng đã thương cho thầy Lý được làm Cai Tổng. Khi lên nhà Cụ Thượng đối xử rất nhã nhặn, chẳng những không nhận lễ vật của thầy Cai còn cho thầy Cai thêm tiền và hứa sẽ cho thầy Cai làm Cửu Phẩm. Duyên được gặp mạ của nàng, nàng dành được 22đ00 và 5 chỉ vàng nàng đã trao lại cả cho mạ nàng.
Thầy Cai rất hãnh diện khi có con gái làm vợ con trai của Cụ Thượng lại được Cụ Thượng thương quý. Thầy Cai không bao giờ nghĩ đến điều khổ nhục cho con gái khi phải chiều đải một người tàn tật, vừa câm lại vừa không có xương sống, và thầy Cai cũng không ngờ rằng con gái của thầy Cai đã bị thất tiết với Quan Huyện anh cậu Chó. Vả lại nếu có biết con gái đã trao thân cho Quan Huyện, anh ruột chồng nàng trước khi nàng trao thân cho cậu Chó thì thầy Cai Tổng chắc lưỡi cho rằng dù sao đứa con của Duyên cũng là giòng giõi Cụ Thượng.
Sáng hôm sau Duyên chuẩn bị xong hành trang chào hỏi mấy gia nhân trong nhà Cụ Thượng để nàng về quê thăm gia đình thì chú Cửu Tràng xuống dục Duyên:
- Mợ hai ơi, Quan Huyện dục mợ lên để về Huyện cà!
Duyên lật đật cầm va ly thì Cửu Tràng đã đỡ lấy va ly của Duyên và nói:
- Mợ để tui xách va ly này cho mợ.
Duyên ngượng không dám trao va ly cho Cửu Tràng.
- Thôi chú Cửu để tui xách cho, nhẹ đó mà.
Cửu Tràng để Duyên xách va ly, hắn đi theo nàng lên nhà trên. Cụ Thượng Bà ngồi trên phản ngựa, Quan Huyện ngồi trên ghế salon thấy Duyên khệ nệ mang va ly bèn gắt bảo Cửu Tràng:
- Cửu Tràng sao chú không xách hộ va ly cho mợ Bẩy. Mấy chú ni hỗn quá trời...
Cửu Tràng hốt hoảng đáp:
- Bẩm lạy Cụ Lớn. Mợ Bẩy không cho con xách. Con đã xin xách đỡ mợ Bẩy mà mợ Bẩy không chịu.
Duyên sợ Cửu Tràng bị mắng thêm bèn thưa:
- Bẩm mạ va ly nhẹ con xách cũng được. Chú Cửu xin xách mà con không khứng, thưa mạ, không phải lỗi tại chú Cửu.
Cụ Thượng Bà mắng yêu con dâu quý:
- Con đang có dạ, xách nặng sao được. Từ rày có chuyện chi nặng cứ biểu chúng mang nghe không? Mình có dạ đừng làm chuyện nặng nhọc quá không nên...
- Dợ.
Quan Huyện bèn hỏi Duyên:
- Thím đã thu xếp song chưa sửa soạn ra xe.
Duyên thưa:
- Dạ, bẩm Quan Lớn xong rồi.
Quan Huyện cười nói:
- Thím gọi tui Quan Lớn làm chi, tui là anh chú Bẩy tức là anh chồng của thím, thím gọi tui bằng anh cũng được.
Cụ Thượng Bà cũng nói:
- Phải, từ rày con đừng gọi anh con là Quan Lớn nữa!
Duyên sung sướng hãnh diện:
- Dạ.
Cụ Thượng Bà bảo Cửu Tràng:
- Cửu Tràng mi xách va ly ra xe cho mợ Bẩy nghen...
- Dạ.
Duyên lạy chào Cụ Thượng Bà:
- Lạy mạ con đi...
Cụ Thượng bảo Quan Huyện:
- Ðộ năm hay sáu ngày chi đó, anh cho con Bẩy về nghen anh Huyện...
- Dạ.
Duyên lẽo đẽo theo Quan Huyện và Cửu Tràng ra xe hơi. Trên xe đã có tài xế. Duyên định ngồi băng trên với tài xế thì Quan Huyện đã nói:
- Thím ngồi băng dưới đây cũng được nè.
Duyên đành ngồi băng dưới bên cạnh Quan Huyện.
Xe mở máy rồi phóng ra khỏi dinh của Cụ Thượng, chạy sang cầu Tràng Tiền. Xe vừa ra khỏi cửa Thượng Từ quẹo về phía đường Paul Bert thì Quan Huyện hỏi chú tài:
- Chú tài chú có gia đình ở Huế phải không?
Chú tài xế đáp:
- Dạ gia đình bên vợ con ở Huế. Hiện nay, vợ con cũng sống ở Huế buôn bán bên chợ Ðông Ba.
Quan Huyện cười hỏi:
- Mi có muốn về thăm nhà không?
Chú tài thiểu nảo đáp:
- Dạ muốn, hai hôm nay con về thăm nhà con nhưng vợ con đau...
Quan Huyện làm bộ thương hại:
- Thôi tao cho mi ở lại Huế. Ðây tao cho mi 5đ00 về cho vợ mi nghe không!
- Dạ xin cám ơn Quan Lớn nhưng ai lái xe Quan Lớn về Huyện?
Quan Huyện cười đáp:
- Tao lái cho mi. À nhưng nhà mi ở đâu?
- Dạ nhà con ở số 66 Gia Hội...
- Được rồi, nếu ngày mai tao còn ở đây tao sẽ đến tìm tại nhà mi nghe chưa!
- Dạ.
Quan Huyện móc ví lấy 5đ00 đưa chú tài xế và dặn:
- Nhớ nghe không. Ngày mai phải ở nhà cả ngày nếu tao còn ở đây tao sẽ tìm mi. Bằng ngày mai mi không thấy tao đến tìm thì mi cứ việc đi xuống Huyện khỏi phải chờ tao nữa nghe không tài?
Chú tài mừng rỡ đáp:
- Dạ, xin cám ơn Quan Lớn.
- Thôi chừ mi xuống để tay lái tao.
Chú tài xế trả số về số không nhưng vẫn đề máy mở cửa xuống nhường tay lái cho Quan Huyện. Mục đích của Quan Huyện đuổi chú tài xuống là để Quan Huyện rảnh rang một mình với Duyên người tình cũ của Quan Huyện trước khi Quan Huyện gả Duyên cho cậu Chó em ruột Quan Huyện.
Sau 2 ngày đêm chiếm trọn vẹn tiết trinh của nàng trinh nữ xinh đẹp rồi đẩy lên Thần Kinh nhiều lúc Quan Huyện vẫn mơ thấy người con gái xinh đẹp ấy nhưng vì Quan Huyện vừa là người sợ vợ, vừa là người cẩn thận sợ tai tiếng nên Quan Huyện giữ rất kín tìm cơ hội che dấu kỹ càng mới dám lộ. Còn Duyên nàng biết mình đã bị Quan Huyện cướp tiết trinh, nhưng nàng thấy chẳng thiệt hại chi và cũng chẳng ai biết điều đó nên nàng cũng lặng thinh. Nàng vẫn có cảm tình với Quan Huyện, lần này được về quê thăm cha mẹ lại được Quan Huyện quý trọng Duyên chẳng thấy thắc mắc chi hết.
Ngồi lái xe Quan Huyện bảo Duyên:
- Ngồi trên ni thím Bẩy.
Duyên không biết làm cách nào leo lên được nên nàng đắp:
- Thôi để em ngồi dưới ni cũng được.
Quan Huyện không chịu.
- Ngồi lên đây em, lâu lắm sáu tháng rồi anh phải xa em...
Duyên cười đáp:
- Nhưng làm răng em ngồi lên đó được?
Câu trả lời thành thực của Duyên làm Quan Huyện bật cười:
- Thì leo lên đây ngồi bền cạnh anh đây nè!
Duyên lom khom trèo qua băng. Nàng lúng ngã chúi xuống Quan Huyện vội thắng xe lại đỡ lấy Duyên. Bàn tay của Quan Huyện đã lợi dụng ngay thân mình người em gái bị Quan Huyện chiếm đoạt tiết trinh từ buổi ban đầu. Duyên ngượng nghịu đỏ mặt liếc nhìn Quan Huyện. Quan Huyện thấy Duyên đẹp tuyệt trần. Ðôi má ửng hồng của nàng càng làm cho nàng tươi đẹp hẵn lên. Quan Huyện đỡ Duyên ngồi xuống rồi khẽ tát vào má Duyên nói:
- Hôm ni ở lại Huế ngày mai hãy về.
Duyên ngạc nhiên hỏi:
- Ở mô?
Quan Huyện cười đáp:
- Được rồi có chỗ ở mà. Ngày mai về nhen em...
Duyên có vẻ nóng về thăm nhà:
- Lúc mô về đến nhà?
- Mai về.
Duyên im lặng không đắp. Quan Huyện lái xe về phía An Cựu, tại đây Quan Huyện đã có một căn nhà riêng mà Quan Huyện đã mướn từ lâu làm chỗ chơi bời mỗi khi Quan Huyện về Huế. Mấy lần về thăm nhà cha mẹ. Quan Huyện định đưa Duyên đến đấy, nhưng vốn tánh cẩn thận Quan Huyện thấy Lụa, vợ của cậu Chó đi sanh mà chỉ có một Duyên hầu hạ cậu Chó đưa Duyên đi không được. Cậu Chó vắng Duyên cậu tru lên thì phiền lắm. Thiên hạ sẽ nghi ngờ, rồi sẽ đến tai bà Huyện thì thật là nguy hiểm. Quan Huyện đành phải nuốt nước miếng chờ cho đến ngày nay nhân đưa Duyên về quê, Quan Huyện dẫn Duyên về ngôi nhà ni.
Trong căn nhà có đầy đủ tiện nghi. Quan Huyện có mướn một lão già câm mỗi tháng 1đ80 trông coi căn nhà ni. Căn nhà ở sâu trong xóm nhà lá không ai biết Quan Huyện là ai hết. Mỗi lần về Huế Quan Huyện dắt đến căn nhà ni một người đàn bà.
Lần này Quan Huyện đưa Duyên đến. Thấy Duyên xinh đẹp lại có mang, lối xóm tưởng Duyên là vợ Quan Huyện. Quan Huyện cất xe hơi một nơi rồi đi xe kéo về chỗ Duyên ở.
Duyên ngồi trên ghế quan sát căn phòng, Quan Huyện về đến nơi thấy Duyên ngồi buồn một mình bèn sà đến kéo Duyên ngồi vào lòng Quan Huyện hỏi:
- Mấy tháng rồi em có nhớ không?
Duyên lắc đầu. Quan Huyện khẽ tát vào má Duyên nói:
- Sáu tháng rồi...
Bỗng Duyên ngửng nhìn người anh chồng:
- Ở thế ni lở mạ biết thì sao?
Quan Huyện giật mình vì câu hỏi bất ngờ của Duyên. Quan Huyện đáp gượng:
- Mạ làm sao biết được... Ở đây không ai biết mình là ai hết...
Duyên gật đầu nói:
- Ờ hỉ.
Quan Huyện có vẻ nóng nẩy trước sắc đẹp của Duyên. Quan Huyện kéo Duyên đứng lên và dục:
- Vô đây em, ngồi ngoài đó người ta đi qua trông thấy kỳ lắm.
Duyên ngoan ngoãn đi theo Quan Huyện vô buồng.
Quan Huyện theo vào giữa lúc Duyên đang lớ ngớ chưa kịp ngồi thì Quan Huyện đã kéo Duyên vào lòng, bàn tay Quan Huyện ôm sát vào người Duyên làm Duyên đỏ mặt quay lại liếc nhìn Quan Huyện. Quan Huyện vẫn trơ trẻn kéo Duyên ngồi xuống, bàn tay Quan Huyện kéo mạnh làm Duyên giật mình vội vàng nắm lấy quần. Nàng khẽ trách:
- Chi mà vội rứa.
Quan Huyện cười nham nhở:
- Vội chi sáu tháng rồi anh xa em.
Duyên trách:
- Ai biểu, tự Quan Lớn hết.
Quan Huyện cau mặt véo Duyên, làm Duyên ái một tiếng:
- Sao em cứ ngạo anh bằng Quan Huyện?
- Quen miệng mất rồi.
Quan Huyện nâng bồng Duyên lên giường làm Duyên hốt hoảng:
- Ðể em cởi áo dài đã, ai lại mặc cả áo dài ni lên giường, anh cũng chưa cởi giầy thay quần áo.
Quan Huyện cười khì:
- Ừ hỉ, gặp em là anh cứ cuống lên.
Quan Huyện ngồi dậy cởi giầy và thay quần áo ngủ, còn Duyên cởi chiếc áo dài bận chiếc áo cục tay làm nổi cánh tay no tròn trắng trẻo thân hình thật đẹp, những đường cong tuyệt mỹ của Duyên làm Quan Huyện ngắm nghía mãi.
Dáng điệu của Duyên thật khêu gợi, Quan Huyện là người có khiếu thẩm mỹ nên khi nhìn thấy Duyên ông không thể ngồi im mà ngắm được nữa, Quan Huyện ôm ghì lấy Duyên hôn.
Nàng bẽn lẽn khép nép, ngượng nghịu. Quan Huyện muốn tận hưởng những phút mê ly trên tấm thân ngà ngọc tuyệt mỹ của Duyên nên ông giở tất cả những thứ gì ông đã học được bà Huyện hay trong sách của mấy nhà sinh lý học Tây Phương đã dạy để tận hưởng. Quan Huyện đã làm cho Duyên cuống lên.
Người nàng cứng đờ ra, mắt nàng lim dim. Quan Huyện làm đến nổi Duyên phải nắm mớ tóc Quan Huyện lôi lên khẽ nói:
- Anh làm em nhột quá...
Quan Huyện thích thú trước lời khen của Duyên.
Suốt một ngày một đêm, Quan Huyện không rời khỏi căn buồng, còn Duyên đã có dịp so sánh giữa Quan Huyện và cậu Chó. Nàng thấy Quan Huyện chỉ là một chàng thư sinh có nhiều ngón nghề kỳ lạ, nhưng về sức khỏe thì thua xa cậu Chó. Những người đàn bà như Duyên khi đã qua tay cậu Chó rồi thì Quan Huyện dù có ngoại khoa cũng thua xa cậu Chó. Với Quan Huyện Duyên không còn hứng thú ân ái, không bao giờ thỏa mãn. Nàng hoàn toàn tự động vì không có hứng thú. Những căn bản của cậu Chó chẳng bao giờ Quan Huyện theo kịp. Cái tánh tò mò muốn hỏi dò sự thật của người cậu Chó ra sao để gợi hứng cho việc ân ái giữa ông và Duyên, nào ngờ Duyên thành thật nói cho Quan Huyện biết cái giá trị siêu đẳng của cậu Chó làm Quan Huyện tiu nghỉu.
Duyên không ngờ sau những đêm ân ái với ông Huyện nàng đã có mang. Ở trong nhà Cụ Thượng hàng ngày hầu hạ cậu Bẩy chồng nàng Duyên chịu đựng cảnh có chồng phải chiều chồng. Tánh cậu Bẩy rất kỳ lạ, suốt ngày cậu chỉ chăm đón Duyên, mỗi lần Duyên vô, cậu mừng quýnh lên. Sự thỏa mãn về nhục dục làm cho tánh của cậu Chó thuần lại không gắt gõng tru tréo như trước kia nữa.
Duyên có nhiều triệu chứng của người có mang. Vú nàng căng và bắt đầu thâm, người nàng bắt đầu ợ chua, thèm của ngọt, của chua, lông mày của Duyên dựng ngược. Bà Cụ Thượng là người sanh đẻ nhiều nên cụ có nhiều kinh nghiệm về sự thai nghén. Cụ thấy Duyên có vẻ mệt nhọc, cụ bèn hỏi:
- Con có mang phải không?
Duyên bẽn lẽn đáp:
- Dạ thưa mạ con không biết nữa?
Cụ Bà dỗ ngọt Duyên:
- Người con ra sao con thấy mệt không?
- Dạ người con thấy mệt mỏi, ợ chua, thèm của chua.
- Như thế là con có mang rồi. Trông người con thon thon như thế ni mắn lắm đó. Ðưa mạ coi đầu vú của con nào?
Duyên bẽn lẽn tốc yếm lên cho Cụ Thượng Bà coi hai đầu vú của nàng. Nhìn thấy bộ vú của Duyên, Cụ Thượng Bà cười sung sướng nói:
- Con có mang thật rồi. Hai đầu vú thâm quầng thế ni, vú cũng nở to làm chi mà không chửa...
Duyên chưa biết trả lời sao thì Cụ Thượng Bà đã nói:
- Con phải giữ gìn cho khỏe. Nếu cần uống thuốc thì mạ kêu thầy thuốc đến, không thì nói với anh con đó, anh con mần Bác sĩ mà, bệnh chi mà chẳng khỏi.
Cụ Thượng Bà gật đầu nói:
- Con xinh đẹp như thế ni thì con của con, cháu của mạ thế răng cũng xinh đẹp.
Thật ra Duyên cũng không biết đứa con trong bụng nàng là con của cậu Chó hay là con của Quan Huyện, nàng nghĩ có lẽ là con của Quan Huyện vì trong phút ái ân với Quan Huyện tối hôm đó là lúc đầu tiên đời nàng được sự chiều chuộng về ái ân, nàng thấy yêu Quan Huyện hơn cậu Chó rất nhiều. Từ ngày vào hầu cậu Chó, làm vợ cậu Chó đến nay ba tháng Quan Huyện có lên thăm cậu Chó và song thân của Quan Huyện vài ba lần và lần nào Quan Huyện cũng gặp nàng nhưng không lần nào Quan Huyện chiều chuộng nàng như buổi ban đầu.
Duyên đã biết mình đã có thai. Nàng được Cụ Thượng Bà và Cụ Thượng Ông hết sức chiều quý vì hai cụ đinh ninh rằng Duyên vẫn còn trinh tiết khi chung chăng chung gối với cậu Chó trong ngày đầu tiên.
Ở trong nhà Cụ Thượng trên ba tháng ngày đêm hầu hạ cậu Chó Duyên đã gây được nhiều cảm tình với người trong gia đình. Lụa đã sanh được một đứa con trai thật kháu khỉnh, nàng được ở ngay trong dinh Cụ Thượng. Đứa nhỏ bụ bẫm xinh xắn, trông giống cậu học sinh tình nhân của Lụa, nhưng trong nhà Cụ Thượng chẳng ai biết việc đó, mọi người đều cho là con của cậu Chó, nhứt là khi họ thấy Duyên cũng có mang. Lụa sanh được trên hai tháng thì Duyên xin phép Cụ Thượng Bà về quê thăm gia đình nhân có Quan Huyện lên dinh hầu cha mẹ. Việc Duyên xin về quê thăm cha mẹ là do Quan Huyện xúi nàng. Từ ngày lên dinh làm vợ của cậu Chó Duyên không còn phải lam lũ nắng mưa ngoài đồng ruộng, nàng mập trắng, nước da của Duyên đã trắng bóc, nay được ăn uống sung sướng có giờ giấc nghĩ ngơi lại có hơi đàn ông người gái quê xinh đẹp ấy lại càng đẹp hơn trước rất nhiều.
Bà Huyện người vợ do cha mẹ cưới cho ông là con gái của một Quan Đại Thần đồng niên với Cụ Thượng, lại thuộc Giòng Hoàng phái nữ sinh Trung Học Đồng Khánh nổi tiếng là tiểu thư khuê các ngoan ngoãn mà ngày nhập phòng, nàng đã là đàn bà chớ không còn con gái. Quan Huyện cặn hỏi vợ thì nàng một mực cho biết đây là lần thứ nhứt nàng biết đàn ông, nàng thề thật độc để cho chồng nàng Quan Huyện tin nhưng về sau hỏi mãi, Quan Huyện ngã ngửa người vì quả bà Huyện đã biết đàn ông trước khi lấy Quan Huyện.
Lần này, nhân mấy ngày xa vợ, Quan Huyện đã hưởng tay trên xác thịt và trinh tiết của người con gái của cậu Chó. Quan Huyện vẫn nhớ đến Duyên, mỗi lần về thăm cha mẹ Quan Huyện vẫn gặp Duyên nhưng không có cơ hội để cùng Duyên gặp lại những phút ái ân ban đầu đó. Lần này nhân lúc Lụa người vợ lớn của cậu Chó đã cứng cát, đã đủ ngày kiêng cử rồi, Quan Huyện mới xúi Duyên xin về quê thăm cha mẹ, đi nhờ xe Quan Huyện về quê, Duyên ngỏ lời với mạ chồng. Cụ Thượng Bà thì được Quan Huyện nói vô:
- Mạ cho thím Bẩy về thăm gia đình thím ấy, dạo này thầy Cai Tổng làm ăn khấm khá lắm!
Cụ Thượng Bà có vẻ thương Duyên nên khi nghe Quan Huyện con trai bà xin phép cho Duyên về thăm gia đình, Cụ Thuợng Bà chấp thuận ngay:
- Ừ nhân chuyến xe con về Huyện con cho vợ thằng Bẩy về thăm gia đình nó cũng được.
Cụ Thượng Bà lại quay sang Duyên nói:
- Về thăm nhà vài hôm rồi con sang Huyện trình với anh con, xin xe mà về nghe con. À nhưng Anh Huyện hôm nào về Huyện?
Quan Huyện đáp:
- Dạ thưa mạ sáng nay con về Huyện rồi. Con về dưới Huyện là nhà con ra Huế ngay. Dạ bẩm mạ dạo ni trong Huyện có nhiều chuyện lắm, hết bọn Quốc dân đảng lại đến bọn Cộng sản quấy phá... Bên Phủ Thừa thúc dục chuyện phá phách cách mạng rất gay gắt nên có nhiều đêm con phải đi tuần suốt đêm. Bọn quỷ đó yên thân mần ăn không yên cứ quấy phá làm chi cho thêm khổ ra.
Cụ Thượng Bà có nhiều kinh nghiệm làm quan từ thời Cụ Thượng Ông mới là viên Tri Huyện cho đến khi Cụ Thượng đi Tri Phủ thăng Ám Sát Bố Chánh rồi Tuần Vũ, Tổng Ðốc nên khi nghe Quan Huyện phàn nàn nhiều công việc, cụ cười nói:
- Có rứa mới dễ kiếm tiền chứ! Trong Huyện mà bình an thì được bao nhiêu làm răng đủ tiền mua xe hơi, tậu nhà...
Quan Huyện cau mặt nói:
- Thưa mạ chuyện chi còn dể kiếm ăn chớ chuyện mấy thằng ông mãnh đó phá thì làm chi cho ra tiền. Họ làm cách mạng lấy đâu ra tiền mà ăn với uống.
Cụ Thượng Bà lắc đầu tỏ vẻ thương hại cậu con trai ngây thơ làm quan mà không biết dựa vào cái bận của nghề mà khảo tiền:
- Mấy đứa làm cách mạng thì bỏ tù chúng nó đi, còn những đứa nhà giàu không làm cách mạng cứ cho chúng nó làm cách mạng hết, làm chi mà không ra tiền. Xe hơi, nhà lầu, vàng bạc, ruộng đất là ở đó chứ ở đâu. Tổ cha mi thật giống thằng cha mi lúc trước quá, cũng rứa mà.
Quan Huyện cười khì tỏ vẻ bà mạ giỏi. Quan Huyện nói lảng sang chuyện khác:
- Thưa mạ thím Bẩy về làm dâu mạ được mấy tháng rồi hỉ?
Cụ Thượng bấm đốt ngón tay tính:
- Kém 15 ngày nữa đầy 6 nháng...
- Thím Bẩy có mang ngay thì phải?
- Ừ mạ không ngờ lại mắn con như thế đó. Con Lụa vợ lớn của hắn cũng rứa, về nhà mình ngày nào là hắn có thai ngày đó mà con Duyên ni cũng rứa.
Quan Huyện có vẻ nghi ngờ, có lẽ đứa con của Duyên chưa chắc là con của ông hay chính là con của cậu Chó, em ruột ông? Ông Huyện nghĩ Lụa người vợ cả của cậu Chó cũng có thai nhanh chóng thì Duyên cũng có thể như thế lắm. Ông không ngờ đứa con trai Lụa vừa sanh là con của gả học sinh, tình nhân của Lụa, còn đứa con của Duyên chính là giòng máu của Quan Huyện, người đã dành mất trinh tiết của Duyên ngay phút ban đầu.
Quan Huyện vẫn thấy Duyên đứng hầu bèn quay lại nói với Duyên:
- Thím Bẩy?
- Dạ.
- Mạ đã cho phép thím về thăm gia đình thì thím thu xếp ngay đi để sang mai tui đưa thím về Huyện. Mốt có hội thương toàn Huyện, thầy Cai cũng lên Huyện đó, thím sẽ gặp chú của thím rồi hai chú con đưa nhau về quê cho tiện.
Duyên bẽn lẽn đáp:
- Dạ, con cám ơn mạ...
Cụ Thượng Bà nhẹ nhàng đáp:
- Ừ, thôi được, con nhớ thu xếp quần áo, chiều nay cho con ít tiền con đi ra chợ Đông Ba coi có cái chi mua về biếu chú và mạ của con và cho đám em con nghen Bẩy?
- Dạ, con cám ơn mạ...
Duyên xuống nhà dưới thu xếp va ly, quần áo để ngày mai nàng theo Quan Huyện về quê thăm gia đình. Ra ngoài Huế hầu hạ cậu Bẩy làm dâu con Cụ Thượng được gần 6 tháng Duyên chưa về thăm quê lần nào. Có một vài lần chú mạ của nàng ra thăm nàng rồi lại về quê.
Cách đây 3 tháng khi thầy Lý, chú của Duyên được Quan Huyện cho làm Cai Tổng, chú nàng đã đem lễ vật lên Cụ Thượng để tạ ơn Cụ Thượng đã thương cho thầy Lý được làm Cai Tổng. Khi lên nhà Cụ Thượng đối xử rất nhã nhặn, chẳng những không nhận lễ vật của thầy Cai còn cho thầy Cai thêm tiền và hứa sẽ cho thầy Cai làm Cửu Phẩm. Duyên được gặp mạ của nàng, nàng dành được 22đ00 và 5 chỉ vàng nàng đã trao lại cả cho mạ nàng.
Thầy Cai rất hãnh diện khi có con gái làm vợ con trai của Cụ Thượng lại được Cụ Thượng thương quý. Thầy Cai không bao giờ nghĩ đến điều khổ nhục cho con gái khi phải chiều đải một người tàn tật, vừa câm lại vừa không có xương sống, và thầy Cai cũng không ngờ rằng con gái của thầy Cai đã bị thất tiết với Quan Huyện anh cậu Chó. Vả lại nếu có biết con gái đã trao thân cho Quan Huyện, anh ruột chồng nàng trước khi nàng trao thân cho cậu Chó thì thầy Cai Tổng chắc lưỡi cho rằng dù sao đứa con của Duyên cũng là giòng giõi Cụ Thượng.
Sáng hôm sau Duyên chuẩn bị xong hành trang chào hỏi mấy gia nhân trong nhà Cụ Thượng để nàng về quê thăm gia đình thì chú Cửu Tràng xuống dục Duyên:
- Mợ hai ơi, Quan Huyện dục mợ lên để về Huyện cà!
Duyên lật đật cầm va ly thì Cửu Tràng đã đỡ lấy va ly của Duyên và nói:
- Mợ để tui xách va ly này cho mợ.
Duyên ngượng không dám trao va ly cho Cửu Tràng.
- Thôi chú Cửu để tui xách cho, nhẹ đó mà.
Cửu Tràng để Duyên xách va ly, hắn đi theo nàng lên nhà trên. Cụ Thượng Bà ngồi trên phản ngựa, Quan Huyện ngồi trên ghế salon thấy Duyên khệ nệ mang va ly bèn gắt bảo Cửu Tràng:
- Cửu Tràng sao chú không xách hộ va ly cho mợ Bẩy. Mấy chú ni hỗn quá trời...
Cửu Tràng hốt hoảng đáp:
- Bẩm lạy Cụ Lớn. Mợ Bẩy không cho con xách. Con đã xin xách đỡ mợ Bẩy mà mợ Bẩy không chịu.
Duyên sợ Cửu Tràng bị mắng thêm bèn thưa:
- Bẩm mạ va ly nhẹ con xách cũng được. Chú Cửu xin xách mà con không khứng, thưa mạ, không phải lỗi tại chú Cửu.
Cụ Thượng Bà mắng yêu con dâu quý:
- Con đang có dạ, xách nặng sao được. Từ rày có chuyện chi nặng cứ biểu chúng mang nghe không? Mình có dạ đừng làm chuyện nặng nhọc quá không nên...
- Dợ.
Quan Huyện bèn hỏi Duyên:
- Thím đã thu xếp song chưa sửa soạn ra xe.
Duyên thưa:
- Dạ, bẩm Quan Lớn xong rồi.
Quan Huyện cười nói:
- Thím gọi tui Quan Lớn làm chi, tui là anh chú Bẩy tức là anh chồng của thím, thím gọi tui bằng anh cũng được.
Cụ Thượng Bà cũng nói:
- Phải, từ rày con đừng gọi anh con là Quan Lớn nữa!
Duyên sung sướng hãnh diện:
- Dạ.
Cụ Thượng Bà bảo Cửu Tràng:
- Cửu Tràng mi xách va ly ra xe cho mợ Bẩy nghen...
- Dạ.
Duyên lạy chào Cụ Thượng Bà:
- Lạy mạ con đi...
Cụ Thượng bảo Quan Huyện:
- Ðộ năm hay sáu ngày chi đó, anh cho con Bẩy về nghen anh Huyện...
- Dạ.
Duyên lẽo đẽo theo Quan Huyện và Cửu Tràng ra xe hơi. Trên xe đã có tài xế. Duyên định ngồi băng trên với tài xế thì Quan Huyện đã nói:
- Thím ngồi băng dưới đây cũng được nè.
Duyên đành ngồi băng dưới bên cạnh Quan Huyện.
Xe mở máy rồi phóng ra khỏi dinh của Cụ Thượng, chạy sang cầu Tràng Tiền. Xe vừa ra khỏi cửa Thượng Từ quẹo về phía đường Paul Bert thì Quan Huyện hỏi chú tài:
- Chú tài chú có gia đình ở Huế phải không?
Chú tài xế đáp:
- Dạ gia đình bên vợ con ở Huế. Hiện nay, vợ con cũng sống ở Huế buôn bán bên chợ Ðông Ba.
Quan Huyện cười hỏi:
- Mi có muốn về thăm nhà không?
Chú tài thiểu nảo đáp:
- Dạ muốn, hai hôm nay con về thăm nhà con nhưng vợ con đau...
Quan Huyện làm bộ thương hại:
- Thôi tao cho mi ở lại Huế. Ðây tao cho mi 5đ00 về cho vợ mi nghe không!
- Dạ xin cám ơn Quan Lớn nhưng ai lái xe Quan Lớn về Huyện?
Quan Huyện cười đáp:
- Tao lái cho mi. À nhưng nhà mi ở đâu?
- Dạ nhà con ở số 66 Gia Hội...
- Được rồi, nếu ngày mai tao còn ở đây tao sẽ đến tìm tại nhà mi nghe chưa!
- Dạ.
Quan Huyện móc ví lấy 5đ00 đưa chú tài xế và dặn:
- Nhớ nghe không. Ngày mai phải ở nhà cả ngày nếu tao còn ở đây tao sẽ tìm mi. Bằng ngày mai mi không thấy tao đến tìm thì mi cứ việc đi xuống Huyện khỏi phải chờ tao nữa nghe không tài?
Chú tài mừng rỡ đáp:
- Dạ, xin cám ơn Quan Lớn.
- Thôi chừ mi xuống để tay lái tao.
Chú tài xế trả số về số không nhưng vẫn đề máy mở cửa xuống nhường tay lái cho Quan Huyện. Mục đích của Quan Huyện đuổi chú tài xuống là để Quan Huyện rảnh rang một mình với Duyên người tình cũ của Quan Huyện trước khi Quan Huyện gả Duyên cho cậu Chó em ruột Quan Huyện.
Sau 2 ngày đêm chiếm trọn vẹn tiết trinh của nàng trinh nữ xinh đẹp rồi đẩy lên Thần Kinh nhiều lúc Quan Huyện vẫn mơ thấy người con gái xinh đẹp ấy nhưng vì Quan Huyện vừa là người sợ vợ, vừa là người cẩn thận sợ tai tiếng nên Quan Huyện giữ rất kín tìm cơ hội che dấu kỹ càng mới dám lộ. Còn Duyên nàng biết mình đã bị Quan Huyện cướp tiết trinh, nhưng nàng thấy chẳng thiệt hại chi và cũng chẳng ai biết điều đó nên nàng cũng lặng thinh. Nàng vẫn có cảm tình với Quan Huyện, lần này được về quê thăm cha mẹ lại được Quan Huyện quý trọng Duyên chẳng thấy thắc mắc chi hết.
Ngồi lái xe Quan Huyện bảo Duyên:
- Ngồi trên ni thím Bẩy.
Duyên không biết làm cách nào leo lên được nên nàng đắp:
- Thôi để em ngồi dưới ni cũng được.
Quan Huyện không chịu.
- Ngồi lên đây em, lâu lắm sáu tháng rồi anh phải xa em...
Duyên cười đáp:
- Nhưng làm răng em ngồi lên đó được?
Câu trả lời thành thực của Duyên làm Quan Huyện bật cười:
- Thì leo lên đây ngồi bền cạnh anh đây nè!
Duyên lom khom trèo qua băng. Nàng lúng ngã chúi xuống Quan Huyện vội thắng xe lại đỡ lấy Duyên. Bàn tay của Quan Huyện đã lợi dụng ngay thân mình người em gái bị Quan Huyện chiếm đoạt tiết trinh từ buổi ban đầu. Duyên ngượng nghịu đỏ mặt liếc nhìn Quan Huyện. Quan Huyện thấy Duyên đẹp tuyệt trần. Ðôi má ửng hồng của nàng càng làm cho nàng tươi đẹp hẵn lên. Quan Huyện đỡ Duyên ngồi xuống rồi khẽ tát vào má Duyên nói:
- Hôm ni ở lại Huế ngày mai hãy về.
Duyên ngạc nhiên hỏi:
- Ở mô?
Quan Huyện cười đáp:
- Được rồi có chỗ ở mà. Ngày mai về nhen em...
Duyên có vẻ nóng về thăm nhà:
- Lúc mô về đến nhà?
- Mai về.
Duyên im lặng không đắp. Quan Huyện lái xe về phía An Cựu, tại đây Quan Huyện đã có một căn nhà riêng mà Quan Huyện đã mướn từ lâu làm chỗ chơi bời mỗi khi Quan Huyện về Huế. Mấy lần về thăm nhà cha mẹ. Quan Huyện định đưa Duyên đến đấy, nhưng vốn tánh cẩn thận Quan Huyện thấy Lụa, vợ của cậu Chó đi sanh mà chỉ có một Duyên hầu hạ cậu Chó đưa Duyên đi không được. Cậu Chó vắng Duyên cậu tru lên thì phiền lắm. Thiên hạ sẽ nghi ngờ, rồi sẽ đến tai bà Huyện thì thật là nguy hiểm. Quan Huyện đành phải nuốt nước miếng chờ cho đến ngày nay nhân đưa Duyên về quê, Quan Huyện dẫn Duyên về ngôi nhà ni.
Trong căn nhà có đầy đủ tiện nghi. Quan Huyện có mướn một lão già câm mỗi tháng 1đ80 trông coi căn nhà ni. Căn nhà ở sâu trong xóm nhà lá không ai biết Quan Huyện là ai hết. Mỗi lần về Huế Quan Huyện dắt đến căn nhà ni một người đàn bà.
Lần này Quan Huyện đưa Duyên đến. Thấy Duyên xinh đẹp lại có mang, lối xóm tưởng Duyên là vợ Quan Huyện. Quan Huyện cất xe hơi một nơi rồi đi xe kéo về chỗ Duyên ở.
Duyên ngồi trên ghế quan sát căn phòng, Quan Huyện về đến nơi thấy Duyên ngồi buồn một mình bèn sà đến kéo Duyên ngồi vào lòng Quan Huyện hỏi:
- Mấy tháng rồi em có nhớ không?
Duyên lắc đầu. Quan Huyện khẽ tát vào má Duyên nói:
- Sáu tháng rồi...
Bỗng Duyên ngửng nhìn người anh chồng:
- Ở thế ni lở mạ biết thì sao?
Quan Huyện giật mình vì câu hỏi bất ngờ của Duyên. Quan Huyện đáp gượng:
- Mạ làm sao biết được... Ở đây không ai biết mình là ai hết...
Duyên gật đầu nói:
- Ờ hỉ.
Quan Huyện có vẻ nóng nẩy trước sắc đẹp của Duyên. Quan Huyện kéo Duyên đứng lên và dục:
- Vô đây em, ngồi ngoài đó người ta đi qua trông thấy kỳ lắm.
Duyên ngoan ngoãn đi theo Quan Huyện vô buồng.
Quan Huyện theo vào giữa lúc Duyên đang lớ ngớ chưa kịp ngồi thì Quan Huyện đã kéo Duyên vào lòng, bàn tay Quan Huyện ôm sát vào người Duyên làm Duyên đỏ mặt quay lại liếc nhìn Quan Huyện. Quan Huyện vẫn trơ trẻn kéo Duyên ngồi xuống, bàn tay Quan Huyện kéo mạnh làm Duyên giật mình vội vàng nắm lấy quần. Nàng khẽ trách:
- Chi mà vội rứa.
Quan Huyện cười nham nhở:
- Vội chi sáu tháng rồi anh xa em.
Duyên trách:
- Ai biểu, tự Quan Lớn hết.
Quan Huyện cau mặt véo Duyên, làm Duyên ái một tiếng:
- Sao em cứ ngạo anh bằng Quan Huyện?
- Quen miệng mất rồi.
Quan Huyện nâng bồng Duyên lên giường làm Duyên hốt hoảng:
- Ðể em cởi áo dài đã, ai lại mặc cả áo dài ni lên giường, anh cũng chưa cởi giầy thay quần áo.
Quan Huyện cười khì:
- Ừ hỉ, gặp em là anh cứ cuống lên.
Quan Huyện ngồi dậy cởi giầy và thay quần áo ngủ, còn Duyên cởi chiếc áo dài bận chiếc áo cục tay làm nổi cánh tay no tròn trắng trẻo thân hình thật đẹp, những đường cong tuyệt mỹ của Duyên làm Quan Huyện ngắm nghía mãi.
Dáng điệu của Duyên thật khêu gợi, Quan Huyện là người có khiếu thẩm mỹ nên khi nhìn thấy Duyên ông không thể ngồi im mà ngắm được nữa, Quan Huyện ôm ghì lấy Duyên hôn.
Nàng bẽn lẽn khép nép, ngượng nghịu. Quan Huyện muốn tận hưởng những phút mê ly trên tấm thân ngà ngọc tuyệt mỹ của Duyên nên ông giở tất cả những thứ gì ông đã học được bà Huyện hay trong sách của mấy nhà sinh lý học Tây Phương đã dạy để tận hưởng. Quan Huyện đã làm cho Duyên cuống lên.
Người nàng cứng đờ ra, mắt nàng lim dim. Quan Huyện làm đến nổi Duyên phải nắm mớ tóc Quan Huyện lôi lên khẽ nói:
- Anh làm em nhột quá...
Quan Huyện thích thú trước lời khen của Duyên.
Suốt một ngày một đêm, Quan Huyện không rời khỏi căn buồng, còn Duyên đã có dịp so sánh giữa Quan Huyện và cậu Chó. Nàng thấy Quan Huyện chỉ là một chàng thư sinh có nhiều ngón nghề kỳ lạ, nhưng về sức khỏe thì thua xa cậu Chó. Những người đàn bà như Duyên khi đã qua tay cậu Chó rồi thì Quan Huyện dù có ngoại khoa cũng thua xa cậu Chó. Với Quan Huyện Duyên không còn hứng thú ân ái, không bao giờ thỏa mãn. Nàng hoàn toàn tự động vì không có hứng thú. Những căn bản của cậu Chó chẳng bao giờ Quan Huyện theo kịp. Cái tánh tò mò muốn hỏi dò sự thật của người cậu Chó ra sao để gợi hứng cho việc ân ái giữa ông và Duyên, nào ngờ Duyên thành thật nói cho Quan Huyện biết cái giá trị siêu đẳng của cậu Chó làm Quan Huyện tiu nghỉu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.